Quyển 6 - Chương 15 - 16


CHƯƠNG 15

Editor: Nguyệt

"Ồn chết đi được! Sao chưa hết hả giời!" Quan Cẩm cau mày nhìn trời đêm bên ngoài lúc sáng lúc tối.

Bụp bụp! Một quả pháo hoa nở bung trên nền trời đêm. A Qua ngồi trên ban công, phe phẩy cái đuôi, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng kỳ lạ.

"Xong, tiệc lớn đêm giao thừa hoàn thành rồi!" Lục Vân Dương ở phòng khách gọi với ra, "Tiểu Cẩm, mau rửa tay đi, chúng ta ăn cơm tất niên."

Bữa cơm tất niên nhìn rất phong phú nhưng chẳng khác ngày thường là mấy. Khác chăng chỉ là tâm trạng của người ăn cơm. Không như lễ mừng năm mới của người phương Tây, Tết Âm Lịch truyền thống dù đã mất đi nhiều cái truyền thống, nhưng chỉ cần còn tiếng pháo là người ta đã thấy ngày này đặc biệt hơn nhiều lắm.

Quan Cẩm chợt thấy lòng bình thản trước nay chưa từng có. Người ngồi đối diện không ngừng gắp thức ăn cho hắn. Bên chân có con cún ôm khay ăn nhỏ của nó. Bản thân vốn chẳng thích bình thản, mà nay lại cảm thấy thỏa mãn lạ thường.

Lục Vân Dương nhìn hắn ngẩn người, không nhịn được hỏi: "Không ăn sẽ nguội mất đấy. Em nghĩ gì vậy?"

"... Anh làm bánh chẻo?" Quan Cẩm hỏi một câu chẳng liên quan.

"Ừ, tôi giỏi lắm đúng không?" Người nào đó rất là đắc ý, chờ khen ngợi.

"Cho vào nồi sẽ không thành mì Tàu chứ?" Quan Cẩm hoài nghi.

"Em không thấy lúc chiều tôi chăm chú gói bánh lắm sao? Tuyệt đối không có vấn đề."

Buổi chiều Quan Cẩm bị Tony lôi kéo nấu cháo điện thoại, đương nhiên không biết Lục Vân Dương dùng cái mặt dữ tợn như có thù oán ra sức cán bột. Xem chừng lớp vỏ của cái bánh chẻo đó rắn chắc không thua gì tấm tôn.

"Mười hai giờ mới ăn bánh chẻo. Lát nữa đừng ăn nhiều quá." Lục Vân Dương nhanh chóng thu dọn bát đĩa, nói với Quan Cẩm ngồi trong phòng khách chuẩn bị bắt đầu đợt càn quét đồ ăn lần hai.

Quan Cẩm ôm đĩa hoa quả, vừa ăn vừa hỏi: "Nhà giàu như các anh mà cũng xem chương trình chào xuân đêm giao thừa à?"

Lục Vân Dương cướp được cái đĩa hắn đang cầm: "Ông nội tôi thích xem, nên gia đình vẫn giữ truyền thống đó. Không chú ý đến nội dung lắm, chủ yếu là mọi người ngồi quây quần nói chuyện với nhau thôi. Có cũng chẳng sao, nhưng không có lại thấy thiếu thiếu cái gì đó. Thành thói quen rồi."

Quan Cẩm là người lớn lên ở nước ngoài, nên chẳng hiểu được mấy chuyện đó, thế là lại dồn sự chú ý lên đĩa hoa quả khô.

"Em không định ăn bánh chẻo à?" Lục Vân Dương dở khóc dở cười ngăn hắn tiếp tục nhét đồ ăn vào miệng. "Năm mới, đừng ăn như thể đời này chưa bao giờ được ăn no thế chứ."

"Lải nhải cái gì ..." Thật ra Quan Cẩm cũng không đói, đơn giản chỉ là muốn tìm cái gì đó dời đi sự chú ý. Nếu không hắn sẽ suy nghĩ miên man.

Lục Vân Dương xem TV một lát, đột nhiên quay sang nói với Quan Cẩm: "Tiểu Cẩm, sang năm về nhà đón năm mới với tôi đi."

Quan Cẩm dừng tay, nhưng không nhìn người bên cạnh: "Anh đang thông báo à?"

"Là nguyện vọng cho năm mới, nguyện vọng duy nhất."

Quan Cẩm trầm mặc.

Lục Vân Dương từ từ lại gần, bờ môi ấm áp nhẹ nhàng dán lên môi hắn.

Quan Cẩm không động đậy, chỉ giương mắt nhìn chăm chú vào Lục Vân Dương.

Lục Vân Dương bị đôi mắt sâu thẳm ấy mê hoặc, lập tức đẩy Quan Cẩm ngã ra sô pha, hai tay càn rỡ vuốt ve thân thể hắn. Nụ hôn khẽ cũng thành nồng nhiệt. Nhân lúc người dưới thân đang ngây ngẩn, đầu lưỡi vội vàng len qua khớp hàm, cuốn lấy lưỡi Quan Cẩm.

Quan Cẩm túm lấy cái tay có ý đồ xấu xa, ngẩng mạnh đầu tránh đi nụ hôn, há mồm thở dốc: "Anh ... mẹ kiếp anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu ..." Quả thật hôn không phải thế mạnh của hắn. Nhưng bị một người đàn ông hôn đến thở không nổi đúng là mất mặt.

Lục Vân Dương cũng thở hổn hển, một tay len vào mái tóc mềm mại của Quan Cẩm, một tay ve vuốt phần eo của hắn: "Tôi thích câu này, mở rộng lãnh địa cũng nhờ vào phương pháp từ từ lấn chiếm như thế, một tấc cũng không tha."

"Lãnh địa? Anh là chó à? Sao không đi tranh địa bàn với A Qua đi."

"Dù tôi có là chó thì cũng chỉ muốn một cục xương duy nhất là em thôi." Nụ cười của Lục Vân Dương có thể khiến người ta chết chìm trong đó.

"... Tay anh sờ chỗ nào đấy hả ..."

"Eo của em đúng là vừa mịn màng vừa săn chắc ..." Lục Vân Dương như đang thở dài cảm thán.

"Đủ rồi!" Quan Cẩm dùng sức đẩy anh sang một bên.

Đáng tiếc, thực lực hai bên chênh nhau rõ rệt. Quan Cẩm dùng cả tay cả chân mà mãi vẫn bị đè như thế.

"Đừng phí sức, tôi không bỏ quyền chủ động đâu."

"Hừ, đúng là cà cuống chết đến đít còn cay. Lúc trước thì giả vờ yếu ớt, giờ lại chứng nào tật nấy." Quan Cẩm rít lên.

"Tôi đã nói sẽ không bao giờ lừa em nữa. Bây giờ tôi muốn em, cũng nói thẳng cho em biết, không hề vi phạm lời hứa của tôi." So miệng lưỡi thì người nào đó chưa bao giờ thua.

Anh còn thiếu tôi một mạng. Quan Cẩm biết nếu nói chuyện này ra thì cho dù hắn có muốn, Lục Vân Dương cũng không làm gì nữa. Nhưng hắn không muốn nói. Như vậy có khác nào đâm một dao vào tim người ta. Hắn không muốn thấy Lục Vân Dương lộ ra vẻ đau khổ áy náy vốn ẩn sâu trong lòng. Ha hả, chẳng ngờ mình lại không đành lòng.

Quan Cẩm còn đang mê mang, đắn đo, quên mất tình trạng hiện tại của mình.

Lục Vân Dương thở dài thật khẽ, hôn cổ Quan Cẩm, rồi vùi đầu vào hõm vai hắn, rầu rĩ nói: "Em đúng là kiếp số của tôi ... Yên tâm, tôi cam đoan không làm đến cuối."

Quan Cẩm giơ tay lên, chần chừ một lát rồi chậm rãi đặt lên tấm lưng săn chắc của anh.

Hai người quấn nhau từ phòng khách đến phòng ngủ, ngã lên giường.

Đột nhiên thấy lành lạnh, Quan Cẩm rùng mình một cái, thế mới biết mình đã tự rơi vào bẫy. Vốn Lục Vân Dương không định ăn hắn hôm nay, chỉ giả vờ giả vịt rồi ra vẻ nhượng bộ. Mình thì như nhặt được món hời, đồng ý đề nghị không làm đến cuối. Cút con mẹ nó không làm đến cuối, bước chưa cuối hắn cũng không nên đồng ý.

Nhưng, thời điểm bộ vị trọng yếu của Quan Cẩm nằm trong tay anh, hắn biết muốn từ chối cũng muộn rồi.

Quần áo chẳng biết rơi rớt ở chỗ nào. Hai thân thể trần truồng dán sát vào nhau, nóng đến kinh người.

"Tiểu Cẩm, em thật đáng yêu ..." Lục Vân Dương gặm ngực hắn một chút, còn không quên đánh giá anh bạn nhỏ phía dưới.

"Cút – A ..." Quan Cẩm chợt run rẩy, đẩy đầu Lục Vân Dương ra, "Đừng liếm ..."

"Bảo bối, giúp tôi." Lục Vân Dương cầm tay Quan Cẩm sờ thứ đã nóng cứng của mình.

Quan Cẩm rụt rụt tay lại, cúi đầu nhìn. Tức chết ta! Quan Cẩm nay không bằng xưa cảm thấy trước mặt người đàn ông này mình chẳng còn tí tự tôn nào.

"Màu sắc chỗ đó của em thật mê người ..." Lục Vân Dương khép hờ mắt lại.

"Fuck!" Quan Cẩm bị kích thích, lật người đè anh xuống dưới, cúi xuống hôn riết lấy môi anh, trông như muốn nuốt người ta vào bụng.

Hai người cứ quấn lấy nhau trên giường, thân thể ma xát, nhiệt độ không ngừng tăng lên.

"Ưm, a ..." Quan Cẩm không nhịn được rên khẽ, thân thể run lên một cái, rồi dần dần mềm xuống.

"Không nhịn được à." Lục Vân Dương dùng cái thứ dinh dính trên tay bôi lên đùi hắn, trêu đùa.

"Chết đi!" Quan Cẩm hận không thể tìm cái hố mà chui xuống.

Cuối cùng, Lục Vân Dương dỗ dành khẩn cầu mãi, Quan Cẩm mới giúp anh phát tiết.

Hai người nằm trên đống chăn đệm lộn xộn, ổn định lại hơi thở dồn dập còn nhuốm mùi ***.

Thấy Quan Cẩm đứng lên, Lục Vân Dương vội ôm lấy hắn. "Em đi đâu?"

"Đi tắm, dính chết đi được." Quan Cẩm đạp anh một phát.

Quan Cẩm tắm xong đi ra đã thấy ga giường đổi thành cái mới. Hình như Lục Vân Dương đang ở trong bếp.

"Đêm giao thừa nhất định phải ăn bánh chẻo. Nhân lúc còn nóng, mau ăn đi." Lục Vân Dương gắp bánh vào bát cho Quan Cẩm. Anh cũng tranh thủ ăn một miếng rồi mới đi tắm.

"Không ăn thêm à?" Quan Cẩm nằm trong chăn, nhìn Lục Vân Dương đang sấy tóc.

"Không đói, vừa mới ăn no." Anh híp mắt lại nhìn phía dưới.

"... Đệt, có chút đó mà cũng chiếm." Quan Cẩm lườm anh.

Lục Vân Dương bỏ máy sấy xuống, lại gần hôn mặt Quan Cẩm, cười thật dịu dàng: "Tôi nói thật đấy."

Quan Cẩm cảm thấy cái mặt già nua của mình chịu không nổi màn dịu dàng thắm thiết này.

"Em đồng ý chứ?" Lục Vân Dương chui vào trong chăn, bám riết lấy hắn hỏi đến cùng.

"Đồng ý cái gì?"

"Sang năm đến nhà tôi đón năm mới."

"Nếu cậu ảnh đế kia có thể sống sót trở về thì tôi sẽ suy xét." Quan Cẩm nghĩ bụng: Đồng minh chính là để xung phong đi đầu chịu trận.

Lục Vân Dương vui sướng: "Em yên tâm, bố mẹ tôi chắc chắn sẽ không làm khó cậu ấy đâu, thích còn chẳng kịp ấy. Đương nhiên, họ sẽ càng thích em hơn!"

"Khỏi cần, tôi không hưởng nổi."

Quan Cẩm đột nhiên hỏi một câu: "Anh có chắc đời này nhất định phải là tôi không?"

"Trước nay chưa từng nghi ngờ."

"Bằng lòng thay đổi bản thân vì tôi?"

"Thay đổi bản thân là điều rất khó, tôi phải thừa nhận là thế. Hơn nữa, tôi không định thay đổi em hay chính tôi, chỉ muốn cố gắng thay đổi cách chung sống của chúng ta, để cả hai hiểu nhau, tin tưởng nhau hơn." Lục Vân Dương nói rất chân thành. Cả hai đều là người trưởng thành, về mặt tình cảm cũng khá chín chắn, không cần phải lừa mình dối người.

Quan Cẩm ngẩng đầu lên, nhìn anh chăm chú hồi lâu, nhưng không bắt được chút thấp thỏm bất an nào trong đáy mắt.

Quan Cẩm cười có chút đắc ý: "Năm mới thì phải có cái gì đó mới. Thôi thì tôi báo cho anh một cái mới vậy."

Lục Vân Dương ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc như thể chờ phán quyết. Tuy Quan Cẩm nói nghe rất thoải mái, nhưng anh biết sau đó không phải kết luận gì thoải mái.

"Đừng căng thẳng. Tôi kể anh nghe một câu chuyện, chuyện về quỷ, hơi kinh dị một chút. Thế nào, có hứng nghe không?" Quan Cẩm vỗ vai hắn, mỉm cười như dụ dỗ.

"Tôi luôn khó lòng từ chối yêu cầu của em." Lục Vân Dương chấp nhận số phận, ôm lấy hắn.

Quan Cẩm đẩy tay anh ra, nhíu mày: "Kể từ đâu nhỉ? Trước đây có một quảng trường, là nơi hỗn loạn nghèo túng nhất thành phố. Ở đó có một thằng bé. Từ lúc bắt đầu có trí nhớ, nó đã sống ở đó rồi. Ngày ngày, nó chạy theo một đám trẻ con lớn có bé có, sống dựa vào chút tiền cứu trợ của chính phủ và cướp giật móc túi. Có một ngày, một nhóm người kỳ quặc đến quảng trường, thằng bé trộm đồ của họ thì bị tóm. Nhưng, mấy người đó không đánh đứa bé, mà hỏi nó là có muốn đi theo họ không. Thằng bé nghĩ sống ở cái quảng trường này chẳng có gì tốt đẹp cả, nên đồng ý. Bảy tám năm sau, thằng bé trở lại, đi cùng còn có người giám hộ – một ông lão đáng ghét, và nó gặp một thằng bé lông vàng cứ thích làm bạn với mình. Sau đó, thằng bé trưởng thành, ông lão qua đời. Thế giới ngầm xuất hiện một sát thủ trẻ tuổi, thuật bắn súng chuẩn xác điêu luyện, máu lạnh vô tình. Rồi lại sau đó, sát thủ trở nên nổi tiếng, nhận được một nhiệm vụ. Thật không may, hắn còn chưa ra tay đã bị mục tiêu giết chết, trở thành con tốt thí đáng thương." Quan Cẩm nói đến đây, dừng một chút, cầm cốc nước đặt trên tủ đầu giường uống một ngụm.

Hắn không nhìn được vẻ mặt của Lục Vân Dương, nhưng cảm nhận được hơi thở thật mỏng manh của anh, dường như đang đè nén.

Quan Cẩm nhếch môi, nói tiếp: "Câu chuyện nếu dừng ở đó thì chẳng có gì đáng sợ cả. Nhưng, truyện về quỷ mà, đương nhiên không thể kết thúc như vậy được. Sát thủ lại mở mắt ra lần nữa, thấy mình đang ở một nơi xa lạ, xung quanh là những người xa lạ, cả thân thể cũng xa lạ. Thì ra hắn tốt số không chết, linh hồn nhập vào thân thể người khác. Hắn chiếm lấy thân thể người khác, bắt đầu một cuộc sống mới, và tìm cơ hội trả thù. Không may, có một tên đại biến thái nhìn trúng hắn, đeo bám dai dẳng cứ muốn cùng sát thủ cầm tay nhau làm bạn đến hết đời. Sát thủ thấy cuộc sống bây giờ có vẻ cũng không tệ, hay là thử xem sao? Tiếc là ông trời cứ thích đùa giỡn hắn, cuối cùng lại vạch trần sự thật đằng sau sân khấu. Sát thủ phát hiện đại biến thái chính là kẻ thù của mình. Đúng là đắng lòng." Hơi thở của người bên cạnh chợt trở nên dồn dập, nhưng không có bất kỳ hành động gì.

Quan Cẩm lại kể tiếp: "Sau đó, đại biến thái liều mạng cầu xin tha thứ, tiếp tục quấn lấy sát thủ. Sát thủ thấy phiền, chuẩn bị đưa ra quyết định." Nói đến đây, hắn nghiêng đầu sang nhìn thẳng vào Lục Vân Dương.

Thoạt trông, Lục Vân Dương rất bình tĩnh, bình thản nói: "Đợt trước lúc đi Mỹ tôi có nghe một vài chuyện về Hắc Kiêu. Tôi đoán có lẽ em chính là Hắc Kiêu, người chết trước đó chỉ là giả. Tôi cũng đoán rằng có lẽ Hắc Kiêu là hai người, che giấu lẫn nhau ... Nhưng tôi không ngờ chuyện lại vượt qua trí tưởng tượng của nhân loại thế này."

Quan Cẩm thu lại tầm mắt, cười tự giễu: "Vậy nên, bây giờ tôi là một sự tồn tại phi nhân loại đúng không? Chúng ta đã cách biệt về chủng tộc như thế, anh không cần phải ..."

Bả vai Quan Cẩm đập vào tủ đầu giường, hơi tê. Lục Vân Dương đẩy ngã hắn, ghì chặt hắn xuống giường, đôi mắt như tóe lửa, cái vẻ bình tĩnh vừa rồi như chỉ là ảo giác.

"Anh ..." Quan Cẩm kinh ngạc trước phản ứng của anh, rồi lập tức nổi giận.

"Tiểu Cẩm, em đã chết rồi mà vẫn rơi vào vòng tay tôi, vậy thì tôi tuyệt đối không thể buông tay. Hôm nay tôi nhất định phải làm đến cùng!"

Lồng ngực Lục Vân Dương phập phồng dữ dội. Trong mắt là hoảng sợ, là thương tiếc, là vui sướng, và dục vọng đan xen nhau. Một cảm giác mãnh liệt lấn chiếm mọi cảm quan của Quan Cẩm.

Trong một chốc bị mê hoặc, Quan Cẩm lần thứ hai bị lột sạch không nhịn được tự hỏi mình: đoán được mở đầu lại không đoán được kết thúc, cái thể loại 'làm đến cùng' này là kết luận kiểu quái gì hả, khốn nạn!

CHƯƠNG 16

Editor: Nguyệt

Quan Cẩm thấy sự việc đang dần mất kiểm soát, chưa bao giờ thấy hốt hoảng như bây giờ.

"Lục Vân Dương, anh nói mà không giữ lời à, tên nào bảo không làm đến cuối hả?" Quan Cẩm rướn cổ, lườm người đang đè lên mình.

Đôi mắt Lục Vân Dương đen sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm vào hắn. Anh nhoẻn cười để lộ mấy cái răng trắng bóc, như con sói to đang dụ dỗ chú dê nhỏ: "Tôi nói là 'hôm nay không làm đến cuối', nhưng bây giờ đã qua 0 giờ, sang ngày hôm sau rồi."

"..." Fuck, thế mà cũng được à!

"Ngoan ngoãn nằm xuống cho ta, ta có thể gắng gượng đồng ý với ngươi." Tiếp tục giãy giụa.

"Tiểu Cẩm, em cũng là đàn ông. Đàn ông với nhau nên nói chuyện bằng thực lực, đúng không? Nếu không em sẽ nghĩ tôi không tôn trọng em."

"..." Mặc dù nghe rất có lý, nhưng sao vẫn muốn đấm anh ta một trận.

"Nằm yên nào, tôi sẽ dịu dàng ..." Lục Vân Dương không nói nhiều với hắn nữa, cúi đầu ngậm ngay lấy cái miệng hắn, lưỡi luồn qua khớp hàm tiến vào trong càn quét.

"Ưm ..." Lưỡi Quan Cẩm không chịu thua kém, cũng cuốn lấy lưỡi anh.

Môi hôn riết lấy nhau, một khe hở để hô hấp cũng không có. Tay Lục Vân Dương không ngừng châm lửa trên thân thể Quan Cẩm. Sau lần 'thử nghiệm' vừa nãy, anh đã nắm rõ tất cả những chỗ mẫn cảm của hắn, sờ đến đâu là Quan Cẩm run rẩy đến đó.

"A ..." Rút cục Quan Cẩm cũng được buông ra, há mồm thở hổn hển như con cá mắc cạn.

Người phía trên hình như dời đi, hơi lạnh quét qua người. Đầu óc Quan Cẩm bây giờ mù mịt đến nỗi không thể nghĩ xem anh đi làm gì.

Lát sau, Lục Vân Dương lại đè lên, nhẹ nhàng hôn cổ Quan Cẩm, một tay xoa nhéo đầu ngực hắn.

Quan Cẩm bỗng cứng đờ người, rồi dùng cả tay lẫn chân giãy giụa: "Khốn nạn! Họ Lục kia, tay anh đang để ở chỗ nào hả?! Ra ngoài!"

Lục Vân Dương vẫn cứ tiếp tục dùng ngón tay thăm dò nơi nóng ấm kia. Tay còn lại vỗ về ve vuốt phần thân dưới phía trước của Quan Cẩm như trấn an. Môi hôn miết lên ***g ngực và cổ hắn.

Cái thân thể chết tiệt này rốt cuộc đói khát đến mức nào hả trời! Quan Cẩm cả người mềm nhũn, khóc không ra nước mắt. Ai mà ngờ được mình lại có ngày bị đàn ông chọt hoa cúc, muốn làm gì thì làm.

Ngay lúc bị kích thích đến mê muội, trong một khoảng khắc ngắn ngủi, đằng sau đã có ba ngón tay len vào. Quan Cẩm giơ tay che mắt như muốn bỏ cuộc, lòng thầm mắng 'đậu má'. Kệ nó, muốn ra sao thì ra.

"A ... Ư, anh chậm một chút không được à. Chết tiệt!"

Người nào đó đã vào được một nửa, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan nào, kích cỡ chỗ đó của tôi sẽ làm em đau ... Mở chân ra một chút, thả lỏng nào, tôi không muốn làm em bị thương."

Mịa nhà anh! Lúc này mà còn nhắc đến chuyện kích cỡ, đúng là đồ độc ác!

Cảm giác bị người ta kiểm soát này thật xa lạ, thật khó chịu, nhưng cũng thật kích thích. Tên khốn này chẳng biết dịu dàng gì cả. Chỗ đằng sau bị đâm đến đau rát, hắn sắp không chịu nổi rồi ... Bỗng nhiên, một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng rồi lan ra toàn thân như dòng điện.

"A ..." Quan Cẩm vô thức bật ra tiếng rên rỉ.

Người bên trên dường như bị kích thích, càng dốc sức đâm vào: "Bảo bối, em thật chặt ..."

Quan Cẩm mở đôi mắt ướt sũng do nước mắt sinh lý tiết ra. Người phía trên trông thật mơ hồ, nhưng cái tư thái đó tựa như một con dã thú mang thái độ ngạo nghễ của kẻ thắng cuộc, chẳng hề khách khí chiếm hữu con mồi của mình. Cảm giác bị kiểm soát triệt để này làm Quan Cẩm bỗng nảy sinh một loại khoái cảm. Chẳng lẽ con người đều có tiềm chất là M?

Lục Vân Dương vô tình nhìn lướt qua mặt Quan Cẩm, thấy hắn đang dùng đôi mắt ướt nước mờ sương lườm mình, trên mặt mơ hồ lộ ra chút yếu đuối, thân dưới chợt căng trướng, càng ra sức đâm sâu hơn.

"Bảo bối, em thật quyến rũ, làm tôi cứ muốn nuốt em vào bụng ..."

"Ư ..." Khốn nạn, anh đang ăn rồi còn gì!

Đợt chạy nước rút cuối cùng, thân thể hai người dính sát vào nhau, cùng lên đến đỉnh điểm sung sướng. Quan Cẩm thấy trước mắt một mảng trắng xóa, trong đầu lại như có cả đống pháo nổ tung.

Dư vị *** qua đi, Quan Cẩm mới nhận ra người nào đó vẫn còn chôn trong thân thể hắn, vẻ mặt quẫn bách nói: "Anh còn chưa rút ra ..."

Lục Vân Dương ôm chặt lấy hắn, gặm lên bờ vai trắng nõn: "Thêm lần nữa đi."

"... Mẹ nó anh một vừa hai phải thôi chứ!"

Thế là Quan Cẩm đáng thương bị lăn qua lộn lại như thế không biết bao lâu, miệng không biết phát ra bao nhiêu âm thanh dọa người, cho đến khi mê man nhắm nghiền mắt, chẳng kịp để lại một câu 'di ngôn'.

Nhất định là hắn bị người ngoài hành tinh chộp đi làm thí nghiệm rồi. Nếu không sao lại thấy cả thân thể đau nhức tê mỏi như không phải của mình thế này.

'Người ngoài hành tinh' chống cằm tựa vào gối, si mê nhìn hắn, một tay nhẹ nhàng vuốt lưng hắn: "Tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không? Hay em ngủ thêm một lát đi, anh đi nấu cháo cho em."

Sao anh không hỏi tôi còn chỗ nào thoải mái đi. Quan Cẩm nuốt nước miếng một lúc mới thấy cổ họng đau rát của mình có thể phát ra tiếng: "Sao anh không chết đi?"

"Anh chết rồi ai hầu hạ em?" Lục Vân Dương cười đến gợi đòn, rót một chén nước đưa đến miệng Quan Cẩm, "Ấm đấy, uống cho đỡ khô họng. Hôm qua hét đến khản cổ rồi."

... Ở đâu ra cái con sói đuôi to không biết điều cứ thích làm người ta hận đến muốn đạp chết nó thế này!

Lục Vân Dương đến điểm thì dừng, bưng trà rót nước, xoa eo bóp chân, mãi mới làm Quan đại gia không lạnh lùng lườm mình nữa, cho một chữ đánh giá thái độ phục vụ của anh: Hừ!

Làm cũng làm rồi, không lý gì lại khóc lóc um sùm như đàn bà. Lại nói, người ngầm đồng ý cho anh ta làm càn chẳng phải mình sao? Bắt đầu từ lúc nào mà giới hạn của mình càng đẩy càng lùi thế này ...

"Khả năng tiếp nhận của anh tốt nhỉ, không nghi ngờ gì à?" Quan Cẩm liếc mắt nhìn anh.

"Anh tin em chứ không phải câu chuyện ly kỳ đó." Lục Vân Dương hôn trán hắn.

"... Anh mắc chứng khao khát da thịt à?" Quan Cẩm thật sự không chịu nổi anh cứ dán sát lên người mình như keo.

"Có khả năng là càng nghiêm trọng hơn. Anh chỉ hận không được hòa làm một với em thôi."

"... Rồi sao nữa? Xoắn thành bánh quẩy hả?"

"Em yêu, em thật hài hước "

Ọe –

Lục Vân Dương ngọt ngấy một lát rồi đột nhiên nhổm dậy, hỏi với vẻ không chắc lắm: "Liệu có đột nhiên xuyên lại không?"

"Hả? Cơ thể tôi bị chôn gần một năm rồi, biết xuyên về đâu?"

"Vậy ... liệu có yếu tố không ổn định nào không?" Lục Vân Dương tỉ mỉ quan sát hắn, "Có cảm thấy khó chịu như váng đầu, mất trí nhớ gián đoạn hay gặp ảo giác không?"

Quan Cẩm nheo mắt lại: "Anh có kinh nghiệm?"

"Không có."

"Thế giả vờ làm lang trung cái gì. Thân thể tôi rất tốt."

"Anh chỉ hơi sợ thôi. Lỡ như lúc đó em không nhập vào thân thể này, hay duyên phận đưa đẩy em lại rời khỏi nó thì biết làm sao?" Lục Vân Dương ôm chặt hắn vào lòng.

"Còn không phải tại anh."

"Đúng, suýt nữa anh hại chết em. Nhưng anh không hối hận. Nếu không làm thế, có lẽ cả đời này anh cũng không gặp được em."

"Câu này nghe mà chỉ muốn đánh người." Quan Cẩm lườm anh, "Nhưng, không biết chủ nhân vốn dĩ của thân thể này thế nào. Cứ có cảm giác không chân chính lắm."

"Tự cậu ta bất cẩn ngã đập đầu nên mất mạng, chỉ có thể nói số mệnh đã định trước. Em chỉ may mắn nhập vào thân thể này sau khi cậu ta chết thôi. Em có thể cảm kích, nhưng đừng áy náy. Không thì lúc nào có thời gian chúng ta lập mộ cho cậu ấy?"

"Ừ."

Quan Cẩm uể oải cúi đầu, ánh mắt vô tình liếc qua cổ áo mở rộng của Lục Vân Dương. Làn da màu mật ong mang theo dấu vết khả nghi, cơ bắp săn chắc, đường cong gợi cảm, ... Trong đầu Quan Cẩm bỗng nảy ra ý nghĩ sờ thử để kiểm tra. Chuyện này không khoa học!

"Em yêu, em đang nhìn gì đấy?"

"Trẫm đói, Tiểu Lục Tử đi bưng đồ ăn lên đây." Quan Cẩm lẳng lặng che giấu ý đồ đen tối của mình, vùi vào trong chăn, có vẻ chột dạ sai người nào đó đi làm việc.

"Bệ hạ chờ một lát, tiểu nhân đi ngay đây." Trước khi xuống giường còn không quên hôn lên mặt hắn một cái.

Nhìn bóng Lục Vân Dương rời đi, Quan Cẩm vùi đầu vào gối.

Cả hai đều biết rào cản ngăn cách giữa bọn họ đã hoàn toàn biến mất. Giữa họ không còn cách một người đã khuất nữa. Tất cả đều còn sống, có thể tha thứ cho nhau, tận tình yêu thương. Thật là điều may mắn nhất cuộc đời.

Kỳ nghỉ như một tuần trăng mật nho nhỏ, là khoảng thời gian quý báu với tất cả các đôi tình nhân.

"Thêm lần nữa." Công tước đang trầm mê trong dư vị của cuộc tình triền miên mới dứt, không muốn tự kiềm chế.

Nhưng hiển nhiên là người nào đó không muốn. "Anh cứ thử lần nữa đi, làm xong thì cuốn gói biến khỏi đây."

Rõ ràng là Ôn Tĩnh Hàn đang rất khó chịu.

Công tước đại nhân rất thức thời, chỉ giở trò để kiếm thêm chút ngon ngọt, và nói với vẻ bất mãn: "Giao thừa em cũng không ở bên tôi."

"Người nước ngoài như anh thì đón giao thừa cái nỗi gì."

"Đó là ngày mọi người đoàn viên mà."

"Thế nên tôi phải về nhà đoàn tụ với bố mẹ." Người trong lòng nói rất vô tình.

"Tôi có thể đi cùng em mà." Công tước cảm thấy mình bị ghét bỏ.

"Đầu xuân năm mới, anh định để bố tôi tức đến đột phát bệnh tim à?" Ôn Tĩnh Hàn nguýt hắn.

"Ông ấy khách khí với tôi quá."

"Anh có chắc mình không bị cận nặng không? Thái độ chỉ hận không được lột da anh đó mà là khách khí à? Hừ, 'một thằng nước ngoài ác ôn cướp đoạt con trai ta', mấy cái từ này là kíp nổ của ông ấy đấy, động vào là bùm ngay."

Công tước khó chịu: "Ông ta có được nhiều lợi ích từ tôi như vậy rồi, còn khó chịu cái gì nữa?"

"Ý anh là ông ấy phải vui vẻ khi bán con mình hả?"

"Không phải vậy ..."

"Ông ấy chỉ vì muốn tốt cho tôi thôi, không làm một cuộc trao đổi với anh thì anh bảo tôi phải làm sao? Không cẩn thận là cái tội phản quốc sẽ chụp ngay xuống đầu, đè nặng cả nhà tôi đến nỗi không cách nào giãy ra được. Anh muốn ở lại chỗ tôi thì biết điều một chút, đừng có xuất hiện trước mặt ông ấy."

Công tước nheo mắt lại. Không được bố của người yêu xem trọng, chuyện này thật không hay.

...

"Tối nay qua nhà anh ăn cơm nhé?" Kim Mạch Long hỏi với vẻ lấy lòng.

Nhạc Phàm giật mình kinh hãi: "Không. Mẹ cậu cứ trút cơm vào bát tôi như nuôi heo ấy, tiêu hóa mãi không hết. Tôi không muốn vì thế mà thành ra bệnh kén ăn."

"Họ thích em mà."

Nhạc Phàm liếc mắt xem thường. Đời thuở nhà ai mà cha mẹ nhìn con trai dắt đàn ông về nhà, chẳng những không đánh mắng, còn hầu hạ chăm ăn nhiệt tình. Hay là bọn họ cố ý, muốn dọa anh chạy? ... Thôi, khả năng này ít lắm ...

Nhạc Phàm không biết rằng Kim Mạch Long chưa đến tuổi thành niên đã ăn chơi đàng ***, rêu rao khắp nơi, bố mẹ hắn chỉ lo có ngày hắn vào tù hoặc gây ra tai nạn chết người, không khéo hủy hoại cả một đời. Ai mà ngờ, vì Nhạc Phàm, tính tình hắn quay ngoắt 1800, giờ chẳng những thường xuyên về nhà báo hiếu cha mẹ, còn cố gắng học quản lý doanh nghiệp. Lãng tử quay đầu, thay đổi đến nỗi người ta khó tin. Ông Kim với vợ cũng cảm tạ tổ tiên phù hộ, cho nên mặc kệ Nhạc Phàm là nam hay nữ, họ đều phải giúp con trai trói chặt người này lại, còn hận không thể viết luôn tên Nhạc Phàm vào sổ hộ khẩu nhà họ.

Kim Mạch Long vốn cũng không muốn về nhà. Vất vả lắm vợ yêu mới không phải tiếp xúc với thi thể đáng sợ, giao tiếp với vật chứng cả ngày, hắn nhất định phải tận dụng triệt để.

"Em yêu, không còn sớm nữa, hay là chúng ta ..."

"Mới có sáu giờ! Ưm ... cầm thú ..."

...

Quan Cẩm dừng chân đứng lại, nhìn chằm chằm những món đồ nho nhỏ xếp hàng chỉnh tề trên sạp. "Đây là cái gì?"

Lục Vân Dương đưa cho hắn một xâu mứt quả: "Chua ngọt, chắc em sẽ thích. Cái đó là tò he, một loại hình nghệ thuật khá lâu đời."

Đằng sau sạp hàng, một người đàn ông đứng tuổi tay thoăn thoắt nhào nặn bột, lát sau đã thành hình Trư Bát Giới trông rất sống động.

Người bán hàng là vài đứa trẻ nhìn giống học sinh. Một cậu bé nhìn thấy Lục Vân Dương liền nhiệt tình tiếp đón: "Chào anh, anh thích tò he à?" Cậu thấy có một cô gái đứng bên Lục Vân Dương, nên nhanh nhảu nói: "Chắc bạn gái anh thích lắm, mua cho cô ấy một con đi."

Lục Vân Dương nhìn cậu, nhoẻn miệng cười. Cô gái kia hình như cũng nghe thấy, ngó Lục Vân Dương rồi ngượng ngùng tránh ra xa, để lộ Quan Cẩm đứng đằng sau mặt không biểu cảm gặm mứt quả, nhìn chằm chằm cậu bé.

"..." Cậu bé thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết là gì. Cô bé đứng cạnh đẩy cậu ra, cầm một con tò he đon đả chào mời: "Anh đẹp trai, mua cho bạn trai anh một con đi, đáng yêu lắm đó "

Thế là Quan Cẩm cầm con tò he hình Trư Bát Giới cùng Lục Vân Dương rời khỏi sạp hàng. Đằng sau họ, cô bé vỗ đầu cậu bé, nói: "Đồ ngốc, uổng công mọi ngày tớ dạy dỗ cậu. Đúng là không có mắt nhìn! Ôi ôi, hôm nay mình hạnh phúc quá, được nhìn thấy một đôi ngoài đời "

Quan Cẩm, Lục Vân Dương và cậu bé: "..."

Quan Cẩm nhìn chằm chằm con tò he màu sắc rực rỡ, khóe miệng giật giật, quay sang hỏi: "Ăn ngon không?"

"... Cái này không ăn được ..."

"Không phải làm từ bột à?"

"Vậy cũng không được. Trong đó có phẩm màu." Lục Vân Dương vội vàng ngăn cản ý đồ cắn thử một miếng của hắn.

"... Kia là cái gì? Tò he màu vàng?" Quan Cẩm lại nhìn sang một sạp hàng khác trong hội chùa.

"Đó là đồ chơi làm bằng đường."

"Đồ chơi làm bằng đường? Chắc là ăn được đúng không?" Mắt sáng rực.

"... Không được ..."

Để phòng hắn bị ngộ độc thực phẩm, xem ra sau này ra ngoài phải theo sát mới được. Lục Vân Dương ôm trán.

___________________________________

Tác giả:

Tiếp theo là phần đặc biệt – "Tĩnh thủy thâm hàn", đoán chừng bảy tám chương gì đó.

Quét mìn:

1. Phần này sấm chớp giật đùng đùng, máu chó rơi tầm tã [Khụ khụ, thật ra không nghiêm trọng đến thế đâu.]

2. Nhân vật chính là Ôn Tĩnh Hàn, Tiểu Cẩm với Vân Dương chỉ thỉnh thoảng xuất hiện. Ai không thích tổ trưởng xin đừng đọc.

3. Những ai chờ mong tổ trưởng là một tiểu thụ thuần khiết ... xin đừng đọc. Phần này có khả năng tam quan bất chính, quy phạm vỡ nát = =

Khụ khụ, tóm lại là hãy cẩn thận trước khi nhảy hố, nếu không hậu quả tự chịu. Đọc rồi đừng nhắn lại là không thể tiếp nhận ...

Ai thích Tiểu Cẩm với Dương Dương thì sau phần đặc biệt này sẽ có mấy ngoại truyện hạnh phúc ngọt ngào nhé

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy