Quyển 2 - Chương 4 - 5
CHƯƠNG 4
Editor: Quân
"Phải rồi, cậu có vẻ rất quen bố cục của bệnh viện này." Lục Vân Dương nói.
"Đúng vậy, sau khi tôi bị đập đầu vẫn ở trong bệnh viện này. Sau đấy lại qua đây vài lần." Quan Cẩm nhớ tới anh bác sĩ nọ là lại thấy lộn cả ruột.
"Là thế này, vừa hay tôi có một người quen làm trong bệnh viện. Tôi muốn hiểu biết thêm về nạn nhân của vụ án thứ nhất, có anh ấy sẽ thuận tiện hơn nhiều." Lục Vân Dương nói.
"Vụ án thứ nhất? Vụ án hai năm trước hả?"
"Đúng vậy, đó là điểm khởi đầu của chuỗi án mạng. Bình thường, vụ án thứ nhất sẽ cho chúng ta nhiều điều kiện để tìm ra động cơ gây án của hung thủ."
"Nếu hắn đã gây án sớm hơn thì sao?"
"Cũng có khả năng, nhưng hiện tại chúng ta chỉ nắm được chừng ấy, tra xem thế nào."
Hai người tới nội khoa, chậm rãi đi đến văn phòng ở cuối hành lang. Trong lòng Quan Cẩm bỗng dâng lên một dự cảm xấu.
Lục Vân Dương gõ cửa.
"Mời vào."
Cửa mở, một bác sĩ đang ngồi sau bàn đứng dậy. Quan Cẩm cứng người, đúng là oan gia ngõ hẹp.
"Nghe nói cậu đầu phục cảnh sát rồi? Còn đến tra án mạng?" Bác sĩ trêu chọc.
"Đúng vậy, thỉnh thoảng cũng phải đền đáp triều đình chứ."
"Hửm? Cậu là ..." Bác sĩ chỉa chỉa Quan Cẩm, "Lại là cậu?"
Quan Cẩm cười lạnh: "Câu này tôi xin trả nguyên lại cho anh, bác sĩ."
"Thì ra anh là bác sĩ trưởng của Quan Cẩm. Ông anh à, như thế là không được đâu, Tiểu Cẩm của chúng tôi còn đang mất trí nhớ mà."
"Đấy là vấn đề của đầu óc cậu ta, không phải vấn đề của tôi."
Đây chính là bản chất vô lương tâm của bác sĩ, nhìn thấy chưa!
Lục Vân Dương giới thiệu: "Giang Đồng là bạn tốt của tôi, cũng chính là sư huynh của tổ trưởng các cậu. Chúng ta thông qua Giang Đồng mới quen biết nhau."
Quan Cẩm hóa đá. Mẹ kiếp, cuối cùng cũng biết cái gì là vật họp theo loài, người tụ theo bầy! Ba tên này chính là tổ ba người khắc tinh của hắn!!
"Đúng rồi, vừa lúc tôi có vấn đề cần anh hỗ trợ."
"Nói đi."
"Vụ án mạng hôm nay chắc anh đã nghe rồi. Hai năm trước, cũng có một hộ sĩ bị giết với thủ pháp tương tự, theo tôi được biết, cô này thuộc nội khoa."
"Cậu hỏi Phương Tú Cầm? Không sai, cô ấy đúng là ở nội khoa, tôi có biết."
"Có thể nói đại khái về người này không? Bất cứ chuyện gì anh có ấn tượng."
Giang Đồng nghĩ một lúc rồi nói: "Phương Tú Cầm lúc ấy đã ngoài 30, là một hộ sĩ lâu năm, rất có kinh nghiệm. Là người cẩn thận, đối xử với mọi người cũng coi như nhiệt tình, dường như thật sự thích công việc này, không có dã tâm gì."
"Trong quá trình công tác, cô ấy có từng xung đột với người bệnh hay có mâu thuẫn gì lớn không?" Quan Cẩm đột nhiên hỏi.
Lục Vân Dương thấy Quan Cẩm nhanh như vậy đã nắm bắt được mục đích câu hỏi của mình, nhìn cậu với ánh mắt tán thưởng, đáng tiếc hoàn toàn bị làm ngơ.
"Chưa từng nghe nói. Cho dù có chắc cũng không phải vấn đề gì lớn, nếu không mọi người đã biết. Để tôi tìm một hộ sĩ là cộng sự khá thân với cô ấy lúc trước, hai người có thể hỏi rõ hơn." Giang Đồng nói xong liền gọi một cú điện thoại.
Người đến là đồng hương của Phương Tú Cầm, hai người tốt nghiệp xong cùng được phân đến bệnh viện này.
"Ai, đã hai năm rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy."
"Phương Tú Cầm có kẻ thù nào không?" Quan Cẩm hỏi.
"Tú Cầm là người thẳng thắn, đôi khi nói chuyện không được uyển chuyển, thấy người mới tới hoặc bệnh nhân có hành vi gì chướng mắt là cô ấy nói thẳng. Khả năng là có đắc tội vài người, nhưng không gây thù oán đến độ phải giết người."
Hỏi mấy vấn đề rồi tiễn bước hộ sĩ, Lục Vân Dương trầm tư trong chốc lát: "Giang Đồng, tôi có một thỉnh cầu."
"Dừng, cậu nói thế làm tôi cảm thấy cậu muốn tôi lên núi đao xuống biển lửa ấy."
"Ha hả, tôi muốn có cơ hội vào bệnh viện của anh để xem tình hình công tác hàng ngày của các y tá hộ sĩ, sẽ không quấy rầy đến bệnh viện đâu."
Giang Đồng bất đắc dĩ gật đầu: "Xem như tôi nhượng bộ cậu. Có thể, nhưng hôm nay muộn rồi."
"Không sao, tôi không gấp."
Đang nói, cửa đột nhiên mở ra, một cái đầu thò vào: "Anh "
Lục Vân Dương cùng Quan Cẩm đồng thanh: "Ngô Manh?"
Ngô Manh mở cửa: "Cảnh sát? Là các anh sao? Các anh đến tra án à?"
Giang Đồng buồn bực: "Mấy người quen nhau?"
"Hai anh cảnh sát này chính là người hỏi em trên đường."
Lục Vân Dương hiểu ra: "Đây là con gái bác anh? Em gái trong truyền thuyết?"
"Đúng vậy. Hôm qua là ca trực đêm của nó, tôi nghe nói trên đường xảy ra chuyện, hoảng sợ, vội vàng chạy ra ngoài nhìn xem, lại đụng trúng nó đi vào bệnh viện." Giang Đồng nói với Quan Cẩm: "Cảnh sát, vì sự an toàn của em gái tôi và tất cả hộ sĩ trong bệnh viện, các anh phải sớm ngày phá án."
"Anh cảnh sát, nếu có gì em giúp được thì anh cứ nói. Các anh là bạn của anh em, vậy cũng là bạn của em. Vì bạn bè giúp đỡ không tiếc mạng, không chối từ!" Ngô Manh vỗ ngực.
"Em thì giúp được gì mà cam đoan."
"Có khả năng tôi thật sự cần Ngô Manh giúp đỡ." Quan Cẩm nảy ra một ý.
"Là gì?" Ngô Manh kích động xán lại gần.
"Những gì các y tá bàn tán, không cần biết là gì, thật hay giả, tất cả đều thu thập lại cho tôi." Quan Cẩm đưa cho cô một tờ danh thiếp.
"Làm như thế không an toàn." Giang Đồng phản đối.
Lục Vân Dương nhận danh thiếp, lắc qua lắc lại trước mặt Ngô Manh: "Em muốn tham dự cũng được, nhưng phải cam đoan là không đi truy tra, chỉ nghe thôi, đừng chơi trò trinh thám, đây là chuyện đánh bạc với mạng sống đấy."
"Dạ!" Ngô Manh đoạt lấy tấm danh thiếp. "Anh yên tâm, tuy em đọc nhiều tiểu thuyết trinh thám, nhưng lại rất nhát gan, em tiếc mạng lắm. Sự tò mò giết chết mèo, em hiểu mà."
Giang Đồng cũng hết cách, chỉ có thể hung hăng trừng Quan Cẩm.
"Vậy hiện tại em là mật thám của cảnh sát phải không? A ha ha!" Ngô Manh cầm danh thiếp xoay xoay mấy vòng trong phòng, nhảy tót ra ngoài như con thỏ.
Quan Cẩm quay đầu nhìn bác sĩ Giang đang ngồi kia như tòa núi băng: "Hai người rất thân?"
"Nói thừa!"
...
Trên đường trở về, Quan Cẩm hỏi: "Anh nghi ngờ chuyện này có liên quan đến sự cố khi chữa bệnh hoặc xích mích giữa hộ sĩ và bệnh nhân?"
"Hiện tại tôi thấy ý nghĩ này có vấn đề. Quả thật nạn nhân của cả ba vụ án đều là hộ sĩ bệnh viện, nhưng đừng quên nạn nhân thứ hai chết ngay gần một phòng khám tư nhân, khó có khả năng cùng vì sự cố khi chữa bệnh mà có liên quan đến hai hộ sĩ ở viện 3." Lục Vân Dương đáp.
"Không phải anh là chuyên gia sao? Thế nào mà lại chưa nghĩ tới chuyện này."
"Sở trường của tôi là nghiên cứu học thuật, còn một vụ án chân chính ngoài đời thực lại có bối cảnh rất phức tạp, cũng có rất nhiều manh mối cần đào móc, chuyện này cảnh sát càng am hiểu hơn."
"Ý của anh là, chờ chúng tôi điều tra xong rồi, anh ngồi mát ăn bát vàng làm tổng kết?"
"Không phải 'chúng tôi', mà là bọn họ. Hiện tại cậu đang theo tôi đấy." Lục Vân Dương nhấn mạnh, sau đó hỏi: "Có muốn cùng ăn cơm tối không?"
"Khỏi cần, tôi không muốn bị rối loạn tiêu hóa."
Lục Vân Dương cũng không kiên trì, đưa Quan Cẩm về nhà rồi phất tay rời đi.
Quan Cẩm bò lên lầu, vừa vào cửa liền bổ nhào xuống giường trong phòng ngủ, không nhúc nhích.
Thân thể mệt không thành vấn đề, tâm mệt mới là vấn đề. Vẫn tự nhủ phải thờ ơ lạnh nhạt, làm như nước chảy bèo trôi mới tốt, vậy mà lại không cẩn thận rơi vào, còn nghiêm túc đi suy xét vụ án mạng này. Cứ tới tới lui lui giằng co trong đầu mãi, ngoại trừ hao tổn máy móc ra thì chẳng được gì tốt cả.
Quan Cẩm xoay người đứng dậy, không ngừng rối rắm. Mỗi ngày bây giờ không còn lạ lẫm như trước nữa, ngược lại thân thiết hơn nhiều. Bản thân những vụ án này gợi lên lòng hiếu kỳ cùng sự háo thắng của hắn, quá trình cũng không buồn tẻ. Đương nhiên, nếu không có tên cao dán đáng ghét luôn kề cận hắn thì sẽ càng thêm hoàn mỹ. Chẳng lẽ cứ tiếp tục thế này?
Bất kể thế nào, tương lai ra sao không xác định được, chỉ có một việc chắc chắn: hắn muốn báo thù! Làm sát thủ mười mấy năm, kết quả bị người khác giết, ngẫm lại kiểu gì cũng thấy nực cười. Nghĩ vậy, Quan Cẩm mở máy tính, đăng nhập vào diễn đàn.
Có phản hồi!
"Thằng nhóc này, cậu còn có lòng thanh thản đi ngắm sao hử?Ngày mai trở về đánh bài tú lơ khơ Đức với tôi nhanh lên!"
Quan Cẩm không kiềm chế được nhịp tim đang gia tốc: Là Tony! Đây là tiếng lóng chỉ hai người bọn họ biết! Rốt cuộc tên chết tiệt này cũng trả lời!
Tony là người Đức, ý anh ta là muốn mình dùng công cụ trò chuyện để liên hệ trực tiếp. Còn 'ngày mai' chính là một khoảng thời gian mà bọn họ đã ước định, ngày nào cũng thế.
Quan Cẩm cầm chìa khóa ra khỏi nhà. Tìm được một quán cà phê không mấy thu hút gần đó, dùng mạng để đăng nhập vào công cụ trò chuyện đã lâu không sử dụng. Quả nhiên, biểu tượng của Tony đang sáng. Nhưng qua hồi lâu, bên kia vẫn không chủ động gửi tin nhắn.
Ethan: Anh giả chết cái gì!
Tony: ... Cậu là ai?
Ethan: Nói thử xem?
Tony: Làm sao cậu biết ám hiệu của tôi với Ethan và tài khoản của cậu ta?
Ethan: Tôi là người anh ấy tin tưởng nhất.
Tony: Cái gì? Fuck, không phải cậu ta nói tôi là người cậu ta tin tưởng nhất sao?
Ethan: Thế nên anh ấy đã chết.
Tony: ... Cậu nghi ngờ tôi? Cậu ta chết thì tôi được lợi gì?!
Ethan: Nói cho tôi biết rốt cuộc anh ấy chết thế nào.
Tony: Chuyện này nói ra dài dòng lắm. Ngày đó, sau khi nhiệm vụ kết thúc, tôi thấy cậu ấy chậm chạp không đến gặp cấp trên, thật sự không nhịn được đã làm trái với quy định, lần theo lộ tuyến của cậu ấy để đi tìm. Kết quả, đến nơi lại thấy cậu ta chết không nhắm mắt nằm đó. Ông đây cứ như bị sét đánh ấy, rõ ràng là cậu ta đi giết người, thế nào lại chết mất.
Ethan: Sau đó thì sao?
Tony: Sau đó, tôi mua cho cậu ta một mảnh đất chôn khá tốt, tốn không ít tiền đâu.
Quan Cẩm ôm trán, có một cộng sự vô lại thế này hắn không chết mới lạ!
__________________
Tác giả: Giải nghĩa ám hiệu – "Cái đuôi của chòm sao lớn nhất": chòm sao lớn nhất ở đây chỉ chòm sao có diện tích và chiều dài lớn nhất trong 88 chòm sao – Trường Xà. Mà phần đuôi của chòm Trường Xà là một chòm sao đã bị hủy – Ô Nha, còn gọi là Kiêu. Hắc Kiêu dùng nó để ám chỉ mình.
__________________
Nguyệt: Trường Xà (tên La Tinh: Hydra) là một trong 88 chòm sao hiện đại, mang hình ảnh con rắn biển với diện tích 1303 độ vuông, chiếm vị trí thứ nhất trong danh sách các chòm sao theo diện tích. Ô Nha (tên La Tinh: Corvus) là chòm sao mang hình ảnh con quạ, vị trí nằm gần kề phần đuôi của chòm sao Trường Xà. Các bạn xem bức hình dưới đây sẽ thấy rất rõ.
CHƯƠNG 5
Editor: Nguyệt
Điều Quan Cẩm càng quan tâm hơn là lý do mình chết.
Ethan: Tôi không hỏi cái đó. Bây giờ anh thế nào?
Tony: Đương nhiên, hiện tại tôi không tiếp tục kinh doanh nữa. Hình như tổ chức chọc phải phiền phức lớn rồi, đề nghị tôi đình chỉ hoạt động. Dù sao Ethan cũng là một trong những sát thủ tốt nhất của họ, cứ lẳng lặng bị ám sát như thế, bọn họ chung quy là bị mất mặt.
Ethan: Đừng nói với tôi là anh thật sự nằm ở nhà.
Tony: Tất nhiên là không rồi. Lại nói, cậu em hoặc cô em này, cậu hiểu tôi thật đấy. Tôi cứ có cảm giác như đang nói chuyện với Ethan vậy. Tôi nghe ngóng được rằng chuyện này chỉ e có liên quan đến nhiệm vụ khó giải quyết mà tổ chức tiếp nhận, Ethan chính là con chim đầu đàn xui xẻo.
Ethan: Anh đang nói nhiệm vụ ám sát "Hermes(1)"?
Tony: Quả nhiên cậu biết không ít, tên kia sao có thể làm thế được, giấu tôi đi thông đồng với người khác, cái gì cũng nói cho cậu biết hết!!! Đúng rồi, Hermes. Tôi xem như đã được lĩnh giáo sự lợi hại của tổ chức tình báo lớn nhất thế giới "Messenger of the God(2)". Bọn họ thậm chí còn tra được Hắc Kiêu là người chấp hành nhiệm vụ, tra được thân phận chân chính của cậu ta, bao gồm cả nhiệm vụ đang làm, lại còn giết được cậu ta nữa.
Quan Cẩm rốt cuộc cũng biết, mình chết uất nghẹn tới mức nào.
Ethan: Nói như vậy, bọn họ muốn giết gà dọa khỉ. Bọn họ ám chỉ rằng kẻ nào có gan đến ám sát lão đại của họ đều sẽ có kết cục này, thuận tiện cho tổ chức một cái tát.
Tony: Quá đúng! Lần này tổ chức bị đánh không nhẹ đâu, mặt ông chủ méo xệch rồi. Lại nói, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Không phải định báo thù cho Ethan chứ?!
Ethan: Đương nhiên.
Tony: Cậu điên rồi! Đối phương mặt mũi thế nào cậu còn không biết, mà nếu đi điều tra, thì mạng lưới tình báo khổng lồ của Messenger chẳng bao lâu sau sẽ bắt được chúng ta. Đương nhiên, nếu cậu là một mỹ nữ cay độc có thể bò lên giường Hermes, nói không chừng lại câu dẫn được đấy.
Ethan: Cái này anh không cần quan tâm.
Tony: Được rồi, cái gì cần tôi đều đã nói, tôi vẫn muốn giữ một mạng để đi tảo mộ Ethan. Cậu có yêu cầu gì cần tôi hỗ trợ cứ nói, còn tôi có giúp hay không lại là chuyện khác.
Ethan: Tôi cần giữ liên lạc với anh bất cứ lúc nào.
Tony: Thật đúng là phiền toái, đây là số điện thoại của tôi: XXXXXX. Cảnh cáo cậu, đừng có quấy rầy lúc tôi đang tán gái.
Ethan: Đây là số của tôi XXXX, chiếc di động này chỉ khi cần tôi mới khởi động máy, có việc thì nhắn tin.
Tony: Số này là ... cậu ở nước C?
Quan Cẩm suy nghĩ một lát.
Ethan: Đúng vậy, thành phố S.
Tony: Tay thằng nhóc này vươn dài thật, cư nhiên duỗi đến tận đấy. Nói chứ, cậu có phải là anh chị em bị thất lạc nhiều năm của cậu ta không? Nhưng thành phố S à, có tài nguyên cậu có thể lợi dụng đấy.
Ethan: Ai?
Tony: Chắc cậu biết Mẫn gia.
Ethan: Bọn họ kinh doanh nghiệp giải trí.
Tony: Nghe tôi nói này. Có biết Mẫn gia dựa vào cái gì để làm giàu không? Năm đó, tập đoàn vũ khí lớn nhất Đông Nam Á chính là do gia chủ Mẫn gia đời thứ nhất một tay xây dựng. Mẫn gia ngoại trừ Mẫn Ngôn ở thành phố S ra thì tất cả đều ở nước ngoài, tiếp tục buôn bán vũ khí, chẳng qua là chuyển đến châu Mỹ thôi. Mẫn Ngôn và những người trong họ khác đều dựa vào nhau, bảo đảm cho nhau mà sống. Nếu lỡ Mẫn gia lật thuyền, vậy vẫn còn cơ nghiệp ngoài sáng của Mẫn Ngôn để tồn tại.
Quan Cẩm kinh hãi, không thể tưởng được sau lưng Mẫn Ngôn lại là thế lực khổng lồ như thế, may là lúc ấy không tùy tiện thăm dò.
Ethan: Tôi sẽ cố lợi dụng. Phải rồi ...
Trong đầu Quan Cẩm hiện lên một người, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi.
Ethan: Anh có biết Lục gia ở thành phố S không?
Tony: Lục gia? Thủ phủ thành phố S? Biết. Người nhà này cũng có chút thế lực, nhưng vẫn làm ăn buôn bán ngoài sáng. Tôi chưa từng nghe có loại giao dịch ngầm nào do nhà họ thao túng cả. Nhưng giàu có cũng là nhà tư bản, nếu sử dụng được thì tốt. Chỉ là ... cậu định làm gì? Mấy người này cậu có thể quen biết được sao?
Ethan: Chuyện này không phiền anh quan tâm.
Tony: Chậc, cậu chắc không có bản lĩnh đó. Sĩ diện hão, giống y hệt tên Ethan.
Quan Cẩm trực tiếp tắt khung trò chuyện, đăng xuất. Nói thêm gì không biết lại bị Tony kéo đến đâu nữa.
Mẫn gia à ... Quan Cẩm về nhà liền bọc mình trong chăn, đầu cứ ong ong chìm vào giấc ngủ.
"Mẫn Ngôn, tôi có một giao dịch muốn bàn với anh, bảo đảm anh sẽ thấy hứng thú."
"Ồ? Nguyện nghe cho tường."
"Chúng ta hẹn nhau ở ..."
"Được."
Trong quán cà phê mờ tối, Quan Cẩm cẩn thận quan sát mọi nơi, đi tới cái bàn ở trong góc. Đã có người ngồi đưa lưng lại với hắn.
"Cậu đến rồi à, Tiểu Cẩm?" Người nọ xoay lại.
"Anh ... anh ..." Quan Cẩm ngây người.
Lục Vân Dương mang nụ cười quen thuộc nói: "Tiểu Cẩm, không phải cậu muốn tìm tôi bàn giao dịch sao?" Mặt anh càng lúc càng gần ...
A! Quan Cẩm ngồi bật dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi. Sao lại nằm mơ như thế, rõ ràng mình hẹn Mẫn Ngôn, thế nào lại thành tên thầy bói kia. Đúng là âm hồn không tan!
Quan Cẩm vọt vào toilet, hắn cần phải tắm nước lạnh cho đầu óc tỉnh táo lại.
Sáng sớm, các thành viên của tổ chuyên án mắt mở trừng trừng nhìn Quan Cẩm bay vào văn phòng như linh hồn nhỏ du đãng. Sau đó hắn ngồi trên ghế, hắt hơi một tiếng thật to.
"Bị cảm? Có phải nghỉ ngơi không tốt không, sắc mặt xấu lắm." Cố Tương quan tâm hỏi.
"Không sao." Quan Cẩm khịt khịt mũi.
"Nước gừng đường nóng đây, uống cho ấm người." Có người kéo tay hắn, đặt một ly nước nóng hôi hổi vào, "Tay lạnh quá, cầm trước cho ấm đã."
Quan Cẩm ngẩng đầu, Lục Vân Dương đang ôn hòa nhìn hắn.
Tôi thế này còn không phải tại anh! Quan Cẩm đặt cạch cái cốc lên bàn, quay đầu không thèm nhìn anh.
Hửm ... Lục Vân Dương khó hiểu, mình đắc tội cậu ấy lúc nào nhỉ, hôm qua vẫn tốt mà?
"Đại giáo sư, vỗ mông ngựa vỗ nhầm vào đùi rồi?" Đinh Đinh lặng lẽ đi tới: "Không sao, quen là được. Tiểu Cẩm nhà chúng tôi tương đối cảm xúc hóa, rất khó lấy lòng."
Buổi sáng, Nhạc Phàm có qua một chuyến. "Tôi đã kiểm tra vài vị trí bị thương của nạn nhân, lại thêm pháp y trợ giúp, chúng tôi nhất trí cho rằng hung khí là cùng một loại, có độ rộng nhất định, trong vòng 1 cm, tương đối cứng, hơn nữa hung thủ rất khỏe, cổ nạn nhân đều bị siết đến chảy máu. Cả ba nạn nhân đều không có giãy giụa gì nhiều, quần áo trên người không lộn xộn, pháp y cho rằng hung thủ rất khỏe, trong khoảng thời gian ngắn có thể khiến nạn nhân thiếu dưỡng khí và không có khả năng phản kháng. Nhưng tôi phát hiện một vài điểm lạ." Nhạc Phàm chỉ vào ba bức ảnh chụp tại hiện trường: "Ở hiện trường vụ án mạng thứ nhất tìm được một cái khăn lụa, theo nhân chứng ngày đó nói chiếc khăn lụa này nạn nhân vẫn hay dùng để che mặt, bên trên có móc treo, không dễ tháo ra. Nhưng tại hiện trường, chiếc khăn này lại vướng trên một cái cây thấp, tôi kiểm tra thì thấy không có vết máu hay nước bọt gì, cho nên không hiểu sao nó lại rơi ra rồi móc trên cây. Mặt khác, nạn nhân thứ nhất và thứ ba đều khá sạch sẽ, không có vết bẩn gì, còn nạn nhân thứ hai cả quần áo, cả tóc, thậm chí trong cổ, có rất nhiều mảnh vụn lá cây, trên mặt cũng dính bụi. Nhưng hiện trường là đường bê tông, không có mấy thứ đó, mà căn cứ vào tình trạng ma xát của gót giày, nạn nhân trước khi chết từng đạp chân xuống đất giãy giụa, đó hẳn là hiện trường đầu tiên. Như thế, những dấu vết này đều rất kỳ lạ."
"Có khi nào nạn nhân trước khi chết đã chạy trốn, sau đó ngã sấp xuống chỗ nào đó?" Trần Kiều Vũ đặt giả thiết.
"Khả năng không cao, chung quanh là khu dân cư, nếu nạn nhân có thời gian để chạy thì tại sao lại không la lên? Các bảo vệ ở cửa tiểu khu không ai nghe được tiếng động gì cả." Cố Tương lắc đầu.
Nhạc Phàm nhún vai: "Tôi chỉ đề ra vài điểm đáng ngờ đó thôi, giải thích thế nào là việc của mấy người. Tôi đi đây."
Ôn Tĩnh Hàn hỏi Quan Cẩm: "Bên các cậu có tiến triển gì không?"
Quan Cẩm lắc đầu: "Vốn chúng tôi định bắt tay điều tra từ những sự cố khi chữa bệnh hoặc mâu thuẫn giữa bệnh nhân và hộ sĩ, nhưng hai hộ sĩ ở viện 3 hình như không có vấn đề gì lớn, ý tưởng này vừa bắt tay vào làm đã bị phủ định." Hắn liếc Lục Vân Dương. "Nếu cùng một bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân, có thù oán với hai hộ sĩ không cùng khoa, lại liên lụy đến cả hộ sĩ của một phòng khám tư nhân, nghĩ thế nào cũng không thấy khả năng này lớn. Mọi người đã tìm ra mối liên hệ giữa ba nạn nhân chưa?"
Đinh Đinh uể oải nói: "Đơn thuần đến không thể đơn thuần hơn, không có quan hệ tam giác linh tinh gì hết. Hơn nữa, ba người này học trường khác nhau, không có chung sở thích hay tham gia cùng một tổ chức nào, Phương Tú Cầm ngay cả mạng Internet còn không hay dùng. Nạn nhân thứ hai là Đỗ Hiểu Nguyệt, mới tốt nghiệp Trung cấp Y từ thành phố A xa xôi đến S được một năm, vẫn luôn làm việc ở phòng khám tư nhân nọ, không có quan hệ gì với viện 3. Bác sĩ và hộ sĩ viện 3 cũng không có ai quen biết Đỗ Hiểu Nguyệt. Tóm lại, không có liên hệ nào."
Lục Vân Dương sờ cằm: "Nhưng mà hai người là hộ sĩ viện 3, một người chết gần viện 3, chắc chắn phải có liên quan đến viện 3. Giả sử hung thủ là kẻ giết người hàng loạt, hắn là một người cố thủ tại lĩnh vực của mình, loại này thường có một điểm tựa tâm lý nào đó, phạm tội trong phạm vi nhất định, mà điểm tựa này thường là cái hắn quen thuộc, ví dụ như nơi ở, nơi làm việc hoặc nơi công cộng thường xuyên ghé qua."
"Ý anh là hung thủ rất quen thuộc vùng phụ cận viện 3, thậm chí có thể là nhân viên viện 3 hoặc bệnh nhân?" Quan Cẩm hỏi.
Lục Vân Dương gật đầu: "Đúng. Khả năng hung thủ là người ngoài mỗi ngày ngồi canh ở gần bệnh viện không lớn, bởi vì hắn biết thời gian ca trực của tất cả các hộ sĩ, cũng biết giờ nghỉ của hộ sĩ ở phòng khám phụ cận viện 3. Tôi càng nghiêng về hướng hắn là bác sĩ hoặc bệnh nhân hơn, chỉ như vậy mới có cơ hội tiếp xúc nhiều với hộ sĩ. Cho nên, mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải đặt trọng điểm chú ý vào viện 3."
Ôn Tĩnh Hàn nói với mọi người: "Thứ nhất, hung thủ có thủ pháp gây án và đối tượng cố định; thứ hai, cách thức giết người của hung thủ có độ khó cao, mang đặc điểm cá nhân rất rõ ràng; thứ ba, giữa các nạn nhân không có chung mối quan hệ xã hội hay lợi ích gì. Từ ba điểm này, tôi đề nghị điều tra theo hướng giết người hàng loạt, mọi người thấy sao?"
Tất cả đều nhìn nhau gật đầu.
"Nhưng nếu trong quá trình điều tra xuất hiện bất kỳ điều kiện hay căn cứ chính xác nào phủ định khả năng này, chúng ta phải kịp thời thông báo cho nhau. Vân Dương, hiện tại anh đã có phác thảo bước đầu về hung thủ chưa?"
Lục Vân Dương suy tư một lát rồi nói: "Tôi chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, nên không thể phác thảo tâm lý chuẩn xác được. Nhưng tôi có thể nói cho mọi người hình dáng cơ bản, chỉ là bây giờ còn thiếu vài thứ, có thể chờ ngày mai không?"
"Không thành vấn đề. Anh có cách của anh, chúng tôi có cách của chúng tôi, chúng ta hai bút cùng vẽ."
Lần thứ hai xuất phát đi đến bệnh viện, Quan Cẩm ngồi trên ghế không ngừng xoay qua xoay lại.
"Làm sao vậy? Trên ghế của tôi có đinh hay chỗ nào đó của cậu khó chịu?" Lục Vân Dương cười khẽ.
Quan Cẩm khựng người.
Hắn trầm mặc một lát rồi hỏi: "Thầy bói, tôi hỏi anh chuyện này, anh có thể giải mộng không?"
'Thầy bói' kinh ngạc: "Cậu tưởng tôi là thầy tướng số thật hả?"
"Tổ tiên của tâm lý học các anh không phải từng viết cái gì mà phân tích giấc mơ sao? Anh không biết?"
"Vậy cậu nói nghe thử xem, để tôi bấm độn cho cậu."
"... Thì là mơ thấy mình đi tìm một nguời, vốn người hẹn là A, kết quả khi tới đó người nọ quay đầu lại biến thành B." Lúc nói đến B giọng Quan Cẩm rất hung tợn.
"Tôi có thể hỏi cậu cần gặp A có chuyện gì không?"
"Chuyện rất quan trọng, muốn nhờ anh ta giúp."
Lục Vân Dương gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng: "Có hai khả năng, cậu e ngại B, lo lắng người này làm hỏng chuyện của cậu, cho nên mới thấy y trong mộng."
Sợ? Nực cười! Quan Cẩm cười nhạt.
"Khả năng còn lại là, tuy cậu tìm A nhờ giúp đỡ, nhưng cậu không quá tin tưởng người này, sâu trong nội tâm cậu hy vọng rằng B có thể thay thế hắn. Cậu tin tưởng và ỷ lại B nhiều hơn."
Ỷ lại? Bullshit! (Nguyệt: Đây là nguyên văn T_T)
"Hai đáp án này thế nào?"
"Sự thật chứng minh,"
"Ừ?"
"Anh chính là tên thầy bói lừa gạt."
"... Tôi thật thương tâm."
__________________
(1) Hermes: là một trong mười hai vị thần của đỉnh Olimpus, con của thần Zeus và Maia. Hermes là vị thần bảo hộ cho kẻ trộm, người du lịch, các sứ thần, mục đồng và chăn nuôi, thương nghiệp, khoa học kỹ thuật, văn chương và thơ, các đơn vị đo lường, điền kinh, thể thao, sự khôn ngoan, lanh trí, và các phát minh, sáng chế, ngôn ngữ. Hermes còn được biết đến là vị thần đưa, truyền tin của đỉnh Olimpus.
(2) Messenger of the God: là cụm từ để chỉ thần Hermes – người truyền tin của đỉnh Olimpus. Dịch ra là "sứ giả của thần".
Nguyệt: Tác giả chọn tên cũng hay nhỉ. Hermes với đôi cánh gắn ở hai chân có thể bay rất nhanh, tự do đi lại giữa các ranh giới, là người truyền tin của các vị thần, khôn ngoan và lanh trí, Messenger of the God thì khỏi nói rồi, cái tên rất hợp với một tổ chức tình báo. Bạn nào có nhu cầu hiểu biết thêm có thể tham khảo Wikipedia, mình khuyến khích các bạn đọc bản tiếng Anh vì bản này chính xác, đầy đủ, chi tiết hơn (mặc dù có hơi khó hiểu T_T).
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top