PART 34

Kim Tại Trung phóng xe từ bệnh viện về nhà, vừa vào đến cửa trực tiếp đi thẳng vào phòng bếp, đem nồi canh gân bò còn đang hầm tắt đi, lấy ra một chén, cũng không thèm nêm gia vị, cầm lên uống luôn.

Đầu lưỡi bị phỏng đến đau.

Cha đứng ở cạnh cánh cửa phòng bếp gõ cửa, mỉm cười nói: "Có canh uống?"

Kim Tại Trung không nói gì, cha hắn tiến vào tự lấy cho mình một chén, thổi thổi uống một ngụm, cầm bát nói: "Phòng bệnh của mẹ mà ta còn để cho những người khác được ở trong đó, ta biết con vẫn muốn hỏi ta vì cái gì làm như vậy, " dừng lại một lúc lại uống một ngụm canh, "Bởi vì ta cảm thấy khoảng không đó trở thành nỗi ám ảnh của ta. Ta cũng không ngờ con giống ta, đối với tình cảm bị ám ảnh quá mức. "

Trầm Xương Mân nằm im trên giường bệnh, suy nghĩ lặp đi lặp lại về hồi tưởng mấy cuộc đối thoại vừa rồi. Đầu tiên là cậu cùng Kim Tại Trung, sau đó là cậu cùng Kim Tuấn Tú, tiếp theo cậu phát hiện người kia nói một chữ đều không sai, cậu quả thật rất ích kỷ.

Đem gan cắt một phần ca hiến tặng cho Trịnh Duẫn Hạo, ý niệm này trong đầu cậu từ lúc đầu đã hình thành lo lắng cũng chỉ là cậu cùng Trịnh Duẫn Hạo nhóm máy có phù hợp hay không, cậu có thể hiến được trọng lượng gan mà Trịnh Duẫn Hạo cần hay không, nếu cậu không thể làm người hiến tặng cấy ghép, như vậy trong gia đình Trịnh Duẫn Hạo hoặc họ hàng có thể có ai vì anh hiến tặng gan không, nếu không có người thích hợp cấy ghép. Trịnh Duẫn Hạo có phải sẽ tìm được một người não chết đem bộ phận cấy ghép cho anh ấy. . . . . . .

Lúc nhận được kết quả nhóm máu phù hợp, cậu cũng không muốn gọi điện thoại cho Kim Tại Trung, cũng không phải thật không nghĩ, nhưng suy nghĩ, quyết định không cần.

Lúc đó cậu chính là cảm thấy mặc kệ Kim Tại Trung sẽ ở trong điện thoại bàn bạc cái gì, cậu vẫn muốn vào phòng phẫu thuật, cho nên cuộc điện thoại đó không có khả năng là thương lượng, chỉ có thể là thông báo. Nếu là thông báo, thông báo sớm hay thông báo muộn, có gì khác biệt? Quan trọng hơn nữa là, cậu không muốn cùng hắn cãi nhau trong điện thoại, sau đó mang theo tâm trạng không lý giải được cho người yêu tiến vào phòng phẫu thuật, để người ta mổ xẻ bụng cậu, phẫu thuật xong cậu kỳ thật một chút cũng không hề muốn mất đi gan.

Vậy trong chuyện này cậu quả thật là kẻ không đem cảm thụ lo lắng của đối phương quan tâm, tự nhiên quyết định, sau đó làm cho đối phương không còn lựa chọn nào khác gánh vác quyết định ích kỷ của mình.

Có lẽ cho tới bây giờ, Kim Tại Trung chăm sóc cậu quá tốt, khiến cho cậu xem nhẹ "Toàn bộ thế giới, tôi là người biết muộn nhất" loại cảm giác này quả thật vô cùng tồi tệ.

Lúc y tá tiến vào đổi túi truyền dịch, Trầm Xương Mân nhờ nàng giúp cậu mang điện thoại di động của cậu đặt ở trong túi áo lấy ra đưa cho cậu.

Cậu cầm điện thoại tìm kiếm số của Kim Tại Trung, ấn phím gọi sau đó đặt bên tai, nín thở nghe đồ bên kia một lần lại một lần "Bíp -- bíp --" âm thanh.

"bíp --" đến lần thứ tư, điện thoại rốt cục cũng thông, sau đó không đợi cậu mở miệng, đầu bên kia đã cắt đứt.

Trầm Xương Mân cầm điện thoại ngỡ ngàng , Kim Tại Trung muốn treo điện thoại từ cậu, cái này có lẽ là lần đầu tiên từ khi họ quen biết tới nay.

Cậu cầm điện thoại nhét vào dưới gối, tuy rằng không có chút buồn ngủ nhưng mắt vẫn nhắm lại, gần như là vừa mới nhắm mắt cửa lại bị người đẩy ra. Mở mắt nhìn xung quanh, là cha mẹ của Trịnh Duẫn Hạo.

Trầm Xương Mân không dám lộn xộn, chỉ có thể duy trì tư thế nằm thẳng tiếp đón một tiếng "Dì, dượng."

Dì đi tới nắm tay cậu, không nói gì cả, chỉ là con mắt đã hồn nhìn lại một lần vuốt nhẹ tay cậu.

Trầm Xương Mân hiểu được, bọn họ không thể đem lòng biết ơn nói ra, bởi vì người một nhà, nói cảm ơn ngược lại thành khách sáo. Cậu tin tưởng nếu người cần cấy ghép là cậu, Trịnh Duẫn Hạo cũng sẽ làm giống như vậy. Thân nhân, vĩnh viễn là thân nhân.

Cuối cùng cũng là dượng mở miệng trước, ông đứng ở phía sau bà xã của mình, an ủi nói: "Hai đứa con trai cũng không có chuyện gì là tốt rồi. Xương Mân a, anh họ con còn chưa có tỉnh, chị dâu con còn đang ở với nó. Quay lại chờ con có thể xuống giường, dượng sẽ dìu con đi một vòng xem nó."

Cha mẹ Trịnh Duẫn Hạo bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày đều ở ICU cùng phòng bệnh của Trầm Xương Mân chạy qua chạy lại. ICU thời gian thăm hỏi cùng số người đến thăm bị hạn chế nghiêm khắc, vì thế hai người đa số thời gian đều đến chỗ Trầm Xương Mân.

Đến khi cậu có thể ăn cơm, dì mỗi ngày đều làm canh có chút máu heo, máu gà mang tới bắt cậu uống, nói là dưỡng gan bổ máu, uống nhiều đến mức Trầm Xương Mân thấy máu động vật đã muốn hộc máu.

Từ hôm bị Kim Tại Trung treo điện thoại trở đi, cậu vẫn thử gọi lại vài lần, rõ ràng là tắt máy. Cậu không tìm thấy hắn, chỉ có thể mỗi ngày để chuông điện thoại ở chế độ lớn nhất đặt bên cạnh gối đầu, mỗi khi có động tĩnh liền ngay lập tức nhảy dựng lên xem.

Sau đó mỗi lần chỉ là dự báo thời tiết, cũng một ít quảng cáo nhàm chán, nếu còn nữa chỉ là Kim Tuấn Tú gọi tới hỏi cậu muốn ăn gì không, cậu ta sẽ mang đến cho cậu.

Mặc dù thời gian kiểm tra phòng mỗi sáng cũng đều không gặp Kim Tại Trung, hỏi Phác Hữu Thiên mới biết hắn xin phép nghỉ đông, mấy ngày tới cũng sẽ không tới bệnh viện.

Trầm Xương Mân dần dần cảm thấy người ta cắt đi không chỉ là một miếng gan của mình, nếu không vì sao mỗi ngày bên ngực trái đều loáng thoáng đau?

Kim Tại Trung trong thời gian nghỉ đông cũng chưa có đi đâu, mỗi ngày chỉ ngồi nhà xem video phương pháp phẫu thuật. Chỉ có những hình ảnh tàn khốc như thế mới làm cho nội tâm hắn có cảm giác bình tĩnh.

Lúc Phác Hữu Thiên tới, hắn đang xem một video mấy năm trước về chứng phình động mạch chủ phẫu thuật động mạch. Hắn đứng dậy mở cửa, cũng không đón tiếp, đi trở lại xem tiếp tục xem video của chính mình.

Phác Hữu Thiên đi theo hắn đến đại sảnh, lấy từ trong túi ra hai bình rượu quơ quơ trước mặt hắn, "PETRUS 85 năm. Lão gia vì mày mà lén mang bảo bối tâm can của ông già nhà tao trộm ra đây. "

Mí mắt Kim Tại Trung cũng không nâng lên một chút. Phác Hữu Thiên lại gần, bất mãn nói: "Thật khó hầu hạ." Sau đó tự nhìn tự bê rượu vào trong nhà bếp tìm dụng cụ mở chai cùng ly rượu.

Lấy hai ly có chân dài bưng về, đá đá Kim Tại Trung, "Nếu không uống tao sẽ uống hết."

Kim Tại Trung tiếp ly rượu sau đó chỉnh cho video quay lại một chút. Phác Hữu Thiên ngồi bên cạnh hắn, nhìn theo tầm mắt hắn liếc nhìn màn hình TV một cái hỏi: "Mấy năm trước phẫu thuật 8-cm cắt bỏ động mạch chủ?"

"Ân."

Phác Hữu Thiên chấp nhận bị lơ qua một bên, nhấp một ngụm nói: "Tao còn tưởng mày không tính toán nói chuyện với tao nữa."

Kim Tại Trung từ đầu đến cuối vẫn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Phác Hữu Thiên im lặng cùng hắn xem tiếp một lúc nữa, quay sang nói: "Tao biết lúc tâm trạng mày không tốt không thích nói chuyện với người khác. Mày không nói chuyện với tao cũng không sao, nhưng mà mày cũng không cùng Trầm Xương Mân nói chuyện như vậy không được, không thể giải quyết được vấn đề gì. Huống chi cậu ấy còn chưa khỏe, mày giúp cậu ấy khâu bụng xong sẽ không quản sao?"

Kim Tại Trung cúi đầu uống một hớp rượu, dừng lại một lúc lâu mới lạnh lùng nói: "Cậu ấy không cần tao quan tâm, không cần tao xen vào?"

"Cậu ấy nói không cần mày quan tâm khi nào? Không cần mày lo mỗi ngày đều gọi điện thoại cho mày? Không phải tao nói, lần này biểu hiện của mày thật đúng là thiếu lý trí." Phác Hữu Thiên chép miệng, "Mày nhìn tao như vậy là có ý gì? Tao nói sai cái gì sao?"

Kim Tại Trung thu hồi ánh mắt, không nói.

Phác Hữu Thiên lấy ngón tay búng vách cái ly, "Tên ngốc nhà tao bảo tao nói với mày hai người đi đến cùng nhau như phim truyền hình. Chính là cuộc sống không có giống như vậy, yêu nhau phải cùng nhau vượt qua các vấn đề mới có thể tiếp tục. Nếu muốn tiếp tục yêu đương thì cũng ngồi xuống đem vấn đề giải quyết. Mày thấy ngay cả tên ngốc nhà tao cũng đều hiểu đạo lý, mày không phải còn không thiếu lý trí sao?"

Trầm Xương Mân lại một lần nữa ở trước mặt dì mình đem bát canh huyết heo uống hết, Kim Tuấn Tú gửi tin nhắn đến hỏi cậu hôm nay muốn ăn món gì, hôm nay mình trực đêm có thể mang đến cho cậu làm thức ăn khuya.

Trầm Xương Mân cân nhắc một lúc trả lời, chỉ cần không phải máu động vật đều được. Suy nghĩ bổ sung muốn có cơm trứng ăn . Sợ Kim Tuấn Tú tự mình làm cho cậu ăn, lại bỏ thêm một câu, cậu hôm nay phải trực đêm không cần đích thân làm cho mình ăn, tùy tiện mua một phần cho mình là được rồi.

Kim Tuấn Tú trả lời thật sự nhanh, hai chữ -- được rổi !

Trầm Xương Mân khép điện thoại lại, nằm xuống ngủ trưa. Nằm viện là chuyện là chuyện nhàm chán nhất, cha mẹ Trịnh Duẫn Hạo đã muốn đi tới thăm anh ấy, chỉ còn mỗi Trầm Xương Mân nán lại ngoài trừ ngủ cũng không có việc gì làm.

Vừa mới tỉnh ngủ dậy, dì đã mang cơm tối từ dưới nhà ăn đem lên, Trầm Xương Mân ngồi dậy ăn sơ qua một ít, nằm xuống chơi PSP. Khoảng tám giờ, Kim Tuấn Tú đến đây.

Cậu vừa vào đến cửa, Trầm Xương Mân đã ngửi thấy mùi vị cơm trứng thơm phức, nhanh chóng ngồi dậy.

Kim Tuấn Tú đem túi chuyên dụng giữ ấm lôi ra hộp cơm đặt trên bàn, mở hộp ra, đưa thìa cho cậu.

Trầm Xương Mân cầm lấy thìa, nhanh chóng ăn một miếng, trứng thật mềm mại và mịn, cho vào miệng mới thay đổi vị, kem cà ri Ấn Độ cho thêm thật quen thuộc --

Cậu nhất thời quên nuốt, ngẩng đầu nhìn về phía Kim Tuấn Tú, cậu ta híp mắt cười nói: "Cái này gọi là tâm thái nhuyễn cơm trứng ( bao nhiêu tâm tư tình cảm được gửi gắm trong món cơm trứng này ) , ăn ngon không?"

Trầm Xương Mân im lặng đem hộp cơm trứng ăn sạch đến một hạt cơm cũng không để dư thừa. Kim Tuấn Tú từ đầu tới cuối cười hì hì nhìn cậu ăn, tới chỉ chỉ trên thành hộp còn dính nước sốt cà ri trêu ghẹo nói, có muốn liếm một chút không?

Trầm Xương Mân theo ánh mắt cậu cúi đầu nhìn chăm chú, quả thật vươn đầu lưỡi liếm một vòng, đem nước sốt cà ri liếm sạch sẽ.

Kim Tuấn Tú lập tức trợn trừng mắt, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói thầm, lúc mình làm cơm trứng như thế nào chưa bao giờ thấy cậu liếm đến chén đĩa.

Trầm Xương Mân cũng không đáp lời, vuốt bụng nằm thẳng xuống, một lúc lâu sau mới trở người nói giúp mình đem gói bánh màu xanh trong hòm thay quần áo mang lên được không.

Kim Tuấn Tú ừ một tiếng đáp ứng, cầm chìa khóa của Trầm Xương Mân giúp cậu lấy.

Trầm Xương Mân nghiêng người nhìn chăm chú cái hộp cơm Kim Tuấn Tú chưa có mang đi. Cái này không phải là cái lần trước, trong đó cũng không có hình vẽ gương mặt gấu nhỏ đang tươi cười, Nghĩ đến đây liền cảm thấy như có một cái lỗ bị phá hư, gió thổi vù vù.

Từ phía dưới gối đầu sờ sờ điện thoại, tìm số điện thoại gần nhất được liên hệ nhiều nhất, không ôm hy vọng mà ấn gọi.

Lúc này lại không có tắt máy.

Trầm Xương Mân nắm chặt điện thoại, bên tai mỗi tiếng bíp bíp kéo dài sau đó khiến cậu như bị nghẹt ở cổ, không thể hít thở bình thường. Đầu bên kia một giọng nói vang lên --

"Uy."

Chỉ mới vài ngày không nghe thấy giọng nói kia, lúc này nghe thấy mới phát hiện có bao nhiêu tưởng niệm, đem tưởng niệm này thành đường thẳng có thể vòng quanh trái đất một vòng.

Trầm Xương Mân ngồi dậy một chút, điểu chỉnh lại hô hấp, mới mở miệng: "Cơm trứng ăn ngon lắm, cám ơn."

Đầu điện thoại bên kia nhất thời không có tiếng trả lời, một lúc lâu sau mới truyền đến một tiếng nghe không ra cảm xúc "Ân."

Giống như được cổ vũ, Trầm Xương Mân nắm chặt điện thoại truy vấn: "Anh không tức giận sao?"

Đầu bên kia lại một lần nữa im lặng, một lúc sau thậm chí so với lần trước còn lâu hơn. Ẩn đằng sau sự trầm mặc chính là sự im lặng dài đằng đẵng khiến cho người như một con thú tuyệt vọng, nó mở miệng nuốt lấy tất cả kỳ vọng hỗn loạn.

Giọng nói của Kim Tại Trung nghe lên thấy bình tĩnh lãnh đạm, "Phác Hữu Thiên nói với tôi, Kim Tuấn Tú muốn học làm cơm trứng."

Trầm Xương Mân lập tức hiểu được ý nghĩ sâu xa trong câu nói của hắn, chính là hắn căn bản không có cố ý làm cơm trứng cho cậu ăn. Đây đều là Phác Hữu Thiên cùng Kim Tuấn Tú hai người vì bọn họ làm hòa mà ở giữa ngầm trợ giúp một chút, nhưng mà cậu lại nghĩ rằng hắn không còn tức giận chuyện cậu tình nguyện hiến tặng, chỉ là. . . . . . . .

-- hắn cũng không có giống như cậu tưởng tượng như vậy còn quan tâm cậu.

Lúc này đến phiên Trầm Xương Mân nói không ra lời, cậu chuẩn bị một bụng muốn nói chuyện với Kim Tại Trung trong đầu bống nhiễn mất hết toàn bộ, bất luận cậu có dán thông báo tìm cũng không thể tìm được chuyện gì, cậu cầm điện thoại mơ hồ nghĩ xem từ lúc hai người bọn họ thông điện thoại nói chuyện cùng nhau đây là lần im lặng thứ mấy.

Không chờ cậu suy nghĩ xong xuôi, Kim Tại Trung ở đầu kia lại một lần nữa không nói gì mà cúp máy.

Trầm Xương Mân cầm điện thoại đã đột ngột bị ngắt trong lúc hai người trò chuyện không thể thoát ra, điện thoại bị cắt đứt âm thanh vẫn còn ở bên tai, buồn tẻ như cuộc đời cậu trước khi quen biết Kim Tại Trung.

Cậu bỗng nhiên nhớ lại cậu vừa mới muốn nói cái gì --

Ví dụ như trước khi quen biết anh tôi vẫn cảm thấy được một mình cũng tốt lắm, dù sao thì làm bác sĩ phần lớn thời gian phải ở trong bệnh viện, về đến nhà làm một bát mỳ úp, tắm rửa xong thì đi ngủ, ngày hôm sau đứng lên lại giống như ngày hôm trước. Ngày qua ngày, một ngày phải chết thì cuộc đời có hỗn loạn cũng đã qua rồi.

Nhưng mà hiện tại không thể như thế được, anh đã mang tôi vào một thế giới càng ngày càng lớn, loại cảm giác mới mẻ lại chờ mong này khiến cho tôi không có cách nào có thể một mình quay trở lại.

Ví dụ như tôi biết trong quan hệ của chúng ta, người thúc đẩy tôi vẫn là an, nhưng mà tôi đã quyết định, lần này sẽ không đứng ở sau anh, có lẽ đi xong con đường này, có một ngày muốn trở lại hai thế giới khác biệt, nhưng ít ra cũng không phải hiện tại.

Lại giống như tôi chưa từng nói rằng, tôi cũng thực sự thích anh, nói yêu vẫn là không đủ.

Trầm Xương Mân khép lại di động để lại phía dưới gối đầu, cúi đầu cảm thấy cái lỗ bị phá ra kia, gió càng lúc càng lớn mà thổi vào, bên lồng ngực trái trống rỗng.

Kim Tại Trung đặt điện thoại sang một bên, cũng không phải hắn muốn treo điện thoại, mà này mấy ngày không có sạc điện thoại pin điện thoại nhanh chóng tiêu hao, hầu như không còn.

Thay pin mới sau đó Trầm Xương Mân cũng không có gọi lại.

Hắn đoán rằng câu nói lúc trước quá mức đả kích cậu.

Thực sự, lúc Phác Hữu Thiên gọi điện cho hắn bảo phải làm cơm trứng nói mang về đưa cho Kim Tuấn Tú nghiên cứu làm cơm trứng như thế nào mới ngon, hắn đã mơ hồ đoán được người thực sự muốn ăn cơm trứng là ai.

Chẳng qua là không có vạch trần thôi. Giống như hắn đã sớm biết năm mười tuổi Phác Hữu Thiên nướng con rùa Brazil của hắn.

Đối với Trầm Xương Mân, hắn thực sự muốn nghe chính miệng cậu giải thích. Cho nên lúc trước trong lúc mở điện thoại nói chuyện, hắn không thể không thừa nhận hắn thực thất vọng, câu hắn muốn nghe nhất cũng đều không thể nghe cậu nói được.

Hắn bỗng nhiên không xác định được Trầm Xương Mân rốt cuộc không thích đến gặp bố hắn mà nói cậu thích hắn đến mức nào, chứ không phải giống như đối với Trịnh Duẫn Hạo, từ đầu đến cuối cũng không nói ra câu thích.

Trầm Xương Mân nằm xuống chưa được bao lâu, Kim Tuấn Tú đã ôm gói bánh màu xanh quay lại, đặt lên trên tủ đầu giường, nói này, đã mang đến đây cho cậu, nhưng mà cậu còn ăn được sao.

Trầm Xương Mân không lên tiếng. Kim Tuấn Tú đang muốn hỏi như thế này là làm sao vậy, bên ngoài có người gõ cửa phòng. Cậu nhìn Trầm Xương Mân liếc mắt một cái, đi tới mở cửa.

Ngoài cửa là một cô gái trẻ mà Kim Tuấn Tú không biết, cậu quay đầu lại hỏi Trầm Xương Mân một tiếng, người kia trở mình nhìn cái người đang đứng ở ngoài cửa, thì ra là từ lần trước sau khi xem phim cũng không có gặp lại, bác sĩ Tiểu Đường.

Bác sĩ Đường còn mặc áo trắng chưa thay, đến giờ này vẫn chưa trở về có lẽ là đến phiên đêm nay trực ban. Trầm Xương Mân cố gắng chống tay ngồi dậy, nhờ Kim Tuấn Tú lấy cho cô cốc nước.

Cô gái này cũng không khách khí, cầm cốc nước ngồi xuống bên giường. Kim Tuấn Tú đứng ở phía sau cô biểu tình thay đổi. Trầm Xương Mân nhìn cậu trong chốc lát thấy lông mày cậu nhướn lên chất vấn cô gái này là ai? Trong chốc lát lại cụp xuống đoán rằng cậu đang suy nghĩ, 'cậu nha, rốt cuộc có phải là GAY thật sự không vậy?'

Kim Tuấn Tú còn đang nháy mắt làm kí hiệu, Tiểu Đường mở miệng, mặt mang theo ý cười giải thích cùng ở trong một bệnh viện, tôi tới tận bây giờ mới vừa biết bác sĩ Trầm nằm viện, vẫn chưa tới thăm, thành ra lễ nghĩa tôi chưa được chu toàn.

Trầm Xương Mân lấy lại tình thần cùng cô khách sáo. Kim Tuấn Tú ở phía sau không cắt ngang, trong chốc lát làm động tác cắt cổ, lúc sau lại làm tư thế thắt cổ tự tử.

Trầm Xương Mân ho khan một tiếng nói với cậu, cậu không phải trực ban đêm sao?

Kim Tuấn Tú nhìn nhìn đồng hồ, quả thật đã nhanh chóng đến giờ, nhìn nhìn Trầm Xương Mân, lại nhìn nhìn Tiểu Đường, đem chìa khóa tủ quần áo lấy ra trả lại cho Trầm Xương Mân, bỏ lại một câu mình đi rồi cơ thể có vấn đề gì gọi điện thoại cho mình, sẽ đến ngay.

Trầm Xương Mân nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng cậu thực cảm ơn Kim Tuấn Tú cho tới bây giờ vẫn ở cạnh cậu chăm sóc cậu, vì cậu mà suy nghĩ làm chuyện này, nhưng là có những lúc không phải Tuấn Tú muốn giúp đỡ cậu là có thể giúp được.

Kim Tại Trung nếu không còn yêu cậu nữa, Kim Tuấn Tú có thể lấy dây thừng buộc hai người bọn họ vào với nhau sao?

Trầm Xương Mân cảm thấy mệt mỏi mà tựa vào đầu giương. Tiểu Đường nhìn ra tâm trạng cậu không tốt, đem cốc nước đặt ở tủ đầu giường tới hỏi cậu có phải cùng bạn gái cãi nhau ?

Trầm Xương Mân không lên tiếng, im lặng một lúc giương mắt nhìn cô, hỏi sao cô lại biết?

Cô liền mở miệng cười, buông xuống hai mắt không đối diện với cậu, giọng nói nhẹ nhàng nói 'Bởi vì anh làm viện cô ấy cũng không có ở trong này. Điện thoại di động của anh đặt phía dưới gối, xem ra một mực chờ điện thoại của cô ấy. Hơn nữa anh thoạt nhìn. . . . . . không mấy vui vẻ. Quan trọng hơn một chút là, tôi biết anh luôn thích đem suy nghĩ để ở trong lòng, không đến thời điểm mấu chốt sẽ không nói ra, tựa như chuyện lần trước, anh rõ ràng có thể trong lúc xem phim có thể nói cho tôi biết anh đã có người yêu, nhưng anh lại không nói, không nên chờ xem xong phim mới nói cho tôi biết. Anh vẫn suy nghĩ như vậy, người anh thích nhất định là mệt chết đi, sau đó sẽ cãi nhau, chắc chắn không có gì kì quái.'

Trầm Xương Mân bị phân tích của cô dao động, trong lúc đó rất rất nhiều suy nghĩ trong đầu hiện lên, lại một chữ cũng không nói lên lời.

Tiểu Đường nhìn nhìn một lúc, đứng dậy vỗ bờ vai cậu, giống như chị em mà gọi cậu là Tiểu Trầm, nếu không nói rõ ràng nhanh một chút, anh sẽ mất đi người trọng yếu đó, nhớ kỹ lời khuyên của tôi, tôi trở về làm việc.

Kim Tại Trung cuối cùng cũng xem xong một hộp video ghi hình phương pháp phẫu thuật, đóng đầu đọc đĩa chuẩn bị đi ngủ.

Lúc đi chân không lên trên lầu, chuông cửa vang lên.

Có lẽ là Phác Hữu Thiên quay lại lất điện thoại hắn để quên ở đây, Kim Tại Trung tuy rằng không vui vẻ lắm vẫn quay trở lại, đi xuống giúp hắn mở cửa.

Cửa vừa mở ra, hắn không ngờ nhìn thấy một người đứng ở bên ngoài.

Cũngkhông phải Phác Hữu Thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: