Chương 38
Thịch. . .thịch. . .thịch. . .
Nhịp tấu thong thả lại ổn định vững chải, là thanh âm khiêu động của thứ gì đó.
Thứ ấy giống như đang kề sát bên người, nhịp tấu tựa như vĩnh viễn cũng không đổi, giống như đã nghe thấy từ rất lâu rồi. . .quen thuộc đến thế. . .
Hồ Thập Bát cảm giác bản thân giống như một hạt bụi bé nhỏ, bềnh bồng trong một không gian tối mịt mờ không có điểm giới hạn, không có bất cứ thứ gì có thể dựa dẫm hay dẫn đường mình, cứ thế mà dập dềnh lên xuống.
Bốn phía một mảnh tối đen, không có bất luận một tia sáng nào, cũng chẳng có ai, nhưng không hiểu sao lại không cảm thấy sợ hãi, bởi vì. . .trong thế giới này, hắn được ôm ấp bởi khí tức ấm áp đến thế, nhịp tấu bên tai khiêu đập khiến hắn cảm thấy quen thuộc biết bao, lại thực an bình.
Tinh thần cùng thân thể hoàn toàn thả lỏng, suy nghĩ lười biếng muốn cứ như vậy mà ngũ mãi.
Thật nóng. . .
Thật nóng. . .
Cảm giác. . .nơi bụng. . .thật là nóng. . .tựa như bị thiêu đốt vậy. . .
Một đoàn hỏa diễm kim sắc đột nhiên bốc lên mạnh mẽ từ bụng của Hồ Thập Bát, nhanh chóng bao bọc nuốt lấy toàn thân hắn!
Ngô!!
============================
Hồ Thập Bát toàn thân chấn động!
Mở mắt bừng tỉnh.
“Thập Bát?” Ngao Kiệt từ phía sau gắt gao ôm lấy Thập Bát, cánh tay đang nhẹ nhàng choàng lấy quanh thân cảm nhận được thân thể Hồ Thập Bát trong lòng đột nhiên chấn động, rồi cứng đờ lại, Ngao Kiệt vội vàng xoay Hồ Thập Bát lại hỏi “Làm sao vậy?”
Hồ Thập Bát mở to hai mắt trừng trừng, trên trán mồ hôi lấm tấm, cảm giác được tim mình đập như điên loạn, Ngao Kiệt cầm tay Thập Bát đang đặt trên ngực, nhíu mày “Tim ngươi đập nhanh quá. . .Thập Bát, ngươi không thoải mái sao?”
Mắt mở to trừng trừng, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Long Quân phóng đại trước mắt, tim Hồ Thập Bát đập càng dữ dội hơn, vội xoay đầu nhìn sang phía khác “. . .không có”, vừa mở miệng nói chuyện, mới phát hiện thanh âm nơi cổ thoát ra khàn khàn đến lợi hại, thậm chí giống như bị tắc tiếng.
Ngao Kiệt hôn nhẹ lên mặt Thập Bát, khẽ cười “Giọng nói của ngươi thật là khàn ~”
Không nghĩ là ai làm hại sao. . . Hồ Thập Bát khụ khụ hai cái để thông cổ, trong lòng thầm ai oán nghĩ thế nhưng cũng không dám nói ra thành lời.
Bên người chợt lạnh, Ngao Kiệt cư nhiên buông Hồ Thập Bát ra, bước xuống giường. Rời khỏi thân thể ấm áp của Long Quân, đột nhiên Thập Bát cảm thấy vắng vẻ, trong lòng cũng thấy có chút mất mác.
Hồ Thập Bát đưa mắt nhìn theo thân ảnh Long Quân, phát giác Ngao Kiệt chỉ là đến cạnh bàn rót một chén nước đem lại đưa đến trước mặt mình. . .
Nguyên lai. . .
Hồ Thập Bát đưa tay đón chén nước, không dám nhìn thân thể Long Quân bày ra hết trước mắt mình lâu, cụp mắt xuống “Cảm. . .”
Chưa dứt lời, thân thể đã bị mạnh mẽ kéo qua, từng dòng nước mát lạnh từ trong miệng Ngao Kiệt chậm rãi rót qua.
Đến lúc một chén nước kia được uy xong, thân thể Hồ Thập Bát lại bắt đầu nhũn cả ra.
Ngao Kiệt vứt cái chén đi, ôm Hồ Thập Bát kéo lên giường nằm tiếp, dùng gương mặt cọ cọ hõm vai Thập Bát không ngừng, oán giận nói “Tối qua sau khi ngươi ngủ rồi, ta phải niệm cả đêm tịnh tâm chú. . .”
Hồ Thập Bát thực sự không biết làm cách nào để đáp lại oán giận này của Ngao Kiệt, chỉ có thể đỏ mặt ừ một tiếng, coi như là trả lời lại.
Long Quân bị người nào đó hồi đáp như vậy, thực sự thấy rất bất mãn, rất ủy khuất, hung hăng cắn lên vai Hồ Thập Bát “Về sau ngươi phải bù lại cho ta!”
========================
Ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn còn rất mờ ảo.
Hồ Thập Bát nhìn ánh sáng trắng mờ kia, cảm thấy có chút mệt mỏi buồn ngủ, bất giác nhớ đến giấc mộng lúc nãy.
Tại sao bỗng dưng lại mơ thấy như vậy. . .cảm giác trong mộng sao lại thực như thế, cảm giác da thịt vì bị hỏa thiêu đốt mà thương tổn tựa như vẫn còn đọng lại.
Đưa tay sờ sờ bụng, vẫn chẳng có gì, hệt như mọi khi, chỉ có điều. . .xúc giác khi chạm vào da, cảm thấy được nhiệt độ có cao hơn so với lúc thường.
Thập Bát là cực âm huyền hồ.
Hồ châu ngày thường vẫn dưỡng nơi đan điều vẫn luôn là cảm giác có chút lành lạnh, đột nhiên hôm nay lại ấm áp như thế. . .
Đây là do duyên cớ gì nha?
Hơn nữa, cũng cảm thấy bụng có chút đau. . .lại hơi trướng trướng. . .tại sao lại trở thành như vậy?
Hồ Thập Bát sờ sờ bụng, một đầu đầy nghi vấn. Ngao Kiệt ôm ở phía sau cũng phát giác được Thập Bát đang ngẩn người, liền ngóc đầu dậy, bắt lấy tay Hồ Thập Bát hỏi “Đau bụng sao?”
Từ lần trước Hồ Thập Sơn ngất xỉu ở trước tiểu mộc ốc, về sau mỗi lần Ngao Kiệt ở cùng Hồ Thập Bát, đều đề thân nhiệt của mình lên cao hơn so với Hồ Thập Bát một chút. Bàn tay ấm áp to rộng của Ngao Kiệt đặt lên bụng Hồ Thập Bát, nhẹ nhàng giúp hắn xoa bụng “Có đỡ chút nào không?”
Cần gì phải nói a, được bàn tay Ngao Kiệt ôn nhu xoa như vậy, không biết là do tác dụng tâm lý hay là tác dụng hữu hiệu thật sự mà Hồ Thập Bát cảm thấy cái loại cảm giác trướng nóng trung bụng giống như tiêu đi một ít vậy.
Kỳ thật, vô luận là yêu quái hay là hồ ly tinh. . .Hồ Thập Bát làm cái nào cũng quá mức thất bại!
Nếu có chút kiến thức chuyên nghiệp về thân phận của mình, hắn sẽ ngay lập tức minh bạch loại cảm giác đau đau lại trướng lên này, chỉ là do hắn đã tiếp nhận quá nhiều tinh nguyên của Long Quân.
Tinh nguyên của Long Quân a!!
Khối yêu quái tha thiết mơ ước có được đó!! Hấp vào một lần là có thể tăng cao không biết bao nhiêu tu vi!! Nếu mấy đám yêu quái khác mà có cơ hội, nhất định sẽ vừa cùng Long Quân tình giao, vừa vận dụng song tu chi đạo, biến đổi tinh nguyên kia thành thể đạo nhập vào nội đan, vậy thì nhất định công lực sẽ đột ngột tăng lên rất nhiều!
Chỉ tiếc một điều, bổn hồ ly Hồ Thập Bát này tuyệt đối không biết cái gì gọi là song tu chi đạo, thế nên mớ tinh nguyên kia chỉ có thể tập trung tụ lại ở đan điền Hồ Thập Bát, chờ hắn chậm rãi hấp thu.
Loại phương thức hấp thu này tuy là cũng có hiệu quả. . .nhưng a, hiệu quả cũng bị giảm đi rất nhiều lần!! (phải hảo hảo học tập a Thập Bát!)
Ngao Kiệt mới đầu còn nghiêm túc giúp Hồ Thập Bát xoa bụng, xoa xoa một hồi rốt cuộc không nhịn được, tay cũng từ từ trượt xuống phía dưới, Hồ Thập Bát vội kéo tay Ngao Kiệt lên, định mở lời thì chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng ho nhẹ truyền đến “Đã dậy cả chưa? Nếu dậy rồi thì rời giường đi!! Nước tắm để ngoài cửa, tự ra mà lấy!”
Đích thị Ngũ Long Quân Ngao Ly. . .
==========================
Thời điểm Ngao Kiệt vô tâm vô phế lôi Hồ Thập Bát vào phòng điên long đảo phượng phong lưu khoái hoạt một phen, Ngũ Long Quân ở ngoài rình không được thoải mái như vậy.
Một mặt núp ở chân tường ngồi rình nghe là để ngăn ngừa đề phòng Thất đệ nhà mình lần thứ hai làm ra hành vi thái quá nào gây thương tổn cho Hồ Thập Bát trong lúc làm chuyện kia, mắt khác là suy ngẫm về sự tình trong tộc.
Lúc Ngao Kiệt cùng các vị Long Quân khác bổ trụ phong ấn trong tế đường, kẻ nhàn rỗi vô sự bên ngoài là Lữ Đồng Tân nói cho Ngao Ly nghe một chuyện.
Nguyên lai, lúc Lão Long Quân đi tìm Lữ Đồng Tân, là đang bị thương.
Công lực Lão Long Quân ở yêu giới không cần phải bàn tới, tuyệt đối là No. 1, cho dù là ở Tiên giới hay Phật giới cũng vậy, năng lực Lão Long Quân tuyệt đối cũng nằm trong danh sách đầu bảng, là kẻ nào mà lại có năng lực lớn như vậy, có thể làm Lão Long Quân bị thương chứ?
Nói đến đây, Lữ lão đạo còn đặc biệt thần bí mà nở một nụ cười ám muội bảo, nhìn vết thương của Phụ Quân ngươi rất kỳ lạ, giống như vết trảo. . .hơn nữa theo ta thấy, rất giống với vết trảo của người Long tộc đã hóa hình lưu lại. . .Fu fu fu fu fu ~~ có khi nào là Lão Long Quân lại động xuân tâm, muốn cho các ngươi thêm một đứa Thập đệ a ~~~~ ngô ~ fu fu fu fu fu fu!!
Nụ cười đê tiện của lão đạo làm Ngao Ly thấy thật muốn hung hăng tống cho y một cái tát!
Lại nói, thời điểm phong ấn bị nứt ra quá trùng hợp, sớm không nứt muộn không nứt, lại lựa ngay lúc trong tộc không có vị Long Quân nào mà nứt ra, giống như là cố tình vậy.
Hơn nữa phong ấn kia là năm đó do Long thần cùng Chiến thần và La hán đấu chiến, tam thần cùng hợp lực phong ấn lại, nghe nói chỉ có người có huyết thống thuộc tam tộc này mới có năng lực làm cho nó bị nứt vỡ.
Chiến thần cùng La hán đấu chiến mặc dù niên kỷ rất lớn, nhưng vẫn chưa lập thất, nên tất nhiên cũng không có hậu nhân. Hai vị chiến thần cũng không có khả năng mấy vạn năm trước vất vả biết bao mới phong ấn lại được, cư nhiên bây giờ vô cớ cà rỡn mà cố ý chạy đến Hãn Hải chi uyên để phá cho nó nứt ra chơi.
Nhắc lại mới để ý, hắc y yêu giả kia, nếu đúng như theo lời Hồ Thập Bát từng nói qua, ngôn ngữ hắn dùng, đích thật là ngôn ngữ của Long tộc!
Ngày đó ở Quỷ tập, hắc y yêu giả kia trước khi rời đi còn nói lại một câu, Ngao Ly cùng Ngao Kiệt đều nghe thấy, đại để là “Người của Long tộc thật sự là càng ngày càng vô dụng.”
Ngôn ngữ kia lúc thường, Ngao Ly cùng Ngao Kiệt đều sử dụng nên quá đỗi quen thuộc rồi, mà lúc ấy tình huống lại quá mức khẩn cấp nên nhất thời đều không phát giác ra.
Lúc sau, ngồi ở tế đường chờ đám người Ngao Kiệt tu bổ phong ấn trong tế đường, Ngao Ly mới có thể tĩnh tâm mà suy nghĩ cẩn trọng mọi thứ, lại thêm lời của Lữ Đồng Tân nói về vết thương của Lão Long Quân rất có thể là do người trong Long tộc gây ra thì, hết thảy mọi chuyện đều tập trung về một mối, chẳng lẽ hắc y yêu giả kia cư nhiên là người trong tộc? Lão Long Quân bị thương cùng phong ấn bị nứt, tất cả đều là do hắn gây ra?
Nghĩ đến dây, Ngao Ly vội nói lại cho trưởng lão trong tộc nghe.
Trưởng lão nghe xong, chỉ trầm mặc không nói gì, bảo chờ Lão Long Quân tu bổ phong ấn xong rồi mới cùng lão thương nghị lại mọi chuyện.
Kết quả, phong ấn bổ xong, vị ca ca số khổ y đây phải cùng Ngao Kiệt chạy tới yêu giới, ở lại hai ngày.
Đang đi tới đi lui trước cửa phòng Ngao Kiệt, khổ sở lắm cuối cùng cũng nghe thấy bên trong có động tĩnh, liền lập tức đằng hắng một tiếng, tâm nói, tiểu Thất ngươi mau ra đây đi!! Xong xuôi mọi chuyện rồi còn khối thời gian cho ngươi cùng Thập Bát nhà ngươi hảo hảo mà ân ân ái ái!
=========================
Ngao Kiệt nắm tay Thập Bát, xuân phong đắc ý, tinh thần phơi phới, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
Ngao Ly bày ra hai con mắt đen thui nhìn Ngao Kiệt, trong lòng bắt đầu xuất bi thương! Ngươi ở trong đó khoái hoạt, ta ở đây chịu dày vò!! Đây là cái mệnh gì a!! (mệnh ngươi là lao tâm lao lực đi vậy. . .*sút*)
Vừa nghe Ngao Ly lên tiếng bảo phải đi, không riêng gì Ngao Kiệt không nguyện ý, ngay cả Hồng Ngọc cũng lộ ra biểu tình mất hứng “Mới đến hai ngày, làm gì mà vội vã đi như vậy a ~! Muốn đi thì tự mình đi đi, để Ngao Kiệt lưu lại!!”
Nàng đối với nữ tế này quả thực cực vừa lòng a, vô luận là thân gia diện mạo hay là thái độ cùng năng lực kia với Thập Bát, khụ. . .được rồi, cái năng lực ấy nếu không quá mức cường như vậy thì càng tốt hơn. . .Ôm trán, nói chung là đừng có khủng khiếp như thế là được ~! Thật vất vả mới đến đây một chuyến, nên ở lại thêm vài ngày để cùng Thập Bát bồi dưỡng bồi dưỡng cảm tình a ~!
Ngươi nhìn Thập Bát đi, cả người tràn ngập tình yêu, không còn giống như xưa ~~ cảm giác toàn thân trên dưới đều. . .Hồ Hồng Ngọc đột nhiên chú ý đến Thập Bát đứng phía sau Ngao Kiệt, cau mày, hơi hơi khom lưng, vụng trộm xoa xoa bụng.
A liệt? Hồng Ngọc bước qua, kéo Thập Bát ra ngoài nhỏ giọng hỏi “Thập Bát, ngươi có phải không thoải mái không?”
“Không. . .”
“Ta là nương ngươi! Đừng hòng lừa ta! Nói mau!” Hồng Ngọc thò tay vung một cái bạo lật!
Ngao Kiệt ở phía sau ngay lập tức bắn sang một ánh mắt như muốn giết người, nhanh chóng nắm tay Hồ Thập Bát kéo về ôm trong ngực mình, mắt trừng trừng Hồng Ngọc “Đừng chạm vào Thập Bát!”
Bị khí tức của Ngao Kiệt áp bức, Hồng Ngọc không kềm được mà phát ra run rẩy, mãi đến lúc Ngao Kiệt đã ôm Thập Bát vào lòng rồi, bắt đầu cọ a cọ thì, Hồng Ngọc mới có phản ứng lại : a a a a, lão nương đánh nhi tử của mình ngươi quản cái gì hả! Nữ tế nhà ngươi quá bá đạo rồi a !!
Nhưng mà, cũng chỉ là lời muộn màng. . .Hồng Ngọc tức giận đến miệng run rẩy, nhưng nhìn Ngao Kiệt vẻ mặt giống như tiểu miêu, hạnh phúc ôm Thập Bát mà cọ cọ, hỏa nộ vừa bùng phát phụt cái dập tắt mất tiêu, không mắng được lời nào.
Ai, này thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a ~
Ngao Ly đứng bên cạnh nhìn thấy, rất vui vẻ : ngươi cũng có ngày hôm nay. . .
Đảo mắt nhìn một hồi, Ngao Ly rốt cuộc cũng nghĩ ra một cái lý do thật hảo, vội nói, hiện tại cách sơ bát tháng sau cũng còn hơn mười ngày, ta cùng Ngao Kiệt hồi tộc là để chuẩn bị này nọ, để đúng ngày đến đề thân a ~! Hơn nữa, mọi người đều bảo tiểu biệt thắng tân hôn, khoảng thời gian trước lúc đến sơ bát, hai người các ngươi cố gắng nhẫn nhẫn, sau khi thành thân thời gian còn rất nhiều, ngươi sẽ có thể mỗi ngày đều cùng Thập Bát khanh khanh ta ta ~!
Ngao Ly nói lời này, Hồng Ngọc rất đồng ý bảo, đúng, Thập Bát nhà ta phải danh chính ngôn thuận gả đi! Ngay lập tức liền bước qua đứng cùng chiến tuyến với Ngao Ly.
Đặc biệt rất hiểu cái loại tính cách ‘ta muốn sống cùng với Thập Bát, cho dù không thành thân các ngươi cũng dám xen vào sao!’ của đệ đệ nhà mình, Ngũ Long Quân vội chuyển sang, nói với Ngao Kiệt, ngẫm ngẫm lại đi nha, nếu ngươi cùng Thập Bát thành thân rồi thì, toàn bộ người thiên thượng thiên hạ đều biết Thập Bát là lão bà của Thất Long Quân ngươi a, vậy thì đố tên nào dám động tâm mà có tư tưởng gì đó với Thập Bát nha ~~~
Lão bà!
Từ này thật nghe rất êm tai a ~~ Ngao Kiệt nghĩ đến Thập Bát trở thành lão bà của mình, đột nhiên cảm thấy tâm thật nhộn nhạo a ~~~
Ôm Thập Bát, dù trăm ngàn lần không muốn buông ra, nhưng rốt cuộc vẫn phải buông, Ngao Kiệt nhẹ nhàng nhìn Thập Bát nói “Sơ bát tháng sau, ta đến đón ngươi, ngươi chờ ta.”
Thập Bát mỉm cười gật đầu, nhìn Ngao Kiệt rời đi.
Ngày đó, Ngao Kiệt cười đến hạnh phúc như vậy, cả mặt mày đều loan loan nét cười, giữa không trung cứ không dừng quay đầu lại nhìn Hồ Thập Bát, nhưng cuối cùng, cũng là đi mất.
Một lần đi này, biệt vô âm tính
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top