Chương 28
“Là ai a? Khẩu khí ngang như vậy. . .”Ngao Ly nhíu mày, quay lại nhìn Hồ Thập Bát “Cừu nhân của ngươi?”
Hồ Thập Bát nghe được chất giọng kia, sợ đến mức suýt nữa lăn từ trên giường lăn xuống đất, nhìn Ngao Ly há miệng bắt đầu nói lắp “Là là là là là. . .”
“Là cừu nhân của ngươi?” Ngao Ly cười hắc hắc “Không sao cả, ta đã bày kết giới ở ngoài rừng tử trúc, phàm là những người có ác ý với ngươi đều không thể vượt qua được ~ thế nào ~”
Ngao Ly lồng mười ngón tay vào bẻ khớp vang lên rắc rắc “Ngươi là muốn cứ như vậy mà ngăn nàng ta ở ngoài rừng, hay là để ta ra ngoài chỉnh nàng một chút để nàng biết điều chút?”
Hồ Thập Bát rốt cuộc cũng đả thông được đầu lưỡi “Là nương ta!”
“Nương ngươi?” lần này đến phiên Ngao Ly choáng váng.
A nha nha~ nhanh như vậy đã phải gặp gia trưởng a, tiếc là tiểu Thất không có đây. . .
Bất quá, người ta đều bảo là trường huynh vi phụ còn gì, ta là ngũ ca hắn cũng coi như một nửa cha rồi ~~ cứ để ta đây thay mặt ngươi bái kiến nhạc mẫu đại nhân tương lai tạm một lần đi vậy ~~
Hồ Thập Bát níu Ngao Ly “Nhanh nhanh giải khai pháp thuật để nương ta vào đi. . .không để nàng vào hậu quả đáng sợ lắm. . .”
Ngao Ly trừng mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy nhạc mẫu đại nhân này của tiểu Thất hình có vẻ như là cái dạng khó mà sống a, ngươi xem Thập Bát sao lại bị dọa sợ biến thành cái dạng như vậy. . . khẽ động ngón tay, giải pháp thuật.
Pháp thuật vừa mới cởi bỏ, ngay lập tức một tiếng oanh vang lên ngoài rừng trúc, hồ hỏa bừng bừng bốc cháy, đám trúc thiệt là tội nghiệp, bị hồ hỏa phẫn nộ của Hồng Ngọc đốt cháy đến rừng rực.
Ngao Ly sờ sờ cằm, quay đầu nhìn Hồ Thập Bát nói “Ta ra ngoài ngăn cản đã. . .cứ như vậy nương ngươi sớm muộn gì cũng đốt trụi luôn cả khu rừng.”
Hồ Thập Bát gật đầu nói, đừng làm nàng bị thương.
Lời chưa dứt, Ngao Ly đã đi mất.
======================
Ngoài rừng trúc, Hồng Ngọc quanh tới quẩn lui mới phát hiện mình luôn đứng tại chỗ mà đi lòng vòng, liền biết có người bố trí pháp thuật khiến mình bị mê hồn chướng, không khỏi đại nộ.
Hảo cái tên Hồ Thập Bát ngươi, xuất môn mới có mấy ngày bản lĩnh cũng lên theo chứ gì!! Nương ta đây muốn gặp mặt ngươi mà ngươi lại dám ở trong đó giả làm cái củ tỏi a!!!
Ta phóng hỏa đốt rừng trúc của ngươi! Coi ngươi có chịu ra không!
Mỹ yêu Hồng Ngọc biến thành phun hỏa long, phóng hỏa tứ phía, một phát đốt sạch một mảng.
Ngao Ly phiêu giữa không trung nhìn Hồ Hồng Ngọc phóng hỏa phóng đến bất diệc nhạc hồ bên dưới, đột nhiên cảm thấy, vị mẫu thân này của Hồ Thập Bát rất có phong phạm làm việc của tiểu Thất a~~
Ngao Ly vừa xuất hiện giữa không trung, Hồ Hồng Ngọc bên dưới cũng lập tức cảm giác được một cỗ lực áp bách không tầm thường ở bên trên, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngao Ly.
Bốn mắt nhìn nhau, như tê ngưu đọ sừng, phóng tia lửa xoẹt xoẹt bắn khắp nơi.
Xú tiểu tử!!
Lão nữ nhân. . .
Đây là ấn tượng đầu tiên của hai người đối với đối phương. . .
========================
Có người hỏi, sao Hồ Hồng Ngọc lại đến đây?
Này phải lùi lùi về quá khứ một chút, nói lại việc ngày đó Hồ Thập Bát dẫn hai vị Long Quân đến Quỷ tập ~
Hồ Thập Bát tại yêu giới, ăn theo cái phúc của vị nương thân vô yêu bất tri vô yêu bất hiểu của hắn, nhiều ít gì cũng được coi như là một kẻ có tiếng tăm ~
Ngày đó Hồ Thập Bát dẫn theo Ngao Kiệt, Ngao Ly đến Quỷ tập lượn qua lượn lại như vậy, không ít yêu quái nhận ra hắn.
Nhưng vì khiếp sợ khí tức của hai vị Long Quân nên không ai dám chạy qua mà chào hỏi. Mãi đến lúc hắc y yêu quái nhào ra cái đại hỏa cầu, Ngao Kiệt cùng gã đó đối đầu, khiến đám yêu quái bị đốt đến mặt mày xám xịt, mấy yêu quái đó đồng loạt than thở, hài tử Thập Bát này học hư a, ngươi bảo mang hai bằng hữu không biết là muốn ngoạn cái gì đến đây làm chúng ta hết hồn thì cũng coi như bỏ đi, tại sao hai bằng hữu ngươi còn phóng hỏa đốt chúng ta a?
Đốt xong thì bỏ chạy, ngay cả lời giải thích cũng chẳng có, các ngươi còn có chút yêu đức nào hay không a!!!
Vì thế đám yêu quái bị đốt đến mặt mày đen thui trở lại yêu giới, việc làm trước tiên là chạy đến nhà Hồng Ngọc cáo trạng, nói, tiểu nhi tử kia của ngươi ra ngoài học hư a, không biết bị bằng hữu dạy cái gì, ngươi xem xem, đốt chúng ta ra cái dạng như vậy, tổn thất tinh thần, tổn thất vật chất của chúng ta ngươi nói làm sao bây giờ nha. . .
Coi Hồng Ngọc ta là ai a, đám các ngươi muốn lừa ta đây a! Đòi bồi thường tổn thất tinh thần, tổn thất vật chất? Thập Bát nhà ta, ta rõ tính nó nhất, hài tử kia lúc nào cũng thành thực thiện lương, đi đường thấy con kiến cũng không nỡ giết chết, các ngươi đừng nghĩ hiện tại nó không có ở yêu giới, không thể ra đây đối chất cùng các ngươi mà ngậm máu phun yêu, cái sự gì cũng đều đổ lên đầu nó! Lão nương ta đây không bỏ qua đâu!
Ai đốt các ngươi thì các ngươi đi tìm kẻ đó đi! Kẻ nào còn dám ở đây giở trò khóc lóc om sòm nữa xem, lão nương ta đây cũng không phải dễ chọc đâu, phun hồ hỏa trực tiếp đưa các người đi gặp Diêm Vương bây giờ!
Đám yêu quái nói, hơ ~ nhìn thấy người bao che cho nhi tử nhiều rồi nhưng chưa thấy bao che tới vậy, chúng ta mấy chục người đây, tất cả đều là nhân chứng, tất cả đều tận mắt chứng kiến Thập Bát nhà ngươi cùng hai tên không rõ là ai giao du với nhau, còn phóng hỏa đốt chúng ta!! Một hai người còn có thể coi là nói dối, hiện tại nhiều người ở đây vậy mà còn không thừa nhận?
Hồng Ngọc trực tiếp bạo xuất hồ hỏa, phừng phừng phừng phun ra vài hỏa cầu tử nói, báo cho các ngươi biết! Lão nương không tận mắt nhìn thấy Thập Bát phỏng hỏa đốt người, không thừa nhận!! Các ngươi đều cút!
Lũ yêu quái bị cháy đến aa ui ui kêu loạn, tất cả đều nháo nháo lên mà chạy tán loạn.
Hồ Thập Nhị dòm qua khe cửa nhìn lão nương nàng đại phát thư uy đốt đám yêu quái cong đuôi chạy, nhè nhàng thở ra, rút tay lại lén lút định trở về phòng.
Hồ Hồng Ngọc ở phía sau âm trầm giọng gọi, Thập Nhị, ngươi bảo đêm nay cũng đến Quỷ tập đúng không? Nói, có nhìn thấy Hồ Thập Bát hay không?
Gương mặt nhỏ nhỏ của Hồ Thập Nhị nhanh chóng biến thành trái khổ qua, chớp a chớp mắt nghĩ nghĩ nên làm cách nào để bao che giúp Hồ Thập Bát.
Hồ Hồng Ngọc nhìn nàng như vậy cười lạnh một tiếng nói, các ngươi đều do ta sinh ra, cái đuôi nhúc nhích một cái muốn làm gì ta đều biết rõ, đừng mơ gạt ta. Nói mau, Thập Bát thật sự đi cùng hai tên ác nhân? Ngươi là tỷ tỷ của nó, nếu thấy đệ đệ đi cùng người xấu thì không được giúp nó gạt ta, phải mau mau nói cho ta nghe để ta đi cứu nó a! Ngươi giúp nó nhưng kỳ thật là hại nó đó có biết không!!
Hồ Thập Nhị ngước mặt lên nói, nương. . .không gạt người, Hồ Thập Bát lần này thật sự đã gây họa, hai người đi theo nó hình như là thu yêu nhân, khí tức trên người rất cường đại làm người ta sợ đến mức thở không nổi, ta thấy bộ dáng Thập Bát cùng một tên có vẻ như quan hệ rất tốt. . .
. . .Nương, không phải ngườii từng bảo muốn để chúng ta tự theo đuổi hạnh phúc của chính mình sao, ta thấy Hồ Thập Bát hiện tại rất hạnh phúc. . .người đừng nên quấy nhiễu nó. . .Huống hồ. . .người, người, người cũng không đánh lại người ta. . .
Lời sau cùng Hồ Thập Nhị dùng thanh âm cực nhỏ nói ra, nhưng Hồ Hồng Ngọc vẫn nghe được!
Hanh! Ta đánh không lại hắn? Ta thật mong đến xem hắn là thần thánh phương nào, cư nhiên lợi hại như vậy!!
Hồng Ngọc nghe Thập Nhị nói như thế, ý chí chiến đấu ngược lại bừng lên càng thêm dữ dội, Hồ Thập Nhị lôi kéo níu lại không được, y phục cũng chưa thay, trực tiếp lao ra khỏi yêu giới đuổi theo.
(cho nên nói, Hồ Thập Nhị. . .ngươi hiểu biết lão nương ngươi chưa đủ a ~)
Cứ như vậy, Hồ Hồng Ngọc hai ngày từ yêu giới chạy đến Thanh Vân Sơn.
Lúc mới Thanh Vân sơn, Hồ Thập Bát vẫn còn đương lúc hấp thụ dương khí Long Quân vẫn đang tiêu hóa trong hôn mê, cho nên Hồ Hồng Ngọc không cảm giác được khí tức của Hồ Thập Bát. Hôm nay hắn tỉnh lại, Hồ Hồng Ngọc nhận ra được liền lập tức chạy đến.
Đứng ở ngoài rừng tử trúc xoay tới xoay lui nhưng làm sao cũng không vào được, Hồng Ngọc biết nhất định là rừng trúc này đã bị người ta làm gì đó, lập tức giận dữ mà mắng to, Hồ Thập Bát, ngươi lăn ra đây cho lão nương!!
Sau đó trực tiếp phóng hỏa đốt rừng.
=======================
Ngũ Long Quân cùng Hồ Hồng Ngọc, hai người vẫn đang chọi gà bằng mắt.
Ngũ Long Quân : nữ tử này, mị thị yên hành, hảo sinh phong tao, vừa thấy đã biết không phải là nhân vật đơn giản. . .người như vậy cư nhiên lại là nương thân của Thập Bát!
Hồ Hồng Ngọc : tiểu tử này, oa oa kiểm nhãn, trường tiếu mị mị, trong mắt lại là tặc quang thiểm thiểm! Lão nương liếc mắt một cái là biết ngay ngươi là kẻ đầy bụng xấu!
Tục ngữ nói, đồng tính tương xích. . . Kỳ thật, Ngao Ly và Hồ Hồng Ngọc về bản chất phi thường giống nhau. . . thế nên. . .cả hai nhìn nhau không ai vừa mắt.
Không khí bế tắc.
“Nương. . . sao người lại đến đây?” Hồ Thập Bát thật sự không yên lòng, từ trong phòng theo ra ngoài, vừa thấy Hồ THồng Ngọc đã run cầm cập.
Hồ Hồng Ngọc híp mắt, lúc này mới phóng tầm mắt từ người Ngũ Long Quân chuyển qua người Hồ Thập Bát.
Hai mắt híp híp nhìn Hồ Thập Bát nháy mắt trợn trắng.
Hồ Hồng Ngọc một bước dài nhảy đến trước mặt Hồ Thập Bát, níu đầu Thập Bát xuống nhìn như không tin vào cặp mắt của mình.
Này này này này này này là cái gì! ! ! !
Trên trán Hồ Thập bát, ngay giữa song mi, cư nhiên có một đạo long văn kim hồng sắc!
Phàm là người cùng Long tộc giao hợp thì sau đó, trên người đều sẽ lưu lại long văn. Vị trí long văn không đồng nhất, chủ yếu là dựa vào lúc giao hợp, hai người tâm ý tương thông đến mức độ nào.
Nếu như là cường chế giao hợp, có khi không có long văn sinh ra, hoặc là vị trí Long Vân nằm ở vị trí rất thấp.
Chỉ có hai người tâm tâm tương ấn sau khi giao hợp mới có thể sinh ra long văn ở giữa trán.
Ngao Kiệt là hỏa long, cho nên long văn của y là kim hồng sắc.
Hồng Ngọc đương nhiên không biết nhiều như vậy, nàng chỉ biết một điều là hiện tại giữa mi vũ của Hồ Thập Bát có một đạo ấn tử, hơn nữa toàn thân còn tán phát ra một cỗ khí tức làm người ta cảm thấy run sợ.
Hồ Hồng Ngọc ôm đầu Hồ Thập Bát, khóe mắt phiếm hồng, môi run run “Thập, Thập Bát. . .Ngươi, ngươi thất thân. . .”
Nhi tử bảo bối của nàng a. . .mới hai trăm bảy mươi mấy tuổi. . .mới rời nhà đi được hơn một thát, thế nhưng. . .thế nhưng. . .
Nàng quả thực rất hi vọng Thập Bát mau chóng lập gia đình, không sai! Nhưng mà danh bất chính ngôn bất thuận như vậy, lại cùng một tên tiểu tên tử nham hiểm xảo trá nào đó thân phận gia thế gì đó đều bất minh!!
A a a, tâm Hồng Ngọc a, muốn nát ra rồi. . .
Hồ Thập Bát đỏ mặt, Ngao Ly ở cạnh nhìn long văn trên mi tâm của Hồ Thập bát mà tán thưởng không thôi. Cái tên tiểu Thất này quả thật là sỏa nhân hữu sỏa phúc a ~~ rõ ràng hai tên đầu gỗ đều là ý thức không rõ, mà loạn thất bát tao trải qua đêm đó, cư nhiên lại xuất hiện long văn hoàn mỹ như vậy, thật là ~~ chậc chậc chậc, làm cho người ta rất hâm mộ a ~~
Ngao Ly vẫn đang đứng tại chỗ mà tán thán na, còn Hồng Ngọc bên kia thì ánh mắt như dao găm mà phóng qua phía y.
Hồng Ngọc chỉ vào Ngao Ly, bày ra bộ dáng liều mạng bằng mọi giá “Nói, Thập Bát, phải hắn hay không. . .cái tên gì đó đã chiếm tiện nghi của ngươi!!”
“Nương. . .người đừng nói vậy. . .Hắn, hắn không phải tên gì đó. . .” A liệt, không đúng “Hắn, hắn là tên gì đó. . A! Cũng không đúng. . .” Hồ Thập Bát bắt đầu ngữ vô luân thứ.
Ngao Ly đảo đảo mắt, bước về phía trước, vô cùng cung kính cúi đầu thi lễ với Hồ Hồng Ngọc “Tại hạ Ngao Ly, kiến quá bá mẫu ~”
Hồng Ngọc nheo mắt lại, khóe miệng cong lên cười lạnh nói “Là ngươi lừa Thập Bát nhà ta?”
“Thân phận ngươi là gì?”
Hồng Ngọc cảnh giác kéo Thập Bát ra sau lưng, nhìn Ngao Ly. . .
Ô, trên người tên này phát ra khí tức rất đáng sợ! Thì sao! Thâu nhân bất thâu trận là nguyên tắc làm yêu quái trước giờ của Hồng Ngọc, trong lòng đánh trống thùng thùng, nhưng bên ngoài vẫn muốn tỏ ra bản lĩnh, Hồng Ngọc hất mắt, tà tà liếc Ngao Ly.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top