Chương 16

Hai người ngồi trên mái nhà, thực hạp mở ra bày trước mặt.

Hồ Thập Bát trong tiếng thôi thúc của Long Quân mở ra nê phong của tửu đàn, trong nháy mắt một cỗ tửu hương nồng nàn lan tòa, hương khí lãnh liệt, trung nhân dục túy.

Dưới ánh trăng, tửu thủy trong đàn tử ánh lên kim hoàng sắc trạch, nhìn tựa hồ như phong mật.

“Hảo tửu!” Hồ Thập bát không nhịn được thốt lời khen.

Long Quân một bộ ‘kia còn phải nói’, biểu tình đắc ý nói “Ngươi thử nhẹ nhàng đong đưa vài cái.”

Hồ Thập Bát nghe vậy, dùng tay nâng đáy đàn tử, nhẹ nhàng đong đưa mấy cái, tửu hương nồng đậm tản đi, thay vào đó là một loại phương hương khác, cam điềm nhu mỹ hơn, chậm rãi lan ra tràn ngập trong bóng đêm.

Khác với hương vị nồng đậm tỏa ra lúc tửu đàn vừa mới mở, tửu hương hiện tại tản mát ra lại như xuân phong ấm áp ôn thuần, thản nhiên quanh quẩn trên thân người, ngay cả trong hô hấp cũng dần dần mang theo cỗ hương khí kia.

Hồ Thập Bát nâng tửu đàn ngẩng đầu ẩm thử, tửu vị thuần tịnh lại thanh sảng, khẩu cảm thuần hậu nhu hòa, tư vị tế nị miên trường.

Qủa thật là thấm vào tận ruột gan.

Hồ Thập Bát một hơi ẩm hết nửa đàn, dùng tay áo quệt miệng “Hảo tửu! Hảo hương tửu!”

“Cái đó đương nhiên!! Đây chính là tửu bản quân tự nhưỡng ~ so với cái thứ vứt đi Túy Long Ẩm gì đó mạnh hơn nhiều đúng không? Hanh! Cái thứ rượu ấy mà cũng dám xưng là Túy Long Ẩm, thứ đó nhiều lắm cũng chỉ là nước lã có vị rượu thôi!”

“Kỳ thực Túy Long Ẩm ở phàm gian cũng coi như là hảo tửu thượng đẳng, bất quá tửu thế gian so với Long Quân sở nhưỡng đương nhiên kém hơn. . .” Hồ Thập Bát nói đến đây đột nhiên giật mình “Cái gì? Rượu này là do Long Quân tự nhưỡng?”

“Đương nhiên” Bạch y Long Quân kiêu ngạo làm dáng “Long tộc ta cứ mỗi năm trăm năm sẽ biến hóa một lần, mỗi lần biến biến hóa đều tự tay ủ riêng một đàn tửu chôn ở vực sâu Đông Hải làm kỷ niệm, thứ ngươi uống này chính là do ta nhưỡng lúc năm trăm tuổi ~~ hảo uống chứ?”

Hồ Thập Bát nhẹ nhàng nhấp miệng một cái, thấu triệt vị thơm ngọt trong miệng, thành thực gật đầu “Hảo uống, cho tới giờ ta chưa từng uống qua hảo tửu như vậy.”

Nghe Hồ Thập Bát trả lời như vậy, bạch y Long Quân mi sao nhãn giác đều là hỉ sắc “Nếu như ngươi thích uống, tửu nhưỡng một ngàn tuổi của ta sẽ cho ngươi uống! Về sau mỗi lần ta biến hóa, tửu nhưỡng đều cho ngươi uống!”

====================

Nhắc tới rượu a, thật đúng là thứ rất tố ~~ (thỉnh dùng Đường Sơn khẩu âm đọc cái câu này . .)

Từ xưa đến nay, bao nhiêu đại sự đều là dựa vào cái thứ rượu này mới có thể hoàn thành, bao nhiêu chuyện tình cảm, cũng đều do thứ rượu này mà phát sinh.

Hai kẻ xa lạ, vốn không quen biết nhau, kết quả cơ duyên xảo hợp mà gặp nhau trên bàn rượu.

Mấy chén rượu vàng hạ đổ, mặt đỏ hồng cổ khô rát, nói nói cười cười, kề vai sát cánh kêu huynh đệ gọi bằng hữu, cảm tình liền bắt a đầu~~

Cho nên mới nói, cùng nhau uống rượu có thể nuôi dưỡng cảm tình. Bằng không kia lãnh đạo a bằng hữu a, làm chi mà thường xuyên cùng nhau mời đi dùng cơm chứ, không phải là thèm ăn đâu nha, là giao lưu để cùng nhau bồi dưỡng về mặt tình cảm đó chứ.

Cái gọi là bạn rượu bạn rượu ~ cảm tình càng uống càng nhiều.

Là chân lý đó!!

Hiện tại Hồ Thập Bát với Long Quân, cũng chính là đang cùng nhau ngồi trên một cái nóc nhà của một cái khách điếm nào đó để mà thực hành cái chân lý này.

Lúc bắt đầu chỉ có mình Hồ Thập Bát uống, nhưng uống đến uống đi một hồi, Hồ Thập Bát liền cảm thấy cứ ta uống ngươi ngó như vậy thiệt sự là không có ý nghĩa a, liền lôi kéo Long Quân uống cùng, đưa qua đưa lại, hai người tuy không đến mức say mèm, nhưng là có chút say say.

Người xem thấy liền hỏi, đến mức đó sao? Không phải chỉ có một đàn tửu thôi sao, làm gì mà hai người Hồ Thập bát với Long Quân đã cùng nhau uống mà còn có thể uống thành say say?

Phải biết rằng a, tửu này không phải là phàm ẩm, là đệ nhất thiện ẩm được xưng tụng khắp thiên địa, đồng thời cũng là tửu do đệ nhất thiện nhưỡng Long Quân tự nhưỡng ra a, không chỉ là khẩu cảm trác tuyệt, tác dụng chậm cũng dữ dội a.

Long Quân cùng Hồ Thập Bát dựa lưng nhau ngồi trên mái nhà, nhất khẩu tửu nhất khẩu thái mà say say sưa sưa, tán chuyện thiên nam địa bắc.

Nói đến chuyện phiếm, Long Quân làm sao bằng được Hồ Thập Bát. Tuy lớn hơn Hồ Thập Bát sáu bảy trăm tuổi, nhưng Hồ Thập Bát từ nhỏ đi theo vị thân nương tôn sùng yêu sinh tín điều ‘thiếp thân như phi nhứ, na hữu suất ca vãng na phiêu’ hết vào Nam lại ra Bắc, thế nên so với tiểu Long Quân vẫn luôn ngụ trên thiên đình để mà tu đạo hạnh thì kiến thức hiểu biết của hắn rộng rãi hơn nhiều, lại có thêm mười bảy nàng tỷ tỷ tinh quái ma mãnh, sở trường chỉnh người so với Hồng Ngọc chỉ có hơn chứ tuyệt không thua kém, làm cho cuộc sống thưở thơ ấu của hắn trôi qua thật là muôn màu muôn vẻ a~

Thế là liền thao thao bất tuyệt nói cho Long Quân nghe mấy chuyện hiểu biết của hắn về khắp nơi, về đủ loại bá hí mà lúc nhỏ hắn từng thử qua. Nói đến đoạn cao hứng còn đứng dậy biểu diễn đôi chút.

Long Quân ôm tửu đàn tử, ngước mặt nhìn Hồ Thập Bát đứng tại chỗ vừa nói liên tục vừa khoa tay múa chân kể chuyện lúc trước hắn cùng mấy tỷ tỷ theo Hồng Ngọc đến nhân gian xem đăng hội như thế nào, trêu đùa lộ nhân qua lại như thế nào, thấy loài người vũ long vũ sư như thế nào, nhìn đến mắt cũng đọng tiếu ý.

Hồ Thập Bát nhìn tiếu nhãn của người kia, bất giác ngẩn ngơ cả người.

Mỗi lần gặp vị Long Quân này đều là bày ra cái mặt xú kiểm, đem một thân diện mạo thập phần xem được biến thành xú dạ xoa, hôm nay là lần đầu tiên thấy hắn nở nụ cười.

Hắn cười. . . thật sự. . . rất đẹp a. . .

Mặt mày loan loan, đường nét gương mặt dường như nhu hòa đi, tăng thêm vài phần thiên chân trĩ khí.

Hồ Thập Bát tự dưng cảm thấy mặt đỏ tim đập, nghĩ nghĩ có lẽ là vì rượu mạnh nên mới khiến cho mình như vậy, thuận miệng nói “Ai nha, rượu thật mạnh, có cảm giác hơi say rồi thì phải. . .” nói rồi lấy tay đỡ đầu, chầm chậm ngồi xuống cạnh Long Quân.

Long Quân đang nhìn thật cao hứng, thấy hắn ngưng nói thì có chút thất vọng, ngồi hồi tưởng lại những chuyện lý thú mà lúc nãy Hồ Thập Bát kể, thần tình có vẻ rất mong đợi “Vui thật a, nhân gian vậy mà lại có nhiều thứ thú vị như vậy.” nghiêng đầu nhìn nhìn Hồ Thập Bát một phen thượng hạ, đánh giá “Nhìn bộ dáng bây giờ của ngươi, thật không ngờ là lúc trước lại nghịch ngợm phá phách như thế!”

Hồ Thập Bát liền hỏi, hiện tại bộ dáng ta như nào a?

Cứng như cái đầu gỗ a, giống mấy lão đầu tử trên thiên đình, kiến diện là lại giảng đại đạo lý. .

Hồ Thập Bát gật gật đầu, ân, còn người giảng đạo lý, chứng tỏ là trên thiên đình vẫn còn có thần tiên bình thường.

“Phàm nhân kia làm hình long vũ nhìn có đẹp không?”

“Rất đẹp.”

“Xì.” Long Quân trở mình quăng cho một cái xem thường, lắc lắc đầu “Thứ kia do phàm nhân làm ra nhìn đẹp chỗ nào chứ, ngươi đã từng kiến quá long chân chính sao!?”

Hồ Thập Bát lắc lắc đầu “Ta chưa từng nhìn thấy. . .nhưng nương ta lúc còn trẻ hành tẩu ở vùng Tương Tây, đúng lúc nơi đó đang gặp đại hạn, bách tích nơi đó bèn khấn trời cầu mưa, sau đó trong không trung thật sự xuất hiện một vị long quân dĩ long bố vũ. . .”

Nhớ tới lúc trước Hồng Ngọc thường xuyên kể lại cho mình và mười mấy tỷ tỷ nghe chuyện lần đó nàng trải qua, Hồ Thập Bát không nhịn được bắt đầu tỏ ra say mê “Lúc trước thường nghe nương ta kể lại. . . kia quả thật là, tư thái mỹ hảo nhất thế gian a. . .”

“Hanh!”

Long Quân bên cạnh hừ lạnh một tiếng.

Hồ Thập Bát quay đầu lại nhìn, gương mặt Long Quân mới nãy còn đang tươi đẹp sáng ngời, chưa được bao lâu đã lại biến trở về thành dạ xoa.

Hồ Thập Bát không khỏi tự vấn bản thân, người này bị làm sao vậy nha, nãy giờ mình không có nói sai cái gì a, mới nãy nói nói cũng là khen Long tộc bọn họ phiêu lượng chứ bộ. . .

Long Quân một phen kéo Hồ thập Bát đứng dậy, hai người đứng lên mặt đối mặt nhìn nhau, Hồ Thập Bát lúc này mới phát hiện ra là Long Quân thân người cực cao, mình thế mà cũng chỉ xấp xỉ gần bằng đối phương.

Vẻ mặt Long Quân hiện tại như đang rất là giận dữ “Tên bố vũ kia bất quá chỉ là hải long ti vũ thôi!”

Nói dứt lời liền lôi tay Hồ Thập Bát, thẳng tắp một phát bay lên trời hệt như pháo trượng hướng thiên. Hồ Thập Bát bị lôi theo, chỉ cảm thấy Long Quân bay cực nhanh, gió thổi rít vào da mặt phát đau, vội vàng hỏi chúng ta đi đâu?

Long Quân không thèm trả lời.

Chỉ trong chớp mắt đã bay vào mây, Long Quân lại đột nhiên buông tay, lưu một mình Hồ Thập Bát lại trên tầng mây, vứt lại một chữ “Chờ!” lại tiếp tục bay về phía trước.

Hồ Thập Bát không thể đuổi theo Long Quân, đành đứng ở đó hô to “Long Quân!!”

Mà Long Quân đã sớm khuất lấp vào trong mây.

Nơi này là tầng mây trời thứ nhất, xét cấp bậc của Hồ Thập Bát muốn lên tới đây là không thể, mà Hồ Thập Bát cũng không thể tự mình rời khỏi được, buộc lòng đề khởi yêu lực, miễn cưỡng lơ lửng trong mây.

Trong tầng mây đầu, ẩn ẩn truyền đến thanh âm đùng đùng, một cỗ sức mạnh cường đại mà kịch liệt hệt như bạo phá từ trong tầng mây bắn ra khắp bốn phía, mang theo trận trận lôi thanh, chiếu đến tầng mây phía trên Hồ Thập Bát nhất phiến kim hồng.

Long khí!

Long khí kia dần dần tràn ra phía trước, mỗi lúc một thêm cường đại. Hồ Thập Bát bán quỵ trên mây, hiện tại hắn đã vô lực đứng thẳng người, cảm giác áp bách khiến cho hắn cơ hồ như không thể hô hấp.

Hồ Thập Bát nỗ lực ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy kim hồng sắc cự long hiển hình giữa mây.

Vân khí che lấp khiến thân thể cự long như ẩn như hiện, cự đại lân phiến thấp thoáng trong mây, mỗi phiến đều như bảo thạch lưu chuyển, lấp lánh quang huy kim hồng sắc. Khí chất ung dung hoa mỹ, thân hình linh động, quả thật là thiên hạ vô song, khiến bất cứ ai trông thấy cũng đều không thể nhịn được mà phải cúi đầu quỳ lễ. . .

Hồ Thập Bát quỳ tại đám mây, trong lòng xuất hiện vô tẫn tán thán, hai mắt mở to hết cỡ mà nhìn.

Kim hồng sắc cự long chậm rãi uốn lượn xoay quanh, thấy Hồ Thập Bát trợn mắt há hốc mồn nhìn mình thế nhưng lại không nói lời nào, bất mãn hết sức, long vĩ vung lên, cả thiên địa đều đều chấn động.

Lưu kim quang hoa trong mắt chợt lóe “Nói chuyện a!”, thanh âm chẳng chút thay đổi, xú thí thanh thanh lãnh lãnh.

“A. . .” Hồ Thập Bát nhìn cự long “Hảo, hảo phiêu lượng. . .”

Cự long chớp a chớp mắt, tuy long lân vừa dày lại vừa lớn, nhưng Hồ Thập Bát vẫn nhìn ra được, hắn đang mắc cỡ ~~

Hồ Thập Bát tiếp tục thành thật “Rất phiêu lượng, phi thường phiêu lượng. . . Ta nghĩ. . . Đây là biến hóa phiêu lượng nhất cả cuộc đời này ta từng thấy. . .”

Long đầu rũ xuống, nhẹ nhàng cọ cọ vào ngực Hồ Thập Bát “Ta gọi là Ngao Kiệt. . .”

Hồ Thập Bát đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve long đầu cự đại kia, kim hồng nhìn qua tựa hồ như sẽ làm tay hắn bị thương, nhưng lúc sờ sờ lên. . .xúc cảm lại là thanh lãnh quang hoạt. . .

Hồ Thập Bát mỉm cười, hé miệng vừa nói “Hảo. . .” thân mình lại không chỗng đỡ được, ngã khỏi đám mây.

“Uy!” cự long vội vàng phi theo.

Lúc Hồ Thập Bát ngã xuống thì lực đã kiệt, không thể đề thăng yêu lực được nữa, đành phải để mặc thân thể rơi xuống, nhắm chặt hai mắt mà nghĩ, lần này tiêu thiệt rồi, rơi xuống đất không biến thành hồ ly nhục bính cũng trở thành thành hồ ly tàn phế.

Đang lúc nghĩ nghĩ, thân thể đã nhẹ nhàng rơi vào một cái ôm ấm áp.

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy Ngao Kiệt đã khôi phục lại nhân hình, đang ôm hắn. Một đạo kim hồng sắc từ thân thể hóa ra thành quang cầu bao lấy hai người, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.

Đôi mắt kim hoàng sắc của Long Quân cực kỳ mỹ lệ. . . hiện tại lại chăm chú nhìn vào mắt hắn, nhìn đến ôn nhu, tựa như đầm thủy hút lấy Hồ Thập Bát.

Hương vị kỳ quái kia lại xuất hiện, nhưng không thoảng qua giống như lần trước, lần này vừa mạnh mẽ lại vừa cường liệt mà xông đến rồi đột ngột vây lấy hắn. Hồ Thập Bát đầu váng mắt hoa, cảm thấy hô hấp có chút không thông.

“Long . . .Quân. . .”

“Ta đã bảo, ta gọi là Ngao Kiệt. . .” thanh âm cũng giống hệt như ánh mắt của Long Quân, nhẹ nhàng mà ôn nhu, khẽ khàng thổi bên tai Hồ Thập Bát.

“A! ! ! ! ! ! Quỷ a! ! ! ! ! ! !” điếm tiểu nhị đang nửa tịnh nửa mê gục gặc đứng ở chân tường sắp sửa thoát khố tử để giải thủ vừa vặn nhìn thấy hai người từ trên trời đáp xuống, xung quanh còn có quang quyển, sợ tới mức gào lên một tiếng thảm thiết rồi té nhào xoay người bỏ chạy.

Long Quân quay đầu lại nộ trừng, dùng ánh mắt trực tiếp đập tên điếm tiểu nhị thiếu hiểu biết kia té xỉu trên mặt đất.

Tấm mắt Long Quân rời đi rồi, Hồ Thập Bát lúc này mới hoàn hồn lại, hương khí lúc này tựa hồ như cũng phai nhạt đi đôi chút.

Hồ Thập Bát đưa tay sờ ngực, vội vội hít thở vài hơi không khí tươi mát trong lành, chỉ cảm thấy tay lưng đều phát nhuyễn đến nỗi đứng cũng không vững nữa.

======================

Buổi tối, hắn cùng Long Quân nằm chung trên một cái giường.

Long Quân không thèm nhìn nội tâm rối bời của Hồ Thập bát, cứ tựa đầu sang mà cọ cọ ngửi ngủ cổ Hồ Thập Bát, mơ mơ màng màng nói “Lần đầu tiên gặp. . . ta đã muốn nói. . . trên người của ngươi có một cỗ. . . hương vị thật là thơm a. . .”

Là hương trên người của ngươi thì có. . . xông vào đầu làm ta muốn hôn mê. . . Hồ Thập Bát cũng đang nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng nghĩ như vậy trong lòng, cuối cùng. . . ngủ luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top