Chưa đặt tiêu đề 1

Tháng bảy Nam Thành, trời khô ráo nóng bức.

Sau khi Tịch Diêu kết thúc buổi thẩm vấn trên tòa xong lập tức lái xe đến nhà tù số 03 ở Nam Thành, liên tục đẩy nhanh tốc độ để không đến trễ, mồ hôi thấm ướt hai bên tóc mai của cô, sự nóng bức làm gương mặt ửng đỏ.

Ngục trưởng Đường Thành Hoa đứng trước cánh cổng kim loại dày nặng chờ cô, thấy cô đến, anh đưa cô một chai nước lạnh vẫn còn đọng nước quanh thân, báo với người bên trong ô cửa nhỏ mở cổng chính ra.

"Đàn anh, ngại quá, tới trễ rồi..."

Cô khẽ mỉm cười, trong mắt đầy vẻ hối lỗi.

Đường Thành Hoa bị nụ cười này của cô làm hoảng hốt đến sững sờ trong nháy mắt - năm tháng quá ưu ái cô đàn em này. Mười mấy năm qua, ngoại trừ khí chất điềm tĩnh hơn thì dáng vẻ cô cười rộ lên

chẳng khác thời đi học là bao.

Từng lớp cửa được mở ra, Tịch Diêu vừa đi qua cổng kiểm tra an ninh vừa nói chuyện phiếm với nhân viên công tác mình quen biết.

Cô đã quá quen với nhà tù số 03, những vụ án cô nhận mấy năm gần đây hầu như đều là những vụ hình sự khó xử lý nhất, phần lớn những tên tội phạm đó đều vào đây.

Có điều hôm nay vẫn là lần đầu tiên, bản án tử hình lập tức đầu tiên của Tịch Diêu được thi hành tại đây.

Đường Thành Hoa nhận ra cảm xúc của cô không tốt, dù sao bao năm nay cô đàn em này chưa từng nhờ vả anh bất kỳ chuyện gì, chỉ lúc này đây, cô lại lén tìm anh, muốn được gặp tên đàn ông đó trước

khi hành hình.

Trông cô vẫn bình thường như mọi khi nhưng cả người lại toát lên vẻ căng thẳng và bất lực khó tả.

"Phiên tòa buổi sáng có vấn đề gì à? Anh thấy mọi người bàn trong nhóm."

Tịch Diêu ngây người, nghe câu hỏi thì bất đắc dĩ trả lời: "Bị cáo đột nhiên lên cơn điên, đâm đầu vào hàng rào, phải bốn tay cảnh sát mới cản được."

Các trường chính trị và pháp luật nổi tiếng trong nước chỉ có nhiêu đó, sau khi đi làm bạn sẽ phát hiện đâu đâu cũng là người quen của mình. Thầy cô, bạn học, đàn anh đàn em... Trong cái giới này, việc nắm bắt tin tức chẳng phải chuyện gì khó.

Đường Thành Hoa cũng biết sơ sơ về vụ án này, "Nghe nói luật sư bào chữa đưa ra giấy chẩn đoán tâm thần?"

"Vâng."

Cách thức luật sư bào chữa hay dùng, mọi người đều đã quen. Dù sao vụ án vẫn chưa xét xử xong, Tịch Diêu làm thẩm phán không tiện nói nhiều, Đường Thành Hoa cũng biết chừng mực không hỏi tiếp.

Hai người im lặng đi vào trong, càng đến gần phòng tạm giam, bầu không khí càng nặng nề.

"Hắn không muốn gặp bất kỳ kẻ nào, bọn anh cũng không cách nào cưỡng ép, chỉ có thể sắp xếp cho một mình em vào gặp hắn."

Dù là trong dự kiến nhưng Tịch Diêu vẫn thấy hơi mất mát. Có điều cô chỉ cười nói cảm ơn, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng thẩm vấn ra.

Đường Thành Hoa đứng trước cửa, kiềm chế mình không bước vào. Mãi đến giờ phút này, anh vẫn không thể tin được, Tịch Diêu và ác ma từng cướp mất bao nhiêu mạng người trong mười năm kia từng là

bạn cùng lớp cùng trường.

Nếu không phải Tịch Diêu đến nhờ vả anh vì buổi gặp mặt này thì sẽ không có bất kỳ ai có thể ngờ đến quan hệ giữa bọn họ, dù cho hồ sơ hắn được viết chỉ tiết, tỉ mỉ cỡ nào cũng sẽ không có ai cảm thấy kẻ đầu sỏ tội ác tày trời này và thẩm phán trẻ tuổi nhất bộ phận hình sự của Tòa án cấp cao Nam Thành sẽ có vướng mắc gì.

Đến tột cùng là ba chữ "bạn cùng trường" chứa đựng bao nhiêu ký ức mà có thể làm một Tịch Diêu luôn bình thản không mong không cầu tự mình đến trước mặt anh nhờ vả.

Không thể hiểu được.

Qua tấm gương một chiều, Tịch Diêu có thể thấy bóng dáng người đàn ông ngồi trước bàn.

Hắn gầy hơn nhiều, gầy hơn cả lần thẩm vấn trước tòa lần trước, thân hình đơn bạc chắc chỉ bằng một nửa bộ quần áo tù nhân.

Giám ngục quan tâm nên cắt tóc, cạo râu cho hắn, cả người trông sạch sẽ đến nhợt nhạt, như một chiếc bình sứ vừa ra lò, sáng bóng, nhưng vô cùng dễ vỡ.

Theo Đường Thành Hoa nói, hắn không hề phản đối bất kỳ sự sắp đặt nào, nghe lời đến mức có thể so với một đứa trẻ lạc vào nơi xa lạ.

"Thật khó mà tưởng tượng, để bắt hắn ta, cảnh sát phải hao phí rất nhiều công sức."

Đúng vậy, mười năm qua hắn vẫn luôn là khối u ác tính đối với cuộc sống sinh hoạt an yên của người dân, giống như một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ bén lửa. Tên của hắn hiện trên vô số các

bảng tin, mang theo nỗi khiếp sợ của người dân, làm cả nước nhốn nháo hoảng loạn, không được yên bình.

Bao lần bắt giữ thất bại cùng việc lần lượt phái người ra nằm vùng mấy năm nay, cảnh sát đã mất bao nhiêu tinh anh trong tay gã đàn ông này. Mãi cho đến lần hành động lần này, điều động hơn nửa lực

ượng cảnh sát và bộ đội đặc chủng của Tây Nam đi, trước đó chuẩn bị không chút sơ hở, sợ bị trúng bẫy, nhưng cuối cùng lại tìm thấy hắn trong một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố.

Lúc ấy, hắn đang pha trà uống.

Như đã chờ thời khắc này rất lâu, thấy hàng đặc công vọt vào phòng, hắn chỉ cười cười rồi nói, "Đợi tôi uống xong tách này."

Không tùy tiện như những phần tử phạm tội thông thường mà hệt như sinh ra đã hững hờ như vậy, thảnh thơi dạo chơi chốn trần thế, lại mang khí thế sắc bén bề trên mới có, không giận mà tự uy.

Trịch Diêu cố gắng đè nén cảm giác chua xót phức tạp, tầm mắt cô dừng trên hình xăm ở cổ hắn - một nửa cánh bướm nằm trong vòng tròn.

Hình xăm này gần như trở thành biểu tượng của hắn, không chỉ cô mà trên dưới cả nước không ai là không biết. Đến nỗi có một khoảng thời gian, kế hoạch bắt giữ hắn được gọi là "Chiến dịch bắt bướm".

Người đàn ông giơ tay lên sờ soạng theo bản năng, cách tấm kính một chiều không chút kẽ hở, như ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra.

Tịch Diêu siết chặt tay, móng tay gần như cắm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn dâng lên làm cô tỉnh táo đôi chút, cô chống bàn đứng lên, xoay người rời khỏi phòng, trong lòng tự nhủ, hắn chết không đáng tiếc.

Đối với tất cả những người bị hại, đối với hàng ngàn hàng vạn người trên thế giới này mà nói.

Giờ hành quyết sắp đến, Đường Thành Hoa đang do dự nên nhắc nhở cô thế nào thì cánh cửa mở ra."Đàn anh, lần này làm phiền anh rồi." Tịch Diêu chỉnh đốn tâm trí của mình, nở một nụ cười chuẩn mực."Vậy mời anh một bữa đi."Tịch Diêu hơi sửng sốt, cô trả lời, "Được."Bây giờ cô 36 tuổi, không còn là 16, huống hồ từ trước đến giờ cô nhạy cảm, cũng không đến mức không cảm nhận được người đàn anh này có thiện cảm với mình.Đường Thành Hoa kết hôn 6 năm thì vợ sinh bệnh qua đời, để lại một cô con gái, đến nay vẫn chưa tái hôn. Mà bản thân cô, từ sau năm 30 tuổi, người nhà thậm chí còn chẳng muốn ép cô đi xem mắt, chỉlà mỗi lần về nhà thấy cha mẹ đầu tóc bạc trắng, trong mắt đầy vẻ lo lắng dành cho cô, cô vẫn luôn hổ thẹn trong lòng.Đường Thành Hoa trưởng thành thận trọng, tính cách ôn hòa, công việc ổn định, vẫn được xem là một lựa chọn tốt.Công việc Đường Thành Hoa buộc anh phải có mặt trong buổi hành quyết, anh nhờ người khác dẫn Tịch Diêu ra ngoài. Cô cố ý bước thật chậm, một đoạn đường không được xem là quá dài nhưng cô lại đithật khó khăn, chậm chạp.Người dẫn đường Tiểu Triệu là cai ngục vừa được nhận vào năm nay, thiếu nữ 20 tuổi vừa bước vào đời, thấy gì cũng tò mò.Cô gái ảo não than thở với Đường Thành Hoa, "Tiếc là cấp bậc của em không đủ, nếu không em cũng được đến hiện trường quan sát rồi."rịch Diêu không thể nói cảm giác của mình khi thấy người khác xem cái chết của hắn như một vở kịch, một màn trình diễn là gì.riểu Triệu nói xong, cô bé nâng tay lên nhìn đồng hồ, "Nhanh..."Đôi chân nặng như đeo chì, không thể nhấc lên nổi, không lâu sau, một âm thanh nặng nề vang lên, khoảng cách xa xôi như thế vẫn có thể cảm nhận được sức chấn động trong phút chốc, trước mắt TịchDiêu tối sầm, hai chân nhũn ra, cô đỡ bệ cửa sổ trên hành lang, hơi thở dồn dập.riểu Triệu không nghe thấy tiếng cất bước theo sau nên quay đầu lại, cô bé chạy tới, "Thẩm phán Tịch làm sao thế? Có cần gọi bác sĩ đến xem không?"rịch Diêu lắc đầu mỉm cười, "Không sao, bị dọa chút thôi."riểu Triệu cảm thấy rất lạ, thẩm phán Tịch dịu dàng khéo léo, cô đã nghe thấy sự tích huy hoàng khi còn ngồi trên ghế nhà trường của thẩm phán từ lâu. Bao nhiêu vụ án thương tâm đã được cô xét xử,những lúc ngồi trên ghế chủ tọa, gương mặt cô không hề biến sắc.Người như vậy sẽ bị một tiếng súng dọa sợ sao, khó mà tin được.Ra khỏi nhà tù số 03, Tịch Diêu lập tức lái xe về nhà. Thời gian phiên tòa xét xử tiếp vụ hiếp dâm khi sáng vẫn chưa được xác định, trong tay cô cũng không có thêm vụ án nào khác nên cô dứt khoát xin nghỉba ngày.Đi đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài tiểu khu, vơ vét đống thực phẩm rác và bia rượu, sau đó xách một bao lớn lên lầu.Cô mở cửa rồi khóa trái, kéo bức rèm dày nặng xuống, sau đó cô uống say rồi ngủ, tỉnh dậy lại uống tiếp, vòng tuần hoàn nhàm chán đó lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, cũng không biết bao nhiêuâu.Mãi đến khi dạ dày đói đến quặn đau, cô mới bật chiếc đèn sàn lên, chuẩn bị nấu mì ăn.Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, phá vỡ sự im lặng sâu lắng. Giống như con cá dưới đáy biển sâu đột nhiên trồi lên mặt nước để hít một ngụm không khí mới mẻ.Ngoài cửa là một người đàn ông lạ lãm, ông ta mặc một bộ Âu phục vừa người, đi giày da sáng bóng không dính một hạt bụi, tay xách chiếc cặp tài liệu đơn giản nhưng có giá trị xa xỉ.[rông rất xuất chúng, đàng hoàng. Nhưng bản năng khiến Tịch Diêu cảnh giác, bàn tay đặt trên then cài cửa vẫn không thả lỏng, "Xin hỏi là tìm ai?"Lúc này cô mới phát hiện giọng nói mình khàn đặc, phát ra những âm thanh cứng nhắc khó nghe.Người đàn ông trước mặt như không thấy mình bị xúc phạm, ông ta nhẹ nhàng cười, "Tôi là luật sư của Chu Trình Quyết."Ngần ấy chữ lại có thể khiến Trần Phục nhìn thấy vết nứt trên mặt người phụ nữ xinh đẹp này, dù chỉ là trong một cái chớp mắt.Ông lấy một xấp tài liệu ra đưa cô, "Chứng chỉ hành nghề ở Mỹ và căn cước công dân của tôi.""Tôi đến đây là vì chuyện anh Chu ủy thác vẫn chưa hoàn thành."Bàn tay rũ bên sườn của Tịch Diêu run rẩy, cô cố sức khiến mình bình tĩnh trở lại, mở chốt cửa, nhẹ giọng nói, "Mời vào."Đồ Trần Phục mang đến cũng không nhiều, chỉ có hai phần bất động sản được tặng theo thỏa thuận.Một là căn nhà vừa được tăng giá lên tới 20 vạn!!! một mét vuông ở Hàng Châu, một cái khác là cửa hàng nằm trên mặt tiền khu CBD"Ì tấc đất tấc vàng.[1] 20 vạn NDT = 678,500,000 VNĐ cho 1 mét vuông nhà theo tỷ giá tháng 5/2[2] Khu CBD (Central Building District): nghĩa là những khu vực trung tâm của một thành phố lớn. Nơi đây tập trung đầy đủ mọi tiêu chí phát triển thuận lợi như: có trung tâm thương mại, hành chính và cócơ sở hạ tầng, lối sống văn minh thể hiện trọn vẹn bộ mặt tốt nhất của thành phố.Trước khi đi Trần Phục còn để lại một câu, "Nguồn gốc mấy thứ này đều sạch sẽ, thẩm phán Tịch yên tâm mà nhận."Ba chữ Chu Minh Đức to tướng được viết chỗ tên người tặng, làm sao mà không yên tâm được. Mà quan hệ của người này và Chu Trình Quyết, không thể nói được, trên hồ sơ không có chút dấu vết, tanbiến theo tiếng súng vang vọng hôm ấy.Hai bản thỏa thuận nằm trên mặt bàn, Tịch Diêu nhìn chằm chằm mặt bàn rất lâu, mãi đến khi đôi mắt cô chua xót đến khô khốc.Vào cái đêm mưa sa gió giật năm 17 tuổi, Chu Trình Quyết không còn tỉnh táo lắm, hắn ghé vào hõm vai cô, hỏi tên cô là gì, cô run rẩy nói dối, "Tiểu Điệp, tôi tên Tiểu Điệp!31."[3] Điệp: bướmChủ ý là muốn hắn thấy mình cùng lắm chỉ là một người phụ nữ đa tình, đừng để ý đến cuộc tình một đêm này, nhưng không ngờ rằng hắn vẫn luôn biết rốt cuộc cô thật sự là ai.Tất cả đều đã có câu trả lời.Năm 22 tuổi, căn nhà ở quê bị phá dỡ, mấy tên lưu manh trong xóm nhân lúc hỗn loạn đi thu tiền bảo kê. Tịch Diêu về nhà dịp Quốc Khánh, dù có trí thức học hành thế nào, cô cũng phải bó tay với nhữngtên thế này.Bọn họ bị quấy rối quá nhiều, định nhân lúc còn sớm mà dọn đi, nhưng chưa được mấy ngày, đám người kia lại mất tăm không còn bóng dáng một cách khó hiểu.Năm 27 tuổi, chức năng thận của cha bị suy yếu cần phẫu thuật gấp, sức khỏe của mẹ cũng không được tốt, Tịch Diêu mới vừa vào viện đi làm, ngày nào cô cũng như lên dây cót chạy qua chạy lại hai bên,người gầy đến mức một cơn gió thổi là bay mất. Thêm vào đó là kết quả kiểm tra cấy ghép của người trong nhà không phù hợp.Trong lúc tuyệt vọng, chuyên gia thận nổi tiếng trong nước từ Mỹ về giao lưu, còn mang về một quả thận phù hợp, đích thân ông còn đứng ra thực hiện ca phẫu thuật cho cha cô.Khi đó lẽ ra cô nên đoán được, mọi thứ đã lờ mờ hiện ra, chỉ chờ một cái xác nhận từ cô thôi, nhưng cô không dám.Năm 30 tuổi, giới truyền thông tung một tấm ảnh chụp sườn mặt của F, độ phân giải cực thấp, hơn nữa phần tóc đã che quá nửa khuôn mặt, chỉ có hình xăm bên chỗ xương quai xanh gần cổ bên phải hiệnra.Ngoài ra, mặc dù đến giờ thành tích của cô xuất sắc, năng lực làm việc vượt trội, là người tài hiếm có trong lứa, nhưng trong chế tài lấy nam giới làm trung tâm này sẽ không đến lượt cô thăng chức nhanhnhư vậy.Bọn họ không gặp nhau được mấy lần, thậm chí Tịch Diêu còn không chắc hắn có nhớ cuộc gặp càn rỡ của hai người thời niên thiếu hay không.Cô cũng không rõ, hắn muốn dùng những thứ này để bù đắp cho đêm hoang đường kia? Hay là hắn thật sự có tình cảm với cô?Lớp rào cảm xúc bắt đầu sụp đổ, dần ăn mòn vào bên trong, Tịch Diêu cảm giác trái tim mình bị một bàn tay to lớn hung hăng bóp chặt, khó mà hít thở.Cô xụi lơ trên thảm, cuối cùng nức nở, không kiềm chế được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #sdg#đfd