chương 33
Leyla con của Remmer đã được nhận vào Đại học Ratz.
Chỉ trong chốc lát, tin tức đã lan truyền trong số những người trong dinh thự Arvis. Vì đã được mong đợi rộng rãi, không ai ngạc nhiên khi nghe tin con trai duy nhất của Tiến sĩ Etman đã được nhận vào một trường y khoa danh tiếng với điểm số xuất sắc.
Người đứng đầu trong cuộc trò chuyện là Leyla. Trong những ngày qua, cô đã trở thành chủ đề bàn tán của thị trấn ở bất cứ nơi nào mọi người tụ tập. Ngay cả nhà kính của Công tước cũng lắng nghe về loại cuộc trò chuyện này.
“Ta không thể tin được,” Norma thở hổn hển. “Bill Remmer đã đưa ra một lựa chọn tuyệt vời khi gửi một đứa trẻ mồ côi, và hơn thế nữa, một cô gái, đến một trường đại học.”
Norma Catharina von Herhardt, người thường không nói gì về những thanh thiếu niên trên phố, đã chú ý lắng nghe những câu chuyện phiếm hôm nay về Leyla với sự quan tâm lớn, giống như những người khác.
" Ta cho rằng cô ấy được sinh ra dưới một vì sao may mắn." Elysee von Herhardt thêm chút muối vào câu chuyện trên bàn. "Cô ấy đã gặp người cha của mình và thậm chí bây giờ đã đính hôn với con trai của Tiến sĩ Etman."
Claudine lặng lẽ nhấp một ngụm trà bên cạnh Nữ công tước, gật đầu đồng ý một cách nhã nhặn, rồi một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt cô ấy, " Con rất mừng khi một đứa trẻ nghèo như cô ấy lại có được may mắn như vậy."
Cô khen ngợi Leyla chân thành hơn trước. May mắn thay, người hầu gái đã đi đón đứa trẻ theo lệnh của Norma đã quay trở lại nhà kính đúng lúc. Cô ấy đi cùng Leyla, người ăn mặc chỉnh tề.
“Đến đây và ngồi xuống.”
Nữ công tước Norma bình tĩnh bảo cô ngồi xuống. Elysee và Claudine đều nhìn cô chằm chằm, lông mày họ nhíu lại, giống như Leyla.
“Không có gì sai khi phục vụ đứa trẻ đặc biệt này một tách trà, phải không?” Norma mỉm cười khi nói.
Giống như nhiều người khác của Herhardt, Catharina von Herhardt cao thượng đến tận xương tủy khi nói rằng dòng máu chảy trong huyết quản của bà hẳn phải có màu xanh lam đậm. Do đó, mọi người đều kinh ngạc trước sự sẵn lòng chia sẻ bàn trà với đứa trẻ mồ côi được người làm vườn nuôi dưỡng của bà.
Được người hầu gái dẫn vào, Leyla ngồi xuống ghế, má ửng hồng vì lo lắng.
“Ta nghe nói rằng việc vào được Đại học Hoàng gia rất khó, ngay cả với con trai của những gia đình danh giá nhất.”
Nữ công tước Norma là người mở đầu cuộc trò chuyện trước sau khi người hầu gái đặt tách trà trước mặt Leyla.
“Tất cả là nhờ chú Bill, thưa bà” Leyla đáp lại trong khi lịch sự cúi mắt xuống.
“Vâng. Cháu không được quên lòng tốt của ân nhân của cháu, Bill Remmer.”
“Vâng, thưa bà.”
“ Cháu đến từ Lovita phải không?”
“Mẹ cháu là người Lovita, nhưng bố cháu là người Berg.”
“Giống như ta vậy.”
Elysee và Claudine đều mở to mắt cùng lúc khi nghe những lời kỳ lạ của Norma, nghe như một lời bóng gió.
Mọi người đều biết Nữ công tước Norma von Herhardt là một Hầu tước danh tiếng và là em họ duy nhất của Hoàng đế Berg. Mẹ bà là hậu duệ của dòng dõi quý tộc Lovita; không ai dám so sánh bà với một đứa trẻ mồ côi được nuôi dưỡng trong một gia cảnh khiêm tốn.
“Nói cho ta biết cháu muốn gì.”
Yêu cầu đột ngột của Nữ công tước lớn tuổi, người vừa đặt tách trà xuống, khiến Leyla giật mình ngẩng đầu lên.
“Bill Remmer là nhân viên mà ta yêu thích nhất.” Cô ấy nói nhỏ, “Còn cháu là đứa trẻ được ông ấy nuôi dưỡng như con gái ruột, nên ta phải tặng cháu một món quà chúc mừng.”
Sự ngượng ngùng lập tức dâng lên má Leyla. Vừa kịp lúc, cô nhìn chằm chằm vào Nữ công tước; thay vì che mắt, nhà kính đón chào một vị khách khác. Claudine phát hiện ra có người đang đến khi người đó đến gần họ và thốt lên,
“Công tước Herhardt!”
Giọng nói vui vẻ của Claudine thu hút sự chú ý của mọi người, và ánh mắt họ hướng về phía một người đàn ông lịch lãm.
Leyla nhanh chóng quay đầu lại và thấy Matthias von Herhardt đang đứng ngạo nghễ gần bàn. Ánh mắt họ chạm nhau, khuôn mặt căng thẳng nhìn nhau vì nhiều lý do. Sự căng thẳng vẫn tiếp diễn giữa họ cho đến khi Leyla tránh ánh mắt của anh.
“Đứa trẻ này đã được nhận vào Đại học Ratz. Vì vậy, chúng ta đã đưa cô bé đi uống trà cùng nhau vì đó là điều đáng để ăn mừng,” Elysee giải thích bằng giọng nói pha chút vui nhộn.
Sau một cái gật đầu nhẹ, Matthias ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Claudine, tình cờ đó lại là chiếc ghế đối diện với Leyla.
“Hôm nay ngài về sớm thế.” Claudine nồng nhiệt chào đón vị hôn phu của mình.
Matthias luôn rời khỏi dinh thự ngay sau khi đồng hồ điểm bình minh và luôn trở về muộn vào ban đêm sau khi anh đã tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Đã một tuần kể từ khi Claudine ở lại Arvis, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Matthias về nhà trước khi hoàng hôn buông xuống.
“Cuộc họp kết thúc sớm hơn dự định, thưa Phu nhân.”
“Thật nhẹ nhõm. Tôi lo là dạo này ngài làm quá rồi.”
“Claudine nói đúng đấy, Matthias,” Elysee nói thêm. “Hãy từ từ và tránh vội vã. Nếu cuối cùng con lại hủy hoại sức khỏe của mình, đó sẽ là một mối lo ngại thực sự.”
Sau đó, cuộc trò chuyện chuyển sang tình hình hiện tại của Matthias, khi doanh nghiệp gia đình và sự hiện diện của Leyla Lewellin dường như đã biến mất chỉ trong chớp mắt.
Nhưng nhờ có nó, Leyla có một khoảnh khắc để lấy lại hơi thở và nhấp một ngụm trà đã nguội. Cô ước mình có thể thoát khỏi tình huống khó chịu này, nhưng cô biết sẽ rất thô lỗ nếu làm như vậy trước mặt hai Nữ công tước đang để mắt đến từng cử động của cô.
Leyla đặt tách trà xuống đĩa, cẩn thận không tạo ra bất kỳ tiếng động nào khi cử động.
Khi cô ngước mắt lên, cô hơi giật mình và lưng đập vào ghế.
Matthias ngồi lặng lẽ giữa vị hôn thê đang huyên thuyên và mẹ anh; đôi mắt vô hồn của anh nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt giống hệt ngày anh tàn nhẫn chà đạp trái tim cô và bỏ rơi cô.
Leyla, người đang cố gắng lấy lại tách trà, vội vã luồn tay xuống dưới bàn. Matthias được nhìn thấy đang nói chuyện với Claudine một lúc trước khi quay sang nhìn mẹ mình rồi lại nhìn cô.
Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng Leyla vẫn có thể cảm thấy ánh mắt đe dọa của anh xuyên qua cơ thể cô.
Ánh mắt đó như một lời nhắc nhở liên tục về những ký ức mùa hè năm ngoái của cô. Trước mặt Claudine, những ký ức đó càng trở nên nhục nhã hơn, và Leyla đã quá đủ rồi. Mặc dù Công tước đã phạm phải những hành vi sai trái, nhưng cô luôn là người cảm thấy tội lỗi.
“Vậy, cháu đã nghĩ về điều mình muốn chưa?”
Những câu hỏi của Norma thu hút sự chú ý trở lại Leyla Lewellin.
Leyla nghiến chặt hàm khi nghe Norma và cắn môi một cách vô thức khi cô chứng kiến đôi mắt xanh của Matthias vẫn dán chặt vào cô. Cô ngay lập tức chuyển hướng nhìn sang Norma, cố gắng che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình.
"Bà đã tặng cháu một món quà tuyệt vời rồi, thưa bà. Như vậy là quá đủ rồi."
“ Ta đã tặng cháu rồi ư?”
“Vâng. Chỉ cần cho phép cháu ở lại đây tại Arvis, trong ngôi nhà gỗ của chú Bill, đã là một món quà mà cháu không thể đền đáp. Đó là món quà lớn nhất và quý giá nhất mà cháu từng nhận được và cháu sẽ mãi mãi biết ơn vì điều đó trong suốt cuộc đời mình.”
“Chúng ta vừa chấp nhận yêu cầu của Bill Remmer.”
“Sự cho phép đó là một món quà đã thay đổi cuộc đời cháu,” Leyla nói, đôi môi cong lên thành một nụ cười nhẹ. “ Cháu cũng rất biết ơn bà, thưa bà,” cô cũng không quên bày tỏ lòng biết ơn lịch sự của mình đối với Elysee. “…. Cũng như đối với Công tước và Phu nhân Claudine.”
Bằng cách nào đó, Leyla rất vui khi bày tỏ lòng biết ơn của mình với mọi người, kể cả những người cô không thích, thay vì xin phép rời khỏi nơi này.
“ Cháu sẽ không quên lòng tốt mà bà đã dành cho cháu, ngay cả khi đến lúc cháu phải rời xa Arvis.” Cô cúi đầu thật thấp và trân trọng câu hỏi của Norma.
Nữ công tước Norma xem xét kỹ lưỡng cô trước khi gật đầu nhẹ. Sẽ là bất lịch sự nếu từ chối sự ưu ái của Herhardt; tuy nhiên, thái độ lịch sự của Leyla dường như khiến cô kinh ngạc, điều mà cô thấy khá đáng khen ngợi đối với một cô gái trẻ bình dân.
“ Cô đã tạm biệt rồi sao?”
Claudine hỏi một cách buồn bã.
“Tôi hiểu cảm giác của cô, nhưng tôi vẫn muốn tặng cô một món quà. À, hay là tôi trả tiền học phí đại học cho cô nhé?”
“Không, thưa cô. Lòng tốt mà cô dành cho tôi đã khiến tôi cảm thấy rất biết ơn rồi.”
Leyla nhìn Claudine; nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt cô.
“Chú Bill đã để dành tiền học phí rồi. Chú ấy muốn trang trải học phí học kỳ đầu tiên của tôi ở trường đại học.”
“Thật sao? Vậy thì tôi phải nghĩ ra món quà khác để tặng thôi,” Claudine tuyên bố, “Tôi không thể để người bạn cũ của mình ra về tay không, người đã được nhận vào trường Cao đẳng và sắp kết hôn. . Đúng không, Công tước Herhardt?” Claudine nói. Môi cô cong lên thành một nụ cười rạng rỡ, và giọng cô gọi tên anh nghe ngọt ngào như mật ong.
Matthias liếc nhìn Leyla một lúc trước khi nhẹ nhàng ra hiệu đầu đồng ý với vị hôn thê của mình.
Cuối cùng Leyla cũng được phép rời khỏi chiếc bàn trà khó chịu đó sau nhiều cuộc nói chuyện trang trọng và xã giao.
Cô đang đứng quay lưng lại với gia đình Herhardt khi mắt cô hướng về phía khung cảnh tuyệt đẹp của nhà kính.
Vườn địa đàng của Arvis.
Mọi người đều gọi nó như vậy.
Ngôi nhà kính xa hoa, nơi mọi người dành cho nhau những lời khen ngợi hào nhoáng, khiến cô cảm thấy ngột ngạt và hụt hơi.
Cảm giác ngột ngạt bao trùm lấy cô tương tự như cảm giác khi cô nhìn thấy một chú chim có cánh què đáng yêu hay những bông hoa đủ màu sắc, mùi hương của chúng làm cay mũi cô. Từ tiếng nước chảy róc rách từ đài phun nước bằng đá cẩm thạch đến ánh nắng chiếu qua những ô cửa sổ kính xung quanh, toàn bộ cảnh vật xung quanh đều phản ánh chính xác cảm xúc đó.
Leyla sải bước ra khỏi nhà kính mà không thèm liếc lại phía sau lần thứ hai. Chỉ khi cô nhìn thấy ánh sáng yếu ớt bên ngoài và ngửi thấy mùi gió thổi qua cơ thể mình, cô mới thở dài.
Những cái bóng dài in theo dấu chân cô dưới ánh hoàng hôn khi cô bước vào sâu trong khu rừng.
“Chị ơi, chị có biết mình đang nói gì không?”
Daniel Rayner sửng sốt và do đó hỏi trong sự hoài nghi. Ánh sáng hoàng hôn đổ xuống qua cửa sổ không có rèm làm anh và người em họ của anh, Linda Etman, người đang ngồi bình tĩnh đối diện anh, bị lóa mắt.
" Chị à không!"
“Nhỏ giọng lại đi, Daniel!”
Bà Etman nghiêm khắc khiển trách anh khi bà liếc nhanh qua cánh cửa đóng. Daniel thở hổn hển vì sốc.
Daniel Rayner, người vừa mới lấy lại động lực kinh doanh sau thất bại của dự án khai thác mỏ ở nước ngoài, đã thường xuyên tìm kiếm sự giúp đỡ từ Linda Etman, chị họ của anh họ và là người họ hàng giàu có nhất của anh. Cô ấy, người đã liên tục từ chối lời kêu gọi của anh một cách ân cần nhưng vô tình, lần này đã đến thăm anh trước.
Không cần phải nói rằng sự giúp đỡ đã hứa sẽ không được đáp lại. Tuy nhiên, sự phấn khích của Daniel khi được cô giúp đỡ đã sớm chuyển thành sự do dự khi nghe những lời lẽ không đứng đắn của bà Etman.
“Đó là ăn cắp, chị ạ. Làm sao…”
“Không.” Bà Etman đột nhiên ngắt lời anh và nheo mắt nhìn vào khe nhăn. “Chỉ là giấu nó một lúc rồi trả lại thôi.”
"Nhưng…"
“ Em không quan tâm tới Kyle sao?”
“ Em có nhưng....”
"Và em cũng cần sự giúp đỡ của ta," bà Etman nói khi bà nhấc tay khỏi đùi và vuốt ve thái dương nóng hổi của mình. Như đã thấy trước, Daniel Rayner không thể phản công và chỉ có thể cúi đầu xấu hổ.
“Ta sẽ giữ số tiền đó một thời gian và trả lại vào đúng thời điểm”, cô lý luận. “Nếu em có thể làm được nhiệm vụ đơn giản đó, ta sẽ có thể bảo vệ gia đình mình, và có thể bảo vệ con trai mình”.
Bà Etman ngồi thẳng dậy và nhìn Daniel Rayner với vẻ mặt hài lòng.
“Ta không nghĩ đây là một thỏa thuận tồi. Em nghĩ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top