chương 27 Mùa hoa hồng không có em

Trời đã tối khi Matthias bước ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong.

Anh nới lỏng dây áo choàng, dựa vào bệ cửa sổ nhìn xuống khu vườn bên dưới.

So với dinh thự Arvis, một khu điền trang rộng lớn nổi tiếng với những khu vườn và khu rừng xinh đẹp, khu vườn của dinh thự Ratz ấm cúng hơn nhiều.

Khu vườn không lớn lắm vì dinh thự nằm ở trung tâm thị trấn.

Cả Công tước Herhardt trước đây và bản thân Matthias đều không có chút hứng thú nào với cảnh quan hay nghề trồng hoa. Vì lý do đó, khu vườn Ratz được thiết kế khiêm tốn để bổ sung cho phong cách kiến trúc khắc khổ của dinh thự.

Khi mùa xuân đến và hoa hồng các loại được nhập khẩu từ Arvis nở rộ, các luống hoa đã biến khu vườn buồn tẻ thành một cảnh tượng rất đáng tham quan.

Khi mùi hương hoa bắt đầu thoang thoảng trong gió, Matthias thoáng nghĩ đến việc quay trở lại điền trang để nghỉ hè.

Đột nhiên, cái bóng của một cô gái đang cần mẫn đi quanh vườn, giúp đỡ người làm vườn, kéo anh ra khỏi cơn mơ màng.

Leyla.

Matthias vô tình nhíu mày.

Cô gái đó có mùi hương như hoa hồng.

Một người làm vườn có năng khiếu bẩm sinh về trồng hoa hồng đã tỉ mỉ thành công trong việc tạo ra một trong những loại hoa hồng đẹp nhất thế giới.

Nhưng ông không bao giờ nghĩ rằng bông hoa hồng quý giá mà người làm vườn trồng trong rừng lại sớm trở thành bất hạnh của ông.

Leyla, người phụ nữ chẳng là ai cả đó.

Đó chính là cái tên đã gắn chặt vào cô.

Matthias đóng cửa sổ và quay lại. Những giọt nước từ mái tóc ướt của anh rơi xuống chân anh.

'Nhưng mà, chẳng phải may mắn đã đứng về phía cô ấy sao?'

Một người như Leyla Lewellin chỉ có thể mơ ước có một người bạn đồng hành như con trai của một bác sĩ.

Cô đã được ban phước với may mắn lớn chỉ có một lần trong đời. Nhờ sự ngây thơ ngốc nghếch của Kyle Etman, cô có thể trở thành bà Etman tương lai và theo học đại học tại thủ đô của quốc gia.

“…Leyla.”

Matthias khẽ nhắc đến tên cô trong hơi thở của mình. Anh trầm ngâm một lát.

Có lẽ, nếu người phụ nữ đẹp đẽ kia biến mất khỏi tầm mắt anh, mọi chuyện có thể sẽ tốt đẹp hơn với anh.

Giả sử điều này là đúng, anh ấy nên dành cho cô ấy tràng pháo tay nồng nhiệt hơn bất kỳ ai khác cho cuộc hôn nhân này.

Ngay cả khi anh đóng cửa sổ, mùi hoa hồng vẫn còn thoang thoảng ở chóp mũi.

Matthias phát hiện ra một bình hoa hồng được đặt trên bàn điều khiển. Có vẻ như ai đó đã hái những bông hoa hồng nở trong vườn và đặt chúng vào phòng ngủ của anh.

Sau khi đi ngang qua chiếc bình, ánh mắt của anh dừng lại ở chiếc lồng vàng mà anh đã mang theo cho Ratz rồi lại quay về phía chiếc bình lần nữa.

“Leyla.”

Tên cô ấy nghe ngọt ngào hơn khi anh ấy nói nó rõ ràng hơn.

“Hoa hồng đã nở nhưng em không ở đây.”

Trong lúc đó, anh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình; Matthias đột nhiên giật lấy bông hồng đáng thèm muốn từ chiếc bình và nắm chặt chúng bằng tay.

Những ký ức về Leyla, người đã rơi nước mắt, lại ùa về trong tâm trí anh. Những bông hồng nhạt gợi cho anh nhớ đến đôi má đang nức nở của cô, ướt đẫm nước mắt.

Matthias dần dần nắm chặt bông hồng hơn cho đến khi bông hoa bị vò nát thành một mớ cánh hoa trong lòng bàn tay anh.

'Đó là điều tốt.'

Anh thực sự tin như vậy.

'Nhưng…'

Đôi mắt của Matthias từ từ nheo lại.

'Liệu có mùa nào hoa hồng nở mà không có em ở đó không?'

'Hoa sẽ nở, và anh sẽ trở về, nhưng tại sao em không ở đó cùng anh?'

Trong những câu hỏi đó, Matthias đã khơi lại một ký ức mà chính anh cũng không hề biết là mình có.

Đứa trẻ vẫn luôn ở đó.

Trong khu vườn mùa hè đầy hoa hồng, như thể cô đã trở thành một phần không thể tách rời của Arvis.

Điều đó có nghĩa là cô ấy cũng là một phần của anh ấy.

Con chim vàng nhỏ của anh ta kêu lên khi nó không thể bay sau khi anh ta cắt đứt cánh của nó. Lúc này, Matthias cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn giết một người lần đầu tiên trong đời.

Không rõ là ai trong số họ, có thể là con trai của bác sĩ?
….hay là người phụ nữ đó.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Matthias mới thả những cánh hoa trở thành một cục cứng. Bàn tay thơm mùi hoa hồng của anh vươn ra, cầm lấy một tờ giấy trên bàn và xé nát nó.

Đây là một tài liệu yêu cầu phải nộp vào cuối tuần tiếp theo.

Giấy tờ đủ điều kiện để gia hạn thời gian phục vụ một năm với tư cách là sĩ quan quân đội.

“Ta hoàn toàn đồng ý.”

Bill mạnh mẽ nói ra những lời ngập ngừng bấy lâu của mình.

Ngồi đối diện với bàn, Leyla nhìn anh với vẻ mặt bối rối.

"Kyle, đồ tham ăn. Ta đồng ý. Cậu ta được chú chấp thuận."

“Này, chú…”

Leyla cau mày. Nhưng Bill vẫn tiếp tục nói.

“Đừng từ chối Kyle nữa. Kết hôn với cậu ấy và đi học đại học đi. Ta thực sự muốn cháu làm điều đó, Leyla.”

“ Cháu không thể làm điều đó.”

“ Cháu cũng thích Kyle, tại sao lại phải từ chối?”

“ Cháu đồng ý cháu cũng thích nhưng việc cháu kết hôn với Kyle nó rất kỳ lạ.”

“ Cháu nói nó kỳ lạ là sao? Có gì lạ khi hai người thích nhau và kết hôn chứ.”

Bill nghẹn ngào, nhưng mắt Leyla vẫn nhìn chằm chằm vào anh và không hề nhúc nhích.

“Kyle và gia đình cậu ấy sẽ trở thành trò cười cho mọi người vì cháu.”

“Bác sĩ Etman cũng đã cho phép điều đó.”

"Nhưng …."

“Leyla, đừng nghĩ ngợi nữa, hãy nhìn vào trái tim mình.” Bill cao giọng. “Nếu cháu thích Kyle thì kết hôn, còn nếu cháu không thích thì đừng. Cháu không cần phải nghĩ ngợi gì nữa.”

Leyla chớp mắt nhắm nghiền trước lời nói của anh và uống một ngụm lớn cốc bia trước mặt.

Bill lặng lẽ nhìn cô. Đứa trẻ mà anh nuôi dưỡng giờ đã trở thành một người nghiện rượu. Giờ đây, họ là những người bạn nhậu tuyệt vời nhất của nhau. Những người có thể chia sẻ nỗi buồn trong khi cùng nhau nhâm nhi một cốc bia.

“ Cháu thích Kyle. Không có người bạn nào trên thế giới này thoải mái, ấm áp và tốt bụng như cậu ấy.”

Leyla lau bọt bia ở khóe môi khi nhìn Bill với ánh mắt nghiêm khắc hơn.

“Vì vậy, cháu không muốn làm cậu ấy xấu hổ.”

“Không, cháu bị sao vậy, Leyla? Tại sao cháu lại coi thường bản thân mình thế?”

“Không phải như vậy. Chú ơi, cháu thích con người hiện tại của mình. Bất kể người khác nghĩ gì về cháu, cháu chưa bao giờ xấu hổ về con người mình. Cháu chỉ muốn trở thành một người trưởng thành tốt và có trách nhiệm, giống như chú mong muốn.”

Leyla nhíu mày. Đôi mắt cô ấy u ám vì sự u ám bên ngoài cặp kính.

“Nhưng chú ơi, cháu hoàn toàn không biết gì về chuyện kết hôn. Nếu bây giờ cháu kết hôn, thì có nghĩa là mọi nỗ lực của cháu đều vô ích.”

“Ha. Ta hy vọng cháu không nghĩ đến việc phải dành cả cuộc đời mình mắc kẹt trong căn nhà gỗ này với một ông già góa vợ cho đến hết đời, Leyla.”

“Cháu rất muốn. Cháu không muốn rời khỏi khu rừng Arvis này, chú ạ. Và chú cũng vậy.”

“Đó thực sự là một điều tồi tệ để nói.”

“Bây giờ cháu đã có chứng chỉ giảng dạy, cháu sẽ xin việc ở một trường học gần đó. Và cháu muốn sống như thế này mãi mãi. Sống ở đây, cùng với chú, chú ạ. Có lẽ cháu cũng có thể giúp chú.”

“Rừng này sẽ biến mất sao? Nó sẽ chẳng đi đến đâu cả. Và ta sẽ luôn ở đây trong khu rừng này. Vâng, có lẽ một ngày nào đó khi ts già đi và không còn sức lực để tiếp tục làm nghề làm vườn, ta sẽ từ chức và rời khỏi nơi này. Tuy nhiên, ta vẫn khỏe mạnh  trong mười năm tới nữa.”

Bill uống một ngụm bia.

“Leyla, dù cháu có rời khỏi đây, đi học đại học, kết hôn, dù cháu ở đâu, dù cháu làm gì, cháu vẫn luôn là Leyla bé nhỏ của ta.”

Bill đưa tay ra và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Leyla trên bàn.

Kỳ thi tuyển sinh đại học đã gần kề, nhưng Leyla vẫn không có dấu hiệu thay đổi quyết định. Bill rất bực bội, nên anh quyết định sắp xếp cuộc nói chuyện này với cô hôm nay.

“Nếu cháu kết hôn với gia đình Etman, cháu sẽ được sống trong khu phố đó, không có gì tuyệt vời hơn thế nữa.”

"Chú."

“Leyla, trên thế giới này có một loại đàn ông rất hiếm. Một người đàn ông đảm bảo với ta rằng anh ấy sẽ là một người chồng tốt và một người cha tốt. Và Kyle là loại đàn ông phù hợp với tiêu chuẩn đó.”

Trong khi mỉm cười, Bill vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Leyla bằng lòng bàn tay của mình.

“Hãy nghĩ về điều này. Chú hy vọng cháu sẽ kết hôn với một chàng trai tốt và xây dựng một gia đình thực sự. Hãy biến ngôi nhà của cháu thành một tổ ong của sự sống, tràn ngập tiếng cười của trẻ em. Chú tin rằng Kyle sẽ không bao giờ để cháu cô đơn.”

“…… Chúng ta cũng là một gia đình thực sự.”

Leyla, người đang nghịch ngón tay của Bill, ngẩng đầu lên.

Khóe mắt cô ấy đỏ

“Chú ơi, chúng ta cũng là một gia đình. Một gia đình thực sự.”

“… Đó là cái gì… …?”

Từ khi đến từ Lovita, đứa trẻ bất hạnh này đã mang theo những túi nước mắt đầy nỗi buồn. Đôi mắt Bill đôi khi nóng lên và ngấn lệ khi nhìn cô.

“Nếu cháu nghĩ chúng ta là một gia đình thực sự, cháu nên nghe lời tôi nhiều hơn!”

Bill hét lên và thả chiếc phong bì anh đã chuẩn bị trước xuống trước mặt Leyla.

Ngay khi nhận được và mở phong bì, mắt Leyla mở to. Bên trong phong bì là một tấm vé tàu đến Ratz cùng một khoản tiền để trang trải chi phí đi lại.

“Tuần sau thi rồi. Từ ngày mai cháu phải học thật chăm chỉ. Cháu lúc nào cũng chăm chỉ, nhưng vẫn phải cố gắng hơn nữa mới đậu. Nếu cháu không đến Latz, vậy thì ta sẽ coi chúng ta là gia đình giả.”

"Chú!"

“Nếu cháu không tham gia kỳ thi tuyển sinh, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, Leyla.”

Bill buông tay cô ra và ngồi thẳng lưng. Anh nhìn cô với vẻ nghiêm nghị. Mặc dù vậy, đôi mắt anh vô cùng ấm áp, không hề có chút biểu cảm đe dọa nào trong đó.

Leyla đắm chìm trong suy nghĩ với chiếc phong bì trên tay.

Bill nhìn cô thật sâu, thật trọn vẹn, vào hình bóng của một đứa trẻ thông minh và đáng yêu trước mắt anh, những thứ mà đối với anh không hề thay đổi và vẫn như vậy kể từ khi cô còn là một đứa trẻ.

Sau khi suy nghĩ một thời gian dài, cuối cùng Leyla đã đưa ra một lựa chọn khó khăn.

Cô ấy đặt cốc bia lấp lánh của mình trước mặt Bill với vẻ mặt vẫn nghiêm nghị.
Giống như cô ấy đã làm ngày xưa, sử dụng thời học trò của mình khi cô ấy cố gắng đập cốc nước táo của mình vào cốc bia của Bill.

Bill vui vẻ chạm ly rượu của mình vào ly rượu của cô.

Leyla uống hết bia trong một hơi và uống hết cả ly. Má cô nhanh chóng ửng hồng, nhưng cô vẫn kiên định với vẻ ngoài là một người uống giỏi.

“Dù xa nhau nhưng chúng ta vẫn là một gia đình thực sự, đúng không chú?”

Câu hỏi nghẹn ngào đó gần như khiến Bill lại rơi nước mắt.

“Đừng lo lắng về điều đó Leyla.”

Không giống như cách nói chuyện thẳng thừng của anh, Bill mỉm cười rất nồng ấm với cô.

Leyla mỉm cười khi vẫn nhìn chú của mình.

Họ giống như một gia đình thực sự.



“ Cậu chắc chắn sẽ thích nơi này nhất. Bảo tàng lịch sử tự nhiên.”

Kyle lại một lần nữa nói một cách hào hứng.

“Có lẽ nó sẽ giống như thiên đường đối với cậu.”

Anh đang liệt kê những địa điểm nhất định phải đến ở Ratz và hào hứng nhất khi bắt đầu nói về Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên.

Bên ngoài cửa sổ của chuyến tàu ồn ào mà họ đang đi, cảnh tượng đẹp đến ngỡ ngàng của phong cảnh mùa xuân với những bông hoa nở rộ chào đón họ ở khắp mọi nơi.

Đây là lần đầu tiên Leyla đến thăm Ratz và cô ấy không thể nào vui mừng được.

Nhưng đối với Kyle, đây là lần thứ n kể từ khi anh thường xuyên đến thăm họ hàng ở thủ đô và do đó khá quen thuộc với thành phố này.

Kyle định cho Leyla ở lại nhà họ hàng anh, nhưng cô đã lịch sự từ chối lời đề nghị của anh và chọn ở lại một khách sạn nhỏ gần đó.

“Bây giờ chắc cậu mệt lắm, ngày mai chúng ta đi nhé?”

“Tớ phải học cho kỳ thi.”

“Khi nói đến việc học, sự khác biệt giữa việc học ngay bây giờ và học sau đó trước ngày thi là gì? Cậu chỉ cần đảm bảo rằng cậu ghi nhớ những gì cậu đã học.”

“Ồ. Trông cậu tự tin quá, cậu Etman.”

“Tất nhiên là vậy, cô Lewellin.”

“Ồ, tuyệt quá.”

“Vậy thì chúng ta kết hôn nhé.”

Thay vì ném sự từ chối của mình vào anh như trước đây, Leyla nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kyle. Sự thay đổi đột ngột trong phản ứng của cô khiến Kyle có chút giật mình.

“T-tại sao, có chuyện gì vậy?”

“ Cậu biết không, Kyle. Cậu có thể tưởng tượng được không?”

“Hãy tưởng tượng xem nào?”

“Chúng ta đã kết hôn với nhau và trở thành vợ chồng.”

Ngay khi Leyla nói điều đó với vẻ mặt nghiêm túc, má Kyle bắt đầu đỏ bừng.

“Tất nhiên rồi! Cậu có thể tưởng tượng mà! Cứ làm đi, muốn làm gì thì làm!”

“Tớ không biết. Tớ thấy hơi kỳ lạ. Chúng ta kết hôn, có con… cậu biết đấy, bước vào mối quan hệ kiểu đó.”

“ Cậu đang nói gì thế? Chẳng có gì lạ cả.”

“Thật sao? Chúng ta đã học về hành động sinh sản rồi, đúng không? Làm thế nào để tạo ra và sinh ra một đứa trẻ, chúng ta có thực sự sẽ làm điều đó không?”

“Sinh… Sinh, cái gì?”

Kyle nghi ngờ lỗ tai của mình, cảm thấy như mình nghe nhầm, nhưng Leyla, người ném những lời bơm tấn, lại có khuôn mặt ngây thơ một cách vô liêm sỉ.

“Hành động sinh sản.”

Leyla ném bom lần thứ hai mà không hề chớp mắt.

“Không có gì phải xấu hổ cả, Kyle. Chim chóc, hoa lá và mọi sinh vật sống khác đều làm vậy để bảo vệ giống loài của chúng.”

“ Cậu có biết mình đang nói gì không?

“Ừ. Tớ chỉ hơi yếu môn hình học thôi, nhưng tớ khá giỏi các môn khác.”

Cổ họng Kyle thắt lại, anh quay đầu sang một bên để tránh nhìn thẳng về phía trước. Anh xấu hổ khi Leyla có vẻ rất tự hào về bản thân sau khi thốt ra tất cả những điều hỗn láo đó.

“Chẳng phải có chút kỳ lạ với chúng ta sao khi chúng ta làm điều đó và…….”

“uh… … Leyla, nào, ăn cái này đi.” Kyle nhanh chóng nhét một miếng bánh sandwich vào giữa đôi môi đang nói của Leyla để ngăn cô ấy nói lảm nhảm.

Mặc dù vẫn chưa phải là mùa hè, nhưng nhiệt độ trong tàu không hiểu sao lại nóng như thể đang ở trong lò nung.

Leyla nhai bánh sandwich một cách thích thú. Giữa những lần cắn bánh sandwich, cô lẩm bẩm và lại mở môi.

“Ăn cái này nữa nhé.”

Trước khi cô kịp nói bất cứ điều gì, Kyle đã nhét một chiếc bánh quy khác vào miệng cô, khiến cô không thể nói thêm được nữa.

'Làm ơn, đừng nói những điều như thế nữa.'

Kyle cố gắng nói hết những điều mình muốn nói và chỉ lắc đầu.

(Khi cậu bắt đầu nghĩ đến chuyện vớ vẩn, hãy nghĩ đến cái xẻng của ta.)

Giọng nói của chú Bill đột nhiên vang lên bên tai anh.

Anh ta chào Kyle bằng một nụ cười rất tử tế và rùng rợn khi anh ta đến nhà để đón Leyla sáng nay.

'Vâng, xẻng.'

Suy nghĩ của Kyle lại hướng về chiếc xẻng đất khổng lồ của chú Bill, trông giống như một loại vũ khí.

“Vậy Kyle, ý tôi là…..”

Môi của Leyla bắt đầu giật giật một lần nữa ngay khi cô ấy ăn hết số bánh quy. Trông cô ấy thật lộn xộn nhưng vẫn đáng yêu, với vụn bánh quy dính đầy trên đôi môi đỏ xinh xắn của cô ấy.

“Leyla, nếu cậu nói thêm một từ nữa.”

Kyle thở dài và gãi gãi sau đầu.

“Hả?”

“Nếu cậu nói thêm một từ nữa…”

Anh nuốt nước bọt.

Sau khi giải tỏa cảm xúc bị kìm nén bởi chiếc xẻng, Kyle đã đưa ra một lời thú nhận bi thảm.

“Tớ sẽ nhảy khỏi tàu.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top