Hinh tuong phu nu viet
Gửi tặng tất cả phụ nữ Việt Nam
Thần thoại Hi Lạp kể rằng: " Thượng đế đã lấy vẻ đầy đặn của mặt trăng, đường uốn cong của loài dây leo, dáng run rẩy của các loài cỏ hoa, nét mềm mại của loài lau cói, màu rực rỡ của nhị hoa, điệu nhẹ nhàng của chiếc lá, cảm giác tinh vi của vòi voi, cái nhìn đăm chiêu của mắt hươu, cái xúm xít của đàn ong, ánh rực rỡ của mặt trời, nỗi xót xa của tầng mây, luồng biến động của cơn gió, tính nhút nhát của con hươu rừng, sắc lộng lẫy của con chim công, hình nhuần nhuyễn của con chim yểng, chất cứng rắn của ngọc kim cương, vị ngon ngọt của đường mật, khí lạng lẽo của băng tuyết, đức trung trinh của chim uyên ương, đem mọi thứ ấy hỗn hợp lại, nặn thành người phụ nữ."
@@@@@@@@@@@@@@
Phụ nữ là linh hồn của cuộc sống muôn loài. Hình tượng người phụ nữ là một trong những đề tài lớn có sức hấp dẫn của Văn học thế giới. Trong văn học việt Nam , hình tượng người phụ nữ chứa đựng nhiều vẻ đẹp.
Người phụ nữ đi vào ca dao với vẻ đẹp trẻ trung, tràn đầy sức sống, sức thanh xuân: "Thân em như tấm lụa đào". Ẩn chứa trong hình thể tưởng như mỏng manh, liễu yếu đào tơ ấy là một tâm hồn hết sức phong phú: thông minh, dí dỏm luôn lạc quan yêu đời qua lời thách cưới; chung thủy sắt son trong tình yêu:
"Thuyền ơi có nhớ bến chăng
Bến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền?"
Lời bến hỏi thuyền phải chăng là lời tự nhủ, lời thổ lộ tình yêu bền vững trường tồn của người con gái với người thương?
Khi bước vào cuộc sống hôn nhân, người phụ nữ ấy luôn một lòng một dạ thương chồng, hướng về chồng:
" Chồng em áo rách em thương,
Chồng người áo gấm xông hương mặc người"
Bình dị, đơn sơ mà cao đẹp vô ngần. Càng trong hoàn cảnh khó khăn, thử thách, tình thương yêu chồng ở người phụ nữ càng tăng lên gấp bội:
" Qua đồng ngả nón thăm đồng,
Đồng bao nhiêu lúa thương chồng bấy nhiêu"
Họ sẵn sàng hi sinh cho chồng và hết lòng thương con: " năm canh chày thức đủ vừa năm" bồng đứa con thơ quấy khóc.
Trong xã hội phong kiến, người phụ nữ là đối tượng phải chịu nhiều thiệt thòi nhất, nhiều bất công nhất. Để bù lại những thiệt thòi ấy, các nhà thơ của trào lưu nhân văn chủ nghĩa trong văn học Việt Nam nửa cuổi thế kỉ XVIII- nửa đầu thế kỉ XIX đã dành những trang viết xúc động nhất, đẹp nhất cho người phụ nữ. Hình tượng người phụ nữ trở thành nữ hoàng của văn học với vẻ đẹp toàn thiện, toàn mĩ.
Thế giới phụ nữ đa dạng, phong phú: " mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười" : Người cung nữ trong " Cung oán ngâm khúc" của Nguyễn Gia Thiều đẹp đến nỗi: " Tây Thi mất vía, Hằng Nga giật mình"; Thúy Vân mang vẻ đẹp phúc hậu:
" Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang
Hoa cười ngọc thốt đoan trang
Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da"
Còn Thúy Kiều đẹp " sắc sảo mặn mà":
" Làn thu thủy, nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh
Một hai nghiêng nước nghiêng thành"
Trong cảm hứng ngợi ca, các nhà thơ đã táo bạo phô diễn hình thể tuyệt vời của người phụ nữ như là những công trình tuyệt vời của tạo hóa. Nàng Kiều được Nguyễn Du mưu tả:
" Rõ ràng trong ngọc trắng ngà
Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên"
Người thiếu nữ trong thơ Hồ Xuân Hương:
" Đôi gò Bồng Đảo sương còn ngậm
Một lạch Đào Nguyên suối chửa thông"
Vẻ đẹp trần thế tuyệt vời của người phụ nữ có sức lôi cuốn kỳ lạ khiến người quân tử, đấng trượng phu cũng phải " dùng dằng" không biết nên đi hay nên ở!
Ẩn chứa trong hình thể kiều diễm ấy là những " tấm lòng son", những tâm hồn trong trẻo và giàu nghị lực.
Người phụ nữ luôn khao khát hạnh phúc và tình yêu chân thành:
" Có phải duyên nhau thì thắm lại
Đừng xanh như lá bạc như bạc như vôi".
Suốt cuộc đời mình, Hồ Xuân Hương luôn đi tìm cho được cái hạnh phúc trọn vẹn, nồng nàn đằm thắm như miếng trầu tình nghĩa. Tiếc rằng đã hai lần lên xe hoa dù chỉ là "làm lẽ" nhưng cuối cùng nàng vẫn phải chịu cảnh " trơ cái hồng nhan với nước non". Cảm thông sâu sắc với tâm trạng Xuân Hương, một nhà thơ nữ đã phải thốt lên:
" Xuân Hương ơi màu trầu xanh tha thiết
Nhưng tìm hoài đâu có kẻ ăn chung?"
Người phụ nữ vẫn không lùi bước, vẫn đi theo tiếng gọi của trái tim, dũng cảm vượt qua lễ giáo phong kiến để đến với tình yêu:
" Đêm thúy Kiều sang nhà Kim Trọng
Nguyễn Du tắt bớt trăng và vặn thấp ngọn đèn".
Để nàng " Xăm xăm băng lối vườn khuya một mình", xây đắp cho mình tình yêu trong sáng lãng mạn và lưu giữ nó suốt quãng đời lưu lạc.
Thúy Kiều còn là biểu tượng cho hiếu nghĩa và đức hi sinh cao đẹp. Vì chữ hiếu nàng phải bán mình chuộc cha. " Giữa đường đứt gánh tương tư", nàng không thể tiếp tục mối lương duyên với Kim Trọng. Nén đau khổ trong lòng, đêm ấy, nàng trao duyên cho em để Vân thay mình gá nghĩa với chàng Kim. Đó không chỉ là lòng vị tha đáng trân trọng mà còn là nét ứng xử văn hóa trong tình yêu.
Người phụ nữ còn tự khảng định tài năng của mình:
" Ví đây đổi phận làm trai được
Thì sự anh hùng há bấy nhiêu".
Người phụ nữ trong văn học trung đại vừa mang vẻ đẹp cổ điển, vừa rất gần gũi với cuộc sống đời thường.
Bước vào cuộc kháng chiến thần thánh của dân tộc, hình tượng người phụ nữ hiện lên như những ngôi sao xanh lấp lánh trong đêm tối, như ánh trăng non giữa rừng đại ngàn.
Những thiếu nữ: " mắt đen tròn thương thương quá đi thôi", với nụ cười " như mùa thu tỏa nắng" hay " cười mê ánh sáng muôn lòng xuân xanh" đi tải đạn, làm đường mà vẫn giữ được vẻ đẹp mềm mại, thanh tú, cả đôi gót chân vẫn hồng hồng sạch sẽ.
Trong dáng vẻ mỏng manh, yếu ớt của Nguyệt là tình yêu trong sáng thủy chung, niềm tin mãnh liệt vào cuộc đời; là nghị lực phi thường và lòng quả cảm trong chiến đấu bảo vệ đồng đội, bảo vệ người thương và sự nghiệp chung của dân tộc: " Trong tâm hồn người con gái người con gái nhỏ bé, tình yêu và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống, cái sợi chỉ xanh óng ánh ấy, bao nhiêu bom đạn dội xuống cũng không hề đứt, không thể nào tàn phá nổi ư?" Câu hỏi của nhà văn Nguyễn Minh Châu gửi gắm qua nhân vật Lãm cũng chính là lời khảng định vẻ đẹp trong sáng vô ngần của những " người con gái Việt Nam" - những nàng tiên giữa đời thường.
@@@@@@@@@@@@@@@
Dù ở thời đại nào, người phụ nữ Việt Nam vẫn giữ được những nét đẹp truyền thống. Ở giai đoạn văn học nào, hình tượng người phụ nữ Việt Nam cũng tỏa sáng như những viên Rubi lấp lánh: đằm thắm, dịu dàng, tinh tế, duyên dáng khi thổ lộ tình yêu; tha thiết, thủy chung như con sóng đại dương dù qua muôn ngàn giông tố cũng tìm về với bờ bến cuối cùng:
" Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh một phương
Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top