Chap 1

-Nếu tôi không đồng ý thì sao?


Ji Ah giương mắt nhìn ông, tay khoanh tròn trước ngực. Cái gồng của đôi vai nhún cao không hề ẩn chứa sự căng thẳng. Vài tia nắng yếu ớt cuối ngày đổ dài lên khóe mắt sắc sảo có phần thách thức.


Giữa căn phòng rộng với lớp gạch lót bằng men đắt tiền lạnh ngắt, ông đứng im. Vẻ đạo mạo và nghiêm túc, như không hề bị lung lay bới thái độ khinh thường của cô gái trước mặt. Không cần một chút những biểu cảm cũng có thể cảm nhận được nét cương nghị nhưng bình thản. Chủ tịch Kim nhẹ nhàng cất tiếng, âm sắc đều nhưng nghe rất vang vọng.


- Con vẫn như ngày nào. Cố chấp đến mức ngu ngốc.


Nói rồi, ông dừng lại nơi cô gái một giây. Nhíu mày lặng yên, cố tình tạo ra khoản trống nhỏ trong dải thời gian, đủ để làm xoay chuyển thái độ của cô rồi tiếp lời:


-... Vậy thì ta sẽ đóng cửa cô nhi viện.


Cái ngắt câu dứt khoát không chút bông đùa. Lời nói vừa dứt, đôi tay đang để trước ngực của Ji Ah bỗng buông dần, thả lỏng các khớp. Nó như mũi tên đâm xuyên qua lớp tường rắn chắc cô cố dựng nên cho chính mình, vỡ tan. Cô chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này, chưa nghĩ đến hướng ngõ cụt mà ông sẽ quyết định đẩy cô vào. Nhưng hơn ai hết, Ji Ah hiểu rõ, chỉ cần cái búng tay của chủ tịch Kim, mọi chuyện dù là hái sao trên trời, ông cũng sẽ quyết làm cho bằng được.


Dù đó việc dìm cô xuống vũng lầy để bắt cô thừa nhận kế hoạch mà ông vạch sẵn cả lối mòn.


Ji Ah cắn chặt môi, nhếch nhẹ mép . Giọng nói run run không thể gằn lại cho thấy cả mớ cảm xúc tức giận hỗn loạn đang bị đẩy lên đỉnh điểm:


- Ông nhất thiết phải hạ thấp mình đến nỗi, buộc phải lấy chức quyền của mình để đối đầu với tôi à ?


- Ji Ah !!

Chủ tịch Kim bỗng quát lên làm cô khựng lại. Ông im bặt một giây, chuyển tia nhìn cũng đang cố ghìm nén xoáy sâu vào mắt cô như một lời đe dọa – nơi đáy mắt ánh lên sự căm thù và giận dữ. Căn phòng rộng lớn bỗng chốc lọt thỏm giữa sự im lặng đến gai người. Một lúc sau, như nén lại cảm xúc, chủ tịch Kim mới thở dài, di chuyển ánh nhìn vào khoảng không vô định. Ông không muốn bị nuốt gọn vào ánh nhìn rực lửa trong cả đôi mắt nâu trong của cô gái ấy.


- Thời hạn là ba năm, ba năm thôi. Ta chỉ cần con dọn về đây sống, sống với danh nghĩa là cháu gái ta...


- Ông sẽ được gì ?


Sự nghi ngờ hợp lí khiến chủ tịch Kim khựng lại đôi chút.Có điều gì đó bất thường bị bọc gọn trong cái im lặng không lời giải thích. Ji Ah vẫn đang chờ đợi câu trả lời mà cô mong đợi. Có cả nét hoang mang vẫn còn điểm đầy trên đôi mắt nhíu hờ của cô gái trẻ.


- Đây là nhà của con. Chỉ một yêu cầu đơn giản như thế mà tại sao con lại không làm được? Nó có gì thua kém so với cái cô nhi viện rách nát ấy?


- Câu hỏi hay đấy. Vậy sao ông không đem nó để tự hỏi chính mình đi. Vì mọi thứ trong căn nhà này đều dơ bẩn, và khốn khiếp. Như ông vậy !


Ji Ah mất bình tĩnh lướt đến bên chiếc bàn ông đang đứng, hất mặt quát lớn. Trong phút chốc, căn phòng lại chìm vào khoảng lặng đáng sợ. Chủ tịch Kim nghẹn lại, bối rối lùi một bước . Ánh nhìn đanh thép của Ji Ah khiến ông bị xoáy vào tia nhìn đối mặt, không thể lảng tránh. Có con người nào đó trong cô đã lớn hơn cả vẻ yếu ớt ông mường tượng. Rồi ông thấy sợ. Nỗi sợ đến chính ông còn thấy lạ.


- Ji Ah, nên nhớ ta là cha ruột của con, và việc con cần quay về lại đây hoàn toàn là hợp lí.


Ji Ah bật cười như thể đang nghe một câu nói bông đùa. Lúc này ông mới nhận ra, cái nhìn của cô sáo rỗng đến vô hồn.


- Biết gì không ? Ông ta chết rồi. Đừng phun ra những lời ghê tởm đó nữa. Ông và bọn người chết tiệt ấy đều chết cả rồi.


Giọng nói của Ji Ah đều đều rồi lớn dần. Cô gần như hét lên, rỗi uất ức như có dịp dâng trào. Nơi khóe mắt ánh lên ánh nhìn của sự căm phẫn. Lời nói mà cô đã tự chôn chặt mà chưa có dịp bật ra.


CHÁT !!


Tiếng 'chát' khô khốc vang lên, Ji Ah nhận trọn một cái tát từ ông, cắt ngang cuộc hội thoại giữa hai người. Nét mặt của chủ tịch Kim co lại, đâu đó trong ánh mắt với đôi chân mày cau chặt biểu thị rõ sự chịu đựng. Nỗi kiềm nén đã vượt quá giới hạn chịu đựng. Còn Ji Ah, cô vẫn đứng im sau cú tát. Một bên má đỏ hỏn. Cảm giác đau nhói và rát buốt, thầm đều, lan tỏa dần nơi khuôn mặt. Khuôn mặt vô hồn và đờ đẫn, chẳng thể tìm thấy một chút cảm xúc nào len lỏi trong ảnh mắt nâu trong tưởng chừng như thơ dại. Chủ tịch Kim quay lưng đi, nén những dòng cảm xúc lẫn lộn. Nhưng ý chí đấu tranh kiên cường vẫn không cho phép cô đầu hàng. Từng lời nói của Ji Ah thấm nhuần cả nỗi căm phẫn đến gai người.


- Sáu năm rồi. Chết tiệt. Ông đừng để tôi nuôi lớn cái ý nghĩ muốn giết ông từng ngày như xưa nữa. Ông đã có tất cả mình muốn mà ? Cứ vui vẻ sống với cái gia đình chết tiệt của ông đi!


- Dù thế nào đi nữa- Chủ tịch Kim cất giọng, vẫn đứng quay lưng lại – Con vẫn phải chấp nhận nó, Ji Ah


- Chấp nhận cái gì ? Ông là cha của tôi à?


Đến đây, chủ tịch Kim quay lại, khuôn mặt đã kịp lấy lại vẻ bình thản ban đầu. Ánh mắt cương nghị ánh lên tia nhìn mưu mô, xảo huyệt. Lời yêu cầu tưởng như nhẹ nhàng nhưng đánh thép, khẳng định:


- Lời đề nghị. Và cô nhi viện có còn tồn tại hay không là hoàn toàn phụ thuộc vào con. Bây giờ thì về đi, hạn chót là thứ Năm.


Giọng nói kiên quyết sắt đá khiến cổ họng Ji Ah cứng lại. Sự phản khán yếu ớt không thể nào thay đổi quyết định từ ông. Cách kết thúc cuộc trò chuyện của ông Kim dường như đã nói lên tất cả, rằng dù có thế nào đi nữa, Ji Ah buộc phải chấp nhận hợp đồng ấy. Cô mím chặt môi, suýt nữa bật cả máu. Sự chịu đựng đến phi thường của Ji Ah cũng khiến chính bản thân cô cũng ngạc nhiên. Vài dòng suy nghĩ chợt lướt nhanh . Lặng người đi một lát, Ji Ah khẽ thì thầm, nhấn từng câu, từng chữ :


- Ông nên biết rằng, tôi sẽ là nhân vật phản diện. Mọi thứ ông đạt được, ngừoi đạp đổ, sẽ luôn là tôi. Hiểu chứ ?


Nói rồi, Ji Ah lướt nhanh chân ra khỏi thư phòng nơi cuộc trò chuyện khó hiểu vừa diễn ra, mang theo cả những cảm xúc hỗn đỗn vừa kịp hình thành. Hàng dài những suy nghĩ cứ nối đuôi theo từng nhịp bước vội . Nó dai dẳng đến đáng sợ.


Đang miên man với dòng suy nghĩ quay mòng mòng trong đầu, về âm mưu của chủ tịch Kim, về mục đích của hợp đồng kì lạ và về cả tương lại của cô nhi viện nơi mình đang ở, vì quá vội vàng, cô chợt đâm sầm vào ai đó. Bước chân cô khựng lại, khựng luôn cả những dòng suy nghĩ bị ngắt quãng . Sau vài giây định thần, Ji Ah ngẩng mặt lên với vẻ khó chịu. Bao nhiêu nỗi uất nãy giờ như có dịp trào ra. Vừa xoa đầu, cô vừa quát kẻ vừa đụng mình.


- Chết tiệt !! Aa...ĐI đứng cái kiểu gì thế hả ?


Chút khựng lại nơi sự im lặng của người đứng trước mặt cô. Sự ngạc nhiên và có phần tức giận lộ rõ trong lời nói có chút chanh chua của một người đàn bà đứng tuổi :


- Ôi trời !! Con bé xấc láo nào thế này ? Vào nhà ai mà ăn nói kiểu đó hả ?


Giọng nói có phần quen thuộc đến lạ của người đàn bà kéo nhanh ánh nhìn của cô hơn nữa. Qua hàng mi dày vút cong, đôi mắt đen láy cùng những nếp nhăn mờ nơi khóe mắt, người đàn bà lúc này cũng nhìn thẳng vào Ji Ah – con bé xấc láo vừa đâm sầm vào mình. Khuôn mặt có phần góc cạnh cùng đôi gò má hơi cao, được phủ nhẹ một lớp trang điểm trắng nhợt. Sống mũi cao và thanh thoát. Phần da mặt hơi chùng xuống nơi khóe miệng được tô son đỏ chót. Mái tóc ngả vàng vì nhuộm được bới cao vẻ đài cát. Vài lọn tóc xoăn nhẹ cố tình được rũ xuống hai bên trán. Người đàn bà bận một chiếc áo sơ mi cách điệu cổ bèo màu trắng, kết hợp với một chiếc váy bút chì màu tím mận ôm sát vòng ba, lộ ra đôi chân dài trắng nõn.


Tất cả những chi tiết ấy kết hợp lại với nhau, vô tình lại nối liền với một kí ức khác. Như một cách để biểu thị sự ngạc nhiên, mặc dù sự tình cờ này hoàn toàn có thể giải thích được, ánh mắt của Ji Ah đanh lại.


CHÁT !!


Đầu Ji Ah bỗng quay cuồng, không kịp nhận thức được sự việc vừa xảy ra. Cái nhói của cú tát ban nãy còn chưa kịp lắng, sự đau đớn của cái tát thô bạo lại lần nữa xâm chiếm lấy cô.


- Mày có biết tao là ai không hả ? Con nhỏ rẻ rách này ? Mày là ai mà ngang nhiên vào nơi này. Đụng phải tao còn không biết xin lỗi, vậy mà còn đứng đó trơ mắt nhìn như vậy sao?


Tiếng quát tháo của người phụ nữ oang oang khắp cả căn phòng, dội ngược vào tim cô như những mảnh thủy tinh găm sâu, nhói rát hơn cả cú tát khi nãy. Tất cả kí ức bỗng ùa về, mang theo một dư âm ám ảnh đến rợn người. Sự im lặng đến khinh thường từ nơi cô khiến bà không đủ kiên nhẫn, lại quát lên lần nữa.


- Này, con nhỏ kia, còn không mau trả lời tao ?


Gương mặt Ji Ah thoáng co chặt. Cô không biểu lộ cảm xúc bằng bất cứ hành động nào của khớp cơ. Chỉ có đôi mắt bị mái tóc rủ dài trước trán bỗng trở nên đáng sợ. Ji Ah ngẩng nhẹ mái đầu, để lộ ra từng đường nét của khuôn mặt trơ lặng. Có chút kí ức xưa cũ chợt ùa về qua giọng nói gằn cùng nụ cười kì lạ nhếch nhẹ:


- Chào. Lâu rồi không gặp. Quên nhau nhanh nhỉ?


Ngươi phụ nữ đứng trước mắt cô nhíu mày khó hiểu, sự hoang mang trong ánh mắt dè dặt như đang lục tìm trong miền kí ức xưa cũ.


- ..Bà có tình cờ biết được căn phòng số mười hai ở đâu không. Vì tôi cần tìm lại một chút đồ bỏ quên bảy năm về trước.


Vừa nói, Ji Ah vừa tiến tới, khiến người phụ nữ phải hoảng hốt thụt lùi bước chân. Câu nói đe dọa bất giác xoáy sâu vào bà. Vẻ quen thuộc đến đáng sợ bỗng chốc khiến bà cảm thấy hoang mang lạ kì. Không chút chờ đợi, Ji Ah tiếp tục cất tiếng. Âm thanh văng vẳng bên tai.


Rồi, bước chân của Ji Ah thôi không di chuyển nữa. Thân hình khựng lại đột ngột. Cô cuối sát vào người bà, ghé vào tai khẽ vang lên lời thì thầm:


- ''Rắn – độc'' .


Nói rồi, Ji Ah thu mình lại, lùi vài bước, nở nụ cười thỏa mãn đến ghê người như kẻ thắng cuộc. Cô khoanh tay đứng nhìn , mặc kệ cho vẻ thất thần hiện rõ nơi khuôn mặt của người phụ nữ . Khuôn mặt bà chợt dãn ra, vẻ kinh hãi. Đôi môi mấp mánh những kí tự chẳng thể thốt ra thành lời. Cô chớp nhẹ mắt, bước nhanh qua bà, đánh vào vai một cách cố ý. Thõa mãn với cuộc gặp gỡ tình cờ. Người đàn bà chao đảo, ngồi thụp xuống nền nhà lạnh cóng, như bị trút hết sức lực. Với tâm trí hoảng loạng không kiềm chế, bà quờ quạng cố tìm một chỗ dựa bị tước phăng. Đúng lúc đó, chủ tịch Kim bước ra. Thấy vợ mình ngồi lặng trên nền đất, ông vội vã chạy lại ,hỏi dồn :


- Hyo Yoon, Hyo Yoon...em làm sao thế mình ? Có chuyện gì xảy ra vậy?..


Lấy lại chút bình tĩnh, bà vớ nhanh lấy cánh tay chồng mình.Khuôn mặt đờ đẫn cùng giọng nói lắp bắp. Bà Yoon ngước lên nhìn chồng, cố gắng tìm chỗ dựa an toàn:


- Con bé...con bé...con bé đó...!!


Ông Kim nhìn bà vẻ khó hiểu. Một giây sau, ông mới kịp lờ mờ hiểu ra. chủ tịch Kim chậm rãi đáp, cố xoa dịu đi vẻ hoảng loạng còn đọng rõ trên khuôn mặt vợ mình :


- Con bé ? À...con bé có mái tóc đỏ đó sao ?


Sự ngập ngừng kéo dài đằng đẵng khiến bà chợt hoang mang. Không muốn để vợ mình phải thắc mắc đợi lâu, ông đáp nhanh :


- À, nó là Mi – Young , Kim Mi Young . À không, bây giờ nó đã đổi tên rồi. Bây giờ nó là Kang Ji Ah. Anh vừa tìm được nó sau bao nhiêu năm lưu lạc. Con bé ấy,..em còn nhớ không ?


Những lời giải đáp của ông không làm bà dịu bớt phần nào, trái lại, bà Yoon lại cảm thấy lo lắng, hoảng loạng hơn bao giờ hết.


- Mi – Young ..là nó..là nó sao ? Tại sao nó lại ở đây ?


Chủ tịch Kim yên lặng nhìn vợ. Ông không muốn bắt đầu lúc này. Vì cuộc gặp gỡ vừa xảy đến dường như đã tước đi tinh thần của ông. Không một tiếng đáp trả lời, nhằm xoa dịu bớt phần nào sự lo lắng trong bà, ông đỡ nhẹ vợ mình dậy. Những nghi vấn như quay mòng mòng đang tìm cách để tìm lời đáp.


- Nó có ở đây thì em cũng đừng lo. Ý anh là, một con bé như nó có thể làm được gì chứ


- Cái gì? Nó sẽ Ở đây sao?


Bà cắt ngang lời, giọng nói hơi kích động. Nghe đến đây, ông Kim lại thở dài một tiếng nữa.Đẩy cao gọng kính:


- Anh có chuyện này muốn nói với em.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: