Chap 22: Thăm mộ (3)

"Vậy là không phải hả?"

Một câu đùa nhạt nhẽo nhất trên đời mà T/b từng để lọt vào tai mình. Nó không thẹn gì mà trưng ra cái biểu cảm ngán ngẩm thay cho câu trả lời nhưng Hyuga, người hiếm hoi lắm mới rơi vào mấy kiểu tình huống khó xử thế này thì vừa phải nở một nụ cười đầy "tự tin" mà còn vừa cố chống chê cho sự hiểu lầm ấy.

"Cái này là... Người ta thường lầm tôi đáng tuổi ông của con bé thì hơn."

Ít ra câu này nghe còn thấy muốn cười hơn này. 

"Vậy sao? Nhưng tình yêu thì không quan trọng tuổi tác đâu."

Ông ta còn nắm vào vai Hyuga, vỗ bốp bốp rồi xoa xoa mấy cái. Dù biết thân phận của đối phương không phải người mà ông ấy có thể đối xử như con như cháu, song vì nể mặt T/b thì gã sẽ đành nhắm mắt là ngơ cho đỡ rách việc. Thật ra Hyuga cũng không thích người đàn ông này cho mấy.

"À không... Tôi đã nói không phải rồi mà."

"Trời... Tôi khá thất vọng vì không phải đấy."

Giải thích kiểu đó cũng có hơi buồn cười thật, trông ông ấy cố chấp với trò đùa nhạt toẹt của mình mà chả hiểu sao Hyuga có nhìn ra điều đó mà vẫn giải thích nhỉ? Gã khó xử, trông thật sự là vậy, dẫu có thể làm lơ người bố của nó sao? Gã ta cứ liên tục xoa gáy và đôi mắt lờ đờ ấy nhìn bối rối ghê chưa kìa, hiếm hoi thật ha. 

Ở điểm này thì gã bợm đây giống Hitto, ở cái điểm thằng bé đó sẽ luôn thật thà trước mấy câu đùa cợt vô nghĩa này. Và cũng giống mẹ cô nàng ở chỗ, dù có nghe phải mấy câu đùa đấy bao nhiêu lần thì bà ấy luôn thấy nó hài hước y hệt lần đầu. Đó là lí do lớn khiến T/b luôn không muốn 4 người ở cạnh nhau quá lâu, một là ông bố ấy - Kakuto. Hoặc chính nó. T/b sợ mình sẽ phát khùng lên vì mớ âm thanh kinh khủng đó mất.

"Nếu là mấy thằng oắt khác chắc tụi nó sẽ nhận, có thể." - Gã nói, như để trả lời nó và vừa đủ cho ông Kakuto nghe. Nó đoán là đang nói về những thủ lĩnh khác.

"Vậy T/b có nhiều người thích lắm à?"

Ông ấy có vẻ thích thú khi đứa con riêng của người thương đã quá cố lại có số đào hoa đến vậy, kiểu như thay bà ấy hãnh diện. Nhưng T/b lại không thích trả lời. Khổ nỗi nếu càng im lặng thì ông Kakuto sẽ càng tò mò, bởi ông ta thích nói về chuyện phiếm tới khó chịu.

"Tám ở đây không hay tí nào đâu."

T/b lên tiếng, một cách đầy nghiêm khắc. Sau đó cố tình đứng xa ra khỏi mộ phần của em trai mình, cho tới khi bia đá của thằng bé không còn dễ dàng nhận ra vì hòa vào một phần của nghĩa trang này thì T/b mới trông thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Vì nó tin rằng Hitto sẽ không thấy được những cảm xúc thật mà nó dành cho người bố này nữa.

Hai người đàn ông đấy hắng giọng gần như cùng một lúc vì vừa bị một người nhỏ tuổi hơn mình "lên lớp", nhưng người bố lại dễ dàng giải quyết tình huống này bằng một lời mời.

"Hay là tới nhà bố đi, hiện tại bố đang ở trong khu Sannoh nên-"

"Vậy chắc là không tiện rồi."

Kakuto thậm chí vừa còn muốn thân mật hơn với con gái mình, chẳng hạn như đẩy vai nó đi ra khỏi nghĩa trang rồi cùng Hyuga tới nhà mình. Cho nó thấy ông ta đang sống tốt ra sao, thậm chí là muốn T/b ghé đến chơi thường xuyên nhưng giọng điệu lạnh lùng đó đã làm đôi tay lam lũ đầy chai sạn kia khựng lại.

T/b thẳng thắn và nhìn ông ấy bằng một ánh mắt ghét bỏ. Nhưng sau đó lại chột dạ nhìn vội về phía mộ của em trai, rồi lại quay sang nhìn Kakuto. Biểu cảm của đôi mắt thay đổi soàn soạt tới khó biết thật giả.

"Ông không có gì muốn nói với Hitto phải không? Tôi hi vọng là không."

Nó đút hai tay vào túi áo khoác, giương mắt nhìn ông Kakuto đang cứng họng, trán thì chảy đầy mồ hôi do chột dạ. Giống như ông ta hiểu được lí do nhưng năng khiếu ứng khẩu của mình lại không bằng cách nào phát huy được ngay lúc này. Cũng như không hề có bất kì cảm xúc nóng giận tới dữ dội nào cuồng cuộn trong người. Kì lạ thay. Có lẽ là vì nhìn vào ánh mắt của nó chăng?

Trước mắt Kakuto không còn là một đứa trẻ dễ dụ như hồi chính tay ông ta lừa bán hai chị em nó cho tụi buôn người nữa, mà bây giờ là một đôi mắt đằng đằng sát khí toát ra cái cảm giác áp bức không ngờ tới. Không hề cau có nhíu mày, chỉ nhìn thôi, một ánh nhìn vô cùng có lực như đang nung nấu ý định muốn bóp chết ông ấy vậy.

"T- Thế con á muốn ăn táo không?"

Nhờ một khoảnh khắc T/b đột nhiên đảo mắt đi khi nghe được tiếng loạt soạt từ đâu đó thì ông ấy mới cảm thấy đỡ bức bối hơn. Để phá đi sự im lặng căng thẳng này, Kakuto còn ra vẻ chân thành lấy ra một quả táo đỏ từ trong túi, còn lau chùi cho sạch sẽ mới dám đưa cho "con gái". Nhưng tất thảy trong mắt T/b chỉ như một trò hề, nếu chẳng phải tôn trọng những người đang an nghỉ nơi đây thì nó đã vứt quả táo đó xuống chân rồi dẫm bẹp cho tan tành.

"Không." - Nó nhướn mày. Vì thật sự đang rất khó chịu.

Có thể với một đứa trẻ như Hitto và một người phụ nữ như mẹ của họ, cả hai con người ngây thơ đó mới tin lão khốn này là người tốt. Nhưng riêng T/b thì không, nhớ lại những lần ngồi chung một mâm cơm bốn người thật vui vẻ chỉ làm nó muốn nôn ra.

Như một quả táo chỉ ngọt khi có sự can thiệp từ bên ngoài, nên hương vị mới giả tạo tới vậy. Nó không cần.

"Chúng tôi phải đi rồi. Vậy, hẹn gặp lại ông chú lần tới."

Hyuga bỗng nắm vào vai nó, sau đó dùng lực đẩy nó ra khỏi chỗ này. Mặc kệ T/b ú ớ không hiểu chuyện gì nhưng gã ta lại vô cùng hiểu bản thân đang muốn làm gì.

Dẫu không biết thực hư đằng sau câu chuyện ra sao cơ mà chỉ cần biết được tâm trạng của đối phương không tốt, gã sẽ trong vô thức muốn lôi đầu nó ra khỏi cái mớ hỗ lốn kia ngay.

"Đi thôi, sắp tới giờ cơm tối rồi. Tao đói quá đây này."

"Chờ đã. Để tao tự đi."

T/b hiểu ra đó chỉ là một cái cớ. Vì gã bợm chỉ biết khát rượu chứ bao giờ thấy đói đâu.

"Không. Mày lề mề lắm."

Đi ngang qua người đàn ông đang không thể giấu nỗi sự chạnh lòng trong ánh mắt, ông gỡ nón xuống và cứ đứng như trời trồng dõi theo bóng lưng họ khuất dần. T/b thì không hề muốn ngoái đầu lại dù chỉ một giây.

"Tâm trạng không tốt nhỉ?"

Ra đến bãi đỗ, Hyuga thấy nó vẫn mang cái loại mặt chù ụ. Gã rất muốn thử chọc ghẹo một chút nhưng trông con nhỏ này như chuẩn bị tung cú đấm sấm sét vào mình ấy, thành ra gã cũng mất hứng luôn.

"Yên tâm đi, nếu đó không phải em trai mày, tao sẽ giết nó. Chính tay tao sẽ làm thế."

Hyuga đưa mũ cho T/b. Trước đó còn xoa đầu nó thật nhẹ nhàng, chẳng hiểu ai xui khiến gì mà lại buộc nói ra lời này.

"Đưa tao về đi. Nhé?"

"Ờ."

Lòng nó không thể nào trở nên nhẹ nhõm hơn được. Nếu Hitto thật sự không chết, thì nó sẽ chẳng biết mình cần làm gì mới đúng. Và nếu thật sự chết rồi...

"Không lẽ mình nên vui mừng ư?"

___

#kyeongie

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top