Biệt thự Trần gia vẫn luôn nổi bật trong khu vực, với những cánh cổng lớn và không gian xanh mát. Trần Minh Hiếu đang đứng trước cửa văn phòng, chuẩn bị bước vào một cuộc họp quan trọng. hắn không ngờ rằng buổi sáng hôm nay lại mở đầu bằng một sự bất ngờ – người luật sư mới mà gia đình hắn vừa thuê chính là... Bùi Anh Tú.
Câu chuyện bắt đầu từ khi chủ tịch Trần, cha của Hiếu, quyết định thuê một luật sư tài giỏi để giải quyết một số vấn đề pháp lý phức tạp trong gia đình và tập đoàn. Khi nghe đến tên "Bùi Anh Tú", hắn không khỏi ngạc nhiên. anh người yêu cũ của hắn, lại xuất hiện trong vai trò này. Ban đầu, hắn nghĩ chỉ là trùng hợp, nhưng rồi hắn nhận ra rằng, việc ông chủ tịch Trần mời anh về làm luật sư riêng có lẽ có lý do sâu xa hơn.
anh bước vào văn phòng Trần gia, nơi mọi thứ đều toát lên sự sang trọng và quyền lực. Anh mặc một bộ vest đen tinh tế, dáng nhỏ con mà mặt kiêu căng thấy ghét, giống như những gì hắn đã từng quen thuộc. Nhưng lần này, anh đến đây với một mục đích khác: làm luật sư của gia đình Trần.
Ngay khi anh bước vào phòng họp, ánh mắt của hắn và anh chạm nhau, nhưng không có chút cảm giác ấm áp nào như ngày xưa.anh chỉ nhìn hắn một lát rồi quay đi, tiếp tục đối diện với chủ tịch Trần.
• "Chào ông Trần, tôi hiểu công việc của mình và tôi sẽ cố gắng hết sức." anh nói, giọng điệu điềm tĩnh nhưng có chút lạnh lùng.
chủ tịch Trần gật đầu, mỉm cười.
• "Tôi tin tưởng cậu. Cậu là một trong những luật sư tài giỏi nhất. Gia đình chúng tôi đang gặp một số vấn đề cần giải quyết gấp, và tôi biết chỉ có cậu mới giúp chúng tôi vượt qua."
anh hơi khựng lại. Anh không muốn nhận công việc này, nhưng vì nể mặt ông chủ tịch Trần – người đã giúp đỡ anh rất nhiều trong quá khứ Tú đành nhận lời, dù trong lòng vẫn còn băn khoăn.
• "Tôi hiểu. Tuy nhiên, tôi có một điều kiện..." anh lên tiếng, ánh mắt không hề rời khỏi ông Trần.
Ông Trần mỉm cười, gật đầu.
• "Điều kiện gì, Tú?"
• "Đó là tôi sẽ không làm việc với cậu Hiếu." anh nhẹ nhàng trả lời, không giấu vẻ lạnh lùng trong giọng nói.
hắn nghe thấy câu này, suýt nữa thì đánh rơi cây bút trong tay. hắn ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt đầy khó hiểu.
• "anh đùa à? Tôi là con trai ông ấy mà!" hắn nói, có chút bực bội.
anh quay lại, nhìn hắn, ánh mắt vẫn lạnh lùng như xưa.
• "Tôi không đùa, Hiếu. Chúng ta đã từng có quá khứ không đẹp, tôi không muốn công việc này bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc cá nhân." anh đáp, giọng điệu nghiêm túc.
hắn nhìn anh, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Nhưng anh cũng hiểu, mối quan hệ giữa hai người chưa bao giờ đơn giản. Quá khứ của họ khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn.
• "bùi anh tú, anh có thể làm việc với gia đình tôi mà không phải lo lắng về tôi. Mọi chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi." hắn lên tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh.
anb chỉ nhún vai, không trả lời. Anh nhìn về phía ông Trần và gật đầu.
• "Nếu ngài đồng ý, tôi sẽ bắt đầu công việc ngay hôm nay."
Sau buổi họp, anh bắt đầu công việc của mình tại Trần gia. Tuy nhiên, mỗi lần đối diện với hắn, mọi thứ lại trở nên căng thẳng. Hắn cố gắng giữ thái độ chuyên nghiệp, nhưng anh thì luôn giữ khoảng cách, không cho phép bất kỳ sự thân thiết nào quay lại.
Một buổi sáng, khi anh đang xem xét một hợp đồng quan trọng trong văn phòng, hắn bước vào mà không báo trước. hắn nhìn Tú, vẫn không quên được những kỷ niệm cũ.
• "Cậu vẫn làm việc cẩn thận như xưa." hắn trêu, cố gắng làm không khí bớt căng thẳng.
anh ngẩng lên, nhìn hắn, rồi lại quay về với đống tài liệu của mình.
• "Anh vào đây làm gì? Tôi đang làm việc." anh lạnh lùng đáp.
hắn không bỏ cuộc. anh lại tiến lại gần hơn, dựa vào bàn làm việc của anh.
• "Tú, tôi chỉ muốn nói là... công việc này không cần phải khiến chúng ta phải xa cách nhau như vậy. Cậu không thể bỏ qua quá khứ được sao?"
anh nhìn hắn một lát, rồi mỉm cười nhạt.
• "Cái gì mà bỏ qua quá khứ? Tôi không phải là người yêu cũ của anh. Tôi là luật sư của gia đình Trần. cậu nhớ rõ chứ?" anh nói, ánh mắt không hề rung động.
Hắn chỉ biết thở dài. hắn hiểu anh đang giữ khoảng cách, nhưng một phần trong hắn vẫn không thể ngừng suy nghĩ về những gì họ đã có.
• "Được rồi, cậu cứ làm việc đi. Nhưng đừng quên, tôi luôn ở đây nếu cậu cần." hắn nói, rồi quay lưng rời đi.
anh ngồi lại, thở dài. Anh không biết vì sao mình lại cảm thấy khó chịu khi đối diện với hắn, nhưng một phần trong anh cũng muốn thử lại.
anh và hắn tiếp tục làm việc cùng nhau, mỗi lần gặp gỡ đều mang theo những cảm xúc phức tạp. Tuy không nói ra, nhưng anh biết rõ một điều – dù có lạnh lùng đến đâu, anh vẫn không thể hoàn toàn từ chối những cảm xúc với hắn. Và hắn, dù cố gắng giữ khoảng cách, cũng không thể ngừng nghĩ về người xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top