one?


Bùi Anh Tú, một cảnh sát tài ba, được giao nhiệm vụ bắt giữ Trần Minh Hiếu – kẻ giết người hàng loạt đã khiến thành phố rung chuyển. tội phạm trần không chỉ thông minh mà còn vô cùng tàn nhẫn, khiến cho mỗi cuộc truy đuổi trở thành một trò chơi giữa sự sống và cái chết. Nhưng lạ thay, anh tú lại cảm thấy một sự hấp dẫn khó cưỡng đối với minh hiếu, dù anh biết rõ rằng đối tượng của mình là kẻ giết người.

Một đêm, anh tú gặp minh hiếu tại một quán bar. Khi hiếu nhìn vào mắt tú, một cảm giác lạnh lùng và đầy thách thức hiện lên. "cảnh sát bùi, anh có nghĩ tôi dễ bị bắt không?" hiếu hỏi, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

anh tú biết mình không thể để minh hiếu thoát, nhưng một phần trong anh lại không thể dừng lại. Dù biết rằng trần minh hiếu là kẻ tội phạm đáng sợ, nhưng anh tú lại bị cuốn vào vòng xoáy tình cảm của chính mình. minh hiếu không hề tỏ ra quan tâm đến người cảnh sát kia. Anh ta chỉ lợi dụng tình cảm của tú để kéo dài thời gian, khiến cảnh sát không thể dễ dàng tóm được mình.

Ngày qua ngày, bùi anh tú càng yêu hiếu nhiều hơn, nhưng cũng càng đau đớn khi nhận ra rằng tình yêu đó là vô vọng. minh hiếu chỉ coi anh như một công cụ, một sự lợi dụng cần thiết để tránh khỏi sự trừng phạt của pháp luật. hiếu chưa bao giờ nhìn hú bằng ánh mắt yêu thương, chỉ có sự lạnh lùng và sự vui thích khi thấy tú đau khổ.

Cuối cùng, hiếu bị tú bắt. Nhưng khi đứng trước mặt tú, hiếu chỉ mỉm cười. "Anh muốn bắt em thật sao, Bùi Anh Tú " hiếu nói, ánh mắt đầy tự mãn.

bùi anh tú không thể kìm nén được cảm xúc. Anh yêu hiếu, nhưng biết rằng tình cảm này sẽ mãi không có kết quả. Anh biết rằng hiếu sẽ không bao giờ hối hận. Và trong giây phút ấy, anh chỉ còn một cảm giác duy nhất: thất vọng.

trần minh hiếu bị đưa vào tù, nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta lại dùng sự thông minh của mình để thoát khỏi mọi sự ràng buộc. Khi ra khỏi tù, anh ta không chút tiếc nuối. hiếu đứng trên đỉnh cao của chiến thắng, nhìn về phía tú và nở một nụ cười nham hiểm. "Cảm ơn anh vì đã yêu tôi, nhưng tôi chẳng cần đâu."

tú đau đớn nhận ra rằng tất cả những gì anh làm, những gì anh hy sinh, chỉ là trò chơi của hiếu. Anh ta không cảm thấy gì ngoài sự hài lòng khi chứng kiến tú đau khổ. Và tú, trong một phút tuyệt vọng, không thể nào chấp nhận được sự thật này.

Vào một đêm, khi đau đớn dâng trào và không còn gì để giữ lại, bùi anh tú quyết định rời bỏ tất cả. Anh biết rằng mình không thể sống trong một tình yêu không bao giờ được đáp lại. Sự tuyệt vọng, sự đau khổ, đã ăn mòn trái tim anh.

tú kết thúc cuộc đời mình trong lặng lẽ. Khi Hiếu nghe tin, anh không cảm thấy gì ngoài một sự hả hê, một sự chiến thắng hoàn hảo. "cảnh sát bùi thật ngốc," Hiếu thầm nghĩ, nở một nụ cười đầy tự mãn. "Anh đã làm tất cả vì tôi, nhưng tôi chẳng bao giờ cần."

Sau khi tú chết. hiếu vẫn sống, vẫn tự do, và không bao giờ cảm thấy hối tiếc về những gì mình đã làm. Còn tú, một chiến sĩ với trái tim mỏng manh, đã chết trong nỗi đau và sự tuyệt vọng, để lại tất cả chỉ là sự lãng quên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top