41
lần này sẽ ngược anh Sơn ó
mn kêu đay là huhu ending nhg kết happy thặc mà tròi
chap này nhẹ nhõm lém
chứ đừng nghĩ kết SE lun cho đỡ thương em Híu
______________________________________________
Thái Sơn sống cùng Yến Nhi năm đầu tiên rất vui vẻ.
Năm thứ hai cũng rất tốt, hai người tình cảm vẫn mặn nồng, tương kính như tân.
Năm thứ ba bắt đầu có rục rịch. Bởi vì sau khi xét nghiệm, phát hiện ra Yến Nhi bị chứng vô sinh. Thái Sơn cũng có vấn đề, bác sĩ nói đường con cái của cậu không có nhiều khả năng, cho dù có lấy vợ khác thì cũng rất khó có con.
Hai vợ chồng sau khi xét nghiệm về thì không ai nói với ai tiếng nào. Thái Sơn rất thích con nít, từ lúc còn học đại học đã rất cưng chiều mấy em bé mà cậu gặp gỡ. Hai đứa cháu luôn được cậu che chở nâng niu, thương yêu như con ruột vậy. Thế mà bây giờ lại không thể có đứa nhỏ của riêng mình, tâm trạng suy sụp cực độ.
Yến Nhi biết Thái Sơn rất buồn, lỗi của mình thì nặng hơn cho nên tìm cách để cậu vui. Nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ, thức ăn thì luôn nấu món ngon. Buổi tối thì nấu nước cho cậu ngâm chân để dễ ngủ. Sáng ra thì rời giường đã có thức ăn sáng phong phú để ăn. Thậm chí còn được mát xa nữa.
Sau một tuần, hai vợ chồng hòa thuận trở lại. Cuộc sống yên ả lại bắt đầu.
Yến Nhi từng nói với Thái Sơn rằng nên nhờ người mang thai hộ. Nhưng tinh trùng của cậu bị yếu, cho nên dù có mượn trứng của người khác thì cũng không có nhiều kết quả. Hơn nữa cậu muốn đứa trẻ của mình, không muốn mua tinh trùng của người khác. Chính vì thế vấn đề về con cái được dẹp yên.
Năm thứ tư, hai người dần dần bắt đầu có xung đột. Yến Nhi nấu ăn hơi mặn thì Thái Sơn sẽ cáu gắt. Thái Sơn đi uống rượu với đồng nghiệp thì Yến Nhi hằn học tức giận. Cứ thế hai người liên tục cãi nhau, có khi cả ba ngày cũng không nói với nhau tiếng nào.
Có đôi khi trong lúc lớn tiếng cãi nhau, Thái Sơn nhớ tới Minh Hiếu. Người kia từng vì yêu mình mà nhịn nhục rồi chịu đựng những cơn phát hỏa không tiết chế của mình, sau khi mình nói cho hả giận thì người kia vẫn hiền lành đứng ở đó.
Cậu biết hắn vì cậu mà hi sinh quá nhiều. Nhưng bây giờ cả hai đã không còn là gì của nhau nữa, kỷ niệm qua rồi thì xem như là dĩ vãng, người cũng đã đi xa.
Qua tới năm thứ năm, hai người họ kết thúc những chuyện cãi vã vặt vãnh và ngục tù hôn nhân bằng tờ giấy ly hôn.
Mai Phương khuyên nhủ cả hai mãi không được, đành để họ tự tiện quyết định.
Sau ba lần mời hầu tòa để hòa giải, cuối cùng hai người vẫn được giải quyết thủ tục ly hôn. Những lần gặp nhau ở tòa án, Yến Nhi không thèm nhìn mặt Thái Sơn. Cậu cũng tìm cách né tránh để khỏi phải thấy cô.
Thái Sơn giao lại căn nhà cùng một mảnh đất do hai vợ chồng trong thời gian sống cùng nhau mua được, và một nửa số tiền có trong tài khoản của cậu. Hết tình nhưng còn nghĩa. Tiền bạc là vật ngoài thân, giao cho cô nhiều như vậy cũng coi như đền đáp lại công cô đã chăm sóc mình suốt thời gian năm năm chung sống. Cậu đã nếm trải qua hạnh phúc rồi kết thúc bằng đau thương.
Mối tình kéo dài từ năm đầu đại học cho tới khi ra trường rồi đi làm của cậu đã kết thúc như vậy. Kết thúc một cách triệt để, bởi cả hai đã nói sau khi ly hôn sẽ không nhìn mặt nhau nữa. Cậu chán cô, cô chê cậu. Không còn tình yêu, ngay cả tình bạn cũng không còn.
---------
Thái Sơn thuê nhà ở. Cậu không mua nữa là vì cảm thấy mua rồi cứ một mình độc lai độc vãng về duy nhất một chốn, thà cứ thuê, sau đó không thích căn này thì thuê căn khác, hoặc để sau này có bạn gái mới hay kết hôn lần nữa thì để cô gái đó chọn nhà. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, chứ cậu cũng không còn hứng thú gì với hôn nhân nữa rồi.
Gần đây cậu rất hay mơ thấy Minh Hiếu. Đã năm năm không còn nhìn thấy hắn, nghe tin tức về hắn, cậu hoàn toàn quên mất đã từng có người này xuất hiện trong cuộc sống của mình.
Cậu mơ thấy hắn xuống sân bay liền gục ngã, Trường Sinh phải đỡ lấy.
Mơ thấy hắn trằn trọc cảm đêm không ngủ, hút liền mấy bao thuốc lá.
Mơ thấy hắn rơi lệ trong bệnh viện vì mình nhanh chóng rời đi.
Mơ thấy hắn cầm món quà sinh nhật đã tỉ mỉ chuẩn bị dành cho mình trong đau thương.
Mơ thấy hắn lái xe bị tai nạn vì mình.
Mơ thấy hắn bị mình đẩy ngã xuống sàn gãy tay.
Mơ thấy hắn vì mình mà giải thích lý do với ông Dương.
Mơ thấy hắn quỳ xuống trước mặt ông Dương, bị ông đánh nhưng vẫn kiên quyết không về nhà, chỉ khi mình mở lời mới chịu dọn về.
Mơ thấy hắn trong cơn hoảng loạn, mặc kệ hàng trăm người va chạm gây trầy xước, dưới họng súng và dao găm của bọn ám sát trong khách sạn để tìm mình.
Mơ thấy hắn nhẫn nhịn đứng ở đó nghe mình phát tiết sự phẫn nộ.
Mơ thấy hắn hằng đêm thao thức, thấy hắn đau đến vã mồ hôi vì vết thương ở cổ tay do mình gây ra.
Cứ thế mỗi đêm cậu đều mơ thấy một vài hình ảnh như vậy. Đến hình ảnh hắn nhìn bóng lưng mình sau khi ký đơn ly hôn đã khóc rất thảm thương, đột nhiên từ trong giấc mộng tỉnh lại, cậu thấy mặt mình đầy nước.
Minh Hiếu, em sai rồi.
-------------
Thái Sơn trả nhà thuê, một mình dọn đồ lái xe đến khu biệt thự Minh Sương. Không phải là cậu nhớ ra nơi này, chỉ là người chủ thuê biệt thự báo với cậu ông ấy có việc gấp nên cùng vợ con sang Pháp được một tháng, sau khi ổn định rồi mới gọi báo cho cậu để trả nhà, bởi ban đầu ông nghĩ sẽ quay về, thế nhưng giờ không cần nữa. Tiền thuê còn lại ông đã chuyển vào tài khoản của cậu rồi.
Thái Sơn lúc này mới nhớ ra mình còn có một căn biệt thự. Bởi năm năm qua chưa từng đi tới, cho nên cậu đã quên bẵng đi.
Nơi này vẫn nhộn nhịp và an toàn như cũ, anh bảo vệ cầm chìa khóa nhà của cậu đưa vào máy kiểm tra rồi mới cho vào. Nếu là bác bảo vệ cũ thì có lẽ vẫn còn nhớ mặt cậu, nhưng bây giờ đã thay người mới rồi.
Năm năm đã qua. Cậu từ một thiếu niên 23 tuổi trở thành người đàn ông 28 tuổi.
Khi cậu mở cửa căn biệt thự, trong nhà vẫn sạch sẽ, tựa như cậu quay lại 5 năm về trước, trở về nhà sau khi chơi về khuya. Khi ấy cậu cũng tự mở cửa rồi khóa lại.
Bởi vì người thuê biệt thự của cậu đã trả lại vào tháng trước, cho nên căn nhà vẫn còn sạch sẽ, không dơ bẩn như vẫn nghĩ.
Mọi vật trong nhà vẫn như cũ, không có gì thay đổi. Người chủ mới có lẽ đã thay đổi một số thứ, nhưng sau khi trả nhà thì ông ấy đã sắp xếp lại hình dáng ban đầu, bởi cậu yêu cầu ông ấy không được thay đổi bất cứ thứ gì. Đây là nơi mà cậu đã sống hơn một năm, cùng với một người đã không còn là gì của cậu nữa.
Thái Sơn run rẩy ngồi xuống sofa. Đây là vị trí hay ngồi của Minh Hiếu, kể cả ngày chia tay ấy, hắn cũng đĩnh đạc ngồi ở đây. Cậu vươn tay vuốt ve lưng ghế, tựa như có người đang ngồi tại đó vậy.
"Em yên tâm, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau. Sau khi ly hôn rồi, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, tựa như trên đời này không có Minh Hiếu - Kẻ đã yêu em hết lòng."
Câu nói này vang vọng bên tai cậu, khiến cậu không kìm được mà đau đớn.
Hắn là bởi vì cậu mà cắn răng ký xuống đơn ly hôn. Hắn yêu cậu, nhưng lại chỉ nghĩ cho cậu. Hắn là tổng tài giàu có, muốn bắt trói cậu cả đời ở bên hắn cũng không phải loại chuyện khó khăn gì, nhưng hắn không làm. Chỉ bởi vì hắn yêu cậu nên không muốn ép buộc và gây tổn thương cho cậu. Thế nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương hắn.
Thái Sơn rưng rưng nước mắt đi vòng quanh căn nhà, mỗi nơi dường như đều hiện hữu hình bóng của Minh Hiếu. Trái tim co rút đau đớn từng hồi, phải chăng cậu đã bỏ lỡ điều gì quý giá nhất?
Người ta bảo rằng, có thể bỏ lỡ chuyến tàu, nhưng không thể bỏ lỡ người yêu mình thật lòng. Bởi chuyến tàu này để lỡ thì đợi chuyến sau, còn người yêu thì sẽ không còn nữa. Bỏ lỡ, chính là đánh mất.
___________________
toi định hnay đăng 3 chap để mấy bà hóng coo
nhg thoi lỡ chuyển ròi cứ muốn up é
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top