21
Thái Sơn đang ở công ty thì nhận được điện thoại của hắn. Ở chốn đông người mà nghe máy thì kỳ, liền đi vào toilet nghe.
"Gì thế?"
"Em đang ở đâu?" Minh Hiếu vừa vào đã khởi binh vấn tội.
"Đang ở công ty chứ ở đâu, anh không nhìn đồng hồ hả, đang là giờ hành chính đó." cậu hơi bực.
"Em không hỏi bao giờ tôi về sao?"
"Bao giờ về thì kệ anh, mắc mớ gì phải hỏi?" Đang làm việc bị bắt đi nghe máy, tâm trạng cậu dĩ nhiên không tốt.
Hắn siết chặt bàn tay cầm điện thoại đến nổi gân xanh, thật lâu sau mới nói: "Thái Sơn, em..." Em lừa dối tôi.
"Cái gì, nói nhanh đi, tôi còn đi làm nữa." cậu bực bội ngắt lời hắn.
"Được rồi, em đi làm đi." Minh Hiếu không nói nên lời.
Cậu chẳng buồn ừ hử thêm câu nào, trực tiếp ngắt máy.
Nghe được giọng nói của cậu, hắn cực kỳ vui. Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị thay bằng nỗi đau khổ khi cậu vô tình như vậy, thậm chí việc hắn bao giờ về cũng không muốn biết. Có lẽ cậu còn muốn hắn đi lâu hơn.
Hóa ra bấy lâu nay Thái Sơn vẫn che giấu hắn về cô bạn gái đã yêu sâu đậm suốt mấy năm kia, thậm chí còn định kết hôn.
Trước khi cậu gặp hắn, đã yêu cô gái kia rồi. Thế mà vẫn đồng ý hôn sự này, thật là một trò cười không cười nổi.
Hắn càng ngày càng yêu cậu, ngược lại, cậu càng ngày càng ghét hắn.
Hắn chỉ hi vọng ở bên cậu lâu hơn, cậu lại mong hắn và cậu ly hôn sớm hơn.
Không được! Tuyệt đối không được! Hắn sẽ không bao giờ ly hôn với cậu, không bao giờ!!!
————-
Cậu lén la lén lút cất chiếc nhẫn vào túi, kỳ thực Minh Hiếu không có ở công ty thì không cần đeo cũng được, ngặt nỗi không đeo thì giống như bị một cặp mắt vô hình nhìn chằm chằm, khiến cậu nổi da gà, đành đeo vào.
Tan ca rồi thì đi tìm bạn gái đi ăn, xem phim, uống cafe...đến khi nào chán thì về nhà. Mặc dù Minh Hiếu có nhà hay không thì việc cậu đi đâu hắn cũng không được phép quản, nhưng hắn không có nhà thì đi thoải mái hơn nhiều.
Hôm nay Yến Nhi tan ca rất trễ, cậu đứng dưới tầng chờ cô ra. Chỗ này là góc khuất ở ven đường gần công ty, cho dù ông Dương có ra đây cũng chưa chắc nhìn thấy cậu.
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm màu xanh thiên thanh nhã nhặn kín đáo, chân mang giày thể thao màu trắng, nhìn cô thật thanh lịch gọn gàng.
Cô bước về phía cậu, đôi môi nở nụ cười duyên dáng. Thái Sơn nắm lấy cả hai tay cô, nói:
"Hôm nay em làm việc có mệt không?"
"Dạ không, em rất thích. Cũng may nhờ có anh mà em mới được nhận vào, còn không thì chắc thất nghiệp mất." Cả hai cùng nhau đi bộ.
"Tương lai của em cũng là của anh mà, anh phải lo chu toàn hết chứ." Cậu cười rất hạnh phúc.
——-
Minh Hiếu ở trên máy bay xem đi xem lại mấy bức hình được cấp dưới gửi cho, gương mặt hắn lúc xanh lúc trắng, cuối cùng chỉ thốt ra tiếng thở dài đầy phiền muộn.
Người nọ không là của hắn, không là của hắn...
Mấy từ này cứ vang vọng mãi trong đầu, khiến hắn không tài nào tập trung làm việc được, đành trở về trước thời hạn công tác.
Nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, tim hắn như siết lại. Hóa ra trên đời này luôn có những chuyện trớ trêu, trớ trêu đến mức không thể nào tin được là nó lại xảy ra với mình.
Khi xuống sân bay, hắn vừa lên taxi vừa gọi điện cho trợ lý sắp xếp cuộc họp vào ngày mai, bởi chuyến công tác này chỉ hoàn thành được một nửa, phải họp để bàn giao một số việc dang dở.
Khi hắn về đến nhà thì cũng đã hơn 18h, hắn quả thật rất mệt mỏi, không nói tiếng nào với người giúp việc mà đã lên phòng.
Cậu không có ở nhà, ít nhất trong vòng mười tiếng trở lại là không ở đây. Hắn biết bây giờ có gọi điện cho cậu cũng vô dụng, cậu sẽ không bắt máy đâu. Hắn là chồng, lại không có tư cách của một người chồng.
Minh Hiếu tắm rửa xong, cả người mệt mỏi nhưng chẳng tài nào ngủ được, thậm chí hắn cũng không muốn ăn gì. Chị bếp bưng lên một bát canh gân bò hầm còn nóng hổi và cốc sữa tươi, hắn lại cự tuyệt không ăn lấy một miếng nào, sữa cũng không uống.
Vài phút sau, chị bếp thấy hắn ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, liền hỏi:
"Cậu chủ, cậu sao không nghỉ ngơi lại đi đâu vậy?" Bình thường chị không dám hỏi, nhưng hôm nay rõ ràng là hắn đã rất mệt, chị sợ hắn ra ngoài lại có chuyện gì thì ông chủ sẽ mắng chị.
"Tôi không sao đâu, tôi muốn đi tìm Thái Sơn." hắn đáp rồi đi ra ngoài.
biết bây giờ cậu đang ở phố ăn vặt, vậy nên lái xe đến đó. Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng lại gần cuối tháng, tiền lương của mọi người đều đã dùng gần hết, cho nên chẳng ai ra ngoài ăn uống nhiều. Vì vậy đường phố lác đác người qua lại, xe cộ cũng ít hẳn.
Hắn định lái sâu vào trong, nhưng vừa di chuyển vô lăng đã thấy cậu ngồi cùng một cô gái nọ ở một hàng quán gần đó, cách một con đường mà thôi, chỉ cần hắn lái xe qua sẽ tới bên cậu, nhưng hắn lại không làm.
Giờ phút này mọi tác động, mọi âm thanh bên ngoài đều không còn ảnh hưởng đến hắn được nữa rồi. Trái tim tan nát, cả người như bị đông cứng, lạnh buốt cả sống lưng.
Hắn thấy cậu cười ngọt ngào với cô gái ấy.
Thấy cậu đưa tay vuốt tóc cô gái ấy.
Thấy cậu dùng khăn giấy lau nhẹ lên môi cô gái ấy.
Thấy cậu nắm tay cô gái ấy.
Thấy cậu....
Hàng loạt hành động đập vào mắt khiến hắn không còn bình tĩnh được nữa, muốn xuống xe, muốn đi đến đó kéo cậu về, muốn nói rằng cậu là của hắn...
Thế nhưng đôi chân hắn đã không thể nghe lời được nữa rồi, hoàn toàn bất động.
Nhìn cậu dùng hành động đầy ôn nhu đó đối đãi với cô gái ấy, khiến hắn toàn thân đau nhức, đau đến tê tái. Sự dịu dàng mà hắn mơ ước đó đã không thuộc về hắn, mà dành cho cô gái kia.
Giây phút này đây, sự thật đã chứng minh cho hắn biết tất cả, tuy rằng phũ phàng nhưng lại đầy chân thực. Cậu đã yêu người khác, cho nên đối với hắn chẳng hề có chút rung động nào. Cậu đối với người ấy là một mảnh tâm tư không hề bị tiền tài vật chất tác động, còn với hắn chỉ là một sự bố thí. Vì ba hắn, nên đồng ý kết hôn với hắn. Một sự miễn cưỡng không hơn không kém.
Còn cô gái kia, là vì tình yêu. Yêu đến mức cho dù đã kết hôn với hắn, vẫn tuyệt đối không buông bỏ.
Cậu có thể làm tổn thương hắn, lại không thể làm tổn thương cô gái kia.
Nguyễn Thái Sơn, tôi cũng biết đau mà?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top