Lời tỏ tình
Chuyện là chap này đã bị sửa cỡ nửa chap. Nội dung thì vẫn vậy mà tại không hiểu sao lúc đọc lại nó bị cờ ring cờ ring quá nên sửa🌞
-------------------------------------------------------
Từ hôm biểu diễn đến giờ đã hơn 6 tháng. Nhờ sự kiện lần đó của anh và cậu mà mối quan hệ cả hai đã có thêm bước tiến triển. Anh luôn giúp cậu những lúc cậu cần , chỉ dạy cậu một số nội dung học. Cậu vẫn thích anh , nhưng với bản tính có phần rụt rè của mình nên cậu chả dám thổ lộ nên thành ra cả hai vẫn chỉ ở mức bạn bè.
Hôm nay là ngày nghỉ , trời cũng khá trong xanh. Cậu dự định hôm nay sẽ đi chơi đâu đó quanh thành phố cùng Phong Hào. Rút chiếc điện thoại trong người ra, vừa bật lên cậu đã thấy thông báo tin nhắn từ một người. Là Minh Hiếu, người cậu đang thầm thương trọn nhớ bấy lâu
Minhhieu-Thanhphap
Minhhieu
Pháp ơi, anh có tí tài liệu về mấy bài sắp tới em học này. Em rảnh không?
Thanhphap
Dạ có , nay ngày nghỉ mà anh nên em rảnh nguyên ngày
Minhhieu
Vậy nay hẹn 2 người kia đi ăn đi, với sẵn anh đem tài liệu đưa em luôn.
Thanhphap
Vâng, vậy anh gửi em địa điểm đi ạ.
Minhhieu
Vậy đợi anh xíu
Thanhphap đã thả ♥️ với tin nhắn của Minhhieu
-
Sau đó Minh Hiếu gửi địa chỉ quán ăn cho cậu. Cậu rất háo hức mong chờ buổi ăn vì mỗi khi có các buổi ăn như thế thì cậu sẽ lại được ngắm anh ở một khoảng cách gần.
Đến khi chiều, cậu dành hẳn một tiếng để chuẩn bị cho bản thân thật chỉn chu nhất có thể. Khi đã xong. Cậu đặt xe để đến địa điểm đã hẹn. Thanh Pháp không có xe máy , thường ngày khi cậu đi học thì do Phong Hào đèo cậu đi hoặc bản thân cậu tự đặt xe trên app để đi. Hôm nay Phong Hào bận đi chơi với cậu em khoá dưới nào đó nên chẳng thể chở cậu đến đấy.
Khoảng gần tối Thanh Pháp đã đến điểm hẹn. Mọi người dường như đã có mặt đủ chỉ đang chờ mỗi cậu. Những buổi hẹn trước cậu đến khá sớm nhưng hôm nay cậu đến khá trễ, không biết tại sao nhưng hôm nay có vẻ đường xá vào xế chiều bị tắc nghẽn khá nhiều. Liếc mắt vào chỗ ngồi thì thấy còn mỗi chỗ trống cạnh Minh Hiếu. Cậu đành ngồi xuống cạnh anh.
Đây là lần đầu cậu ngồi cạnh anh. Bình thường thì cậu là người tới khá sớm chỉ sau Minh Hiếu, Thanh Pháp lựa chọn ngồi đối diện hoặc ngồi xéo anh chứ chưa bao giờ chọn ngồi cùng anh. Không phải cậu ghét anh hay gì đâu , chủ yếu là do cậu ngại gần anh. Như đã nói ở trên , bản tính cậu có phần rụt rè , nhút nhát nên ngại như thế là điều hiển nhiên.
Buổi ăn cứ vậy diễn ra, anh cũng đưa tài liệu cho cậu ,mọi người vui vẻ trò chuyện với nhau về vẫn đề xoay quanh việc học và tư duy về âm nhạc. Cậu cũng chỉ góp vui vào vài câu, đa phần cậu chỉ ngồi cặm cụi ăn và ngắm anh. Bảo là ngắm thế thôi chứ cậu cũng không lộ đến mức mà nhìn chằm chằm vào anh.
Kết thúc buổi ăn , mọi người vui vẻ chào tạm biệt nhau ra về. Thanh Pháp rút điện thoại ra định sẽ đặt xe để về thì bỗng có một giọng nói từ phía sau cất lên.
"Em định đặt xe về à?"
Là Minh Hiếu , anh thấy cậu đứng bấm điện thoại , đoán rằng cậu không có xe nên hỏi vậy.
"Vâng ạ."
"Thôi đừng đặt. Để anh chở em về."
"Dạ...Nhưng mà trọ em ở ngược đường với nhà anh mà. Thế thì phiền anh lắm."
"Không phiền! Anh đang định lượn vài vòng hóng gió nên tiện chở em về."
"Dạ thôi phiền anh lắm"
"Không phiền mà"
"Phiền anh lắm"
"Không phiền đâu"
Cả hai cứ giằng co qua lại cả buổi thì cuối cùng cậu cũng đồng ý
"Thế em cảm ơn ạ."
Sau đó Minh Hiếu lấy xe đèo Thanh Pháp về. Trên đường đi , xe cộ tấp nập. Giờ đã tối, Sài Gòn lấp lánh ánh đèn chiếu xuống hai hình bóng đang bon bon trên con xe máy. Thanh Pháp ngồi phía sau anh , hưởng thụ từng cơn gió mát phả vào gương mặt thanh tú ấy.
Bỗng Thanh Pháp lên tiếng
" Anh giúp em trong việc học nhiều thế , em rất cảm ơn anh luôn. Cơ mà em không biết giúp lại gì cho anh hết. Sau này anh cần gì cứ điện cho em nhé."
Minh Hiếu nghe thế khẽ cười rồi lên tiếng
"Anh thật sự đang có việc này, không biết nhờ em giúp được không?"
"Việc gì ạ? Nếu giúp được thì em sẽ giúp!"
"Anh đang muốn kiếm một người bên cạnh để yêu thương , em có thể giúp anh được không?"
"Hả....?"
Thanh Pháp chưa hiểu rõ ý của anh. Là muốn giúp anh tìm đối tượng hẹn hò ư? Minh Hiếu liếc qua chiếc gương chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt có vẻ chưa hiểu của cậu. Khẽ ho nhẹ
"E..Hèm"
"Ý anh là sao ạ...?"
"Là anh thích em. Em có thể làm người yêu anh không?"
Đùng
Thanh Pháp nghe xong cảm thấy bất ngờ. Vành tai cậu ửng đỏ rồi lan dần đến cả khuôn mặt. Cậu nghĩ mình chỉ có thể ôm tình cảm đơn phương này mãi chứ chẳng mong đợi hay hi vọng gì việc anh sẽ thích lại cậu. Không ngờ hôm nay anh lại mở lời tỏ tình cậu như vậy.
"Anh muốn em làm người yêu anh, làm người bên cạnh để anh có thể yêu thương và đồng hành cùng."
"Dạ... Em nghĩ mình cần thời gian suy nghĩ. Em sẽ cho anh câu trả lời sớm nhất có thể."
Cậu thích anh nhưng cậu không vội đồng ý .Hiện tại cậu chưa ổn định được cảm xúc mình, với lại cậu lo anh chỉ là hứng thú nhất thời , sợ rằng mai khi anh tỉnh dậy sẽ có hối hận với lời tỏ tình tối nay hay không.
"Ừm! Anh đợi câu trả lời của em."
Về tới nhà, anh cởi mũ bảo hiểm cho cậu. Mỉm cười chào tạm biệt với cậu. Trước khi cậu vào nhà còn khẽ xoa đầu cậu rồi nói.
"Anh đợi câu trả lời từ em. Anh mong trong lòng em sẽ sớm có đáp án cho anh."
Cậu vào nhà, đóng vội cửa, ôm trái tim đang đập loạn nhịp. Cậu được anh tỏ tình , thật khó có thể tin được. Cảm xúc cậu giờ đây lẫn lộn , cậu không biết lời anh nói có phải thật lòng không. Cậu cũng không biết anh và cậu sẽ đi với nhau đến được bao lâu.
Sau một khoảng thời gian nằm trằn trọc suy nghĩ , cậu quyết định đặt cược tình cảm mình vào ván cờ này.
Sáng hôm sau
Cậu sửa soạn chỉn chu để đến trường , hôm nay cậu sẽ cho anh một đáp án.
--
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top