Hiếu x Huy : Cưa đổ mặt lạnh huấn luyện viên (1)
Thành Dương vừa xem điểm đại học của mình khi biết đủ đậu trường cảnh sát liền hú hét vui vẻ vì đó là trường mà crush cậu thi vào.Chưa kịp cưa crush lúc cấp 3 thì mình lên đại học.Hí hửng tưởng tượng về những viễn cảnh ngọt ngào bên crush làm Dương vui vẻ không ngừng nhưng niềm vui ấy sớm trở nên bẽ bàng khi vào trường. Trường rất khó bao nhiêu nội quy làm cậu đau đầu.Ngày ngày phải đi huấn luyện rất vất vả nhưng các huấn luyện viên của trường rất cứng và khó.Họ không quan tâm bạn mệt thế nào chỉ cần sai phạm cả đội sẽ bị phạt.Dưới cái nắng gay gắt mà bắt chạy bộ vòng quanh sân trường.Dương để ý của vẻ crush rất mệt mỏi.Lúc sau crush có vẻ bị say nắng nên choáng váng làm cậu rất lo lắng sau đó to gan nói với vị huấn luyện viên mà hằng ngày cậu sợ nhất - Trần Minh Hiếu.Vị huấn luyện viên có thể nói là ác quỷ luôn vì siêu khó,khó nhất trong dàn huấn luyện viên của trường,hơn cậu 2 tuổi mà trông khó gần lắm.
- Cậu có điều gì cần báo cáo?
- Thưa...huấn luyện viên có vẻ bạn nữ kia đang mệt có thể nghỉ xíu không ạ?
- Mệt? Ở đây không có mệt mỏi,phải hoàn thành nhiệm vụ bất cứ lúc nào,cả lúc mệt,không có nghỉ ngơi gì hết!
- Nhưng mà...
- Lê Thành Dương ! Cậu bị phạt nhảy cóc xung quanh sân 30 cái sau khi chạy!
- Hả...
Chưa giúp được crush lại còn hại mình,cậu thấy mình vừa chọc vô ổ kiến lửa,sau này tránh xa 1 chút,khổ thân,huhu.Lê tấm thân nặng nề chạy từng chút 1 dưới trời nắng gắt sau đó lại chật vật mà nhảy cóc theo hình phạt .Vừa nhảy xong cậu đã lăn đùng ra xỉu. Mọi người đều hoảng loạn nhưng bị Hiếu la mắng
- Việc có người xỉu khi huấn luyện rất bình thường,mau trở về chỗ tôi sẽ đưa cậu ta tới phòng y tế.Nói rồi nhanh chóng tản mấy đứa đang xem cậu ra rồi lại cõng cậu vào phòng y tế. Dương chầm chậm tỉnh dậy thấy hơi khát nước liền được đưa đến 1 ly nước ấm do Hiếu mang đến.Có chút sợ hãi với ánh mắt sắt lẹm của anh nhìn cậu.
- Cảm..cảm ơn huấn luyện viên
- Uống rồi mau về phòng ,mai còn huấn luyện thêm đừng hòng trốn..
- Tôi...tôi không có trốn mà
- Chỉ nhắc trước thôi
Ọt ọt ọt
- Bây giờ nhà bếp không còn đồ ăn nữa đâu
- Hả....hic..bệnh mà ôm bụng đói....
Hiếu bỗng rời đi làm Dương càng tuổi thân hơn,rảnh rỗi mắng mỏ anh
- Hứ,tên Hiếu đó ỷ lớn hơn tí tuổi là bắt nạt à,hành hạ người quá đáng,nhất định phải viết đơn khiếu nại.Người không có lương tâm như vậy sao mà có người yêu được...
- Việc tôi có người yêu hay không không ảnh hưởng cậu chứ?
Thì ra Hiếu đã trở về trên tay là ly mì nóng hổi đưa cho Dương.
- Huấn...huấn luyện viên...tôi....cảm ơn
- Mau ăn đi,ăn mà nhớ lại việc cậu mắng chửi tôi như nào!
Dương không nói gì hì hục húp mì vì rất đói nhưng trong lòng vẫn mắng vài câu ,chung quy là ăn hiếp người bệnh mà !
Ngày hôm sau huấn luyện thì có vẻ Hiếu bớt gắt hơn cho học viên nghỉ ngơi.Còn chia nước cho uống,tu ngụm lớn mà uống,Dương cảm thấy người này khá được.Sau đó là các tiết học chính trị.Dương ngáp dài ngáp ngắn rồi chìm vào giấc ngủ.Đến khi hết tiết thì thấy Hiếu xuất hiện,linh cảm cho thấy anh xuất hiện là có điềm và quả thật cậu bị bắt phạt vì ngủ gục.Hiếu đưa ra hình phạt 100 cái hít đất làm cậu chật vật mà làm dưới sự giám sát gắt gao của anh.Vừa vào nhà bếp là hơn nửa giờ cơm,cậu lao vào tranh thủ ăn nhưng cũng không bỏ bụng được nhiều.Tối đến các bạn trong phòng đều tụ tập tám chuyện
- Ở đây khó khăn quá đi mất
- Đúng là không dễ dàng
- Đúng vậy,huấn luyện viên Hiếu khủng khiếp quá đi mất
Đang bốc phốt hăng say thì ngoại cửa vọng ra tiếng nói đanh thép của người huấn luyện viên mà nãy giờ họ nói xấu
- Phòng 302 đi ngủ hết chưa hả ?
Mọi người liền hoảng hốt nhanh chóng trốn vào trong chăn nhưng cửa phòng chợt kêu lên,từng tiếng bước chân làm cho mọi người trong phòng thêm phần sợ hãi.Chiếc mền của Dương bị lật tung ra và đối diện với khuôn mặt sợ hãi của cậu là biểu cảm lạnh ngắc của anh.
- Dương phạt đứng ngoài ngủ !
- Hả..huấn huấn luyện viên....sao chỉ có mình tôi?
- Mau chấp hành!
Thế là tối đó Dương chịu cảnh bị muỗi đốt ngoài hành lang.Giờ cơm sáng vẫn không ngừng oán trách với các bạn chung phòng
- Rõ ràng là bị ghim rồi!
- Huhu sao vậy trời,sao lại bị ghim được
- Ê..ê ổng kìa
Nói rồi bóng hình Hiếu lướt qua nhanh nhưng vẫn để lại trên bàn 1 chai dầu khuynh diệp
- Ủa ? Dầu khuynh diệp? Ổng cho mày hả ?
- Cho tao? Chắc vậy đó,muỗi chích ngứa gần chết,đưa tao bôi coi!
Phía xa khuôn mặt Minh Hiếu nở nụ cười hiếm khi.
Hôm ấy có vẻ là quả báo của anh đã tới.Hình như là làm sai việc gì đó mà bị cấp trên trách phạt trước mặt học viên.Mọi người đa số đều hả hê chỉ có Thành Dương hôm nay tự nhiên từ bi cảm thấy tội nghiệp thay cho anh.
- Minh Hiếu, không biết cậu làm ăn kiểu gì! Sai số liệu làm sao báo lên trên?HẢ
- Dạ báo cáo chỉ huy tôi sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm và hình phạt !
Tối hôm ấy Dương lẻn ra ngoài ăn vụng thì thấy Hiếu đang ngồi 1 mình.Nghĩ đến lúc sáng bèn đi đến ngồi bên nhưng liền bị ánh mắt nghiêm nghị kia liếc thấy,phán xét.Bộ đồ ngủ luộm thuộm,tóc còn cài băng đô,chân dép lê,tay cần thanh sô cô la cắn dở,mặt lại trông khờ khạo.
- Dám ăn vụng trước mặt tôi à?
- Không dám...nhưng anh ờ...có lương tâm xíu đi...tôi đến là để an ủi anh đó
- An ủi ? Tôi có gì mà an ủi?
- Ờm mọi người...đều cười chê anh nhưng mà tôi đặc biệt không có anh thấy tôi được không?
- .......rất được !
- Anh không thấy........bị quê đó chứ?
- Quê?
- Bị trách phạt trước nhiều người vậy mà,còn có cấp dưới của anh nữa và cả mấy học viên nữa.Hằng ngày anh ác với bọn tôi thế sáng nay cả đám dưới cười hả hê lắm!Đáng ghét thật
- Yên tâm,mặt tôi dày lắm,không quê
Đang nói chuyện thì vài huấn luyện viên khác chạy đến hỏi
- Bên kia là ai giờ này còn ra ngoài đấy?
Dương vội vụt chạy dưới sự che chắn của Hiếu,còn kịp dúi vào tay anh thanh sô cô la ăn sắp hết,la lớn
- Ăn sô cô la tâm trạng sẽ tốt hơn,tạm biệt !
Sau đó Dương vụt chạy tẩy thoát,còn vài huấn luyện viên đuổi đến liền bị Hiếu bao che
- Ai vậy
- Không có ai đâu,chạy đi rồi !
Thành Dương được anh em cùng phòng tút tát bảnh trai xong hí hửng tìm crush tỏ tình,nhất định cậu ấy sẽ đồng ý.Vui vẻ lướt ngang qua Hiếu còn tươi cười vẫy chào.Thấy Dương như vậy sắc mặt Hiếu không còn lạnh lùng nữa mà thay vào đó là hoang mang gì đó nhưng cậu không để ý,chạy đến chỗ crush đã.
- Chi à.....mình...mình thích cậu lâu lắm rồi....tụi mình làm người nhau được không?
- ......mình...xin lỗi...mình có người yêu rồi ....với cậu không phải gu của mình
Dương đơ ra rồi buồn hẳn về phòng chẳng nói câu gì.Gu của Chi là gì vậy? Mò mẩm ra được Facebook người yêu Chi thì ra 6 múi nhưng cậu là 1 múi chình ình.Hic béo là sai sao? 6 múi không có thì sao chứ? 1 múi vẫn thoải mái hơn nhiều. Tối đó Dương vẫn thói cũ lẻn ra ngoài ăn sô cô la mà khóc huhu.Lần này bị 1 giọng la từ phía sau dọa sợ bật dậy.
- Lê Thành Dương !
- Hả..hả ...anh...Hiếu chọc cái gì tôi vậy....hic....hic
- Gì vậy?_Khóc cái gì?
- Tỏ tình thất bại rồi!....
- Trong đây cấm yêu đương,haiz
- Nhưng mà...tôi không có 6 múi không phải gu cô ấy...hic
- Chẳng phải do ăn đồ ngọt quá nhiều sao? Hửm
Thấy lúc này Dương sắp dỗi hay sao Hiếu liền nhẹ giọng ôn tồn nói
- Bản thân là chính mình tự khắc sẽ có người yêu thích không cần thay đổi vì ai cả,có thay đổi cũng phải vì chính mình! 6 múi thì sao cũng không tốt bằng bụng mỡ mềm mại như cậu
- Anh!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top