chương 27

" Lưới Tình Nguyệt Quang cùng với những bóng ma "

Hiếu vẫn đắm chìm trong thứ tình yêu mù quáng dành cho Thu Hà, mà không hay biết mình đang bước chân vào cái bẫy ngọt ngào cô ta giăng ra. Thu Hà, với sự khéo léo và sắc sảo, biết cách thổi bùng ảo tưởng của anh về một mối tình dang dở, khơi dậy những ký ức xưa cũ để biến mình thành một “bạch nguyệt quang” không thể thay thế trong mắt Hiếu.

Mỗi khi Thu Hà đưa ra những yêu cầu, từ quà cáp xa hoa cho đến những món hàng hiệu đắt tiền, Hiếu không hề do dự mà đáp ứng ngay lập tức. Anh nghĩ rằng, việc mình chu cấp cho cô ấy là điều hiển nhiên. Là một người nổi tiếng, anh cho rằng “vợ tương lai” của mình cũng phải xinh đẹp, sang trọng và nổi bật. Sự ngây ngô đó, kết hợp với niềm kiêu hãnh của một người trẻ thành công, đã khiến Hiếu càng thêm mù quáng trước những yêu cầu ngày một quá đáng hơn của Thu Hà.

Nhưng thứ mà Hiếu không bao giờ nhìn thấy được là nụ cười thầm đầy ẩn ý của cô ta mỗi khi anh gật đầu đồng ý. Thu Hà không phải người tìm kiếm tình yêu, mà là một kẻ săn mồi đang trục lợi từ sự ngây thơ và mê muội của Hiếu. Cô ta, cùng với gã bạn trai đang sinh sống ở nước ngoài, đã tỉ mỉ vạch ra kế hoạch này từ lâu. Họ nhận ra Hiếu đã đạt được danh tiếng và tiền bạc, và với Thu Hà, anh chẳng khác nào một con gà đẻ trứng vàng.

Thu Hà không ngần ngại tiếp tục đẩy Hiếu vào sâu hơn trong ảo tưởng. Cô ta nói những lời ngọt ngào, giăng ra những cử chỉ ân cần nhưng dối trá, khiến Hiếu tin rằng mình đang làm điều đúng đắn. Còn anh, trong cơn mù lòa do chính mình tạo ra, lại chẳng hay biết gì về sự thật đằng sau. Đối với Thu Hà, Hiếu là một công cụ để cô ta và gã bạn trai lợi dụng. Khi vắt kiệt hết lợi ích, cô ta sẽ dứt bỏ anh mà không chút do dự.

Hiếu không hề hay biết, trong lúc anh tự hào về người phụ nữ “hoàn hảo” này, cô ta và gã bạn trai kia đang lên kế hoạch cao chạy xa bay. Anh nghĩ mình đang được yêu, được chăm sóc, nhưng thực chất lại chỉ là một món hàng hóa, một con mồi bị săn đuổi đến mức kiệt quệ.

Dưới ánh trăng đêm, khi Hiếu mơ tưởng về tương lai, anh không biết rằng chính thứ ánh sáng ấy đang làm mờ đi mọi cảnh báo xung quanh mình. Trong sự ngọt ngào giả tạo ấy, anh đang dần mất phương hướng, dần đánh đổi đi cả niềm tin lẫn lòng tự tôn, để chạy theo một tình yêu chẳng khác nào ảo mộng phù du.

-------

Những ngày trôi qua sau khi Hiếu rời xa, An dần trở thành cái bóng của chính mình. Nỗi đau từ sự chia tay tàn nhẫn, những lời nói lạnh lùng từ Hiếu như nhát dao cắt vào trái tim cậu, khiến cậu lún sâu vào vực thẳm của sự tuyệt vọng. Thời gian không làm dịu bớt nỗi đau mà chỉ càng làm nó thêm sâu sắc, khiến An nhận ra rằng, cậu đã mất đi người mà mình từng xem là cả thế giới.

Cảm xúc của An trở nên thất thường. Có những lúc, cậu cười khanh khách, như thể đang trò chuyện với ai đó trong trí tưởng tượng. "Anh còn nhớ lần mình đi xem phim không?" An tự hỏi, rồi bật cười khi nhìn thấy hình ảnh Hiếu ngồi bên cạnh, nhăn mặt khi một cảnh dọa người xuất hiện. "Haha, anh sợ mà!" Tiếng cười vang vọng trong căn phòng vắng vẻ, như một tiếng vọng của ký ức. Nhưng khi nhìn lại, chỉ có những bức tường lạnh lẽo và sự tĩnh mịch. Mỗi tiếng cười như một lưỡi dao cắt vào lòng cậu, càng khiến An cảm thấy cô đơn và lạc lõng hơn.

"Em chỉ muốn được bên anh thôi..." Giọng cậu nghẹn ngào, cậu tự hỏi liệu Hiếu có hiểu những gì cậu đang cảm nhận hay không. Đôi mắt ướt đẫm, cậu lẩm bẩm, "Tại sao anh lại bỏ em?" - những giọt nước mắt như những cơn mưa rào, không thể ngăn cản, tuôn chảy mãi không thôi. Cậu không thể hiểu nổi tại sao những kỷ niệm đẹp đẽ lại trở thành những gánh nặng đè nén lên tâm hồn mình.

Có lúc, An nhìn thấy Hiếu đứng trước mặt mình, mỉm cười dịu dàng và đưa tay về phía cậu, như thể muốn kéo cậu ra khỏi bóng tối. "Em vẫn nhớ, mình đã hứa sẽ luôn bên nhau," An nói, giọng đầy yếu ớt. Hình ảnh ấy thật sống động, đến nỗi An không thể phân biệt đâu là thực đâu là ảo. "Chỉ cần anh không đi nữa, em sẽ không làm phiền anh." Cậu thầm thì, nhưng hình ảnh Hiếu lại chỉ lặng lẽ mỉm cười, như một giấc mơ không thể chạm tới.

"Hiếu... anh..." - An thổn thức, "Tại sao anh lại đi chứ?" Cậu cảm nhận được sự hụt hẫng, như một vết thương sâu hoắm, không cách nào chữa lành. Cậu thậm chí còn thấy những buổi chiều ảm đạm, nơi mà cậu và Hiếu đã từng ngồi bên nhau, cùng chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt. "Có phải anh đã quên tất cả rồi không?" - cậu hỏi, nhưng chỉ có tiếng gió thổi lướt qua, không ai đáp lại.

Cậu biết đó chỉ là bóng ma, là hình ảnh do chính cậu tạo ra để bám víu vào chút hy vọng mỏng manh còn sót lại. Nhưng An chấp nhận điều đó, chấp nhận cả nỗi đau và niềm vui giả tạo ấy. "Dù sao, có anh bên cạnh, em sẽ không cô đơn." An cười đau đớn, "Cũng được, chỉ cần anh không đi."

Cuộc sống của An trở nên khép kín. Cậu không còn ra ngoài, không gặp gỡ bạn bè, chỉ đơn giản là ngồi một mình trong phòng tối tăm, giữa những bức tường lạnh lẽo và những bóng ma của quá khứ. Mọi người xung quanh dần nhận ra sự thay đổi rõ rệt trong cậu, những nụ cười tươi sáng đã biến mất, thay vào đó là đôi mắt trống rỗng, đầy nỗi buồn và sự u ám.

"Em không cần sự thông cảm của ai cả," An thì thầm với chính mình, "Cái mà em cần là anh." Những lời ấy chỉ lặng lẽ vang vọng trong tâm trí cậu. An không còn muốn nghe bất kỳ điều gì, không muốn ai động chạm vào nỗi đau của mình. Cậu chỉ muốn sống trong thế giới của riêng mình, nơi mà Hiếu vẫn còn tồn tại, nơi mà họ vẫn có thể cùng nhau cười đùa, cùng nhau chia sẻ những điều ngọt ngào.

Trong những đêm tối, khi mọi thứ dường như lặng im, An thường ngồi một mình, tay ôm lấy bản thân, cố gắng níu giữ một chút hơi ấm hư ảo từ quá khứ. "Hiếu, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" cậu hỏi, đôi mắt nhắm chặt, như thể muốn cảm nhận lại khoảnh khắc đó. "Em đã ngốc nghếch thế nào khi thấy anh đứng đó." Nhưng khi mở mắt ra, thực tại lại tàn nhẫn đập vào mặt cậu, chỉ còn là khoảng không lạnh lẽo.

"Không... không thể nào," An lẩm bẩm, "Anh đã từng hứa sẽ không rời xa em." Cậu chớp mắt, tự nhủ rằng tất cả chỉ là cơn ác mộng, rằng Hiếu vẫn ở đâu đó, đang chờ cậu tỉnh dậy. "Chúng ta sẽ gặp lại, đúng không?" - cậu thì thầm, nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại.

Cuối cùng, giữa những bóng ma và kỷ niệm đau thương, An chấp nhận sống trong những ảo tưởng của chính mình, miễn là có Hiếu bên cạnh. Cậu sẵn sàng sống trong những kỷ niệm đau đớn, miễn là được giữ Hiếu trong tâm trí mình, miễn là có thể một lần nữa cảm nhận được trái tim của người mình yêu thương. "Dù thế nào, em sẽ chờ anh. Chờ đến khi nào anh quay lại," cậu lặp đi lặp lại như một lời hứa, dù biết rằng đó chỉ là một giấc mơ xa vời.

-----

Trong câu chuyện này, cả ba người hiếu hà và an đều đang sống trong những ảo tưởng của riêng mình, những giấc mơ mà thực tại không bao giờ có thể chạm tới.

An, trong nỗi đau đớn sâu sắc sau khi chia tay Hiếu, đã chọn cách sống trong những ký ức đẹp đẽ của họ. Cậu thường tưởng tượng ra hình ảnh Hiếu ngồi bên cạnh, mỉm cười và an ủi cậu. Mỗi lúc như vậy, những kỷ niệm ngọt ngào lại ùa về, và An tin rằng Hiếu vẫn yêu mình, rằng mọi chuyện chỉ là tạm thời. Nhưng thực tế lại nghiệt ngã, cậu chỉ đang sống trong những ảo vọng, tự lừa dối chính mình về một tình yêu đã mất.

Hiếu thì lại bị cuốn vào cuộc sống xa hoa cùng Thu Hà, người mà anh tin rằng đang yêu mình chân thành. Anh không nhận ra rằng cô chỉ coi anh như một bước đệm để đạt được những gì mình muốn. Những yêu cầu ngày càng tăng của Thu Hà khiến Hiếu không thể nhìn thấy thực chất của mối quan hệ này, mà anh chỉ thấy hình ảnh lấp lánh và những giấc mơ về sự hoàn hảo bên cạnh cô. Trong tâm trí Hiếu, cuộc sống này chính là thứ mà anh đã chờ đợi, nhưng lại không hay biết rằng mình đang trở thành con mồi trong một cái bẫy được dệt nên từ những ảo tưởng.

Còn Thu Hà, với gã bạn trai đang sống ở nước ngoài, cũng đang nuôi dưỡng những mộng tưởng về sự thỏa mãn và quyền lực. Cô ta tin rằng việc chiếm lấy Hiếu sẽ mang lại cho mình sự tự tin và những điều tốt đẹp trong xã hội. Cô ta không thực sự yêu Hiếu; thay vào đó, cô ta chỉ thấy anh là một phần trong kế hoạch hoàn hảo để xây dựng hình ảnh của mình. Mọi thứ xung quanh cô ta đều là ảo tưởng của sự thành công, trong khi thực tế lại là một trò chơi lạnh lùng, một cuộc chiến để đạt được mục đích.

Ba người, ba câu chuyện, ba cuộc sống nhưng tất cả đều dừng lại trong những ảo tưởng của chính mình. Họ không thể nhận ra rằng những giấc mơ này sẽ chỉ dẫn họ đến một thực tại trống rỗng, nơi không có tình yêu thật sự, không có hạnh phúc chân thành, không có những kẻ ngu ngốc dễ lừa gạt, mà chỉ còn lại sự cô đơn và những ký ức đau thương. Liệu một ngày nào đó, họ có thể thoát khỏi những ảo tưởng ấy để nhìn nhận sự thật, hay sẽ mãi mãi sống trong một thế giới mà họ đã tự tạo ra?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top