chương 22

" Vỡ Vụn Từng Mảnh "

Hậu bước vào phòng, trên tay cầm tô cháo vẫn còn nóng hổi. An nằm đó, quay lưng về phía anh, im lìm trong không khí lạnh lẽo của căn phòng. Đặt tô cháo xuống chiếc bàn cạnh giường, Hậu ngồi xuống cạnh An, giọng nhẹ nhàng nhưng lại có chút gấp gáp.

“An, anh mang cháo lên rồi. Ăn chút đi cho khỏe.”

Câu trả lời mà Hậu nhận lại chỉ là một tiếng thở dài, nặng nề và đầy mệt mỏi. An không quay lại nhìn, chỉ cất giọng yếu ớt, đầy mong mỏi: “Hiếu đâu rồi?”

Câu hỏi ấy như một nhát dao cắt ngang qua không khí, làm Hậu khựng lại. Ánh mắt cậu tràn đầy do dự. An đang nằm đây, đau ốm, và cậu phải trả lời như thế nào? “Hiếu… bận chút việc với chương trình, không thể lên ngay được,” Hậu nói, giọng cố giữ bình tĩnh nhưng không thể giấu nổi sự lo lắng.

An không nói thêm gì nữa, nhưng lòng cậu như dậy sóng. Tại sao Hiếu không đến? Tại sao người ở bên cậu lúc này lại là Hậu? Cảm giác bị bỏ rơi dâng trào trong lòng, những câu hỏi vô hình cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí An mà không có lời giải đáp.

Khi bước ra khỏi phòng, Hậu gặp Khang ngoài hành lang. Họ đứng đối diện nhau trong không khí căng thẳng. Khang nhìn Hậu, giọng thấp nhưng tràn đầy giận dữ: “Hiếu đang làm cái quái gì vậy? Sao lại bỏ An mà đi gặp cô ta lúc này?”

Hậu thở dài, ánh mắt trĩu nặng. “Đêm qua Hiếu ở với Thu Hà. Sáng nay cô ta bị sốt, nên nhờ Hiếu mua thuốc. Hiếu không thể từ chối…”

Khang nắm chặt tay thành nắm đấm, giận đến mức mặt cậu đỏ bừng. “An không đáng bị đối xử như thế này! Hiếu thật sự nghĩ gì vậy? Chạy theo một người đã bỏ rơi mình chỉ vì cô ta đòi hỏi!”

Cả hai không nhận ra rằng cánh cửa phòng An khép hờ, và những lời họ vừa nói đã đến tai An. Trái tim An như bị bóp nghẹt khi cái tên "Thu Hà" vang lên trong đầu. Là cô ấy sao? Người con gái ấy đã từng là một phần quan trọng của Hiếu… nhưng tại sao Hiếu lại chọn cô ta vào lúc này, khi An đang phải chịu đựng sự đau đớn của bệnh tật?

An nằm im, cảm giác tuyệt vọng tràn ngập. Lồng ngực cậu như bị ép chặt, không thở nổi. Cảm giác bị phản bội bao trùm lấy tâm trí, và những ký ức về Hiếu — từng cử chỉ, từng lời nói ngọt ngào — giờ đây chỉ còn là vết cắt sâu, chảy máu.

An dần hiểu ra. Tình yêu mà cậu dành cho Hiếu, những hy vọng và mong đợi, tất cả chỉ là ảo ảnh. Hiếu đã không còn nhìn cậu như trước. Mọi thứ đã thay đổi.

Khi Khang và Hậu rời đi, để lại An một mình trong căn phòng lạnh lẽo, bóng đêm từ từ bao phủ. Đôi mắt An vẫn mở to, nhìn chằm chằm vào trần nhà. Cậu không thể ngủ. Đêm tối tĩnh mịch nhưng trong lòng An như đang có hàng ngàn mũi kim nhọn đâm vào, từng chút, từng chút một, làm trái tim cậu rỉ máu.

"Hiếu... tại sao?" Câu hỏi vang vọng trong tâm trí, nhưng không có câu trả lời. Những hình ảnh của Hiếu và cô ta — người con gái đã từng bước ra khỏi cuộc đời Hiếu nhưng giờ đây lại quay lại. An tưởng tượng cảnh họ bên nhau, sự thân mật, những cái ôm, những nụ hôn, và cậu cảm thấy như mình đang chết dần trong nỗi đau.

Đêm đó, không chỉ có cơn sốt khiến cơ thể An co giật, mà còn là sự dằn vặt không ngừng kéo cậu vào vực thẳm. Trái tim cậu như vỡ vụn, từng mảnh một, tan biến trong bóng tối.

An tự trách mình, những suy nghĩ tiêu cực cứ kéo dài không dứt. "Có lẽ mình không đủ tốt. Có lẽ mình đã sai khi yêu anh ấy. Có lẽ... mình không xứng đáng." Mỗi ý nghĩ như một lưỡi dao cứa vào tâm hồn cậu, làm cậu đau đớn hơn cả những cơn sốt kéo dài.

Cậu cảm nhận được sự lạnh lẽo thấm vào từng thớ thịt, nhưng điều đó không thể nào so sánh với sự lạnh giá đang bao phủ trái tim mình. Ngay lúc này, An nhận ra rằng cậu đã mất Hiếu. Mọi thứ mà cậu hy vọng, mọi thứ mà cậu mong chờ giờ đây chỉ là ảo ảnh.

Bên ngoài, cơn mưa rơi lả tả, từng giọt từng giọt va vào cửa sổ như đang khắc họa tâm trạng của An lúc này. Nhưng dù cho mưa có lạnh buốt đến đâu, cũng không thể nào so sánh với nỗi đau trong trái tim An. Trái tim cậu đã vỡ, không còn nguyên vẹn. Và đêm ấy, cậu chỉ có một mình, chìm trong sự tuyệt vọng và đau khổ không thể diễn tả.

--------

Bên ngoài, cơn mưa không ngừng rơi, tạo thành một bản nhạc buồn rượi rã. Trong căn hộ nhỏ ấy, Hiếu ngồi bên giường của Thu Hà, đôi mắt anh chăm chú dõi theo từng cử chỉ của cô. Khuôn mặt cô ấy nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt vì cơn sốt, nhưng đôi mắt lại toát lên vẻ mong mỏi, như thể níu kéo điều gì đó.

Thu Hà khẽ nghiêng người, gối đầu lên cánh tay Hiếu, giọng yếu ớt nhưng đủ để truyền tải thông điệp: "Anh không về với bé An à?"

Câu hỏi ấy, dù được thốt ra một cách nhẹ nhàng, lại như một nhát dao cứa vào trong tim Hiếu. Trái tim anh lặng đi trong giây lát. An đang ở bệnh viện, cậu cũng đang sốt, cũng đang yếu ớt như Thu Hà lúc này. Nhưng… anh lại ở đây, bên cạnh người con gái đã từng rời bỏ anh.

Thu Hà nhìn sâu vào mắt Hiếu, đôi mắt cô long lanh như ngấn nước, như thể nếu anh rời đi ngay lúc này, anh sẽ không bao giờ còn gặp lại cô nữa. Đôi mắt ấy chất chứa sự đau đớn, sự yếu đuối của người con gái đang cần anh hơn bao giờ hết. "Anh sẽ không rời xa em, đúng không?"

Những kỷ niệm xưa cũ về Thu Hà ùa về, từng cái ôm, từng nụ cười ngọt ngào. Đó là quãng thời gian mà Hiếu đã yêu cô bằng tất cả trái tim mình. Anh nhớ lại cái cách mà ánh mắt cô từng sáng lên mỗi khi nhìn anh, sự dịu dàng trong giọng nói của cô mỗi khi họ ở bên nhau. Và giờ đây, ánh mắt ấy, sự ngọt ngào ấy, lại một lần nữa khiến Hiếu mềm lòng.

Anh ngập ngừng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói, như thể dỗ dành: "Đêm nay, anh sẽ ở lại với em. An có Khang, Hậu, và cả Hiếu Đinh rồi."

Lời nói ấy thốt ra nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Hiếu, sự dằn vặt đang dâng lên mãnh liệt. Anh không thể phủ nhận sự quyến rũ của Thu Hà, người đã từng là cả thế giới đối với anh. Nhưng giờ đây, khi bên cô, anh lại quên đi rằng An cũng đang nằm đó, tại bệnh viện, một mình trong cơn sốt và sự đau khổ. An cũng cần anh.

Ánh mắt của Thu Hà dịu dàng, và trong khoảnh khắc, Hiếu nhận ra rằng ánh mắt ấy giống hệt cái cách anh từng nhìn An, cái cách anh từng nâng niu từng giây phút bên cạnh cậu. Nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đã thay đổi. Tình yêu mà anh dành cho An, sự trân trọng từng có, giờ bị che mờ bởi những ký ức của quá khứ và sự hiện diện của Thu Hà.

Thu Hà cười nhẹ, dù trong lòng cô rõ ràng nhận thức được sự dằn vặt của Hiếu. Nhưng cô không quan tâm. Miễn là đêm nay, Hiếu ở lại bên cạnh cô, điều đó đã là đủ.

Cơn mưa ngoài trời vẫn tiếp tục rơi, nhưng nó không còn lạnh lẽo bằng những giọt nước mắt vô hình đang rơi trong lòng của An. Khi Hiếu chọn ở lại với Thu Hà, thì đồng thời, anh cũng để lại An một mình, lạc lõng trong nỗi tuyệt vọng và sự tổn thương không thể nào xóa bỏ.

Còn an người đang nằm trên giường bệnh giống cô gái ấy, đôi mắt đỏ hoe vì cơn sốt và sự đau đớn của trái tim nhưng lại chẳng vó người đàn ông mình yêu ở bên cạnh. Cậu nhớ lại những lời nói ngọt ngào mà Hiếu từng dành cho cậu, nhớ lại những cái ôm ấm áp, nhớ lại từng khoảnh khắc mà họ từng bên nhau. Nhưng giờ đây, mọi thứ như chỉ là ảo ảnh, tan biến trong màn đêm đen tối của sự phản bội.

Cả Hậu và Khang đã rời đi, để lại An một mình trong căn phòng lạnh lẽo của bệnh viện. Cậu nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, từng giọt nước đập vào cửa sổ như gõ vào trái tim cậu, tạo nên một nỗi buồn sâu thẳm. Nhưng sự lạnh lẽo của cơn mưa không thể nào so sánh được với cái lạnh giá trong lòng An lúc này.

Những ý nghĩ tiêu cực bắt đầu dâng lên. "Mình đã sai. Mình không đủ tốt. Có lẽ Hiếu đã chán mình rồi… Có lẽ… mọi thứ đã kết thúc."

An quằn quại trong cơn sốt, không chỉ vì cơ thể mệt mỏi, mà còn vì trái tim cậu như bị vỡ vụn thành từng mảnh. Mọi thứ từng là tình yêu, sự hy vọng, giờ đây chỉ còn lại sự đau đớn và tuyệt vọng. An tự trách bản thân, tự hỏi liệu có phải vì cậu quá yếu đuối, quá dễ bị tổn thương mà để mất Hiếu vào tay một người khác?

Trong đêm tối lạnh lẽo, An không thể ngủ. Cậu nằm đó, cô đơn và lạc lõng trong nỗi đau không thể nào diễn tả. Tiếng mưa rơi bên ngoài hòa cùng tiếng thở yếu ớt của cậu, tạo thành một bản nhạc buồn rượi rã, gợi lên những cảm xúc tột cùng của sự dằn vặt.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top