Chương 4 Buổi sáng


Không ngoài dự đoán, sáng nay An dậy không nổi. Bữa ăn sáng đã được mẹ già Lâm Bạch Phúc Hậu chuẩn bị sẵn sàng từ sớm. Vì hôm nay là buổi ghi hình đầu tiên của ba người An, Khang, và Hiếu nên Hậu nấu một bữa sáng cực kỳ thịnh soạn, đầy đủ món ngon An thích. Người ta bảo khởi đầu mới thì phải tràn đầy năng lượng mà, nên bà mẹ cả đội đã tất bật chuẩn bị từng món thật chu đáo.

Cả tổ đội đã dậy, đang lúi húi vệ sinh cá nhân, chờ nhau để bước vào bàn ăn. Thế nhưng vẫn có một người say giấc nồng, không hề biết đến những hoạt động nhộn nhịp bên dưới. Hậu bưng mâm chén đĩa, liếc qua Hiếu đang đứng cạnh, bảo với giọng bất lực mà pha chút hài hước, "Mày lên kêu thằng chó con dậy đi. Giờ này mà nó còn chưa chịu ló mặt nữa!"

Hiếu nghe xong thì đặt chiếc đĩa trên tay xuống, vừa buồn cười vừa thương thầm nhóc An. Thật ra lúc sáng anh đã định gọi An dậy rồi, nhưng nhớ ra hôm qua cả hai ngồi trò chuyện đến tận 1 giờ sáng, nên đành để cậu nhóc ngủ thêm một chút để có sức "quậy" cả ngày. Nhưng đến giờ thì không chần chừ được nữa.

Hiếu mở cửa bước vào phòng An, ánh sáng ban mai len qua rèm cửa chiếu nhẹ lên khuôn mặt đang say ngủ của cậu. An nằm cuộn tròn trong chăn, gò má áp vào gối, hơi thở đều đều như chẳng có gì khiến cậu phải bận tâm. Hiếu đứng ngắm một lúc, khóe môi vô thức nhếch lên thành một nụ cười dịu dàng. Cái dáng vẻ ngốc nghếch này là sao nữa đây?Ai nỡ phá giấc ngủ của một đứa con nít cơ chứ.

Hôm nay là ngày đầu tiên ghi hình, cả ba phải dậy sớm và Hậu còn nấu món An thích nhất để động viên, Hiếu đành phải nhẹ nhàng bước lại gần, ngồi xuống mép giường rồi đưa tay khẽ vỗ vào vai An. "Dậy đi cưng, hôm nay ghi hình sớm, mày tính ngủ đến trưa luôn à?" Giọng Hiếu trầm ấm, pha chút trêu chọc, nhưng An chỉ trở mình, mặt vẫn vùi vào gối, lẩm bẩm vài câu nghe không rõ.

Thấy vậy, Hiếu khẽ bật cười rồi đưa tay nhéo nhẹ má An. "Nè, có món mày thích đấy! Dậy nhanh, không thằng Hậu bắt tao mang nguyên khay đồ ăn lên cho mày ăn trên giường luôn bây giờ."

Nghe đến đồ ăn, đặc biệt là món mình thích, An mới từ từ hé mắt, lờ đờ nhìn Hiếu. Cái nhìn ngái ngủ ấy như thể đang thầm trách: "Sao không để tao ngủ thêm xíu nữa?" Nhưng vừa nhớ ra hôm nay là ngày ghi hình, cậu cũng cố gắng cựa quậy, miệng lẩm bẩm, "Cho tao năm phút nữa thôi..."

Hiếu thở dài giả vờ bất lực nhưng vẫn xoa đầu An, nhắc nhở, "Thôi, thêm năm phút nữa. Nhưng nhớ là dậy liền đó! Không là thằng Hậu bắt tao kéo mày xuống tận bàn luôn bây giờ."

5 phút sau
An lờ đờ bước vào nhà vệ sinh, mắt vẫn nhắm tịt lại, không còn sức để mà mở ra nổi. Cậu thực hiện đủ mọi động tác đánh răng, rửa mặt như một cái máy, nhưng hoàn toàn không tỉnh táo. Khi bước xuống cầu thang, An vẫn giữ nguyên trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chỉ bước theo thói quen mà không nhận ra mình đang ở đâu.

Bất chợt, một bước hụt chân làm cậu giật mình, trong lòng chợt lo lắng rằng có lẽ sẽ phải chào các anh em trong tổ đội bằng một cú té không thể nào nhục hơn  . An nhắm mắt chờ đợi cảm giác đau ập đến, nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra: thay vì va chạm với sàn nhà, cậu cảm nhận được một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy mình, kéo cậu về phía an toàn.

Hiếu xuất hiện như một vị cứu tinh, bàn tay anh mạnh mẽ nhưng cũng đầy dịu dàng, vững vàng ôm lấy An từ phía sau, giúp cậu giữ thăng bằng. Cảm giác ấm áp lan tỏa từ cơ thể Hiếu khiến An như bừng tỉnh, nhịp tim đập loạn xạ. Trong khoảnh khắc ấy, An không chỉ cảm nhận được sự an toàn, mà còn là một tình cảm ấm áp len lỏi vào lòng cậu.

"Gì vậy nhóc? Sao đi đứng không cẩn thận gì hết vậy? Định làm diễn viên xiếc à?" Hiếu hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng cũng không thiếu phần trêu chọc, ánh mắt đầy lo lắng nhìn thẳng vào An. Khuôn mặt của anh gần sát, gần như chỉ cách cậu một hơi thở, khiến An cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ cơ thể Hiếu đang bao quanh mình.

An hé mắt, nhìn thấy Hiếu đứng ngay trước mặt, sự lo lắng hiện rõ trên nét mặt anh. Cậu lắp bắp giải thích: "Em... em hôm qua em ngủ muôn nên hôm nay hơi mệt ." Câu nói vừa thốt ra, An cảm thấy có chút ngại ngùng.

"Đã nói rồi mà không nghe, không chịu ngủ sớm gì cả," Hiếu lắc đầu, nhưng nụ cười trên môi anh lại cho thấy sự quan tâm chân thành.
"Còn nhỏ thì nhớ ngủ sớm nghe chưa"
An ngập ngùng trả lời như đứa trẻ nhận lỗi "dạaaaa"
Thấy An "ngoan" như vậy thì hiếu cũng gật gật đầu tỏ vẻ như người lớn dạy bảo trẻ nhỏ
"thôi mau xuống ăn, mọi người đợi".

Mùi thơm của những món ăn nóng hổi từ bếp Hậu khiến cậu cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn. Khi vừa vào đến bếp, An đã trông thấy một bàn ăn thịnh soạn với đủ món mà cậu yêu thích: bát phở nóng nghi ngút khói, những miếng bánh mì vàng giòn, cùng với trứng chiên và rau củ tươi mát.

Hậu nhìn thấy An với nụ cười tươi rói. "Sao nay dậy muộn vậy?Đêm qua ngủ không ngon à"
"Hông cóooo, ngủ ngon lắm ạ" An không muốn kể việc An hôm qua thức khuya sợ lại bị rầy.
" Thôi ngồi xuống ăn lẹ ,muộn rồi"

An mỉm cười, rồi nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống.

An ăn được một lúc thì chợt nhớ đến Kewtiie. Cậu ngẩng lên nhìn Hậu và hỏi: "Kim Tuyến đâu vậy Hậu? Sao không thấy nó?"

Hậu nhún vai, ánh mắt có chút hóm hỉnh: "Lúc nãy tao thấy hai tụi bây trên đó lâu quá, nên bảo nó lên phụ Hiếu gọi mày. Nó lên rồi xuống rất nhanh, vội vã ra ngoài bảo có việc quan trọng. Mặt nó nghiêm trọng lắm, như kiểu sắp đi giải cứu thế giới vậy."

Nghe vậy, An bật cười: "Thật không? Có khi nào nó gặp chuyện gì không?"

"Biết đâu được," Hậu đáp với nụ cười tinh nghịch. "Chắc mày đã cướp mất tâm điểm của nó hôm nay nên nó tức tối đó."

An gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi lo lắng cho Kewtiie. Cậu nhíu mày một chút, rồi lại cắm cúi vào bát phở, nhưng sự tò mò vẫn không ngừng lại. Cậu quyết định sẽ gọi Kewtiie sau bữa sáng để hỏi xem có chuyện gì quan trọng không.

Cậu chầm chậm múc từng muỗng phở, đưa lên miệng mà không thể kiềm chế được sự háo hức. Đầu tiên là một miếng thịt bò mềm tan trong miệng, tiếp đến là sợi phở dẻo dai, kết hợp với nước dùng đậm đà, khiến An như lạc vào một thế giới ẩm thực đầy mê hoặc.

An ngồi gọn trên ghế, miệng nhét đầy những sợi phở nóng hổi, trông giống như một chú chuột hamster đang tích trữ thức ăn. Hai má của cậu phồng lên trông thật đáng yêu, ánh mắt tròn xoe như đang cố gắng nuốt nhanh những món ngon mà Hậu đã chuẩn bị. Khi cậu đưa thêm một muỗng thức ăn vào miệng, gương mặt ấy tràn đầy sự tập trung, như thể đang thực hiện một nhiệm vụ quan trọng.

Những giọt nước dùng còn vương vãi nơi khóe môi khiến An trông càng thêm ngộ nghĩnh. Cậu liếc nhìn quanh, thấy mọi người đều đang mỉm cười trước dáng vẻ hài hước của mình, An chợt dừng lại, cười ngượng ngùng nhưng vẫn không quên lấy một miếng bánh mì chấm vào bát phở. Cái cách cậu nhai nhồm nhoàm, ánh mắt ngơ ngác như thể "còn chưa no" thật khiến mọi người không khỏi bật cười.

"Nhìn nhóc giống hamster thật đó, An!" Hiếu không nhịn được nói, ánh mắt ngập tràn yêu thương và sự châm chọc. An bối rối, nhưng nụ cười vẫn không thể rời khỏi gương mặt. Cậu chỉ biết cúi đầu, hai má phồng phồng càng khiến hình ảnh trở nên dễ thương hơn bao giờ hết.

" Đừng có chọc em!" An phản ứng, nhưng giọng nói lại không giấu nổi sự thích thú. Cậu tiếp tục ăn, tận hưởng từng miếng phở đầy ắp, cảm nhận hương vị hòa quyện trong miệng. Mỗi lần nuốt xong, gương mặt cậu lại hiện lên vẻ mãn nguyện, và dù có bị trêu chọc thế nào đi chăng nữa, An vẫn không thể ngừng mỉm cười với những người xung quanh, cùng hòa vào không khí ấm áp của buổi sáng.

Cả tổ đội lúc này đều đã ngồi xung quanh bàn, những cuộc trò chuyện râm ran, tiếng cười nói vui vẻ hòa quyện với mùi thơm từ bữa ăn. An ăn một cách say sưa, cậu thỉnh thoảng lại cười khúc khích khi nghe Hiếu và Khang trêu chọc nhau, hoặc khi thấy một miếng bánh mì rơi ra ngoài tay mình.

Thấy An ăn uống ngon miệng như vậy, Hiếu thầm cảm thấy vui vẻ. Cảm giác như những lo lắng của anh đã được đền đáp xứng đáng. Khoảnh khắc này, khi tất cả ngồi lại bên nhau, khiến cả không gian trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. An thật sự là tâm điểm của bữa ăn, và cậu cũng không thể ngừng cười vì những điều giản dị mà đầy yêu thương này.

🌸🌸🌸 Không biết Đinh Hiếu có chuyện gì mà đi vào sáng sớm thế mn ha!
Mn tận hưởng mấy khúc đầu còn ngọt ngào đi nha.Về sau sẽ drm lắm á🌸🌸🌸🌸🌸

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top