Chương 3 Đừng khóc một mình em ơi, Vì những câu chuyện đâu ai hiểu được

Livestage 2 của "Anh Trai Say Hi" đã kết thúc, với rất nhiều những cảm xúc vui buồn đan xen.

Minh Hiếu, Thành An, và Bảo Khang trở lại căn hộ riêng của Gerdnang, không gian quen thuộc nhưng giờ đây lại có cảm giác hơi trống vắng. Mỗi người như có những suy nghĩ riêng trong lòng.

Bảo Khang đang nằm dài trên ghế sofa, mắt không rời khỏi màn hình điện thoại, nhưng tâm trí thì lại chẳng mấy tập trung. Anh thỉnh thoảng ngẩng lên, nhìn Minh Hiếu đang loay hoay chuẩn bị cho buổi quay hình 2N1Đ ngày mai. Cảm giác căng thẳng và gấp gáp của Hiếu luôn khiến Khang phải lặng lẽ quan sát từ xa.

Một tuần nữa là đến Livestage 3, Minh Hiếu nhận ra khối lượng công việc đang dần tăng lên. Anh lặng lẽ nhận thêm vài show biểu diễn để kịp hoàn thành KPI, không muốn để mình lỡ nhịp với lịch trình dày đặc. Nhưng dường như, sự bận rộn ấy lại càng làm anh trở nên lạc lõng hơn bao giờ hết.

"Mày bận gì thế, Hiếu?" Khang không thể nhịn được, cuối cùng lên tiếng.

Hiếu ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt vẫn đầy mệt mỏi. "Cứ như mọi khi thôi. Show thì vẫn phải nhận." Anh cười mệt mỏi, nhưng lại không nhìn Khang.

Khang im lặng một lúc, rồi nhìn sang An, người đang ngồi một mình gần cửa sổ. Cậu ấy nhìn ra ngoài, đôi mắt có chút buồn bã, như thể đang bị cuốn vào những suy nghĩ xa xôi nào đó.

Chiều muộn hôm ấy, khi mọi người đang nghỉ ngơi sau một buổi luyện tập căng thẳng, Thành An quyết định đi dạo ngoài trời để thư giãn, bỏ lại các anh trai trong căn hộ. Minh Hiếu vẫn ngồi trong phòng, chăm chú vào một bản báo cáo công việc trong khi Bảo Khang đang chơi game, thỉnh thoảng cười khúc khích khi làm đối thủ nổi giận.

**"Mày không thấy lạ à?"** Bảo Khang đột nhiên dừng game và quay sang Minh Hiếu, một biểu cảm nghiêm túc hiện lên.

**"Lạ gì?"** Minh Hiếu không rời mắt khỏi màn hình máy tính.

**"Thằng An... Nó dạo này cứ hay ra ngoài một mình."** Khang đặt tay lên bàn, ánh mắt không khỏi lo lắng.

**"Mày nghĩ nhiều quá, nó chỉ muốn có chút thời gian riêng thôi mà."** Minh Hiếu nhún vai, nhưng trong lòng lại có cảm giác lo lắng khó tả. Anh không muốn thừa nhận, nhưng quả thật An gần đây có vẻ ít giao tiếp với cả nhóm. Những buổi tụ họp không còn được nó tham gia nhiệt tình như trước.

Bảo Khang đứng dậy, khoanh tay, nhìn Minh Hiếu. **"Mày không thấy kỳ à? Nó là kiểu người rất ít khi chủ động chia sẻ tâm trạng. Mà nó im lặng lâu như thế, chắc chắn có chuyện gì đó."**

Minh Hiếu chậm rãi gập laptop lại, không biết giải thích sao cho Bảo Khang hiểu. **"Mày cũng biết tính nó rồi đấy, thằng nhỏ ít khi tâm sự."**

**"Chẳng lẽ mày không thấy là gần đây An có vẻ yếu đi không? Cái kiểu mệt mỏi suốt ngày, không có sức sống."** Bảo Khang không buông tha. **"Nó là người muốn tự gánh hết mọi thứ một mình, mà mày là người gần nó nhất. Nếu không giúp, có khi sẽ quá muộn đấy."**

Minh Hiếu im lặng, tâm trí quay cuồng. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những hạt mưa nhẹ đang rơi. Đúng như Bảo Khang nói, An gần đây dường như không còn là chính mình. Cậu ít cười, ít nói, và càng ngày càng thu mình lại. Anh không thể để cậu như thế, đặc biệt là khi cảm nhận được sự thay đổi trong chính bản thân An.

**"Tao đi tìm thằng An, mày ở nhà đi."** Minh Hiếu đứng dậy, nhanh chóng lấy áo khoác.

Bảo Khang chỉ kịp nhìn theo, không nói gì thêm.

---

Ngoài kia, trời đã tối hẳn, những ánh đèn đường chập chờn trong cơn mưa lạnh. Minh Hiếu đi trên những con phố vắng, tìm kiếm bóng dáng của An. Anh biết, dù có muốn hay không, giờ phút này, An vẫn là người mà anh không thể bỏ rơi.

Anh tìm thấy An trong một công viên nhỏ, ngồi co người trên chiếc ghế đá, ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước. Cậu không có vẻ gì là vui vẻ, mà ngược lại, như thể đang chìm trong một thế giới riêng, mệt mỏi và cô đơn.

**"Em đang làm gì vậy?"** Minh Hiếu ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt anh chăm chú nhìn An.

An giật mình, nhưng chỉ nhìn anh một lát rồi lại quay đi. **"Anh không cần lo cho em đâu, em ổn."**

Minh Hiếu không tin. **"Không ổn thì nói với anh đi, đừng để bản thân quá căng thẳng như thế."**

An không nói gì, chỉ im lặng. Một lúc lâu sau, cậu thở dài, như thể những suy nghĩ trong đầu đều bị cuốn trôi trong gió.

**"Em chỉ không muốn làm phiền mọi người."** Giọng An nhẹ, có chút khô khan, nhưng cũng đầy ẩn ức.

Minh Hiếu vỗ vai An, không cần nói nhiều. **"Anh là anh em, có gì nói với anh, đừng để một mình chịu đựng."**

An nhìn vào mắt Minh Hiếu, đôi mắt ẩn chứa nhiều cảm xúc mà cậu chưa bao giờ dám thổ lộ. Đó là sự mệt mỏi, sự sợ hãi và cả niềm hi vọng mơ hồ.

Minh Hiếu không cần hỏi thêm gì. Anh đã hiểu, đôi khi chỉ cần ở bên cạnh, lắng nghe, là đủ.

Cả hai ngồi im lặng dưới mưa, không ai nói gì thêm. Nhưng Minh Hiếu biết, đây là lúc cần giữ chặt tay An, dù chỉ là trong im lặng. Cứ im lặng như thế 30p.

Lúc này tay vẫn cầm chiếc điện thoại nhưng không hề nhìn vào màn hình. Mắt cậu mờ đi vì những giọt nước mắt không ngừng rơi. Cảm giác tội lỗi đè nặng trên vai, cậu tự cảm thấy mình không đủ khả năng làm đội trưởng. Giá mà làm tốt hơn thì anh Nicky và anh Công Dương đã không bị loại.

Nghe thấy những tiếng nấc nhỏ nhỏ của người bên cạnh Hiếu hốt hoảng quay lại nhìn An.Anh lúng túng mắt chặt lấy bàn tay đang bị siết chặt đến ửng đỏ.

An cúi đầu, cố gắng nén lại những giọt nước mắt và những cảm xúc đang dâng lên trong lòng. Nhưng không lâu sau, nước mắt lại trào ra. "Em không làm được, anh Hiếu. Em không thể dẫn dắt nhóm, để hai người bị loại... Tất cả là lỗi của em."

Hiếu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy An. Sự ấm áp từ vòng tay ấy khiến An cảm thấy một phần nỗi đau của mình dịu đi. "Em đừng tự trách mình như vậy. Đây không phải là lỗi của em," Hiếu nói, giọng anh bình tĩnh nhưng đầy sự kiên định. Anh vỗ về lưng An, như thể muốn truyền cho cậu chút sức mạnh.

Hiếu hiểu rằng An là người luôn cố gắng hết mình, nhưng không phải lúc nào cũng có thể thành công. Anh biết cậu cảm thấy áp lực, cảm thấy trách nhiệm đè nặng lên vai, và giờ đây, khi mọi thứ đã qua đi, cậu lại bị vùi dập trong những cảm giác tội lỗi ấy. Mày không có lỗi đâu, An.

Vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trái tim Hiếu như vỡ vụn. Anh chỉ muốn ôm chầm lấy cậu, muốn bảo vệ cậu khỏi tất cả những điều tồi tệ này. Thấy An đau đớn như vậy. Anh đau lòng, không biết làm sao để giúp An thoát khỏi cảm giác này. Cảm giác bất lực tràn ngập trong lòng anh.

Anh muốn cười, muốn nói gì đó để làm cho An cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng cuối cùng bây giờ đây anh chỉ có thể đưa tay ôm cậu vào lòng. Sự ấm áp của vòng tay ấy không chỉ là để an ủi, mà còn là lời hứa, lời hứa rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh, không để An phải chịu đựng một mình.

An tiếp tục khóc, nức nở trong lòng Hiếu. Cảm giác tội lỗi, sự yếu đuối, và sự bất lực cứ như vậy trào ra hết. "Em cảm thấy mình vô dụng, anh Hiếu... Mình không làm gì được."

Hiếu nhẹ nhàng vuốt tóc An, ôm cậu chặt hơn. "An à, em không vô dụng đâu. Em là đội trưởng của nhóm, và em đã cố gắng hết sức rồi. Đôi khi, chúng ta không thể kiểm soát được mọi thứ.Anh tin cảnh anh Nicky và anh Công Dương đều chưa từng trách em. Và em đừng quên, anh luôn ở bên cạnh em. em không cần phải chịu đựng mọi thứ một mình."

An nhìn lên, đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn đầy tổn thương. Cậu cảm nhận được sự quan tâm ấm áp từ Hiếu, nhưng vẫn không thể ngừng tự trách. "Nhưng em... em làm hại cả nhóm..."

Hiếu khẽ thở dài, đưa tay vuốt nhẹ má An, rồi đặt một nụ hôn lên trán cậu. "Đừng nghĩ vậy. , em là một phần quan trọng của nhóm. Không có em, mọi thứ sẽ không hoàn chỉnh. Và anh sẽ luôn tin em. Đừng bao giờ nghĩ mình vô dụng."

An cảm thấy lòng mình ấm lên, một cảm giác ngọt ngào lạ kỳ. Cậu không nói gì, chỉ đơn giản tựa đầu vào vai Hiếu, như thể muốn tìm kiếm sự an ủi, sự bảo vệ mà Hiếu luôn mang đến.

Hiếu tiếp tục vuốt ve tóc An, nhẹ nhàng an ủi. "Em không phải một mình đâu, An. anh luông luôn ở đây, và anh sẽ cùng em vượt qua mọi thứ."

An không còn cầm được nỗi đau nữa, chỉ biết khóc trong vòng tay Hiếu. Những lời an ủi của anh như một bức tường vững chãi, bao bọc cậu trong từng khoảnh khắc, giúp cậu dần cảm thấy nhẹ lòng hơn.

Cuối cùng, An ngẩng lên, nhìn vào mắt Hiếu, đôi mắt ngập tràn sự cảm kích. "Cảm ơn anh, Hiếu. Cảm ơn anh vì luôn ở bên em."

Hiếu nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười ấy đầy sự kiên định và ấm áp. "Anh sẽ luôn ở đây, anh em. Anh sẽ không bao giờ để mày phải đơn độc."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top