Chap 8: Lời xin lỗi muộn màng

Cậu nói rồi nắm lấy tay Thành Dương như muốn khẳng định lời mình vừa nói là sự thật. Anh ngẩn ngơ một lúc lâu như hiểu ý cũng ôm cậu thêm chặt, cảm giác ôm cả thế giới vào lòng là như vậy sao? Còn riêng Việt Tùng, hắn nhìn khung cảnh trước mắt nhưng chẳng thể tin được. Khung cảnh trước mắt quá đỗi đau đớn và khắc nghiệt, nếu sự thật là như vậy hắn sẽ tự tay phá hủy hạnh phúc này để mang Thanh Triết vĩnh viễn ở bên.

"A-anh Triết...anh nói gì vậy? Là không phải đúng không? Anh nói đi! Nó không phải thật đúng không!?"

Hắn gào lên một cách đầy giận dữ và thất vọng. Hóa ra chỉ có hắn đau đớn và tự giày vò bản thân còn cậu đã quên hắn mất rồi.

"Cậu lại phát điên nữa à? Con m* nó cậu phát điên vì cái gì!?"

"Em điên vì anh! Em điên thật rồi! Em nhớ anh...em muốn quay trở lại như trước có được không anh?"

Giọng hắn lúc này trở nên dịu dàng quá đỗi. Hắn nhỏ giọng cầu xin, như một đứa trẻ cầu xin sự tha thứ từ ba mẹ. Hồ Việt Tùng điên cuồng ngạo nghễ nay lại không thể giữ lấy chính mình nữa rồi. Hắn không muốn mất Thanh Triết, không muốn lần nữa hối hận giày vò như thế nữa. Hắn quỳ xuống, nước mắt không tự chủ được mà rơi.

"Xin anh...xin anh ở lại với em đi. Em biết em sai rồi. Em sai thật rồi anh ơi, em cầu xin anh cho em một cơ hội nữa có được không?"

"Cậu khóc làm gì? Chính cậu lừa dối em ấy thì bàn thân cậu nên tự ý thức được mà chết đi!"

"Tôi biết là tôi sai, tôi biết tôi điên rồi khi cậu xin anh ấy nhưng anh nghe đây Lê Thành Dương! Tôi không thể sống thiếu Trần Thanh Triết!"

"Vậy từ ngày tôi đi là cậu chết à?"

"Anh..."

Cậu nhìn Hồ Việt Tùng với ánh mắt mệt mỏi, sự chờ đợi cậu dành cho hắn đã quá giới hạn từ lâu. Hắn vẫn quỳ đó, nước mắt vẫn rơi, Hồ Việt Tùng hắn khóc như một đứa trẻ. Hắn ôm lấy chân Thanh Triết, lần này thôi xin hãy ở bên hắn có được không? Nhưng ánh mắt cậu nhìn hắn sao lạnh lùng quá? Có bao nhiêu phần là tha thứ cho hắn kia chứ?

Cậu bỏ tay Thành Dương ra, nhân cơ hội hắn ôm chầm lấy Thanh Triết thêm lần nữa. Có lẽ giờ đây thứ duy nhất hắn có thể làm là như vậy, cả bầu trời hắn của hắn đã tự hắn hủy hoại cả rồi. Ôm lấy cậu thật lâu, Thanh Triết cũng không có phản ứng gì, cứ để hắn ôm như vậy.

Đã lâu lắm rồi cậu không được gần hắn nhưng lý trí không cho phép Thanh Triết tha thứ cho việc hắn đã làm. Những giọt nước mắt không tự chủ được mà rơi trên gương mặt xinh đẹp, ướt cả một mảng áo của hắn nhưng Hồ Việt Tùng nào quan tâm. Hắn vỗ nhẹ vào lưng cậu, đôi vai nhỏ nhắn không tự chủ được mà run lên, nhưng tiếng nấc nghẹn nho nhỏ vang lên trong đêm tối.

Thành Dương đứng đó nhưng không quá lâu cũng rời đi. Anh không đủ can đảm để đứng đó, cũng không đủ can đảm để nhìn cậu khóc mà không thể dỗ dành an ủi. Anh thua rồi, Lê Thành Dương thua thật rồi. Anh thua một tên nhóc, thua chính người bạn thân năm nào của mình, đau đớn và nhục nhã thật đấy nhưng chẳng thể kêu khóc cùng ai. Bước chân trên sảnh chính ngày càng nặng nề, suốt khoảng thời gian qua trái tim này đã chảy máu chẳng thể lành được nữa rồi.

Ngoài ban công gió ngày càng thổi mạnh, thân hình nhỏ bé trong lòng hắn cứ run lên. Thật lâu sau hắn mới buông Thanh Triết ra, lưu luyến không muốn rơi nhưng cũng không thể giữ lại. Hắn muốn hôn lên trán cậu, muốn trấn an chàng trai mình yêu thương nhưng lại thôi. Lùi về sau vài bước, hắn hít thật sâu để có thể nói ra tất cả với cậu.

"Thanh Triết à, nếu lúc trước không gặp em có lẽ bây giờ anh đã không phải như vậy rồi. Nhưng mà anh biết không, chính từ lúc mất anh em mới buông bỏ quá khứ, nhận ra người em yêu thương là anh không phải David của trước kia..."

Hắn dừng lại một chút, giọng nói có chút nghẹn lại.

"Nhưng rồi khi em nhận ra nó...em lại chính thức mất anh. Cảm giác truy tìm anh khắp nơi nhưng không thấy anh biết em đã sợ hãi thế nào không? Em sợ rằng em sẽ mất anh như cách em mất đi anh ấy vậy. Nhưng có lẽ ở hiện tại...xa em là tốt nhất đún-"

"Cậu im miệng! Cậu khiến tôi yêu cậu rồi muốn tôi rời xa cậu!? Tên khốn như cậu ích kỷ quá rồi!"

"Anh à, em không muốn nhưng không thể giữ lấy anh được nữa. Chính em hủy hoại anh...cho dù là kẻ ích kỷ em cũng không muốn anh đau vì em nữa. Số phận đã định em phải cô đơn rồi"

"Con m* nó! Số phận!? Xem tôi là thế thân rồi bỏ rơi tôi vì số phận!?"

Hắn giữ chặt vai Thanh Triết, để cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi nắt chứa đầy tình yêu thương dành cho cậu.

"Em xin lỗi"

Để lại ba từ rồi hắn rời đi, để lại Thanh Triết với đôi mắt đã đỏ lên vì khóc quá nhiều. Nếu hôm nay không gặp hắn có lẽ đã không như vậy. Hắn thật biết cách trêu đùa Trần Thanh Triết mà. Hắn để cậu yêu hắn, để cậu hận hắn rồi cuối cùng lại để cậu lần nữa nuôi hy vọng bên cạnh hắn.

Bước ra xe, Thành Dương đã chào sẵn từ trước, đôi mắt anh cũng đỏ lên ít nhiều. Cậu biết anh khóc, khóc vì cậu, Thanh Triết tự hỏi bản thân có phước phần gì để anh yêu cậu đến như vậy? Nhưng cậu cũng không muốn hỏi, cậu không muốn làm Thành Dương thêm đau lòng, anh đã vì cậu mà hy sinh quá nhiều thứ quên cả bản thân mình.

"Anh Thành Dương, lúc nãy em nói..."

"Em không cần thấy có lỗi đâu, anh không để bụng đâu. Lúc nãy nếu không nói vậy chắc sẽ bất lợi hơn nữa đấy"

Thành Dương cười rồi nói, giọng anh đã khàn đi rất nhiều. Cậu lên xe ngồi, dựa vào ghế với vẻ mệt mỏi, hôm nay cậu không muốn suy nghĩ thêm gì nữa rồi. Bỗng Thành Dương lên tiếng đánh thức cậu từ trong cơn mơ màng.

"Anh Tuấn với Kiều Anh lấy nhau rồi"

"Ý anh là sao? Ai nói với anh?"

"Thằng Lâm nói, nó khóc nhiều lắm. Em cũng biết nó yêu anh Tuấn nhiều đến mức nào mà...đúng là đơn phương đau lắm em à"

"Nhưng tại sao lại là cô ta? Anh Tuấn điên đến mức làm như vậy à?"

"Anh cũng không rõ nhưng mà có lẽ cô ta thay đổi nên Tuấn mới làm vậy. Bảo Lâm nó yêu anh Tuấn lắm nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể bên nhau được. Không phải yêu nhiều là tốt, yêu nhiều thù đau nhiều"

Câu nói đó ý như nói chính bản thân cậu nhưng Thanh Triết biết nó cũng đanh nói chính Thành Dương. Cậu biết bản thân nặng tình, biết bản thân đau đã vô tình làm anh đau đớn khi nhìn cậu và hắn bên nhau nhưng tình yêu không có lỗi chỉ là do ông trời không muốn họ bên nhau thôi.

Thành Dương im lặng lái xe nhưng lúc này đã có vài giọt nước mắt rơi trên gương mặt anh rồi. Ngay từ khi lớn lên, anh đã chẳng phải khóc vì anh nhiều như vậy. Bản thân ngu ngốc khi yêu cậu nhưng lại không thể dứt ra khỏi thứ tình cảm này.

Đường về đêm nay vắng lặng, bầu trời đêm không có lấy một ngôi sao lấp lánh chỉ có mặt trăng tự bản thân tỏa sáng một vùng trời. Mặt trăng đó giống như Thành Dương lúc hiện tại, cô đơn và lạc lõng trong chính vùng trời của bản thân. Còn Thanh Triết là Mặt Trời, ánh Mặt Trời với anh sáng chói chang, cả hai là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Nếu có thể bên nhau cũng chỉ là giây phút không thể vĩnh viễn tương phùng.

Chiếc xe của cả hai dừng trước cửa dinh thự của Thanh Triết, cậu vào thằng phòng chỉ để lại lời chúc ngủ ngon với Thành Dương. Anh lúc đó chỉ cười rồi về phòng, không quên để lại một cành hoa hồng trước cửa phòng Thanh Triết.

Trong căn phòng của cậu, bóng dáng cô đơn và lạnh lẽo trên chiếc giường của bản thân bị màn đêm bao trùm lấy. Thanh Triết nằm đó, cậu nhớ về những lời Việt Tùng đã nói, lúc đó cậu chỉ muốn an ủi hắn nhưng bản thân lại bất động không thể làm gì. Cậu và hắn đã bên nhau nhưng rồi lại đánh mất nhau trong một khoảnh khắc. Cậu lưu luyến nhưng lại không thể tiếp tục, sự đau đớn và ám ảnh đó đã khiến cậu và hắn không thể bên nhau nữa rồi.

Ngày hôm nay hắn khóc, sự ngông cuồng của hắn đã không còn từ khi mất cậu. Thanh Triết biết chứ, cậu biết hắn thật lòng, cậu biết hắn hối lỗi nhưng không thể quay về như trước.

Thanh Triết nằm đó mãi không ngủ được, cậu chìm đắm mãi trong suy nghĩ của chính bản thân. Ngay từ nhỏ cậu đã thiếu đi tình yêu thương của ba mẹ, dần dần trở thành một kẻ máu lạnh nhưng từ bao giờ cậu lại yếu đuối đến mức này? Có lẽ từ khi yêu hắn cậu đã thay đổi rất nhiều, đó cũng là lần đầu tiên Trần Thanh Triết biết dựa dẫm vào một người.

Mãi chìm đắm trong suy nghĩ, cậu rơi vào giấc ngủ từ lúc nào nhưng giấc ngủ này lại khiến cậu bật khóc khi còn chìm vào giấc mộng. Trong cơn mơ Thanh Triết nhìn thấy bản thân đứng bên đường, xung quanh là dòng người qua lại gấp nập, là Sài Gòn hoa lệ mỗi ngày đều nhìn thấy. Cậu đứng nhẫn người giữa đám đông khi họ đứng thành dòng trước một vụ tai nạn thảm khốc.

Dưới lòng đường là một chiếc xe đắt tiền, trong cơn mơ cậu thấy nó quen thuộc đến lạ cho đến khi nhìn vào khung kính xe cậu lại chết lặng. Người trên xe là Hồ Việt Tùng với gương mặt đầy máu, chiếc xe bị hư hại nặng nề nhưng không ai có thể mở được cánh cửa xe ấy ra. Cậu trong mơ la hét điên cuồng, đập phá cửa xe nhưng đều vô tác dụng, người trên xe lúc ấy đã không còn động tĩnh gì, cả cơ thể đổ dồn về phía trước.

Thanh Triết giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt cả áo của cậu, mơ hồ nhớ lại giấc mơ đêm qua. Cậu sợ hãi chạy vào nhà vệ sinh, tạt thật mạnh dòng nước lạnh vào mặt để quên đi giấc mơ ấy. Cậu hận hắn, cậu căm ghét hắn nhưng cậu yêu hắn, cậu không muốn hắn phải chết. Cậu sợ hãi, điên cuồng tạt nước lạnh vào mặt để trấn tĩnh bản thân nhưng đừ vô tát dụng.

Cả cơ thể cậu run lên, nhìn vào dòng nước trên bàn tay mà mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng ấy. Thanh Triết lao ra khỏi nhà vệ sinh, cầm lấy điện thoại gọi ngay cho hắn, đầu dây bên kia liền bắt máy như đã chờ đợi cậu rất lâu.

"Anh Triết! Anh gọi em có việc gì?"

Thanh Triết im lặng, cậu không biết bản thân nên nói gì càng không muốn bản thân lộ ra vẻ lo lắng cho hắn nhưng trong lòng lại không giấu nổi sự vui mừng. Hắn vẫn an toàn, hắn vẫn còn sống, suy cho cùng nó cũng chỉ là giấc mơ vạn lần không có thật.

"Không có gì, tắt máy đây"

Ơn trời...cậu vẫn không sao. Cậu mà có chuyện gì tôi biết phải làm sao đây?

Cậu ngồi phịch xuống giường, thỏa ra một hơi đầy mệt mỏi, có lẽ bản thân đã qua lo sợ mới nằm mơ như thế nhưng trong giấc mơ tất cả dều giống như thật, kế cả hắn. Cậu nhớ lại gương mặt đầy máu, mặc kệ cậu gào khóc, mặc kệ cậu bata lực vang xin đầu không tỉnh lại. Thang Triết sợ lắm, cậu sợ nếu bản thân không gọi cho hắn thì sẽ vĩnh viễn chẳng còn cơ hội, vĩnh viễn không được nghe giọng của hắn.

__________

Ây dô mọi người!
Không biết mọi người đã thi giữa học kỳ 2 chưa ta?
Nếu thi rồi chưa biết kết quả thì Jen mòn mọi người sẽ có số điểm như mình mong đợi.
Nếu chưa thi thì chúc mọi người có tinh thần thoải mái và đạt được điểm thi mong muốn.
Bái bai mọi người \(≧▽≦)/

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top