Chấp Nhận
- Tôi đã băng vết thương lại và kê thuốc, cậu ba cứ sai người sắt thuốc cho cậu ấy uống. Tình hình của cậu ấy đã ổn rồi, cậu ba đừng lo nữa. Chỉ là vết cứa khá sâu, có thể sẽ để lại sẹo
- Tôi cảm ơn, bác Tám tiễn thầy thuốc về giúp con nha.
Sau khi bác Tám và thầy thuốc rời khỏi phòng, mắt Vy Thanh lại ngân ngấn hàng lệ. Anh sờ vào mặt Hiếu âu yếm, tự trách bản thân đã hại cậu ra nông nỗi này. Hiếu hôm qua khác hẳn với suy nghĩ của anh, anh luôn nghĩ cậu nhóc này đang tuổi lớn nhiều lúc sẽ chẳng chín chắn mà làm những việc theo cảm tính của bản thân. Nhưng sau tối hôm qua anh biết, Hiếu không hề trẻ con. Cậu rất yêu anh và một khi lời nói của cậu được nói ra thì cậu sẽ thực hiện lời nói ấy dù bất kì khó khăn nào để chính minh cho sự trưởng thành trong cậu.
Vy Thanh cũng cho người mời cha má Hiếu qua thăm cậu, vì hiện tại tình trạng Hiếu tuy đã ổn nhưng phải tịnh dưỡng một vài hôm cho vết thương lành hẳn chưa thể về nhà được. Bác Tám dẫn hai người vào phòng, bác nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh an ủi
- Cậu ba đừng lo, thằng Hiếu sẽ mau bình phục lại mà
Sau khi bác Tám rời đi, má cậu nước mắt cứ tuôn không ngừng, vai bà run run lên, trên gương mặt khắc khổ đó đầy sự thương xót cho con trai mình. Cha ôm lấy má cậu xoa lấy tấm lưng của bà, hai người ngồi xuống ghế gần giường Hiếu
- Con xin lỗi vì đã giấu chuyện của 2 đứa. Cũng xin lỗi vì con để Hiếu ra nông nỗi này
Má Hiếu vẫn chưa hết sốc nên bà không nói nên lời, vẫn cứ ôm lấy Hiếu mà khóc, chỉ có cha cậu vẫn giữ được bình tĩnh. Ông thở dài một hơi, mắt cứ căng ra cố gắng không để rơi nước mắt, nhìn vào Vy Thanh đang cúi mặt hối lỗi trong lòng ông cũng không hiểu sao lại chua chát thế này
- Vy Thanh, cha với má nghe bác Tám nói hết chuyện rồi. Mấy hôm trước khi đi thăm họ hàng, thằng Hiếu có nói khi cha má về nó sẽ thưa chuyện rất quan trọng, nó muốn lấy một người.... hóa ra người đó là con
Anh ngước mắt bất ngờ nhìn ông. Rồi lại nhìn chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, thì ra cậu.. cậu đã lên ý định cầu hôn anh rồi thưa chuyện với cha má.
Hiếu ơi, em yêu anh nhiều đến thế sao? Không giấu diếm hay ngập ngừng về tình yêu lạ lùng này... em chân thành và can đảm đến vậy... còn anh lại hèn nhát không nói ra. Anh có xứng đáng với tình cảm em dành cho anh không?
- Vy Thanh, má... má với cha không ngăn cấm tụi con. Má biết tính thằng Hiếu, nó thương ai sẽ thương hết gan hết ruột. Má cũng thương con, thương từ lần đầu gặp mặt. Chỉ trách chuyện tình hai đứa sao lại trắc trở như vậy
Nói rồi bà lại khóc, bà quay người sang ôm chầm lấy anh nức nở. Trách ông trời hay trách số phận đẩy đưa duyên tình ngang trái này đây?
Cả 3 người lặng im, nỗi đau không thốt thành lời nhưng không có nghĩa nó không trực trào trong lòng.
Lúc này bỗng ông Phan bước vào, gương mặt vẫn còn hiện rõ sự mệt mõi, đâu đó trong ánh mắt ông vẫn có sự không cam lòng...
- Thôi được rồi... cha chịu thua! Con.. con cứ làm những gì con muốn
- Ý cha là?
Vy Thanh bất ngờ nhìn ông, lẽ nào lại được ông chấp nhận dễ dàng như thế sao? Không phải ông còn rất bận tâm về chuyện nối dõi sao giờ lại chấp nhận anh và Hiếu rồi
- Cha... cha không muốn mất đi con. Ban đầu là anh 2 con, tiếp theo là mẹ con, cha không muốn phạm sai lầm nào nữa để mất đi con Vy Thanh à. Cha chỉ còn một mình con thôi!
Mắt ông rưng rưng, ông không hề muốn Vy Thanh đau lòng hay tổn thương... nhưng thật tình ông không bắt ép anh theo ý ông mãi. Vy Thanh ngày ấy đã lớn thật rồi. Đã biết bản thân yêu ai và muốn những gì. Người làm cha như ông, không mong gì hơn ngoài việc con mình hạnh phúc
- Cha thấy thằng Hiếu yêu con là thật tâm và con cũng yêu nó. Cha đã rất sợ khi con có ý định bỏ lại cha một mình, vì vậy... cha đồng ý
Anh nở nụ cười trên môi, nụ cười đã khá lâu rồi chưa được tươi như vậy. Ôm chầm lấy ông, Vy Thanh mãn nguyện hạnh phúc rối rít cảm ơn. Anh cảm thấy không còn gì hạnh phúc bằng lúc này, khi tảng đá đè trong lòng đã được tháo xuống. Cuối cùng sự chân thành của anh và Hiếu đã thay đổi được ông.
- Tụi con cảm ơn ông đã chấp nhận cho tụi nhỏ
Cha má Hiếu cũng vui không kém, quỳ xuống cảm ơn sự chấp thuận từ ông Phan. Đối với những người khốn khổ như cha má Hiếu, họ chân chất lắm, cũng không màng về tình yêu trái luân thường đạo lý này. Họ trọng tình cảm và chỉ cần có cái ăn sống qua ngày chứ không mong cầu gì cao sang. Huống hồ từ ngày đầu gặp gỡ cha má cậu đã rất thương Vy Thanh, người con trai đáng yêu hiền lành này xứng đáng có được tình yêu đẹp.
- Ấy, hai người đứng dậy đi. Về sau cứ gọi là anh sui là được. Đừng xưng hộ vậy nữa sẽ xa cách lắm
Không khí ảm đạm lúc nãy đã biến đi nhường chỗ cho sự vui vẻ và thoải mái. Tia nắng chiếu xuyên vào căn phòng dường như cũng muốn chúc mừng cho đôi trẻ.
Đến tối muộn thì Hiếu mới tỉnh dậy, cậu từ từ mở mắt ra vẫn là cảm giác ấm cúng bao trùm căn phòng. Cậu nhìn xuống cánh tay đã được băng bó, rồi đảo mắt khắp phòng kiếm tìm thân ảnh thân quen nhưng lại chẳng thấy đâu. Vừa mới định cử động ngồi dậy thì tay bị thương đau nhức không thôi khiến cậu phải nhăn mày mặt lại, cảm thán
- Ui trờiiii, gì mà đau quá vậy
- Sao mà không đau được, vết thương của em còn chưa lành em đã cử động. Có phải muốn chết thật không hả?
Vy Thanh từ cửa bước vào bưng theo cháo và thuốc, thấy cậu cử động như vậy thì lo lắng mà chạy nhanh lại đặt cháo xuống bàn rồi kiểm tra xem vết thương có bị động chảy máu không, cũng may là không có bị làm sao
- Em tỉnh lại không thấy anh nên muốn tìm anh
- Anh thì có thể chạy đi đâu thoát khỏi em mà em tìm?
Anh yêu chiều nhéo mũi cậu, Hiếu nhận ra anh trông tươi tắn và có sức sống hơn mấy hôm nay rất nhiều liền thắc mắc hỏi
- Anh? Sao nhìn anh có vẻ vui quá vậy? Có chuyện gì hả anh
- Nói ra em đừng có mà xỉu đó nha
Hiếu nhìn anh với ánh mắt đầy ngho hoặc, không biết chuyện gì khiến cậu ba vui vẻ đến thế nhỉ?
Vy Thanh lúc này thôi đùa giỡn, anh nghiêm túc đặt tay mình lên tay Hiếu, nhìn vào mắt cậu đầy chan chứa
- Cha anh, cha má em đều chấp nhận chúng ta rồi. Từ nay về sau... có thể quang minh chính đại ở bên em, nói yêu thương em và kêu em bằng...
- Bằng gì?
- Chồng!!
Hiếu ngơ ngác xen lẫn vui sướng tột độ, sau 1 đêm mà nhiều chuyện thay đổi đến vậy. Vốn tưởng khi cậu tỉnh dậy thì thấy đã bị ông Phan vứt ra một xó nào đó không bao giờ được gặp anh nữa, thế mà bây giờ lại được ông chấp nhận rồi.
Cậu cũng bất ngờ khi chưa thưa chuyện gì với cha má mà cha má đã biết. Có lẽ trong lúc cậu còn chưa tỉnh thì Vy Thanh đã thay phần cậu lo liệu mọi thứ
- Sao ông chấp nhận vậy anh? Em còn tưởng...
- Không cần tưởng. Vì bây giờ anh luôn luôn ở bên em là sự thật, cha không muốn mất đi đứa con duy nhất là anh và cũng cảm động khi em cố gắng ngăn cản không để anh tổn thương mình nên đã đồng ý cho chúng ta nên đôi. À đúng rồi, cha má có thăm em hồi sáng mà em chưa tỉnh nên đã về rồi.
- Em biết cha má sẽ không từ chối anh, em chỉ lo về ông hội đồng. Giờ thì đã ổn hết rồi, nhẫn đã trao, cha má hai bên cũng chấp thuận. Vậy, anh theo em về làm vợ em nha?
Hiếu từ từ tiến lại gần mặt anh, giọng nhỏ đủ để hai người nghe, ở cự ly gần như thế cậu có thể thấy rõ sự ngượng ngùng đầy đáng yêu trên mặt Vy Thanh. Mắt anh tránh né, vì ngại mà không dám nhìn thẳng vào Hiếu, rồi bất ngờ cậu hôn anh.
Cái hôn sau bao nhiều buồn đau và lo âu, cái hôn nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm mãnh liệt cậu dành cho anh. Vy Thanh cũng không trốn nữa anh đáp lại cậu, cuối cùng cả hai có thể thở phào trút bỏ gánh nặng... từ đây có thể bên nhau rồi
- Hiếu này, đợi khi vết thương hồi phục. Em theo anh và cha lên tỉnh ghé thăm nhà ông Lê để kí kết về việc hợp tác buôn bán nha. Lần này đi, anh không để em một mình ở nhà nữa
- Dạ, có anh cùng đi thì dầu là chân trời gốc bể em cũng không từ
- Rồi bây giờ thì ngoan ngoãn ăn hết cháo rồi uống thuốc mới mau bình phục
Anh cầm muỗng cháo lên đút Hiếu mà cái đầu cậu cứ lắc qua lắc lại không chịu ăn làm Vy Thanh nhăn mày không hài lòng
- Sao lại không chịu ăn?
- Em ăn cháo thôi không uống thuốc được không? Đắng lắm
- Không đắng mà, phải uống thì mới mau khỏe chứ
Lúc này mặt Hiếu dần dần nham hiểm hơn, cậu cười nụ cười bí ẩn
- Khỏe rồi có được ăn anh không nhỉ?
- Thằng nhóc này.... vô sĩ!
Vy Thanh đánh bình bịch vào người Hiếu, khiến cậu vừa nhột vừa đau. Cả hai cứ thế vui vẻ đùa giỡn, cháo và thuốc sau một hồi dỗ dành như trẻ nhỏ thì đã chui hết vào bụng Hiếu. Vy Thanh thầm khen bản thân chăm sóc Hiếu quá là chu đáo rồii.
------------------------------------------------------
Tui có lời khuyên là mấy bà đội nón bảo hiểm dô rồi đợi chap sau nha, sẽ có những bất ngờ đóoo
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top