Extra

2 tháng sau,sau ngày hôm đó

Vương Tuấn Khải từ một tổng tài lạnh lùng,tàn nhẫn đã hoàn toàn trở thành một người chồng thê nô cưng chiều vợ hết mức. Vương bảo bối của chúng ta vì vậy cũng trở nên dựa dẫm và nhõng nhẻo nhiều hơn(tích cách thay đổi 360 độ đến au còn kinh ngạc=.= | | |)

Tại Vương gia...

Ở khu vường hoa li xinh tươi, một thiên thần đáng yêu trong bộ quần áo trắng tinh đang ngồi dẫu môi, nhíu mày suy nghĩ ra chiều ghê gớm lắm. Cậu có làn da men sứ mịn màng, mắt long lanh to tròn, đôi môi ngọt ngào như cherry, tất cả được ôm trọn bằng mái tóc đen tuyền mềm mượt. Cậu chính là Vương Nguyên, à giờ là vợ yêu bảo bối của Vương Tuấn Khải, chủ nhân tập đoàn xe hơi thần thoại lớn nhất thế giới. Vốn là con cưng ở nhà, nay là trân bảo của một người hoàn hảo, đẹp trai, giỏi dang, giàu có thì cậu đâu có gì phải suy nghĩ chứ.

Thế nhưng:

–         Kì lạ! Thật sự là kì lạ mà! Không lẽ mình nhỏng nhẻo quá nên anh ấy chán rồi... Nhưng mà...(không đâu bảo bối à chỉ khiến người khác cưng chiều em hơn thui ak*bắn tim*)

Vừa nghĩ đến đó, hốc mắt cậu đã đỏ lên, muốn khóc nữa rồi. Hôm qua, lúc cậu nấu thức ăn khuya cho cả hai, anh không đứng bên cạnh trêu ghẹo hay ôm cậu như bình thường nữa. Khi ngồi ăn, anh cũng không đút cho cậu, không lau miệng cho cậu hay giúp cậu dọn dẹp nữa. cậu lủi thủi rửa chén thì tủi lắm rồi mà lúc đang lên phòng cậu oành một cái ngã cầu thang vì mãi suy nghĩ bầm cả chân mà cũng không đỡ hay hỏi han gì? Lúc đó cậu òa khóc lên anh mới tới xoa xoa chút thuốc rồi leo vào chăn ngủ. Cậu đã thút thít tận nữa đêm mới mang cái mũi khò khè nặng nề ngủ mà cũng không ôm người ta dỗ dành nữa.

–         Lẽ nào chán mình thật?

Cậu rất sợ, cậu yêu anh như vậy,đã quen được anh thương, anh dỗ dành chăm sóc, giờ bảo không có anh, cậu chịu không nổi đâu. Chắc anh không thế đâu nhỉ? Nhưng sáng nay anh cũng lạnh nhạt nói vài câu rồi đi làm, không chăm cậu như mỗi sáng nữa. Nghĩ tới đó là cậu không thở nổi rồi, cậu thấy tủi lắm.

Tối đó, Vương Tuấn Khải về nhà mà hơi say, anh lướt qua cậu đang  ngồi trên sofa chờ mình khi đồng hồ đã điểm 12h đêm. Cậu biết, từ khi có anh, nếu giường một người, cậu không ngủ được, cậu phải có anh ôm. Vương Nguyên lên phòng và đi tắm, khi cậu cầm nấm cửa chuẩn bị bước vào thì nghe anh nói chuyện điện thoại với bạn, Thiên Tỷ:

–         Tỷ à! Tao chịu đựng hết nổi rồi. Tao rất đau lòng, phải dừng lại, không thì em ấy càng tổn thương hơn thôi.

–         ...

–         Uh, thôi, tao nghe lời mày, tao sẽ cố. Ngủ ngon.

Cậu bụm miệng, ngăn tiếng nấc trong lòng mình. Thì ra anh đã chán cậu, đã mệt mỏi cậu rồi. Đáng đời mày lắm Vương Nguyên à, ai bảo mày quá tham lam, được bên anh mà lại muốn nhiều hơn, muốn được thương, được chiều chuộng làm gì để bây giờ mất tất cả.

Cậu đang làm anh đau lòng vì không được ở cùng người anh yêu sao? Anh chẳng phải bảo rằng rất thương cậu sao? Cả đời chỉ yêu, chỉ sủng cậu sao? Cậu đã tin anh như vậy, yêu anh như vậy? là cậu sai ư? Anh thay đổi nhanh như vậy, cậu biết làm gì đây?

Cố lấy lại bình tĩnh, cậu bước vào phòng, nhanh chóng đi tắm để ngủ, cậu không muốn nghĩ nữa, cậu sẽ bị những ý nghĩ đó giết chết mất thôi. Và cậu đã sửng lại khi nghe được một mùi hương lạ từ chiếc áo anh treo trong đó, nó là cái anh vừa mặc về nhà. Hương nước hoa nồng đậm không phải của anh, càng không phải của cậu, trên người cậu có một mùi thơm riêng tự nhiên và dịu dàng lắm, chỉ khi ôm cậu vào lòng mới có thể cảm nhận được. Anh luôn nói, anh thích chúng, vậy mà giờ đây.... Cậu chua chát nghĩ.. Anh thật sự đã có người khác rồi... đau đớn, thất vọng và lạnh lẽo, cậu ngâm mình trong bồn tắm rất lâu, đến khi nước lạnh ngắt mới chịu thay quần áo đi ngủ. Cậu đã không còn thấy lạnh nữa rồi, trái tim cậu còn lạnh hơn, đau thương hơn. Đêm đó, cậu khóc với một trái tim âm ĩ đau cho tới khi cơn hen bộc phát khiến cậu phải dừng lại và uống thuốc để thiếp đi trong mệt mỏi, buồn tủi.

...

Tỉnh dậy, giường cạnh bên đã lạnh ngắt từ bao giờ, cậu cảm thấy cả người vô lục, miệng khô ran, lạnh run. Cố với lấy chiếc điện thoại nhấn phiến ưu tiên quen thuộc mà anh dặn không khỏe thì gọi ngay cho mình. Tất cả đều là phản xạ từ thói quen khó bỏ.. chúng khiến cậu quên rằng.. anh không còn là anh nữa..

–         Tiểu Khải.. em bị cảm rồi.. em rất mệt... anh.. – cậu thều thào

–         Thuốc trong tủ đầu giường, dược sĩ đã phân loại sẵn theo bệnh rồi.. em phải tự chăm sóc mình chứ. Đừng luôn gọi anh như thế.. – Anh lạnh lùng trả lời rồi dập máy.

Văn phòng chủ tịch Vương...

Vương Tuấn Khải đau lòng quay sang thằng bạn:

–         Có quá đáng không mày? Em ấy có vẻ rất mệt.. hay là..

–         Cố thêm lần này nữa mày ạ – Thiên Tỷ trấn an- Rồi mày sẽ đạt được mong muốn của mình.(anh này xúi dại con rể nè trời=.=)

....

Bỏ điện thoại xuống, cậu mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt buồn bã phủ đầy hơi nước, mấy giọt pha lê lấp lánh trượt dài xuống gò má đỏ hồng vì sốt. trong căn phòng vắng lặng, tiếng loảng xoảng của một trái tim vỡ tan nghe rõ mồn một. Cậu muốn gọi điện thoại cho chị ba mình... nhưng .. bệnh này để lâu có chết được không nhỉ?(bảo bối à=.=) .. cậu không muốn sống nữa.. nếu sống tiếp, hoặc là phải chịu sự lạnh nhạt để ở bên anh... còn xa anh thì cậu càng không chịu được.. Vậy, tốt nhất... cậu nên tan biến khỏi cuộc đời này, chúc phúc cho anh...

Vương Tuấn Khải, em yêu anh, dù rằng anh chưa từng yêu em...

Chiếc điện thoại rơi khỏi tay cậu khi cơn hen kéo đến dồn dập vì lúc khóc, cậu hô hấp khó khăn hơn nhiều.

....

4p.m Điện thoại của Vương Tuấn Khải đổ chuông. Nhìn tên hiển thị, anh cuống cuồng bắt máy

–         Chị dâu, là em đây!

–         VƯƠNG TUẤN KHẢI! CHO CẬU 3 PHÚT TỚI QUỲ NGAY CHỖ TÔI NẾU KHÔNG TÔI SAN BẰNG VƯƠNG GIA THÌ ĐỪNG TRÁCH. – tiếng một người con gái gầm lên

Anh đớ người, nhưng mệnh lệnh đó ẩn chứa sự tức giận thật sự. Đó là Vương Giả Thược, chị ba của vợ anh. Gia tộc chị ta hùng mạnh đến mức chưa gì nói ra mà không làm được, vả lại,nổi tiếng lạnh lùng Vương Giả Thược xưa nay chỉ nổi điên với những chuyện liên quan đến em trai... em trai.. Nguyên Nhi.. em ấy làm sao ư? .... Lạy chúa, cứ trừng phạt con nếu người muốn làm điều đó trên người em ấy... Nguyên Nhi đừng dọa anh..

Vừa thắc mắc, vừa lo lắng, chiếc BMW của anh đã đỗ trước cửa Vương gia, từ cổng tới sảnh là hơn 600 MIB đứng song song tạo lối vào. Vào đến nơi thì thấy Giả Thược phừng phừng lửa giận đi tới đi lui không ngừng trong khi mọi người đều cuối đầu im lặng, như nín thở chờ đợi điều gì đó. Sao không thấy Chân Lãng hyung nhỉ? Trừ anh ta, còn ai có thể dập tắc cái Hỏa Diệm Sơn này chứ? Vương Tuấn Khải rụt rè quỳ xuống trước mặt Giả Thược cũng là lúc Chân Lãng thở phào xuất hiện. Không hề đem sự tồn tại của anh để vào mắt, cô ta lao thằng tới Chân Lãng để hỏi han:

–         Thằng bé làm sao rồi? Nó bị gì vậy Lãng, có lên cơn hen không? Bảo bối của em tỉnh chưa? Hả? hả?

–         Thược Nhi, bình tĩnh đi. Em ấy không sao nữa rồi, lúc nãy nguy hiểm thật, trể thêm 30p nữa thì anh cũng không dám nói gì đâu. Cảm lạnh để phát sốt quá lâu, khóc nhiều dẫn tới một cơn hen dài.

–         Lãng, đừng lừa em, chỉ như vậy sao? Thằng bé khi không khỏe luôn báo cho mọi người, tại sao lần này lại như vậy hả? – Giả Thược nhíu mày.

–         A..a.. thật ra thì bệnh trạng này cho thấy, em ấy mất ý chí sống rồi.. anh cũng không biết tại sao?

–         Cái gì? Không muốn sống?????

Bất ngờ, Giả Thược quay sang Vương Tuấn Khải còn ngơ ngác quát lớn:

–         NẾU THẰNG BÉ CÓ CHUYỆN GÌ? CẬU CỨ CHỐNG MẮT CHỜ XEM TÔI LÀM GÌ CẬU VÀ CẢ VƯƠNG GIA NHÀ CẬU.... HỪ...

Nói xong, Giả Thược giậm chân chạy ngay vào phòng em trai bảo bối, để lại Vương Tuấn Khải hoảng cả lên .. hình như là Nguyên Tử..

–         Hyung, Nguyên Tử có chuyện gì sao? Nói em biết đi, Nguyên Tử làm sao hả hyung, sang nay còn bình thường mà..

–         Haizz, lần này em quá đáng thật đó, Nguyên Nguyên bị cảm nặng lắm, sốt suốt mấy tiếng liền mà không ai chăm sóc, mắt sưng đó vì khóc, mũi hít hà vì cơn hen xuất hiện, mà anh thấy chân em ấy còn bị bầm vì té ngã nữa. Cậu nói thật đi, 2 đứa có chuyện gì sao? Theo tình trạng, mấy hôm nay cơn hen thường xuất hiện lắm phải không? Cậu đã làm gì mà Nguyên Nguyênkhóc liên tục vậy hả? –Chân Lãng nhíu mày hỏi.

–         Là lỗi của em... tại em.. Nguyên.. anh xin lỗi, anh sao rồi.... anh không cố ý.. – anh ôm đầu, đau khổ nói rồi bất chợt nắm tay Chân Lãng cầu xin – hyung, em xin hyung nói giúp em với Thược tỉ, em biết 2 hôm nay em không quan tâm em ấy nhưng thật sự là... em sắp đi công tác 2 tháng, em không muốn người khác chạm vào em ấy, em muốn em ấy tự chăm sóc bản thân.. em sai rồi.. huyng. . giúp em đi

–         Lần này huyng không giúp được gì đâu, em biết Thược Nhi mà, Nguyên Nguyên lại là người cậu ấy yêu thương nhất.Anh có thể nói với em rằng, nếu phải hi sinh anh cho Nguyên Nguyên, Giả Thược sẽ làm ngay đó.

–         Hyung.. cầu xin anh.. em không cố ý...

Cốp! 1 chiếc dép phi thẳng vào đầu anh. Giả Thược gào lên:

–         Đồ ngu! Đó không phải là dạy tự lập, là bỏ rơi, là không quan tâm hiểu chưa? Nếu tôi không qua thăm nó, thằng bé sẽ ra sao hả? Cậu đền nổi cho tôi đứa em bảo bối này sao? Nhớ cho rõ, có tôi chống đỡ, thằng bé không cần phải tự lập, cậu không lo được thì trả nó cho tôi ! Hừ

–         Tỉ, em sai rồi.. là em nghĩ lung tung.. tỉ tha thứ cho em, em không thể không có Nguyên Tử. Cho em vào thăm em ấy được không tỉ? Em muốn xin lỗi Nguyên Tử, cho em chăm sóc Nguyên Tử đi tỉ. – Anh vội chắp tay xin lỗi không ngừng.

–         Không thích. – Giả Thược lạnh lung phán một câu rồi phe phẩy đi vào phòng thăm bảo bối nhà mình.

Vương Tuấn Khải quay ánh mắt khổ sở sang Chân Lãng. Lãng thở dài;

–         Theo anh, anh chỉ cho em nhìn vào phòng thôi, Thược Nhi còn giận lắm

–         Cám ơn hyung!

Chân Lãng dẫn anh đến căn phòng pha lê của Vương Nguyên để nhìn từ ngoài vào. Anh đã làm gì thế này? Những giọt nước mắt thương tâm và từng đợt hít thở khó khăn vì bệnh hen của cậu, chúng làm anh sụp xuống đất. Đây là cái anh cho rằng tự lập sao? Không, anh đã bỏ rơi cậu một lần nữa, không quan tâm đến tình yêu mong manh bé nhỏ của mình.

Bên trong phòng, Vương Nguyên bé nhỏ đang rúc vào lòng Giả Thược thút thít khóc mãi, mũi hít hà khó nhọc đỏ hồng lên như con thỏ nhỏ bị bắt nạt trông đáng yêu tệ và khiến người ta đau lòng không thôi. Giả Thược đang lòng vỗ về cậu, tay kia không ngừng lau nước mắt, nói thật nhiều lời an ủi, dỗ dành. Nguyên luôn miệng hỏi:

–         Hyung, Tiểu Khải .. không... hức.. chán.. .. ghét.. hức.. em phải không..hức? Nguyên Nguyên .. không.. hức.. ngoan.. hức hay .. là.. Nguyên Nguyên.. không .. còn đáng.. yêu.. hức.. không xinh .. nữa hả.. hức.. hyung?

–         Ngoan, ngoan, bảo bối của tỉ đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy, ai lại không thương chứ? Ngoan, đừng khóc sẽ khó thở lắm. Hắn đến xin lỗi rồi, em muốn gặp không hay tỉ đuổi về nhé?

–         Thật không..? .. hức.. hức.. hôm qua em ngã, khóc quá chừng mà anh ấy có nhìn tới đâu... hức. hức.. oaoa...a..oao

–         Ngoan, đừng khóc.. tên khốn này, tỉ phải đánh hắn thành đầu heo... – Giả Thược xắn tay áo lên định bước ra ngoài

–         Đừng tỉ, đánh đòn đau lắm đó. Anh ấy không thương em nữa nhưng mà em thương anh ấy lắm, để ảnh đi đi, anh ấy có người yêu mới rồi, sẽ ngoan và không mè nheo như em.. hức . hức..

Cạch.. Vương Tuấn Khải đẩy cửa bước vào

–         Tỉ, em không có ai hết, là hiểu lầm, em chỉ yêu Nguyên Tử thôi – anh cuống quýt giải thích, gì chứ tên anh vợ này nguy hiểm lắm, không thể gây hiểu lầm được.

–         Tiểu Khải... hức.. hức..

–         Nguên Tử, tin anh. Anh không yêu ai ngoài em cả.. – ánh mắt anh kiên định nhìn cậu

Giả Thược hiểu rất rõ bảo bối nhẹ dạ nhà mình nên đứng lên:

–         Tỉ cho hai đứa nói chuyện lần nữa, không xong thì làm thủ tục li hôn luôn.

Giả Thược cũng tin đây là hiểu lầm vì bản chất Vương Tuấn Khải mặc dù Tử Kì đã giải thích nhưng anh vẫn tìm hiểu anh rất kì trước khi cho phép hai đứa tiếp tục sống với nhau nhưng tình thương cô dành cho em trai mình là quá lớn. Nhìn thấy nó đau lòng, lại còn bệnh nặng như vậy thì làm thế nào không phát hỏa được chứ? Cô và Tử Kì không muốn nó thiếu đi sự thương yêu và cưng chiều.

Đóng lại cửa phòng,Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn đôi mắt đong đầy nước, cái mũi đỏ bừng vì khóc mà đau lòng không thôi:

–         Bảo bối, anh xin lỗi, 2 tháng nữa anh đi công tác, không thể đưa em theo, lại sợ em không biết tự chăm sóc mình, nhờ người khác thì anh không muốn nên.. anh định để em tự lập.. khi em ngã, anh đã rất muốn chạy đến dỗ dành nhưng anh kiềm chế mình. Khi nghe em bệnh, anh đã muốn chạy ngay về nhà nhưng anh lại cố tình thờ ơ lạnh nhạt với em... anh sai rồi.. anh không biết mình đã tổn thương em sâu sắc như vậy. hứa với anh, đừng bao giờ vì anh mà từ bỏ mình, em nhé!

–         Oa...oaooa..- cậu nhào nhào vào lòng anh khóc to -.. hức.. em tưởng anh có người khác, lúc anh nói chuyện điện thoãi với Thiên Tỷ, rồi áo anh đầy mùi nước hoa. Em sợ lắm... oaoaooa em cứ nghĩ anh không thương em nữa vì em trẻ con quá, lại hay mè nheo, làm anh bận bịu chăm sóc.. hức.. hức..

–         Ngoan, đừng khóc, là anh sai... nước hoa là thằng Thiên nghịch ngợm bôi vào áo anh đó. Ngoan, đừng khóc. Em đang bệnh.. nghỉ ngơi nào.. Chụt... anh yêu em. – anh hôn lên môi cậu.

" vì em là cuc bảo bối bé nhỏ cần được yêu thương chăm sóc nên anh mới yêu em... vì em mè nheo, cần anh chăm nom, anh mới thấy rằng anh có ích khi tồn tại trên đời.. vì em cần anh, anh mới thấy mình đáng sống

Vì em là em, nên anh mới yêu em"

1 tuần sau khi khỏi bệnh

Vương Nguyên đang ngủ ngon lành trên giường sau một đêm ngọt ngào với chồng mình còn Vương Tuấn Khải đag giúp cậu mặc lại quần áo sao khi tắm cho cậu. Anh hôn lên cậu khắp một lượt rồi dịu dàng mỉm cười gọi: " Bảo bối dậy nào,thỏ con, nắng chiếu vào mông em rồi đó!"

"Aiyo, còn không kéo rèm lại, đen mông mất! hừ" cậu nói xong thì cuộn chăn ngủ tiếp trong khi Vương Tuấn Khải lắc đầu cười. " nhóc con này, đang ngủ mà vẫn lo cho sắc đẹp"

...

Nguyên làm bữa khuya.. Khải đứng phía sau ôm cậu, thỉnh thoảng giúp gì đó, ăn xong thì giúp cậu rửa chén, dọn dẹp, bế cậu lên phòng.

Khi Nguyên té ngã, mắt rưng rưng vì đau là Khải cuống quýt ẳm lên dỗ dành, thoa thuốc

Khi Nguyên gọi điện thoại bảo không khỏe, anh lập tức trở về nhà chăm sóc. Nói chung, Nguyên đòi gì anh cũng thương cũng chiều.

Nhưng có một hôm, Vương Nguyên bảo:

–         Tiểu Khải, em hay nôn lắm, hay buồn ngủ nữa"

Mặt anh lập tức hớn hở hẳn ra, cười tít mắt suốt ngày, thế là Đại Nguyên khóc ầm lên:

–         Anh không thương em, em bị bệnh mà anh vui như vậy, anh không thương em.. oaooaoao

–         Ngoan ngoan.. anh thương em nhất.. anh vui vì nhà chúng ta sắp có tiểu bảo bối rồi, em hiểu không?

–         Cái gì? Em sắp chết mà anh dắt con riêng ư.. oaooao Thược Tỉ..Tiểu Khải không thương em...oaooa

–         Không phải.. aissh...bảo bối, tiểu bảo bối là con của chúng ta, anh nói là em có tiểu bảo bối đó.

.... Khi tiểu bảo bối chào đời, Vương Tuấn Khải mừng húm vì bé con đáng yêu như Nguyên Nhi vậy nên vừa ôm đi khoe, vừa cười tít mắt. thế là Đại Ngyên lại gào lên: " Oa..oa.. anh không thương em, em muốn về nhà Giả Thược tỉ"

—- END—-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #kaiyuan#sad