Chương 1 : Lạc trong rừng
Khu rừng rậm rạp,với những cây cổ thụ đứng sát nhau, dùng những tán lá khổng lồ che khuất mọi thứ ở trên cao chiếu xuống. Ở một nơi mà chỉ có cây và cây, mọi thứ tĩnh lặng,ngoại trừ những thứ tiếng động loạt xoạt của thú rừng, hay do gió đẩy các lá cây cọ vào nhau, khiến cho con người cảm thấy thực sự đáng sợ. Rừng vốn là nơi thù địch với những kẻ lạ dám đặt chân tới, đặc biệt là con người.
Và hiện ở trong khu rừng này, Yukikaze thở dài, lắc đầu ngán ngẩm. Cậu đã ở trong cái khu rừng chết tiệt này mấy tiếng đồng hồ rồi.Vài ánh sáng xuyên qua từ các kẽ lá chiếu xuống, khiến cho khu rừng đã mịt mù lại càng thêm phần ảm đạm và le lói.Yukikaze cảm thấy mình thật sự ngu ngốc.Giá như lúc đó cậu không tiếc thời gian leo vòng qua trái đồi, thì có lẽ cậu đã không lạc vào trong cái nơi chết tiệt này. Đó thực sự là sai lầm mà. Và h đây, cậu phải lê xác trong một khu rừng chết tiệt không lối mòn. Cứ thế này, cậu sẽ không thể đến kịp ngôi làng trước buổi trưa mất. Và việc bị lạc này chỉ là 1 trong những vấn đề nan giải của cậu. Vì đã gửi lại thanh kiếm cho toán quân đi tới ngôi làng đó trước, giờ cậu chỉ còn lại một cây roi bằng xương. Ở trong một khu rừng này, mọi nguy hiểm đều có thể rình rập. May mắn thì cậu sẽ đụng độ với vài con thú dữ, và nếu đen đủi thì sẽ đụng độ bọn do thám của Tak. Cây roi của cậu hoàn toàn vô dụng khi đánh trong tình thế bị bao vây... mà theo tin báo, thì quân Tak đã ở sát tới ngôi làng mà cậu phải đến. Cái khu rừng thâm sơn cùng cốc này càng làm cho Yukiakaze cảm thấy ức chế, bởi thực sự, cậu đang đi như một người mù, dò đường từng bước một, và hi vọng không phải quay lại vị trí ban đầu.
Và rồi cậu nghe thấy một tiếng động. Thú rừng ?...Bọn Tak?. Rút cây roi ra, cậu hướng về phía có tiếng động. Có cái gì đó loảng xoảng, vang lên rõ ràng trong cái khu rừng tĩnh mịch đó... và đôi ba tiếng thét xì xố nghe không rõ... Yukikaze vốn có thính giác rất tốt. Và cậu chắc chắn rằng cậu đang ở rất gần , rất gần... một toán quân Tak. Nghe tiếng xì xồ từ ngôn ngữ của chúng, cậu chắc chắn là chúng có từ 7-8 tên. Cũng không quá đông. Nếu chỉ đơn giản là một toán vài tên như vậy, cậu có thể xử được.
Yukikaze đã tiến đến nơi đó. Tiếng xì xồ phát ra càng rõ .Và thấy rồi ! 1toán Tak ,7 tên như dự đoán , nằm ngay trong tầm nhìn của Yukikaze .Mặt dữ tợn, tên nào tên nấy đều đen đúa, bẩn thỉu. Chúng mặc những bộ giáp trụ đen đúa, và hơi thở hôi hám của chúng lan ra tận chỗ cậu đang đứng. Những tên quái vật coi việc đánh cướp, giết người, đốt phá làm vui. Trên người chúng lỉnh kỉnh những thứ binh khí to cồng kềnh, và môi đứa trong bọn chúng đều như khỉ đột, ... Có điều, chân bọn chúng ngắn có một mẩu, lại vòng kiềng, nên tên nào tên nấy ,nhìn trên ngựa oai phong bao nhiêu, thi khi xuống ngựa lại lạch bạch như vịt bầu.
Yukikaze vốn tính định bỏ chúng mà đi. Dù sao cậu không muốn vướng thêm rắc rối. Rừng đã tỏ ra thù địch với cậu, tốt nhất không nên kiếm thêm vài kẻ thù nữa.
Nhưng vấn đề là, Cậu không thể bỏ đi được.
Vì ở chỗ chúng đang đứng, là một cô bé .
Phải, một cô bé.
Một cô bé khoảng 12,13 tuổi, bên cạnh là 2 thùng nước, đã bị đạp đổ. Nước chảy lênh láng, ngấm dần vào đất, để lại mặt đất một vệt loang ẩm đậm màu .
Mặt cô bé tái xanh, cô bé biết chuyện gì đang sắp xảy đến với mình.Sợ hãi choán lấy tâm trí , cô nhắm nghiền mắt lại và hét lên khi thấy một tên Tak cầm cái Rìu giơ lên chực bổ xuống đầu mình. Nhưng cô bé đã không lãnh nhát rìu đó.
Cô chỉ nghe tiếng rú lên đầy tức giận của tên Tak .Và như phản xạ tự nhiên, cô mở mắt ra, kinh hoàng.
Tên Tak đang ôm lấy mặt mình, loang lổ trên mặt của hắn là những máu cùng máu.
Cô chợt nhận ra, Lũ Tak còn lại đang vô cùng kinh hoàng và khó hiểu ,rồi như một bộ phim quay chậm , cô thấy một bóng đen lao về phía chúng.
Định thần lại, cô nhận ra bóng đen đó là một con người.
Và anh ta cầm trên tay một cây roi.
Lũ Tak nhìn có vẻ thiện chiến, tuy vậy, chúng lại tương đối chậm chap, cả về phản xạ và óc phán đoán.
Yukikaze luôn tận dụng thời cơ để tạo ra các đòn đánh bất ngờ.Và nhờ yếu tố bất ngờ, cậu đã hạ thêm 2 tên Tak, bằng 2 đường roi nhắm vào cổ chúng .
Tuy nhiên, Tak có thể lũ chậm chạp, nhưng chúng luôn nhanh chóng ổn định tinh thần. Đó là thứ sức mạnh khiến chúng luôn nguy hiểm, cho dù có bị đánh ở bất kì tình huống nào đi nữa .
Yukikaze hiểu rằng yếu tố bất ngờ đã mất .Và đồng thời tỉ lệ tương quan là 1 cân 4 ,sau khi bên đối phương chết 2 , loại khỏi vòng chiến 1 .
Lũ Tak nghĩ rằng, kẻ tấn công chúng hẳn phải là một tên nguy hiểm ,và vũ khí của hắn cũng vậy .Nhưng sau khi định thần lại, trước mặt chúng là môt người với cái roi. Và cả 4 tên tỏa ra bao vây lấy Yukikaze .
Cô bé vẫn ngồi ngoài .Cô lo lắng thay cho chàng trai cầm roi đó .Có thể chàng trai vừa áp đảo tình thế bằng đòn bất ngờ ,nhưng bây h có lẽ ,anh ấy sẽ nguy to .
Roi là thứ vũ khí có tính linh hoạt ,và cây roi bằng xương của Yukikaze ,vốn làm từ những ngạnh xương trắng sắc vô cùng lợi hại,bởi đường roi thường dẻo và khi đánh có thể tạo ra các ảo ảnh từ đòn đánh.
Nhưng xét cho cùng ,trong một trận đấu mà người cầm roi bị bao vây, thì thực sự người cầm roi sẽ ở một tình thế bất lợi. Nhất là khi 4 tên còn lại, 1 tên cầm cây chùy to và nặng, gắn chi chít những gai sắt nhọn hoắc. 3 kẻ còn lại vung những thanh đao to bản nặng nề.Chúng rít lên đầy dữ tợn và bắt đầu áp sát vào cái kẻ táo tợn cầm cái thứ binh khí dị dạng kia.
Nhu có thể khắc cương ,nhưng nhược không thể thắng cường.
Tất nhiên ,Yukikaze cũng biết điều ấy. Và cậu thực sự, một lần nữa, nguyền rủa mình vì đã không mang theo thanh kiếm. Cậu không thể tìm cách chạy xuyên qua khỏi cái vòng tròn đang ngày càng xiết chặt xung quanh cậu. Và nếu như cả 4 tên cùng lao vào thì cậu nhừ người là cái chắc
Nhưng có một điều mà Yukikaze không hề tiên liệu...
"vút"... Một viên đá bay vào người của tên Tak cầm chùy
Và cả 4 tên, chỉ trong một khoảnh khắc, hướng sự chú ý của mình về viên đá.
Và Khoảnh khắc ấy quá đủ cho Yukikaze. Cậu đưa roi về thế ngang ,và lẩm bẩm:
-Cooling Viper.
Và đường roi được đánh ra
Yukiakaze nhắm vào mắt của 2 tên Tak phía trước cậu. "Vút".
Và bọn chúng hoàn toàn mất thị giác. "Vút"
Ngọn roi dẻo quẹo như một con rắn quật ngược trở lại phía sau nghe "Vút"
Ngọn roi cắt đứt gân chân của 2 tên Tak bằng những đường xương sắc ngạnh trên thân roi. 3 đường roi chỉ đánh như một đường roi, đó là kĩ năng "Colling Viper"
Ngón roi mà Yukiakaze học được từ những người chăn ngựa
Kết quả đã được định đoạt .tất thảy cả 8 tên Tak đã bị hạ bởi một người dùng roi
-Thiệt tình... đau tay quá đi mà
Yukikaze nhăn nhó. Cái tuyệt chiêu này cậu chưa hề sử dụng thành thạo,và hậu quả là bây giờ tay của cậu trật khớp.
-Thôi thì, cố chịu vậy .1,2,3 "Rắc".
Cậu bẻ lại khớp của mình...và thêm một tiếng "Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa" rõ to .Một đàn chim nhớn nhác , hoảng loạn bay ra khỏi những tán cây rừng .
Và cậu quay lại, để nhìn lại cô bé mà mình vừa cứu. À mà không ,chính xác đây cũng là người vừa cứu cậu. Nếu như cô bé không ném hòn đá đấy , chắc chắn cậu sẽ thực sự nguy ngập đây
-Chà ,không biết phải cảm ơn em vì hòn đá lúc đó nhỉ.Mà em là ai cô bé ? Cũng bị lạc trong rừng,như tôi sao ??-Yukikaze tới gần cô bé , với một nụ cười nhẹ.Cô bé có một đôi mắt to màu xanh , một mái tóc đen dài được tết ra phía sau bằng một cái ruy băng màu trắng .Đôi má bầu bĩnh Có thể nói cô bé khá xinh , chỉ hơi gầy một chút
-Anh ...là ai?? Cô bé đứng dậy , mở to mắt ra nhìn Yukikaze
-Một kẻ lạc đường .Tôi có nhiệm vụ đi tới ngôi làng mà tôi ... quên mất tên rồi. Đại để đó là nơi mà tôi phải tới , vì quân của tôi đã ở đó cả rồi.
-Anh chính là ...không lẽ nào ... Song Ngư hiệp sĩ ???-Cô bé nhìn cậu với gương mặt vô cùng kinh ngạc pha chút tò mò -Hiệp sĩ của nhà vua ??
-Ái chà ! đừng gọi tôi bằng cái tên Song Ngư hiệp sĩ chứ ... Tên của tôi là Yukikaze .Còn cô,làm sao cô biết tôi vậy ??
Cô bé mỉm cười nhẹ nhàng
-Bởi vì anh quá nổi tiếng trong dân chúng .Người đã đương đầu với một đạo quân 15000 quân Tak với 3400 quân lính dưới quyền mình ,và đã giành chiến thắng tại Kronia ... và nhân tiện ...-Cô bé cười khúc khích-Tại sao một hiệp sĩ lại đi một mình vào trong cái khu rừng này vậy...
Yukikaze cười khổ:
-Tôi là một tên ngốc muốn tiết kiệm khoảng nửa giờ đi bộ thôi mà.Ngờ đâu lại thành hao phí hàng tiếng đồng hồ ở đây.
"Hahaha"Cô bé cười phá lên , hai gò má ửng hồng vì cười quá nhiều.Yukikaze nghi ngờ rằng nếu cô bé sẽ sai quai hàm mất
-Quả nhiên , Song Ngư hiệp sĩ đúng thật là Song Ngư hiệp sĩ.à mà thôi, anh đang cần tới làng Laurenda đúng không ??
-Cô biết sao ?
Yukikaze cảm thấy muốn chết quá.cái tên làng mà người dẫn đường nói với cậu mà cậu không nhớ nổi tên .h nhờ cô bé này mà cậu mới nhớ ra nổi
-Em biết mà .Đạo quân của anh đang đóng tại đó .em đang xách nước về cho họ ...Mọi giếng trong làng nước đều có vẻ đã bị nhiễm độc.-Cô bé nói với vẻ mặt lộ rõ sự nghiêm trọng
Yukikaze hoàn toàn lường trước được điều này.Bọn Tak luôn thâm độc trong mọi đường đi nước bước.
-Có mỗi em thôi sao ??
- Mỗi em thôi . Những người khác đều đang ở trong làng gia cố các công sự bảo vệ .Chính xác thì có nhiều người đi lấy nước ở con sông phía nam của ngôi làng, nhưng em muốn vào rừng vì một vài lí do khác .Và dù sao , thì ...
Yukikaze ngạc nhiên
-Thì làm sao ???
-Anh cũng cứu em -Cô bé nhoẻn miệng cười
-Đừng quá bận tâm chuyện đó .Tôi là một hiệp sĩ mà.Và h cô có thể dẫn tôi ra khỏi đây chứ ? -Yukikaze nhún vai
-Dẫn gì nữa ,nó ngày trước mặt anh kìa -Cô bé trỏ ra phía trước .
Quả nhiên là vậy , trong lúc chạy về hướng của cô bé và bọn Tak , Yukiakaze cũng đã chạy ra hướng bìa rừng của ngôi làng .Và h , sau đám lá rừng lưa thưa,cậu đã nhận ra hình bóng của ngôi làng ,nơi tồn tại sự sống của con người
-Vậy ta đi thôi ...
-Từ từ đã ...Cô bé khẽ kéo áo Yukiakaze .
-Còn gì nữa à ??
-Lấy nước lại đã.Em không thể xách xô không về được.-Cô bé lại nhoẻn miệng cười.Thực sự nụ cười của cô bé làm cho chàng hiệp sĩ cảm thấy nhẹ nhàng và đáng yêu vô cùng .
-Vậy tùy em thôi .Nước lấy ở đâu ...? Đừng xa quá là được .Tại khu rừng này đã có dấu hiệu của lũ Tak rồi
-Ngay con lạch nhỏ đằng kia thôi .mau lên nào ,anh.
Và sau khi đã múc đầy nước vào 2 cái thùng ,Yukikaze cùng cô bé đi ra khỏi khu rừng .Nhìn cô bé có vẻ mệt ,cậu xách giúp cho cô bé cả 2 thùng.Cô bé tung tăng chạy đằng trước , và hát một bài ca vang
Rừng lá xanh xanh che phủ đường đi
Ngôi làng phía xa ,ngọn đồi xanh rì
Chàng hiệp sĩ đi chinh chiến đã dài lâu
Mộng ước đầu chàng quên đã từ lâu
Yukikaze khẽ mỉm cười. Đó là bài ca mà cậu vẫn được nghe từ những người hát rong trên những nẻo đường kinh đô. Bước theo sau cô bé đang nhảy chân sáo , cậu cất tiếng hỏi
-Tôi vẫn chưa biết tên em , cô bé
-Em làLin
Và chàng hiệp sĩ của chúng ta , cùng cô bé hướng về phía ngôi làng
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top