Chap 9: Sáng sớm.....Đồ xui xẻo....

......Người đàn ông thực sự yêu bạn là người đàn ông có thể đôi lúc vô tâm, nhưng họ sẽ CỐ GẮNG không để bạn bước ra khỏi đời họ!......

.

.

.​


5 tiếng sau, Nó mệt mỏi chào các nhân viên trong quán rồi ra về. Nó khẽ thở dài một tiếng. Hôm nay khách đến đong dã man làm cho nó thở cũng không có thời gian để thở nữa. Nó rút trong cặp ra cái máy nghe nhạc, đeo tai phone nó mở bài NO MORE của Beast lên nghe. Giai điệu nhẹ nhàng cúng với giọn hát ấm áp của các oppa nó như đắm chìm thả hồn mình vào những nốt nhạc. Để tâm hồn thoải mải đùa giỡn với lời hát:wae babogachi nal mot itgo geureogo inni
wae ajikkkaji nan nege joheun saramin geoni
uri heeojin jiga beolsseo myeot dari jinanneunde
wae ajikdo neon jinan chueoge salgo inni

.

.

.​


Đắm chìm trong bài hát nó cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn, con đường về nhà cũng được thu hẹp dần. Ngôi nhà của nó dần hiện ra trước mắt. Tổ ấm của nó chỉ là một căn nhà nhỏ nhưng điều nó thích nhất là dàn hoa giấy trước cổng. Bố bảo mẹ nó nó rất thích hoa giấy nên ba đã mua ngôi nhà này coi như là quà tỏ tình. Hoa giấy tuy không quá đẹp quá rực rỡ như những loài hoa khác. Nhưng nó lại mang đến cho bạn một cảm giác nhẹ nhàng, thân quen. Bố bảo mẹ nó cũng như loài hoa giấy. Thân hoa giấy đầy gai góc nhưng hoa của nó lại rất mỏng manh tượng trưng cho sự bảo vệ cái đẹp. Nhưng không phải vì thế mà khô cằn. Thân cây lúc nào cũng vương cao để có thể đưa cành hoa của mình vươn xa đón ánh nắng hồng, đón ngọn gió ấm và đung đưa theo chiều gió. Mẹ cũng như thế luôn cố tỏ ra mạnh mẹ cứng chắc nhưng bên trong vô cùng yếu đuối. Mẹ luôn yêu thương bố và nó luôn hy sinh tất cả để bảo vệ bố và nó. Nên vì thế đó là lý do nó thích hoa giấy.

Lấy tay ngắt một bông hoa giấy hít nhẹ. Một mùi hương thoang thoảng sộc vào cách mũi nó cảm thấy lòng nhẹ tênh những mệt mỏi dần tan biến.

Nhanh chóng nó bước vào nhà. Cơn khát đang hoàn hành trong cổ họng nó từ lúc chiều nên mở cưả xong nó đi nhanh đến tủ lạnh rồi tu hết chai nước đá. Nước đá làm dịu đi sự khô khốc nơi cuống họng, mỉm cười sung sướng bây giờ nó mới chú ý đến mảnh giấy nhỏ dán trên cửa tủ lạnh.

' Ba xin lỗi con gái yêu, vì đồn có công việc cần ba giúp nên tối nay ba sẽ không về được. Đồ ăn ba để trong tủ lạnh con chỉ cần việc hâm lại thôi. Ăn xong rồi nhớ ngủ sớm nge chưa. Iu con' Những dòng chữ ngoặc nghèo đủ để mó nhận ra chính là chữ của bố nó. Khẽ mỉm cười nó bước lên phòng.

Lên đến phòng nó vứt chiếc cặp sách sang một bên rồi bay lên chiếc giường thân yêu của nó.

-" Ôi cục cưng chị nhớ em muốn chết đi được" Ôm chặt chiếc giường mặt nó cự kì vui sướng.

Cả ngày nay nó chả được nghỉ ngơi gì cả, may là nhờ con Vân cả chứ ko bây giờ chắc nó nghẻo ở nơi nào đó cũng nên. Định bụng gọi cho nhỏ thì nó quên mất là cái đt yêu quý của nó đã được giam giữ bởi một tên đáng ghét rồi. Nó bắt đầu chửi rủa hắn vừa chửi vừa đấm mạnh vào con gấu bông bên cạnh, rồi nó ngủ từ lúc nào không hay.

'Heo béo dậy đi thôi nào! Heo béo dậy đi thôi nào!.. Ring....ring...ring'

Chiếc chuông báo thức vang lên, kéo nó rời khỏi giấc mộng kinh hoàng. Nó vươn tay tắt chuông rồi mệt mỏi ngồi dậy khẽ lắc đầu thật mạnh. Thật sự tối qua nó đã mơ một giấc mơ rất lạ kì. Nó thấy một bãi biển rất đẹp. Làn nước xanh biết cùng với bãi cát vàng trải rộng đến vô tận. Những cây dừa vươn cao tỏa rộng bóng mát như che chở cả bầu trời. Tất cả tạo nên một bức tranh vô cùng yên bình. Trên bãi cát thấp thoáng bóng dáng của một người phụ nữ đang vui đùa cùng một cô bé nhỏ khoảng chừng 8 tuổi. Người phụ nữ hiền hậu mỉm cười với đứa bé đang ngồi nghịch cát trên mặt lấm tầm mồ hôi. Đứa bé mải mê chơi đừa mà không chú ý cát đã dính đầy trên người và trên mái tóc ngắn chủn trong rất đáng yêu. Khẽ mỉm người nười phụ nữ lên tiếng:

-" Này con dừng lại đi cát dính đầy người ngồi đây này. Trông bẩn quá không dáng yêu chút nào cả." Bà mắng yêu rồi lấy tay phủi đi những hạt cát dính trên người đứa bé.

-" Con không đáng yêu nữa sao mẹ không thích Ngân nữa sao?" con nhỏ ngây ngô giương đôi mắt ngốc nghếch hỏi.

-" ừm " bà giả bộ nghiêm nghị gật đầu.

-" Ôí thế ngân không nghịch cát nữa là đáng yêu chứ gì" nói xong con nhỏ ngừng chơi rồi nhanh nhẹn đứng lên. " Bây giờ ngân đáng yêu rồi phải không?"

-" Ừ thế này mới đúng là Ngân bé yêu của mẹ chứ!" nói rồi bà lấy tay thột eo nó. Làm nó giật nảy mình.

-" HAHAHAA NHỘT LẮM MẸ ƠI!" Con bé giật mình chạy đi.

-" Mẹ sẽ đuổi kịp con thôi" bà cũng chạy theo. Tiếng cười tràn ngập, khung cảnh bây giờ tràn đầy hạnh phúc.

Nhưng con bé cứ chạy mãi chạy mãi mà chẳng nghe thấy tiếng động gì ở phía sau cả. Giật mình nó quay lại, đôi mắt nó mở to hết sức.

Mẹ nó không còn ở đó nữa. Nó khóc, nước mắt cứ tuôn xuống trên khuôn mặt non nớt của nó. Nó như người say loạng choạng chạy khắp nơi tìm mẹ trên miệng luôn ho to:

-" mẹ mẹ mẹ.... Mẹ về với Ngân đi đừng có trốn tìm với Ngân nữa mà !! Xin mẹ đấy!!"

-" Mẹ ra đi, Ngân hứa Ngân sẽ ngoan mà, Ngân hứa đó. Mẹ ra đi mà !!"

-" Ngân sai rồi từ giờ Ngân sẽ ngoan, Ngân không nghịch cát nữa, Ngân sẽ ăn rau, Ngân sẽ không la cà đi chơi nữa.........."

Con bé cứ độc thoại một mình chờ đợi một bóng dáng quen thuộc nhưng bóng dáng thân quen đó bây giờ đã biến mất, biến mất trước sự ngõ ngàng của nó. Gục xuống nó lẩm bẩm : " con sai rồi! mẹ ơi".

Lắc đầu xua tan đi cơn ác mộng lúc nãy. Nó đặt một dấu hỏi rất lớn. Con nhỏ đó không ai khác chính là nó còn người kia là mẹ nó chăng nhưng cố gắng như thế nào đi nữa nó vẫn không thể nhìn rõ được khuôn mặt ấy. Những kí ức của nó như những mảnh kí ức dù chấp vá lại nhưng vẫn mờ nhạt, vô vọng. "Ông trời sao ông ác vậy!! đến một kí ức về mẹ ông cũng chiếm lấy làm của riêng là sao hả??" nó bật khóc. Tiếng nấc hòa vào tiếng mưa tí tách trên ô cửa sổ. Bầu trời hôm nay u ám hơn, mây đen như lớp áo ấm bao phủ, ôm trọn lấy bầu trời.

Gạt đi những giọt nước còn đọng trên khóe mắt, uể oải bước xuống giường. Nó nhanh chóng thay xong bồ đống phục rồi bước xuống dưới nhà.

-" Bố ơi! Con đói rồi" nó nói rồi nhìn xung quanh. Tự cốc một cái vào đầu nó mới chực nhớ là tối qua bố không về nhà. Mệt mỏi lấy một miếng bánh mì và bịch sữa trong tủ lạnh nó đi học.

Những cơn mưa mùa dông nhẹ nhàng không quá mạnh mẽ. Nhưng nó mang đến một cảm giác lạnh đến nao lòng. Cô đơn, đúng bây giờ nó cảm thấy rất cô đơn, dù bên cạnh nó có rất nhiều người luôn qua tâm nó nhưng trong lòng nó vẫn còn thấy thiếu một cái gì đó không định hình được. Lấy tay gài hearphone vào tai nó bật bài 'On rainy days' của BEAST rồi nhắm mắt lại cảm nhận lời bài hát.

sesang-i eodu weojigo
joyonghi biga naerimyeon
yeojeonhi geudaero

oneuldo eogimeobshi nan
beoseonajil mot hane
neoui saenggak aneseo

kkeut iraneun geol aljiman
miryeoniran geol aljiman
ije anil geol aljiman
geukkajit jajonshim-e neol jabji mothaettdeon naega
jogeum aswi-ul bbuninikka

.

.

.

Nó thả hồn theo điệu nhạc. thì bẫm....... "KÍTTTTTTTTTTT" "RẦM"

Hàng loạt âm thanh vang lên. Hỗn độn, nó giật mình mở mắt ra. Trước mắt nó là một cảnh tượng rất huy hoàng. Một chiếc xe máy phân khối lớn thì nằm la liệt phơi nắng giữa đường bên cận không xa có một người đang nằm phanh phơi chõng chệ . Nó tạch lưỡi rồi bỏ đi luôn.

-" Khốn khiếp!!" hắn đứng dậy phủi những hạt bụi còn vương lại trên bộ đồng phục. hắn quay đầu giương mắt nhìn con nhỏ đang ung dung bỏ đi.

-" Này con khốn kia, có đứng lại không hả" hắn tức giận quát lớn.

Nó nghe thấy tiếng quát nên giật mình quay lại, thì ra là tên lúc nãy. Nó tiến lại gần nhìn kĩ dáng người kia rồi lên tiếng;

-" Lại là chú em à, sao mới sáng không ở nhà ngủ mà ra đây nằm giữa trời phơi mưa thế này" nó giương đôi mắt đắc ý nhìn hắn

-" Khốn nạn tại ai chứ? Mắt cô đem cất rồi hay sao hả? đi phải nhìn đường chứ. " Hăn tức giận.

-" Ôi mắt chị còn đây này" nói xong nó mở thật to mắt của nó lấy tay chỉ chỉ vào. " Chỉ do cậu thôi tự nhiên sáng sớm đã ôm hôn đất thế này rồi? sao trách tôi được" nó trả treo.

-" Cô được lắm! Chờ đấy tôi sẽ cho cô biết khi đụng vào Minh Tuấn này sẽ có kết cục như thế nào" Hắn từ tốn nói ra từng chữ một khiến nó lạnh xương sống. Nói xong hắn quay lại dựng chiếc xe phân phối lớn rồi chạy đi.

-" Hứ ai cần phải quảng cáo chứ!! Được thôi chị sẽ giương mắt lên xem nhóc làm gì đồ con nít ranh. Sáng sớm đồ xui xẻo" nói rồi nó cũng một mạch đi đến trường.

P/s: Các bạn đọc xong í nhớ để lại ý kiến nha. Để mình có tí động lực mà phấn đầu tí.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: