Chap 18: Anh thích em rồi đấy...
Nó lúng túng nhìn bà chị bán đồ. Công nhận trai đẹp đi rồi thì bả cũng trở về nguyên hình. Mắt thì trợn lên còn liếc liếc nữa. Haizzz bây giờ nó chỉ muốn bay lên túm tóc mà rị mà xé í hừm hừm.- Sao bây giờ có trả không.- Ờ à tiền lúc nãy còn dư ý chị tính vào luôn đi.- Ôi sao cậu ấy lúc nãy bảo tính riêng, thôi đi không đem tiền rồi bu bám người đẹp chứ gì?.- Cái gì? Chị bảo tôi bu bám người đẹp để hám tiền sao?.- Chứ còn gì nữa. Lúc nãy tưởng cao sang lắm, thì ra...- chị ta khinh bỉ nhìn nó.- Này nhá tôi nói thật từ nhỏ đến lớn cái con này chưa ai dám nhục mạ nó như thế nhá, chị là cái thá gì mà dám lên khing bỉ tôi chứ. Con này trông mặt hiền như này chứ không phải thứ dễ bị người khác chà đạp đâu.- Nó bức xúc hét to lên.- À tao đã bảo mà chỉ là thứ bám danh kiếm tiền thôi.- học sinh 1.- Thế mà tưởng cao sang lắm.- học sinh 2.- Nhìn bộ mặt ả kìa, nhục mặt chưa.- học sinh 3.... Trời đất tổ tiên ông bà chú bác ra đây mà nhìn, có oan cho nó quá không chứ. Từ nhỏ đến lớn nó chưa bao giờ và không bao giờ bu bám hay nịnh bợ ai để hám của thế mà bây giờ nó lại bị gán cái mác vô liên sỉ đó. Nó bây giờ đang rất cực kì tức giận, hai tay nấm chặt lại chuẩn bị bay vào thịt mấy con nhỏ lắm mồm kia thì:-Giải tán hết cho tôi.- một người thanh niên từ đâu đi tới quát lên khiến ai cũng rùng mình.- Ôi anh Huy.- cả bọn con gái đứa nào đứa nấy mặt sáng rỡ lên, nhốn nháo khiến cả căn-tin ồn ào chả khác gì cái chợ.- Tôi đã bảo giải tán hết đi mà.- người đó tiếp tục ra lệnh. Chỉ trong vòng chưa đầy 2 giây tất cả bọn con gái và thêm vài nạn nhân miệng còn đầy thức ăn phải chạy tán loạn mỗi người một phương. Không ai dám trái lệnh, và sẽ không bao giờ có vì họ biết dính vào thì có đường chết.- Có chuyện gì thế.- anh ta lại gần phía nó.- dạ không có chuyện gì quan trọng đâu ạ.- bà chị bán hàng sợ sệt không dám nhìn anh ta.- Nói.- anh ta hằn giọng.- Dạ chỉ tại em học sinh này ăn mà không trả tiền ạ.- Ai nói là tôi không trả chứ chỉ tại tôi để quên tiền ở nhà thôi.- nó phản bác.- Chỉ tại việc cỏn con thế mà cô làm ầm ĩ như thế sao? Hay tôi cho cô về học lại nguyên tắc.- anh ta lạnh lùng nói khiến cho chị ta tái hết cả mặt.- Tôi tôi xin lỗi ông chủ ạ..- vậy thì biến..- vừa nói xong chị ta đã chạy vù vào trong không quen liếc mắt nó.- Ông chủ???. Bây giờ nó mới ngẩn mặt lên nhìn người thanh niên đó, người mà khiến ai cũng phải sợ kể cả bà chị kia nữa. Phải tả sao nhở? Ôi tổ tiên ơi người gì mà đẹp như tranh vẽ ý, nó nhìn sững anh khiến cho người nào đó đỏ mặt.- Em nhìn đủ chưa?- À thì tôi xem thử mặt anh xấu xí thế nào mà sao ai cũng phải bỏ chạy mất dép hết.- Thay vì đá xoáy tôi, em đáng lẽ em phải cảm ơn chứ?- Cảm ơn! Sao tôi phải cảm ơn?- Này tôi vừa cứu em đấy.- Tôi có bảo anh cứu đâu, vô duyên!- Em...- Thôi xin phép chào ông chủ tôi đi, cảm ơn vì sự rãnh hơi của anh.- Nó nói xong rồi hất mặt bỏ đi.- Em khiến tôi thích rồi đấy.- Hắn mỉm cười nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đấy.... Quay về quá khứ một chút. Hôm nay anh phải đến trường để nộp giấy tờ nhập học cho thằng em khốn nạn nào đó và cũng để giải quyết một vái chuyện. Sau khi cất xe song anh đến thẳng luôn phòng hiệu trưởng để làm việc. Thế mà đang đi thì đụng phải một cô bé cực kì dở hơi. Đau lòng ở chỗ đáng lẽ cô ấy mới là người xin lỗi chứ đâu phải anh. Con gái gì mà đi đứng chả nhìn đường hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào hai cái bánh, kiểu như lần đầu tiên ăn chúng ý. Đến nổi đụng phải người anh rồi mà cũng chả thèm rời mắt đi. Vì là chủ ở đây nên cũng phải tỏ ra lịch sự một chút nên mới mở lời xin lỗi trước. Ai dè lại bị mắng lại mới đâu. Tức điên đi được, thế mà cô ấy cũng chả thèm nhìn mặt anh nữa. Haizzzzzzz dù gì anh cũng là người đẹp có tiếng khiến cô gái nào nhìn vào cũng phải chết mê chết mệt, nhưng cô ta lại chẳng thèm nhìn đến liếc mắt cũng không, khiến anh quê gần chết. Nhìn theo bóng cô khuất sau dãy học, anh vừa tức nhưng lại vừa cảm thấy một chút cảm giác gì đó nhoi nhói trong lòng. Khẽ mỉm cười anh cũng bước đi.... Sau khi làm việc xong anh định đi quanh trường để xem lại tình hình cũng như gặp các giáo viên để bàn luận về các vấn đề dạy học. Tình cờ hay duyên phận anh lại đi ngang qua căn-tin. Lúc đầu anh cũng chả để ý lắm chỉ nghĩ chắc là học sinh đứng đợi đồ ăn thôi nên cũng chả quan tâm. Nhưng khi mắt anh vô tình liếc qua bóng dáng nhỏ bé ấy thì anh nhận thấy chuyện này đáng quan tâm đây. Anh khẽ tiếng lại gần hơn để lắng nghe vụ việc. Thì ra cô gái ấy bị cả đám này ăn hiếp. Thế thì hiệp sĩ đẹp trai bóng loáng như anh phải ra tay thôi. HIHI đúng là người đẹp trai nổi tiếng khi anh vừa lên tiếng thì ai nấy cũng phải ngước lên. Chỉ một vài câu nói thôi mà cả đám học sinh ấy phải chạy tán loạn về lớp. " haha ta đẹp trai, thế lực thế mà" ( ọe buồn mửa quá) Nhưng sao mỗi lần anh gặp nó thì mỗi lần anh bị nó cho ăn cả quả bánh bơ to khủng. Đã tốn công sức đuổi đám ruồi đó đi thế mà nó không cảm ơn còn đá xoáy anh nữa... Tức éo chịu được... Cũng như lần trước chưa kịp nói gì thì nó lại bỏ đi, để mình anh quê độ một cục, nhưng may là xung quanh không có ai chứ có chắc anh không biết chạy đi đâu ý.Nhưng lần này anh đã cẩm nhẫn được rõ hơn cái cảm giác lúc nãy. Cuối cùng cái tảng băng lạnh ấy cũng tan chảy vì một ngọn lửa hốc hách nào đấy. Anh mỉm cười thầm nghĩ " Anh thích em rồi đấy..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top