1
Vương Hạo Hiên có hai chiếc năng hổ.
Thời điểm hắn vẫn còn là một tiểu nam hài, hàng xóm A Di khoa trương, có đứa con trai với hai chiếc răng hổ, nhanh mồm nhanh miệng. Thỉnh thoảng hắn đưa lưỡi ra liếm qua chiếc răng hổ, đầu lưỡi chống đỡ lên, mới mơ hồ ý thức được một loại sắc bén. Điều này không cách nào tổn thương được hắn, có thể gây tổn thương đến hắn, chỉ có sự sắc bén khi trưởng thành. Thế nhưng khoảng cách đó quá xa với hắn, ít nhất là chừng mười tám năm. Hắn cùng các tiểu nam hài khác giống nhau, khát vọng đỉnh thiên lập địa, vừa hận không được vĩnh viễn không lớn lên. Vĩnh viễn không lớn lên, mới có tư cách một hơi uống sạch ba chai soda ướp lạnh. Muốn thời điểm lớn lên, Vương Hạo Hiên liền liếm liếm chính mình răng hổ.
Hai chiếc răng hổ luôn theo bên hắn suốt kỳ nghỉ hè buồn chán, chạy trốn qua bãi cỏ xanh, công viên Hải Dương, thành thị góc đường, và cứ thế bước vào một mua hè khác. Sau đó hắn liền trưởng thành. Bởi vì một tiểu nam hài đột nhiên xuất hiện, đem tiểu nam hài này giấu đi.
Tống Kế Dương thực sự là một tiểu hài nhi. Vương Hạo Hiên luôn nói trong lòng. Cậu nói chuyện mơ mơ màng màng, mang một điểm ngọt ngào của tiểu nam Ngô Việt trong veo nhiệt tình. Cậu cười rộ lên, mặt mày hơi liễm, hai cái tiểu má lúm đồng tiền phụ giúp hoa sen ổ Yên Thủy chậm rãi đẩy ra. Nói không rõ. Có lẽ Tống Kế Dương đến tám mươi tuổi đều là cái dạng này, cái này cùng hắn như một tiểu hài nhi lại có cái gì quan hệ.
Vương Hạo Hiên nghĩ mãi mà không rõ, theo thời gian, cái thói quen nhìn trộm Tống Kế Dương ngược lại bản thân lạc địa sinh căn. Vuơng Hạo Hiên nhìn chằm chằm vào phía sau đầu cậu, sáng mềm, tóc đen ngắn hạ uốn lượn một đoạn tuyết trắng. Hắn không thể giải thích được một phép ẩn dụ, là đem nữ tử Thượng Hải so sánh với bún thịt, có thể Tống Kế Dương rõ ràng đàn ông phía Bắc, thân thể so với Thượng Hải. Bên trên phấn hồng càng bạch. Nghĩ mãi mà không rõ. Vương Hạo Hiên theo dõi bên mặt cậu. Vương Hạo Hiên nhìn đến lông mi, mũi và bờ môi.
Quá phận. Quá tệ rồi. Quá đáng ghét. Tống Kế Dương giống như cho tới bây giờ nói không lại hắn, trước sau như một cười híp mắt kéo đuôi dài âm, đầu ngón tay tựa như hồ điệp xẹt qua lòng bàn tay hắn. Hắn không thể không nghĩ tới, đây có lẽ là một loại dung túng. Nhưng hắn sao có thể được Tống Kế Dương dung túng, hắn nhường cho Tống Kế Dương mới đúng. Lời nói của hàng xóm A Di lại được Vương Hạo Hiên nhớ tới, nhanh mồm nhanh miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top