Chương 70: Tình địch so chiêu, toàn thắng


Edit: Tuyết Khanh

Ngày ấy, bởi vì chuyện của Dương Tinh Tinh, Vân Sở cũng không có đi tìm Lam Băng Tuyền để hỏi thăm chuyện người đàn ông áo trắng giống hắn như một khuôn đúc ra. Hết giờ học liền đi ngay đến bộ đội của Thượng Quan Triệt, bắt đầu tiếp nhận bộ đội huấn luyện mới.

Chỉ là, huấn luyện không phải nguyên nhân chủ yếu, mục đích của cô đến nơi này là để hỏi thăm tin tức.

Khi Vân Sở ở trong phòng huấn luyện nghe được binh lính chung quanh cửa đều đang nghị luận về Triệu thủ trưởng, khóe miệng liền lộ ra nụ cười hả hê.

"Cũng không biết thủ trưởng đắc tội với người nào, anh không biết phải không, nghe nói người vẽ con rùa đó vẽ giống như thật, phía trên còn viết tên của Triệu thủ trưởng."

"Đúng vậy, ai gan lớn như vậy, lại dám công kích mạng lưới Internet của quân khu chúng ta? Thật sự là rất giỏi."

"Chỉ là, tác phong của Triệu thủ trưởng bình thường bất chính*, lại bị một người chỉnh, ngược lại làm lòng người khoái trá." (* chắc là không cô bằng hay sao ý không hiểu lắm nên để vậy luôn ai pít chỉ mình nhé!)

"Hư, đừng nên nói những lời này, nếu như bị người có lòng nghe được thì sẽ phiền phức đó." Có người khẩn trương trả lời.

"Sợ cái gì? Ở quân khu, có mấy người thích ông ta." Người nọ khinh thường nói.

Có người than thở: "Nhưng ông ta dù sao cũng là trưởng quan của chúng ta. Nghe nói mấy ngày nay Triệu thủ trưởng một mực truy tìm hung thủ, đang lúc không tìm được người để xả giận đấy."

"Tôi nghe nói, ông ta vẫn còn tìm cao thủ, hình như là muốn phá giải thứ gì, anh nói xem không phải ông ta có đồ vật gì quan trọng bị mất?"

"Ai biết được, được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, nhanh đi làm việc, bị người khác nghe được liền xong đời."

Mấy người lính kia nói xong, nhìn quanh bốn phía, không phát hiện có người nghe lén bọn họ nói chuyện, mới an tâm rời đi.

Vân Sở trốn trong góc phòng, cũng nghe rất rõ cuộc đối thoại của bọn họ, nụ cười trên khóe miệng không khỏi đẹp hơn.

Hừ, ai bảo ông ta đối đầu với Thượng Quan Triệt, ai bảo ông ta dung túng Triệu Nhược Nghiên như vậy, xem Vân đại tiểu thư cô chỉnh chết cái tên khốn kiếp kia.

Nghĩ tới đây, con ngươi Vân Sở xoay vòng, nghĩ thầm, lần sau cô nên vẽ Vương bát đản, mà không phải chỉ vẽ con rùa*, con rùa tệ hại cũng không bằng Triệu thủ trưởng này. . . . . .(*Vương Bát, ý là chị muốn lần sau sẽ vẽ khốn khiếp thay vương bát=>mà Khanh thấy hai từ này dịch nghĩa như nhau nên....)

Một buổi chiều, Vân Sở đều ở trong bộ đội huấn luyện, cho đến ban đêm, Thượng Quan Triệt tới đón cô, cô mới rời đi.

Chỉ là, sau khi ra khỏi bộ đội, Thượng Quan Triệt liền nghiêm túc nhìn cô, để cho cô sau này ít đi lại trong bộ đội như vậy, Triệu thủ trưởng bởi vì vấn đề về tài liệu quan trọng, hôm nay người ở trong bộ đội đều nghiêm gia lục soát, hai ngày nay, người của bộ đội ra vào đều phải qua ghi danh ... Mới cho đi qua.

Mà hôm nay lúc Vân Sở đi vào, bởi vì vừa lúc gặp được Tiểu An, cho nên mới tránh được số mạng bị lục soát.

Nghe được lời nói của Thượng Quan Triệt, nhất thời trong lòng
Vân Sở liền lạnh lẽo. Quả thật, lúc này cô còn chạy tới bộ đội, giống như là tránh được hiềm nghi, nhưng ngộ nhỡ bị người có lòng lợi dụng hãm hại, đến lúc đó chỉ sợ cô sẽ rất khó thoát thân.

Trong xe thổi ra khí ấm, Vân Sở tập luyện một buổi chiều, dựa vào ghế, có chút mệt mỏi buồn ngủ.

Thấy Vân Sở như vậy, Thượng Quan Triệt cũng không có đánh thức cô, chỉ là mang theo cô đi về phía Thượng Quan gia. Hôm nay là Nguyên Đán, An Linh Nguyệt đặc biệt kêu Thượng Quan Triệt mang theo Vân Sở về nhà ăn cơm, Thượng Quan Triệt vốn định nói cho cô biết sớm một chút, chỉ là thấy cô mệt như vậy, thì nhịn xuống.

Thượng Quan Triệt lái xe vô cùng chậm lại rất vững vàng, giống như là sợ đánh thức Vân Sở đang ngủ say. Chỉ là, có người cũng không để cho Thượng Quan Triệt cùng Vân Sở hưởng thụ yên tĩnh này. . . . . .

Mắt thấy cũng sắp đến Thượng Quan gia rồi, điện thoại của Thượng Quan Triệt lúc này lại vang lên.

Thấy dãy số phía trên kia, Thượng Quan Triệt cau mày, cầm điện thoại lên: "Mẹ, chuyện gì."

Bên kia, An Linh Nguyệt bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Con trai, bữa cơm đoàn viên tối nay, người một nhà chúng ta chắc là ăn không được."

"Biết." Thượng Quan Triệt giống như là đã sớm biết sẽ có chuyện như vậy, nhàn nhạt trả lời một câu.

"Biết? Con biết chuyện Triệu thủ trưởng muốn mời nhà chúng ta ăn cơm?" An Linh Nguyệt trợn to hai mắt, đối với sự bình tĩnh của con trai có chút không hiểu.

Chỉ là, sau khi nghe được những lời này của An Linh Nguyệt, diedanlequydon.conđáy mắt Thượng Quan Triệt lóe lên ánh sáng lạnh: "Ông ta mời nhà chúng ta ăn cơm? Rất tốt, con ngược lại muốn nhìn xem, ông ta định làm cái gì."

An Linh Nguyệt khẩn trương trả lời: "Con trai, con cũng đừng kích động, Triệu thủ trưởng đã đặt tốt phòng tại khách sạn, con cùng Sở Sở trực tiếp đi qua đi. Ba con với A Duệ tối nay có chuyện nên không trở lại, mẹ cùng bà nội một lát sau liền đến."

Thượng Quan Triệt gật đầu: "Ừ, đã biết."

Thượng Quan Triệt tắt điện thoại, chau mày, mà Vân Sở bên người, bây giờ đã tỉnh lại, mặt lo lắng nhìn Thượng Quan Triệt: "Chú, không phải là Triệu thủ trưởng phát hiện cái gì chứ?"

Cô rõ ràng làm không chê vào đâu được, theo lý thuyết sẽ không lộ ra sơ hở mới phải.

Thượng Quan Triệt lắc đầu một cái, đưa tay sờ sờ đầu Vân Sở: "Không phải, yên tâm đi, có anh ở đây."

Vân Sở gật đầu, đứng dậy nhìn trên người mình một thân quần áo dễ vận động rộng rãi, có chút ảo não nhìn Thượng Quan Triệt.

Thượng Quan Triệt cười khẽ, tiếp theo liền mang Vân Sở đi đến một cửa hàng bán quần áo, để cô đổi một bộ áo khoác áo khoác màu trắng lông xinh đẹp, lúc này mới đi về phía khách sạn mà An Linh Nguyệt đã nói.

Đêm năm mới, trên đường phố người đến người đi, hết sức náo nhiệt, không ít các cặp nam nữ trẻ tuổi tay nắm tay, đi dạo trên ngã tư đường, cùng nhau chia sẻ năm mới vui sướng, cùng nhau bước qua năm mới.

Vân Sở cùng Thượng Quan Triệt nhìn đường phố phía ngoài náo nhiệt, lại không cảm thấy bất kỳ vui sướng nào.

Cùng Triệu thủ trưởng ăn cơm, liền khó tránh khỏi phải gặp mặt Triệu Nhược Nghiên, chỉ là, lần này Vân Sở định không sẽ lại bỏ qua cho Triệu Nhược Nghiên, mặc kệ cô ta muốn làm cái gì, cô cũng sẽ hung hăng phản kích.

Xe dừng lại trước một khách sạn rất xa hoa, Thượng Quan Triệt dừng xe, cùng Vân Sở đi vào khách sạn, đi thẳng tới phòng Triệu thủ trưởng đã đặt trước.

Khi nhân viên phục vụ đẩy cửa ra, Vân Sở kéo tay Thượng Quan Triệt, khóe miệng khẽ nhếch nở một nụ cười với mọi người trước mặt. Thượng Quan Triệt cũng thay đổi vẻ mặt lạnh lẽo những ngày qua, vừa vào cửa liền đối với Triệu thủ trưởng lộ ra nụ cười sáng lạn: "Khiến Triệu thủ trưởng đợi lâu."

Triệu thủ trưởng ngồi ở vị trí chính giữa, vừa lúc nhìn thấy Thượng Quan Triệt nắm tay Vân Sở đi vào, chân mày liền nhíu lại, cười nói: "Ha ha, không lâu không lâu, là ta sơ sót, không có thông báo cho cậu sớm một chút. Đi vào ngồi đi."

Vân Sở còn lại khẽ khom người với Triệu thủ trưởng tỏ vẻ lễ phép, rồi sau đó lúm đồng tiền như hoa chào hỏi: "Chào Triệu thủ trưởng, Triệu tiểu thư khỏe. Từ lâu đã nghe A Triệt nói Triệu thủ trưởng là người ngay thẳng, uy áp* bốn phương, hôm nay có may mắn gặp mặt Triệu thủ trưởng, thật sự là vinh hạnh cực kỳ."

Triệu thủ trưởng nheo mắt lại, quan sát thân thể nhỏ nhắn của Vân Sở, chỉ thấy cô mặt một áo khoác màu trắng lông, tóc dài tùy ý thả ở sau ót, thân thể nhỏ nhắn, tựa sát Thượng Quan Triệt, ngược lại có vẻ hết sức chim nhỏ nép vào người*. (*yếu đuối nhỏ bé thích dựa dẫm> chắc nghĩa đại loại là thế)

Chỉ là, trên người Vân Sở mặc dù tản ra phong cách ưu nhã, cũng không thể so sánh với con gái của ông ta. Triệu Nhược Nghiên từ nhỏ đã quen thuộc các loại lễ nghi, cũng thường xuyên tham gia các loại bữa tiệc trong xã hội thượng lưu, khí chất trên người sớm đã là nghiêm chỉnh vốn có, không thể bắt bẻ. Vân Sở này muốn vóc người không có vóc người, muốn thân phận không có thân phận, làm sao có thể cùng con gái ông ta đánh đồng*? (*so sánh)

Trong quá trình Triệu thủ trưởng quan sát Vân Sở, đối với Vân Sở kết luận. Trong lòng mặc dù cực kỳ khinh thường, nhưng mà trên mặt lại cười ôn hòa: "Vân Tiểu Thư khách sáo, Vân Tiểu Thư hoạt bát đáng yêu như thế, lại biết nói chuyện như vậy, khó trách A Triệt để ý cô như vậy."

Nghe vậy, đáy mắt Thượng Quan Triệt thoáng qua một tia lạnh lẽo. Triệu thủ trưởng lời này xem ra giống như là đang khích lệ Vân Sở, nhưng trên thực tế cũng là đang trách cứ Vân Sở nhanh mồm nhanh miệng, thứ nhất là đang nịnh bợ Triệu thủ trưởng.

Không chờ Thượng Quan Triệt mở miệng, Vân Sở liền cười hì hì cùng Thượng Quan Triệt ngồi xuống ở trên ghế dựa bên cạnh, không chút khách khí trả lời: "Cảm ơn Triệu thủ trưởng khích lệ, Vân Sở sao có thể cùng Triệu tiểu thư so sánh, ở trước mặt Triệu tiểu thư, Vân Sở cũng chỉ là một cô nhóc con không hiểu chuyện."

Nghe vậy, Triệu thủ trưởng lộ ra nét mặt cô biết là tốt rồi. Mà Triệu Nhược Nghiên còn lại là cau mày, cảm giác Vân Sở êm đẹp, sẽ không có việc gì làm thì liền chê bai mình mà tới khích lệ cô ta.

Triệu Nhược Nghiên đang muốn ngăn cản Triệu thủ trưởng mở miệng, lại thấy Triệu thủ trưởng đã hài lòng gật đầu: "Vân Tiểu Thư quá khiêm nhường. Chỉ là, đứa nhỏ Nghiên Nghiên này, thật đúng là rất được lòng ta, từ nhỏ đã rất lễ phép hiểu chuyện, cũng không khiến người nhà quan tâm."

Vân Sở nheo mắt lại, cười giống như hồ ly, gật đầu một cái: "Đúng vậy, ở trước mặt Triệu tiểu thư, Vân Sở liền cảm thấy mình giống như làm nền cho lá xanh. Nhưng là, A Triệt lại chỉ thích tôi như vậy . . . . . . Ai!"

Vân Sở đầu tiên là chê bai mình không đáng giá một đồng, khiến Triệu Nhược Nghiên cùng Triệu thủ trưởng để xuống đề phòng, bắt đầu đắc chí. Sau đó lại tới một câu"A triệt chỉ thích tôi như vậy ", nói cho Triệu thủ trưởng, con gái của ông ta có tốt hơn nữa, cũng không vào được mắt Thượng Quan Triệt, cũng so không được với Vân Sở cô. Cuối cùng lại thở dài một tiếng, bày tỏ mình cũng không hiểu tại sao Thượng Quan Triệt coi trọng, đi cùng với anh cũng là bất đắc dĩ.

Phụ nữ Triệu gia nghe nói như thế, nhất thời bị tức đến đỉnh đầu bốc khói, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Sở, hận không thể giết chết cô, cả khuôn mặt là vẻ lúng túng.

Triệu Nhược Nghiên sớm đoán được Vân Sở không biết tại sao cô lại đột nhiên tốt bụng khích lệ mình, nhưng lại cảm thấy cô có thể là vội vã muốn vuốt mông ngựa cha cô ta, không thể không nhân cơ hội lấy lòng cha cô ta, trong lòng cũng bắt đầu đắc chí. Không ngờ Vân Sở lại nói một câu như vậy, đó không phải rõ ràng nói cô ta có tốt hơn nữa cũng không bằng Vân Sở sao? Điều này làm cho Triệu Nhược nghiên luôn luôn tự cao, làm sao có thể nuốt xuống giọng điệu này?

Cô ta tức giận ngược lại cười, hết sức biểu hiện tính cách tu dưỡng tốt của mình: "Vân Sở lời này cũng không đúng rồi, trừ đi thân phận ở ngoài, em cùng anh Thượng Quan vẫn là rất xứng đôi. Chỉ là, em cũng biết, anh Thượng Quan thân là Thượng tá, thân phận tôn quý, con gái nhà bình thường, dĩ nhiên là không xứng với anh ấy."

Triệu Nhược Nghiên nói xong, mặt nở nụ cười nhìn Vân Sở.

Cô ta nói lời này, trước là chê bai thân phận của Vân Sở, đề cao thân phận của Thượng Quan Triệt, hơn nữa uyển chuyển chỉ ra thân phận cách xa của bọn họ, ngụ ý là: Mặc dù Thượng Quan Triệt thích Vân Sở cô hơn nữa, thân phận của anh như vậy cũng không thể sẽ lấy cô, chỉ có Triệu Nhược Nghiên tôi mới xứng với anh.

Chỉ là, không đợi Vân Sở phản bác, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng cười nhẹ: " Lời này của Triệu tiểu thư, là muốn chỉ trích tôi cùng cha của A Triệt không xứng đôi sao?"

Sau tiếng nói, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ, tiếp, một thân áo che gió màu đen, nhìn An Linh Nguyệt hiên ngang mạnh mẽ, đỡ bà nội một thân áo khoác ngoài màu xanh đậm, từ từ đi vào.

Sắc mặt của Triệu Nhược Nghiên biến đổi, cô ta không ngờ An Linh Nguyệt sẽ đúng thời điểm này đi vào, càng quên chuyện bản thân An Linh Nguyệt xuất thân hắc đạo, vốn là còn nghĩ mình sẽ để lại ấn tượng tốt với An Linh Nguyệt, lát nữa chỉ cần nghĩ biện pháp khiến Vân Sở thất bại, khiến An Linh Nguyệt cùng bà nội cũng chán ghét Vân Sở, là cô có thể chiếm được tâm của An Linh Nguyệt cùng bà nội. Nói như vậy, mặc dù Thượng Quan Triệt không thích mình, cô cũng có biện pháp khiến Vân Sở bại lui.

Chỉ là không ngờ, An Linh Nguyệt lại vào, là hư ấn tượng tốt của mình ở trong lòng bà.

Triệu Nhược Nghiên hung hăng trợn mắt nhìn Vân Sở một cái, lúc này mới cười đứng dậy, nỡ nụ cười nhìn An Linh Nguyệt: "Bác gái nói quá lời, bác gái xuất thân Quý tộc, thân phận và địa vị đều xứng với bác Thượng Quan. Nhược Nghiên trong lòng vẫn rất hâm mộ bác trai bác gái tình cảm sâu đậm đấy. . . . . ."

Triệu Nhược Nghiên chỉ là khen ngợi An Linh Nguyệt cùng cha của Thượng Quan Triệt rất xứng đôi, miệng cũng không đề cập tới thân phận của Vân Sở, nói trắng ra là, câu nói lúc ban đầu cô ta nói rằng thân phận của Vân Sở không xứng với Thượng Quan Triệt, vẫn như cũ rất châm chích.

Vân Sở đứng dậy, khuôn mặt nở nụ cười đỡ bà nội, không nhìn Triệu Nhược Nghiên cố ý lấy lòng: "Bà nội, người đã đến rồi, mấy tháng không thấy, thân thể bà nội còn tốt đó chứ?"

"Ai. . . . . . Rất tốt rất tốt, bà nội ăn ngon ngủ được, ha ha, nếu là Sở nha đầu đến bồi bà nội nhiều hơn, bà nội sẽ tốt hơn." Bà nội cười, vỗ vỗ tay Vân Sở, trong giọng nói lại mang theo trách cứ.

Vân Sở le lưỡi một cái, nghe ra trong giọng nói bà nội mang theo cưng chiều, dìu bà ngồi xuống ghế dựa: "Là Sở Sở có lỗi, trong khoảng thời gian này Sở Sở rất ham chơi, không có đi thăm bà nội, sau này nhất định sẽ thường xuyên đến bồi bà nội nói chuyện phiếm."

"Cái con nhóc này, miệng thật là ngọt." Bà cốc một cái lên cái trán Vân Sở, động tác thân mật, cùng giọng nói tán dương, khiến trên mặt Triệu Nhược Nghiên cùng Triệu thủ trưởng cũng trở nên khó coi.

Bà nói miệng Vân Sở ngọt, không phải là đang ám chỉ Triệu thủ trưởng cùng Triệu Nhược Nghiên không hiểu quy củ, không kính già yêu trẻ sao? Bà mặc dù đã lâu không hỏi chuyện bên ngoài, nhưng nói thế nào bà cũng đã từng là người đứng đầu trong quân đội, mà Triệu thủ trưởng thấy bà, cũng nên đứng dậy thăm hỏi đôi câu, nhưng cha con bọn họ lại an tĩnh ngồi ở chỗ đó.

Mặt mũi Triệu thủ trưởng hơi khó coi, liền lôi kéo Triệu Nhược Nghiên đứng dậy, đối với bà cười nói: "Hậu bối xin ra mắt tiền bối, đã lâu không gặp, tiền bối thân thể có tốt hơn không?"

Triệu Nhược Nghiên nhìn cha mình cũng kính sợ lão thái thái này như vậy, cũng lập tức lấy lòng cười: "Nhược Nghiên gặp qua bà nội, trời lạnh như thế này kính xin bà nội tới dùng cơm, khiến bà nội mệt mỏi."

Lão thái thái nhàn nhạt liếc Triệu Nhược Nghiên cùng Triệu thủ trưởng một cái, rồi sau đó cười nói: "Triệu thủ trưởng cùng Triệu tiểu thư quá khách khí, cơm tối năm này, có thể cùng nhau ăn với Triệu thủ trưởng, cũng coi là vinh hạnh của Thượng Quan Gia ."

Sắc mặt Triệu thủ trưởng biến hóa, nhưng vẫn ngồi xuống ghế dựa, sau đó bắt đầu nói một ít lời nịnh nọt với lão thái thái.

Triệu Nhược Nghiên đã sớm nghe nói lão thái thái này rất lợi hại, hôm nay gặp mặt, trong lòng cũng hết sức kính sợ, càng muốn tìm biện pháp lấy lòng bà. Vừa giúp bà châm trà, vừa gắp thức ăn cho bà, người không biết, còn tưởng rằng đây là bà nội của cô ta đấy.

So sánh, Vân Sở liền an tĩnh rất nhiều, an tĩnh ăn món ăn do Thượng Quan Triệt gắp cho cô, tình cờ nhìn thẳng vào mắt Thượng Quan Triệt, tình ý dạt dào.

Bên kia, Triệu Nhược Nghiên thấy Vân Sở thừa dịp cô ta đang lấy lòng An Linh Nguyệt cùng lão thái thái, cư nhiên cùng Thượng Quan Triệt 'liếc mắt đưa tình', trong lòng rất bực bội.

Nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của cha bên cạnh, cô ta chỉ có thể ráng nhịn, không chấp nhặt cùng Vân Sở. Chỉ cần lấy được tâm của lão thái thái cùng An Linh Nguyệt, Vân Sở căn bản không là gì cả.

Triệu Nhược Nghiên biết, lão thái thái cùng An Linh Nguyệt từ trước tới giờ luôn không hợp, nghĩ thầm, An Linh Nguyệt thích Vân Sở như vậy, lão thái thái kia sẽ không thích mới đúng. Cho nên liền vẫn đối với lão thái thái lấy lòng.

Lão thái thái mặc dù vẫn không màng mọi chuyện, nhưng đối với chuyện của cháu mình bà vẫn hiểu rõ, đối với chuyện trong bộ đội, càng rõ như lòng bàn tay, nhưng bà cái gì cũng không nói ra, nhận sự lấy lòng của Triệu Nhược Nghiên, yên tâm thoải mái ăn cơm, uống trà. Mặc kệ Triệu Nhược Nghiên nói gì để lấy lòng bà, bà đều chỉ nhàn nhạt mà cười cười, thỉnh thoảng tán dương một đôi lời.

Vừa bắt đầu Triệu Nhược Nghiên cho là lão thái thái bắt đầu chú ý tới mình rồi, liền càng thêm ân cần.

Chỉ là, càng đi về phía sau, càng cảm thấy có cái gì không đúng, thái độ của lão thái thái đối với chính mình, cũng quá không khách khí, giống như mình không phải là cháu dâu tương lai của bà, mà là ôsin của bà vậy.

Cảm giác như thế, khiến sắc mặt của Triệu Nhược Nghiên trở nên khó coi, trong lòng không khỏi có chút oán hận với lão thái thái.

Chỉ là, cô ta cũng không suy nghĩ một chút, cô ta vốn cũng không phải là bạn gái của Thượng Quan Triệt, càng không phải là cháu dâu tương lai của lão thái thái, tại sao muốn lão thái thái đối tốt với cô ta đây? Lão thái thái không có cự tuyệt sự lấy lòng của cô ta, cũng đã nể mặt mũi, lại còn có được mặt mũi mà muốn lên mặt.

Chỉ là, lão thái thái đúng là không yên lòng, cố ý khiến Triệu Nhược Nghiên khó chịu, cũng là bởi vì Triệu Nhược Nghiên này quá không biết điều rồi. Khắp nơi nhằm vào Vân Sở không nói, còn để cho Triệu thủ trưởng nhân cơ hội gây áp lực với cháu ngoan của bà. Lão thái thái luôn luôn bao che, đối với chuyện này tự nhiên là bất mãn hết sức.

Vân Sở thấy sắc mặt của Triệu Nhược Nghiên, biết cô ta đã ý thức được cái gì, lúc này mới cười hì hì gắp thức ăn cho An Linh Nguyệt cùng lão thái thái: "Bà nội, ăn rau cải nhiều một chút, đối với thân thể rất tốt."

"A, con cũng ăn nhiều chút."

Nụ cười của Vân Sở ngọt ngào cùng với giọng nói dịu dàng, khiến lão thái thái lộ ra một nụ cười, hài lòng đối với Vân Sở gật đầu: "Chỉ có Sở nha đầu đau lòng bà nội, cả ngày ăn những thứ đồ dầu mỡ kia, thật sự rất không tốt cho thân thể."

Nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt Triệu Nhược Nghiên trở nên khó coi, bởi vì cô ta mới vừa gắp món ăn cho lão thái thái, đều là gắp thịt cho bà hay sao? Cô ta cho là gắp thịt cho lão thái thái, lão thái thái sẽ cảm thấy cô ta hiếu thuận, liền không thích Vân Sở nhưng không ngờ lão thái thái lại nói ra lời như vậy.

Gương mặt giận đến đỏ bừng, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

An Linh Nguyệt thấy vẻ mặt của Triệu Nhược Nghiên, tiếp tục kích thích cô ta: "Sở Sở đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện, sau này có con ở bên cạnh A Triệt, ta cùng bà nội cũng yên lòng."

"Dì, người lại giễu cợt Sở Sở." Vân Sở đỏ mặt, cúi đầu cố làm nũng, ngược lại chọc cho lão thái thái cùng An Linh Nguyệt cười to không dứt.

Mà Triệu thủ trưởng cùng Triệu Nhược Nghiên cũng đã bị giận đến không được, cắn răng, rối rít âm ngoan chuyển hướng nhìn sang Vân Sở.

Đều là lỗi của tiện nhân Vân Sở này, nếu không phải là do cô, Triệu gia cùng Thượng Quan gia quan hệ cũng sẽ không chuyển biến xấu, Triệu thủ trưởng cũng không cần giống như bây giờ, hao tổn tâm cơ chỉ muốn đối phó Vân Sở. Đối với Triệu thủ trưởng mà nói, thu phục Thượng Quan Triệt, tốt hơn nhiều khi phải trừ đi Thượng Quan Triệt. Dù sao thế lực Thượng Quan gia quá lớn, muốn trừ đi Thượng Quan Triệt, ông ta phải tiêu phí không ít nhân lực vật lực.

Nếu là Thượng Quan Triệt cùng Triệu Nhược Nghiên ở chung một chỗ, vậy đối với Triệu thủ trưởng mà nói, không thể nghi ngờ là kết quả tốt nhất, nhưng cố tình nửa đường nhảy ra một cái Vân Sở, làm hỏng kế hoạch của ông ta.

Không chỉ có như thế, bởi vì kế hoạch thu phục Thượng Quan Triệt thất bại, ông ta không thể không tìm cách đè ép Thượng Quan Triệt, một mặt, lại không thể không kiêng kỵ thế lực của Thượng Quan gia, không thể làm quá mức rõ ràng. Vì thế, Triệu thủ trưởng phải tốn hao rất nhiều tâm sức.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì có người ác ý phá hư Internet quân khu, khiến cho hắn thất bại trước mặt thuộc hạ coi như xong, còn khiến rất nhiều tài liệu quan trọng cũng bị khóa kín, càng làm cho lòng hắn phiền như đốt.


Nhớ tới những thứ tài liệu bị khóa chết kia, Triệu thủ trưởng giận đến sắc mặt tái nhợt. Ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Sở càng trở nên ác độc hơn.

Vân Sở không nhìn ánh mắt giết người của Triệu thủ trưởng cùng Triệu Nhược Nghiên, tự nhiên ăn đồ ăn trong bát.

Lúc này, Triệu Nhược Nghiên trông thấy tất cả mọi người đều ăn không sai biệt lắm, liền dịu dàng cười, bưng lên trên mặt bàn bình trà ngon mới vừa pha châm trà cho lão thái thái cùng đám người Vân Sở.

"Bà nội, bác gái, uống chút trà đi ạ."

Lão thái thái cùng An Linh Nguyệt gật đầu, đối với Triệu Nhược Nghiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Triệu Nhược Nghiên tiếp theo liền châm trà cho Thượng Quan Triệt, đứng ở một bên trà còn lộ ra chút thẹn thùng, nhìn Vân Sở một cái lạnh đến buồn nôn.

Chỉ là, lúc châm trà cho Vân Sở, đáy mắt Triệu Nhược Nghiên lại thoáng qua một tia tính toán: "Vân Sở, tới uống trà. . . . . ."

Vân Sở bưng cái ly, tiếp được nước trà của Triệu Nhược Nghiên rót xuống, trong mắt lóe lên một tia sáng loáng, cười gật đầu: "Đa tạ Triệu tiểu thư."

Mắt thấy trong chén Vân Sở trà đã muốn rót đầy rồi, tay Triệu Nhược Nghiên đột nhiên run một cái.

Vân Sở thấy thế, tay nhè nhẹ xê dịch qua bên cạnh, vốn là phải đổ nước ở trên tay Vân Sở, nhưng toàn bộ đều đổ xuống trên mặt bàn. Triệu Nhược Nghiên thấy hành động của mình bị nhìn thấu, đáy mắt thoáng qua một tia ác độc.

"Ai nha, thật xin lỗi Vân Sở tiểu thư, không có làm bỏng cô đi?" Triệu Nhược Nghiên cố làm vẻ kinh hoảng thu hồi bình trà, đưa tay định kiểm tra tay bưng ly trà của Vân Sở.

Vân Sở nhìn nước trên mặt bàn đã chảy đến trước người mình, cũng hốt hoảng đứng lên, trong chén nước bởi vì rót có chút đầy, một động tác này, liền có chút ít bọt nước tràn ra. Lúc này tay của Triệu Nhược Nghiên vừa lúc đưa tới trong tầm tay Vân Sở, vì vậy khi nước trong chén đổ ra, toàn bộ đều đổ ở trên tay của Triệu Nhược Nghiên.

Đây là nước trà nhân viên phục vụ mới vừa đưa lên, hiển nhiên là dùng nước mới đun sôi để pha, còn có sương mù nồng nặc, giờ phút này đổ xuống trên tay Triệu Nhược Nghiên, nóng đến Triệu Nhược Nghiên phải lớn tiếng la: "A. . . . . ."

Nhưng lúc này, Triệu Nhược Nghiên cũng không quên tiếp tục đối với Phó Vân Sở. Cô ta bị đau, cuống quít rút tay của mình về thì bởi vì hốt hoảng, rất không cẩn thận lần nữa đụng phải cái ly Vân Sở đang cầm trong tay. Sức lực này không lớn không nhỏ, lại vừa lúc đủ để cho nước trong ly của Vân Sở đổ ra, mà Vân Sở một khi bị vậy cũng sẽ bị phỏng, chắc chắn sẽ theo bản năng vứt cái ly trong tay.

Triệu Nhược Nghiên đã tính toán kĩ rồi, bên phải chỗ ngồi của Vân Sở là lão thái thái, chỉ cần Vân Sở này đem cái ly trà trong tay phải buông lỏng ra, vậy trà nóng trong cái ly sẽ rơi xuống ở bên cạnh lão thái thái, thậm chí sẽ đổ hết nước trà lên người lão thái thái.

Triệu Nhược Nghiên vốn là đối với lão thái thái này mới vừa rồi đem chính mình làm thành người hầu khiến cho cô ta cảm thấy rất bất mãn, nếu không phải không thể không lấy lòng được vị lão bà này, cô ta đã sớm trở mặt. Hôm nay, thừa dịp loạn có thể trả thù đồng thời đổ lỗi cho Vân Sở, có thể loại bỏ Vân Sở, còn có thể báo thù lão thái thái . Có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.

Ngoài bản lãnh của cha cô ta, lòng dạ độc ác của Triệu thủ trưởng, Triệu Nhược Nghiên có thể nói là học vô cùng tinh tế*. Lần này phát huy, càng thêm thuận buồm xuôi gió.(* kiểu như trò giỏi hơn thầy ý)

Chỉ là, Triệu Nhược Nghiên cũng quá coi thường bản lĩnh của Vân Sở.

Vân Sở nhìn tay phải bưng cái ly nước trà đang đổ ra, cười lạnh nhìn Triệu Nhược Nghiên một cái, thấy trong mắt Triệu Nhược Nghiên hiện vẻ ác độc thì nhếch miệng lên, nhíu mày, sau đó nhanh chóng đem vật cầm trong ta vứt lên. Chỉ thấy chén kia ở trước mặt của Vân Sở xẹt qua, sau đó cái ly vững vàng rơi vào tay trái của cô, ngay cả chút nước trà cũng không có nhỏ ra.

Nhưng mà bởi vì cử động vừa rồi làm quá nhanh, tay phải lại bị nước nóng vẩy lên, dưới chân Vân Sở mất thăng bằng, thân thể thiếu chút nữa ngã xuống.

Cũng may lúc này, Thượng Quan Triệt đứng lên, không biến sắc đưa tay nắm eo của Vân Sở, ổn định thân thể của cô, một cái khác sau đó nhẹ nhàng nhận lấy ly trà trên tay trái của cô, giơ lên trước mặt, nhấp một ngụm: "Này Triệu tiểu thư châm trà chính là không giống nhau, mùi vị rất đặc biệt."

Giọng nói của Thượng Quan Triệt, lạnh nhạt mang theo một tia đùa giỡn, chỉ là cặp mắt màu rám nắng kia, đang lạnh lùng nhìn Triệu Nhược Nghiên, ánh mắt lạnh lẽo này, khiến Triệu Nhược Nghiên mới vừa ổn định thân thể, nhẹ nhàng lung lay một cái, nếu không phải là Triệu thủ trưởng đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ cô ta, chỉ sợ Triệu Nhược Nghiên sẽ bị ánh mắt của Thượng Quan Triệt dọa sợ đến té ngã trên đất.

Vừa lúc nhìn thấy lạnh lẽo trong mắt của Thượng Quan Triệt, Triệu thủ trưởng trợn mắt nhìn Triệu Nhược Nghiên một cái, nghiêng đầu đối với Vân Sở cười nói: "Mới vừa là do con gái tôi còn nhỏ nên thất lễ, không có làm bỏng Vân tiểu thư chứ?"

Nghe được Triệu thủ trưởng đem tất cả tính toán mới vừa rồi của Triệu Nhược Nghiên đều dùng một câu thất lễ mà cho qua, trong mắt Vân Sở cùng Thượng Quan Triệt cũng đã hiện lên lạnh lẽo.

Vân Sở nhún nhún vai, cùng Thượng Quan Triệt cùng nhau ngồi xuống: "Triệu thủ trưởng khách khí, là tôi không cẩn thận hù dọa Triệu tiểu thư, mới để cho Triệu tiểu thư như vậy, không trách Triệu tiểu thư được."

Cô nói là cô làm Triệu Nhược Nghiên sợ, mới để cho Triệu Nhược Nghiên xảy ra ngoài ý muốn, tỏ rõ tất cả đều là Triệu Nhược Nghiên nhát gan gây ra lỗi. Vân Sở khẳng định mình sự thật bị bỏng rồi, miệng cũng không đề cập tới chuyện Triệu Nhược Nghiên cũng bị bỏng. Khiến Triệu Nhược Nghiên giận đến gắt gao cắn răng, tay hung hăng nắm thành nắm đấm.

Chỉ là, khi tay nắm chặt lại, trên mu bàn tay liền truyền đến một hồi đau rát, sắc mặt Triệu Nhược Nghiên tái nhợt, rõ ràng giận đến không nói được, còn 'giấy rách cố giữ lấy lề' cười nói: "Là chị không đúng, bàn tay của em như thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?"

Vân Sở nâng lên tay mình bị bỏng đỏ bừng, cười khẽ nói: "Không có gì đáng ngại, chị không có việc gì là tốt rồi."

Mà lúc này vết thương trên tay Triệu Nhược Nghiên rõ ràng so với Vân Sở còn nghiêm trọng hơn, bàn tay da mịn thịt mềm, cũng đã nổi lên vết nước phồng lên, nhưng bởi vì mấy câu nói đó của Vân Sở, liền đau cũng không kêu lên được.

Mọi người đều nói cô ta không sao, lúc trước cô ta cũng quả thật không có nói mình bị thương, lúc này còn nói mình cũng bị bỏng, chẳng phải là ở trước mặt người lớn trong nhà Thượng Quan cùng ở trước mặt của Thượng Quan Triệt mất hết mặt mũi sao? Phải chịu đựng, một hồi sẽ không bị Thượng Quan Triệt phát hiện. . . . . .

Triệu Nhược Nghiên cố nén tức giận, nặn ra một nụ cười, làm bộ như không có chuyện gì ngồi ở chỗ đó.

Thượng Quan Triệt thấy mu bàn tay Vân Sở bị phỏng rồi, vốn định lập tức mang Vân Sở đi bệnh viện, Vân Sở cự tuyệt lấy ra một lọ cao trên người, nhẹ nhàng bôi ở trên tay, cười nói: "Không có việc gì, vết thương nhỏ, không cần đi bệnh viện."

Thật may là, hôm nay lúc đi ra ngoài cô nhớ mang theo lô hội gel*, nếu không, coi như lúc mới vừa rồi khi nước kia đổ ở trên tay mình Vân Sở cũng không phải là rất nóng, cô cũng có thể chịu được. (*gel nha đam / gel cây lô hội ai muốn biết thêm chi tiết thì search bác GG để biết thêm chi tiết nhé!!!!)

Chỉ là, so với Triệu Nhược Nghiên, vết thương của Vân Sở nhẹ hơn nhiều, cho nên, cô không có vội vã rời đi. Bọn họ không đi, Triệu Nhược Nghiên cũng không thể rời đi, Triệu Nhược Nghiên không thể mau rời khỏi thì không thể sớm đi đến bệnh viện, vết thương trên tay cô ta nếu không kịp thời xử lý, rất có thể sẽ lưu lại sẹo.

Nhớ tới làn da tay trắng nõn của Triệu Nhược Nghiên rất nhanh có thể sẽ lưu lại dấu vết, Vân Sở cười hài lòng.

An Linh Nguyệt cùng lão thái thái hiển nhiên là thấy được một màn kia, cũng hiểu dụng ý của Vân Sở, mấy người rối rít thân thiết cùng Triệu thủ trưởng với Triệu Nhược Nghiên nói chuyện, cơm cũng ăn xong rồi, bọn họ cũng không vội đi, sửng sốt lại nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ.

Tay của Triệu Nhược Nghiên đã nổi lên bọt nước nhỏ, đau đớn khó nhịn, vừa ý bộ dáng người của Thượng Quan gia đối với mình quan tâm đầy đủ, cô ta bắt đầu còn cảm thấy rất vui vẻ, nhưng về sau mới phát hiện, bọn họ căn bản là cố ý trì hoãn thời gian, nhất thời tức đến đỏ mặt.

Cũng may, lúc này điện thoại Triệu Nhược Nghiên vang lên.

Triệu Nhược Nghiên cầm điện thoại di động lên, khi nhìn thấy số gọi đến trên màn hình điện thoại di động, nhếch miệng lên, hả hê nhìn Vân Sở một cái, trong mắt tràn đầy ác độc. Ngay sau đó, khẽ cười đối với đám người lão thái thái nói: " bà nội, bác gái, anh Thượng Quan, thật ngại, Nhược Nghiên tối nay còn hẹn với bạn có chút việc, sợ rằng phải đi trước rồi."

"Triệu tiểu thư có chuyện phải đi mau lên, không còn sớm, chúng ta cũng nên đi về." Lão thái thái lần này ngược lại không tiếp tục làm khó Triệu Nhược Nghiên, mà là cười đứng dậy, nói tiếp: "Hôm nay đa tạ Triệu thủ trưởng chiêu đãi, ngày khác rảnh rỗi, Triệu thủ trưởng nhất định phải cho Thượng Quan gia chúng tôi mặt mũi, tới uống rượu mừng của A Triệt cùng Sở Sở nhà chúng tôi."

Nghe vậy, sắc mặt của Vân Sở cùng Triệu Nhược Nghiên cũng thay đổi.

Chỉ là, Vân Sở là bởi vì lão thái thái nói quá đột nhiên, để cho cô ứng phó không kịp. Mà Triệu Nhược Nghiên có lẽ là vì oán hận, ở đáy lòng thề, nhất định phải tăng nhanh động tác, xử lý xong Vân Sở.

Ăn xong cơm tất niên, không có khói thuốc súng trong chiến tranh, hạ màn, Vân Sở cùng An Linh Nguyệt đỡ lão thái thái đi ra khỏi phòng, Thượng Quan Triệt cùng đi phía sau, hình như cùng Triệu thủ trưởng nói mấy câu gì đó, mặt mới nở nụ cười rời khỏi phòng.

Trong phòng, chỉ còn dư lại bộ mặt ngoan tuyệt* của Triệu Nhược Nghiên cùng sắc mặt khó coi của Triệu thủ trưởng. (*độc ác)

Nhìn đám người Thượng Quan Triệt rời đi, Triệu Nhược Nghiên nheo mắt lại, nhìn màn ảnh điện thoại của mình, lộ ra một nụ cười âm trầm: "Cha, người hãy yên tâm đi, tiểu tiện nhân Vân Sở kia sẽ không đắc chí quá lâu đâu."


Triệu thủ trưởng nhìn tự tin trong mắt con gái mình, hít sâu, hài lòng nói: "Nghiên Nghiên, cô nhóc kia rất khó đối phó, con phải cẩn thận một chút, chớ để bị bắt được nhược điểm gì."


"Yên tâm đi, cha, lần này, Vân Sở chết chắc."

Ra khỏi sương phòng, đưa An Linh Nguyệt cùng lão thái thái lên xe, Thượng Quan Triệt lập tức khẩn trương lôi kéo tay Vân Sở, nhỏ giọng hỏi: "Có đau hay không?"

Vân Sở lắc đầu: "Không có việc gì, thoa ít thuốc, sẽ rất nhanh khỏi."

Thượng Quan Triệt than nhẹ một tiếng, kéo Vân Sở vào trong ngực: "Là anh không có bảo vệ cho em thật tốt."

Vân Sở khẽ cười, an tĩnh tựa vào trong ngực Thượng Quan Triệt, ngửi mùi thơm ngát trên người của anh, hạnh phúc lắc đầu: "Đồ ngốc, chuyện này không liên quan tới anh, là người phụ nữ Triệu Nhược Nghiên kia thật khó dây dưa. Em không nhìn lầm, đoán chừng cô ta rất nhanh lại có động tác rồi."

Thượng Quan Triệt nheo mắt lại, trong mắt là lạnh lẽo Vân Sở chưa từng thấy qua: "Anh sẽ không để cho cô ta thực hiện được."

Vân Sở nhớ tới chuyện lần trước thấy Triệu Nhược Nghiên cùng bang Lưu Tinh cấu kết, liền ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Triệt nói: "Chú, anh biết lão đại Lưu Tinh bang là hạng người gì không?"

Thượng Quan Triệt có quan hệ cùng người của Ám Sát, mà Ám Sát luôn luôn biết rõ chuyện của tất cả các bang phái trong một thành phố như lòng bàn tay, lời này hỏi anh ta là chính xác không sai

Thượng Quan Triệt nhẹ nhàng xoa đầu Vân Sở: "Bang Lưu Tinh thế nào?"

"Triệu Nhược Nghiên gần đây đang cùng người của bang Lưu Tinh cấu kết, em lo lắng lần sau cô ta sẽ nhằm vào bang Huyễn Dạ của chúng ta. . . . . ." Giọng nói Vân Sở rất nhạt, nhưng chân mày lại nhíu chặt.

Hôm nay bang Huyễn Dạ, thế lực chia làm hai phái, một khi cùng những bang phái khác tranh cãi, Vân Sở chỉ sợ không kịp gộp thế lực làm một, sẽ để cho thế lực mình thật vất vả gom góp lần nữa biến thành mảnh nhỏ. Bởi như vậy, không chỉ có thế lực của Vân Sở, chỉ sợ là cả bang Huyễn Dạ có thể tan rã.

Mặc dù cô không phải con gái của Vân Ngạo Thiên, nhưng thương yêu của Vân Ngạo Thiên trước kia đối với 'Vân Sở' cô lại rất rõ ràng, hơn nữa, hiện tại bang Huyễn Dạ cũng là mục tiêu duy nhất để cô dựa vào, cô quyết không để bang Huyễn Dạ bị hủy diệt.

Thượng Quan Triệt vỗ nhè nhẹ lưng của cô, dịu dàng an ủi: "Tất cả đã có anh."

Dứt lời, lại cau mày, nói: "Lão đại bang Lưu Tinh những năm gần đây một mực vụng trộm phát triển thế lực, nhìn bề ngoài tầm thường tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ, nhưng trên thực tế lại phát triển một nhóm lực lượng không thể bỏ qua. Anh cũng là trong khoảng thời gian này mới lưu ý đến. Chỉ là, lão đại bọn họ vẫn dấu kín sâu vô cùng, anh cũng không hiểu rõ hắn. Chỉ biết là hắn luôn luôn không qua lại với người ngoài. Lần này tại sao lại cấu kết cùng Triệu Nhược Nghiên đây?"

Đây là chính là điều Vân Sở không nghĩ ra, cô cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu. Rồi sau đó như nghĩ tới cái gì, hỏi: "Chú, nếu như có hai người dáng dấp giống nhau như đúc, bọn họ có thể là cùng một người sao?"

Nói xong, Vân Sở lại bổ sung một câu: "Chỉ là khuôn mặt rất giống nhau, nhưng tính tình lại khác biệt rất xa."

Thượng Quan Triệt cau mày, nói: "Có thể là cùng một người, cũng có thể là . . . . . . Sinh đôi."

. . . . . .

Ngày thứ hai Vân Sở đi tới trường học, liền lần nữa đi tới phòng làm việc của Lam Băng Tuyền.

Chỉ là, cô cho là Dương Tinh Tinh ngày hôm qua bị dạy dỗ như vậy, sau này sẽ khiêm tốn một chút mới phải, không ngờ lúc cô đi tới trước cửa phòng làm việc của Lam Băng Tuyền, lại lần nữa thấy Dương Tinh Tinh.

Vân Sở bất đắc dĩ liếc mắt, sau đó cười đi tới trước mặt Dương Tinh Tinh, lễ phép kêu lên: "Cô Dương khỏe."

Dương Tinh Tinh thấy Vân Sở, chán ghét trong mắt chợt lóe lên, rồi sau đó khẽ cười: " Bạn học Vân Sở em đã đến rồi, thật sự xin lỗi, chậu hoa ngày hôm qua là một đồng nghiệp trong phòng làm việc của cô làm hỏng, cô ấy vốn tưởng rằng cô là mua cho mình, định chờ cô trở về phòng làm việc sẽ nói cho cô biết, không ngờ cô ấy rời phòng làm việc không bao lâu, bạn học Lương lại đi cầm chậu hoa này, trách lầm em và bạn học Lương, là cô có lỗi."

Nghe được giải thích của cô ta, Vân Sở khinh thường cười một tiếng: "Hoá ra là như vậy, cô giáo đã điều tra xong là tốt rồi, em cũng biết rõ cô không phải là lạo người hay bịa dặt."

Mặt Dương Tinh Tinh liền biến sắc, nghe được ý trong lời nói của Vân Sở, trong lòng giận không kềm chế được, nhưng mà trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười: " Bạn học Vân Sở là muốn đi tìm thầy Lam sao? Thầy Lam mới vừa nói hắn hôm nay thân thể khó chịu, bất luận là ai cũng không được đi đến quấy rầy. . . . . ."

Vân Sở thấy hài lòng trên mặt của Dương Tinh Tinh, bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Hoá ra là như vậy, vậy phiền toái cô vào xem thầy Lam một chút đi, em trước đi học."

Dương Tinh Tinh không hy vọng cô đi tìm Lam Băng Tuyền, cô không đi cũng được, tránh cho người phụ nữ này cho là mình có ý với Lam Băng Tuyền, sau đó lại muốn đối nghịch với cô. Trời đất chứng giám, cô cùng Lam Băng Tuyền là kẻ địch, quan hệ vẫn không có tốt hơn, cô xem thích ai cũng sẽ không thích Lam Băng Tuyền.

Có Triệu Nhược Nghiên cùng Kim Lan Nhược, cũng quá đủ, thêm một Dương Tinh Tinh, cô cũng không muốn. Trước mặt hai người còn dễ nói, cô ban đầu cùng Đường Dịch Phong cùng nhau qua lại, hôm nay lại cùng Thượng Quan Triệt ở chung một chỗ, hai người bọn họ xem cô là tình địch, cô có thể lý giải. Nhưng cô đối với Dương Tinh Tinh, căn bản cũng không tạo thành bất cứ uy hiếp gì, nhiều lắm cũng chỉ là Dương Tinh Tinh tự suy diễn thôi. Cô cùng Lam Băng Tuyền lại không có quan hệ gì, mới không cần đắc tội loại phụ nữ hẹp hòi này, cùng lắm thì, chờ Dương Tinh Tinh rời đi, cô lại tới tìm Lam Băng Tuyền là được, cô cũng không tin Dương Tinh Tinh có thể cả ngày ở tại chỗ này.

Vân Sở mới đi hai bước, phòng làm việc của Lam Băng Tuyền trong đột nhiên truyền đến giọng nói không chút nhiệt độ của Lam Băng Tuyền: "Vân sở, đi vào."

Vân Sở xấu hổ, Lam Băng tuyền này, cố ý không để cho cô sống tốt hơn đúng không? Đáng chết, cô đều lùi một bước, không so đo cùng Dương Tinh Tinh. Hắn còn cố tình đá một cú, lúc này cô đi vào, chẳng phải sẽ khiến Dương Tinh Tinh càng thêm ghen ghét?

Vân Sở ho khan hai tiếng, không được tự nhiên trả lời: "Thầy Lam, sắp lên khóa, thân thể thầy khó chịu, em liền không quấy rầy thầy nghỉ ngơi."

Vân Sở nói xong, co cẳng chạy.

Mà cửa phòng làm việc của Lam Băng Tuyền mở ra, lúc nhìn thấy bóng lưng đang chạy của Vân
Sở, trên mặt liền đen lại, sắc mặt lại càng thêm lạnh lẽo. Chỉ là, nghiêm túc nhìn, hình như còn có thể thấy từ đáy mắt hắn một chút tà khí.

"Thầy Lam, thân thể anh tốt hơn chút nào chưa?" Dương Tinh Tinh thấy Lam Băng Tuyền ra ngoài cửa, cười hì hì nhìn hắn, mặt quyến rũ.

Lam Băng Tuyền cũng không nhìn Dương Tinh Tinh, chỉ là nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Sở, trầm lặng nói: "Không muốn nợ môn thì đến đây cho tôi."

Mẹ nó! Lại đem chuyện nợ môn này tới dọa cô.

Vân sở dừng bước lại, cắn răng, trong lòng đem Lam Băng Tuyền này ra mắng mấy trăm lần, sau đó mới không cam tâm tình nguyện xoay người, mặt lấy lòng cười: "Không phải thân thể thầy không thoải mái sao? Em đây không phải là đang lo lắng sẽ quấy rầy thầy nghỉ ngơi mà."

Mặc dù nói như vậy, cô vẫn cẩn thận cẩn thận đi tới bên cạnh Lam Băng Tuyền.

Lam Băng Tuyền đưa tay, lôi kéo cổ áo của Vân Sở, trực tiếp kéo cô vào phòng làm việc, sau đó không nhìn Dương Tinh Tinh ở cửa đang muốn nhân cơ hội tiến vào: "Phanh" Một tiếng đóng cửa lại.

Vân Sở bị Lam Băng Tuyền ném vào phòng làm việc, trong lòng dù sao cũng hơi bất mãn.

Là người cũng nhìn ra được, Dương Tinh Tinh có ý với Lam Băng
Tuyền. Mà Vân Sở cũng không thích Lam Băng Tuyền, cho nên căn cứ nguyên tắc càng ít địch càng tốt, cô không có ý định cùng Dương Tinh Tinh hoặc là Lam Băng Tuyền có chút quan hệ.

Hiện tại tốt rồi, Lam Băng Tuyền trực tiếp kéo cô vào phòng làm việc, Dương Tinh Tinh nhìn thấy, chính xác sẽ cho là cô có cái gì với hắn. Cô sau này lại có thêm một kẻ địch rồi, trời ơi. . . . . .

Vân Sở nhịn không được ngửa mặt lên trời kích động than thở, nhìn chằm chằm Lam Băng Tuyền đang ngồi tự nhiên ở trên ghế, hỏi: "Không biết lúc này thầy tìm em có chuyện gì?"

Lam Băng Tuyền nhàn nhạt nhìn cô một cái, mang theo cặp mắt tà khí, hình như thoáng nở nụ cười không dễ phát giác: "Không phải em có chuyện tìm tôi sao?"

Bị Lam Băng Tuyền hỏi như vậy, Vân Sở liền nghĩ tới mục đích mình tìm đến Lam Băng Tuyền, đè xuống tức giận trong lòng, cũng không có phát hiện Lam Băng Tuyền có chỗ nào không thích hợp. Khóe miệng khẽ nâng lên một nụ cười nói: "Cái đó, thầy, em muốn hỏi, thầy có phải hay không có anh trai hoặc là em trai sinh đôi không?"

Nghe vậy, sắc mặt của Lam Băng Tuyền biến đổi, cặp mắt kia nguyên bản là lạnh lẽo, bắn ra ánh sáng càng thêm khiếp người, giống như có thể làm đóng băng Vân Sở.

Vân Sở không ngờ Lam Băng Tuyền sẽ có vẻ mặt như vậy, hai mắt mở lớn, bị bộ dạng của Lam Băng Tuyền hù sợ vẫn chưa tỉnh hồn lại.

Thời gian từ đầu ngón tay lướt qua, trong phòng làm việc nhỏ hẹp, tràn ngập không khí khẩn trương, Vân Sở khẩn trương nhìn Lam Băng Tuyền, mà lạnh lẽo trên mặt Lam Băng Tuyền từ từ hóa thành nụ cười tà ác, trong ánh mắt mang theo tinh quang nhàn nhạt.

Hồi lâu, lâu đến mức Vân Sở cảm thấy như qua hơn nửa thế kỷ, Lam Băng Tuyền mới thu hồi tầm mắt của mình, cũng không có trách Vân Sở cái gì, mà là nhàn nhạt nói một câu: "Hỏi cái này làm cái gì? Chẳng lẽ, em đối với tôi có hứng thú? Còn là, đối với em trai tôi có hứng thú?"


HẾT CHƯƠNG 70




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top