Chương 17 : Đêm tuyết gặp nạn

Buổi trượt tuyết diễn ra vào buổi chiều, mấy người Mạc Yên lên xe ô tô rồi đi tới một đoạn cách nhà nghỉ không xa. Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, phủ trắng cả một vùng. Đến nơi, Tiêu Tường từ trên xe nhảy xuống, đưa cho Mạc Yên một bộ dụng cụ trượt tuyết, chính mình cũng lấy một bộ. Mạc Yên nhìn Tiêu Tường nhanh nhẹn đeo giày và bao tay, điều chỉnh kính mắt và ván trượt, cũng học theo, nhưng Mạc Yên là lần đầu, có chút không quen. Tiêu Tường đã chuẩn bị sẵn sàng, nhìn sang Mạc Yên đang lóng ngóng cười một tiếng, tiện thể cúi xuống giúp cô chỉnh lại giày trượt.

Mọi thứ chuẩn bị đã xong xuôi, nhưng hiện tại có một vấn đề, Mạc Yên nhìn vùng tuyết trắng ngay trước mắt, cắn cắn môi dưới. Cô không biết trượt a, ngay cả đứng trên đôi giày trượt này cũng có chút không quen.

Tiêu Tường hiểu ý, nắm lấy tay của Mac Yên, cười cười:" Dễ lắm. Em dạy chị trượt."

Không biết Tiêu Kiệt từ nơi đâu nhảy ra, kéo lấy tay của Tiêu Tường đi về một phía, không quay đầu lại, vừa đi vừa nói:" Nào nào, Tiểu Tường, lâu lắm chúng ta không trượt đua. Thử một lần đi".

Tiêu Tường nhíu mày nhìn Tiêu Kiệt đang kéo tay mình đi, sau khi nhìn thấy một mắt đang nháy loạn ra hiệu của anh cùng với nụ cười thâm ý, lại nhìn Đường Duệ đứng cạnh Mạc Yên, lúc này mới hiểu ý À lên một tiếng, vui vẻ đi theo. Cô ban đầu còn không hiểu sao Đường Duệ cư xử kì lạ với Mạc Yên như vậy, thì ra là có ý với người đẹp từ lâu. Trong lòng không tránh khỏi ngạc nhiên, khối băng này cuối cùng cũng có chút giống người thường rồi.

Mạc Yên nhìn theo Tiêu Tường bị Tiêu Kiệt kéo đi, đang chuẩn bị bắt đầu cuộc đua, không biết phải làm sao, đành phải tự lực cánh sinh. Nhấc một chân a lại nhấc một chân. Hình như là thế này thì phải?

"Không phải như vậy". Đường Duệ không biết từ lúc nào đi đến cạnh Mạc Yên, nhìn một lượt tư thế kì lạ của cô, nói tiếp:"Người hơi khuỵa xuống, thả lỏng lưng, hông, đầu gối."

Mạc Yên hiểu ra anh đang chỉ cho mình, vô thức làm theo. Đường Duệ lắc đầu, đi tới phía sau cầm tay của cô, giúp cô điều chỉnh lại tư thế:"Là như thế này mới đúng"

Đường Duệ đứng ngay sau Mạc Yên, hai tay cầm lấy hai tay của cô, hai má áp sát, từ đằng sau nhìn lại giống như hai người đang ôm nhau. Rõ ràng mặc một lớp áo bông dày, cả người Mạc Yên cứng ngắc, có chút thất thần. Cho đến khi Đường Duệ đằng sau hô khẽ một tiếng:"Tập trung", Mạc Yên mới giật mình hồi hồn, hai gò má đỏ ửng không biết là do lạnh hay ngại ngùng.

"Là như vậy à?"

"Thấp xuống một chút, chú ý giữ thăng bằng. Được rồi. Bây giờ khi trượt hơi đẩy hông về phía trước, là đẩy hông chứ không phải cúi đầu... "

Sắc mặt Mạc Yên hơi căng thẳng, Đường Duệ nói bên tai cô:" Thả lỏng đi"

Mạc Yên trừng mắt, nghe cái giọng lạnh tanh của anh ta, ai mà thả lỏng được chứ. Mạc Yên hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn chú ý vào con đường phía trước, nhớ lại một lần những gì Đường Duệ vừa nói, từ tốn làm theo. Chân hơi chuyển động, cả người cũng chầm chậm lướt đi trên tuyết, Mạc Yên hoảng hốt chống hai cây gậy xuống, cả người suýt chút ngã về phía trước. Đường Duệ nhăn mặt, chân bất giác tiến lại gần. Mạc Yên lại hít sâu một hơi, thử lại lần nữa. Lần này khá hơn trước rất nhiều. Ban đầu Mạc Yên còn dè dặt lo lắng, nhưng một lúc khi đã quen, tay chân cô cũng thả lỏng, bất giác nở nụ cười. Cô làm được rồi này, mặc dù tốc độ khá chậm nhưng cũng đã trượt được một đoạn khá xa.

Mạc Yên quay lại nhìn Đường Duệ, trên môi vẫn là nụ cười nhợt nhạt, hai mắt sáng bừng giống như trẻ con đắc thắng. Đường Duệ đứng ở phía xa, gật đầu với cô, đến khi cô quay đầu, khóe môi anh cũng kéo lên một đường cong thật nhẹ. Trượt được một lúc, tay chân linh hoạt, Mạc Yên hứng trí bừng bừng, muốn thử tăng tốc độ. Cô chọn một đoạn dốc không quá cao, từ dốc xuống, dần dần đẩy nhanh tốc độ. Cảm giác gió mát lạnh tạt vào mặt, Mạc Yên cười đến vui vẻ. Thế nhưng đoạn dốc cao, tốc độ ngày một tăng, Mạc Yên chống gậy trượt xuống đất để giảm tốc độ, ai ngờ dùng lực quá lớn, cả người nghiêng đi, mất đà ngã lăn trên nền đất, cứ thế lăn xuống dốc.

Đường Duệ vẫn luôn dõi theo Mạc Yên, thấy cô bị ngã liền chạy như bay đến, từ trên cao nhảy xuống ôm chặt lấy cô.

Hai người ôm nhau lăn trên nền đất vài vòng mới dừng lại, tuyết vương đầy trên tóc và quần áo. Đến khi cả hai dừng lại, Mạc Yên mới mở mắt, tim vẫn đập thình thịch, trên người lại không có cảm giác đau như dự kiến. Ngay gần kề là đôi mắt đen tuyền sâu hút, hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt, một tay của Đường Duệ còn đang ôm lấy đầu cô, một tay khác đặt ở hông. Quan trọng nhất là, môi của Mạc Yên còn đang để trên cằm của anh, chỉ cách một phân nữa là môi của hai người chạm nhau. Mạc Yên chớp mắt, Đường Duệ cũng chớp, chớp, lại chớp lần nữa, cuối cùng hai mắt cô mở to, từ trên người Đường Duệ bật dậy. Đường Duệ không phản ứng mạnh như Mạc Yên, từ tốn ngồi dậy, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi từ trên nền đất đứng dậy, phủi qua tuyết trên người, tiện thể gạt qua mấy bông tuyết rơi trên tóc cô.

Tiêu Tường cùng với Tiêu Kiệt trở về sau cuộc đua, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt Tiêu Tường rất không tốt, thấy Mạc Yên cũng cứ thế đi lướt qua. Mạc Yên nghiêng đầu nhìn Tiêu Kiệt đuổi theo sau có ý hỏi, Tiêu Kiệt nhìn Mạc Yên lắc đầu, thở dài phiền não.

Bữa tối, không khí bỗng dưng nặng nề. Tiểu Tường vốn hoạt bát hàng ngày không nói lấy một lời, Đường Duệ không nói, Mạc Yên cũng cúi đầu ăn cơm. Tiêu Kiệt thi thoảng sẽ gắp đồ ăn vào bát Tiêu Tường, nói thân mật giống như muốn chuộc lỗi, Tiêu Tường không biết bị làm sao, tất cả những món Tiêu Kiệt gắp đều bỏ ra ngoài, nhìn cũng không nhìn lấy một lần. Dần dần, Tiêu Kiệt cũng tức giận, uống một hớp rượu lớn, không thèm quan tâm nữa. Được một lúc, Tiêu Tường đập thật mạnh đũa xuống bàn, đứng dậy bỏ về phòng. Tiêu Kiệt đứng dậy muốn giữ lại, cuối cùng nghĩ sao lại nhịn xuống, quay đầu bỏ về phòng mình. Trên bàn ăn chỉ còn Mạc Yên cùng Đường Duệ, Mạc Yên buông đũa, lấy khăn lau miệng:" Tôi đi xem"

Đường Duệ ngẩng mặt nhìn cô, gật đầu. Mạc Yên đứng dậy đi về phòng.

Cửa phòng vừa mở, Tiêu Tường ngẩng phắt đầu lên nhìn sang, sau khi nhìn thấy Mạc Yên thì nhíu mi, vùi mặt vào chiếc gối đang ôm trong ngực. Mạc Yên bước tới ngồi xuống giường, im lặng.

Một lúc sau, cô nghe thấy giọng nói ảo não của Tiêu Tường truyền tới, không chỉ buồn, thậm chí còn có chút chua chát."Từ khi em còn nhỏ ba mẹ đã chỉ biết đến công việc, chỉ có anh hai quan tâm đến em. Hai người đó lúc nào cũng chỉ biết ném tiền cho em, chưa bao giờ quan tâm em nghĩ gì, một năm em còn không biết có thể gặp mặt họ bao nhiêu lần. Em nghịch ngợm, phá phách, tiêu tiền như nước, họ ngay cả trách mắng cũng không có. Tiền. Tiền. Ngay cả điều em muốn là gì họ cũng không biết. Còn bắt em cưới thằng cha nào đấy em chưa từng gặp. Mẹ nó. Thật mẹ nó buồn cười."

Ban đầu là rất nhỏ, sau đó giống như hét lớn, Tiêu Tường đem chiếc gối lớn che mặt chính mình. Biết là Tiêu Tường đang giải thích cho mình,Mạc Yên chăm chú nghe, không biết phải nói gì. Cô vốn không giỏi trong việc thể hiện tình cảm, không biết cách an ủi người khác như thế nào, nhưng những thời điểm như thế này, cô nghĩ Tiêu Tường chỉ cần một người lắng nghe.

"Em đã quen rồi. Chị đừng thương hại em".

Mạc Yên lắc đầu, nhìn thẳng Tiêu Tường, nói rõ ràng:" Tôi không thương hại cô. Tiêu Tường. Đối với cô tiền không là gì cả, nhưng với người khác, đó là thứ khiến họ phải đánh đổi rất nhiều, là cuộc sống, thậm chí là sinh mạng. Ba mẹ cô không quan tâm cô, nhưng ít ra, họ vẫn còn sống, cô vẫn có thể nhìn thấy họ. Chưa kể đến Tiêu Kiệt nuông chiều cô, muốn gì được nấy. Tiêu Tường, tôi không nghĩ cô có điểm nào đáng thương hại.

Tiêu Tường hơi ngẩn ra, gần như lọt vào đôi mắt đen sâu hút của Mạc Yên. Bây giờ cô mới để ý, Mạc Yên có một đôi mắt rất đẹp, hai tròng mắt trắng đen rõ ràng, to tròn, tĩnh lặng như hồ nước, giống như không thứ gì có thể gây ảnh hưởng đến cô ấy. Hai hàng mi dài của Mạc Yên khẽ chớp, cô nói rất rõ ràng, cũng rất chân thành, không hề có ý châm chọc hay đả kích, Tiêu Tường đột nhiên bật cười:" Yên Yên, bây giờ em mới phát hiện, chị giống Đường Duệ y như đúc, mở miệng đều khiến người khác cứng họng."

Mạc Yên nhíu mi, giống nhau? Cô mà lại giống cái khối băng kia?

"Nhưng mà, em lại thích một Yên Yên như thế. Từ nhỏ tới lớn, người nào tiếp cận em cũng chỉ vì tiền. Dù rằng em biết chúng ta không thật sự thân thiết, lúc nào cũng là em nói, chị nghe, nhưng em thực sự muốn làm bạn với chị". Tiếp đó lại thở dài một hơi:"Chị nói không sai. Anh hai luôn thương em. Em làm gì, nghịch gì anh ấy đều chiều theo em. Nhưng mà lần này anh ấy còn bảo em thử xem. Mẹ nó. Thử cái *** ấy. Có giỏi anh ấy đi mà cưới"

Mạc Yên không bình luận gì thêm, cô không nói với Tiêu Tường, nếu như không phải cô coi cô ấy là bạn, cô đã không lãng phí thời gian ngồi ở chỗ này. Tiêu Tường ném chiếc gối trong ngực sang một bên, từ trên giường nhảy xuống, kéo tay của Mạc Yên:" Đi. Chúng ta ra ngoài chơi. Nếu cứ ngồi một chỗ như này chắc em phát điên lên mất"

Mạc Yên nhíu mày, không đồng ý:" Will nói thời tiết không tốt. Buổi tối có thể có bão tuyết, không nên đi ra ngoài". Will là người quản lý ở đây, sau khi bọn họ đi trượt tuyết về đã căn dặn như vậy, tuyệt đối không được đi ra ngoài vào tối đêm.

Tiêu Tường vẫn muốn ra ngoài, cố gắng thuyết phục:" Chỉ một lúc thôi rồi về. Yên Yên. Em đến chỗ này cả bao nhiêu lần rồi, cực kì thuộc đường, không sao đâu"

"Nếu không thì em đi một mình vậy"

"..."

Kết quả của việc kì kèo chính là việc cả hai vẫn ra ngoài, thực tế chứng minh, Mạc Yên không thể chịu được khả năng lải nhải không ngừng của Tiêu Tường. Cả hai không ngồi ô tô, tuyết ngày càng rơi dày đặc, hai người dắt hai chiếc xe đạp thể thao. Nhiệt độ ngày một xuống thấp, cả hai đều mắc áo bông dày, Tiêu Tường nói có trò chơi rất kích thích, Mạc Yên nghĩ rằng vì tâm trạng cô không tốt, chỉ đi theo mà không nói gì. Hai người dắt xe đạp đi một lúc lâu đến một sườn dốc cao, băng qua một khoảng rừng nhỏ, do nền tuyết dày xốp trơn trượt nên leo lên khá khó khăn.

Gió thổi mạnh hơn, mũi Mạc Yên ửng đỏ, vươn tay kéo lại chiếc khăn bông vừa tuột ra. Hai người đứng trên gò núi cao, nhìn từ trên xuống tuyết trắng xóa một vùng. Tiêu Tường giang ngang hai tay, hít sâu một hơi, làn gió thổi rối mái tóc dài đang bỏ xõa. Mạc Yên đứng bên cạnh, cũng học theo hít một hơi thật sâu. Dù cho gió lạnh đến run người, tuyết đọng trên da thịt rồi tan ra, một mình phóng mắt nhìn ra bốn phía, có một loại cảm giác không nói nên lời. Tự do, nhưng cũng lạnh lẽo. Nỗi trống vắng nơi tâm khảm, thậm chí còn lạnh hơn cả tuyết rơi ngoài kia.

Thời khắc này, Mạc Yên nhớ đến Đường Viễn. Nhớ cái ngày anh nói sẽ không bao giờ để cô phải trải qua nỗi cô đơn một lần nữa, bỗng dưng thấy chua chát. Vật đổi sao dời, con người ta rốt cuộc có thể bên nhau được bao lâu?

Tiêu Tường đội lên chiếc mũ bảo hiểm treo trên xe, Mạc Yên có linh cảm không tốt, đưa tay chặn lấy đầu xe:" Đừng nói với tôi cô định phi từ trên đây xuống". Dù rằng sườn núi không phải quá cao, nhưng phi xe từ trên xuống hết sức nguy hiểm, nếu như ngã, thậm chí có khả năng mất mạng.

"Yên tâm đi, chị nhìn xem. Chỗ này đâu có cao, em cũng đã chơi trò này nhiều rồi, cực kì kích thích"

Tiêu Tường gạt tay của Mạc Yên ra, lời chưa dứt đã phi như bay xuống, hô thật lớn. Mạc Yên mở to mắt, phản ứng không kịp, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng chiếc xe đạp màu đen từ trên đỉnh lao xuống như một cơn gió. Đúng là nơi đây không quá cao, nhưng lại cực kì dốc, hơn nữa với thời tiết như thế này, bão tuyết có thể ùa đến bất cứ lúc nào.

Đen đủi thay, Mạc Yên vừa nghĩ tới, liền cảm thấy làn gió tạt mạnh từ một phía, mạnh đến mức cô không mở nổi mắt, thích nghi không kịp. Từ một đỉnh núi cách đó không xa, bão tuyết nổi lên, tuyết bay đầy trời, trông xa như có tuyết lở từng khối từ trên đỉnh núi lăn xuống. Giống hệt như một chiếc lưới trắng to rộng chuẩn bị đổ ụp về bên này. Tim Mạc Yên đập hẫng một nhịp, không chút suy nghĩ ngồi lên chiếc xe còn lại, phóng như bay xuống. Tiêu Tường cũng đã nhận thấy điều khác lạ, chỉ dừng lại vài giây rồi gắng sức lao đi.

Bão tuyết ập đến, xe đạp của Tiêu Tường nghiêng về một bên. Một tay Tiêu Tường nâng lên che gió tuyết tạt vào mắt, xe đạp mất kiểm soát, cả người cô ngã xuống. Mạc Yên đuổi kịp ở phía sau, không kịp suy nghĩ nhảy ra khỏi xe, vươn tay túm lấy Tiêu Tường nhưng không kịp, chính cô cũng mất đà ngã ra nền đất. Gió rít gào bên tai, tuyết đổ ập xuống, cả hai lăn đi trên nền tuyết.

Tiêu Tường ôm chặt đầu. Mạc Yên mờ mờ nhìn thấy khe tối chỉ cách Tiêu Tường có một đoạn, mắt cô mở to, hốt hoảng rút con dao đặt bên hông, đồng thời vươn tay dùng sức kéo áo Tiêu Tường. Tiêu Tường được Mạc Yên giữ chặt nên dừng lại, đổi lại Mạc Yên do mát đà lăn qua người Tiêu Tường.

Tiêu Tường mở mắt, thở hổn hển. Tay cô chống xuống đất muốn ngồi dậy lại phát hiện bên cạnh là mép vực. Tim như ngừng đập, Tiêu Tường sợ hãi ngó đầu xuống, hốt hoảng gào lên

"Yên Yên!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top