Ngoại truyện 7 Trần Dung Dữ x Chúc Tinh Chi
CHƯƠNG 78
Ngoại truyện 7 " Anh không thể chiếm tiện nghi của tôi như thế được."
Chúc Tinh Chi nhìn người đàn ông kia, anh vẫn bình tĩnh, không hề kinh ngạc, như thể giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì, để lại toàn bộ sự kinh ngạc cho cô.
Có lẽ anh đã sớm nhận ra cô ngay từ khi cô gửi tin nhắn?
Hoặc có thể——
Anh đã quên cô từ lâu rồi.
Sau vài giây, cô điều chỉnh lại suy nghĩ, nhìn thẳng vào mắt Trần Dung Dữ, cong đôi môi đỏ mọng nở nụ cười rạng rỡ:
"Chào thầy Trần."
Triệu Hải nói đùa: "Sao vậy, vừa rồi trông em có vẻ rất sửng sốt?"
"Đó là bởi vì..." Chúc Tinh Chi ngước mắt lên, mỉm cười, "Em thấy thầy Trần rất đẹp trai."
Trần Dung Dữ đáp lại ánh mắt tinh nghịch và xảo quyệt của cô, vẫn như trước.
Anh nhìn cô, không trả lời.
Sau đó Long Hiểu Nghi tiến vào, chào hỏi Trần Dung Dữ.
Sau khi cố vấn quay lại làm việc, Trần Dung Dữ nói với các cô: "Các em đến đây để hỏi về luận văn của mình phải không?"
Chúc Tinh Chi không nói gì, Long Hiểu Nghi đáp: "Vâng."
"Các em ngồi xuống, chờ tôi một chút."
Long Hiểu Nghi gật đầu như giã tỏi.
Người đàn ông rời mắt khỏi khuôn mặt của Chúc Tinh Chi, đi đến bàn làm việc, lấy một tập tài liệu từ ngăn kéo ra rồi rời khỏi văn phòng.
Ngồi trên ghế sofa, Long Hiểu Nghi hưng phấn nắm lấy tay Chúc Tinh Chi, giọng nói run rẩy như bệnh nhân Parkinson, điên cuồng nói:
"Ôi trời ơi, thầy giáo này đẹp trai quá! Mình cứ nghĩ là một ông chú trung niên nào đó khoảng 40, 50 tuổi cơ, sao trông trẻ thế nhỉ?!"
"..."
Nếu Chúc Tinh Chi lần đầu nhìn thấy anh, chắc chắn sẽ phấn khích giống như Long Hiểu Nghi.
Nhưng hiện tại, cô vừa mới hồi phục sau cú sốc.
Nếu kích động hơn nữa, sợ sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ mất.
Long Hiểu Nghi bắt tay cô. "Cậu làm sao vậy? Đây là phản ứng thường thấy khi gặp trai đẹp sao? Bình tĩnh vậy?"
Chúc Tinh Chi thở dài nhẹ nhõm: "Tôn sự trọng đạo, không được có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào, cậu hiểu chưa?"
Long Hiểu Nghi trợn trắng mắt: "Như thế nào là ý nghĩ không an phận? Cậu đang nghĩ cái gì vậy?"
"Cậu không biết là khi mình nhìn thấy một anh chàng đẹp trai, mình đều muốn ăn anh ta sao?"
Cô gái nhếch môi lên.
Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra. Cô bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, tim cô đập thình thịch, như thể anh đã nghe thấy những gì cô vừa nói.
Chúc Tinh Chi sửng sốt một chút rồi tiếp tục nhìn anh.
Trần Dung Dữ bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Anh bước đến trước mặt hai người, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh. Long Hiểu Nghi lấy máy tính ra trước, nói: "Thầy Trần, để em trình bày với thầy một chút..."
Trần Dung Dữ hướng dẫn Long Hiểu Nghi làm luận văn trước.
Chúc Tinh Chi dựa vào ghế sofa, một tay nhẹ nhàng đỡ cằm, cúi đầu lướt điện thoại, cố gắng tập trung vào màn hình, nhưng giọng nói trầm thấp của người đàn ông vẫn không ngừng truyền vào tai cô, từng chút một khơi dậy những ký ức đã qua.
Đặc biệt là những lời nói khiến cô mặt đỏ tim đập mà anh đã từng nói với cô trên giường.
Cô thật sự không ngờ rằng họ lại có cơ hội gặp lại nhau. Cô cứ tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc vào đêm hôm đó.
Đây quả thực là duyên phận, một món quà của trời cao.
Chúc Tinh Chi đột nhiên ngẩng đầu, lén liếc nhìn người đàn ông đeo kính gọng mỏng, hai chân bắt chéo, nhìn máy tính để trên đùi, giọng điệu bình tĩnh.
Ồ.
Càng giống mặt người dạ thú hơn.
Nhưng đã lâu như vậy rồi, tại sao anh chàng này vẫn đáp ứng được tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô?
Tại sao?!
Chúc Tinh Chi nhanh chóng bấm vài tấm ảnh trai đẹp để kìm nén ngọn lửa dục vọng trong lòng.
Trần Dung Dữ ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở cô gái đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, trên môi nở nụ cười.
Nhìn sang bên cạnh, liền thấy ảnh một người đàn ông trên màn hình.
"Bạn học Chúc."
Giọng nói hơi lạnh của người đàn ông kéo cô trở về thực tại. Cô quay đầu lại nhìn anh, thấy đôi môi mỏng của anh khẽ hé mở: "Em muốn hỏi gì?"
Giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
"Ồ...ngay đây."
Cô khóa màn hình điện thoại, lấy máy tính ra. Điện thoại của Long Hiểu Nghi reo lên bên cạnh. Cô ấy nghe máy, nói vài câu rồi nói với cô: "Hành Chi, mình có việc phải đi trước. Huấn luyện viên bảo mình hôm nay phải đi tập lái xe."
"Được."
Long Hiểu Nghị và Trần Dung Dữ lịch sự chào tạm biệt rồi rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại hai người.
Mọi thứ thật yên tĩnh.
Chúc Tinh Chi vừa nhập mật khẩu máy tính, đột nhiên một bóng người hiện ra trước mắt. Cô ngẩng đầu, thấy Trần Dung Dữ ngồi xuống bên phải mình, đột nhiên khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại.
Cô nhìn anh chằm chằm trong trạng thái sững sờ, sau vài giây, cô thấy anh mỉm cười:
"Trên mặt tôi có ghi phương pháp viết luận văn sao?"
"..."
Chúc Tinh Chi bị anh trêu chọc nên chỉ nhếch khóe môi lên, nhẹ nhàng nói: "Không có biện pháp, là do thầy Trần quá đẹp trai. Mỗi lần nhìn thầy là em lại xuất thần."
Cô khẽ hừ nhẹ trong lòng.
Về mặt khí thế, cô tuyệt đối không thể thua!
Cô phải giữ bình tĩnh và điềm đạm, không được hành động như thể anh là người đàn ông duy nhất mà cô từng ngủ cùng.
Trần Dung Dữ đưa tay ra nhưng không trả lời cô. Chúc Tinh Chi đưa máy tính cho anh hỏi một vài vấn đề, đối phương trả lời rất nghiêm túc.
Tâm trí Chúc Tinh Chi thỉnh thoảng lại nghĩ linh tinh, cô đột nhiên nghĩ rằng đây là lần đầu tiên cô ngồi thành thật như vậy, nói chuyện thành thật như vậy khi hai người ở bên nhau.
Nếu như là trong quá khứ.
Lúc này chắc hẳn cô đang bám lấy anh.
Anh thậm chí có thể đẩy cô xuống ghế sofa và hôn cô.
Nhưng hiện tại, người đàn ông lại bình tĩnh lạ thường.
"Em hiểu chưa?"
Anh hỏi một cách bình tĩnh.
Chúc Tinh Chi lấy lại tinh thần, gật đầu không chút suy nghĩ: "Em hiểu rồi."
Trần Dung Dữ cười khẽ, trả lại máy tính cho cô: "Đúng là dễ mất tập trung."
"..." Chúc Tinh Chi mỉm cười, tiến lại gần anh: "Vậy thầy Trần, thầy có thể dạy em một vài cách để tránh bị phân tâm không?"
"Nếu sau này em có thắc mắc gì thì cứ gọi điện hỏi tôi."
"Ý của thầy Trần là em nên cố gắng không đến văn phòng của thầy nữa đúng không?"
Trần Dung Dữ nhìn đôi mắt trong veo của cô, không trả lời.
Chúc Tinh Chi cảm nhận được đối phương không muốn tiếp tục tương tác với mình nữa, thầm cười thầm, đóng máy tính lại, đứng dậy, cười ngọt ngào:
"Thầy Trần, cảm ơn thầy đã hướng dẫn hôm nay."
"Vậy em đi trước đây."
Chúc Tinh Chi cầm lấy túi xách, nhanh chóng quay người đi về phía cửa.
Sau khi cô rời đi, Trần Dung Dữ dựa vào ghế sofa, nhìn về phía cửa, ánh mắt trở nên u ám hơn.
-
Trong phòng, tầm nhìn mờ đi, váy và âu phục rơi đầy đất.
Trên giường, thân thể một nam một nữ dính sát vào nhau. Ánh trăng từ cửa sổ tràn vào, chiếu sáng bóng người đang lắc lư trên tủ quần áo. Những âm thanh mơ hồ chồng lên nhau, chỗ nằm nhấp nhô lên xuống.
Chúc Tinh Chi bị mười ngón tay đan vào nhau, bị đâm đến gò má đỏ bừng.
Những giọt mồ hôi chảy xuống quai hàm của người đàn ông, rơi xuống đôi vai đẫm mồ hôi của cô gái, tai cô bị cắn nhẹ.
Giọng khàn khàn của Trần Dung Dữ vang lên bên tai: "Đủ chưa? Hửm?"
Ngay sau đó, Chúc Tinh Chi mở mắt ra và tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Nhận ra mình đang nằm trên giường trong ký túc xá.
Cô hoàn toàn choáng váng.
Cô thế nhưng lại mộng xuân????????!!!
Nam chính vẫn là Trần Dung Dữ sao??!
Cái quái gì vậy?? ! !
Chúc Tinh Chi, ngươi có bệnh à?
Cô trở mình, che lại đôi má đỏ ửng, cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim hỗn loạn, tức giận đến mức sống không còn gì luyến tiếc.
Chẳng phải chỉ là tuần trước cô đã gặp một người đàn ông sao? Cô đã nghĩ về anh ta cả ngày lẫn đêm, đến mức còn mơ thấy giấc mơ đó. Mấu chốt là cô đặc biệt hưởng thụ trong giấc mơ đó...
Quả nhiên mùa xuân đã đến rồi sao.
Thật là vô lý.
Từ lúc bầu trời bắt đầu chuyển sang màu xám xịt cho đến khi mặt trời chiếu sáng rực rỡ, Chúc Tinh Chi nằm trên giường không tài nào ngủ được, cố sắp xếp lại những suy nghĩ của mình trong tuần qua.
Cô thừa nhận.
Cô thực sự vẫn thích gương mặt của Trần Dung Dữ. Sở thích và gu thẩm mỹ của cô vẫn vậy qua bao năm tháng.
Nhìn thấy thái độ lạnh lùng của anh đối với cô trong văn phòng ngày hôm đó, Chúc Tinh Chi càng thêm không vui.
Giả vờ không quen biết cô?
Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?
Anh chỉ đang lờ cô đi thôi, đúng không?
A, cô lại càng không cho anh được toại nguyện!
Anh càng lạnh lùng, khát vọng chinh phục anh của cô càng mãnh liệt. Cô muốn chinh phục anh lần nữa như trước kia!
Sau khi hiểu ra, cô đứng dậy, rửa mặt, cuối cùng ngồi trước gương với cảm giác sảng khoái.
Long Hiểu Nghi cũng rời giường, thấy cô đang trang điểm, liền trêu chọc: "Ồ, trang điểm đẹp quá. Cậu chuẩn bị đi hẹn hò à?"
Chúc Tinh Chi nhẹ nhàng tán phấn lên mặt, "Ừm... xem là như vậy."
"Như thế nào, chính là anh chàng năm hai đẹp trai đó?"
"Không phải."
"Cậu và cậu ta rốt cuộc thân thiết đến mức nào? Liệu có ở bên nhau không?"
Chúc Tinh Chi quay đầu nhìn cô: "Không thân, hiện tại mình không có hứng thú với cậu ta."
"Hả? Tại sao? Cậu không hài lòng về điều gì?"
"Không có chút ham muốn nào."
Cậu ta cũng được, nhưng không thể sánh bằng Trần Dung Dữ.
Long Hiểu Nghi sửng sốt: "Vậy thì cậu đã có ứng cử viên mới nào sao?"
Chúc Tinh Chi mỉm cười nói: "Khi nào câu được người sẽ nói cho cậu biết."
Trang điểm xong, cô lấy điện thoại ra, thong thả nhắn tin WeChat cho Trần Dung Dữ: [Thầy Trần, hôm nay em có vài thắc mắc về luận văn muốn hỏi thầy. Em có thể đến văn phòng tìm thầy được không?]
Ba phút sau, người kia trả lời: [Việc dạy thay của tôi đã kết thúc. Xin hãy đi tìm giáo viên cũ của em.]
"..."
Chúc Tinh Chi cau mày.
Người này vẫn còn kiêu ngạo lắm.
Chúc Tinh Chi lại hỏi: [Nhưng hôm nay thầy giáo chúng em không ở trường, em có thể hỏi thầy không?]
Trần Dung Dữ: [Tôi có việc bận cả ngày, không có thời gian.]
"..."
-
Ngày hôm đó, sau khi gửi tin nhắn cho Trần Dung Dữ và bị đối phương cự tuyệt, Chúc Tinh Chi chỉ tức giận trong chốc lát rồi nhanh chóng quên đi.
Cô không vội vàng, hơn nữa việc câu dẫn đàn ông cũng không phải là niềm vui duy nhất trong cuộc sống của cô.
Chiều thứ bảy, cô đi mua sắm ở trung tâm thương mại, cuối cùng nhận được cuộc gọi từ người chị em Ninh Hiểu Nam, nói rằng tối nay có một người bạn tổ chức tiệc và rủ cô sang chơi.
Chúc Tinh Chi cảm thấy buồn chán nên đồng ý.
Tiệc được tổ chức tại một biệt thự riêng ở Lâm Thành. Buổi tối khi đến nơi, cô thấy Ninh Hiểu Nam đang ngồi trên ghế sofa. Vài người quen biết cũng tiến lên chào hỏi.
Hôm nay, Chúc Tinh Chi mặc một chiếc áo len tay dơi màu xanh lá cây đậm, cổ khoét sâu, để lộ xương quai xanh thanh tú, kết hợp với chân váy da ngắn màu đen, toát lên vẻ quyến rũ mê người.
Một người phụ nữ đi tới, nhìn thấy cô, trong mắt lộ ra vẻ cười lạnh: "Này, đây không phải là Chúc Tinh Chi sao? Sao cô lại ở đây?"
Chúc Tinh Chi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạnh Dao đang đứng trước mặt mình.
Cô lười biếng ngước mắt lên: "Chào buổi tối."
Hạnh Dao lạnh lùng nhìn cô: "Chúc Tinh Chi, cô ăn mặc đẹp như vậy, tối nay cô định đến đây tìm đàn ông sao?"
Hạnh Dao rất ghét Chúc Tinh Chi. Họ cùng chung một nhóm bạn, nhưng Hạnh Dao lại ghen tị với sự nổi tiếng của cô với người khác phái cùng với việc cô được nhiều chàng trai theo đuổi. Sau đó, trúc mã của cô ta thậm chí còn cãi nhau to với Hạnh Dao vì Chúc Tinh Chi và chia tay cô ta.
Nghe vậy, Chúc Tinh Chi nhún vai thở dài: "Không phải tôi muốn tìm ai đó, chỉ là muốn yên lặng uống rượu thôi. Nhưng nếu có một chàng trai cứ khăng khăng muốn đến bắt chuyện với tôi, tôi cũng không thể làm gì được."
Hạnh Dao nắm chặt tay. Đúng lúc đó, một chàng trai tiến đến và nói: "Này, Tinh Chi, Hiểu Nam, hai người cũng ở đây sao..."
Hạnh Dao bị đẩy sang một bên, không nói được lời nào nên tức giận bỏ đi.
Sau khi chàng trai rời đi, Chúc Tinh Chi đột nhiên thấy ngoài cửa biệt thự có rất nhiều người, hình như có khách quý đến, náo nhiệt vô cùng.
Ánh mắt Chúc Tinh Chi tùy ý nhìn xuống, sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười.
Thật là trùng hợp—
Người đi ở giữa, bị mọi người vây quanh, không phải là thầy Trần cực kỳ bận rộn kia sao?
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác đen kiểu Hàn Quốc, đi một đôi bốt da đen dưới đôi chân thon thả, trông anh cao và gầy hơn, khuôn mặt văn nhã và lạnh lùng, ngay cả khi đi giữa đám đông, cũng là hạc trong bầy gà.
Chúc Tinh Chi không ngờ tối nay lại gặp anh ở đây.
Không cố tình theo đuổi, người ta chính mình đưa tới cửa.
Ninh Hiểu Nam đứng bên cạnh nhìn thấy Trần Dung Dữ, sững sờ vài giây: "Người này là ai? Sao trông quen thế?"
Chúc Tinh Chi mỉm cười.
Một nhóm người chậm rãi đi vào sảnh tiệc. Chúc Tinh Chi và Ninh Hiểu Nam đứng dậy lấy rượu. Chúc Tinh Chi cầm ly rượu vang đỏ, quay đầu lại, thấy một nhóm người đang chậm rãi đi về phía mình. Một người trong số họ là người quen, cũng là người tổ chức tiệc.
Chúc Tinh Chi ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau ở giữa không trung, là Trần Dung Dữ.
Ngay sau đó, cô bình tĩnh rời đi, như thể anh không hề tồn tại.
"Này, Tinh Chi, Hiểu Nam."
Chàng trai giới thiệu cho các cô vài người bạn, cuối cùng giới thiệu Trần Dung Dữ. "Chắc mọi người chưa gặp Trần Dung Dữ. Anh ấy vừa từ nước ngoài về ăn Tết Nguyên đán."
Chúc Tinh Chi nhếch môi, bình tĩnh chào hỏi.
Trần Dung Dữ im lặng nhìn cô, ánh mắt cũng bình tĩnh.
"Chúng ta nói chuyện sau nhé. Chúc hai người chơi vui vẻ."
Sau khi bọn họ rời đi, Ninh Hiểu Nam nhìn theo bóng lưng Trần Dung Dữ, đột nhiên kêu lên: "Mình nhớ ra rồi! Tinh Chi, anh ta không phải là người mà cậu tiếp cận ở hộp đêm vài năm trước sao?!"
Chúc Tinh Chi bất lực: "Giờ cậu mới nhận ra sao?"
"Ôi trời ơi, anh ấy về nước rồi sao?! Không đúng. Sao cậu không hề ngạc nhiên chút nào vậy?"
"Mình đã gặp anh ấy cách đây một thời gian."
"Hả?"
Chúc Tinh Chi giải thích, Ninh Hiểu Nam kinh ngạc: "Vậy là cậu ngủ với anh ta, nhưng mà sau khi anh ta về nước lại trở thành thầy giáo của cậu? Đây rốt cuộc là duyên phận kiểu gì vậy?"
"..."
"Này, có phải anh ấy đã quên mất cậu rồi? Sao anh ấy lại đối xử với cậu như người lạ thế?"
"Chỉ ngủ với nhau một đêm thôi. Chẳng lẽ là đôi tình nhân cũ gặp lại nhau còn phải đỏ mắt sao?"
"......Cũng vậy."
"Nhưng Chúc Tinh Chi, cậu không hề có phản ứng gì sao? Đây là cậu sao?"
"Ai nói là mình không phản ứng?"
Chúc Tinh Chi liếm môi đỏ, cười quyến rũ: "Không phải còn đang tìm cơ hội sao?"
Không phải là cô chưa từng gặp nhiều anh chàng đẹp trai trong những năm qua, nhưng không hiểu sao, Trần Dung Dữ lại là người duy nhất cô muốn chủ động.
Một lúc sau, Ninh Hiểu Nam đi gặp bạn, Chúc Tinh Chi vào nhà vệ sinh. Trên đường về, cô đi ngang qua hồ bơi ngoài trời, cúi đầu xem điện thoại, bỗng nghe thấy giọng nói phía sau: "Chúc Tinh Chi."
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Hạnh Dao đang bước về phía mình với vẻ mặt như thể đang tìm kiếm kẻ thù.
Chúc Tinh Chi dừng lại tại chỗ, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Hạnh Dao: "Chúng ta nói chuyện đi."
Chúc Tinh Chi chớp mắt: "Chúng ta thì có chuyện gì để nói?"
"Lộ Phi muốn chia tay với tôi vì cô, cô chỉ đứng ngoài quan sát, cảm thấy hả hê lắm, đúng không?"
Chúc Tinh Chi nhếch khóe miệng: "Thật xin lỗi, tôi với cô cùng Lộ Phi đều không thân. Xung đột giữa hai người có liên quan gì đến tôi?"
"Tốt nhất là cô cùng Lộ Phi không thân thiết. Vậy thì cô bảo anh ấy đừng đến tìm cô nữa, được không? Một mặt, cô thích thú với việc được anh ấy theo đuổi, mặt khác, cô lại ve vãn bao nhiêu thằng con trai khác. Cô có biết xấu hổ không?"
Chúc Tinh Chi cảm thấy thật buồn cười.
Cô đã từ chối Lộ Phi từ lâu rồi, cô thậm chí còn không thấy khó chịu vì đối phương lì lợm la liếm, nhưng giờ lại biến thành cô thấy thích thú sao?
Còn nữa, từ khi nào cô lại trở nên mờ ám với nhiều người như vậy?
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cô ta, Chúc Tinh Chi bật cười thay vì tức giận: "Tôi đã nói với anh ta rồi, nhưng anh trai Lộ Phi của cô cứ quấy rầy tôi. Thay vì cố gắng thuyết phục tôi, sao không thuyết phục anh ấy?"
"Nếu không phải cô cho anh ấy hy vọng, anh ấy sẽ tiếp tục quấy rầy cô sao? Cô thật sự rất ghê tởm."
Chúc Tinh Chi cười khẽ, "Hạnh Dao, tôi đột nhiên rất hâm mộ cô."
"Ý cô là gì?"
"Nếu tôi lớn lên giống cô, không xinh đẹp thì tốt rồi," cô thở dài. "Như thế, sẽ không có nhiều chàng trai thích tôi, mội ngày tôi cũng sẽ không phải khó chịu."
"Cô! Chúc Tinh Chi, sao cô lại hèn hạ như vậy!"
Cô gái định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông bước ra khỏi phòng.
Trần Dung Dữ đứng thẳng người, ánh mắt dường như nhìn chằm chằm về phía cô.
Cô nhìn Hạnh Dao, lập tức mất hứng trêu chọc. "Cô cứ tiếp tục mắng. Bên ngoài lạnh lắm, tôi vào trong đây."
Cô quay người bước về phía trước vài bước, khóe mắt thoáng thấy Hạnh Dao đang lao nhanh về phía mình, như thể muốn đẩy cô xuống bể bơi.
Chúc Tinh Chi phản ứng nhanh nhẹn, né sang một bên. Hạnh Dao vì quán tính làm cho ngã xuống nước. "A——"
Cô ta hoảng hốt muốn túm lấy Chúc Tinh Chi, nhưng cô dễ dàng giơ tay lên tránh đi.
May mắn thay, cô ta đã rơi xuống nước.
Một vũng nước lớn xuất hiện trước mặt.
Có người ở xa hét lên: "Có người rơi xuống nước!"
Có người chạy tới, nhảy xuống nước, cố gắng cứu Hạnh Dao đang vùng vẫy và la hét dưới nước.
Bên ngoài bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, khách khứa kéo đến rất đông. Chúc Tinh Chi đứng đó, lẳng lặng quan sát.
Phải đến khi Hạnh Dao được vớt lên, người tổ chức tiệc mới chạy đến và hỏi: "Có chuyện gì vậy?!"
Hạnh Dao giống như gà chết đuối, bị cô bạn đi cùng quấn khăn tắm, cô ta bị sặc nước, ho sặc sụa, cả khuôn mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Chu Tinh Chi trước mặt.
"Cô nhìn tôi làm gì?"
"Cô đẩy tôi..."
"Tôi đẩy cô?" Chúc Tinh Chi cười. "Cô vừa mới mở miệng đã nói ra rồi, đúng không?"
"Nếu không phải cô, tôi làm sao có thể rơi xuống nước..." Hạnh Dao hất hết nước bẩn vào người Chúc Tinh Chi, khóc lóc thảm thiết: "Rõ ràng là cô!"
"Cô bị nước hồ ngấm vào đầu à?"
Bạn của Hạnh Dao giúp đỡ: "Chúc Tinh Chi, vậy cô giải thích cho tôi nghe, đang êm đẹp tại sao Hạnh Dao lại rơi xuống nước? Chỉ có một mình cô ở bên hồ, ngoài cô ra còn có thể là ai nữa?"
"Nhưng tại sao Chúc Tinh Chi lại vô cớ đẩy người khác?"Có người thắc mắc.
Hạnh Dao cảm thấy ủy khuất: "Tôi cũng không biết, nhưng cô ấy cố ý làm vậy..."
Chúc Tinh Chi nhìn cô ta, đang định nói thì một giọng nam nhàn nhạt vang lên bên cạnh:
"Chính cô đã cố đẩy người ta nhưng bản thân lại không đứng vững, đương nhiên là sẽ ngã xuống."
Khi Chúc Tinh Chi nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô đột nhiên quay lại, nhìn thấy Trần Dung Dữ đang đi về phía mình, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Người tổ chức tiệc hỏi anh làm sao biết được chuyện này. Trần Dung Dữ nói anh chỉ tình cờ chứng kiến cảnh này. Anh nói thêm: "Chắc chắn ở đây có camera giám sát, chúng ta có thể kiểm tra."
Hạnh Dao cảm thấy chột dạ mà không nói nên lời.
Chúc Tinh Chi cười nói: "Có lẽ Hạnh Dao cũng không cố ý đẩy tôi đâu. Có lẽ cô ấy muốn bơi nên tự nhảy xuống. Nhưng trời lạnh nhưu vậy, Hạnh Dao à, cô vẫn là đừng làm thế, dễ bị cảm lắm."
"..."
...
Màn kịch kết thúc, Hạnh Dao được bạn bè dìu ra về, khách khứa được mời vào trong. Chúc Tinh Chi quay lại nhìn Trần Dung Dữ bên cạnh, không nhịn được cười thầm trong lòng.
Sau khi mọi người rời đi, anh vẫn ở lại bên cô.
Người đàn ông nhìn cô. Chúc Tinh Chi cúi đầu, sờ vào chiếc áo len ướt của mình.
"Quần áo của tôi cũng ướt rồi."
Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng như đang tự nói với chính mình, có một cảm giác bất bình không thể giải thích được trong đó.
Quả nhiên, lúc Hạnh Dao rơi xuống nước, nước bắn tung tóe, cũng bắn lên người cô.
Sau khi cô nói xong, vài giây sau, đúng lúc cô nghĩ anh sẽ không trả lời, giọng nói nahfn nhạt của người đàn ông cuối cùng cũng vang lên từ trên đầu cô:
"Đưa em đi thay quần áo."
-
Sau khi trao đổi với chủ nhân biệt thự, cuối cùng người phục vụ đã dẫn họ đến phòng dành cho khách ở tầng hai.
Chúc Tinh Chi ngồi trên ghế sofa, lấy khăn lau tóc. Trần Dung Dữ đi đến bên cạnh, đưa cho cô một cốc nước ấm.
Cô ấy nhận lấy và nói: "Cảm ơn anh."
Anh rũ mắt nhìn mái tóc ướt của cô, một lúc sau mới nói: "Trở về nhớ tắm nước nóng, đừng để bị cảm."
Chúc Tinh Chi đáp lại, ngước mắt lên, trêu chọc nói:
"Thầy Trần thật chu đáo."
Trần Dung Dữ nhìn thẳng vào mắt cô, nhếch môi đáp: "Quan tâm đến học sinh không phải là bổn phận của tôi sao?"
"...Dù sao thì, cảm ơn anh đã giúp tôi hôm nay."
Cô chắc chắn không ngờ tới điều đó.
Người phục vụ mang theo một bộ váy sạch sẽ, Chúc Tinh Chi cảm ơn rồi nhận lấy.
Sau khi người phục vụ rời đi, cô đứng dậy và nói: "Tôi đi thay váy đây."
Sau khi vào phòng thay đồ, Trần Dung Dữ ngồi trên ghế sofa, hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra. Trong cơn mơ màng, trước mắt anh đột nhiên tối sầm lại.
Có sự cố mất điện đột ngột.
Trần Dung Dữ sững sờ một lúc, bật đèn pin trên điện thoại, đứng dậy đi về phía phòng thay đồ, "Chúc Tinh Chi."
Chúc Tinh Chi đang mặc váy được một nửa thì phát hiện mất điện, sau đó nghe thấy giọng nói của người đàn ông ở ngoài cửa.
Trần Dung Dữ gọi lớn nhưng không có tiếng trả lời.
Lại gọi lần nữa, một giọng nói vang lên từ bên trong:
"Ừm......"
Anh dừng lại và hỏi: "Em đã mặc quần áo xong chưa?"
"Tôi không thể kéo khóa váy lên được. Không biết có phải bị hỏng hay không, tôi không với tới..." Giọng cô gái đầy vẻ hoảng loạn.
Trần Dung Dữ nghe vậy, sau vài giây mới lên tiếng:
"Mở cửa đi."
Vài giây sau, tiếng khóa cửa vang lên và cánh cửa mở ra. Anh do dự rồi bước vào.
Chỉ có ánh trăng chiếu vào phòng, mang theo chút ánh sáng yếu ớt. Ánh đèn pin trên tay anh chiếu lên người cô gái, Trần Dung Dữ thấy cô quấn khăn tắm, hai chân trắng nõn thẳng tắp dưới lớp khăn, chân trần giẫm lên thảm.
Anh nhìn đi chỗ khác và bước tới trước mặt cô.
Chúc Tinh Chi trong bóng tối khẽ cong môi, tiến lại gần anh, nhẹ giọng nói: "Giúp tôi kéo khóa kéo."
Cô gái tỏa ra mùi hương ngọt ngào của hoa sơn chi thoang thoảng trong mũi. Trong sự im lặng, người đàn ông cất tiếng khàn khàn:
"Nếu không cới khăn tắm ra thì tôi có thể làm thế nào?"
Cô đáp lại, nới lỏng tay, khăn tắm rơi xuống đất.
Cô mặc váy, phần vải bên eo hở ra vì khóa kéo chưa được kéo lên. Dưới ánh đèn pin, vòng eo cùng tay chân trắng nõn mềm mại của cô như ẩn như hiện, đường viền mỏng manh của chiếc áo ngực đen phía trên hiện ra trước mắt người đàn ông.
Trần Dung Dữ lập tức hạ đèn xuống, nhưng lại cảm thấy điện thoại bị người khác cầm lấy:
"Để tôi cầm."
Cô giơ điện thoại lên, lại lần nữa chiếu sáng tầm nhìn của anh. Ánh mắt anh dừng lại trên làn da trắng ngần của cô, đôi mắt anh tối sầm lại, khẽ lăn yết hầu:
"Tắt đi, tôi biết làm như nào."
"Ồ." Chúc Tinh Chi nghe thấy giọng nói của anh thay đổi, lặng lẽ cười rồi ngoan ngoãn tắt máy.
Dưới ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ, người đàn ông đứng bên cạnh cô, đưa tay lên chạm vào đầu khóa kéo, nhưng lại vô tình chạm vào làn da mịn màng dưới eo cô.
Anh sững sờ một lúc rồi nhanh chóng rút tay ra.
Nhưng khóa kéo rất nhỏ, đầu khóa kéo cũng rất nhỏ và khuất. Anh cố gắng tìm kiếm rất lâu, nhưng bàn tay anh dường như đang lướt quanh làn da eo cô, hoặc xuyên qua lớp vải, hoặc thậm chí là chạm vào nó.
Giống như đang đốt lửa.
Khi họ chạm nhau lần cuối, Chúc Tinh Chi nắm tay người đàn ông, nghiêng người về phía anh, kiễng chân và hơi dựa người vào ngực anh.
Cô cười, giọng nói ngọt ngào của cô lọt vào tai anh:
"A......"
"Anh không thể chiếm tiện nghi của tôi như thế được."
-- Hết chương 78 --
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top