[HIỆN ĐẠI, ĐOẢN VĂN] TÌNH YÊU CỦA PHÌ HOA - HOÀN
Tên tác phẩm: Tình yêu của Phì Hoa
Tác giả: Ảnh Chiếu
Nguồn convert: nothing_nhh (tangthuvien)
Edit: Nguyệt
Thể loại: Đoản văn, hiện đại, tình đơn phương, OE.
Số chương (do người edit chia): 5
*******************************************************************
1.
Cô có một biệt danh không hay lắm, Phì Hoa.
Nhưng thật ra cô cũng không béo, chỉ là khung xương hơi to, thêm chút thịt trông có vẻ đầy đặn.
Huống hồ cô cũng không xấu , bàn tay to, ngũ quan xinh đẹp, làm bao người hâm mộ.
Điểm đẹp nhất của cô là đôi mắt, tròng mắt đen to tròn, mắt hai mí, khóe mắt hơi hơi xếch lên, trông cực kỳ đáng yêu.
Cho dù là Bạch Nhị, cũng không nhịn được khen ánh mắt cô dễ gây thiện cảm.
“Chậc chậc, ba mẹ cậu cũng chỉ làm tốt nhất việc này .”
“Đi .”
Cô trừng mắt, bĩu miệng, giả bộ tức giận .
Nhưng khóe mắt lại tiết lộ tâm sự của cô, bên dưới hàng lông mi ẩn ẩn ý cười, hai má đỏ ửng.
Cô thích Bạch Nhị, cả thế giới này đều biết.
Cô đối với Bạch Nhị, là nhất kiến chung tình.
Khi đó còn đi học, đang lứa dậy thì, cô cùng bạn học ghé vào trên hành lang ngẩn người, bỗng nhiên nhìn thấy cuối hành lang có nam sinh dáng người dong dỏng cao đang bước tới.
Cũng không có gì đặc biệt, áo đồng phục sơ vin, đi một đôi giày thể thao màu trắng gây chú ý, bởi kiểu dáng này thật sự hiếm thấy.
Anh khoác balo, hai tay đút túi quần chậm rãi đi, có chút không chút để ý, lại có chút bất cần đời cà lơ phất phơ.
Cô nhìn đến ngây người, lần đầu mới biết có người mặc đồng phục đẹp đến vậy.
Sau đó anh chú ý tới ánh mắt cô, hướng cô mỉm cười,ánh mặt trời chiếu tới hàm răng anh lấp lánh .
“Tiểu mập mạp,đi đâu vậy?”
Đây là câu đầu tiên Bạch Nhị nói với cô.
Sau Bạch Nhị nói, lúc ấy mắt cô nhìn anh như sắp rớt ra ngoài.
“Thì ra cậu thích tôi như vây? Háo sắc!” Anh cười đến vô cùng tà ác.
Cũng từ ngày đó mà anh bắt đầu kêu cô là “Phì Hoa”, nghĩa là “Mập mạp háo sắc” .
Kỳ thật Bạch Nhị cũng không phải tên là Bạch Nhị. Anh họ Bạch, trong nhà đứng thứ hai.
Có hôm cô vô ý nghe người trong điện thoại kêu anh như vậy liền đơn giản gọi theo.
Lúc mới đầu Bạch Nhị cũng không vui, anh nói người kêu anh như vây cũng chỉ có ba anh cùng bạn bè của ba, người khác không được kêu. Nhưng cô cực kỳ kiên trì, lớn tiếng ồn ào nói: “Dựa vào cái gì ba cậu có thể gọi mà tôi lại không được?”
Bạch Nhị cười cười, đơn giản tùy cô.
Sau cái tên Bạch Nhị này, dần dần có nhiều người biết đến.
Tốt nghiệp xong, Bạch Nhị đi Australia, cô nghĩ đến từ biệt anh vài năm, liền cùng Mạnh Khương khóc đứt ruột đứt gan.
Sau lại ở sân bay, cô phát hiện xe đưa anh đến xếp thành một hàng dài, nhiều biển số còn ghi chữ “Quân”* (biển quân đội, như biển đỏ ở VN ấy ạ). Hơn nữa mọi người đối với viêc anh xuất ngoại dường như rất thờ ơ, mãi cho đến khi Bạch Nhị một tuần sau trở về tham gia sinh nhật , cô mới biết anh đã đi được mười ngày.
Cô kéo kéo tay bố mẹ Bạch Nhị hỏi, họ nói: “Cùng XXX đi nước Pháp phỏng vấn, đừng nói với bác cháu không biết?”
Cô nghẹn họng nhìn trân trối, ngốc nửa ngày.
Cho dù không hay xem thời sự, XXX tên,cô cũng hay nghe thấy trong bản tin.
Khi đó, cô mới chính thức biết gia cảnh nhà Bạch Nhị, xa xa không chỉ đơn giản như vậy.
Mà ba cô cùng ba Bạch Nhị , cũng là thật không thể so sánh với.
Bạch Nhị thường hay trở về, ngồi máy bay như chuyện cơm bữa.
Cô rất xót tiền vé máy bay, nhưng lại không dám chỉ trích Bạch Nhị, đành phải ảo tưởng chính mình có thể biến thành phi công Boeing 777, một bên có thể bay cùng Bạch Nhị, một bên có thể kiếm một đống tiền.
Cũng chính tại thời điểm này, Bạch Nhị có bạn gái.
About these ads
Occasionally, some of your visitors may see an advertise
2.
Kỳ thật anh có rất nhiều bạn gái, cũng không cố định, không có ngoại lệ, tất cả đều yểu điệu tinh tế, ví dụ như người mẫu hay diễn viên. Nếu không phải siêu cấp mỹ nữ, thì ít nhất cũng là thiên kim tiểu thư, cẩm y ngọc thực, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa.
Mọi người đều cảm thấy Phì Hoa không có kỳ vọng, đều khuyên cô từ bỏ.
Nhưng cô không hề uể oải, ngược lại còn bắt đầu đặt mục tiêu cố gắng giảm béo, bởi vì trong lòng cô có kiên định ý niệm—— cho rằng Bạch Nhị một ngày nào đó sẽ thích mình.
“Cậu xem, thái độ Bạch Nhị với tớ một chút cũng không thay đổi.”
Cô đem suy nghĩ của mình tâm sự với bạn tốt Lucy, còn đặc biệt cường điệu. Không nghĩ tới Lucy lập tức từ ghế nhảy dựng lên.
“Làm ơn , tiểu thư! Cậu đầu óc có hay không đấy? Vì hắn chịu ủy khuất còn chưa đủ, cậu còn lấy đấy làm hưởng thụ!”
Cô quyệt miệng, tủi thân như gái mới về nhà chồng.
Đúng, mọi người đều thấy cô đáng thương.
Phì Hoa luôn quấy rầy Bạch Nhị, năm đó Bạch Nhị bị cô làm phiền nhiều quá mới miễn cưỡng đáp ứng cho mình làm “bạn bè bình thường “ của anh.
Bạch Nhị cùng một đám người đi chơi, cô luôn đi theo sau, ánh mắt đều tập trung hết trên người anh. Bạch Nhị ăn cái gì, uống cái gì, cô đều cố gắng phục vụ , quả thực còn hơn cả tự chiếu cố chính mình, nhưng Bạch Nhị với cô vẫn như trước.
Bạch Nhị muốn tham gia thể thao, cô liền bỏ cuộc thi của mình, tiến đến cùng hỗ trợ. Sau đó khoa cô đạt giải, khi Bạch Nhị lên nhận giải, anh không nhắc đến cô.
Bạch Nhị còn thích làm thương tổn cô, từng trước mặt mọi người cười nhạo cô béo, ngu ngốc, căn bản không lưu chút tình cảm. Cô chỉ có thể ngượng ngùng cười, về nhà lại vụng trộm gạt lệ.
Bạch Nhị, Bạch Nhị, ở bầu trời nhỏ của cô, trừ bỏ anh đã không thể dung thêm người thứ hai.
Nhưng cô cố gắng nhiều như vậy, Bạch Nhị lại chưa từng có cảm kích,đối với cô thái đọ thuỷ chung như một.
—— vĩnh viễn là lạnh như băng.
Nhưng Phì Hoa lại không để ý, hoặc là căn bản không kịp để ý, bởi vì cô cảm thấy chỉ cần Bạch Nhị cùng cô nói chuyện đã là một việc lớn.
Tôi chỉ muốn đơn thuần thích một người, cái này cũng không sai.
Mỗi khi bị đả kích, Phì Hoa tự nhủ với mình như vậy.
Tình yêu đơn phương là hèn mọn. Đạo lý này, cô rất sớm đã hiểu được.
Không bao lâu, Bạch Nhị xong trở về nước, chính mình mở công ty, khởi nghiệp ở giới điện tử.
Anh bắt đầu làm việc, không yêu đương, cũng không cùng bạn bè tụ tập. Phì Hoa lại là “bạn bè bình thường”, muốn gặp anh khó như trên trời.
Cô đành phải bắt đầu chờ đợi.
Trong lúc cũng không phải không ai theo đuổi Phì Hoa, tuy rằng cô cũng không phải đại mỹ nữ, nhưng lại có ưu điểm tự nhiên thanh thuần, không có tâm cơ. Khi người khác biết cô đối với Bạch Nhị chấp nhất như một, đều lặng lẽ rút lui.
Đối với việc này, Lucy không biết đã nói với cô bao nhiêu lần.
Đúng rồi, Bạch Nhị kia là vĩ đại, là cực phẩm, Phì Hoa cậu học hành như thế lẽ nào không thông minh, tự lượng sức mình? Gia thế bối cảnh không điểm một tương đương, cậu cùng hắn làm sao có tương lai? ! Huống chi, loại người như hắn, bên người oanh oanh yến yến một đống, khinh thường nhất chính là loại người dâng mình đến tận cửa như cậu. Cậu muốn theo đuổi hắn cũng phải giả bộ thanh cao, thay đổi chiến lược lạt mềm buộc chặt!
Lạt mềm buộc chặt?
Cái này Phì Hoa thật là có khổ nói không nên lời, cô cũng từng nghĩ dung thử chiêu này. Thật đúng là định thử hai tháng không gọi điện cho Bạch Nhị, không theo đuôi anh nữa. Nhưng cuối cùng cô cũng không chịu nổi, nhớ giọng anh đến đòi mạng, lại ngoan ngoãn nhấn dãy số quen thuộc kia.
Kết quả Bạch Nhị ở đầu bên kia ngáp một tiếng: “Tôi nói Phì Hoa này, cậu không phải vừa mới ba ngày trước tìm tôi sao? Nhanh như vậy lại bắt đầu làm phiền?”
Cô buông ống nghe, dở khóc dở cười.
Nhưng không lâu sau, , Phì Hoa liền ngay cả cơ hội chờ đợi cũng không có, bởi vì Bạch Nhị rốt cục cũng có bạn gái cố định.
Trước kia cô cũng đã từng ảo tưởng vài lần, Bạch Nhị sau nay cũng có ngày bị cô cưa đổ, sau đó thay đổi triệt để, toàn tâm toàn ý với cô. Đợi đến lúc giấc mộng thành hiện thực, nhân vật chính lại đổi thành người khác.
Cô đã gặp qua cô gái kia, rất xinh đẹp, giống tiên nữ, khí chất cũng tốt, đạm mạc mơ hồ, vô cùng hấp dẫn người khác. Nói trắng ra, Phì Hoa cô cũng chỉ là gốc rau chân vịt bên kia nhà, còn người ta cũng là thiên thượng Hằng Nga, duy nhất chỉ có một.
Cuối tuần mọi người đi karaoke ,Bạch Nhị phá lệ rủ cô đi cùng. Ở quanh một nhóm đại công tử đại tiểu thư nhưng không ai bì nổi Bạch Nhị thiếu. Cuối cùng anh tuyên bố, từ nay về sau chính thức bị giai nhân cầm chân.
Mọi người chúc mừng, trêu đùa quá khứ oanh yên trước đây của anh, Bạch Nhị thoải mái cười to, vẻ mặt sảng khoái.
Cô ngơ ngác ngồi một góc, không biết làm sao.
Sau Khi tan cuộc, Bạch Nhị đưa cô về nhà.
3.
Dọc đường đi hai người đều trầm mặc, Bạch Nhị không giống thường ngày ngả ngớn pha trò, Phì Hoa cũng chỉ lẳng lặng nghe nhạc, chăm chú ngắm ngón tay.
Đêm khuya trên đường vắng người, xe chạy vừa nhanh vừa êm.
Đến cửa nhà, Bạch Nhị bỗng nhiên nói: “Tiểu Hoa, đừng đợi.”
Lời này ở trong xe nghe chói tai như vậy, giống như có chú lừa to ở bên tai cô kêu to, rung động thấm tận trong lòng.
Cô cắn cắn miệng, ngọn đèn phản chiếu sắc mặt tái nhợt như tuyết.
Anh vẫn không nhìn cô, ngón tay thon dài đùa nghịch tay lái, hai mắt bình tĩnh nhìn phía trước.
“Em rõ ràng biết, không đáng.”
Cô không trả lời, lập tức ấn hạ cửa sổ xuống, gió đêm mạnh mẽ xộc tới, tóc dài bị thổi rối loạn.
Thật lâu sau, cô quay đầu, cười khanh khách nói: “Anh vừa mới nói cái gì?”
Khi đó, trong xe đang bật “Salling”* của Rod Steward.
”I am sailing, I am sailing, home again cross the sea.
can you hear me, can you hear me, thru the dark night far away?”
Giọng ca khàn khàn tràn ngập trong xe , phiêu bạc, tang thương, cô độc, suy sụp nhưng mãi không thôi hy vọng .
Nhiều năm đơn độc sớm tạo cho cô có phần cứng cỏi không giống người thường,.
Những chuyện sau xảy ra lại y hệt như trong tiểu thuyết.
Bạch gia lão gia không ưa bạn gái của cậu quý tử, cứng rắn muốn chia rẽ hai người. Vì thế mà phản kháng, kiên trì, khắc khẩu, Bạch Nhị đều làm. Điều này lại càng thêm xác minh tình cảm bọn họ cực kỳ vững chắc.
Phì Hoa cảm thấy như đang xem phim truyền hình, tuy rằng tình tiết lên xuống phiền toái nhưng cô vẫn luôn khát vọng chính mình có thể trở thành nữ chính.
Nhưng ở bộ phim này cô chẳng quan trong. Đến cả vai nữ phụ cũng không có.
Lucy đã bắt đầu lập kế hoạch kết hôn , hơn nữa còn giới thiệu cho cô cả đám đồng nghiệp của chồng tương lai.
“Tở đây là cứu cậu thoát khỏi hố lửa.” Mỗi lần đi xem mặt Lucy luôn dăn cô như vậy.
Phì Hoa hoảng hoảng hốt hốt gật đầu, đáp ứng.
Thích Bạch Nhị nhiều năm như vậy, cô cũng không biết mình thích anh hay chỉ đối với đoạn tình cảm này mà cố chấp.
Có lẽ đã đến lúc mình nên buông tay.
Cô thì thào tự nói.
Nhưng hết thảy lại bị đêm mưa gió kia gạt đổ.
Phì Hoa còn nhớ rõ lúc ấy Bạch Nhị bộ dạng nghèo túng, người đầy mùi rượu, quần áo tả tơi, tà tà dựa ở nhà cô.
“Hì, Phì Hoa!” Anh gọi tên của cô, ha ha ngây ngô cười, miệng lầu bầu không rõ: “Em về rồi? Anh… Chờ em đã lâu!”
Cô hoảng hốt, dìu anh vào phòng, tê liệt ngã xuống giường.
Vừa đặt đầu lên gối, Bạch Nhị lền khóc rống lên như trẻ con. Anh khóc thương tâm như vậy làm lòng cô thắt lại.
Theo giọng kể nghẹn ngào của anh, cô chậm rãi biết. Thì ra cô tiên nữ kia coi trọng người khác, chia tay anh.
Bạch Nhị bạch thiếu gia, cuộc đời lần đầu tiên thất tình.
“Em nói anh có cái gì không tốt? Anh có cái gì không tốt? !” Khóc đến cùng, Bạch Nhị thần trí không rõ, nắm áo Phì Hoa lớn tiếng chất vấn.
Cô cười khổ, cô làm sao biết anh có gì không tốt? Nếu thật sự thật không tốt, chính cô cần gì phải đau khổ nhiều năm như vậy?
Vì thế cô đành phải an ủi : “Anh tốt lắm, cái gì cũng tốt, là do ánh mắt cô ấy không tốt.”
Bạch Nhị sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục, rốt cục cũng nặng nề ngủ.
Cô lại tựa vào đầu giường ngẩn người, một đêm không ngủ thẳng đến hừng đông.
*Salling – Rod Stewart : Link bài hát tại đây
I am sailing, I am sailing
Home again cross the sea
I am sailing, stormy waters
To be near you, to be free
I am flying, I am flying
Like a bird cross the sky
I am flying, passing high clouds
To be with you, to be free
Can you hear me, can you hear me
Thro the dark night, far away
I am dying, forever trying
To be with you, who can say
Can you hear me, can you hear me
Thro’ the dark night far away
I am dying, forever trying
To be with you, who can say
We are sailing, we are sailing
Home again cross the sea
We are sailing stormy waters
To be near you, to be free
Oh lord, to be near you, to be free
Oh my lord, to be near you, to be free
Oh my lord, to be near you, to be free
Oh my lord
We are sailing, we are sailing,
Oh yes you’ve got to fly just to touch the sky
Home again cross the sea.
We are sailing stormy waters,
To be near you near you, to be free.
We are sailing, we are sailing, sailing.
4.
Sau đó một thời gian, Bạch Nhị đều ở căn nhà nhà trọ 40 mét vuông của cô.
Anh suy sút rất nhiều, không hẹn bạn, cũng không tiếp điện thoại, lôi thôi thất vọng, hoàn toàn không có bộ dáng thế gia đệ tử không ai bì nổi. Phì Hoa thấy nhưng không thể trách, chỉ biết nấu cơm cho anh, ngẫu nhiên giúp anh mua thêm chút nội y quần lót, đồ dùng hàng ngày.
“Em biết anh rất coi trọng ăn mặc, loại quần thêu tên bên ngoài thật sự không bán, anh chú ý chút, cũng đừng ghét bỏ.” Cô đem mấy đồ vừa mua về vội vàng đưa cho Bạch Nhị, có chút đỏ mặt.
Bạch Nhị bật cười: “Em làm sao biết quần lót của anh có thêu tên? Em xem qua?”
Phì Hoa nghĩ mình thật ra cũng rất muốn nhìn , nhưng anh thật cho em cơ hội này sao?
Sau đó ngượng ngùng đi dọn phòng, trong lòng có một tia vui mừng nho nhỏ.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, anh đây là lần đầu tiên cười.
Cô ở trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau ở phòng ngủ gấp quần áo, Phì Hoa quay đầu thấy Bạch Nhị ngồi ở trong phòng khách xem bóng đá, uống bia, ăn đồ ăn vặt, giống hệt đứa trẻ chưa trưởng thành. Đột nhiên cô có một loại ảo giác, cảm thấy chính mình cùng Bạch Nhị là một đôi vợ chồng lâu năm,có thể vĩnh viễn như vậy mà già đi .
Buồn cười.
Cô nhanh chóng lắc đầu, vứt ý niệm vớ vẩn này sau đầu.
Kỳ thật cô cũng rất muốn hỏi Bạch Nhị một câu, vì sao khi anh thất tình không phải tìm người khác mà lại tìm cô? —— hay anh vẫn coi cô chỉ là Phì Hoa hay bị Bạch Nhị khinh thường?
Nhưng cô trước sau vẫn là nhát gan, sợ hỏi vấn đề này khiến anh cảm thấy phiền nên chỉ quay đầu bước đi.
Không có biện pháp, Bạch Nhị là chú niệm của cô, một khi cùng anh có liên quan cô liền trở nên hồ đồ, lo được lo mất. Đây là thời gian đẹp nhất trong cuộc sống hiện tại của Phì Hoa, cô sợ hãi bị bừng tỉnh.
Chẳng sợ đây là mộng, mơ lâu một chút cũng tốt.
Cô tự an ủi chính mình như vậy.
Buổi tối Bạch Nhị đều ngủ sô pha, anh kiên trì bắt Phì Hoa ngủ giường, nói cái gì cũng không chịu đổi.
Phì Hoa biết anh đây là vì muốn tốt cho cô, kỳ thật Bạch Nhị đối xử với cô vẫn như vậy, trước mặt người khác thì luôn gây khó dễ cho cô. Thời điểm chỉ có hai người, anh đều gọi “Tiểu Hoa”, còn ở bên ngoài lại gọi cô là “Phì Hoa”, “Tiểu mập mạp” .
Tuy rằng không rõ đây là vì sao, nhưng cô vẫn như cũ sa vào một chút ôn nhu này, bởi phải có loại ôn nhu chốc lát này mới khiến cô có dũng khí chấp nhất theo đuổi, dứng dậy sau mỗi lần thương tổn.
Hôm nay cô giúp Bạch Nhị trải giường chiếu, Bạch Nhị không biết thế nào lại cảm thấy không đúng, bỗng nhiên bình tĩnh nhìn ánh mắt cô hỏi: “Em hận anh sao?”
Cô bị dọa nhảy dựng, vội lắc đầu như trống bỏi.
Bạch Nhị trầm mặc nửa ngày, cúi đầu nói: “Cũng chỉ có em mới bằng lòng bao dung anh như vậy…”
Cô không biết nói gì, cầm gối đầu ngơ ngác ngồi ở trên sô pha.
Thích Bạch Nhị nhiều năm như vậy, đến tột cùng anh còn có cái gì cô không biết? Khẩu vị, sở thích, tính tình, tính cách… Cô đã sớm có thói quen với tính công tử của anh. Nếu nói bao dung, không bằng nói là quen thuộc, sau đó mới là bất đắc dĩ.
“Em thích anh như vậy, vậy em có hay không từng nghĩ tới tương lai của chúng ta?” Bạch Nhị lại hỏi cô, hai mắt khí thế bức người, đánh thẳng vào lòng cô “Cha anh tuyệt đối sẽ không chịu em, cho dù như vậy em vẫn còn muốn theo anh cùng một chỗ sao?”
Cô sửng sốt.
Cùng Bạch Nhị cùng một chỗ? Đây là ý niệm cỡ nào xa xỉ !
Sống đến từng này, cô sớm không dám vọng tưởng như vậy. Nay cô bất quá là hy vọng Bạch Nhị đối với cô tốt một chút, ôn hòa một chút, tốt nhất là có thể thích cô.
Nhưng là cùng một chỗ? Cô đối với chính mình tự lắc đầu.
Làm sao có thể cùng một chỗ ? Bạch gia có địa vị như vậy, cô cũng chỉ là cô gái tỉnh lẻ bình thường, gia đình xuất thân là công nhân, tư sắc lại bình thường. Ngay cả tiên nữ*còn không được Bạch lão gia xét duyệt, cô Phì Hoa làm sao có thể ?
*chỉ bạn gái trước của Bạch Nhị
Vì thế cô cúi đầu, vuốt vỏ gối cười cười nói:
“Người trong lòng em họ Bạch, có một ông bố lợi hại, nhưng so với việc em thích anh ấy có quan hệ gì ? Thời điểm em thích anh ấy còn tưởng anh ấy là học sinh bình thường, cái gì cũng không có.”
Trong phòng khách một khoảng im lặng.
Thật lâu sau, cô nghe được có người khe khẽ thở dài, tiếng thở dài lâu như thế , xẹt qua đêm vắng tịch mịch, không tiếng động xẹt qua trái tim cô.
“Mình chỉ muốn đơn thuần thích một người, cho dù không thể đứng bên cạnh hắn nhưng ngẫu nhiên có thể nhìn, nghe một chút thanh âm cũng tốt.”
Cô nhớ tới câu chính mình nói với Lucy. Khi đó Lucy cũng thở dài như vậy, sau đó nản lòng thoái chí, nửa năm không giới thiệu bạn trai mới cho cô.
Cô bỗng cảm thấy có vài phần bi thương không rõ.
Ngày hôm sau Phì Hoa tỉnh lại, phát hiện Bạch Nhị đã đi rồi.
Cô chân trần đứng trên sàn nhà ngẩn người, cảm thấy chính mình vừa mới nằm mơ, Giấc mơ này đẹp biết bao, hạnh phúc biết bao, tựa như bong bong xa phòng, trong suốt.
Trở lại công ty đi làm, Lucy vội vàng chạy đến cạnh cô bát quái.
“Cậu gì chưa? Thì ra bạn gái Bạch Nhị là bị hãm hại, cô ấy căn bản là không có di tình biệt luyến*! Bạch lão đầu cũng thật ngoan , ngay cả một nữ tử trong sạch cũng phải phá hư!”
* Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
Cô ngơ ngác nghe, cái gì cũng không trả lời. Sau đó cô đi đến bàn uống trà, nhìn gạt tàn bỗng nhớ tới buổi sang kia trong nhà đôi gạt tàn đầy tàn thuốc.
Khó trách anh tối hôm qua không ngủ được.
Cô nghĩ ngợi.
Mình rốt cục vẫn là nói sai , dọa đến anh.
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, đem mặt vùi sâu vào đầu gối, có giọt lệ “Tí tách” chảy xuống.
“Mình chỉ muốn đơn thuần thích một người, cho dù không thể đứng bên cạnh hắn nhưng ngẫu nhiên có thể nhìn, nghe một chút thanh âm cũng tốt.”
5.
Edit: Nguyệt
Chỉ sợ nguyện vọng như vậy nay cũng là xa cầu.
Bình thường thản nhiên qua hai tháng, Phì Hoa quyết định muốn đưa Bạch Nhị một món quà sinh nhật thật ta.
Vì món quà này, cô sớm cố gắng tiết kiệm, chuẩn bị nhiều năm.
Bạch Nhị dường như đã cùng bạn gái hòa hảo, nhưng thái độ của anh đối với Phì Hoa cũng thay đối một trăm tám mươi độ, khách khí rất nhiều.
Nghe được Phì Hoa muốn tặng quà sinh nhật, Bạch
Nhị, ngược lại còn có phần do dự.”Hôm ấy sinh nhật, ba anh… Nếu không em cũng cùng đi đi?”
Phì Hoa ôn hòa cự tuyệt, cô nói: “Bạn bè anh thấy em cũng không được thoải mái, chê em phiền. Anh chỉ cần chuồn ra ngoài nửa tiếng gặp em là tốt rồi.”
Bạch Nhị do dự nhưng rốt cục vẫn đáp ứng.
Cô buông ống nghe, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Không biết anh nhận được phần quà này sẽ có nhiều phản ứng không?
Nhất định, phi thường phi thường vui sướng đi.
Một tháng ở thành phố B, vài ngày tuyết lớn kéo dài.
Phì Hoa đứng ở ngoài bãi đỗ xe, cả tay lẫn tai đều đông lạnh đỏ bừng, chỉ có thể không ngừng thổi khí sưởi ấm.
Đợi thật lâu, Bạch Nhị rốt cục cũng từ biệt thự, thở hồng hộc chạy đến. Anh mặc bộ lễ phục màu đen tinh xảo, nhìn như vương tử thật sựkhiến Phì Hoa nhìn ngây người
“Sao em không đi vào?” Bạch Nhị lời nói hỗn loạn, tức giận, “Đứng ở bên ngoài rất lạnh! Em muốn đông chết sao?”
Cô phục hồi tinh thần, ngượng ngùng cười cười,đè giọng: “Em không có thẻ mời, bảo vệ nói nơi này không cho người ngoài vào…”
Bạch Nhị sửng sốt, nhẹ giọng : “… Thật xin lỗi, anh quên mất.”
Rất ít khi được nhìn thấy bộ dáng ảo não thú vị này của anh , cô nhịn không được vui vẻ : “Quên đi, em cũng quen rồi.” Sau đó cô chiếc túi to trên tay, lấy ra một chiếc hộp tinh mĩ*.
“Cầm đi, đây là quà sinh nhật em tặng anh.”
Bạch Nhị vui tươi hớn hở nhận, thật cẩn thận xé giấy bọc. Trong hộp, lẳng lặng nằm một cây nến màu vàng.
“A, cảm tình em đại tiểu thư vì đưa anh một cây nến mà ngồi xe ba tiếng giữa trời tuyết lạnh?”
Bạch Nhị tà tà nhìn cô, ánh mắt tràn ngập trêu tức cùng trêu chọc.
“Chỗ nào vậy.” Cô mặt không đổi sắc nghiêm trang nói, “Đây chính là cây nến ước nguyện, châm lửa ước nguyện rồi thổi tắt là có thể thực hiện nguyện vọng nhiều năm của anh”
Bạch Nhị nghe vậy cười ha ha: “Ai da cô ngốc này, lớn như vậy mà còn tin thứ này?”
Phì Hoa không cười, cô chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt vui mừng của Bạch Nhị , cẩn thận lưu ý tững biểu hiện nhỏ của anh.
Có chút thương cảm, lại có chút tham lam.
Bạch Nhị cười đủ, rốt cục vẫn là theo ý cô, kêu bảo vệ lấy bật lửa châm nến.
Ban đêm tuyết đọng đình viện, ánh lửa kết thành màu màu vàng ấm áp, Bạch Nhị im lặng nhắm mắt hứa nguyện, khuôn mặt tuấn mĩ trước ánh lửa trở nên thật gần, tựa như tượng điêu khắc Hy Lạp, vẫn động lòng người như vậy.
Phì Hoa nhìn người đàn ông hoàn mĩ đang đứng cạnh, trong mắt hình như có hơi nóng muốn từ vành mắt chảy ra.
Chịu đựng, chịu đựng, cô xiết chặt tay, hít sâu một hơi.
Bạch Nhị mở mắt ra, “Phù” thổi tắt ngọn nến, cười hì hì nhìn Phì Hoa còn đang ngẩn người.
“Ước nguyện nhiều năm của anh được thực hiện rồi sao?” Ánh mắt anh dài mà trong suốt, tràn đầy đắc ý của trẻ con cùng khó dễ.
“Đã được thưc hiện rồi “. Cô mỉm cười, đưa tay lấy xập giấy bạc chuẩn bị sẵn, đưa qua .
Bạch Nhị nhìn nhìn xập giấy kia, ngơ ngác nhìn phía cô, thật sự muốn không hiểu trong hồ lô của cô có cái gì.
“Đưa vé máy bay sang Canada ngày mai? Làm gì vậy?”
Cô nở nụ cười thản nhiên, một lần lại một lần, ấm áp mà trong suốt.
“Nguyện vọng của anh được thực hiện nhé, em ngày mai sẽ đi Canada, về sau cũng không làm phiền anh, đã hiểu chưa?”
Trang giấy mỏng manh từ tay Bạch Nhị rơi xuống, tuyết rơi, không tiếng động bay xuống nền tuyết.
“Em sang bên kia làm gì?”
Thật lâu sau, giọng nói của Bạch Nhị vang lên, mang theo vài phần hoảng hốt không rõ, dường như từ nơi rất xa rất xa vọng lại.
“Học ngôn ngữ, tìm việc, tóm lại phải làm rất nhiều rất nhiều việc.” Cô vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười như trước.
Muốn làm không tốt, còn muốn ở bên kia kết hôn, sinh con.
“Đi bao lâu?” Bạch Nhị lại hỏi. Anh không nhìn cô, quay đầu chăm chú nhìn biệt thự đằng xa đủ mọi màu sắc đèn đuốc.
“Không biết, có lẽ rất nhanh, có lẽ nhiều năm.” Cô cúi mi dài .
Có lẽ, vĩnh viễn sẽ không trở lại.
“Như vậy… Thuận buồm xuôi gió.” Bạch Nhị dường như còn muốn nói cái gì nhưng chung quy chỉ nói một câu như vậy.
“Ừ.” Cô còn thật sự gật đầu.
“Bạch Nhị, Bạch Nhị!”
Trong phòng có mội giọng nữ xinh đẹp gọi anh, thanh âm xẹt qua bầu trời đêm, phá vỡ không khí quái dị này. “Bạch Nhị đi đây vậy?”
“Mau trở về đi thôi, bọn họ tìm anh khắp nơi rồi!” Phì Hoa phục hồi tinh thần nói nhanh, trong thanh âm mang theo một phần khẩn trương.”Để bọn họ nhìn thấy sẽ không tốt lắm!”
Bạch Nhị không đáp lời, cúi đầu, lẳng lặng đứng tại chỗ.
Trong phòng lục tục có người đi, từ đình viện hướng bên này đi tới.
“Bạch Nhị, Bạch Nhị!” Bọn họ lớn tiếng gọi Bạch Nhị .
Phì Hoa nhìn Bạch Nhị, anh vẫn ngơ ngác, cũng không nhúc nhích.
Vì thế cô đành phải nói: “Em đi trước , miễn cho bọn họ nhìn đến em lại gây thêm phiền toái cho anh.”
Sau đó cô vội vội vàng vàng từ cử đình viện chạy ra.
Mỗi lần nghĩ đến ngày đó lại khiến cô nhịn không được muốn cười ra tiếng.
Ngay cả cáo biệt đều như vậy, nghĩ đến chính mình thật đúng là như lời Bạch Nhị, ngu ngốc bất trị.
Rất nhiều rất nhiều năm sau, Phì Hoa của chúng ta đang ngồi ở quán cà phê ngoài trời tại Vancover , nói hết sự việc lúc đó cho Lucy đang hưởng tuần trăng mật ở đây.
“Mình thật ngốc, cậu thấy có đúng hay không?” Cô nói xong, mỉm cười, đáy mắt vẫn luôn có nét ôn nhu không thay đỗi .
“… Cậu thật là nhàm chán.” Lucy muốn nói cái gì, nhưng đáy mắt lại có tầng sương mù mỏng manh, vì thế đành phải giả vờ giả vịt mắng mắng cô.
Phì Hoa nhấp một ngụm cà phê, xa xa nhìn phía ngoài cửa sổ, cả người bao phủ ngọt ngào cùng thản nhiên.
Cái gì gọi là tình yêu? Nhất định phải lưỡng tình tương duyệt*, dắt tay nhau đến đầu bạc sao?
* lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều yêu nhau
Nhưng tình yêu của Phì Hoa, từ trước tới giờ với Bạch Nhị đều không quan hệ, bởi chuyện tình xưa của cô, trừ bỏ tương tư đơn phương, cái gì cũng không có. Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc, thậm chí so với làm tân nương của anh cô còn thấy hạnh phúc hơn.
Lucy nghĩ như vậy, tâm lý không khỏi phức tạp, giai nhân trước mặt cũng bắt đầu cảm thấy mông lung.
“Mình nhất định phải giới thiệu bạn trai mới cho cô ấy!”
Vì thế Lucy xoa mũi, âm thầm hạ quyết tâm.
Uống xong cà phê, Phì Hoa mở ví da chuẩn bị lấy tiền trả.
Có tờ giấy màu trắng từ ví rơi ra, Lucy giúp cô nhặt lên, trong lúc vô ý nhìn thấy nội dung trong tờ giấy.
Tờ giấy rất đẹp, thơm mùa nước hoa, có dấu vàng nhưng không kí tên.
“Ai nha ai nha…” Phì Hoa có chút ngượng ngùng nhẹ giọng kêu , nhanh tay đoạt lại tờ giấy.
Lucy không nói gì,từ ghế dựa im lặng đứng lên.
Cô đọc được trên tờ giấy kia có viết ngoáy một câu.
I’ ll be waiting for you.
(Anh sẽ đợi em)
Nét chữ dường như có chút quen mắt, nhưng lại xa lạ như vậy.
Cô nhìn Phì Hoa đang đỏ mặt, há mồm, nhưng cuối cùng cũng đem nghi vấn trong lòng giấu đi.
Xa xa ở cảng Victoria lại có một con thuyền thuyền chậm rãi lại gần bờ.
Có lẽ ở trong thế giới này, người chấp nhất chung quy có một ngày sẽ tìm được hạnh phúc đích thực.
Lucy đứng ở bên đường chờ xe, gió biển mềm nhẹ phất mặt cô.
I’ ll be waiting for you.
(Em sẽ đợi anh)
——someone will be waiting for her.
(Một người nào đó sẽ đợi cô ấy)
Cô vuốt mái tóc bị gió thổi loạn, thản nhiên nở nụ cười.
(Hoàn)
*lời người edit: Cuối cùng cũng hoàn thành xong bộ truyện đầu tiên *tung hoa*. Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua :D. hẹn gặp lại trong một thời gian gần đây ^^
Nguyệt
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top