105 + 106 + 107 + 108 + 109

  "Đây không phải sự thật!"

Đoàn Ngọc Lộ nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên cạnh Hà Chí Tường: "Anh nói cho tôi biết cái video clip này tại sao bị đưa lên trên mạng? Nếu như bị người nhà tôi biết, bọn họ nhất định sẽ đánh chết tôi!"

"Tôi làm sao biết được?" Hà Chí Tường cũng lờ mờ, nghĩ nghĩ, ánh mắt lợi hại bắn về phía Bùi Dịch một phen: "Là do anh làm?"

Bùi Dịch môi mỏng khẽ mở, phun ra bốn chữ: "Có qua có lại."

*****Lúc trước anh dùng máy tính làm một đường dẫn, cố ý khích Hà Chí Tường thời điểm truyền ảnh chụp, thông qua đường dẫn này, từ đó truy ra trong điện thoại của hắn, đem toàn bộ ảnh chụp xóa bỏ.

Sau đó, căn cứ thông tin trong điện thoại của hắn truy đến lúc trướcảnh chụp Hà Chí Tường gửi cho ai, trực tiếp truy cập vào máy tính đối phương thả virus phá hư, hơn nữa đem đoạn video clip của Hà Chí Tường thay hắn tung lên trên mạng.****

"Anh... Các người..."

Hà Chí Tường tức giận đến run người, bọn họ tỉ mỉ bày binh bố trận cuối cùng thành cái dạng này, hắn làm sao cam tâm?

"A Ha... Không nghĩ tới Hà tiên sinh vậy mà còn có thể dũng mãnh như vậy."

Tô Thi Thi rời khỏi cái diễn đàn hot này, thu tay, ngẩng đầu cười như không cười nhìn Hà tiên sinh.

"Cho anh một lười khuyên, anh hiện tại nên khẩn trương đem video clip đó tải xuống, lưu lại, bằng không như thế này lập tức cũng sẽ bị diễn đàn gở bỏ xóa mất."

Cô nói xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Dù sao đây cũng là một lần duy nhất trong đời của Hà tiên sinh, phải lưu làm kỷ niệm."

"Không sai, anh nên cảm tạ tôi mới đúng." Bùi Dịch nhàn nhạt cho bọn họ một đòn trí mạng.

"Là anh? Đây toàn bộ đều là anh làm?"

Hà Chí Tường lúc này mới phản ứng kịp, ngày đó hắn tại sao bị người ta mời đi hộp đêm, tại sao gặp Đoàn Ngọc Lộ.

"Anh bỏ thuốc tôi!" Hà Chí Tường thanh âm run run, hai mắt màu đỏ tươi, hai tròng mắt đều đã hận không thể trừng rớt ra ngoài, "Là anh bỏ thuốc tôi, làm cho tôi đời này trở thành một phế nhân!"

"Hà tiên sinh nói sai rồi, anh vốn là một phế nhân, là tôi cho anh cơ hội làm đàn ông một lần." Bùi Dịch nhàn nhạt nói.

Lúc trước bọn họ vũ nhục Tô Thi Thi, hiện tại anh trả lại nguyên vẹn cho bọn họ!

"Anh... Không, bác sĩ nói tôi vẫn còn có cơ hội chữa khỏi!"

Hà Chí Tường nhớ tới ác mộng khủng bố kia quả thực đều phải điên rồi. Hắn vốn hoài nghi là bên Bùi Dịch giở trò quỷ, không nghĩ tới thật là anh làm.

"Tiện nhân, đôi gian phu dâm phụ các người, không được chết tử tế!" Phú Tuyết Trân cũng hiểu ra, xông lên muốn đánh Tô Thi Thi.

Dương Dũng đột nhiên ở phía sau xuất hiện, trực tiếp chế trụ cổ Phú Tuyết Trân, đem bà ta từ trên mặt đất nhất lên, một cái quăng đến trên ghế sofa."Các người..." Hà Chí Tường khoé mắt muốn nứt ra.

Tô Thi Thi cười nhạt nói: "Hà tiên sinh, sau này ngàn vạn lần đừng nên có bệnh mà không nói, bệnh này của anh, nên sớm chữa trị."

"Cô... Tô Thi Thi kẻ tiện nhân này, tôi giết cô!" Hà Chí Tường chỉ cảm thấy đầu từng đợt mê muội, sắp tức điên rồi!

Hắn rõ ràng có thể làm người đàn ông bình thường, nhưng là vì vẫn không dám đi bệnh viện trị liệu, rốt cuộc không thể nào cứu chữa rồi.

Mà lần duy nhất của hắn, lại cho người phụ nữ vô dụng Đoàn Ngọc Lộ này.

Một lần duy nhất?

Hà Chí Tường nghĩ tới cái gì, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới nhặt điện thoại lên, muốn đem cái video clip kia tải xuống.

Nhưng mà hắn vừa mở diễn đàn ra, phát hiện cái video kia sớm đã bị xóa bỏ, video clip không biết tung tích.

Người hắn mềm nhũn, vô lực ngã ngồi ở trên ghế sofa, điện thoại từ trong tay trượt xuống, trong lòng một bộ như là bị vét sạch.

Tô Thi Thi nhìn thấy bộ dạng này của hắn, chỉ cảm thấy hoang vắng.

Một người đàn ông đang tốt lành biến thành cái bộ dáng này, thật không biết nghĩ sao nữa.

Bên kia, Đoàn Ngọc Lộ điện thoại reo liên hồi. Vừa mới bắt đầu, Đoàn gia liền cùng một dạng điên cuồng gọi đến di động của cô ta.

Mẹ cô ta, chị cô ta, cha cô ta, thậm chí điện thoại riêng ở nhà chính đều có gọi đến rồi!

"Tôi chết chắc rồi, bọn họ nhất định sẽ đánh chết tôi!" Đoàn Ngọc Lộ gấp đến độ mắt đều đã đỏ, nước mắt chậc chậc rơi xuống đất.

Đến giờ phút này, cô ta mới thật sự sợ.

Trước kia làm loạn như vậy, kia cũng đều là tin đồn không bằng không chứng. Nhưng hiện tại video clip cô ta và Hà Chí Tường đã truyền trên mạng, đó chính là một chứng cứ thiết thực.

Đoàn gia tuy không coi trọng con gái, nhưng ông nội và cha cô ta lại rất xem trọng nhất mặt mũi, hiện tại loại gièm pha này vừa ra tới, nhất định sẽ đánh chết cô ta!

"Tôi phải làm sao đây? Hà Chí Tường, anh mau nói gì đi! Cha tôi nhất định sẽ đánh chết tôi!" Đoàn Ngọc Lộ nắm tay Hà Chí Tường, sốt ruột nói.

"Cô cút cho tôi!" Hà Chí Tường một cước đạp tới, trực tiếp đem Đoàn Ngọc Lộ giẫm trên mặt đất.

Vốn dĩ hắn vẫn trông cậy thông qua cô ta để Tô Thi Thi rời khỏi trang viênĐoàn gia, lấy lòng lão già kia, nhưng mà hiện tại cái gì đều đã xong rồi.

Hắn cũng coi như hiểu rõ, Đoàn Ngọc Lộ tại Đoàn gia từ đầu không được coi là cái thá gì. Hắn liền là cưới cái của nợ, chỉ biết tiêu tiền trở về!

"Anh dám đánh tôi, tôi liều mạng với anh!" Đoàn Ngọc Lộ một dạng điên khùng hướng tới đánh sau gáy Hà Chí Tường.

Bên kia Phú Tuyết Trân thấy Đoàn Ngọc Lộ đánh con trai của mình, lập tức vọt qua nắm tóc Đoàn Ngọc Lộ.

Trong lúc này, ba người đánh làm một vòng tròn.

Phương Ngọc Hoa khổ sở bỏ đi, không muốn nhìn.

Đoàn Ngọc Lộ có không tốt, tới cùng cũng là cháu gái của bà. Nhưng mà, đứa cháu gái này thật sự là làm cho người ta quá thất vọng rồi.

"Bà nội." Tô Thi Thi ôm Phương Ngọc Hoa, lo lắng nhìn bà.

Phương Ngọc hoa lắc đầu: "Chúng ta đi thôi."

Con cháu đều có phúc của con cháu. Đoàn gia bỏ Tô Thi Thi, từ đầu liền không coi cô như người nhà, mà bà đối bọn họ cũng không cần thiết.

"Tô Thi Thi, cô không được đi!"

Hà Chí Tường mất lý trí thấy Tô Thi Thi đang đi, không biết khí lực ở đâu, đemĐoàn Ngọc Lộ bổ nhào ở trên người trực tiếp đẩy ra, đứng lên chỉ vào Tô Thi Thi mắng

"Đều là cô hại tôi thành cái dạng này, tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Cho dù là dùng hết toàn bộ tài sản Hà gia, tôi cũng phải cho cô chịu báo ứng!"

"Báo ứng?" Bùi Dịch dừng lại, quay đầu lành lạnh nhìn hắn, "Gả cho anh đã xem như cô ấy gặp báo ứng. Mà anh hình như không có cơ hội, Hà thị lập tức sẽ bị thu mua."

"Cái gì?" Đồng tử Hà Chí Tường co rụt lại, lập tức nghĩ tới cái gì, chỉ vào Bùi Dịch nói.

"Anh đừng cho là tôi không biết anh là ai, anh bất quá là một cái đồ bỏ đi của Đoàn gia mà thôi. Cứ cho là khách sạn của anh làm ăn cho dù tốt, anh cũng không có cái năng lực thu mua Hà thị của tôi?

Hà thị nói sao cũng có tài sản nghìn vạn, anh nói thu mua liền thu mua? Hà Chí Tường mới không tin.

"Cậu ấy không được, tôi được chứ?" Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một đạo thanh âm nhàn nhạt. Một vị mặc tây trang màu trắng, cách ăn mặc phong tao vô cùng người đàn ông cười như không cười đi tới.

"Anh Tần Phong!" Đoàn Ngọc Lộ vừa thấy người đàn ông, mắt lập tức sáng, không quan tâm vọt lên.

Tần Phong ánh mắt nghiêm lãnh, ngay sau đó một vệ sĩ xông tới, đem Đoàn Ngọc Lộ kéo ra ném đến trên ghế sofa.

"Đồ đàn bà đê tiện!"

Hà Chí Tường đi qua cho Đoàn Ngọc Lộ một cái tát, người phụ nữ này vừa thấy người đàn ông anh tuấn liền hận không thể dính lên người đó, hắn đã sớm nhìn không được rồi!

Hắn quay đầu nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, nhíu mày hỏi: "Anh là ai?"

Tần Phong không nhanh không chậm đi đến trước mặt Hà Chí Tường, ngạo mạn nhìn hắn: "Tôi đây bất tài, Tần thị Tần Phong."

"Tần thị? Cùng Đoàn gia là giao hảo nhiều đời Tần gia?"

Hà Chí Tường trên mặt huyết sắc quét một phen tụt xuống, thân thể lảo đảo, ngã ngồi ở tại trên vị trí.

"Không sai, Tần thị thu mua Hà thị, mong rằng đến lúc đó Hà tiên sinh hợp tác để mọi chuyện thuận lợi." Tần Phong cười nhạt, giống như là một bộ dạng đang nói đùa.

"Khụ khụ..." Tô Thi Thi quay đầu muốn cười, cô tuyệt đối tin tưởng Tần Phong là Bùi Dịch gọi tới. Người đàn ông này lòng dạ quá xấu xa rồi.

"Chí Tường, chuyện này là sao nữa? Bọn họ làm sao muốn thu mua Hà thị của chúng ta?"

Phú Tuyết Trân đang muốn hôn mê, đến bây giờ còn không có phản ứng kịp.

"Bác gái, thực xấu hổ, các người lập tức liền muốn biến thành kẻ nghèo hèn rồi."

Tần Phong lộ ra một nụ cười mê người, chọc tức chết người không đền mạng nói: "Đương nhiên, cái nhà này sẽ giữ lại cho các người, tôi đặc biệt dẫn theo đội xây dựng đến."

Đội xây dựng? Anh đây là muốn để làm cái gì! 

  "Nhà cửa chung quanh tôi đều đã ra mua lại hết. Từ giờ trở đi, tại đây 24 giờ 1 ngày liên tục thi công không ngừng."

Bùi Dịch nhìn sắc mặt càng ngày càng trắng mẹ con Hà gia, nhàn nhạt nói.

Tần Phong đứng ở một bên giựt giựt khóe miệng.

Anh liền biết Bùi Dịch để cho anh mang theo đội thi công tới không đơn giản như vậy, anh vốn còn tưởng rằng là tới đem Hà gia khiến cho long trời lở đất.

Không nghĩ tới Bùi Dịch càng đáng sợ hơn. Trước sau trái phải đều đã thi công, đây là để cho Hà gia không thể nào an bình a!

"Anh... Các người..." Mẹ con Hà gia tức giận đến run cầm cập.

Bọn họ nghĩ đến về sau phải ở lại đây các loại ồn ào thi công tạp âm không ngừng nghỉ, khí huyết dâng lên, hai mắt trợn ngược liền tức đến hôn mê bất tỉnh.

"Anh Tần Phong..." Đoàn Ngọc Lộ nhìn cũng không nhìn bọn họ liếc mắt một cái, gặp Tần Phong muốn đi, vội vàng đuổi tới.

Tần Phong quay đầu, hướng về phía cô ta cười nói: "Nhị tiểu thư, hiện tại người trong nhà cô hẳn nên là đều tìm cô? Tôi khuyên cô vẫn lại là không cần ra ngoài. Nể tình quen biết, một hồi tôi sẽ phái người ở bên ngoài thay các canh chừng."

"Anh... Tôi..."

Đoàn Ngọc Lộ ra ngoài cũng không phải, trở về cũng không phải. Cô ta hiện tại ra ngoài bị người Đoàn gia nhìn đến, khẳng định đã bị bắt trở về đánh một trận, thậm chí khả năng càng nghiêm trọng...

"Bà nội, chúng ta đi thôi." Tô Thi Thi đỡ Phương Ngọc Hoa, không chút nào lưu luyến rời đi.

Nơi này, cô đã từng ở nửa năm, cô sau nãy là hẳn không trở lại rồi.

Tần Phong đuổi theo, đi đến bên cạnh Bùi Dịch cười nói: "Cho người của tôi ở ngoài canh chừng giúp bọn họ, làm cho bọn họ không phải ra ngoài gặp tai họa, có phải hay không đối với họ tốt quá rồi?"

"Cậu thật đúng là không chê việc chưa đủ lớn." Bên kia Tô Thi Thi không nói gì liếc mắt nhìn anh.

Tần Phong lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, nếu không e ngại có người lớn ở đây, phỏng chừng liền chơi đùa bọ họ đến cười rộ lên rồi.

Bùi Dịch nghiêng liếc anh một cái: "Đừng làm cho bọn họ nhanh như vậy đã bị người của Đoàn gia bắt lấy là được."

Tần Phong rất nhanh phản ứng kịp lời này của anh là ý tứ gì, ôm cánh tay run run một phen: "Cậu thật sự là quá âm hiểm rồi."

Bùi Dịch nhếch môi, thanh âm có chút lạnh: "Khi dễ người phụ nữ của tôi, như vậy đã là dá nhân từ với bọn họ rồi!"

"Khụ khụ..." Tô Thi Thi xấu hổ ho khan một tiếng.

Bà nội cô vẫn còn ở nơi này, người đàn ông này không biết xấu hổ sao?

Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi, trong mắt hiện lên quét xuống ôn nhu, giơ tay vén tóc mai của cô, ôn nhu nói: "Khiến cho em và bà nội chịu ủy khuất rồi.""Không có." Tô Thi Thi xấu hổ cúi đầu. Anh nghiêm trang như vậy, trái lại để cho cô có chút không thích ứng.

"Thi Thi, chúng ta hiện tại đi nơi nào?" Phương Ngọc Hoa đột nhiên hỏi.

Tô Thi Thi hai mắt nhíu lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trở về Đoàn gia! Bọn họ khinh người quá đáng, cục tức này cháu nuốt không trôi!"

Người Đoàn gia đối với cô làm cái gì cũng được, nhưng cô tuyệt đối không cho phép bọn họ thương tổn bà nội cô!

"Bọn họ không cho chúng ta trở về, chúng ta không như ý bọn họ. Bà nội, công ty Đoàn gia vốn là có cổ phần của bà và mẹ, bọn họ nếu không đem bà về đây, cháu có lẽ không theo chân bọn họ so đo, nhưng mà hiện tại thì tuyệt đối không thể như vậy!"

Tô Thi Thi bị chọc đến phát hỏa rồi, có thù không báo không phải là quân tử.

Cô chưa bao giờ cảm thấy được chính mình có bao nhiêu khoan dung.

Người không đánh ta, ta không đánh người. Người nếu phạm ta, nhất định trăm ngàn bội lần đáp trả lại!

"Cháu, đứa nhỏ này..."

Phương Ngọc hoa thở dài, cũng không có tiếp tục nói cái gì. Bà biết tính tình cháu gái, lúc này sợ là thật sự bị trêu chọc nóng nảy.

Nghĩ đến chồng và con trai ngoan độc của mình, trong lòng Phương Ngọc Hoa trong chỉ còn lại bi ai.

Lúc này, trong thư phòng gian nhà chính của Đoàn gia không ngừng truyền đến âm thanh đập bể đồ đạc, còn có tiếng gầm thét của Đoàn Kế Hùng.

"Mày tới cùng dạy dỗ con gái như thế nào! Vậy mà để cho nó làm ra loại chuyện vô liêm sỉ này? Mặt mũi Đoàn gia ta đều bị các người làm mất hết rồi!"

Đoàn Kế Hùng tiện tay ném ly trà đến trên đất, chỉ vào Đoàn Chấn Ba mắng.

Đoàn Chấn Ba cúi đầu, một câu cũng không dám nói, trong lòng hận đến muốn chết. Đừng để cho ông ta tìm thấy tiện chủng kia, ông ta nhất định không tha cho nó!

"Đồ vô dụng, đến con gái cũng dạy dỗ không được! Khẩn trương đem nó tìm trở về xử lý cho tao! Hiểu hay không?" Đoàn Kế Hùng giận đến cực hạn.

Loại cháu gái không tốt này, không có giá trị sử dụng, để lại làm gì? Bọn họ có khi là đã có biện pháp để cho cô ta lặng yên không một tiếng động biến mất trên đời.

Đoàn Chấn Ba sửng sốt, có chút hơi do dự, nhưng nhìn đến bộ dáng nổi giận đùng đùng của cha mình, ông ta lập tức hạ quyết tâm, gật đầu nói: "Con lập tức phái người đi."

Ông ta nói xong liền đi ra cửa, đụng ngay mặtĐoàn Hòa Dựcùng đang muốn vào.

"Nôn nôn nóng nóng còn thể thống gì?" Đoàn Kế Hùng thấy thế nhíu mày nói.

"Lão gia!"

Đoàn Hòa Dự nhưng là cái gì đều đã đành phải vậy, xông tới sốt ruột nói: "Vừa rồi thư ký Trương gọi điện thoại qua đây nói, chuyện lúc trước Đoàn thị cạnh tranh đất thất bại bị truyền ra ngoài. Hiện ở trên mạng đều đã truyền năng lực Đoàn thị chúng ta không được, hệ thống quản lý thối nát, đã xuống dốc. Hiện tại video clip của Nhị tiểu thư lại tuôn ra..."

Hắn không cần phải tiếp tục nói, ở đây hai cha con Đoàn gia cũng minh bạch.

Hoạ vô đơn chí!

Hiện tại ấn tượng của công chúng đối với Đoàn thị nhất định kém đến chỗ cực hạn, công dân đối với Đoàn thị không tín nhiệm, trực tiếp nhất kết quả là...

"Đem máy tính mở ra cho ta." Đoàn Kế Hùng vội vàng nói.

Đoàn Chấn Ba cũng đi trở về, khẩn trương bật máy tính mở ra tài khoảncổ phiếu.

"Sao lại như vậy?"

Cha con Đoàn gia nhìn rõ ràng cổ phiếu hạ xuống, mặt mũi cả kinh đến trắng bệch.

"Điều này không có khả năng? Mới thời gian ngắn như vậy, cổ phiếu sao lại có thể dao động lớn như thế?" Đoàn Chấn Ba gấp đến độ tay đều đã run run.

Nếu thị trường chứng khoán xảy ra vấn đề, như vậy trên cơ bản Đoàn thị sẽ ảnh hưởng rất lớn.

"Cha, người làm sao vậy? Cha, người đừng kích động!"

Đoàn Chấn Ba chuyển đầu nhìn đến Đoàn Kế Hùng thống khổ ôm ngực, trong lòng quýnh lên, đối với Đoàn Hòa Dự nói: "Nhanh đi lấy thuốc, không được! Kêu xe cứu thương!"

Cả phòng lập tức liền rối loạn.

Thời điểm mấy người Tô Thi Thi ngồi xe trở về, thật xa liền nghe đến phía trước có âm thanh xe cứu thương.

"Đã xảy ra chuyện?"

Tô Thi Thi nhíu mày, nhìn thoáng qua Bùi Dịch ngồi ở bên cạnh.

Bùi Dịch mới vừa thu tay, đem tình hình thuộc hạ vừa báo cáo lại nói với Tô Thi Thi: "Chỉ là cổ phiếu phát sinh chấn động, lão già kia bị kích động thôi"

Anh nói xong vuốt vuốt tóc Tô Thi Thi: "Yên tâm, không có chuyện gì lớn."

Tô Thi Thi theo bản năng nhìn bà nội cô, nhưng thấy bà nội cô chỉ là bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, như là một dạng thờ ơ.

Lúc này, phía trước tiếng xe cứu thương kêu càng ngày càng gần, lúc xe bảo mẫu màu đen của Tô Thi Thi bọn họ chạy vàop trang viên, xe cứu thương vừa lúc chạy ra ngoài.

Hai chiếc xe lướt qua nhau, Tô Thi Thi theo bản năng quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, chỉnh nhìn tới được một người mặc áo trắng lái xe.

Chạy theo bên cạnh xe cứu thương là một chiếc xe màu đen chạy băng băng.

Tô Thi Thi ánh mắt lóe lên, cô nhận ra đây là xe của Đoàn Chấn Ba.

Lúc hai chiếc xe lướt qua nhau, rõ ràng nhìn đến người ngồi sau là Đoàn Chấn Ba.

Đoàn Chấn Ba cũng đang nhìn bên này, nhìn đến ba người Tô Thi Thi, sắc mặt mạnh mẽ biến đổi, tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.

Vội vàng như vậy lâu, Tô Thi Thi cái tiểu nghiệt chủng này vậy mà lại trở lại! Lại còn đem theo mẹ ông ta trở về.

Ánh mắt ngoan độc kia giống như là đang nhìn kẻ thù. Lòng Tô Thi Thi đau xót, cuống quít dời mắt đi.

Đây là cha của cô, vĩnh viễn coi cô là cái đinh trong mắt.

Tô Thi Thi lặng lẽ xoa bóp ngực, nơi này có một chỗ nào, vẫn như cũ rất đau.

Một bàn tay đặt ở bờ vai cô, ngay sau đó, Tô Thi Thi rơi vào trong một vòng tay ấm áp.

Bùi Dịch tiến đến bên tai Tô Thi Thi, hạ giọng nói: "Em có cần tôi giúp em giải thích chuyện này không?"

"Giải thích?" Tô Thi Thi sửng sốt, quay đầu nhìn đến bà nội ngồi ở bên kia, mặt nhất thời khổ sở.

Đúng vậy, cô làm sao cùng bà nội giải thích anh Tống Trọng Hạo này sao đột nhiên biến thành con riêng Đoàn gia?

Hừm. Sung nó lại cập nhật phiên bản mới. Càng cập nhật càng tệ. Hay đổi táo xài nhể?

Táo đỏ, táo sâu, tái bị người ta cạp...

Nên hay không đây????

  Bên trong biệt thự trang viên Đoàn gia, Bùi Dịch đem Tô Thi Thi cùng bà nội đưa đến bên trong, ăn xong cơm chiều liền viện cớ đi thư phòng.

Trong phòng khách chỉ còn lại có Tô Thi Thi cùng Phương Ngọc Hoa hai người.

"Bà nội... Cái kia... Anh ấy..."

Tô Thi Thi khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhanh mặt nhăn thành cây quýt, không biết nên giải thích như thế nào.

Phương Ngọc Hoa thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay cô nói: "Con không cần phải nói, bà nội kỳ thật sớm liền biết."

Tô Thi Thi cả kinh: "Hẳn không là lần đó tại bệnh viện người liền phát hiện thôi? Hành động của con có phải hay không quá kém rồi hả?"

"Là bà đối Tiểu Dịch có phần ấn tượng." Phương Ngọc Hoa nói.

Ngay từ đầu bà cũng không có nhận ra Bùi Dịch, cho rằng thật là anh em kết nghĩa của cháu gái mình, mà còn nghe nói cậu ta thích đàn ông.

Nhưng là sau này, lúc bà ở Dương thành cùng bà ngoại Tô Thi Thi nhắc đến chuyện này, hai người trong lúc vô ý nói đến con riêng của Đoàn Kế Hùng Bùi Dịch, Phương Ngọc hoa mới hồi tưởng lại.

"Nói như vậy, bà từ đầu đã biết kỳ thật con vẫn sống ở trong trang viên?"

Tô Thi Thi ảo não không thôi, trước giờ cô lại vẫn nói dối bà, nói chính mình là tìm phòng trọ ở, không nghĩ tới bà nội cô đã sớm biết.

"Phải, việc này đều đã qua đi cũng không cần nhắc lại." Phương Ngọc Hoa yêu thương vuốt ve tóc Tô Thi Thi, trong giọng nói đều là đau lòng, "Cho con chịu ủy khuất rồi."

"Không có, bà nội mới ủy khuất rồi."

Tô Thi Thi thanh âm đột nhiên có chút nghẹn ngào trở lại "Đều là con làm hại bà nội bị bọn họ uy hiếp."

"Ài, chỉ cần con không có việc gì liền tốt. Bà nội đã sống cả một đời rồi, rất nhiều chuyện đều đã xem nhẹ. Mà còn, bọn họ cũng sẽ thật sự không đi gây khó dễ cho một bà già đâu."

"Cũng không thể nói vậy được!" Tô Thi Thi sắc mặt trầm xuống. Cô thừa biết cái tính tình của người ông nội kia, chưa có chuyện đê tiện gì làm không được?

"Thi Thi, bà nội nghĩ rồi, nếu không chúng ta vẫn lại là rời khỏi nơi này đi? Liền tìm một một chỗ yên tĩnh thanh thản sống qua ngày. Con nếu là không nghĩ muốn rời khỏi Bắc Kinh, chúng ta tìm một chỗ tránh xa Đoàn gia một chút, có được hay không?"

Phương Ngọc Hoa nói xong, trong thanh âm hơn một tia phiền muộn: "Năm năm qua, chúng ta sống thật bình yên."

"Mà hiện tại, con vừa trở về Đoàn gia liền liên tiếp gặp chuyện không may, bà nội thật sự lo lắng có một ngày con thật sự sẽ xảy ra cái gì sự... Ngày nào đó bà về dưới cửu tuyền, sẽ không còn mặt mũi nào đi gặp mẹ con."

"Bà nội... Người đừung như thế nói. Con..." Tô Thi Thi nhìn đến trong mắt bà nội đầy vẻ lo lắng, vốn dĩ đang rất kiên định tâm bỗng nhiên có chút dao động rồi.

Cô ở lại nơi này khiến cho người khác không vui, đúng là chính cô thật sự hạnh phúc sao sao?

Có đôi khi, ghi hận mới đúng mệt mỏi, buông bỏ thù hận cũng giống như là đang buông tha chính mình. Trong đầu cô đột nhiên nhớ tới lời bà ngoại cô ngày đó nói với cô, bảo cô không cần đi ghi hận nữa.

Nhưng là, nếu cô phải rời khỏi, vậy Bùi Dịch cùng cô...

"Bà nội... Người để cho con thời gian suy nghĩ chuyện này được không? Con..."

Tô Thi Thi cắn cắn môi, co biết Bùi Dịch nhất định không sẽ đồng ý.

Mà cô cũng không xác định cô có thể làm cho anh đồng ý hay không, người đàn ông kia có đôi khi thật sự âm tình bất định.

"Bà nội không ép con."

Phương Ngọc Hoa đau lòng cực kỳ, giống như trước đây một dạng ôm Tô Thi Thi nói: "Chuyện này không vội, con cứ từ từ nghĩ."

Xem bộ dángcháu gái mình, sợ là đối Bùi Dịch đã dao động rồi. Bà cũng không biết chính mình nếu buộc cô rời đi, là tốt cho cô, hay vẫn lại là làm hại cô.

Đứa cháu gái này của bà về mặt nào đó có chút phương diện giống con dâu của bà năm đó, đối với tình cảm đặc biệt cố chấp. Không thích đó là hận.

Năm đó, lúc mẹ Tô Thi Thi biết Đoàn Chấn Ba tiếp cận mình là có mục địch, quyết tuyệt lựa chọn ly hôn, hơn nữa mang theo Tô Thi Thi rời khỏi Đoàn gia, cả nhà mẹ đẻ của mình cảm thấy không mặt mũi trở về.

Bà chỉ sợ Tô Thi Thi ở phương diện này giống người mẹ đã chết của mình, quật cường đến cuối cùng bị thương tổn là chính mình.

"Bà nội, bà ngoại ngày đó nói với con rất nhiều chuyện. Con tính toán qua vài ngày nữa đi gặp bà ngoạimột lần."

Tô Thi Thi nhắc tới cú điện thoạitrước kia, hưng phấn lộ rõ trên mặt, nhưng là vẫn như cũ lại vẫn có chút lo lắng: "Bà nội, bà ngoại sức khỏe còn tốt không? Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?"

"Con đừng nghĩ lung tung, qua vài ngày bà nội cùng con trở về." Phương Ngọc Hoa an ủi.

Bà cúi đầu, Tô Thi Thi không có nhìn thấy trên khuôn mặt bà trung chớp lóe rồi biến mất lo lắng.

"Cốc cốc - - "

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, ngay sau đó "Xoạch" một tiếng, cửa được mở ra, Bùi Dịch đi đến.

Tô Thi Thi vội vàng lau nước mắt, cúi đầu không nghĩ muốn để cho anh nhìn thấy, vừa nói một bên đi ra ngoài: "Con đi lấy cho bà nội một ly sữa."

Phương Ngọc Hoa ngồi trên mép giường, yên lặng nhìn người con trai trẻ tuổi tài cao này, ánh mắt có chút phức tạp.

Trước mặt cháu gái, có chút cảm xúc bà không dám biểu lộ, đúng là lúc này nhìn Bùi Dịch, Phương Ngọc Hoa càng nhìn càng kinh hãi.

Người thanh niên này vừa thấy liền không đơn giản, cháu gái bà ở trước mặt cậu ta sợ là từ đầu không phải đối thủ.

Hiện tại bà lo lắng nhất chính là Bùi Dịch đối cháu gái bà tâm tư có đơn giản như vậy hay không. Rốt cuộc là thật thích con bé, lại vẫn là vì...

Nhưng cuối cùng bà vẫn lại là không có đem lo lắng trong lòng nói ra, chỉ nói: "Năm đó ủy khuất mẹ con, cũng ủy khuất cho con rồi." Năm đó bà tuy cùng Đoàn Kế Hùng ly hôn, nhưng là cũng nghe nói sau đó Đoàn Kế Hùng cưới một người nhỏ hơn so với chính mình hai mươi mấy tuổi Nhậm Tiếu Vi.

Bà biết rõ tính tình của Đoàn Kế Hùng, Nhậm Tiếu Vi khẳng định không phải tự nguyện.

Năm đó phát sinh những chuyện gì, chỉ sợ lúc ấy Bùi Dịchđã mười mấy tuổi so với bất luận kẻ nào đều đã rõ ràng.

Xem người thanh niên này trẻ tuổi mặt mày luôn lộ vẻ thờ ơ cùng tàn nhẫn, Phương Ngọc Hoa liền biết sự tình khẳng định không đơn giảnnhư vậy.

"Thi Thi không liên quan đến chuyện đó." Bùi Dịch bỗng nhiên nói.

Nói có chút khó hiểu, đúng là Phương Ngọc Hoa lại nghe hiểu rất rõ.

Bà sợ Bùi Dịch đem Thi Thi làm lá chắn, hiện tại Bùi Dịch nói một câu này, rõ ràng cho thấy rõ thái độ của anh.

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Tô Thi Thi bưng sữa tiến vào, thấy hai người đang nói chuyện, nhất thời tò mò không thôi.

"Đang nói em."

Bùi Dịch đưa tay tiếp nhận sữa, đi lên phía trước cung kính đặt lên trên tủ đầu giường.

Tô Thi Thi mi mắt nóng lên, Bùi Dịch ngoại trừ đối với mẹ của mình, là chưa thấy qua anh đối những người khác cung kínhnhư vậy.

"Được rồi, bận rộn cả một ngày, trở về nghỉ ngơi đi." Phương Ngọc Hoa thúc giục hai người đi.

"Bà nội, vậy người cũng nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì cứ gọi con."

Tô Thi Thi lưu luyến không rời. Nếu không phải Bùi Dịch ở bên cạnh như hổ rình mồi, cô thật sự nghĩ muốn ở tại chỗ này cùng bà nội ngủ.

Nhớ tới trước đây nhà của bọn họ rất nhỏ, chỉ có thể kê một cái giường, cô là theo bà nội ngủ.

Cùng trở lại phòng ngủ, Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn Tô Thi Thi, ngữ khí có chút không vui: "EM vừa rồi tựa hồ rất muốn ở lại?"

Tô Thi Thi nhíu mày:"Anh nếu là nguyện ý cũng có thể ở lại, tôi cho phép anh ngủ dưới đất."

"Cô bé, em ngứa mình rồi đúng không?"

Bùi Dịch ánh mắt chớp lóe, cô gái nhỏ này lúc trước lại vẫn biểu hiện cực kỳ ủy khuất, vậy mà lúc này lại sinh sinh khí dồi dào rồi đúng không?

"Tôi sai lầm rồi, anh nói cho tôi biết trước đi, chuyện này tới cùng là sao vậy?"

Tô Thi Thi vội vàng nói sang chuyện khác: "Trước tôi cùng bà nội và bà ngoại ở trong điện thoại nói chuyện đã có cảm giác kỳ quái, có phải hay không khi đó đã xảy ra chuyện?"

Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống, gật gật đầu: "Đoàn Ngọc Lộ lấy lòng bạn gái của anh họ em, để cho cô ta âm thầm uy hiếp bà nội cùng bà ngoại em, để cho các bà ấy ép em phải rời khỏi nơi này."

"Cái gì?"

Tô Thi Thi nghĩ tới 1000 loại khả năng, nhưng là tuyệt đối không nghĩ tới vấn đề ra tại bạn gái của anh họ mình.

Cô sốt ruột hỏi han: "Như vậy anh họ tôi sao rồi? Anh ấy hiện tại thế nào? Còn có bà ngoại tôi..."

"Cô gái này! Đừng cho tôi từ trong miệng em nghe được cái tên của người đàn ông khác!" Bùi Dịch mặt trầm xuống, khó chịu nói.

Tô Thi Thi hết chỗ nói rồi, đều đã lúc này anh còn có thể ghen?

"Anh thử bị bạn gái của mình phản bội, đi đối phó với người nhà mình xem, tâm trạng sẽ thế nào?" Tô Thi Thi trừng anh.

Bùi Dịch mâu sắc trầm trầm, vươn tay ôm lấy lấy, giữ chặt Tô Thi Thi, kéo cô vào trong lòng: "Thực xin lỗi, lần này là tôi lơ là."

Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, hốc mắt đột nhiên có chút nóng lên, ấm giọng nói: "Anh sao lại giải thích với tôi làm gì? Nếu không có anh, bọn họ không chừng còn muốn tìm nhiều cách khác hành hạ tôi cùng bà nội."

Bùi Dịch nâng cằm của cô lên, ánh mắt nóng rực lên: "Cho nên em muốn báo đáp tôihay không?"

Tô Thi Thi khóe mắt giựt giựt, có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Bùi Dịch khom lưng ôm lấy cô, ném cô đến trên giường, sau đó cả người đè ép lên.

"Sinh cho tôi một đứa con đi."


"Sinh con?"


Tô Thi Thi trên mặt thẹn thùng khoảnh khắc thành khẩn trương.

Cô từ đầu liền không nghĩ tới vấn đề này!

Bùi Dịch thân thể cứng đờ, sắc mặt nhất thời trầm tiếp xuống: "Tô Thi Thi, em có phải hay không vẫn một mực uống thuốc?"

"Tôi..."

Tô Thi Thi há miệng thở dốc, rõ ràng sức mạnh tràn đầy, ở một khắc này đột nhiên cảm thấy được chột dạ.

Bùi Dịch bước đi thật nhanh, lập tức tới đến bên giường, không chút ôn nhu đem cô ném lên giường, trên cao nhìn xuống nói

"Cho nên em vẫn lại là không nghĩ muốn gả cho tôi, lại càng không nghĩ muốn sinh con cho tôi phải không?"

"Tôi..."

Tô Thi Thi túm lấy ra giường, giờ khắc này trong lòng rất loạn.

Cô không phải không nghĩ muốn chuyện này, chỉ là hai người tình huống trước mắt từ đầu liền không thể nghĩ đến chuyện kia.

"Tại sao không nói lời nào?" Bùi Dịch thấy cô cúi đầu, mày nhăn càng sâu.

Cô gái này bình thường không phải nhanh mồm nhanh miệng lắm mà, tại sao hiện tại một câu cũng không nói?

Anh thật tình nguyện để cô phản bác lời anh nói, mà không phải cứ như vậy lặng im!

Nhớ tới ngày đó cô ly hôn, cô ở trên xe kiên trì muốn uống thuốc. Lúc ấy anh không ép cô, anh cho rằng cho cô chút thời gian cô sẽ nghĩ rõ ràng.

Nhưng đến bây giờ, cô còn đang né tránh anh!

Bùi Dịch không biết chính mình tức giận từ đâu tới, anh cực kỳ không thích bản thân lùi bước!

"Tô Thi Thi, ở trong mắt em, tôi có phải hay không chỉ là nơi để em tạm thời cảng tránh gió? Đợi cho gió êm sóng lặng, em sẽ rời khỏi tôi?"

Bùi Dịch lửa giận bừng bừng, nắm cằm của cô, đem đầu cô nhấc lên trên, nổi giận đùng đùng nhìn cô.

"Em đừng nói với tôi em mới vừa rồi không có do dự? Em nghĩ muốn muốn cùng bà nội em rời khỏi nơi này, phải không?"

Tuy hai người ở chung không lâu, nhưng là Bùi Dịch đối tâm tư của Tô Thi Thi đã phi thường hiểu biết. Cô chỉ cần nhăn nhíu mi, anh liền biết cô suy nghĩ cái gì.

Vừa rồi lúc anh mở cửa đi vào nhìn đến trong mắt cô bối rối chớp lóe rồi biến mất, liền đại khái hiểu rõ rồi.

"Bùi Dịch, anh có thể hay không không cần lại mọi chuyện rối lên? Tôi... Chúng ta hiện tại ở trong tình cảnh này, anh thật sự cảm thấy được thích hợp sinh con sao?" Tô Thi Thi hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt anh hỏi.

"Tôi làm mọi chuyện rối lên?" Bùi Dịch sắc mặt triệt để trầm tiếp xuống.

Anh chải quét địa một phen buông cô ra, đứng thẳng lên, trên mặt đã mặt không chút thay đổi.

"Tôi muốn em gả cho tôi, em không chuẩn bị sẵn sàng, tôi có thể đợi. Em hiện tại không muốn sinh con, tôi cũng có thể đợi. Nhưng mà em thì sao? Chỉ nghĩ muốn phải rời khỏi, chúng ta đến cùng là cái quan hệ gì? Tôi đối với em là gì?" Bùi Dịch càng nói thanh âm càng lạnh, làm không khí bốn phía tựa hồ cũng thấp hơn mấy độ.

Tô Thi Thi trong lòng nỗi lên một cỗ tức giận, đứng lên nhìn thẳng anh: "Anh như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ trong mắt anh tôi liền là như thế này, không chịu trách nhiệm? Tôi biết anh rất tốt với tôi, tôi cũng một mực cố gắng! Anh sao lại muốn nói với tôi như vậy?"

"Bùi Dịch, anh tới cùng đang sợ cái gì? Tôi tự nhận là tôi không có cho anh loại này không có cảm giác an toàn, vẫn lại là nói anh đã từng..."

"Đủ rồi!"

Bùi Dịch lạnh giọng cắt ngang lời cô, trong mắt phiền toái chớp lóe rồi biến mất.

Anh gắt gao nắm bắt quả đấm, cả chính mình đều bị vừa rồi tức giận làm cho hoảng sợ.

Anh đang làm sao thế này? Tại sao cảm giác được Tô Thi Thi nghĩ muốn phải rời khỏi, lòng của anh liền triệt để rối loạn?

Trước mắt giống như hiện ra bóng lưng một người con gái khác kéo hành lý rời đi. Khi đó cô gái kia còn từng nói 'đời này chết cũng sẽ không buông tay', vậy mà cô ấy cuối cùng cũng đi mất.

Hiện tại Tô Thi Thi ngay cả một câu hứa hẹn đều không có cho anh...

"Tô Thi Thi."

Bùi Dịch đóng chặt mắt lại, hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ nói: "Em thắng rồi."

Rồi không thèm nhìn Tô Thi Thi, xoay người đi ra bên ngoài.

Tô Thi Thi nói không sai, anh không có cảm giác an toàn. Cho dù anh ở bên ngoài lyoon tỏ vẻ hung hăng nguy hiểm thế nào, nhưng là nội tâm luôn luôn vẫn có chỗ nào đó yếu ớt.

Năm đó Trạm Dẫn Lan kia bỏ đi không một lời giải thích, quả thật đối với anh là một đả kích lớn, đã trở thành bóng ma tâm lý.

"Ầm!"

Cửa bị đóng, như là cách trở hai thế giới.

Tô Thi Thi trong mắt dày, khổ sở trực tiếp khóc ầm lên.

"Đồ trứng thối, rõ ràng là chính anh không xác định, còn trách tôi..."

Tô Thi Thi trên mép giường lau nước mắt, trong lòng liền giống như bị lấp đầy đá vụn trong đầu vậy, có một tia khí từ trong kẽ đá chui ra, lại không thoải mái, làm cô thêm khó chịu.

"Coi anh là cảng tránh gió, nếu vậy tôi thật sự chịu ở lại nơi bày sao? Trong lòng anh thế nào? Anh thực tưởng là tôu nhìn không ra sao?"
Tô Thi Thi càng nghĩ càng thương tâm.

Bùi Dịch đối với cô rất tốt, nhưng là có gì đó không rõ ràng, tổng để cho cô cảm thấy được anh như là từ cô nhìn thấy được hình ảnh của người nào đó.

Đúng là có đôi khi, cô rõ ràng nhìn đến chính mình trong mắt hắn. Nhưng là hôm nay Bùi Dịch biểu hiện như vậy để cho trong lòng cô điểm nghi hoặc đó càng ngày càng nặng.

Dựa vào thủ đoạn cùng tính cách của Bùi Dịch, anb đại khái có thể bá đạo không cho cô rời khỏi, mà không phải giống như hiện tại..."A!"

Tô Thi Thi phiền lòng cầm lấy gối đầu, toàn bộ đều đã ném đến trên mặt đất.

Cô đứng lên chạy tới cửa, một cái liền khóa trái cửa lại rồi. Sau đó chạy đến trên giường, xốc chăn lên, liền ngủ.

"Có bản lĩnh thì anh bò cửa sổ vào nữa đi, tôi nhất định chụp lại ảnh đó tung hết lên trên mạng!"

Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nghĩ muốn đi ngủ, nhưng lỗ tai vẫn dựng thẳng. Nhưng nghe thật lâu sau, cũng chưa nghe đến ngoài cửa có động tĩnh.

"Hừ! Có bản lĩnh vĩnh viễn đừng trở về!"

Tô Thi Thi vừa tức vừa khóc, khóc khóc, bất tri bất giác đã ngủ.

Ryeo: Hừm. Hai người, rõ ràng có tình cảm với nhau mà còn làm giá. Tui mệt rồi nha

Chờ lúc cô tỉnh lại, bên cạnh vị trí lạnh lẽo. Cô đứng lên nhìn một phen, không có dấu vết có người ngủ qua.

Tối hôm qua Bùi Dịch không có trở về.

Tô Thi Thi mi mắt có chút sưng, hít hít cái mũi, trái tim ở một chỗ nào đó vẫn như cũ cực kỳ khó chịu.

"Tô tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị tốt rồi."

Tô Thi Thi mở cửa ra ngoài, Tiểu Ưu theo thường lệ đứng ở cửa. Nhìn thấy cô, hướng về phía cô lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Giống như bị tươi cười của Tiểu Ưu cuốn hút, Tô Thi Thi cũng kìm lòng không đậu mỉm cười một phen, tâm tình nháy mắt tốt lên rất nhiều.

"Bà nội tôi..."

"Lão phu nhân đã ở dưới lầu." Tiểu Ưu nói.

Tô Thi Thi gật gật đầu, hướng cầu thang đi đến. Cô lúc đi đến cầu thang, nhìn xuống dưới, thân thể cương một phen.

Chỉ thấy trong phòng ăn, bà nội cô cùng Bùi Dịch đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn ăn cơm.

Không khí vậy mà dị thường hài hòa. Bộ dáng giống như là bà cháu hai người cùng nhau ăn cơm một dạng.

Tô Thi Thi trong lòng đột nhiên tràn ngập một cỗ chua xót.

Dựa vào cái gì chứ?

Cô cả đêm hờn dỗi, khóc mi mắt đều đã sưng lên, mà anh lại giống như người không có việc gì.

Lúc Tô Thi Thi đi xuống, đến bên cạnh bàn ăn, vừa lúc nghe được Bùi Dịch tại cùng bà nội cô nói chuyện.

"Cô ấy rất ưa thích cái cây kia, bất quá hiện tại không phải mùa ra hoa." Bùi Dịch nói.

"Mùa xuân sang năm cùng đi, nhoáng một cái như vậy đã qua nhiều năm, cây đã lớn như vậy." Phương Ngọc Hoa cười nói.

Tô Thi Thi thả chậm cước bộ, nhẹ nhàng mà đi qua.

Cô còn không có đến gần, Bùi Dịch đột nhiên buông đũa xuống, cầm lấy khăn ăn lau miệng, đối với Phương Ngọc Hoa nói: "Bà nội, người từ từ mà ăn."

Sau đó đứng dậy, thân thể cao lớn hơi hơi nhất chuyển, hướng Tô Thi Thi phương hướng đi tới.

Tô Thi Thi tâm đột nhiên nhảy một phen, đang lo lắng muốn hay không lên tiếng kêu gọi anh, đã thấy Bùi Dịch vậy mà giống không thấy được cô một dạng, trực tiếp từ bên cạnh cô đi qua.

Gặp thoáng qua một khắc kia, Tô Thi Thi chỉ cảm thấy sóng mũi cay cay.

Bàn chân của cô phản bội cô, thẳng tắp địa hướng tới chân Bùi Dịch đá tới.

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, lập tức là tiếng Tô Thi Thi thét chói tai.

"Tôi... Ngón chân tôi..."

Tô Thi Thi trực tiếp khóc, tên hỗn đản kia ở trong phòng ăn đẩy ghế!

Đầu ngón chân của cô đều đã thiếu chút nữa gãy rồi!

Bùi Dịch quay đầu vừa thấy, mặt triệt để trầm tiếp xuống.

"Tô Thi Thi, em là heo sao?"

"Anh mới đúng heo!" Tô Thi Thi sắc mặt trầm xuống, nâng lên cái chân không bị thương kia, dùng lực hướng chân anh đá một đá.

Lập tức lại là một tiếng hét thảm thiết, Tô Thi Thi muốn chết tâm đều có rồi.

Ai tới nói cho cô biết tại sao chân của anh so với ghế lại vẫn cứng rắn hơn vậy?

Chân cô có phải hay không tàn phế rồi hả?


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ngontinh