Chap 9: Ác Ma Học Đường
Tuần học đầu tiên trôi đến một cách vô vị. Kiến thức nâng cao của trung học phổ thông đối với Hy mà nói, chẳng khác nào một loại ngôn ngữ ngoài hành tinh. Hy lại là lớp trưởng tạm thời, giáo viên bộ môn hễ giảng một tý lại kêu lớp trưởng đứng lên phát biểu ý kiến. Thành ra mỗi ngày đến lớp là một cực hình.
"Sau tiết này lớp trưởng nhớ đến văn phòng Đoàn lấy thông báo của các câu lạc bộ kỹ năng rồi về phổ biến lại cho lớp. Mỗi bạn ít nhất phải tham gia một câu lạc bộ, ai không chấp hành sẽ bị kỉ luật. Rõ chưa!" Giọng cô Dạ Hương oang oang nhắc nhở.
"Vâng ạ ạ ạ!" Cả lớp đồng thanh.
Tùng... tùng... tùng... tùng...
Tiếng trống hết tiết vừa điểm, Thường Hy cất sách vở vào cặp, uể oải lê bước đến văn phòng Đoàn, ai bảo bí thư lớp hôm nay nghỉ học cơ chứ.
Cô nhận lấy tờ thông báo và bản đăng ký từ tay thầy Long, chào thầy một tiếng rồi trở về lớp, vừa đi vừa lật ra xem.
Ca - kịch, hội họa, báo chí tuyên truyền, bóng đá, IT, bơi lội,...
KHIÊU VŨ!
Ngọn lửa bập bùng ánh lên trong đôi mắt La Thường Hy. Thật tốt quá! Giữa hàng tá những sở đoản lại xuất hiện một sở trường. Xem ra ngôi trường này vẫn chưa hoàn toàn ngược đãi cô.
Khiêu vũ ơi, ta đến đây!
Thường Hy đá chân sáo, vui mừng như trúng số độc đắc, thiếu điều chưa nhảy múa luôn trên sân trường.
Đang bước tung tăng thì trước mặt cư nhiên xuất hiện "chướng ngại vật". Cô qua trái hắn qua trái, cô qua phải hắn qua phải, cứ thế lặp lại bốn lần. Bực cả mình!
"Thỏ nhồi bông, mời!"
Bạn học Hiên cười cợt nhả, nghiêng người nhường đường trước.
Hy tính lườm cậu ta một phát rồi đi luôn nhưng nghe ba tiếng "thỏ nhồi bông" thì lại có thêm cớ để bực bội.
Cái biệt danh này Khúc Lăng Hiên mới đặt cho cô hôm trước, dễ thương nhỉ? Dễ thương cái rắm!
Hàm nghĩa của nó phải "thông minh" cỡ La Thường Hy thì mới hiểu... Ý nôm na là con thỏ béo ú, ngu ngốc, nhát gan, hậu đậu, hai má to bự như nhồi cả tấn bông gòn. Thử hỏi có đứa con gái nào khi nghe như vậy mà không muốn đấm cho người đặt biệt danh rụng hết răng kia chứ.
Nhưng đây là sân trường, bạn học xung quanh đang nhìn kìa, cô không thể để mất hình tượng được. Cuối cùng chỉ đành làm bộ mặt tươi hơn hoa mới nở, ghì giọng đáp lễ.
"Cám ơn nha... M - T - P!"
Lăng Hiên nheo cặp mắt màu hổ phách: "MTP?"
Cô vuốt mặt cười đắc chí: "Sao? Cậu có lòng đặt biệt danh cho tôi đáng yêu như vậy, tôi cũng phải tặng lại cậu một biệt danh khác để tỏ thành ý chứ. Cái đó... IQ level max sẽ hiểu thôi."
Cứ để Khúc Xương Chó từ từ lý giải, Hy lè lưỡi làm mặt quỷ rồi cất bước đi thẳng. Để lại người nào đó khoanh tay đứng nhìn.
Con bé này vậy mà cũng phát âm được ba chữ cái Latinh "Em Ti Pi". Dù không rõ nghĩa của nó nhưng nhìn thái độ kia thì chắc chẳng phải điều gì hay ho rồi.
...
Ngày đầu tiên đến club khiêu vũ là chủ nhật cuối tuần, thật ngoài sức tưởng tượng của cô. Số lượng người tham gia xấp xỉ một nửa trường. Chen chen chúc chúc cứ như có chương trình đại hạ giá ở đây, làm cô cũng tò mò vểnh tai lên nghe người ta buôn dưa lê bán dưa chuột.
Bạn A: "Mi có chắc tiền bối Dương đăng ký câu lạc bộ này không?"
Bạn B: "Sure! Ta đích thân nhìn thấy tờ đăng ký của 12A1 mà."
Bạn C: "Ô mai chuối! Vậy là chúng ta sắp được chiêm ngưỡng phong thái của Dương tiền bối rồi! A a a a a..."
Bạn D: "Đây là mơ chăng? Ai đó đấm ta một cái thật mạnh đi!"
Bạn E (ôm tim): "Không xong rồi, bọ... bọn mi đỡ.. đỡ ta! Ta sắp không thở nổi nữa rồi!"
Vì lượng người đăng ký quá tải nên câu lạc bộ khiêu vũ tạm tập trung ở hội trường B. Mọi người đều an tọa tại chỗ ngồi của mình nhưng những tiếng xì xào vẫn không dứt, ngược lại còn phát triển với tần số dày đặc hơn trước.
Thường Hy cảm tưởng mình như người rừng xuống núi. Bình thường chắc cô chỉ ngồi yên lắng nghe, nhưng vì xung quanh trăm cái miệng đều nói về một người khiến cô không nhịn được, cũng tham gia hóng hớt cho bớt lạc loài.
"Xin hỏi... các chị đang nói đến ai vậy ạ?"
Mấy chị gái buôn dưa ngồi bên cạnh thuộc khối mười hai, nghe thấy câu hỏi của đàn em thì không hẹn mà cùng quay mặt nhìn nhau, bằng hiểu biết của những "nguyên lão", bắt đầu truyền đạt thông tin cho "lính mới".
"Em gái à, em đã vào tận đây mà không biết anh Dương 12A1 á? Thôi không sao, bọn chị sẽ tốt bụng cung cấp thông tin cho em biết. Anh ấy là hội trưởng hội học sinh, ủy viên ban chấp hành Đoàn trường, con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Hải Dương..."
"Phong tư tài mạo tót vời. Vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa. Bọn chị mặc dù học cùng khối nhưng cũng chỉ dám đứng xa xa để ngắm, cố với cũng không thể tới... "
"Hơn nữa, người cũng như tên, cao ngạo tựa vầng thái dương rực rỡ, đi tới đâu tỏa sáng tới đó. Là nam thần số một trong lòng nữ sinh Khánh Huy... Kha! Chính! Dương!"
Âm điệu cuối cùng chạm đến nốt nhạc thứ bảy, nói mà như hét. Đám người này còn hăng say xuất ra bla bla những câu từ hoa mỹ khác, nhưng mà Hy chỉ nghe lọt tai ba chữ.
Kha Chính Dương?!
Vừa nghe cái tên này cô đã có cảm giác thời tiết hôm nay khá dị thường. Cứ như vừa rồi là thần Chết xưng tên vậy.
"Này em gái! Em làm sao thế?" Đàn chị bên cạnh thấy đàn em vẻ bần thần liền khua khua tay lên xuống trước mặt cô. "Thế nào? Sốc quá hả em?"
Cái khua tay của chị ấy làm cô tỉnh ra, vội bẽn lẽn đáp: "À, em... hì hì... anh gì đó... cũng đáng ngưỡng mộ thật. Chị có thể nhắc lại tên anh ấy được không? Kha... Kha gì cơ ạ?"
"Là Kha Chính Dương." Chị tốt bụng không ngần ngại nhắc lại. "Kì lạ, hôm khai giảng thầy Long tuyên dương cái tên đó rất nhiều lần, toàn trường giờ ai cũng biết hết, vậy mà em..."
Khai giảng? Hôm đó "bà dì" của cô đến thăm, dày vò cô một trận bán sống bán chết phải chui đến phòng y tế nằm, làm sao biết được sự tồn tại của ai kia.
Hy đánh trống lảng: "À, vậy ra hôm nay, lý do có nhiều người đến tham gia câu lạc bộ khiêu vũ là vì tiền bối Dương."
Cô vừa nói xong, trong lòng cũng tự nhiên bồn chồn khó tả. Không phải chứ! Chắc chỉ trùng tên thôi mà. Cầu Trời không phải thằng nhóc trong cuộc thi "Đêm qua em mơ gặp Bác Hồ", ngàn vạn lần không phải!
Đang nhắm mắt thầm cầu khấn trong lòng thì tiếng xì xào xung quanh bỗng nhiên lắng xuống, thay vào đó là tiếng hít thở khó nhọc của toàn thể thành viên câu lạc bộ. Hy mở mắt ra quan sát, thấy có một đôi chân dài cứng cáp đang ung dung sải bước trên thảm đỏ, ý nhầm, trên nền nhà lót đá hoa cương.
Người nọ tiến lên sân khấu, lạnh lùng nhìn bao quát toàn bộ hội trường. Bên dưới có người thẹn thùng liếc trộm rồi che mặt cười duyên, có người mạnh dạn giơ điện thoại ra chụp hết tấm này đến tấm khác, lại có người như phải uống thuốc trợ tim đến nơi. Nhân vật trung tâm câu lạc bộ khiêu vũ cuối cùng cũng xuất hiện.
Làm màu quá trời quá đất!
Thường Hy bĩu môi nhìn biểu hiện thái quá của tất cả bọn họ rồi tiếp tục hướng lên sân khấu, nheo nheo mắt đánh giá.
Chà, đẹp trai thật đấy! Không những mặt đẹp mà dáng cũng đẹp nốt. Ba mẹ anh ta ăn gì mà đẻ thằng con sáng sủa thế không biết.
Ngũ quan kia thực không tầm thường chút nào, chân mày như đại bàng giương cánh, ánh mắt sắc bén tựa diều hâu, môi trái tim đào hoa đa tình. Hy không quên hình dung về thằng nhóc trong đoạn DVD mới xem lại cách đây không lâu...
Gượm đã! Đúng là có hơi... hao hao một chút.
Không, là giống y đúc!
Kia thật sự là thằng nhóc mang mã số không chín?!
Não cô suýt thì long ra khỏi đầu. Con ngươi của Kha Chính Dương lưu chuyển, có cảm giác như anh ta đang nhìn mình, Hy hốt hoảng cụp mắt xuống, khuất sau tấm lưng mảnh mai của bạn gái ngồi trước. Để an tâm hơn, cô còn cầm balô lên làm lá chắn.
Kha Chính Dương gia nhập câu lạc bộ nào thì đồng nghĩa với việc làm Leader của câu lạc bộ đó, nên anh đích thân lên sân khấu điều hành cũng không ai lấy làm lạ.
Ở cổ anh có gắn chiếc micro nhỏ xíu, âm thanh từ đó bắt đầu phát ra một tiếng cười nhẹ, ngọt ngào đến rung động lòng người. Rồi tiếp theo anh mới buông lời đầu tiên.
"Đông vui quá! Hôm nay các bạn... làm tôi cảm động đấy!"
Chất giọng êm ái như gió thoảng mây trôi, trừ La Thường Hy ra, tất cả nữ sinh có mặt trong hội trường đều điên đảo, phấn khích, hò hét một trận thả ga, cuồng nhiệt đến muốn vỡ cả mái nhà.
Tội nghiệp màng nhĩ của ai kia!
Chính Dương đưa tay ra hiệu "ngừng lại", mọi người liền răm rắp trật tự. Anh nhẹ cong môi, tiếp tục dùng giọng nói quyến rũ của mình để mê hoặc lòng người.
"Sự mến mộ của các bạn, tôi xin nhận! Tuy nhiên, năm nay có một chút thay đổi so với những năm trước. Câu lạc bộ kỹ năng của Khánh Huy sẽ thiết lập với chế độ đề cao chất lượng thay vì số lượng."
Bên dưới sắc mặt mọi người có hơi biến, nhìn nhau không hiểu.
"Tôi hỏi các bạn. Trong số những người ngồi đây, có bao nhiêu người thực sự có sở trường, đam mê hoặc kỹ năng khiêu vũ cơ bản? Hay là các bạn... chỉ đến đây theo phong trào thôi?"
Số đông đều chột dạ, ngồi lặng im.
Một trong những kỹ năng thiết yếu nhất của con người đó là giao tiếp. Cuộc sống ngày một hiện đại, người ta không chỉ giao tiếp bằng lời nói mà còn bằng nhiều cách thức khác nhau. Trong đó, ngôn ngữ hình thể là một ví dụ tân tiến điển hình. Đừng nghĩ khiêu vũ là môn chơi hay thú vui chỉ dành cho giới thượng lưu. Chúng ta ai ai cũng đều có thể học khiêu vũ, để rèn luyện sức khỏe, để có body săn chắc dẻo dai, để giao lưu học hỏi.... Hay thậm chí, khiêu vũ còn là công cụ giúp đẩy nhanh mối quan hệ giữa con người với nhau. Trong thực tế, chúng ta sẽ dễ dàng nhìn thấy sự có mặt của bộ môn này ở những buổi party kỉ niệm, tổng kết, liên hoan, hợp tác... của các công ty lớn chẳng hạn. Và khi bạn đến tham dự chúng, thì ít nhất bạn phải trang bị kỹ năng khiêu vũ. Cũng giống như, đến một đất nước nào đó, tối thiểu cũng phải biết nói tiếng Anh.
Kha Chính Dương liếc sơ qua biểu cảm của vài khuôn mặt, ánh mắt anh lộ vẻ chán ghét, nhưng khóe môi vẫn hiện rõ ý cười.
"Bây giờ, tôi chỉ hỏi đơn giản một điều thôi, các bạn đăng ký vào câu lạc bộ khiêu vũ để làm gì?" - "Mời bạn, bạn nữ đeo kính có gọng màu trắng!"
"Em... tất nhiên là vì muốn biết khiêu vũ rồi ạ!"
"Vậy theo bạn, mục đích của việc khiêu vũ là gì?"
"Kh... khiêu... khiêu vũ... để... để..."
"Thôi được rồi, mời bạn ngồi xuống." - "Bạn nữ mang áo rằn ri bên cạnh."
"Khiêu vũ để có cơ thể khỏe khoắn, dẻo dai ạ."
"Cũng đúng, nhưng ngoài khiêu vũ ra, có rất nhiều môn thể thao rèn luyện sức khỏe như bơi lội, cầu lông, bóng chuyền... Tại sao bạn lại chọn khiêu vũ?"
Chính Dương hỏi dồn dập, hòng bắt người ta khai ra đáp án thật lòng. Quả nhiên lâm vào thế bí, bạn nữ mặc áo rằn ri buột miệng.
"Em... em... là vì em muốn được gặp anh!" Lỡ lời, cô nàng xấu hổ vội lấy hai tay che mặt.
"Gặp tôi?" Chính Dương nhếch mép, ngón trỏ gõ từng nhịp lên mu bàn tay. "Ra đây mới là mục đích thực sự của các bạn."
Cái gì mà mục đích thực sự của các bạn? Thường Hy chán nản, mấy người này thật là... không thể vơ đũa cả nắm như vậy được, phải loại cô ra khỏi đáp án này chứ!
Hội trường trở nên nhốn nháo, ai nấy đều ra sức phủ nhận: "Không, không phải vậy. Bọn em đến đây là vì yêu thích khiêu vũ thật mà!"
"Thôi được. Vậy thì các bạn hãy chứng minh cho tôi thấy." Đi qua lại vài bước, Dương đưa tay chỉ vào một bạn gái khác ngồi ở hàng ghế thứ ba, cách chỗ anh đứng tương đối gần.
"Em gái mặc váy màu hồng cánh sen, tay cầm gói bim bim. Có thể lên đây nhảy với tôi một điệu được không?"
Hàng trăm con mắt chĩa về phía con nhỏ váy hồng đang nhai bim bim. Mà nhỏ đó nãy giờ ngồi ngay bên phải La Thường Hy, làm cô suýt tưởng anh ta chỉ mình. Khiếp hồn khiếp vía!
Bạn gái vinh dự được nam thần mời lên nhảy cứ tưởng mình đang nằm mơ, vẻ mặt đờ đẫn mất vài giây, không tin vào giác quan của mình, lát sau ý thức được mới sung sướng tột độ, thả đồ ăn trong tay xuống, bim bim vương vãi ra đất.
Khổ nỗi bạn này có thân hình "sao quả tạ". Cái tướng dung dăng dung dẻ bước lên sân khấu của bạn ấy làm hội trường rung chuyển như vừa trải qua một cơn địa chấn.
Nhìn kĩ thì ánh mắt thâm hiểm của Kha Chính Dương đối lập hoàn toàn với vẻ mặt ngây thơ thẹn thùng của bạn mập. Nhưng lại chẳng ai nhận ra, tất cả đều bị bản mặt đẹp trai của anh ta mê hoặc mất rồi.
Bạn mập giới thiệu mình mới học khiêu vũ chưa tới một tuần, tiền bối Dương đáp không sao, anh sẽ chỉ dạy tận tình, bạn nghe vậy liền gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Đoạn, tay Chính Dương đan tay nhỏ mập, anh tặng cho bạn nhảy một nụ cười có lực sát thương ghê gớm. Âm nhạc bỗng ở đâu nổi lên.
Là bản "Espana Cani" nổi tiếng của Tây Ban Nha. Bầu không khí hội trường trong phút chốc như mang âm hưởng của một trận đấu bò. Điệu Pasodoble [1] vốn là điệu nhảy tương đối khó, không thích hợp với người mới bắt đầu. Huống hồ thân hình bạn kia...
"Ngực nâng cao, vai mở rộng!"
"Đầu quay ra sau nhưng thân vẫn thẳng. Hãy tưởng tượng em đang theo dõi bò tót!"
"Trọng tâm dồn về phía trước, chú ý các bước tiến bằng gót, không phải mũi chân!"
Đúng là Dương tiền bối dạy bảo đàn em hết sức tận tình.
Dạo đầu cứ tưởng phối hợp hay ho, nhưng không, dần dần chân bạn mập cứ hai bước lại dẫm vào chân tiền bối Dương. Đám người bên dưới sẵn bánh gato, nay thấy nam thần bị dẫm dẫm đạp đạp liền tức tối mắng chửi "nạn nhân xấu số" trên sân khấu.
Đâu đó bỗng xuất hiện tiếng nghị luận nho nhỏ, Thường Hy cố dỏng tai lên mới nghe ra phong phanh được đôi ba câu. Cụ thể là năm ngoái Dương tiền bối tham gia club bóng rổ. Nhiều cô gái vì ái mộ nam thần nên cũng đăng ký theo, trong khi bọn họ còn chẳng biết bóng rổ là phải "ném" hay "đá" thì mới lọt vào cái rổ.
Trong quá trình tập luyện, họ không hề động tay vào quả bóng mà chỉ lo ngắm nam thần. Rồi một ngày nọ, hai đội bóng rổ trong club quyết đấu, có một nữ sinh mua đủ loại nước giải khát mang đến cho Kha Chính Dương trong khi anh vừa cướp được bóng từ tay đối thủ. Sau đó... có một tai nạn thương tâm xảy ra...
Nữ sinh kia bị bóng đập vào mặt không thương tiếc, gãy sống mũi, phải qua Hàn Quốc phẩu thuật thẩm mỹ. Và từ đó đã chuyển trường luôn. Mà quả bóng ấy... vốn ở trên tay Kha Chính Dương.
Mọi người nói là do nữ sinh kia không tuân thủ phép tắc, tai nạn ngoài ý muốn thôi. Nhưng Thường Hy nghe xong bất giác rùng mình. Thực sự là tai nạn sao? Hay là có người cố ý ném bóng thẳng vào mặt chị ấy?
Qua kẽ hở ở tấm lưng mảnh khảnh ngồi trước, Thường Hy he hé mắt ra theo dõi, vì tầm nhìn hạn hẹp lên cô chỉ quan sát được chuyển động chân của hai người kia.
Đôi chân đĩnh đạc của người nam tiến lùi từng bước kiêu hãnh như dũng sĩ đấu bò, đôi chân mập mạp của người nữ thì luống ca luống cuống, va vấp đến đáng thương.
Hy lắc đầu chán nản, tính không thèm theo dõi nữa, cơ mà, ngay lập tức cô nhìn thấy một sự việc hết sức đắng lòng, chân người nam cư nhiên gạt một phát chân người nữ...
Hình như lúc đó là đoạn đôi bạn nhảy xoay mình nên người ta chỉ thấy bờ lưng vững chãi của nam thần mà thôi. Và thế là...
"RẦM"
"Quả tạ" đổ sầm xuống sân khấu. Sàn nhà chấn động cỡ năm đến sáu độ rite, cũng may kiến trúc Khánh Huy kiên cố nên không bị rạn nứt hay sụp đổ. Khán giả mất vài phút mới ổn định tinh thần.
Trên sân khấu, vở kịch vẫn tiếp diễn.
"Em không sao chứ?" Dương tiền bối như hoàng tử xòe tay ra tỏ ý muốn đỡ cô bé Lọ Lem dậy.
Tiếc là vì Lọ Lem quá mập nên hoàng tử của chúng ta kéo hoài mà chẳng nhích nổi xen-ti-met nào. Hai mắt bạn mập đỏ hoe, nức nở.
Chính Dương thở dài, phủi tay: "Tôi nghĩ em không thích hợp với chỗ này rồi."
Nhỏ mập ngẩng đầu rưng rưng, nói trong từng tiếng nấc: "Em... em... hức hức... có... thể... học... từ... từ... ạ."
Tiền bối Dương nhẹ cúi xuống, thì thầm chỉ đủ hai kẻ trên sân khấu nghe: "Không cần đâu. Người như em... cố quá sẽ thành quá cố, đừng tốn công vô ích. Tôi khuyên em nên sang câu lạc bộ nấu ăn, ở đó tha hồ mà ăn uống."
Bạn mập mở to mắt kinh ngạc nhìn nam thần, rồi đột nhiên bật dậy ôm mặt khóc tức tưởi, chạy một mạch ra khỏi hội trường.
Chính Dương làm vẻ mặt tiêng tiếc: "Các bạn cũng thấy rồi đấy, hậu quả của việc không xác định đúng chuyên môn, sở trường của mình sẽ như thế nào. Bạn nữ ấy thiếu lập trường, thiếu kỹ năng cơ bản, nhưng lại a dua theo phong trào. Rõ ràng là không biết nhảy, ban đầu nói thẳng ra có phải tốt không? Tôi hy vọng ở đây sẽ không ai đi vào vết xe đổ của cô bạn đó."
Bao nhiêu con mắt hả hê vì được xem kịch vui miễn phí và bàn luận rôm rả, nay đều tự giác an phận.
Thường Hy nổi hết cả da gà. Rốt cuộc là nam thần... hay ác ma? Nữ sinh trường này lẽ nào bị mù hết cả lũ rồi?
Ai không biết chứ cô thì rất rõ, chính mắt cô nhìn thấy anh ta giở trò tiểu nhân, gạt chân người khác lại còn làm vẻ mặt quá đỗi ngây thơ.
Tội cho cô gái đó!
Trong bầu không khí yên ắng bỗng có một giọng nói thánh thót như chim sơn ca cất lên: "Em thấy rằng, bạn ấy đã rất cố gắng. Không phải ai mới bắt đầu đều có thể nhảy giỏi. Chính vì vậy, câu lạc bộ này mới lập ra để rèn luyện kỹ năng cho chúng ta. Thay vì xua đuổi bạn ấy khiến bạn ấy tự ti thì chi bằng, chúng ta nên động viên bạn, vấp ngã thì hãy biết đứng dậy, thất bại là mẹ thành công. Các bạn thấy có đúng không?"
Kha Chính Dương đanh mặt, quắc ánh mắt sắc lẹm liếc về phía đứa con gái vừa đứng lên phát biểu ý kiến. Đám người xung quanh thì thầm với nhau.
"Là á khoa kỳ thi tuyển sinh lớp mười vừa rồi đấy!"
"Trần Mạn Như? Đó chẳng phải là người nhận hoa hôm khai giảng ư?"
"Đúng chính nó! Nhưng là nhận thay thôi, nghe nói con bé nhận hoa trước đó bị đau dạ dày nên mới đổi người khác."
"Chà, á khoa... hèn gì mà khẩu khí thật!"
Thường Hy nghe thế cũng liếc nhìn sang, thì ra kia là người thay cô nhận hoa của tiền bối khối mười hai. Không những xinh đẹp mà còn rất khí phách. Nói đúng những gì cô đang nghĩ luôn. E hèm, Hy thì không có gan đứng lên giữa đám đông để tuyên bố quan điểm của mình như bạn Như kia đâu. Ngưỡng mộ thật!
Kha Chính Dương bị đàn em chỉnh đâm ra khó chịu, tức tối nhưng không bộc lộ ra ngoài. Định sẽ kiếm cách khác chuốc giận. Liếc thấy có đứa cầm balô che mặt, khóe môi anh khẽ nhếch.
"Nếu đã vậy, hôm nay chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra xem kỹ năng của các bạn ở mức độ nào. Từ đó phân nhóm để giúp nhau luyện tập. Bạn nào rồi cũng sẽ đến lượt thôi. Nếu ai kém quá thì sau hôm nay, có thể tự biết mà rút khỏi câu lạc bộ khiêu vũ. Okay?!"
Nhiều người e ngại ra mặt. Bọn họ vốn có biết gì đâu, phen này nhìn mặt nam thần thôi còn khó hơn chiêm ngưỡng long nhan của vua chúa thời xưa rồi.
Chỉ thấy tiền bối Dương chỉ thẳng tay, nhàn nhã buông một lời mời.
"Bắt đầu từ bạn nữ đang cầm balô có in biểu tượng hòa bình Eiffel Tower. Bạn có sẵn lòng lên nhảy cùng tôi không?!"
*** *** ***
[1] Pasodoble là một trong nhiều điệu nhảy dân gian Tây Ban Nha liên quan tới các khía cạnh khác nhau của cuộc sống người dân Tây Ban Nha. Đặc biệt điệu nhảy Pasodoble dựa trên những trận đấu bò tót. Nó mô tả dũng sĩ đấu bò tót và tấm khăn choàng. Các trận đấu bò có từ thời Crete, nhưng chỉ tới những năm 1700 mới được tổ chức ở Tây Ban Nha.
Với các sàn nhạc Tour và sàn khiêu vũ giao lưu tại Việt Nam thì điệu mở màn cho buổi khiêu vũ thường là điệu Paso. Đơn giản bởi vì tiết tầu nhanh và rộn ràng của Paso dễ dàng hâm nóng các sàn nhảy. Tuy nhiên, trong khiêu vũ giao lưu thì điệu Paso không được ưa chuộng nhiều vì tiết tấu khá nhanh, khó dẫn nữ, và do không kênh kiệu như dance sport nên người ta ví khi đi điệu Paso này như là "đi chợ".
《End chap 9》♡
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top