Chap 6: Làm Người Nổi Tiếng Cực Khổ Quá!

Thành phố D quay trở lại nhịp sống bình yên tạm thời vì đã loại bỏ được một tên tội phạm nguy hiểm.

Tuy sự việc gây rúng động này đã trôi qua gần một tuần, nhưng những hồi bàn tán nghị luận vẫn chưa bao giờ hết "nguội". Trong đó, người được nhắc đến nhiều nhất có lẽ là cậu học sinh đã bắt được K (tên yêu râu xanh) về quy án.

Thế nhưng, đáp lại sự tò mò của dân tình, học sinh này vô cùng kín tiếng, không một ai có thể săn lùng ra dù chỉ là một nanomet tin tức về danh tính của cậu ta.

Ngược lại, ở đâu đó, có người lại gặp phải vô số phiền toái vì suốt ngày bị phóng viên, nhà báo, fans hâm mộ... đeo bám.

Người đó không ai khác ngoài cô gái trong đoạn CCTV phát trên truyền thông. Cụ thể là cô bé La Thường Hy, con gái của ông La Văn Minh và bà Lê Thị Hương Nhài.

Chả biết xui xẻo thế nào mà người dân trong khu phố lại chỉ đích danh cô cho giới truyền thông biết. Tất cả đều tại tối hôm đó... thời gian, không gian, địa điểm, nhân chứng, vật chứng, và đặc biệt là cái vụ "nhầm lẫn" kia, dẫn đến tất cả đều trùng khớp với những "động thái" của con bé.

...

Thời gian: 8 rưỡi sáng ngày 16 tháng 8 năm 20XX. Cách thời điểm bắt được tên tội phạm là sáu ngày.

Địa điểm: Trước cửa hàng tiện lợi Minh Nhài.

Phóng viên đài VTV (PVĐVTV): Chào bạn La Thường Hy, rất vui vì bạn đã đồng ý nhận lời phỏng vấn của đài truyền hình Việt Nam. Được biết bạn là cô gái "suýt" trở thành "nạn nhân thứ mười ba" của K. Bạn có thể chia sẻ một chút về tâm trạng cũng như cuộc sống của mình sau khi trải qua sự việc đó không?

Hy: (Con mẹ nó, bà đây chỉ muốn tụi bây biến đi cho khuất mắt bà!) Vâng, đầu tiên mình xin chân thành cảm ơn nhà đài đã cất công đến đây phỏng vấn mình. Trải qua sự việc ngàn cân treo tơ nhện đó, mình vừa mừng vừa sợ. Mừng, vì bản thân đã may mắn thoát nạn. Sợ, là lúc bị chó rượ... bị K đuổi theo, xém chút nữa thì... (Biểu tượng cảm xúc sad). Về phần cuộc sống của mình... (Nếu không có mấy người) vẫn bình thường thôi ạ. (Cười).

Phóng viên kênh Thể Thao (PVKTT): (Chen vào) Trong CCTV cho thấy bạn chạy rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả một người đàn ông khỏe mạnh, cường tráng như K. Có phải trước đây bạn từng là vận động viên điền kinh không?

Hy: (Bà đây sợ chó đó. Được chưa?!) À, không đâu ạ. Thực ra mình chạy chậm lắm. Chỉ là do có "động lực" thúc đẩy phía sau (Con Bẹc chứ ai) nên mới chạy nhanh thôi. Một phần cũng nhờ áp dụng thành công Binh Pháp Tôn Tử Ba Mươi Sáu Kế - Tẩu Vi Thượng Sách. (Cười).

Phóng viên kênh Mười Bốn (PVK14): Bạn có cảm nghĩ như thế nào về người anh hùng đã cứu mình?

Hy: (Mắt long lanh) Thật sự mình vô cùng, vô cùng biết ơn, cảm kích và khâm phục người đó! Dù không biết mặt mũi hay danh tính của em/ bạn/ anh ấy, nhưng nếu không có em/ bạn/ anh ấy thì giờ này, mình cũng không thể vui vẻ mà ngồi đây trả lời phỏng vấn được rồi (Cười). Đặc biệt là sự hy sinh cao cả của chú chó Bẹc-giê đáng yêu và dũng cảm, (Really) vì bảo vệ mình mà em ấy đã nhận một dao của tên ác ma đó. Hức, đời này mình căm thù nhất là những ai ăn thịt cầy. Chó là loài động vật thân thiết nhất với con người. Ăn thịt cầy khác nào ăn đồng loại?! VÌ MỘT CUỘC SỐNG KHÔNG CÓ THỊT CẦY! (Biểu tượng Cross Mark).

Thằng cha quay phim rủa thầm: Con bé mắc dịch! Ông đây cứ ăn thịt chó đấy. Dám mạo phạm sở thích của ông. Tý nữa tao sẽ cut đoạn này!

PVK14: Chuyển sang một vài câu hỏi ngoài lề nhé. Theo một số thông tin chúng tôi thu được, bạn đã đậu vào cấp ba Khánh Huy. Đó là một ngôi trường đạt chuẩn quốc tế. Điều này cho thấy rằng năng lực của bạn rất xuất sắc.

Hy: (Xúc xắc cái rắm! Bà đây rớt chuyên Văn nên mới phải nộp hồ sơ vào đấy. Thế mà không ngờ đậu thật). Mình không nghĩ vậy đâu ạ. Chắc là do may mắn thôi. (Cười).

PVKTT: (Lại chen vào) Bạn thật khiêm tốn! Không biết bạn đã có dự định gì cho tương lai chưa? Liệu bạn có muốn trở thành một vận động viên điền kinh trong đội tuyển quốc gia không? Bạn nhất định sẽ là một nhân tố làm rạng danh nước nhà.

PVĐVTV: (Đẩy PVKTT ra) Thường Hy, bạn có nhớ chút gì đó về đặc điểm nhận dạng của nam sinh đã cứu bạn  không? Hãy tiết lộ cho nhà đài chúng tôi biết!

PVK14: (Nhào đến trước mặt Hy) Có phải lúc nhỏ bạn từng tham gia một chương trình tài năng nhí không?

PVKTT xô ngã PVK14, PVĐVTV nắm tóc PVKTT, thằng cha quay phim nhảy vào quay cận cảnh, vài nhà báo cũng "xông pha" vào hiện trường. Nhất thời nơi này loạn thành một đoàn cào cào châu chấu.

Thường Hy nhân cơ hội đó tẩu thoát.

Giới truyền thông so với chiến trường và thương trường cũng không kém là bao. Cô chỉ muốn an nhàn thôi, còn lâu mới tự chui đầu vào bể thị phi.

Vì sao Hy nhận lời phỏng vấn á? Còn không phải là vì bị mama đại nhân bắt ép! Nhìn cái địa điểm quay là biết. Nhài phu nhân muốn PR cho cửa hàng nhà mình mà. Nếu con gái bà nổi tiếng, người làm mẹ như bà ấy cũng được thơm lây.

Thậm chí bà Nhài còn soạn nguyên một kịch bản, bắt cô phải trả lời abc thế này, xyz thế nọ. Vậy đấy.

Chỉ là cô thật sự không hiểu, nổi tiếng ở phương diện này thì có cái gì đáng để tự hào đây?

Qua buổi phỏng vấn hôm nay, cô nhận ra rằng: Một bộ phận giới truyền thông thời buổi này, ngày càng thiếu nghiêm túc với nghề, với đồng nghiệp và với đối tượng giao tiếp. Đều bị lợi nhuận xoay vần cả thôi.

Rồi không biết lúc đưa tên tuổi cô lên báo đài, bọn họ sẽ xuyên tạc thành thể loại gì nữa?

Vừa đi vừa nghĩ, Hy đã dừng chân ở trước cổng trường chuyên Hamster từ lúc nào. Đây là ngôi trường cô mơ ước được đỗ vào từ hồi còn bé tí kia. Tiếc là năng lực có hạn, thế quái nào mà chỉ thiếu "không phẩy hai mươi lăm" điểm nữa thôi cũng keo kiệt không cho người ta.

Để an ủi nỗi buồn của mình, cô tự nhủ: Hamster mặc dù nổi trội về mặt học tập, nhưng những phương diện khác, chưa chắc đã bằng một số trường công lập bình dân. Ví như... trai đẹp chẳng hạn. Ở đây đa phần là những tri thức đầu to vượt mặt, với cặp kính phân kỳ to đùng, trông cứ như là "Chú ếch con" của nhạc sĩ Phan Nhân.

Ghé vào quán nước trước cổng trường, Thường Hy gọi một ly sữa đậu nành.

Có vài người ngồi trong quán đã bắt đầu chú ý đến cô, mà đa số toàn là học sinh thôi. Họ thì thầm, bàn tán từ nhỏ đến to, từ to đến bự, dần lọt vào tai cô.

"Mày đã xem clip đó chưa?"

"Xời, đến Chủ tịch nước còn lên tiếng khen ngợi, cả Việt Nam này, có ai mà chưa xem đâu chứ."

"Ngay cái lúc mà con bé ấy sắp bị chụp thuốc mê. Hero của chúng ta đã kịp thời kẹp cổ, vặn tay hắn. Woa! Y như phim hành động ý!"

"Tên K đó có dao còn gì, hắn còn định đâm Hero của chúng ta nữa. Cũng may là anh ấy giỏi võ, ra đòn nào đòn nấy khiến hắn có muốn rút lui cũng không kịp."

"Tao thật tò mò về anh ấy quá mày ạ! Giá mà có một người bạn trai như thế, đi đâu cũng được bảo vệ."

"Má ơi! kêu "anh anh" ngọt xớt. Nghe các chú công an hôm đó tiết lộ, người ta cũng chỉ là vị thành niên, không biết chừng còn nhỏ tuổi hơn tụi mình."

"Còn nghe nói anh ấy là chủ nhân của con chó bị đâm nữa."

"Vậy hả?! Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, quan tâm con chó đó làm quái gì."

"Mà này, con bé ngồi uống nước đậu kia quen quá chúng mày ạ."

"Nó chẳng phải là đứa có mặt trong clip đó sao? Con bé thứ mười ba gì đấy."

"Hả? Qua hỏi nó xem."

Thường Hy đứng dậy, trả tiền cho bà chủ quán, toan đi về thì có mấy chị xinh đẹp đột nhiên chặn đường cô lại.

"Chào em, hình như em đang rất nổi tiếng phải không? Là gì ấy nhỉ?... Đúng rồi, Kiều Nguyệt Nga!"

(Đoạn CCTV được đăng tải trên các trang mạng xã hội và được cư dân mạng đặt tên là "Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga", nên bạn Hy của chúng ta mới bị gọi như vậy.)

Cô thầm kêu khổ, đáng ra nên chuồn lẹ trước khi mấy chị kia kịp phát hiện ra mới đúng. Giờ thì mệt rồi đây.

"Chắc các chị nhầm rồi. Em... không phải!" Cô lắc đầu, xua tay lia lịa.

Mà hành động đó càng làm mấy chị xinh đẹp thêm khẳng định. Một chị xinh đẹp trong số các chị xinh đẹp đứng ra "tra hỏi" cô.

"Nói cho bọn chị nghe đi, em có biết Lục Vân Tiên đã cứu mình là ai không? Yên tâm, bọn chị hứa sẽ không tiết lộ cho bất kì ai khác."

Làm ơn! Lúc đó cô cắm đầu chạy như con ngựa điên, nào đâu biết đằng sau có chuyện vi diệu như thế xảy ra. Mấy ngày liên tục, hết phóng viên đến nhà báo, bây giờ lại đến fans hâm mộ (của cái tên ân nhân đó) đến làm phiền cô, xem cô là vật trung gian để tìm ra danh tính của Hero trong lòng họ.

Thường Hy cố gắng mỉm cười, gãi gãi đầu, e dè đáp: "Lục Vân Tiên... em có biết sơ sơ ạ."

Chị xinh đẹp có đeo niềng răng thô lỗ túm lấy cả người cô, lay lay rất mạnh: "Thật không? Mau nói! Mau nói!"

Chị xinh đẹp khác có độn silicon quá cỡ lịch sự hơn, còn dùng cả tiếng Anh: "Beautiful girl, cute girl, good girl, lucky girl, babe... You are the apple of my eyes, tell us something about Luc Van Tien Hero!"

Cô nghĩ nghĩ vài giây rồi tuôn một hơi: "Năm vừa rồi em mới học qua một đoạn trích trong Lục Vân Tiên nên còn nhớ. Lục Vân Tiên là một tác phẩm truyện thơ nôm nổi tiếng của cụ Nguyễn Đình Chiểu, được sáng tác theo thể lục bát vào đầu những năm 50 của thế kỷ XIX. Đó là một trong những sáng tác có vị trí cao của văn học miền Nam Việt Nam. À, còn về nhân vật Lục Vân Tiên này thì..."

"Ê, con bé kia! Tụi này hỏi đâu phải là cái đó." Một chị xinh đẹp có đeo khuyên ở lỗ mũi tức sôi máu quát.

Hy sợ hãi, mấy chị này thì xinh đẹp thiệt, nhưng mà dữ dằn quá. Cứ như sắp ăn thịt cô đến nơi.

Cô đảo mắt một vòng, hai con mắt to tròn giả vờ lóe sáng, chỉ thẳng tay ra đằng sau mấy chị xinh đẹp, thốt lên:

"A! Người cứu em kìa!"

Mấy chị vậy mà cũng tin, quay ra sau nhìn. Đến khi không thấy con ma nào ló ra thì mới tá hỏa hét lên.

"CON BÉ LÁU CÁ! CHỊ EM, MAU ĐUỔI THEO NÓ! HÔM NAY BẰNG MỌI GIÁ PHẢI MOI ĐƯỢC TIN TỨC CỦA HERO!"

Thường Hy cắn môi, gia tăng tốc độ. Tại sao gần đây cứ phải chạy marathon thế này?

Làm người nổi tiếng cực khổ quá!

Trên đường cái, người ta thấy bụi bay mù mịt mà không biết chuyện gì xảy ra.

Hy không ngờ đám fans cuồng này còn dai hơn cả đỉa đói. Cô mới tuôn vào bụng một ly đậu nành, hiện tại nước cứ xóc nảy trong dạ dày, đau chết đi được!

Cuối cùng đành phải phó mặc cho số phận. Cô dừng lại, một tay chống đùi thở hổn hển, tay kia ôm eo, mặt nhăn như khỉ.

Khi binh đoàn các chị xinh đẹp sắp đuổi đến nơi, bất ngờ có một bàn tay mạnh mẽ lôi cô trốn vào sau tấm poster khổ lớn, dựng trước cửa hiệu thuốc tây.

Sau khi binh đoàn lướt phăng qua như vũ bão, Thường Hy thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cô mới để ý, mặt mình đang ép sát vào lồng ngực của ai đó. Mùi dầu gội đầu X-men quen thuộc và đầy nam tính phả vào mũi, cô nhanh chóng ngước đầu lên.

"Anh hai!"

La Thăng chầm chậm buông em gái ra, cất giọng hỏi: "Sao mấy con điên kia lại chạy theo em?"

Hy vừa thở dài vừa bực bội đáp: "Anh cũng biết mà. Chỉ vô tình góp mặt trong CCTV ở khu phố mình mà giờ đây em gái anh đã trở thành người nổi tiếng rồi. Ôi! Thà rằng người ta chạy theo em xin chữ kí, em sẽ cố chịu đựng. Đằng này mấy người đó như tra tấn lỗ tai và thân xác em vậy. Khủng khiếp quá!"

Thấy cô vẫn còn thở hổn hển, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại, La Thăng không ngần ngại bẻ tay áo sơ mi của anh xuống, rất tự nhiên mà lau trán, vuốt lưng cho em gái mình.

Hy nhắm mắt hưởng thụ, chợt thấy lạ liền hỏi: "Sao giờ này anh lại xuất hiện ở đây?"

La Thăng dừng lại động tác, chỉ qua bên kia đường: "Công ty anh đang tiếp thị sản phẩm nước giải khát mới. Thân làm trưởng phòng marketing, anh phải đến giám sát xem đám người đó có lười biếng hay không."

Cô "à" một tiếng, đưa ngón trỏ ra chỉ: "Anh từ bên đó... chạy sang bên này?"

La Thăng véo má cô, cười bảo: "Đâu thể làm ngơ khi thấy em gái anh gặp nguy hiểm được." Dừng một chút, anh dặn. "Em ở đây chờ anh một lát."

Nói đoạn, anh bước vào hiệu thuốc. Vài giây sau liền quay ra, trên tay cầm theo một cái khẩu trang y tế, dịu dàng đeo lên mặt cho cô.

"Là con gái, không biết chăm chút làm đẹp thì cũng phải biết tự bảo vệ. Ra đường ít nhất phải mang áo khoác, đội mũ, bịt mặt vào. Cứ phơi da phơi thịt thế này, đen như con mèo mun. Rồi..."

"Stop!"

La Thăng chưa nói hết câu đã bị Thường Hy cắt ngang.

"Em biết anh định nói cái gì tiếp theo." Cô bắt đầu nhại giọng anh. "Rồi thằng nào thèm lấy một con mèo mun đây"... Có phải không?"

"Phải." Anh cười, xem ra em gái cũng rất hiểu mình.

"Anh hai à, bây giờ da màu mới là xu hướng. Anh quên thần tượng của em là ai rồi hả? Em rất muốn được sở hữu làn da chocolate giống bà ấy, năng động và khỏe khoắn."

Vừa nói cô vừa hướng về phương trời xa xăm, bên kia nửa vòng Trái Đất.

"Anh biết anh biết, là đệ nhất phu nhân Michelle Obama! Anh chưa có quên." La Thăng lắc đầu cười khổ, ôn tồn giải thích. "Người ta da màu bẩm sinh. Còn em sinh ra vốn dĩ là gốc châu Á, có phải em đang ước gì mình bị ung thư da không? Giờ này rất nhiều tia tử ngoại. Ngoan, mau trở về nhà đi!"

Nói rồi anh lấy chiếc mũ lưỡi trai trên đầu mình xuống, đội lên cho Hy. Vì mũ của anh khá rộng so với kích thước đầu cô nên nó trùm hẳn xuống, che luôn cả hai mắt. Trông cô bây giờ không khác Mafia là mấy.

Thường Hy xoay ngược mũ lại, nhìn anh trai bằng ánh mắt "em không thèm chơi với anh nữa", rồi bỏ lại một cái vẫy tay tạm biệt, cô tung tăng đi về hướng ngược lại.

La Thăng nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười trên gương mặt anh trở nên cực kì xán lạn. Chỉ là ngay sau đó, ánh mắt lại biến đổi thâm trầm, quay về vẻ ung dung lạnh lùng của mọi ngày.

...

Lời của tác giả: Chào các Readers yêu quý! Tình trạng copy ngày càng tràn lan, thậm chí người ta còn chẳng thèm hỏi ý Au đã tùy tiện "bắt cóc" con của Au đi nhiều nơi khác. Trong quá trình post truyện, đôi khi sẽ có một vài thay đổi về nội dung và hình thức, mình khuyên các bạn nên đọc ở các web chính chủ. Mình chỉ post truyện ở Wattpad và Gác Sách (Tạm không đăng ở DĐ Lê Quý Đôn). Xin lỗi vì đã làm gián đoạn truyện! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Tks!》♡

...

La Thường Hy thẳng bước về nhà, trên đường đi cũng không bị ai để ý. Cô vô cùng cảm ơn hai món "bảo bối" anh trai mới tặng. Cho đến khi bước tới trước con hẻm...

Chuyện quái gì đang xảy ra trước cổng nhà mình thế kia?

Thường Hy hốt hoảng nấp sau cây cột điện, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Cảnh này nó quen ghê lắm!

Một đám người không biết chui ở đâu ra đang túc trực trước cổng nhà cô. Bọn họ trải chiếu ngồi thảnh thơi xơi nước, người nào người nấy trang bị một cây quạt giấy và vài chai nước suối. Trong đó, cô nhìn thấy có người đang loay hoay sửa máy ảnh. Có kẻ cứ đi tới đi lui, nhìn trước ngó sau, suýt thì phát hiện ra cô đang nấp ở cột điện bên này.

Là dân tị nạn sao?

Nhà cô đâu có giàu đến nỗi bố thí chỗ ăn, chỗ ở cho nhiều người đến vậy.

Trong đầu Hy bỗng hiện ra cái cảnh từng xem ở một bộ phim thần tượng nào đấy. Những fans hâm mộ cuồng nhiệt suốt ngày đêm, dựng luôn "doanh trại" trước cửa công ty quản lý của idols bọn họ.

Nghĩ đến tình hình hiện tại, chắc mẩm là như vậy rồi. Đây có được coi là hành vi gây rối không? Cô có nên báo cảnh sát? Không được, trước tiên cứ trốn cái đã. Lỡ một trong số đó có thể loại fans cuồng biến thái thì nguy hiểm lắm.

Nhưng mà, trốn ở đâu đây?

Ra cửa hàng? Ngoài đấy chắc còn kinh khủng hơn.

Hay là qua nhà Như Mộng? Đi bộ từ nãy đến giờ, chân cô cũng mỏi rã rời, hơi sức đâu mà lết qua nhà nó.

"Ting!" Trong đầu Hy bỗng hiện ra một cái bóng đèn sợi đốt.

Ở chỗ cô đang đứng có thể nhìn thấy căn nhà cũ cho thuê của gia đình cô. Lúc còn sống ở đó, cô thường hay lên tầng gác mái trốn mama đại nhân vì bị điểm kém. Tuy nhà mới chỉ cách đó vài bước chân, nhưng nếu cẩn thận một chút thì có thể lẻn vào nhà cũ mà không bị bọn họ phát hiện. Bởi vì giữa hai nhà có một tấm bảng quảng cáo khuyến mãi của Viettel, nó sẽ che chắn cho hành tung của cô.

Ý nghĩ vừa hình thành, La Thường Hy liền ép sát lưng vào bức tường, nhón mũi chân lên di chuyển từng bước.

Đến cổng căn nhà cũ, cô lách mình vào trong một cách hoàn hảo. Thật ra cánh cổng này bị hỏng lâu rồi, chỉ để chưng vậy cho đẹp thôi.

Cửa tầng một và tầng hai đều khóa, chỉ duy nhất căn gác mái là không, bởi vì nơi ấy chẳng có ai thuê cả.

Hy thở phào một hơi vì đã an toàn vào đến nơi, vui vẻ đi lên cầu thang.

Lên đến sân thượng, Thường Hy thoải mái duỗi lưng, hít thở không khí trong lành. Trên đây có vườn rau di động do nhà cô trồng. Rau ráng bây giờ phải tự trồng mà ăn, mua ở ngoài toàn là phun thuốc độc hại, ăn hoài dễ chết sớm.

Cô đưa mắt liếc nhìn xuống phía dưới, thấy rõ cả cái đám ăn no rửng mỡ kia. Đợi ba Minh về, nhất định sẽ nhờ công an can thiệp. Không thể để tình trạng này diễn ra mãi được.

Nhìn một lúc cũng chán, chả nhẽ cô cứ ở trên này đến tối. Nghe nói hôm nay giáo sư Thiếc ra viện, sao bây giờ chưa thấy mặt mũi hắn đâu nhỉ?

Đang nghĩ ngợi thì một cái giá phơi đồ vô cùng sặc sỡ lọt vào mắt cô. Thường Hy tiến lại nhìn xem, toàn là váy áo hàng hiệu đắt tiền. Bộ nào cũng gắn mác những nhãn hàng thời trang nổi tiếng. Nào là Gucci, D&G, Chanel, rồi thì H&M, Buberry, American Eagle Outfitters... Chủ nhân của đống đồ này không cần đoán cũng biết, chính là chị Doãn Kỳ Duyên.

Hy cũng là con gái, nhìn thấy cái đẹp tất nhiên sẽ thích. Cô sờ sờ ngắm ngắm, rất muốn được mặc thử một lần. Nhưng tự tiện mặc đồ của người khác là không được.

Chị Kỳ Duyên cũng bất cẩn quá, phơi đồ trên này nhỡ may có kẻ trộm vơ hết đem đi bán thì làm sao. Mà không phơi ở đây thì ở đâu.

Chợt tay cô khựng lại, run run từ trong đống nội y phụ nữ, cầm lên một chiếc quần sịp nam hiệu Calvin Klein.

Là quần lót của đàn ông đó!

Đầu cô choáng váng, không tin vào mắt mình... Sao nó có thể lẫn vào trong đây được?

Căn nhà này mới chỉ có chị Duyên thuê. Hàn Thiếc còn chưa chuyển đến. Đồ của đàn ông, căn bản là không thể xuất hiện ở nơi này.

Vậy cái thứ cô đang cầm...

La Thường Hy lắc đầu nguầy nguậy ngay khi ý nghĩ ấy vừa thoáng qua. Tối hôm đó cô đã chứng kiến nụ hôn lãng mạn của anh trai mình và chị Duyên. Chuyện hai người họ có gì mờ ám chỉ là điều không sớm thì muộn. Nhưng tiến triển đến mức này thì quả thật bất ngờ!

Cô lại lôi di động ra chụp thêm một "bằng chứng có tính xác thực" cho mối quan hệ của hai anh chị. Mama đại nhân đã trông chờ được có con dâu lâu lắm rồi.

Hiện tại trong đầu cô nữ sinh trung học La Thường Hy đang vô cùng "chong xáng". Cô cứ săm soi chiếc quần lót nam. Thậm chí còn giơ nó ra giữa ánh mặt trời để "nghiên cứu" chất vải, độ co giãn, độ đàn hồi, nhãn hiệu, màu sắc, vân vân...

Và bạn trẻ của chúng ta không hề hay biết đằng sau có người đang đứng nhìn, sắc mặt người đó xám xịt hơn cả xi-măng.

"Cô đang làm gì với quần của tôi vậy?"

《End chap 6》♡

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top