Chương 10
Mở cửa "Hidden Corner", Khuê Hiền bước vào trong với khí thế hùng hồn, vừa hay là Chính Thù đang chuẩn bị đóng cửa, trong quán không bóng người khách nào.
Anh nhìn thấy cậu thì cũng có chút mừng vui, nhưng lập tức lại trở về dáng vẻ điềm nhiên như thường ngày.
- Tôi sắp đóng cửa rồi.
- Nên tôi đến vừa đúng lúc.
Khuê Hiền không gặp anh còn đỡ, giờ thấy anh rồi, cơn lửa giận do ban nãy ở nhà nghĩ ngợi mà ra giờ lại càng bộc phát dữ dội hơn.
Một cú đấm thật mạnh hướng vào Chính Thù, anh không phòng bị nên bị đánh đến nổ đom đóm mắt, mắt kính rớt ra, anh loạng choạng lùi lại vài bước, có chút đứng không vững.
- Anh là đồ chết dẫm! - Khuê Hiền nghiến răng nói. - Tôi cảm thấy anh rất là đáng đánh, cho nên tôi sẽ không xin lỗi!
Chính Thù rất kinh ngạc, nhưng anh không đánh trả, tay che mặt.... Không nói một lời, Khuê Hiền giận đến nỗi mặt bừng đỏ cả lên.
- Tôi rất không vui khi anh đòi chia tay với tôi, muốn chia tay thì câu đó cũng phải để tôi nói chứ! Không phải anh rất yêu tôi đó sao?
- Cậu.... - Đúng là phải do cậu nói mới đúng, Chính Thù từ từ mở lời, mặt bị đánh sưng vù nên nói chuyện có chút khó khăn. - Nhưng cậu có từng nghĩ qua, nếu như rất lâu rất lâu sau này, cậu và tôi vẫn ở bên nhau, nhưng rồi bỗng nhiên cậu nghĩ là phải chi năm đó cậu chia tay tôi, kết hôn, cậu bây giờ có lẽ đã rất hạnh phúc, có vợ có con, hoàn toàn bình thường mĩ mãn?... Nếu sau này cậu nghĩ như thế, cậu nói xem, bây giờ chia tay không phải tốt hơn sao?
- Anh có biết tôi là một người như thế nào không? Những lời ban nãy anh nói là hạnh phúc đối với tôi đấy à? Nó có được tính là hạnh phúc không? Anh đã quá xem thường Triệu Khuê Hiền tôi rồi đấy! - Nhìn Chính Thù, Khuê Hiền giận giữ cố hít và thở ra một hơi thật sâu.
- Tôi đã dạy bảo học sinh tôi ra sao? Tôi dạy chúng nó chỉ cần trong phạm vi không thương thiên hại lý, thì hãy thuận theo tâm ý của chính mình, làm những việc thật sự đem lại niềm vui cho họ. Hôm nay tôi gặp phải một vấn đề tương tự vậy, anh lại muốn tôi hoàn toàn phản bội lại lời nói trước đây của mình, đi nói với người khác một đằng, bản thân lại làm một nẻo, việc như vậy tôi không làm được! Anh muốn tôi làm một người giả dối sao? - Khuê Hiền không nén được càng nói càng to tiếng.
- Không phải....
- Đừng có nói anh vì tốt cho tôi! - Khuê Hiền lại hét lên cắt ngang lời anh. - Đó không phải là thứ tôi cần!
Trong mắt Chính Thù thoáng hiện sự tổn thương, Khuê Hiền thở hắt ra, không nén được dòng nước mắt chảy xuống.
- Anh muốn tôi phải làm sao đây? Tôi đã quen làm nũng với anh thế này rồi, đã không sửa được nữa! Đồ chết tiệt như anh, anh có thể tưởng tượng ra cảnh tôi làm nũng với người khác không hả? Không thể được, tuyệt đối không thể được! Vậy tại sao lại còn đẩy tôi đi? Lúc đầu chính anh là người nói yêu tôi trước mà! Tôi không cách nào đối với người nào khác ngoài anh thoải mái như vậy cả, không ai có thể như anh khiến tôi cảm thấy an lòng được như thế! - Khuê Hiền nắm chặt lấy áo của mình, vì kích động nên hơi thở gấp gáp, sắc mặt đỏ ửng.
- Đến hôm nay, người từ đầu chí cuối ích kỷ nhất chính là bản thân tôi! Một bên tôi không muốn người nhà biết chuyện, không muốn trông thấy họ nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm, tôi rất sợ. Nhưng một bên, tôi lại tham lam muốn được bên anh, dựa dẫm vào anh, muốn anh tốt với tôi , kết quả là anh vì thương cho tôi mà nghĩ ngợi nhiều như thế, đau lòng như thế.... Đêm đó lúc tôi đặt tay lên tay anh, thực sự tôi không nghĩ gì nhiều, không nghĩ ngợi xa xôi như anh. Lúc đó tôi chỉ nghĩ, bây giờ tôi mà đặt tay lên đó, thì tương lai tôi và anh bên nhau chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Tôi quá ngây thơ, suy nghĩ quá nông cạn, nhưng....
Khuê Hiền gạt mạnh những giọt nước mắt trên mặt, ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ nhưng rất kiên định nhìn thẳng vào Chính Thù mà nói tiếp.
- Nhưng mà, Phác Chính Thù, anh hoàn toàn không đủ kiên cường! Tôi có thể khiến anh càng kiên cường hơn, chị tôi nói, vì mấy thứ không chắc chắn ở tương lai mà suy nghĩ lung tung để rồi ngăn cản bước chân hiện tại của mình, hoàn toàn là một chuyện rất ư nực cười! Cho nên, tôi tuyệt đối, tuyệt đối bây giờ không chia tay với anh!
Chính Thù nhìn Khuê Hiền, anh không nói gì, anh nghe những lời như pháo liên thanh mà cậu nói, có chút ngây đơ ra.
Khuê Hiền nói anh không đủ kiên cường? Đúng vậy, anh đã trở nên yếu đuối, không còn vẻ cuồng nhiệt, không biết sợ của cái thời thiếu niên như lúc còn bên nhau với Hỷ Triệt xưa kia.
Anh đã cô độc quá lâu rồi, giờ yêu lần nữa, lại trở nên hoảng hốt sợ hãi.... Lúc nào cũng lo lắng sợ sệt bị mất đi.
Đích thực anh không đủ kiên cường, không có dũng khí như tìm đến tận cửa đấm người một phát, và rất kiên định nói rằng anh tuyệt đối không buông tay như Khuê Hiền.
Trông giữ "Hidden Corner", mỗi ngày theo thời gian cố định mở quán, đóng cửa, sau đó lên lầu ăn cơm đi ngủ, ngày hôm sau thức dậy mở quán, lại là một ngày mới đã bắt đầu.
Ngày tháng cứ thế an nhiên trôi qua, quả thực đã làm nhạt đi sự cuồng vọng và gan góc trước kia trong anh, Chính Thù ôm mặt nở nụ cười khổ, anh đúng là một thằng đan ông yếu đuối mà.
- Phác Chính Thù.... - Hít hít nước mũi, khí thế áp đảo toát ra từ người Khuê Hiền vì cử chỉ này mà tiêu giảm đáng kể. - Tôi, Triệu Khuê Hiền, không tiếp nhận lời chia tay của anh! Anh nói xem, anh có nên thu lại lời anh nói lần trước không?
Tại sao lại khiến Khuê Hiền thương tâm đến vậy? Thậm chí làm cậu ấy khóc? Không phải anh muốn trở thành chỗ dựa cho cậu sao? Vào cái đêm năm đó trước khi Khuê Hiền đặt tay lên tay anh, không phải anh đã rất tự tin nghĩ trong lòng rằng "Chỉ cần cậu đặt tay lên, thì dù chuyện gì tôi cũng bảo vệ cậu" đó sao?
Tại sao vẫn khiến cậu ấy đau lòng đến thế? Chính Thù thấy rất đau, thương cho sự kiên cường của Khuê Hiền, và căm tởm sự yếu nhược của bản thân.
- Khuê Hiền.... - Chầm chậm nói từng chữ từng chữ một. - Xin lỗi....
- Nên.... - Khuê Hiền nắm chặt bàn tay run rẩy, nước mắt lại không nén được chảy ra, cậu lại hít hít mũi. – Nên.... Đừng nói chia tay nữa.... Tôi không muốn nghe!
- Xin lỗi....
- Phác Chính Thù. - Khuê Hiền đưa tay về phía anh, bàn tay lật ngửa lên trên. - Lần này đến tôi, anh hãy suy nghĩ cho kỹ.
Chính Thù nhìn bàn tay Khuê Hiền hướng về phía anh, như cách anh đã làm vào đêm đó, đứng trước quầy, đưa tay hướng về anh, ánh đèn trên trần phản chiếu trên gương mặt cậu.
Bị mê hoặc bởi Khuê Hiền trước mắt, Chính Thù nhìn đến ngây người, vẫn duy trì tư thế ôm lấy mặt không động đậy, khiến cậu có chút sốt ruột.
- Phác Chính Thù, bây giờ anh không cần tôi, sau này chắc chắn sẽ hối hận! Nghĩ kỹ chưa?
Chính Thù hoàn hồn lại, nhìn bàn tay cậu.... Làm gì có chuyện ép buộc thì anh nhất định phải làm theo, còn nói anh gì mà bây giờ không cần thì sau này sẽ hối hận? Anh không nén được cười, đưa tay ra, đặt lên lòng bàn tay của Khuê Hiền, rồi xoay tay nắm chặt lấy.
- Tôi sẽ không ngu ngốc như thế nữa đâu.... Xin lỗi....
Cám ơn cậu, cám ơn cậu đã đến tìm tôi. Tôi không có dũng khí đối mặt với sự lựa chọn cuối cùng của cậu, không có dũng khí nói rõ ràng với cậu, trước sau chỉ biết trốn ở đây giả vờ như không chuyện gì xảy ra.
Cám ơn cậu, đã dũng cảm như thế, tự bản thân làm rõ suy nghĩ rồi ra sức tranh lấy.... Đưa tay lau đi những giọt nước măt trên mặt cậu, anh tặng cậu một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi.
.
.
.
.
- Ui!.... - Chính Thù rên nhỏ.
- Đau lắm hả? Xin lỗi!
Tay cầm khăn lông bọc lấy đá lạnh, Khuê Hiền chờm lên chỗ mặt trái của anh vừa mới bị cậu đấm đến sưng vù bầm tím.
- Tôi quả thực đáng bị đánh mà.
Chính Thù nhướng nhướng khóe môi định cười với Khuê Hiền, nhưng lại dẫn động đến sợi thần kinh bên má đau đến nỗi méo cả mặt, Khuê Hiền đau lòng nhìn trên khuôn mặt anh, kiệt tác của cậu.
- Nắm đấm của cậu mạnh thật đấy. - Không biết Chính Thù đang khen hay trêu cậu nữa.
- Uhm.... Vì trước khi đi thực tập tôi có luyện qua quyền anh.... Nên.... - Khuê Hiền cười cười.
- Ra vậy.... - Chính Thù chựng lại một giây. - May mà trước kia không xảy ra xung đột quá lớn với cậu.
- Tôi không có tùy tiện ra tay đâu mà! - Khuê Hiền mặt đỏ bừng lên.
Chính Thù chỉ cười cười, vuốt vuốt gương mặt nóng bừng của cậu, tiến gần nhè nhẹ hôn lấy cậu.
- Nên.... - Khuê Hiền đột nhiên nghĩ đến điều gì đó nói. - Tôi không thế cứ mãi bị anh đè ở phía dưới được.
Anh chỉ nở nụ cười nhè nhẹ, ánh mắt nhìn lấy cậu rất dịu dàng, khiến mặt cậu càng đỏ hơn nữa.... Làm lành lại là tốt rồi.
Ban nãy xông vào đấm Chính Thù một đấm, to tiếng hét lớn như thế, nỗi nhớ và trống rỗng trong lòng trong hơn tháng nay, cái đêm Chính Thù nói lời chia tay.... Trong giờ khắc này như chỉ là một cơn mơ mà thôi.
Hai người làm hòa rồi, và về sau chỉ có tốt hơn thôi. Cái bóng tối mờ ẩn trong lòng mà cậu không muốn nhìn rõ cũng đã tan biến rồi.
- Tôi.... - Khuê Hiền nghĩ, chầm chậm mở lời nói. - Tôi tự biết cân nhắc kĩ, hơn nữa trước kia tôi cũng đã nói qua với ba mẹ tôi rồi, họ sẽ không bức ép tôi kết hôn nữa đâu! Không phải lúc trước họ cũng đã cho phép tôi dọn ra ngoài rồi đó sao? Đó là chúng tôi đã trò chuyện qua rồi! Nên.... Nên anh đừng vì tôi mà suy nghĩ quá nhiều, lo lắng nhiều như vậy nữa! Tôi tuyệt đối không muốn nghe mấy thứ như vì tốt cho sau này nên chia tay nữa đâu.
Chính Thù biết rõ "tự biết cân nhắc kỹ" là ý chỉ giữa anh và người nhà cậu, anh khẽ mỉm cười, nói tiếng "Được" rồi hôn lên môi cậu.
- Uhm....
Chiếc khăn lông ướt mà Khuê Hiền đang cầm trên tay rơi xuống đất, làm tung tóe những viên đá ra ngoài, không quan tâm chiếc khăn lông nữa, tay cậu bây giờ đặt trên vai anh, cuồng nhiệt hôn sâu lấy anh.
Những viên đá từ từ tan chảy, nhưng sự kiên định muốn bên nhau thì không, kết quả của đêm đó Khuê Hiền đương nhiên không quay về phòng trọ của cậu rồi, mà ở lại phòng Chính Thù qua đêm.
Ngày hôm sau cậu đi thẳng từ nhà anh đến trường, lúc chiều khi cậu quay về phòng trọ, lại gặp phải người hàng xóm đêm qua bị cậu dọa, người hàng xóm rất chú ý đến sắc mặt của Khuê Hiền, khiến cậu cảm thấy rất kì quái.
Cậu sớm đã quên chuyện tối qua cậu khí thế hùng hồn hét vào mặt người đó rằng "Đi bàn chuyện chia tay!", chỉ không hiểu sao cái người này nhìn cậu với ánh mắt quái quái nhỉ?
.
.
.
.
Sau cuộc nói chuyện với Chính Thù hôm đó, cuộc sống của hai người lại quay về như trước, thậm chí càng ổn định vững chắc hơn nữa.
Niềm nghi hoặc trong lòng đã mất, mục tiêu của cả hai càng rõ ràng hơn, ý muốn được sống bên nhau càng kiên định hơn.
Nhưng mấy tháng nay thời gian cứ thế trôi qua trôi qua, Khuê Hiền cứ cảm thấy trong lòng có một khoảng trống gì đó.
Một sự trống trải không tên, ngay cả Chính Thù cũng không thể lấp đầy được, mà hình như chỉ có bản thân cậu mới có thể lấp được nó mà thôi.
Lúc trước, rất lâu về trước, cái cảm giác bức bối khó chịu khi bị mẹ bắt ép đi xem mắt, bây giờ lại dâng trào trong lòng.
Đương nhiên là giờ không phải vì bị ép đi xem mắt, kết hôn nhưng vẫn cứ thấy là bức bối buồn bực, trong lòng có một khoảng trống trống, khiến cậu cảm thấy rất trống trải.
Rốt cuộc là gì? Rõ ràng cậu đã có Chính Thù bên cạnh, cảm thấy rất yên lòng, rất mãn nguyện rồi, thế tại sao vẫn thấy dù cuộc sống hiện giờ đã rất tốt đẹp, trong tim cậu vẫn có một khoảng trống không lấp đầy được
Là cậu quá tham lam, muốn có nhiều hơn nữa? Vậy rốt cuộc cậu muốn thứ gì đây? Rốt cuộc là đang trống rỗng cái gì?
Sau khi ba mẹ không bức ép cậu tìm bạn gái, xem mắt, khi mà tình cảm giữa cậu và Chính Thù đã ổn định rồi.
Rốt cuộc là vì điều gì mà cậu lại thấy trống trải chứ? Sự mơ hồ trong lòng này, từ một tin nhắn hộp thoại mà đã có được chút xíu phương hướng rõ ràng.
Bình thường mỗi khi trở về nhà, cậu sẽ rót một cốc nước uống trước, sau đó sẽ mở hộp thoại của điện thoại bàn và di động nghe.
Tuy có đi động đó, nhưng Khuê Hiền không thích cái cảm giác lúc nào cũng có thể bị tìm thấy, nên nhiều lúc cũng tắt máy, nhất là trong những lúc bên cạnh Chính Thù.
"A lô, Khuê Hiền đó đúng không? Tôi là Hoằng Tuấn nè! Lâu rồi không liên lạc, anh gọi đến nhà cậu thì nghe mẹ cậu nói cậu đã dọn ra ngoài rồi và cho anh số này! Ah.... Mấy cái này không phải là trọng tâm, thật ngại quá...."
Khuê Hiền không nén được cười, Hoằng Tuấn là đàn anh rất quan tâm đến cậu lúc cao trung, quả là rất lâu rồi không gặp.
Hoằng Tuấn là người rất thành thực, nói chuyện nhất định phải báo cáo quá trình từ đầu đến cuối không thiếu không sai, xem ra anh ấy đã không thay đổi gì nhiều trong những năm này.
"Anh sắp ra nước ngoài rồi! Trước tiên là đến Ấn Độ, sau đó là Kashmir, còn đi leo núi Himalaya nữa! Uhm.... Tuy đã từng tuổi này rồi còn đi làm mấy việc này có vẻ hơi kì quặc, nhưng anh vẫn muốn đi xem xem, đến Ấn Độ là ước mơ trước kia của anh! Anh muốn trước khi đi gặp cậu chút chút, nên mới gọi đến đây tìm cậu, không biết lúc nào thì cậu rảnh? Số của anh là...."
Cậu vội vàng chạy đi tìm giấy bút chép lại, mà quên là hộp thư thoại có thể nghe lại nhiều lần, đang lúc chép lại số điện thoại của đàn anh, cái cảm giác mơ hồ mênh mang kia không dưng lại dâng trào trong lòng cậu lần nữa.
Anh ấy đã hơn 40 tuổi rồi, nghĩ rằng dù cho tuổi tác có lớn chút nhưng vẫn muốn ra nước ngoài để thỏa ước mơ trước kia của anh.
Vậy cậu thì sao? Thế mục tiêu của cuộc đời cậu là gì? Cứ cảm thấy đời người không nên cứ thế này.
Cậu nên có mục tiêu gì đó, muốn cố gắng nỗ lực bứt phá để hoàn thành một việc gì đó, lúc trước toàn tâm toàn ý muốn ở bên Chính Thù, dốc hết tâm sức lên vào anh.
Giờ thì hai người đã ổn định rồi, trong lòng bắt đầu nghĩ chắc có vài việc gì đó mà cậu có thể làm được chứ? Nhưng làm gì đây? Cậu có mục tiêu gì? Cứ thể nghĩ tới nghĩ lui, lại như cái gì cũng chưa hiểu rõ.
Ngay đến mục tiêu của chính mình mà cậu còn tìm không ra! Tâm trạng cứ thế mà trở nên buồn bực hẳn đi.... Đến cậu cũng không biết là mình đang buồn bực vì điều gì nữa.
Cảm thấy ngày tháng thật trống trơn, nên có thêm thứ gì đó, không muốn cứ thế này mà thôi, mấy ngày trước trò chuyện với cho học sinh, có nói đến kế hoạch tương lai của bản thân, kết quả là em đó kiên định được lập trường của mình, còn cậu thì trông theo biểu cảm tự tin trên khuôn mặt học sinh đó mà thấy mơ hồ.
Tương lai của cậu chẵng lẽ cứ thế này mà trôi sao? Trong trường dõi theo lớp lớp học sinh đến đến đi đi. Khi học sinh lưỡng lự do dự thì kéo giúp các em ấy một tay.
Ngày tháng cứ thế trôi; thỉnh thoảng cũng có vài chuyện nho nhỏ, loại như mẹ cậu thấy cậu cứ không chịu kết hôn nên sốt ruột mà kêu cậu đi xem mắt.
Trong cuộc sống thì có Chính Thù cùng đi tiếp bên cạnh cậu, đến khi cậu về hưu, cứ thế lãnh lương hưu sống một cuộc sống không cần làm việc nữa.... Đây sẽ là cuộc sống của cậu sau này? Là đây sao?
Hoàn toàn là ăn no nằm chờ chết mà, đây không phải là cuộc sống mà cậu mong muốn! Nhưng cậu muốn làm điều gì? Cậu hoàn toàn không biết.
Thời niên thiếu, vì còn phải học hành, nên thầy cô cha mẹ đều mong muốn mục tiêu của cậu là lên cao trung.
Thi đậu vào cao trung rồi thì càng cố gắng học, để có thể vào được đại học, sau khi bước vào cánh cổng đại học sư phạm, thì cố gắng thi học phần, đếm từng ngày chờ đi thực tập, khi đã là thầy giáo tư vấn hướng dẫn rồi thì dồn hết tâm sức vào học sinh.
Cậu không phải căm ghét quá trình học tập, trưởng thành của mình, nhưng nghĩ kỹ lại thì cuộc đời cậu thực ra cũng là bước theo quy luật của những người khác mà thôi.
Đời người, rốt cuộc là có mục tiêu gì đây? Điều gì mới là điều mà cậu thật sức muốn nỗ lực đạt được từ tận đáy lòng?
Có một ý tưởng không rõ không ràng, rất mơ hồ, vô cùng mơ hồ, nhưng cứ quấn lấy tâm trí cậu, khiến cậu không hiểu rõ được, nhưng cũng không thể mặc kệ nó.
.
.
.
.
Chính Thù nhận thấy Khuê Hiền có một chút gì đó khác lạ, Khuê Hiền ngồi ngay vị trí kế cửa kính trong "Hidden Corner", nhìn dòng người quá lại trên phố, cứ thế mà xem cả buổi chiều và tối.
Hay Khuê Hiền nhìn khuôn mặt anh, rồi cứ thế ngây ra, ngay cả trò đùa nghịch nho nhỏ của anh, lấy ly cà phê đặt trước mặt cậu, thì cậu ngay cả mày cũng không chau lại cứ thế uống hết.
Khuê Hiền đang buồn phiền vì chuyện gì đó chăng? Nếu không sao cứ hồn bay phách lạc thế này?
Như hiện giờ, hai người đang bên nhau trong nhà của Chính Thù, Khuê Hiền cứ ngồi trước bức tường sách của anh mà đăm đăm nhìn vào đống sách đó ngây đơ, ngay cả Dream cứ cắn suốt ống quần cậu đòi cậu chơi cùng, Khuê Hiền cũng hoàn toàn không cảm giác thấy.
- Này, còn sống chứ? – Chính Thù đưa tay hươ hươ trước mặt Khuê Hiền.
- Đại khái thì có lẽ là còn.... - Chính Thù cười phì vì câu trả lời của cậu , anh xoa đầu cậu hỏi.
- Cậu đang nghĩ gì thế? - Khuê Hiền cố gắng suy nghĩ, rồi trả lời rằng.
- Có lẽ là cuộc đời tương lai của tôi....
- Đang hoang mang về điều gì à? – Thuận theo sau gáy, Chính Thù cách lớp áo vuốt ve bờ vai cậu, anh mê mẩn những đường nét trên cơ thể Khuê Hiền.
- Tôi.... Không biết nữa. – Thở dài, tựa cằm lên trên đầu gối, thật muốn ngủ quá.
- Không biết? – Ngay cả Chính Thù cũng muốn thở dài theo.
- Cứ cảm thấy.... Tôi muốn làm điều gì đó, cuộc sống không nên chỉ mãi thế này thôi. Nhưng lại không biết nên làm gì cả....
Chuyển sang tư thế khác, Khuê Hiền tựa người vào vai anh, thân nhiệt anh thấp hơn cậu, dựa vào mát mát thật thoải mái.
Ngay Dream cũng muốn chen vào dựa ké, bị Chính Thù len lén đá ra ngoài, nếu Khuê Hiền mà thấy Dream bị đá, chắc chắn sẽ mắng anh cho xem.... Chậc! Con cún này còn quan trọng hơn anh nữa.
- Cậu cảm thấy ngày tháng không nên chỉ thế này mà trôi qua phải không? – Chầm chậm chuyển tư thế, để cậu dựa vào cảm thấy thoải mái hơn chút.
- Uhm, nhưng.... – Khuê Hiền ngước đầu lên nhìn anh – Như vậy không phải là rất kì quái sao? Rõ ràng cuộc sống hiện giờ đã rất tốt rồi.
Nhìn vào đôi mắt thoáng hiện sự hoang mang của cậu, Chính Thù mỉm cười khẽ xoa gáy cậu, khiến cậu thoải mái khẽ phát ra một vài tiếng nho nhỏ, đầu lại tựa lên vai anh.
- Cuộc sống giờ đúng là rất tốt, nhưng ai nói không được tốt hơn nào?
- Uhm.... Không sai.... Nhưng...
- Trước giờ chỉ cậu nói cho người khác biết họ nên làm gì, bây giờ, có muốn đổi lại là tôi nói cho cậu biết, cậu có thể làm được gì không?
Câu nói này như một luồng ánh sáng mạnh mẽ đập thẳng vào thị giác của Khuê Hiền, khiến cậu có cảm giác như đã tìm ra được nơi mình thuộc về, có thể dựa dẫm vào đó.
Xưa nay là cậu đưa ra lời khuyên cho học sinh biết nên làm gì, giờ đây cuối cùng đã có người nói cho cậu biết, là cậu có thể làm được những gì rồi...
- Tôi có thể làm được gì?
- Làm chuyện mà cậu rất muốn làm. - Giọng nói trầm lạnh của anh vang bên tai cậu, khiến Khuê Hiền bỗng dưng tỉnh táo hẳn.
- Chuyện mà tôi muốn làm?
- Ừ đúng, chuyện mà cậu muốn làm! Cái ý nghĩ cứ xuất hiện trong đầu khi cậu phiền não, hoặc điều cậu muốn làm khi đầu óc trống rỗng, hay chuyện mà hồi nhỏ cậu thường nghĩ như sau này lớn lên thì nhất định sẽ làm gì đó, không phải suốt mấy ngày nay cậu đều nghĩ đến chuyện đó sao? Không thể nào không biết được, hãy nghĩ kỹ xem, rốt cuộc là cậu đang tìm kiếm điều gì?
- Tôi.... Có một đàn anh hồi cao trung, anh ấy muốn đi Ấn Độ, Kishmir, còn leo núi Himalaya nữa!
- Cậu cũng muốn đi leo núi à?
Chính Thù chau mày, nếu như Khuê Hiền bị thương thì sao? Giờ bỗng dưng có chút hối hận về những lời lúc nãy anh nói với cậu.
- Không phải đâu, tôi đối với núi Himalaya không có hứng thú. – Khuê Hiền vì câu hỏi của anh mà phì cười.
- Thế cậu muốn làm gì? – Chính Thù thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải đi leo cái ngọn núi cao chót vót có thể chết người kia, thì mọi chuyện đều dễ thương lượng.
- Tôi....
Não bộ của Khuê Hiền lại bắt đầu chuyển động suy nghĩ, cậu muốn làm gì? Chuyện mà cậu muốn nỗ lực hết sức hoàn thành, có tính khiêu chiến, có mục tiêu rõ ràng...? Cái ý nghĩ cứ mơ hồ trong cậu, giờ đây nhanh chóng hiện rõ trong đầu.
- Tôi muốn ra nước ngoài du học!
Khuê Hiền nhanh chóng nói ra, chính là điều này! Cậu muốn thể nghiệm cuộc sống du học ở nước ngoài, muốn một lần nữa được làm học sinh, dùng góc độ mà cậu đã lãng quên từ lâu, góc độ của một người cầu học đi nhìn nhận sự việc.... Học sinh là đơn thuần nhất, cậu muốn lần nữa được trải nghiệm cuộc sống đơn thuần đó.
- Rất tốt đấy chứ! Cậu muốn đi đâu?
- Nước Mỹ hoặc Anh quốc gì đó, tôi vẫn còn chưa nghĩ xa vậy! Tôi rất nhớ cuộc sống học sinh trước kia, rất muốn lần nữa được làm học sinh, còn nữa, trước kia tôi rất muốn ra nước ngoài du học, muốn thử cảm giác khi sống ở một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ....
- Đi đi, đi xem, đi học những điều mà cậu muốn xem muốn học.
Im lặng một lúc, Chính Thù gật đầu, tán đồng với suy nghĩ của cậu, Khuê Hiền bỗng dưng không nói nữa. Một sự im lặng có chút quái dị.
- Sao vậy? – Chính Thù cúi xuống nhìn cậu.
- Vậy còn anh thì sao?
Bỗng dưng Khuê Hiền cảm thấy có lỗi với anh, cậu cứ ương bướng mãi giờ lại còn đột nhiên muốn ra nước ngoài, còn Chính Thù thì sao? Cậu sẽ bỏ anh lại đây sao?
- Tôi? Thì tiếp tục nuôi Dream, mở quán và đợi cậu về thôi.
Chính Thù mỉm cười, nhè nhẹ hôn lên mặt cậu, Khuê Hiền nhìn Chính Thù, bỗng nhiên trong lòng Khuê Hiền cảm thấy đau nhói.
Cậu đột ngột nói muốn ra nước ngoài, tại sao anh có thể bình tĩnh nói là sẽ đợi cậu về như thế? Tại sao anh một chút cũng không cảm thấy kinh ngạc? Không cảm thấy đều cậu đột nhiên nói ra là thảng thốt buồn cười, thậm chí còn cổ vũ cậu? Cậu đây là đi nước ngoài tu nghiệp, cũng phải mất hai, ba năm, thậm chí là bốn, năm năm....
- Cậu cảm thấy là tôi không để tâm đến cậu sao? – Chính Thù nghiêm túc hỏi khi trông thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu.
- Không phải! Nhưng tại sao.... Anh có thể nói một cách dễ dàng như thế?
- Cái gì?
- Nếu như tui thật sự đi nước ngoài, ít nhất cũng phải hai năm, sao anh có thể thản nhiên như không, còn cổ vũ tôi đi? Nếu là tôi.... - Khuê Hiền ngập ngừng nói. - Nếu là tôi.... Tôi sẽ không mong anh rời xa tôi....
- Tôi đúng là cũng không mong muốn cậu rời xa tôi lâu như vậy, nhưng cậu đi ra ngoài xem xem không phải rất tốt sao? Hơn nữa đó không phải là điều cậu hy vọng sao? Dù sao đó cũng chỉ có hai, ba năm, lâu nhất cũng chỉ là năm năm thôi! Đâu phải cậu không quay về nữa. Tôi đợi cậu, đợi cậu quay về. - Chính Thù nghe, mỉm cười ôm chặt cậu vào lòng.
Khuê Hiền không nói nữa, cảm giác được anh ôm trong lòng rất ấm áp, ấm áp đễn khiến mắt cậu cảm thấy một luồng nước ấm nóng.
Anh không cảm thấy những suy nghĩ mà cậu thốt ra là điều kì quặc, lạ lẫm, còn rất nghiêm túc nói sẽ đợi cậu về.
- Tôi.... Là thật sự quyết định đi nước ngoài tu nghiệp đấy, không phải nói chơi đâu đó!!
- Tôi biết, dù gì cậu cũng thường làm những chuyện bất ngờ, đột ngột đó thôi! Nhưng sau khi cậu đi du học, tuyệt đối không được tự nhiên muốn về thế là về đâu đấy!
- Tôi biết rồi mà!
Khuê Hiền khẽ ậm ừ không phục, Chính Thù cười vì câu trả lời của cậu, hai người cứ thế im lặng tựa vào nhau, lâu thật lâu.
Dream vừa bị đá ra một bên lúc nãy, giờ rất biết khôn im lặng nằm cạnh, không làm phiền hai người, để tránh sau này Khuê Hiền đi rồi, nó bị Chính Thù đem đi làm tiết canh bổ vào ngày đông thì khổ...
.
.
.
.
Muốn đi du học tuy chỉ là ý nghĩ tự dưng nhảy ra trong lúc trò chuyện với Chính Thù, nhưng sau khi có suy nghĩ này thì nó cứ cố để ghim chặt trong đầu óc Khuê Hiền.
Trước đó, cậu có chút do dự, đúng là cậu rất muốn đi du học, nhưng cậu lại không đành rời xa anh.
- Nếu cậu thật sự muốn đi thì đừng có do dự nữa, bây giờ không đi, đợi đến chừng nào mới đi? Tôi nhất định sẽ ở đây đợi cậu quay về, không chạy mất đâu.
Chính Thù không phản đối, cũng không tạt gáo nước lạnh vào cậu, rất cổ vũ cậu đi thực hiện ước mơ của mình.
Cái cảm giác có người ở phía sau khích lệ thật tốt quá.... Có sự ủng hộ của anh, ý nghĩ muốn du học ngày càng mãnh liệt.
Muốn dùng thân phận của người học sinh đi xem xem thế giới này, muốn đến bờ đại dương bên kia học tập.
Không phải vì bằng cấp, không phải vì tiền đồ tương lai, chỉ bởi vì bản thân muốn vậy, cho nên cố gắng.
Dù cho có bị nói là quá mơ mộng hoang tưởng cũng không hề gì, cậu thà rằng chính bản thân trải nghiệm sự vất vả đó, cũng còn hơn cứ ngồi mãi nơi đây chỉ mơ mộng mà không làm.
Cuộc sống của cậu thế là bỗng dưng có mục tiêu, cảm thấy thế giới trở nên tốt đẹp hơn, mỗi ngày không còn cảm giác ngày tháng trôi qua vô vị nữa, cũng không còn cái suy nghĩ như: "Cứ cảm thấy đời người không nên chỉ mãi thế này....".
Cố gắng học hành suốt mấy tháng trời, còn đi học thêm lớp bổ túc, Khuê Hiền nhanh chóng thi đậu TOEFL, GRE, nghe theo lời kiến nghị của trung tâm du học cậu đã xin vào được một ngôi trường lý tưởng ở Mỹ, còn vì những quy định liên quan mà mở một tài khoản lưu số tiền không nhỏ ở nơi đó để chứng minh khả năng tài chính.
Về phía công việc ở trường, vì không thể nào xin tạm nghỉ không lương, vừa đúng lúc hợp đồng với nhà trường cũng sắp đến hạn, thế là dứt khoát xin nghỉ luôn.
Vì việc đi du học, cậu cũng không để tâm chuyện này nhiều, nhưng hình như Chính Thù có chút lo lắng.
Tuy rằng ngày thường Khuê Hiền có chút lười biếng, nhưng một khi đã quyết định làm việc gì, cũng rất nhanh chóng lẹ làng.
Cậu nhanh chóng làm xong mọi chuyện, sau đó tập trung luyện tập khả năng nghe anh ngữ. Phần đọc thì còn ổn, nhưng về nghe với nói thì quả là một chuyện khó khăn.
Chính Thù cũng cùng cậu luyện tập nghe nói tiếng anh, còn giúp cậu lưu một số tiết mục phát thanh, cùng cậu xem phim tiếng anh có phụ đề anh ngữ trên đó.
Cha mẹ cậu nghe cậu bỗng dưng muốn du học thì đều bị dọa sợ! Tại sao đã lớn chừng này rồi mà còn muốn đi học nữa?
Hơn nữa nếu thật sự muốn học, trong nước cũng có mấy viện nghiên cứu cho Khuê Hiền học đấy thôi!
Cậu trò chuyện với cha mẹ rất lâu, mới làm họ hiểu được đó là tâm nguyện của cậu, hai người cũng tiếp nhận và chúc cho cậu, đây cũng xem như là thoáng lắm rồi.
- Mẹ sợ con sẽ đem một cô con dâu nước ngoài về đây. – Mẹ cậu lo lắng nói với Khuê Hiền thế.
Khuê Hiền chỉ cười trừ bảo đảm với mẹ rằng tuyệt đối không có chuyện đó đâu.... Vì trong tim cậu đã có Chính Thù rồi!
Câu này đương nhiên là không thể nói cho cha mẹ cậu biết, vậy là về phần cha mẹ, cậu cũng giải quyết xong như thế.
Mấy tháng sau Khuê Hiền mang theo hành lý với một đống từ điển, kim từ điển, còn có Chính Thù dựa vào kiến thức chuyên ngành lúc còn học trường dược mà chuẩn bị cho cậu một hộp cứu thương với danh sách một đống thuốc có thể dùng đến mà có thể mua được ở nơi cậu học.
.
.
.
.
Một ngày trước khi cậu bay...
- Hành lý cậu đã chuẩn bị xong hết chưa?
Chính Thù hỏi Khuê Hiền đang ngồi bên bức tường sách trong nhà anh vừa gặm lê vừa đút yakurt cho Dream.
- Đã xong hết rồi! Hôm nay anh đã hỏi câu nàykhông biết bao nhiêu lần rồi đó. - Khuê Hiền đầu cũng không ngoảnh lại, cười trêu anh.
- Thật hả? - Khuê Hiền cứ chăm chăm nhìn vào bức tường sách, Chính Thù trông theo dáng cậu, lẩm bẩm tự hỏi.
Những gì cậu đã nói, anh không nghe vào được gì cả, anh chỉ biết, tuy rằng anh rất khuyến khích chuyện Khuê Hiền đi du học, nhưng giờ đây đứng trước việc ngày mai cậu phải rời đi, bản thân anh vẫn rất không nỡ, và không yên tâm.
- Sách của tôi sắp bị cậu nhìn thủng một lỗ rồi. - Chính Thù đi về phía Khuê Hiền, đưa tay ôm cậu lên.
- Vì một khi qua bên Mỹ rồi sẽ không có chữ Trung để mà xem nữa.... - Bị Chính Thù ôm đến ngồi ở sô pha, Khuê Hiền vẫn còn lưu luyến nhìn vào gáy sách của một cuốn mang tên "Đài Loan xinh đẹp".
- Vậy thì đem vài cuốn mang theo đi. - Chính Thù cười cười lắc đầu, chỉ vào bức tường sách của mình.
- Mang theo hình của anh còn thực tế hơn nhiều. - Cầm phần lõi ăn thừa và bình yakurt rỗng vứt qua cho Chính Thù, anh thở dài, nhưng vẫn đứng dậy giúp cậu bỏ vào thùng rác, Khuê Hiền an ủi Chính Thù. - Yên tâm đi! Không phải mấy lần trước tôi đã qua bên đó xem rồi sao? Hơn nữa tài khoản của tôi cũng đủ để tôi tiêu xài, mọi chuyện đều ổn hết mà.
- Cậu có biết điều mà tôi lo lắng nhất là gì không? - Anh thở dài, hỏi cậu.
- Hả? Tôi nhất định sẽ nhớ về anh, tuyệt đối không yêu người khác đâu! Anh không cần phải lo lắng chuyện này đâu mà.
- Tôi lo lắng cậu qua bên Mỹ chỉ ăn mấy thứ thức ăn rác rưởi, không tốt cho sức khỏe. – Chính Thù cười khổ, thật hết cách với cậu.
- Luyện tập thêm lần nữa, thức ăn rác rưởi gọi là junkfood! Không đâu! Tôi sẽ chú ý đến cân bằng ăn uống mà. – Khuê Hiền cười ngây ngô với anh.
Điều mà Chính Thù không yên tâm nhất chính là khả năng nhẫn nhịn của Khuê Hiền đối với thức ăn, bất luận là khó ăn ra sao, vô vị thế nào, chỉ cần cậu đói, thì cậu đều ăn hết sạch mà mặt không hề đổi sắc.
Anh lo lắng cái thói quen ăn uống này của cậu một khi ra nước ngoài, sớm muộn gì cũng ăn hư sức khỏe cho xem.
- Tôi nói cậu biết, nếu như cậu ở bên Mỹ chỉ ăn mấy thứ thức ăn nhanh, hamburger, sandwish, khoai tây chiên.... Ăn thành heo mập luôn, thì tôi không cần cậu nữa đâu đấy! – Chính Thù hù dọa cậu nói.
- Hả? Tình yêu của anh đối với tôi chỉ chút xíu nhiêu đây thôi sao? – Khuê Hiền kêu lên.
- Nên cậu phải chú ý ăn uống! Đừng có thấy cái nào tiện nhất thì ăn cái đó, dành chút thời gian tự nấu là hay nhất. – Chính Thù nhè nhẹ hôn lấy Khuê Hiền, anh thật sự rất lo đấy.
- Uhm.... Tôi sẽ chú ý mà.... – Dưới nụ hôn dần dần nồng sâu của người yêu, Khuê Hiền bắt đầu thấy mênh mang.
Dream rất biết điều đi về cái tổ nho nhỏ của nó, không làm phiền đôi người tình mai phải tạm chia xa này.
- Tiểu Phác....
- Hử?
- Tôi sẽ thường xuyên quay về thăm....
- Vé máy bay mắc lắm đấy.
- Sao anh thực tế quá vậy?.... – Khuê Hiền vì câu này mà tỉnh táo được, cậu chối từ nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
- Bởi vì phải sống, nên đương nhiên là phải thực tế rồi. – Chính Thù cười khẽ hôn lấy Khuê Hiền vỗ về cậu. – Tiền vé máy bay tôi sẽ ra giúp cậu, được không nào?
- Ư.... Không được, vé máy bay mắc lắm....
Lý trí Khuê Hiền lại bắt đầu mênh mang lần nữa, Chính Thù chỉ cười không nói, Anh biết là cả hai đều đang nghĩ cho đối phương.
- Ngày mai anh không cần phải ra sân bay tiễn tôi. – Dưng nghĩ đến điều này Khuê Hiền cố gắng tỉnh táo chút nói.
- Tôi biết, phải người nhà cậu sẽ đến đúng không?
- Uhm....
Đó chỉ là một lý do nhỏ thôi, quan trọng nhất là, Khuê Hiền sợ nếu nói lời tạm biệt với anh ở sân bay, cậu sẽ không nén được mà nhảy xuống máy bay không đi nữa, hoặc ở trên máy bay vì quá nhớ quá nhớ anh, nhớ đến tim đau thắt lại.
- Anh phải đợi tôi.... – Trước khi Chính Thù cởi áo cậu ra, Khuê Hiền có chút mênh mang đòi lời hứa từ anh.
- Tôi sẽ đợi cậu mà.
- Còn phải nuôi dưỡng Dream cho tốt...
- Tại sao cậu không nói tôi phải chăm sóc tốt bản thân, mà lại đi quan tâm đặc biệt con cún đó hả? - Người không bằng cún, khiến Chính Thù có chút muốn nổi điên.
- Hi hi, anh có thể tự nấu cơm còn nó thì không.... Được rồi! Anh ở Đài Loan cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt đó! Lập tức an ủi bù Chính Thù.
- Vậy thì còn được.
- Ít nhất cũng phải hai năm, bây giờ mới nghĩ thôi đã cảm thấy lâu quá. – Khuê Hiền lại khẽ thở dài.
- Không đâu, tôi sẽ đợi cậu.
- Anh không muốn tôi ở lại à?
- Ra ngoài mở mang tầm mắt không tốt sao? Tôi sẽ ở đây đợi cậu quay về mà.
- Ừ.... Anh đúng là nghĩ thoáng thật.... Nếu là tôi thì sẽ không nghĩ thoáng được vậy đâu.... Ư.... – Khuê Hiền rên nhẹ khi Chính Thù hôn mút lấy xương quai của cậu
Dù cho cậu vì ai mà tự nguyện trói buộc ở lại đây, thì tôi cũng không phải loại ích kỷ chỉ vì mấy thể diện vô nghĩa hay sự cô đơn của bản thân mà cố níu kéo cậu lại.
Cậu có thể bay được bao xa cứ bay, đi hít thở không khí ngoài kia, xem xem bầu trời ngoài ấy, nhớ quay về thì tốt, cảm thấy ngoài đó tốt hơn mà không muốn quay về cũng được.
Nhớ đến tôi thì tốt, quên tôi rồi cũng không hề gì, tôi chỉ là thích cậu thôi, can tâm tình nguyện làm một số chuyện vì cậu.... Bởi vì tôi yêu cậu.
Cậu đã có dũng khí tình nguyện gạt bỏ khó khăn để ở bên tôi, khi tôi đưa ra lời chia tay thì cậu khí thế hùng hồn níu giữ lại tình cảm mà tôi không dám đối mặt...
Nên tôi nhất định sẽ đợi cậu! Hai năm cũng tốt, năm năm cũng được, bất luận bao lâu tôi cũng sẽ đợi cậu
Sau đó, vào ngày mà cậu quay về, tôi chắc chắn sẽ pha một tách hồng trà ngon nhất dành cho cậu.
- Anh phải đợi tôi....
- Tôi nhất định sẽ đợi cậu, giữ gìn "Hidden Corner" đợi cậu về.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top