Chap 14
"A Trừng, Vong Cơ không nói với em hôm nay anh sẽ tới nơi này sao?" Lam Hi Thần cười nói.
Nụ cười của anh thật sự rất chân thành và hòa ái, thanh âm cũng dịu dàng đến mức khiến người khác không thể nghi ngờ. Giang Trừng trong nháy mắt liền mang những suy đoán lo ngại lúc sáng ném ra sau đầu.
Bầu không khí xấu hổ lan rộng như những gợn sóng liên tục khuếch tán. Giang Trừng cố gắng duy trì biểu cảm của mình, làm cho mình thoạt nhìn không giống một paparazzi biến thái muốn đào bới sự riêng tư của người khác. Suy cho cùng, Lam Hi Thần với tư cách là chủ nhân của ngôi nhà này, anh ta xuất hiện ở chỗ này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, ngược lại là chính mình... cho dù là lấy thân phận bằng hữu, hay là lấy thân phận nhà thiết kế, không thông báo trước cho chủ nhân mà mạo muội xuất hiện ở chỗ này, đều khiến cho người khác cảm thấy vô cùng thất lễ.
"Em, uh... em muốn đến xem ngôi nhà trước, dù sao ngày mai em cũng sẽ đi làm trở lại..."
Lúc này, cậu cũng chỉ có thể dùng cái cớ sơ hở vạn phần này để che dấu sự chột dạ của chính mình mà thôi.
Tuy nhiên, Lam Hi Thần hoàn lại toàn không biểu hiện ra bất kỳ khó chịu nào, ngược lại thoạt nhìn thập phần kinh hỉ, nghiêng người ra mời Giang Trừng nhanh chóng tiến vào tòa nhà.
"A Trừng, em cũng quá liều lĩnh rồi, thân thể vẫn chưa bình phục hẳn đã đi xa như vậy. Tại sao Vong Cơ lại không ngăn cản em, thật sự là..."
"Em không nói với cậu ta, cậu ta hoàn toàn không biết em sẽ đến đây." Giang Trừng vội vàng giải thích vì lo lắng sẽ gây ra mẫu thuẫn giữa hai anh em.
Lam Hi Thần nhíu mày nhìn cậu một cái, không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại có vài phần trách cứ cậu quá liều lĩnh. Giang Trừng nhưỡng lông mày, từ trong mũi hừ một tiếng:
"Em cũng không phải tiểu hài tử lên ba, muốn làm cái gì còn phải báo cáo trước cho anh sao?"
Lam Hi Thần cười khổ lắc đầu:
"Không dám, Lam mỗ chỉ là quan tâm quá nên loạn. "
Ngữ khí những lời này chân thành đến mức Giang Trừng vốn đã chột dạ, nghe xong càng cảm thấy áy náy, mềm giọng giải thích:
"Thân thể của đã không sao, vừa rồi trên đường tìm đến đây cũng không xảy ra vấn đề gì, anh không cần quá lo lắng. Hôm nay em đến xem thực tế ngôi nhà, để dễ dàng hơn trong việc thiết kế cải tạo. "
"Việc cải tạo ngôi nhà này chỉ sợ không dễ dàng, chắc sẽ khiến em khá vất vả." Lam Hi Thần cười nói.
Thấy Lam Hi Thần bị mình dẫn dụ tới đề tài khác, Giang Trừng cảm thấy yên tâm, mỉm cười với anh: "Vất vả cái gì, anh cũng không phải không trả tiền. Đã ra ngoài làm việc, làm gì có công việc nào là không vất vả chứ . "
Nói xong cậu liền có chút hối hận. Bởi vì ngôi nhà hiện ra trước mắt cậu, quả thực không thể gọi là nhà nữa.
Tòa nhà cũ này dường nhu từ hàng trăm năm trước đã không được bảo trì tốt. Tuy rằng phần khung của ngôi nhà vẫn còn, nhưng quá mức rách nát. Nó mục nát đến mức đứng bên ngoài có thể nhìn thấy nửa sau hai bên sương phòng, nhìn thấy cả bầu trời xanh thẳm hiếm thấy trong mùa hè này.
Mặt đất trong các phòng đều bị cỏ hoang chiếm giữ, có nơi cỏ cao đến ngang thắt lưng, đủ các loại côn trùng không biết tên ẩn náu bên trong ríu rít kêu không ngừng, thỉnh thoảng lại có tiếng gió thổi qua giống như có động vật nhỏ chạy bên trong.
"Cẩn thận." Lam Hi Thần bắt lấy cánh tay Giang Trừng, "Chỗ đó có một cái ao, bị cỏ che lại khuất, đừng để bị ngã xuống. "
"Lam Hi Thần, tại sao anh lại nghĩ đến việc mua một căn nhà tồi tàn như nhà ma thế này, tại sao anh không nghĩ đến việc mua một căn biệt thự đẹp đẽ đã được trang hoàng lộng lẫy rồi chứ?"
Giang Trừng bước thấp bước cao đi theo Lam Hi Thần, thật vất vả mới băng qua sân, vòng qua phế tích của ngôi nhà, đi vào nội viện.
Ở một góc nội viện có trồng một cây bạch quả khổng lồ, tuy ngôi nhà đã mục nát đến mức không chịu nổi nhưng cây bạch quả này lại cành lá tươi tốt, tựa như một cái ô khổng lồ, che chở cho ngôi nhà cũ bị thời gian tàn phá. Thật không biết nó sẽ đẹp như thế nào khi lá vàng vào mùa thu.
Dưới gốc cây bạch quả, có một cái bàn đá cổ xưa với bốn cái ghế đá bao quanh. Chắc hẳn từ trăm năm trước, chủ nhà cũng từng ngồi ở nơi này, dưới tán của cây bạch quả này, thưởng trà đánh cờ, hưởng thụ những giây phút yên bình.
Thời gian của hàng trăm năm vào giờ khắc này dường như được liên kết với nhau, như thể những thăng trầm của cuộc sống đều có thể nhìn thấy được. Đưa mắt nhìn lại, nhà cửa rách nát, cỏ dại, gió thổi qua lá bạch quả, xào xạc rung động, phảng phất như đang nói chuyện trăm năm đau khổ. Trong lòng Giang Trừng chợt dâng lên một tiếng, yên lặng đi tới,nhẹ nhàng vuốt ve từng vết nứt trên bàn đá.
Vô số ý tưởng sôi nổi trào lên trong đầu cậu. Cậu có thể làm cho ngôi nhà này sống lại, làm cho nó một lần nữa tỏa ra sức sống, Cậu muốn kết nối quá khứ và hiện tại trong ngôi nhà này.
Lam Hi Thần yên lặng chờ ở một bên, nhìn Giang Trừng hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thần sắc chuyên chú kia, cùng ngàn năm trước khônghề khác nhau. Anh có ảo giác trong nháy mắt, phảng phất bọn họ chưa bao giờ cách xa ngàn năm, một tiếng "Vãn Ngâm" đã đến bên miệng, rồi lại bị anh cứng rắn nuốt xuống.
Anh muốn Giang Trừng nhớ tới, nhất định phải làm cho Giang Trừng nhớ tới, hiện tại là thời cơ tốt sao? bây giờ nói... liệu có làm tổn thương cậu không?
Đáng tiếc, trước khi hai người còn chưa kịp bày tỏ suy nghĩ của mình thì một đoạn tiếng chuông chói tai đã phá vỡ suy nghĩ của mỗi người.
Tiếng chuông điện thoại của Giang Trừng vang lên có vẻ dị thường ồn ào cùng đột ngột ở giữa núi rừng u tĩnh này. Những con chim ẩn giấu trong nội viện đều bị quấy nhiễu sợ hãi vỗ cánh bay lên cây bạch quả.
Giang Trừng đột nhiên bị đánh thức giữa lúc đang cực kỳ tập trung, luống cuống tay chân nhận điện thoại.
"NÀY! GIANG TRỪNG! MÀY ĐANG ĐÃ Ở ĐÂU!" GIỌNG NÓI TỨC GIẬN CỦA NGỤY VÔ TIỆN XUYÊN QUA ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG TRUYỀN ĐẾN, NGAY CẢ LAM HI THẦN CŨNG NGHE THẤY RẤT RÕ RÀNG, "TAO GỬI QQ VÀ WECHAT CHO MÀY MÀ MÀY CŨNGKHÔNG ĐỂ Ý TỚI, GỌI ĐẾN CÔNG TY CỦA MÀY CŨNG KHÔNG CÓ NGƯỜI NHẬN? RỐT CUỘC MÀY ĐI ĐÂU RỒI!? MÀY CÓ THỂ KHIẾN NGƯỜI TA BỚT LO MỘT CHÚTKHÔNG?"
"A, thực xin lỗi!" Giang Trừng mang theo áy náy nhìn thoáng qua Lam Hi Thần "Tao... tao đang ở chỗ Lam Hi Thần. "
"Mày và Lam đại ca ở cùng một chỗ? Mày..." giọng nói Ngụy Vô Tiện nhỏ hơn một chút, tựa hồ đang nói chuyện với Lam Vong Cơ bên cạnh. Một lát sau hắn mới quay lại hỏi, "Mày thật sự là... không trở về ăn cơm cũng không nói làm tao cùng Lam nhị chờ mày đến sắp chết đói rồi. "
"Xin lỗi xin lỗi! Tao quên mất". Giang Trừng vốn định sau khi đến nơi này sẽ gửi tin nhắn cho Ngụy Vô Tiện nhưng vừa gặp Lam Hi Thần cậu liền đem chuyện này hoàn toàn ném ra sau đầu.
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng "haha" đầy cường điệu của Ngụy Vô Tiện, ngay sau đó chợt nghe thấy hắn nói: "Tao chuẩn bị cùng Vong Cơ ăn một bữa tối vô cùng thịnh soạn. Mày cùng Lam đại ca cũng có thể đến! Lúc đến nhớ đón Tiểu Bình Quả và mua cho tao hai chai coca. Tao muốn chai lớn, nhớ không? "
"Nhớ rồi, nhớ rồi." Giang Từng nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình hiện tại của Ngụy Vô Tiện. Cậu cúp điện thoại, nhún nhún vai với Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần ngẩn người, cười khổ nói:
"Chuyện này.... em còn chưa ăn cơm? Ở đây anh có bánh mì và nước, chúng ta sẽ cùng dùng một chút đi. "
"Được, đa tạ..." Giang Trừng vội vàng chạy tới đây, không kịp chuẩn bị gì. Qua lần này cậu cũng triệt cảm giác được sự lỗ mãng cùng không lý trí của mình. Một bên âm thầm ghi nhớ bài học này, một bên nhìn Lam Hi Thần từ bên cạnh cây bạch quả lấy ra một cái ba lô thể thao, đem bánh mì cùng bình nước từ bên trong lấy ra, đặt ở trên bàn đá.
"Tại sao anh mua nhiều bánh mì vậy?" Giang Trừng kinh ngạc nhìn thấy bốn năm loại bánh mì khác nhau được bày trên bàn, trong đó thậm chí có một cái bánh mì nướng hokkaido khổng lồ.
"Anh vốn định ở lại đến tối mới trở về." Lam Hi Thần ngẩn người, cười giải thích: "Đây là bữa trưa và bữa tối của anh. "
"Anh ở đây lâu như vậy làm cái gì?"
"Không có gì, chỉ là anh thích ngồi ở nơi này, nhìn về tương lai một chút." Lam Hi Thần rót trà nóng trong bình giữ ấm vào nắp bình nước nóng, đặt trước mặt Giang Trừng "Đây là của em, anh chưa uống đâu. "
Giang Trừng nhìn nước nóng trong nắp bình đang bốc khói, chần chờ một chút: "Cho em uống thì anh uống bằng cái gì? "
Lam Hi Thần ngẩn người, cười khổ nói: "Chuyện này..."
Giang Trừng nhìn vẻ mặt tựa hồ vô cùng nghiêm túc suy nghĩ giải pháp của anh, nhịn không được bật cười.
"Không sao cả, hai chúng ta mà nói, dùng chung một cái chén cũng được phải không."
Giang Trừng cúi đầu trầm giọng nói.
Lam Hi Thần hơi mở to hai mắt, đôi mắt xinh đẹp kia lập tức toát ra thần thái ôn nhu mà sáng ngời, làm cho trái tim Giang Trừng cũng trở nên mềm mại.
Nam nhân như vậy, làm sao có thể hại mình đây?
Cậu cùng Lam Hi Thần cứ như vậy ngồi dưới cây bạch quả thật lâu, gió núi dễ chịu, bầu trời trong xanh, cho dù là giữa trưa, ở chỗ này cũng không cảm thấy nóng bức.
"Anh rất thích vị trí này, mỗi lần đến đều thích ngồi ở chỗ này."
"Vậy anh yên tâm, em nhất định sẽ giữ lại chỗ này nguyên vẹn."
"Cải tạo nơi này có phải rất khó không?"
"Có thể có chút khó khăn nhưng chỉ cần có tâm, khẳng định không thành vấn đề. Đúng rồi, nếu như anh đối với thiết kế của em có chỗ nào không hài lòng, nhất định phải nói cho em biết."
Lam Hi Thần nở nụ cười: "Anh đã nói rồi, a Trừng, em có thể đem nơi này xem như nhà của em để thiết kế cải tạo. "
Giang Trừng nhìn anh chớp chớp mắt. Mãi đến lúc này cậu mới chợt ý thức được hàm nghĩa ẩn giấu trong những lời này của Lam Hi Thần.
"Anh, anh đây là..." Giang Trừng quay mặt đi, không chú ý tới hai má mình đều hiện lên màu đỏ.
"Đây là ngôi nhà được chuẩn bị cho chúng ta sau này." Lam Hi Thần tựa hồ đã hạ quyết tâm, đột nhiên vươn tay, giữ chặt bàn tay Giang Trừng còn đặt trên bàn đá.
Giang trừng sửng sốt một chút, nhưng không tránh ra.
Nhiệt độ trong không khí dường như đột nhiên tăng lên vài độ, ánh sáng từ kẽ lá bạch quả rơi xuống khiến khung cảnh xung quanh mờ ảo. Giang Trừng cảm thấy một áp lực ấm áp truyền đến từ mu bàn tay, ngón tay thon dài lẳng lặng đan vào tay mình, cậu bất an run rẩy một chút nhưng những ngón tay của Lam Hi Thần lại nắm chặt hơn.
"A Trừng, xin hãy nhìn anh."
Giọng nói của Lam Hi Thần tựa như bơ tan chảy, ngọt ngào mà thuần hậu, có hương thơm thanh khiết khiến người ta không thể kháng cự. Giang Trừng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của đối phương chăm chú nhìn cậu, khiến cậu có loại ảo giác, ánh mắt đó phảng phất như xuyên qua hàng ngàn ngôi sao và thời gian vô tận.
"Lam Hi Thần..."
Cậu nghe thấy giọng của chính mình có chút khàn khàn đáp lại. Lam Hi Thần tiến lại gần, hơi thở nhẹ nhàng của hai người quyện vào nhau. Cậu biết đây sẽ là một nụ hôn vô cùng ngọt ngào, thơm hơn bất kỳ loại rượu ngon nào trên thế giới.
Nhưng vào lúc này, mặt đất dưới chân bọn họ đột nhiên rung chuyển.
"!!?"
Toàn bộ những con côn trùng đang ẩn nấp trong bụi cỏ dại vội bay ra, chúng lao lên bầu trời chạy trốn cùng với những con chim trong rừng. Lá cây bạch quả xào xạc vang lên, phảng phất như là một loại cảnh báo nguy hiểm nào đó. Chân trời truyền đến một tiếng thét dài bén nhọn, giống như một tiếng cười quỷ dị tàn khốc và điên cuồng, gần như xé nát trời đất.
Lam Hi Thần phản ứng nhanh chóng, trong nháy mắt liền đem Giang Trừng bảo vệ vào trong lồng ngực. Mặt đất nổ vang, tầm mắt của cậu không ngừng rung chuyển. Giang Trừng ôm chặt Lam Hi Thần, trong nháy mắt căn bản không biết phải chạy trốn đi đâu.
May mắn thay, sau mấy giây, sự rung chuyển đột nhiên dừng lại, thời gian cũng phảng phất như đột nhiên dừng lại. Bốn phía không còn một chút âm thanh nào, phảng phất như chỉ còn lại duy nhất hai người bọn họ còn sống.
Mãi cho đến khi ánh mặt trời lại lần nữa chiếu xuống mặt đất, gió lại bắt đầu thổi lên lá bạch quả, Giang Trừng mới từ trong hoảng sợ phục hồi tinh thần lại, thở ra một hơi dài giống như vừa thoát chết.
"Đó có phải là một trận động đất không? ít nhất phải cấp 6, cấp 7..."
Cậu kinh ngạc nhìn bốn phía, ngạc nhiên hơn khi thấy ngôi nhà đổ nát không bị sập dù đã trải qua một trận động đất lớn như vậy.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chúng ta không ở trên vành đai động đất, cũng chưa từng có động đất a..."
"Đây không phải là động đất."
Giọng nói của Lam Hi Thần vang lên bên cạnh. Cậu quay đầu lại, kinh ngạc thấy màu máu trên mặt Lam Hi Thần đã hoàn toàn rút đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top