Chương 3
Cho đến khi tới một quán ăn mới , Phùng Kiến Vũ hiểu ra : "Lần trước quán kia không phải quán buổi trưa ăn địa tam tiên , quán này mới đúng ?"
Vương Thanh liền tươi cười, nói: "Quán chính tông chúng ta giữ lại tự mình đến, mới không cho bọn họ ăn nha" Phùng Kiến Vũ liếc hắn một cái "Người nào với cậu là hai ta, nhìn bộ dạng hẹp hòi của cậu đi." Vừa nói, liền đi vào trong, cũng chưa nói muốn để cho bọn người Lý Chí Hào đến
Bây giờ đang là giờ cơm trưa cao điểm, trong đại sảnh không còn chỗ ngồi, Phùng Kiến Vũ đang rầu rĩ có phải lại phải xếp hàng chờ đợi hay không nha , Vương Thanh lại trực tiếp đem cậu mang vào trong phòng bao. Cái phòng Ma Tước này tuy hơi nhỏ nhưng đầy đủ mọi thứ , những thứ này đều là Vương Thanh dựa theo sở thích của Phùng Kiến Vũ mà an bài , thậm chí ở trong này còn đặt một cái máy chơi game , bên trong có hơn một trăm trò chơi nhỏ mà Phùng Kiến Vũ thích, hắn tính toán rất chu toàn, chỉ cần Phùng Kiến Vũ thích từ từ hắn sẽ thường xuyên ở lại chỗ này, chỉ có hai người bọn họ, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hắn chính là muốn trước thời hạn đem Phùng Kiến Vũ giải quyết. (tác giả có lời muốn nói: Lão Vương thật là lạt kê)
Phùng Kiến Vũ nhìn thấy máy chơi game liền không dời mắt nổi , lúc Vương Thanh gọi món liền sốt ruột đi tới bên cạnh máy chơi game , bên trái sờ một cái bên phải sờ một cái không khỏi lên tiếng hỏi "Cậu cùng ông chủ tiệm có phải là bạn thân không, người ta đều phải xếp hàng cậu sao có thể lập tức đi vào, còn có máy chơi game?"
"Em ở nơi này ăn cơm còn không phải trả tiền đâu" Vương Thanh nói
Phùng Kiến Vũ một chút liền sáp lại Vương Thanh hỏi "Cậu sao lại xấu như vậy a "
Vương Thanh nhìn cậu nháy nháy mắt cảm giác biểu tình chiếm tiện nghi nhỏ , không khỏi cười nói "Người mà em đang ôm này chính là ông chủ "
Phùng Kiến Vũ nhất thời trợn to cặp mắt, mặt đầy không thể tin nhìn hắn "Đây là tiệm của cậu ? Cậu sao lại trâu bò như vậy a, tôi sao cảm giác tôi đang đứng trên một cái nồi lớn di động nha "
Khóe miệng Vương Thanh giật một cái , đây là kiểu hình dung gì a.
Hai người bọn họ trò chuyện một hồi thức ăn liền dọn lên, Vương Thanh gọi đều là những món Phùng Kiến Vũ thích ăn , Phùng Kiến Vũ ăn những món có mùi vị quen thuộc của quê nhà không khỏi có chút xúc động.Kết quả càng nghĩ càng khó chịu, lại có chút không ăn được.
Vương Thanh thấy cậu càng ăn càng ưu tư ,dần dần ngay cả đũa cũng không động, sờ gáy cậu nói: "Ăn không ngon sao, tại sao không động đũa "
Phùng Kiến Vũ cúi đầu xuống nói "Nhớ nhà" dẫu sao thời điểm mới vừa rời nhà là nhớ nhà nhất , một ăn chút vật gì, thấy một ít hương vị Đông Bắc , liền phá lệ nhớ nhà, ."Tôi rất muốn được ăn địa tam tiên do ba tôi làm, ăn thật ngon, còn rất thích ăn mì sợi mẹ tôi nấu, dầu không hề nhiều,còn có trứng chần nước sôi, khi trời lạnh về nhà ăn một miếng thật sự rất ngon nha ." Vừa nói nói xong liền buông đũa xuống than thở "Cũng không biết thắt lưng của mẹ có khỏe hay không , hai ngày trước gọi điện thoại còn nói đau thắt lưng nha."
Vương Thanh nhìn cậu ưu tư, an ủi: "Sắp tới được nghỉ mấy tháng em không phải có thể về nhà sao, đến lúc đó em muốn ăn bao nhiêu mì sợi mà không được a, đừng suy nghĩ quá nhiều, em nếu là quả thực muốn ăn mì thì đến nhà tôi đi, để cho mẹ tôi nấu cho em , ăn cũng rất ngon a."
Phùng Kiến Vũ khinh bỉ liếc hắn một cái nói "Ai nói tôi muốn ăn mì , tôi là muốn mẹ tôi, cậu tránh ra "
Vương Thanh cười hì hì đến gần cậu một cái đem cậu kéo vào trong ngực, nói "Dạ dạ dạ, biết em nhớ nhà, biết em hiếu thuận, em rốt cuộc có tới nhà tôi hay không , mẹ tôi làm cơm thật sự là ăn rất ngon."
Vương Thanh cũng nghĩ rồi, hắn phải thường đem Phùng Kiến Vũ dẫn tới nhà mình, gặp gỡ ba mẹ mình nhiều một chút , sau đó sẽ giải quyết bọn họ dễ như trở bàn tay, tránh cho giống như đời trước nhiều chuyện phiền toái, ủy khuất Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ dùng khủy tay đỉnh đỉnh ngực Vương Thanh , nổ lực đẩy hắn ra, vừa đẩy vừa nói "cmn, cậu buông tôi ra , đi cùng tên lưu manh như cậu tôi mới không đi đâu."
Vương Thanh buông Phùng Kiến Vũ ra, đem thức ăn di chuyển qua gần cậu, không có lên tiếng. Trong đầu nghĩ, nhất định phải đem em lừa đến nhà .
Ăn cơm xong, hai người đi về trường học, đi cũng không nhanh, muốn tiêu hóa một chút cơm mới vừa ăn, đi trên con đường mòn trong sân trường , lá cây bị gió thổi nhẹ nhàng đong đưa, cũng thổi tới trên mặt hai người cảm thấy phá lệ thư thái. Sau đó Phùng Kiến Vũ không hề cảm thấy như vậy, bởi vì bây giờ tay cậu đang bị Vương Thanh cầm ở trong tay, bóp tới bóp lui, rất là kỳ quái. Phùng Kiến Vũ dùng sức tránh thoát cũng không tránh thoát.
"Cậu có bệnh a, hai đại lão gia nắm tay đi làm gì, buông tôi ra "
"Gió có chút lạnh, tay bị cóng , như vậy có chút ấm áp " Vương Thanh nghiêm túc nói
Phùng Kiến Vũ sâu đậm khi dễ hắn "Cậu dẹp đi, quần áo cậu đều không cài nút, cậu còn lạnh cái gì, dạt ra nhanh lên!"
Vương Thanh da mặt lại dầy lại vô lại "Em nếu là cùng tôi về nhà, tôi liền dạt ra "
"Tôi cùng cậu quen biết sao, liền qua nhà cậu, không đi!" Phùng Kiến Vũ nói
"Hắc, em không quen tôi nhưng lại ăn nhiều cơm của tôi như vậy a , lúc ăn cơm tại sao không nói không quen " Vương Thanh mặt đầy cười đễu nhìn cậu
Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh nhìn liền ngượng ngùng tránh ra khỏi tay Vương Thanh "Đó là cậu cầu gia ăn, gia còn ăn không vui đây "
Vương Thanh liếc mắt nhìn nhìn cậu một chút "Nga, vậy tôi liền bỏ máy chơi game , dù sao cũng không còn ai nguyện ý chơi "
Phùng Kiến Vũ vừa nghe, mặt lộ vẻ khẩn trương, vội vàng nói "Ai, nhìn cậu thịnh tình mời như vậy, tôi liền gắng gượng đi , tôi cũng không phải là vì máy chơi game "
Vương Thanh gật đầu một cái: "Ừ , đúng, Vũ ca chính là cho tôi mặt mũi, tuyệt đối không phải vì máy chơi game!"
" Đúng vậy !"
"ừ!
"Ai, cậu buông tôi ra, dạt ra "
". . ."
"cmn, tôi bảo cậu dạt ra mà "
... . .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top