Chap 1
Đã khuya lắm rồi, vừa về đến nhà Vương Thanh nhìn một vòng căn nhà mỗi ngày đều trống trải . Hắn đứng ở trong căn nhà này , những chuyện phát sinh tại nơi này đều tác động lên thần kinh não bộ của hắn , khiến cho hắn cảm giác được đau đớn, còn có cô độc.
Cái nhà này là chuẩn bị cho cậu ấy, bên trong là phong cách mà cậu ấy thích , nội thất trong nhà mà cậu ấy thích , thậm chí còn có toàn bộ DVD của Tô Hữu Bằng . Đây là nhà Tam Hoàn, ba phòng một phòng khách. Nhưng mà chủ nhân căn nhà này, chỉ ghé qua một lần.
Là từ lúc nào thay đổi ? Có lẽ là công việc càng ngày càng bận rộn , có lẽ là cha mẹ song phương không hiểu, có lẽ là truyền thông đại chúng không thể chấp nhận phương thức sinh tồn của bọn họ ở trong vòng giải trí .Cuối cùng bọn họ xa nhau.
Hắn còn nhớ đêm hôm ấy, tâm tình của bọn họ cực kì lãnh tĩnh, suy nghĩ cũng là cực kỳ rõ ràng. Bọn họ phân tích tất cả nhân tố khách quan mở ra trước mắt họ , đủ loại không thể chống đỡ. Cuối cùng, Phùng Kiến Vũ nói, chia tay đi. Như vậy hai người đều thoải mái ,các loại khó khăn trước mắt họ cũng sẽ giải quyết dễ dàng. Lúc cậu nói những lời này khóe mắt rũ xuống , trên mặt không nhìn ra bất kỳ ưu tư gì , tựa như không có một chút tình cảm nào , hai phiến môi xinh đẹp mở ra đóng lại nói ra tất cả những lời tàn nhẫn
Vương Thanh không muốn, hắn yêu Phùng Kiến Vũ yêu đến tận xương tủy , hắn không muốn ly khai cậu, hắn thậm chí muốn lập tức liền đem Phùng Kiến Vũ nhốt lại ngăn cách với đời, để cho những thứ lý do chó má kia hoàn toàn biến mất. Nhưng hắn nhưng cảm thấy, Phùng Kiến Vũ nói ra nguyên nhân chia tay tuyệt không chỉ là những thứ nhân tố khách quan đưa đến, nhất định, còn có nguyên nhân khác. Tháng trước hắn từ Hàn quốc trở lại, Phùng Kiến Vũ còn cười tủm tỉm nhìn hắn,nói nhớ hắn không chịu được , muốn cùng hắn đạp bằng tất cả khó khăn, nói con đường nào cũng dẫn đến La Mã. Hắn hiểu Phùng Kiến Vũ tuyệt không phải sẽ vì danh vì lợi mà rời khỏi người mình yêu
Nguyên nhân là cái gì, Vương Thanh vẫn không biết được, nhưng hắn cuối cùng vẫn là để Phùng Kiến Vũ ra đi. Cũng tốt, con đường tương lai của cậu còn rất dài, còn phải đi, còn phải trải rộng khắp
Vương Thanh đi thẳng vào phòng, nằm ở trên giường, đã mấy ngày không hảo hảo ăn cái gì rồi , dạ dày có chút đau, hắn xoa xoa bụng, dường như càng đau rồi . Hắn cũng không để ý, tâm tư trở lại lúc trước, về nơi bọn họ quen biết .
Hắn đứng ở dưới tàn cây dương già , một cậu con trai nho nhỏ lọt thỏm trong một hàng con trai vóc dáng cao lớn , say sưa theo dõi vũ đạo phát ra từ chiếc điện thoại. Bộ dáng nghiêm túc kia đủ để nhìn ra cậu rất nhiệt tình với vũ dạo . Hắn liền nhớ kỹ cậu. Vạn vạn không nghĩ tới, năm thứ hai đại học ấy hắn lại trở thành bạn cùng phòng với cậu . Khi đó cảm thấy hắn không còn giống lúc trước nữa, chính là không tự chủ đối tốt với cậu , ánh mắt luôn đặt ở trên người cậu, chính là. . . thích cậu.
Cơ hội luôn là như vậy lặng lẽ tới, một cái kịch bản liền đặt ở trước mặt Vương Thanh . Một phim mạng về đôi nam chính , vừa vặn đang cần chọn một nam chính khác , trong đầu Vương Thanh đầu tiên nghĩ tới chính là cậu. Định sẵn từ lâu, cậu vừa vặn thích hợp với nhân vật đó . Hai người chỉ như vậy có cơ hội ra mắt . Hai người bọn họ lại rất nhanh chóng ra mắt ca khúc đầu tay . Đoạn thời gian kia, thật là tươi đẹp a, phản hồi về ca khúc không tệ, số lượng người ái mộ gia tăng, mà cậu cũng là của hắn
Vương Thanh biết, Phùng Kiến Vũ có mơ ước, cậu thật sự rất thích ca hát. Hắn muốn giúp cậu, cho nên hắn luôn xuất ngoại học tập, suy nghĩ thời điểm nào mình có thể có công ty giải trí, suy nghĩ như thế nào có thể phát triển tốt hơn
Ngăn cách có lẽ chính là như vậy sinh ra a, hai người công việc càng ngày càng bận rộn, gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, vì phát triển không thể ở trước truyền thông đại chúng lộ diện , thời gian hai người có thể hảo hảo trò chuyện càng ngày càng ít.
Vương Thanh luôn cảm thấy, bây giờ bận bịu một chút, cố gắng một chút, cuộc sống sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt. Cho hắn mười năm, hắn nhất định sẽ đem Phùng Kiến Vũ đưa lên đỉnh thế giới
Vương Thanh xiết chặt chăn, cảm thấy gió thu lạnh thấu xương , đầu óc căng ra . Cảm giác mình thoát khỏi thực tại , trở lại cái ngày hai người bọn họ chia tay, trở lại cái ngày hắn cùng cha tranh chấp , trở lại ngày hắn mua nhà , trở lại ngày bộ phim của hai người họ phát hành, trở lại ngày mười năm ước hẹn , trở lại ngày đầu tiên hai người bọn họ ngủ ở căn phòng có giường lớn , trở lại ngày hắn dọn sang kí túc của cậu, trở lại. . . . dưới tàn cây dương già đó. . .
Đầu óc Vương Thanh nổ tung , hắn đột nhiên cảm thấy giác quan của mình rõ ràng có thể cảm giác được gió nhẹ thổi qua tàng cây dương già , có thể cảm giác được đường đi dưới chân, có thể cảm giác được tiếng các bạn học của hắn ríu rít thảo luận.
Hắn đứng ở dưới tàng cây dương già , một cậu con trai nho nhỏ lọt thỏm trong một hàng con trai vóc dáng cao lớn , say sưa theo dõi vũ đạo phát ra từ chiếc điện thoại. . Hắn thở phào, đi tới.
"Xin chào, tôi tên Vương Thanh "
Cậu quay đầu, hai mắt thật to tràn đầy nụ cười "Xin chào, tôi tên Phùng Kiến Vũ "
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top