Chương 9: Lại gây họa rồi?
Trong gian phòng tĩnh lặng, phỏng chừng có tầm hai mươi, ba mươi môn sinh. Đều là đệ tử con cái danh gia vọng tộc. Bất chợt lọt vào mắt Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện một người mặc y phục màu vàng, trên áo còn thêu gia huy hình hoa mẫu đơn, rõ rành rành là người của Lan Lăng Kim thị, rất quen mắt. Phải, đó là Kim Tử Hiên, vị hôn phu của sư tỷ bọn họ, từ nhỏ đã được đính hôn ước.
Thế nhưng cả Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đều không thích tên này, cậu ta là một người rất kiêu ngạo, vốn không để sư tỷ của họ vào mắt. Kim Tử Hiên chỉ là vì hai nhà có giao hảo nên mới miễn cưỡng im lặng, thế nhưng cậu ta cũng không có vẻ yêu thích Giang Yếm Ly. Cậu ta năm lần bảy lượt đã có xích mích với cả Giang Trừng lẫn Ngụy Vô Tiện, vì vậy hiện giờ gặp nhau ở đây cũng không có chút hòa hợp nào.
Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện biết thế nên cũng muốn tránh xa Kim Tử Hiên, rõ là oan gia ngõ hẹp nhưng cứ chạm mặt. Ngụy Vô Tiện bước qua khỏi chỗ Kim Tử Hiên, chọn một chỗ gần cuối rồi kéo theo Giang Trừng ngồi đó. Giang Trừng vốn cũng chẳng để ý gì, bởi lẽ y biết tên này lúc nào cũng tùy hứng như thế. Vậy mà Giang Trừng ngồi xuống rồi, lại vô ý liếc sang bên phải, y nhìn thấy Lam Hi Thần.
Hắn buột một phần tóc gọn gàng, phần còn lại xõa dài, trên trán đeo mạt nghạch, khóe miệng hơi mỉm cười, đầu luôn ngước thẳng, lưng cũng vậy. Hết thảy dáng vẻ tao nhã ôn hòa đều được bắt gọn trong một khoảnh khắc vô tình của Giang Trừng. Y hơi quay đầu, lưng vẫn thẳng, nhưng tóc hơi rũ xuống mặt, có phần hơi cảm thán.
Lam Hi Thần quay sang, hắn nhìn Giang Trừng, cười nhẹ không nói tiếng nào.
Mấy con chim đậu lên nhành ngọc lan lại ríu rít, giọt sương xuôi theo lá rơi xuống, tạo thành thanh âm một buổi sớm mai thật thoải mái.
Bỗng trong gian phòng im bặt, Lam Khải Nhân bước vào bên trong phòng rồi ngồi xuống. Người ta đều nói, một người có vô dụng thế nào thì vào tay ông cũng sẽ rất ra dáng.
Trong phòng im ắng, Lam Khải Nhân chợt gọi:
*"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Có."
"Ta hỏi ngươi, yêu ma quỷ quái, có phải cùng một loại?"
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Không phải."
"Tại sao không phải? Phân biệt thế nào?"
"Yêu giả là do vật còn sống biến thành chứ không phải người; Ma giả là người còn sống; Quỷ giả là kẻ đã chết; Quái giả là vật chết chứ không phải người."
"Nghề của tổ tiên Thanh Hà Nhiếp thị là gì?"
"Đồ tể."
"Gia huy của Lan Lăng Kim thị là bạch Mẫu Đơn, là loại bạch Mẫu Đơn nhất phẩm nào?"
"Kim Tinh Tuyết Lãng."
"Kẻ trong tu chân giới khiến gia tộc hưng thịnh nhưng môn phái lại suy tàn là ai?"
"Tổ tiên Kỳ sơn Ôn thị, Ôn Mão."
Lam Khải Nhân lại nói:
"Thân là con cháu Vân Mộng Giang thị, những thứ này đã nghe từ lâu nên sớm thuộc nằm lòng, trả lời được cũng chẳng có gì đắc ý. Ta lại hỏi ngươi, đao phủ Kim Hữu Nhất có cha mẹ vợ con đầy đủ, khi còn sống chém đầu hơn trăm người. Lại đột tử tại chợ, phơi thây bảy ngày, oán khí tích tụ, quấy phá hành hung. Làm sao đây?"
Lần này Ngụy Vô Tiện lại không đáp ngay, người ngoài cho rằng hắn gặp khó, bắt đầu đứng ngồi không yên, Lam Khải Nhân quát lớn:
"Nhìn hắn làm gì, các ngươi cũng nghĩ cho ta!"
Cả đám vội vàng lúng túng theo. Đột tử nơi chợ, phơi thây bảy ngày, đủ thoả đại lệ quỷ, đại hung thi, cực kỳ khó xử, chỉ mong chờ lão đừng có điểm mặt bảo mình trả lời thôi. Lam Khải Nhân thấy Ngụy Vô Tiện hồi lâu không đáp, vẫn còn đăm chiêu, lại nói:
"Vong Cơ, ngươi nói cho hắn biết, làm thế nào.*
_____________
À quên nói nữa, những phần t đánh dấu * là t lấy trực tiếp từ nguyên tác luôn.
_____________
Ấy? Nãy giờ không để ý, vậy mà Lam Vong Cơ cũng ở đây sao? Giang Trừng nhìn Lam Vong Cơ, lại nhìn sang Ngụy Vô Tiện. Không đúng nha? Rõ ràng Lam Hi Thần và cả Lam Vong Cơ bình thường đều học ở gian Vĩ Hiên, sao hôm nay lại thấy y ở đây? Chưa kịp nghĩ xong, Giang Trừng đã nghe thấy Lam Vong Cơ trả lời:
*"Có ba phương pháp: Độ hoá là một, trấn áp là hai, diệt gọn là ba. Trước tiên, ta nhằm vào tình cảm nhớ nhung với cha mẹ vợ con và mong muốn khi còn sống, hóa giải chấp niệm; Không linh, thì lại trấn áp; Còn nếu tội ác tày trời, oán khí không tiêu tan, mới chọn nhổ cỏ tận gốc, không cho tồn tại. Huyền môn hành sự, tuân theo trình tự, không thể nào sai."
Lam Khải Nhân hài lòng gật đầu, nói:
"Không sai một chữ."
Dừng một hồi, lão lại nói mỉa:
"Nếu như bởi mình đã từng hàng vài con sơn tinh quỷ quái không ra gì, có chút hư danh rồi liền tự mãn kiêu ngạo, cố chấp tự cao, sớm muộn gì cũng sẽ tự rước lấy nhục."
Ngụy Vô Tiện lại nói:
"Ta có thắc mắc."
Lam Khải Nhân nói:
"Nói."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Tuy nói lấy "độ hóa" làm đầu, nhưng "độ hóa" thường điều là việc không thể. "Thỏa mãn mong muốn khi còn sống, hóa giải chấp niệm", nói nghe dễ lắm, nếu chấp niệm này muốn một bộ đồ mới thì không có gì, nhưng nếu muốn giết cả nhà người ta để báo thù rửa hận, vậy nên làm sao đây?"
Ngụy Vô Tiện cười khẽ, nói:
"Phung phí của trời."
Dừng một chút, mới nói tiếp:
"Ban nãy cũng chẳng phải ta không biết đáp án này, chẳng qua đang suy nghĩ tới con đường thứ tư mà thôi."
Lam Khải Nhân nói:
"Chưa từng nghe nói tới có con đường thứ tư. Ngươi nói đi."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Tên đao phủ nọ đột tử, hóa thành hung thi là điều tất nhiên. Nếu khi còn sống gã đã chém hơn trăm đầu người, không bằng đào mộ của hơn trăm người này lên, kích thích oán khí, kết hợp với một trăm chiếc đầu người, đánh nhau với hung thi..."
Cuối cùng thì Lam Vong Cơ cũng xoay đầu sang nhìn hắn, nhưng vầng trán lại hơi nhăn lại, vẻ mặt thật là lạnh nhạt. Lam Khải Nhân thì cả râu mép cũng run cả lên, quát:
"Không biết trời cao đất rộng!"*
Toàn bộ trong phòng im bặt, ai nấy đều đổ mồ hôi hột, vô cùng sửng sốt. Giang Trừng liếc sang bên Ngụy Vô Tiện, chậc, không biết hắn lại gây họa gì rồi.
*Lam Khải Nhân đột nhiên đứng phắt dậy:
"Phục ma hàng yêu, diệt quỷ diệt tà, là vì độ hóa! Ngươi không những không nghĩ tới đạo độ hóa, mà trái lại còn muốn kích thích oán khí? Đầu đuôi lẫn lộn, tổn hại nhân luân!"
Ngụy Vô Tiện cười hì hì:
"Dù sao thì có vài thứ độ hóa rồi cũng vô dụng, sao lại không tiến hành lợi dụng? Đại Vũ trị thủy cũng biết, bịt là hạ sách, khơi là thượng sách. Trấn áp tức là bịt, há không phải hạ sách..."
Một quyển sách của Lam Khải Nhân bay vút tới, cậu lắc người né đi, mặt không biến sắc, miệng vẫn tiếp tục nói càn:
"Linh khí cũng là khí, oán khí cũng là khí. Linh khí cất giữ trong đan phù, có thể phá núi lấp biển, để người sử dụng. Oán khí cũng vậy, sao lại không để người dùng?"
Một quyển sách nữa của Lam Khải Nhân lại bay tới, lạnh lùng nói:
"Vậy ta lại hỏi ngươi! Ngươi làm thế nào để cam đoan những oán khí này sẽ để ngươi sử dụng mà không hề đi giết hại người khác?"
Ngụy Vô Tiện vừa trốn vừa nói:
"Vẫn chưa nghĩ tới!"
Lam Khải Nhân giận dữ:
"Nếu ngươi dám nghĩ tới, tu chân giới sẽ không để ngươi sống nữa. Cút!"
Ngụy Vô Tiện cầu cũng không được, vội vã cút đi.*
Giang Trừng nhìn theo bóng dáng Ngụy Vô Tiện, lại nhìn Lam Khải Nhân. Y thầm nghĩ trong lòng: Tên Ngụy Vô Sỉ này cũng thật liều lĩnh, dám chọc giận Lam lão tiên sinh, lại không biết có chuyện gì xảy ra với Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện.
_____________
Sau khi nghe giảng, các môn sinh đều tản ra, trong phòng không một bóng người. Giang Trừng cũng bước ra ngoài, chợt nghe tiếng gọi của Lam Hi Thần:
"Vãn Ngâm."
Y quay đầu, nhìn hắn nói:
"Sao vậy?"
"Bây giờ là đầu tháng 8, ta thấy hoa sen trong Ngự Hoa Viên* rất đẹp, ta muốn mời ngươi đi xem. Chỉ là sợ hoa tàn rồi thì sẽ không xem được nữa."
*Ngự Hoa Viên: Nói gọn là vườn hoa ở Hoàng cung, mọi người xem phim cung đấu mà thấy phi tần hẹn nhau ra vườn uống trà thưởng hoa là nó đó.
"Đa tạ Thái tử điện hạ, chỉ là bây giờ ta còn có việc, lần sau lại gặp."
Nói xong Giang Trừng chấp tay hành lễ rồi quay đi.
Đi khắp một buổi mà vẫn không thấy Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng còn định bỏ về phòng mình, thì phía sau Ngụy Vô Tiện nhào đến khoác vai y. Giang Trừng chán ghét ra mặt nhưng vẫn khoanh tay im lặng.
"Giang Trừng, ngươi nói xem. Ở đây tính ra chơi cũng rất vui, chỉ có điều quy tắc quá nhiều. Khắc trên đá rất nhiều chữ, xem ra rất mệt mỏi cho chúng ta đây."
"Hừ, quy tắc nhiều như vậy thì sao? Ngươi không vi phạm à? Lại nói chuyện sáng nay, có phải ngươi gây ra tội gì rồi không?"
"Nào có nào có, đêm hôm qua ta chỉ gặp Lam Vong Cơ thôi, có gì đáng kể đâu."
"Ngươi lại nói không có?"
Ngụy Vô Tiện nhún vai, lại nói:
"Ta gặp hắn đêm hôm qua, ta leo lên bờ tường ấy đấy."
Cậu vừa nói vừa đưa tên chỉ lên bờ tường cao cao phía xa.
Giang Trừng:...
"Lúc ấy ta cầm theo hai vò Thiên Tử Tiếu, bị hắn bắt lại."
"Hai vò? Đâu rồi?"
"Đánh nhau rời vỡ một vò, còn một vò ta uống rồi."
"Đánh nhau!?"
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa gật đầu hết sức ung dung, Giang Trừng bực tức cau mày nói với cậu ấy:
"Một đêm mà ngươi vi phạm ba điều!? Chẳng trách...Ngươi ấy! Cái tên xui xẻo này, vừa tới đã gây họa cho ta!"
Giang Trừng nghiến răng bực tức đá Ngụy Vô Tiện mấy cái vào chân. Ngụy Vô Tiện nhảy cẫng lên vừa cười vừa la lối:
"Này, sư muội đừng đá nữa! Đau, đau!"
"Hừ!"
Sau một hồi, Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện cũng trở về phòng. Thế nhưng chưa trở về, cả hai đã chạm mặt Kim Tử Hiên.
___ __________ ___
Hết chương 9.
Mọi người năm mới vui vẻ, chúc mọi người một năm Giáp Thìn thật no ấm, giàu có và đầy đủ. Thuận buồm xuôi gió, an lành cả năm. Quan trời ban phúc, chẳng ngại điều chi. 🧧🎋
(T tính up hôm mùng 1 mà tại hôm qua t trúng ăn, ói mửa tè le, mệt quá nên mới dời sang hôm nay mới up. Mọi người thông cảm nhe)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top