Chương 02

CP chủ Hi Trừng, có Vong Tiện.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về tôi.

Chú ý: Nguyên tác lấy bối cảnh hạ hiện đại AU.

Viết theo hướng thần quái, cẩn thận khi vào xem.

Hàng xóm (Hai)

Tiếng kêu thảm thiết kia chứa bao hoảng loạn và sợ hãi. Cho dù đã thay đổi âm điệu, nhưng trong đầu Giang Trừng vẫn nổ oanh một tiếng.

Là tiếng của Ngụy Vô Tiện.

Trước khi đại não có phản ứng, thân thể hắn đã bật dậy khỏi giường, vọt vào phòng khách dùng tốc độ nhanh nhất ấn chốt mở.

Ánh đèn sáng lên, Giang Trừng bất chấp ánh sáng chói lòa, mở to đôi mắt.

Tình cảnh hắn lo lắng cũng không xuất hiện, phòng khách trước và sau khi hắn đi vào phòng ngủ cũng không có gì khác, chỉ là có nhiều thêm một Ngụy Vô Tiện ngồi trên thảm cạnh sô pha.

Hắn nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận không có gì khác thường, tim mới đập chậm lại, đi qua dùng chân đá vào lưng Ngụy Vô Tiện: "Mày điên à! Hơn nửa đêm gọi quỷ làm gì!"

Người anh em của hắn chầm chậm quay mặt lại, Giang Trừng nhất thời ngây ngẩn cả người.

Trên mặt Ngụy Vô Tiện vẫn còn hoảng sợ đờ đẫn, huyết sắc rút không còn một mảnh, giống như tờ giấy trắng bệch, Giang Trừng nhìn rõ thấy một giọt mồ hôi chảy từ hai bên má bạn mình xuống.

"Mày làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Giang Trừng nghi hoặc cùng với lo lắng cau mày, hắn từ nhỏ lớn lên bên cạnh Ngụy Vô Tiện, chưa bao giờ gặp qua bộ dạng Ngụy Vô Tiện như vậy.

Ngụy Vô Tiện đôi môi run rẩy, lại chỉ phát ra tiếng thở dốc yếu ớt. Giang Trừng lúc này mới phát giác người bạn mình vẫn còn run nhè nhẹ, biết là sự tình không ổn, vội vàng cầm lấy cánh tay Ngụy Vô Tiện nâng tên đó dậy, muốn bạn mình ngồi lên sô pha.

Ai ngờ Ngụy Vô Tiện nhìn thoáng qua ghế sô pha của bọn họ, giang tay ngăn cản động tác của Giang Trừng.

"Đừng chạm vào nó, đừng đi qua!"

Nói xong, liền kéo Giang Trừng sang một bên, giống như sô pha kia là một thứ quái dị ăn thịt người.

"Rốt cuộc làm sao vậy!" Giang Trừng có chút tức giận hỏi.

Ngụy Vô Tiện mắng một câu thô tục, tay vò vò cào cào tóc mình: "Gặp quỷ, Giang Trừng, tao vừa mới thấy quỷ."

Khóe miệng Giang Trừng hơi run run, "Mày nói bậy bạ gì đó, chơi game nhiều quá hỏng đầu rồi?"

"Nói bậy cái rắm!" Ngụy Vô Tiện quay đầu mắng, giọng nói sắc bén mà khàn khàn. Giang Trừng sửng sốt, Ngụy Vô Tiện rất ít có thời điểm nóng nảy như vậy, nếu không phải thật sự bị kinh hãi, Ngụy Vô Tiện sẽ không lộ ra vẻ mặt như vậy.

"Mày mắng ai đấy! Ra phòng bếp nói, tao cho mày cốc nước." Giang Trừng lạnh lùng đá thằng bạn mình một cước. Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, hơi trầm mặc, đi theo Giang Trừng rời khỏi sô pha đến phòng bếp.

Uống mấy ngụm nước ấm, Ngụy Vô Tiện dần dần tỉnh táo lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt miệng cốc, thân thể không còn run rẩy, trên mặt cũng khôi phục huyết sắc.

"Mày đã thấy cái gì?" Giang Trừng đứng ở cửa phòng bếp hỏi, từ góc độ của hắn, tầm mắt có thể nhìn ra ngoài, thấy được sô pha trong đại sảnh.

Ngụy Vô Tiện thở một hơi thật dài, ngẩng đầu lên uể oải tựa lưng vào ghế ngồi.

"Tao không muốn nói, nhất định là tao nhìn lầm rồi."

"Có tin tao đánh mày hay không? Ngụy Vô Tiện." Giang Trừng sắc mặt âm trầm uy hiếp.

"Tao e nói ra sẽ làm mày sợ." Ngụy Vô Tiện đứng thẳng dậy, vươn người giãn thân thể vì khẩn trương mà cứng đờ lại, dường như đã từ trong sự sợ hãi vừa rồi khôi phục lại, "Đến lúc đó đừng giống như trước đây khóc hu hu cầu tao đi nhà vệ sinh cùng mày."

"Ha ha, tao quyết định vứt mày lại trên sô pha." Giang Trừng làm bộ muốn đem Ngụy Vô Tiện lôi lên, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng liền cầu xin tha thứ. Lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng "meo", Giang Trừng thấy Ngụy Vô Tiện biến sắc, sợ tới mức sắp nhảy dựng lên.

Giang Trừng cau mày cúi đầu, thấy Tiểu Bình Quả lắc lư thân hình tròn vo đi đến. Ngụy Vô Tiện vừa nhìn thấy là Tiểu Bình Quả, lập tức nhào lại, bắt nó ôm vào trong ngực.

"Ôi, may mắn chúng ta có Tiểu Bình Quả, bằng không tao đã bị quỷ ăn~"

"Hừ, quỷ nào trình thưởng thức lại kém như vậy." Giang Trừng sâu xa cười lạnh một tiếng châm chọc nói, "Hay là một nữ quỷ."

Hắn vừa nói xong, Ngụy Vô Tiện lại lặng thing.

"Thật đúng là một nữ quỷ?" Giang Trừng nhíu mày nói.

"Tao không biết." Ngụy Vô Tiện vuốt ve Tiểu Bình Quả, chậm rãi lắc đầu, "Hôm nay tao về muộn, liền như bình thường ngủ trên sô pha."

Cuộc sống của Ngụy Vô Tiện từ trước đến nay tùy tính, hơn nữa phòng bọn họ không lớn, bình thường quần áo thay ra, ba lô, một vài cuốn sách linh tinh cùng đồ vật thường xuyên tùy tiện để lên trên giường. Có đôi khi Ngụy Vô Tiện tăng ca đến một hai giờ mới về, mệt không muốn dọn giường, sẽ mang chăn trực tiếp ngủ trên sô pha.

Tối nay cũng là như thế.

Ngụy Vô Tiện lúc về nhà đã hai giờ, cậu ta vào phòng nhìn thoáng qua chiếc giường hỗn loạn, lập tức quyết định đêm nay nằm ngủ trên sô pha. Bởi vì quá mệt mỏi, hắn sau khi nằm xuống sô pha, không bao lâu liền ngủ. Mơ màng cũng không biết trải qua bao lâu, cậu ta đột nhiên nghe thấy dưới sô pha truyền đến tiếng ma sát.

Dường như là Tiểu Bình Quả đang cào sô pha.

Cậu mơ hồ trở mình một cái vươn tay sờ soạng, quả nhiên ở dưới sô pha đụng tới bộ lông mềm mại của Tiểu Bình Quả.

"Tiểu Bình Quả, đừng nghịch..." Cậu thì thào nói, vừa trấn an Tiểu Bình Quả, vừa mông lung cảm giác hôm nay bộ lông của Tiểu Bình Quả ướt đẫm khác thường.

Là Giang Trừng tắm cho nó xong không lau khô sao? Cậu trong nửa tỉnh nửa mê nghĩ, lúc này, Tiểu Bình Quả kêu "meo" một tiếng.

Nhưng tiếng mèo kêu này, là từ sau lưng Ngụy Vô Tiện truyền đến.

Phía sau...

Ngụy Vô Tiện cả người như bị điện giật nháy mắt liền tỉnh táo.

Tiểu Bình Quả ở sau lưng mình, vậy hiện tại mình đang sờ cái gì?

Ngay lúc ý thức được như vậy, đôi mắt cậu ta cũng vô thức mở ra.

Cho dù bốn phía một mảnh hắc ám, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn thấy rõ ràng, có khuôm mặt hé ra, gần trong gang tấc trồi lên từ sô pha, cùng cậu mặt đối mặt nhìn nhau.

Đó là một khuôn mặt màu trắng, không phải là màu trắng của người sống sẽ có, mà là xanh trắng đặc trưng của người chết, trên mặt những khe rãnh lồng vào nhau như những nếp nhăn cứng rắn. Nó đang nghiêng đầu nhìn Ngụy Vô Tiện, hốc mắt trống rỗng không có tròng mắt, nhưng Ngụy Vô Tiện có thể cảm giác được nó đang nhìn chằm chằm mình, thậm chí có thể cảm thấy trong trũng sâu tối om kia truyền đến ý cười. Miệng của nó ở cùng một chỗ với một vết nứt sâu kéo qua, khi Ngụy Vô Tiện hoảng sợ nhìn, cái mồm kia há ra dần dần thành một độ cong không bình thường, cách cậu trên dưới chỉ năm cm mà lộ ra một nụ cười đen kịt dọa người.

"Tìm được rồi."

Cậu nghe thấy tiếng cười nham hiểm từ trong cái miệng sâu kia xong, phát ra tiếng sợ hãi trống rỗng.

Ngụy Vô Tiện rốt cuộc phản ứng, cậu kêu lên thảm thiết.

Quá trình giãy dụa thực hỗn loạn, Ngụy Vô Tiện chỉ nhớ rõ cậu thét to nhảy dựng lên, nhưng sau đó đạp một cước không tới dưới sô pha, cùng lúc đó, Giang Trừng lao ra bật đèn lên.

Dưới ngọn đèn sáng trưng, quỷ hồn kia biến mất không còn bóng dáng.

Lúc nói xong, Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng không hẹn mà gặp nhìn về phía đại sảnh.

Dưới ngọn đèn, sô pha màu trắng ngà lặng yên mà một mình đặt giữa đại sảnh, cái bóng trầm mặc đổ lên thảm. Rõ ràng là cảnh tượng mỗi ngày về đến nhà đều thấy, lại vì lời nói của Ngụy Vô Tiện mà phủ lên một bóng ma không thể xóa nhòa.

"Giang Trừng... mày nói có phải hay không..."

"Nói hươu nói vượn, tao thấy mày là mệt quá... sinh ảo giác." Giang Trừng lạnh băng nói, "Chúng ta đã dọn vào ở lâu như vậy, nó phải sớm xuất hiện, làm sao chờ tới bây giờ?"

"Đại khái là bởi vì có Quỷ Nguyệt sắp đến?" Ngụy Vô Tiện dùng ngữ điệu gần như vui đùa trả lời, lập tức lại vì giải thích hợp lý này tự mình run rẩy một chút.

"Hừ, ai trước kia khoe khoang khoác lác nói mình không sợ quỷ?" Giang Trừng nhìn thấy bộ dạng của bạn mình, cười trào phúng, bỏ cậu ta lại đi đến phòng khách.

"Kỳ thật tao cũng không phải rất sợ mấy thứ này, chỉ là đột nhiên mở mắt ra nhìn thấy mặt nó ở ngay tại chóp mũi, ai cũng sẽ bị dọa được không." Ngụy Vô Tiện đi theo phía sau cậu giải thích. Hai người đều dừng lại trước sô pha.

Bọn họ đều biết, gian phòng đang ở này từng xảy ra án mạng, nghe nói người chết chính là ngã vào chỗ bọn họ đang để sô pha.

Chẳng lẽ thật sự là quỷ hồn của người chết trở về quấy phá?

Hai người cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, Ngụy Vô Tiện nói: "Chúng ta có nên nâng sô pha lên xem không?"

Giang Trừng liếc liếc bạn mình, không nói gì, người lại nhấc chân đi tới bên sô pha kia. Ngụy Vô Tiện cũng định đứng bên đầu sô pha này, hai người cùng nhau dùng sức, trong nháy mắt liền nhấc được sô pha lên.

Sô pha nặng nề phát ra tiếng kèn kẹt, lật xuống đất, Giang Trừng nhìn đáy sô pha, nhíu nhíu mày. Ngụy Vô Tiện cũng ngồi chồm hổm xuống, vỗ vỗ đáy sô pha đầy bụi, thì thào nói: "Quả nhiên không có gì..."

Hai người lại không hẹn mà đem tầm mắt nhìn về nơi đặt cái thảm xám trắng, Giang Trừng không nói hai lời, dùng chân đá văng cái thảm ra. Nhưng dưới thảm cũng không có gì kỳ quái, hết thảy đều bình thường đến không thể bình thường hơn.

"Nghe nói sau khi xảy ra án mạng, chủ cho thuê nhà đã cho lát lại sàn gỗ..." Ngụy Vô Tiện dùng khớp ngón tay gõ gõ sàn nhà màu nâu sẫm. Giang Trừng nhíu nhíu mày: "Mày không định đem sàn nhà cũng..."

Nhưng cậu còn chưa nói xong, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Hai người cùng lúc run lên, trừng mắt nhìn cửa lớn, vẫn không nhúc nhích. Giang Trừng nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ trên tường, hiện tại đã hơn ba giờ đêm, ai lại đi hơn mười tầng lầu đến gõ cửa phòng bọn họ?

Ngụy Vô Tiện đứng lên, bước nhẹ chân đi đến cạnh cửa cầm chặt nắm cửa, đưa mắt tiến đến chỗ mắt mèo nhìn.

"Ai?" Sắc mặt cậu nháy mắt thả lỏng, "Là hàng xóm mới của chúng ta."

Nói xong, cậu liền xoay tay mở cửa ra, Giang Trừng vừa nói "Chờ..." Lời còn chưa kịp nói xong, ngoài cửa đã xuất hiện hai gương mặt anh tuấn.

"Thực xin lỗi." Đứng ở phía trước, đúng là người buổi sáng chào hỏi qua Giang Trừng, người đàn ông tao nhã cười dịu dàng kia. Lúc này trên mặt anh ta vẫn là nụ cười tao nhã này, nhưng thoạt nhìn dường như có chút mệt mỏi, "Tôi nghe thấy phòng các cậu có tiếng động lớn, cho nên muốn tới hỏi có cần giúp đỡ gì không?"

Ngụy Vô Tiện không hiểu trừng mắt nhìn, sau một lúc sửng sốt mới phản ứng lại. Tòa nhà cũ này vốn cách âm không tốt, hơn nửa đêm nay, hai người bọn họ hết la hét lớn, lại còn lật cả sô pha, tiếng vang này nọ chỉ sợ là đã làm phiền hàng xóm mới của bọn họ rồi.

"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi, thật ngại quá!" Ngụy Vô Tiện nhanh miệng giải thích, không đợi Giang Trừng phát biểu ý kiến, cậu liền mở cửa lớn, mời người tiến vào.

Giang Trừng sắc mặt âm trầm, không nói một lời, nghĩ thầm, nếu đây là phim kinh dị, Ngụy Vô Tiện nhất định là đứa chết nhanh nhất.

Chẳng qua hai người hàng xóm vào nhà, dường như thật sự không liên quan đến trải nghiệm thần quái của Ngụy Vô Tiện, bọn họ vào nhà thấy sô pha bị lật lên cùng thảm bị đá văng, đều kinh ngạc dừng chân.

"Có chuyện gì phải không? Chúng tôi có thể giúp", người đàn ông nhu hòa kia hỏi, ánh mắt cũng nhìn sang Giang Trừng.

Giang Trừng bị người nhìn có chút không được tự nhiên, đối phương quả thực quá mức tuấn mỹ, tuấn mỹ đến mức không giống người thường, đôi mắt sáng ngời mà tinh thuần kia, rồi lại sâu thẫm không thấy đáy, rõ ràng mang theo ý cười ôn hòa thanh nhã, nhưng vẫn làm cho Giang Trừng cảm giác được một tình cảm dịu dàng. Đáng sợ chính là, đây là một cảm giác không làm người ta khó chịu, nhưng nội tâm Giang Trừng không cảm thấy như vậy. Cậu không thể dò xem đây là một loại cảm thụ thế nào, nhưng rất rõ ràng ánh mắt của đối phương không làm cậu chán ghét, ngược lại có một loại cảm giác quen thuộc mà xa lạ. Loại cảm giác này làm cho cậu hơi thất thần.

"Thực xin lỗi, ầm ĩ đến cách anh." Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng cười vài tiếng, đánh vỡ sự trầm mặc, "Chúng tôi đang bắt chuột, bắt chuột thôi!"

Giang Trừng trầm mặc nhìn bạn mình nói hươu nói vượn, dù sao kể cho người ta chuyện ma quái, chỉ sợ cũng không ai tin – ngay cả chính Giang Trừng cũng không tin tưởng. Vì thế cậu cũng gật đầu phụ họa, sau đó tùy tiện chỉnh lại thảm, vươn tay đi lật sô pha lại.

Sô pha nặng nề đột nhiên nhẹ tênh, cậu ngẩng đầu, lại phát hiện người đối diện không phải Ngụy Vô Tiện, mà là hàng xóm mới kia.

Ngụy Vô Tiện không biết khi nào đã đứng ở bên cạnh, bắt đầu cợt nhả tán gẫu cùng người hàng xóm mặt lạnh tanh.

Giang Trừng nhìn nam nhân đối diện cười với cậu, sức nặng trên tay nháy mắt nâng lên, sô pha khá nặng kia lập tức trở mình như cũ. Giang Trừng vỗ tro bụi trên tay, đứng dậy nhìn đối phương, gật đầu nói, "Cảm ơn."

Đôi mắt sâu thẳm của đối phương mang theo ý cười nhìn cậu chăm chú: "Khách khí rồi." Tạm dừng vài giây, thanh âm ôn nhu trầm thấp lại lần thứ hai truyền vào trong tai Giang Trừng.

"Tôi tên Lam Hi Thần, còn cậu?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top