Chương 08
Dùng một câu nói để hình dung: Lão tăng nhập định Lam Hi Thần, không câu nệ tiểu tiết Giang Vãn Ngâm.
Đến chương này, cuối cùng ta cũng có thể đem đại đao bốn mươi thước trân quý đã cất giấu nhiều năm kia lấy ra, ừm, khai sáng?
—
Hai chữ Vãn Ngâm được Lam Hi Thần thốt lên, làm cho Giang Trừng ngẩn ngơ tại chỗ.
Hắn hoàn toàn không ngờ đến Lam Hi Thần sẽ gọi hắn như vậy, nhất thời cảm thấy ba hồn sáu phách đều bay đi mất. Thật vất vả mới hoàn hồn, hắn hoang mang lo sợ xua tay nói: "Như vậy làm sao được? Không được, trăm triệu lần không được."
Lam Hi Thần bị người từ chối cũng không tức giận, chỉ dùng thanh âm cực kỳ phức tạp xen lẫn tiếc nuối nói: "Sao vậy? Tên Vãn Ngâm, ta không thể gọi được sao?"
Sao lại không được gọi? Sao lại gọi không được chứ? Chỉ là thanh âm của người này rất ôn nhu, một tiếng Vãn Ngâm cũng có thể làm người khác đắm chìm trong giọng nói nhu tình kia, Giang Trừng cảm giác người trước mắt mình giống như một cái hồ nước không đáy, chỉ cần bất cẩn một chút liền làm cho mình hãm sâu vào trong, không thể tự kiềm chế được.
Loại cảm giác thân thiết này cực kỳ nguy hiểm, làm cho hắn thuận theo bản năng muốn trốn chạy, muốn rời khỏi càng xa càng tốt.
Nhưng khi nhìn thấy đối phương vì bị mình cự tuyệt mà bất giác lộ ra nét mặt thương tâm, Giang Trường lại cực kì vô dụng mềm lòng, hắn khẽ thở dài, có chút cam chịu nghĩ: "Muốn gọi thì gọi đi, tên không phải là để người khác gọi hay sao? Vì sao Lam Hi Thần không gọi được? Để ý nhiều như vậy thực không thỏa đáng.
Huống chi người này cũng đã gọi đến hai lần, nhưng vẫn cứ luôn hỏi ý của hắn, đúng là tiền trảm hậu tấu mà.
Giang Trừng hừ nhẹ, nghiêng đầu qua chỗ khác không nhìn Lam Hi Thần, mũi chân cọ cọ lấy mặt đất, hắn nắm tay lại, che miệng, ho nhẹ một tiếng nói: "Cũng không phải không được. Vậy... tùy người đi."
Lúc nói thì cố ra vẻ nghiêm trang, nhưng vành tai lại ửng đỏ lên đến mắt thường cũng có thể trông thấy.
Thật sự có chút đáng yêu. Lam Hi Thần thầm nghĩ.
Hơn nữa, y nghĩ đến cái tên Vãn Ngâm này đã có thể được phép gọi rồi.
"Đúng rồi, cái này trả lại cho Trạch Vu Quân." Giang Trừng bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, đem tay mình nãy giờ cứ luôn để ở sau người giơ ra, trên tay còn cầm lấy một vật đưa tới trước mặt Lam Hi Thần, chính là một cái mạt ngạch, hẳn là khi nãy đã để chung với y phục cũ của Lam Hi Thần, trong lúc không cẩn thận rơi ra ngoài.
Ý nghĩa trọng đại của mạt ngạch Lam gia, Giang Trừng cũng biết đến. Vừa rồi lúc thay y phục, mạt ngạch này đột nhiên rơi ra, hiện giờ cầm lấy giống như một củ khoai lang bỏng tay. Đây vốn là của người nhà Lam gia đưa cho người tâm đầu ý hợp của họ, mình cầm trong tay thật sự không ổn, nhưng cũng không thể cứ để nó nằm trên mặt đất chờ người nhặt lên như vậy, Giang Trừng bối rối nửa ngày, cuối cùng vẫn nhanh chóng cúi người nhặt lấy, chỉ mong Lam Hi Thần có thể nhanh nhận lại.
Lam Hi Thần nhìn thấy mạt ngạch trong tay Giang Trừng cũng ngẩn người ra, sau đó nhận lấy đồ từ tay Giang Trừng, y nhìn thấy thiếu niên kia giống như có chút xấu hổ lại xen lẫn chút buồn bực, hơi áy náy nói: "Thật có lỗi, là ta sơ sót, mạo phạm Vãn Ngâm, mong Vãn Ngâm đừng trách."
Giang Trừng thấy y nhận lấy mạt ngạch, nhẹ nhàng thở phào, thần sắc cũng trở nên tốt hơn, hắn khẽ lắc đầu nói: "Trạch Vu Quân nói quá lời, ta sao có thể trách ngươi, chỉ là vật quan trọng này cần phải cất giữ thật tốt mới được, may mà lần này không bị thất lạc mất, nếu không ta sợ là chết vạn lần cũng không đủ."
Lam Hi Thần bật cười: "Nào có nghiêm trọng như vậy, chẳng qua chỉ là một cái mạt ngạch thôi, đừng nói lần này không có chuyện gì, cho dù Vãn Ngâm thật sự làm mất, cũng chẳng phải việc gì lớn."
Y vừa nói, vừa gấp mạt ngạch kia lại, một lần nữa cất vào trong rương.
Giang Trừng bĩu môi, thầm nghĩ: người này quả nhiên tính tình thật tốt, đổi lại là ta, nếu người ngoài cầm lấy chuông của ta, nhất định ta sẽ không bỏ qua việc này dễ dàng như vậy.
Lúc này ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng gõ cửa có quy luật, Lam Hi Thần tiến đến mở cửa, đứng bên ngoài quả nhiên chính là Lam Khải Nhân nhận được tin của Lam Tư Truy mà đi tới.
Lam Khải Nhân hiện giờ sớm đã không hỏi chuyện gia tộc, thời gian nhàn hạ đều dùng để nghiên cứu, luyện tập y thuật, có điều năm xưa Giang Trừng lúc đi học vừa đúng lúc được giao cho vị lão tiên sinh này quản giáo.
Lam lão tiên sinh thái độ làm người nghiêm cẩn, xử lý việc có thứ tự, chuẩn mực đúng tác phong Lam gia, trước kia Ngụy Anh làm loạn ở Vân Thâm, thiếu chút nữa bị vị này phạt đến chết, liên lụy đến Giang Trừng, cho nên hắn cũng bị lão tiên sinh "chiếu cố" rất nhiều lần, thế nên hiện tại Giang Trừng vừa nhìn thấy Lam Khải Nhân liền phản xạ có điều kiện ngồi nghiêm chỉnh.
Chỉ là Lam Khải Nhân lúc này so với năm đó ôn hòa hơn không ít, ông nghe Lam Hi Thần giải thích sơ lược qua chuyện xảy ra xong, vẻ mặt hòa nhã nhìn Giang Trừng, an ủi hắn không cần phải quá lo lắng, ngược lại làm cho Giang Trừng cảm thấy không chân thật mà hoảng loạn, phản ứng chậm chạp đi mất.
Có uy thế của Lam Khải Nhân trấn áp, cho nên lần chẩn bệnh này đặc biệt thuận lợi, Lam Khải Nhân bắt mạch cho Giang Trừng nửa ngày, thần sắc không đổi, sau đó đi đến cạnh bàn cầm bút viết toa thuốc, đưa tới cho Lam Hi Thần, bảo y cứ theo đơn thuốc đến dược phòng bốc lấy mười thang, liền rời khỏi.
Giang Trừng vừa nghe thấy phải bốc mười thang thuốc lập tức xanh mặt, cười đau khổ đến nửa câu đều không thốt ra được, Lam Hi Thần nhìn thấy vẻ mặt đó của hắn liền nghĩ hắn sợ uống thuốc, giơ tay qua sờ sờ đầu Giang Trừng, an ủi nói: "Y thuật của thúc phụ không cần phải lo lắng, người khác được người kê thuốc đều là thiên kim khó cầu, tất nhiên ta biết nếu có thể hốt thuốc đúng bệnh, thì thuốc đắng mới dã tật, mười thang thuốc này nhất định phải uống hết mới được, nếu Vãn Ngâm thật sự sợ đắng, ta liền nhờ thúc phụ đại nhân thêm vào một chút cam thảo được không?"
Giang Trừng liên tục lắc đầu: "Không được! Nào có chuyện đã kê thuốc lại còn thêm vào lung tung, người cũng không sợ bị tiên sinh mắng đến chết sao? Huống chi ta cũng chưa nói là sợ đắng nha, chẳng qua chỉ là mười thang thuốc thôi, nhắm mắt một cái liền uống xong, còn muốn cam thảo gì chứ."
Lam Hi Thần cười: "Đúng đúng đúng, Vãn Ngâm của chúng ta lợi hại nhất, sao lại sợ đắng chứ!"
Cuối cùng cũng thành công đánh lạc hướng người, Lam Hi Thần nói tiếp: "Vậy ta đi trước lấy thuốc, Vãn Ngâm nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi tại chỗ này của ta đi."
Giang Trừng gật đầu: "Được."
Lam Hi Thần gấp đơn thuốc để vào trong tay áo, sau đó bước ra khỏi phòng, đi đến sân liền phát hiện Lam Khải Nhân vẫn còn đang đứng đó, vội bước nhanh tới hành lễ, nói: "Đã làm thúc phụ đợi lâu."
Lam Khải Nhân xua tay: "Không có gì, Hi Thần, ngươi cũng từng chẩn mạch cho Giang tiểu hữu, có phát hiện được điều gì không?"
Lam Hi Thần lắc đầu, nói: "Đúng là rất kỳ quái, Hi Thần không phát hiện được chỗ nào không ổn, chẳng qua chỉ có chút khí huyết hư nhược, còn kim đan lại sinh động hơn cả lúc bình thường, dù sao cũng không thấy có vẻ gì trở ngại."
Lam Khải Nhân trầm ngâm một lát, sau đó mới nói: "Nhưng ngươi không cảm thấy, việc kim đan càng sinh động hơn người thường đã là việc không bình thường rồi sao?"
Lam Hi Thần kinh hãi, nhất thời không lo nghĩ đến chuyện khác: "Như thế, chẳng lẽ kim đan của Vãn Ngâm có trở ngại?"
Lam Khải Nhân cũng không chú ý đến xưng hô của y, ông nghĩ nghĩ, vẫn tiếp tục nói rõ: "Mới vừa rồi khi ta bắt mạch cho Giang tiểu hữu, phát hiện trên kim đan của hắn có một đạo bí pháp, đáng tiếc ta lại nhìn không ra bí pháp này là gì? Nếu như nói trở ngại, thân thể hắn quả thật không có việc gì, nhưng nếu như nói không trở ngại, thân thể hắn rõ ràng bị thu nhỏ lại, nguyên nhân có thể vì đó mà ra."
"Ý thúc phụ là..." Lam Hi Thần mở to mắt, nói: "Vãn Ngâm sở dĩ biến nhỏ đi, là bởi vì bí pháp trên kim đan kia, mà không phải tại thương thế do yêu thú gây ra?"
Lam Khải Nhân hừ nhẹ: "Có vết thương nào do yêu thú gây ra lại có thể đảo ngược thời gian, đương nhiên là do bí pháp giở trò quỷ."
Lam Hi Thần tự nhiên cũng biết mấu chốt lợi hại trong đó, y nhíu nhíu mày nói: "Nghe Kim tông chủ thuật lại, Liên Hoa Ổ có nội gián, trước đó Vãn Ngâm bị yêu thú gây thương tích cũng là do nội gián gây ra, có thể bí pháp này cũng do người nọ gây nên chăng?"
Lam Khải Nhân lại lắc đầu: "Ta thấy không giống, nếu là nội gián, thủ đoạn tất nhiên càng thêm sắc bén, bí pháp này mặc dù quỷ dị, nhưng lại không gây tổn thương lớn đến người, không phải thủ đoạn mà nội gián sẽ dùng."
Lam Hi Thần càng nghĩ, càng không có manh mối, chỉ có thể thở dài nói: "Đợi ngày khác con gửi một phong thư cho Kim tông chủ, hỏi hắn một chút tiến độ bắt người ở nơi đó, nếu như hắn đã bắt được nội gián, có lẽ sẽ hỏi ra được gì đấy."
Lam Khải Nhân nói: "Cũng chỉ mong như thế, ta về trước, lại nghiên cứu một chút sách cổ, hy vọng có chút thu hoạch."
Lam Hi Thần lại hành lễ: "Vậy làm phiền thúc phụ đại nhân."
(Vãn Ngâm ngươi hiện tại xem cái mạt ngạch kia như củ khoai lang bỏng tay, chờ xem, sớm muộn gì có ngày ngươi đem đồ vật kia trở thành trân bảo, hừ)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top