CHƯƠNG 47: Không quản em ở đâu

A! A! A! A! Lão công! Lão... A a a a a a!"

Lộc Hàm ngồi trên người Thế Huân, bị hắn điên cuồng làm không ngừng lên lên xuống xuống, một từ hoàn chỉnh cũng không thể nói ra được.

Cũng không biết tại sao khí lực ở eo hắn lại tốt như vậy, quả thực chính là vứt Lộc Hàm lên cao rồi lại hạ cậu ngồi xuống côn th*t của hắn.

Chốc chốc lại đâm mạnh vào dâm huyệt của cậu, toàn bộ khoảng không đều được lấp đầy, không ngừng lặp lại, dâm thủy chảy ra tí tách.

"Bảo bối nhi, nước của em đang chảy xuống người lão công đó hả?"

Thịt huyệt diễm sắc nuốt trọn côn th*t trở nên ướt nhẹp, bẹp bẹp bẹp bẹp, dường như đang đâm vào một đầm nước.

"A! A! A không... Không a a! Không... Nước tiểu...!"

Cả người Lộc Hàm đều đang run rẩy, đã sớm bị hắn làm đến thần trí không rõ.

Thế Huân cầm lấy mông thịt căng tròn của cậu dùng sức xoa nắn, dùng sức đâm một phát thật sâu.

"Tiểu mẫu cẩu của tôi giỏi quá, lão công yêu chết rồi." Thế Huân thẳng lưng đâm chọt làm cho Lộc Hàm không ngừng hét lên.

Nếu như phòng này cách âm không tốt, phỏng chừng toàn bộ một tầng này cũng có thể nghe thấy được.

"A a a a a a a a a a ————!"

Lộc Hàm bị lần đâm này làm cho bắn ra.

Tinh dịch bắn lên trên bụng Thế Huân, hắn còn quệt một chút nếm thử: "Bảo bối nhi, lạt quá à."

Đã bắn ra lần thứ 4, có thể không nhạt à.

Lộc Hàm cúi thấp đầu, giống như vô hồn, tứ chi vô lực, chỉ có thở dốc nặng nề.

Thế Huân kéo cậu xuống cho nằm úp sấp trên giường, phía dưới lót gối, cái mông dĩ nhiên là ngẩng cao lên.
"Đến đây đi, lão công tiếp cưng!"

Nói xong đỡ côn th*t vọt vào, phần eo lay động càng nhanh hơn, đâm vào bên trong Lộc Hàm như là động cơ, cậu chỉ có thể dùng lỗ mũi rầm rì rên khóc, cũng không còn sức lực để kêu lên.

Thế Huân cúi đầu xuống hôn cổ của cậu: "Bảo bối nhi kẹp chặt một chút, lão công mới học được chiêu mới đây, đảm bảo bảo bối nhi của tôi sảng khoái đến tè ra quần."

"Ừm... ưm... a... kẹp.. kẹp.."

Lộc Hàm quả thực là theo bản năng mà nghe theo mệnh lệnh của Thế Huân, chỉ là cậu đâu còn bất cứ sức lực nào đâu.

"Bảo bối nhi, không đủ chặt, lão công bấm núm vú có được hay không?"

"Ừm... Bấm... Lão công... Bấm vú... A ——!"

Hiệu quả rõ ràng.

Vì vậy, một bên Thế Huân dùng tay bấm núm vú của cậu, một bên chuyển động eo.

Eo chuyển động giống như gợn sóng, côn th*t cũng thay đổi đủ loại góc độ vận động trong thân thể Lộc Hàm, Lộc Hàm sảng khoái đến không kịp thở, suýt chút nữa đã chết đi theo làn sóng khoái cảm.

"A a a a... A a a a a lão công... Lão công em muốn chết...!"

Bắp thịt trên bụng Lộc Hàm không ngừng co giật, thêm vào núm vú bị vắt đến vắt đi, dâm huyệt của cậu vô luận là ở ngoài hay ở trong, đều một lần nữa ăn côn th*t của Thế Huân chặt chẽ.

"Tiểu mẫu cẩu sướng chết sao?"

"Sảng khoái... Thoải mái chết được... A a a a a a... Lão công... Thoải mái chết được..."

Chiêu mới của Thế Huân vừa lên trận, trong chốc lát đã làm cho Lộc Hàm muốn bắn ra, cứng rắn phồng lớn làm cho hắn khó chịu, cũng không quản cái gì là chiêu mới hay chiêu cũ, cứ cầm lấy eo nhỏ dũng mãnh mà làm.

Chờ đến khi bắn vào bên trong mông cậu, Lộc Hàm đã không còn âm thanh nào nữa.

côn th*t rút ra, mang ra thật nhiều nước, cái mông của Lộc Hàm vốn đã ướt đẫm, dâm huyệt bị đâm đến mở rộng, lần này dịch thể được rót vào trong, toàn bộ đều theo dâm thủy chảy ra ngoài, dọc bao tinh hoàn, chảy xuống đùi lớn.

Thế Huân chờ cho đến khi chảy ra không sai biệt lắm, mới lật cậu lại nhìn một chút —— thật sự là làm cậu bắn ra nước tiểu, dưới thân còn ướt một đám lớn kìa.

"Ai nhá, bảo bối nhi của tôi thật nghe lời, nói đâm bắn nước tiểu thì thật sự bắn ra nước tiểu nha."

Nhưng mà Lộc Hàm đã sớm không còn ý thức, cái gì cũng không trả lời hắn được.

Đợi đến khi tỉnh lại, trời cũng đã sắp tối.

Toàn thân Lộc Hàm vừa đau đớn lại vừa mềm nhũn, đầu ngón tay cũng không nhấc lên được, bụng còn đói đến ục ục kêu gọi.

"Bảo bối nhi ăn cái gì? Lão công đi mua."

Mở mắt đã nhìn thấy mặt Thế Huân làm cho Lộc Hàm đặc biệt an tâm.

"Cái gì cũng được..." Cổ họng khàn đến độ nói không ra lời.

Thế Huân hôn lên trán cậu một cái, vươn mình xuống giường. Cái lưng cùng bờ eo kia, đẹp đẽ đến mức làm cho Lộc Hàm nhìn thêm mấy lần lại muốn nhào lên.

"Thế Huân..."

"Hửm?" Thế Huân mặc xong quần áo, cầm tiền quay đầu lại nhìn cậu

"Anh về nhanh một chút..."

Thế Huân cười một chút, cúi đầu lại hôn cậu một hồi: "Tính sao, là trở lại làm thêm mấy pháo hả? Lão công hành hạ, cưng có chịu được hay không?"

Lộc Hàm nghĩ thầm, nếu như mỗi ngày đều được nhìn thấy anh, bị anh làm chết cũng không sao.

Thế Huân ra cửa, Lộc Hàm nằm lại trên giường, lập tức cảm thấy cô đơn.

Cậu vốn nghĩ năm ba đại học sẽ ra ngoài thuê một phòng trọ, như vậy lúc Thế Huân đến cũng đỡ phải luôn ở khách sạn, cùng Thế Huân gọi video, gọi điện thoại cũng thuận tiện hơn.

Hơn nữa, Thế Huân bên kia xong năm ba thì tốt nghiệp rồi, có phải là có thể tới tìm cậu, có phải là có thể ở chung với cậu hay không?

Lời này cậu không dám nói với Thế Huân.

Thế Huân vì cậu đã rất cực khổ rồi. Cậu không thoái mái một chút thì cả đêm ngồi tàu hỏa đến đây với cậu, xong lại đi một chuyến để về nữa, ngày nghỉ cũng phải đến nhà bác cả, hắn đây là đang chạy hai đầu.

Hơn nữa nghe nói trường dạy nghề bên kia có một thầy thợ rất xem trọng hắn, tốt nghiệp có thể có chỗ làm luôn, công tác ổn định, đãi ngộ cũng cao.

Những chuyện này Thế Huân đều không nói cho cậu biết.

Là Tiểu Ngọc nghe được ở chỗ Nghệ Hưng, lại nói cho Lộc Hàm.

Lộc Hàm rất sợ, sợ nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Thế Huân.

Cho nên cậu quyết định chịu đựng, chỉ cần tốt nghiệp xong là sẽ đi tìm Thế Huân. Cái gì mà "Tiến vào công ty luật ở thành phố lớn phát triển tốt hơn" chứ, câu nói như thế này cũng chỉ là qua loa lấy lệ với ba mẹ chút thôi, so với Thế Huân, chỉ là cái rắm.

Không quan tâm Thế Huân có vui hay không, ngược lại có chết cậu cũng không muốn cùng Thế Huân tiếp tục tình yêu đất khách nữa.

Thế Huân mua sủi cảo, món ăn Lộc Hàm thích nhất, ngoài ra còn hai bát canh nóng nữa. Hai người đầu chạm đầu ngồi trên giường ăn.
"Bảo bối nhi, năm nay ăn tết đi theo tôi về nhà, bà nội cũng nhớ em đấy."

Thế Huân đem phần thừa còn lại của Lộc Hàm nhét vào bụng, nhìn cậu uống hết bát canh, cái mũi nhỏ cũng bốc lên một tầng mồ hôi.

"Hả?" Lộc Hàm sững sờ.

"Bà nội còn hỏi tôi là: đối tượng của con đâu?" Thế Huân cười hì hì vui vẻ, giúp cậu lau mồ hôi trên mũi: "Bác cả còn nói mày có đối tượng rồi thì mang về cho cả nhà xem. Tôi nói đối tượng của tôi rất thẹn thùng, thật không tiện."

Lộc Hàm nói ở trong lòng, chẳng lẽ anh không nói đối tượng của anh là nam sao?

"Là nam hay là nữ có là gì, người mà tôi nhận định, quyết không đổi."

Thế Huân tất nhiên là biết cậu muốn nói gì, nhanh chóng hôn lên miệng cậu một cái.

Lộc Hàm duỗi cánh tay ra ôm lấy Thế Huân.

Cậu quyết định, tốt nghiệp xong, Thế Huân ở đâu cậu ở đó, nói cái gì cũng không xa rời nhau.

Nhưng mà Tết đến, Lộc Hàm cũng không thể đi được.

Lộc gia gia không thể để cho ba mẹ ly hôn thì cháu trai không có nơi ăn tết được, kéo cậu về nhà ở hết năm cũ, cũng mang Lộc ba ra dạy dỗ tận một tháng giêng.

Qua hết năm, Lộc Hàm đã biến thành tiểu phú ông.

Tiền bán nhà toàn bộ ba mẹ đều để lại cho cậu, tiền trong công ty nhỏ mà ngày xưa Lộc gia gia cho Lộc ba cũng chia ra đưa cho Lộc Hàm, nói gì đi nữa cũng không thể để cho đại luật sư tương lai phải chịu ủy khuất.

Cậu rất may mắn chỉ một lần đã vượt qua cuộc thi tư pháp.

Lần này trong đám bạn học tham gia rất nhiều, thông qua lác đác không đến mấy người, trong lớp của cậu chỉ có một. Tuy rằng làm đủ bài tập, cậu cũng không tự tin một lần là qua.

Cho nên thành tích dán bảng, Lộc Hàm cảm thấy mình vẫn còn có chút may mắn.

Nghỉ hè năm nay, cậu quyết định không về nhà, xin ở lại thực tập. Thầy giáo cũng coi trọng cậu, đề cử cho cậu đến chỗ của một đại luật sư. Tuy rằng có thể học thêm càng nhiều kinh nghiệm, tuy nhiên cũng làm cậu mệt không thở được.

Chỉnh sửa tài liệu luôn làm đến tận đêm, ngày hôm sau còn phải đi làm sớm hơn những luật sư khác. Một tuần chỉ được nghỉ ngơi một ngày, thông thường có khi nửa ngày cũng ở bên này.

Có lúc mệt đến nổi không ngủ được luôn, trong đầu toàn là pháp quy đang di chuyển. Thê nên cậu lại bắt đầu nhớ Thế Huân.

Thế Huân đã tốt nghiệp, thành tích còn cực kỳ tốt.

Lúc gọi điện thoại cho cậu, là đang thu thập hành lý trở lại bồi bà nội, có thể nghe được hắn rất vui vẻ.

Cậu không hỏi Thế Huân "Sau đó đi đâu?" Thế Huân cũng không nói gì cả.

Khi biết nghỉ hè cậu không trở lại, Thế Huân nói hắn sẽ đến nhà bác cả mấy ngày, sau đó sẽ về nhà tụ họp với Nghệ Hưng một chút.

Cứ như vậy một tháng trôi qua, Lộc Hàm cũng không đợi được Thế Huân.

Thật vất vả với có một ngày nghỉ ngơi hoàn chỉnh, Lộc Hàm co quắp trên giường nằm ngây ngốc.

Cậu nhớ Thế Huân, nhớ cái ôm của Thế Huân, nhớ cơm Thế Huân làm, nghĩ đến cũng đủ để rơi nước mắt.

Cậu cảm thấy hiện tại gọi điện thoại cho Thế Huân bảo đảm sẽ khóc lên, ngẫm lại hay là nhẫn nhịn một chút rồi lại gọi cho hắn.

Nhưng mà Thế Huân đã gọi điện thoại đến.

Lộc Hàm dùng sức hít mũi một hồi lâu, nỗ lực không để hắn nghe ra mình đã khóc, nhưng mà một câu nói của Thế Huân "Bảo bối nhi mệt hả", liền làm cho nỗ lực của cậu thành công cốc.

"Bảo bối nhi khóc trên người lão công đi, lão công đang đứng dưới lầu nè."

Lộc Hàm nghĩ mình nghe lầm đây, hỉ mũi một cái rồi hỏi "Chỗ nào"?

Sai phản ứng lại liền lao nhanh xuống lầu, vừa nhìn, quả nhiên đã thấy Thế Huân ở đó.

Bên chân còn đặt hành lý.

Lộc Hàm mạnh mẽ làm cho nước mắt không chảy ra nữa, mắt đỏ hỏi hắn: "Hành lý...?"

"Ừm, hành lý nha." Thế Huân kéo cậu qua, lau sạch nước mắt trên mặt cậu.

Lộc Hàm lẳng lặng chờ câu sau của hắn.

"Không phải đã nói rồi sao, không quản em ở chỗ nào, lão công đều đi tìm em."

Lộc Hàm cắn môi, nước mắt rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.

Thế Huân biết tất cả mọi chuyện, cái gì cũng biết! Khẳng định Thế Huân đã sớm nhìn thấu toàn bộ con người cậu rồi!

"Thế Huân..."

Có mấy lời, cậu nhất định phải nói ra trước đã, không để cho loại hiểu lầm như trước đây phát sinh lần nữa.

"Bảo bối nhi." Nước mắt của cậu không ngừng được, Thế Huân cũng không lau cho cậu nữa, nhìn cậu khóc, thật giống như có chút ngượng ngùng, đành ấn đầu cậu vào hõm vãi của mình.

Lộc Hàm muốn tránh ra để nói chuyện, thì nghe thấy Thế Huân ghé vào lỗ tai của cậu nói: "... Lão công yêu em, chúng ta ở cùng nhau đi."

Trong nháy mắt Lộc Hàm cảm thấy như hô hấp đã ngừng lại, sau đó lại tiếp tục dùng sức mạnh mẽ đập trong ngực cậu.

"Tại sao anh lại giành nói trước rồi!?"

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top