CHƯƠNG 32: Play - Bệnh viện (3)
Lộc Hàm bị hắn đâm đến mắt nổ đom đóm.
"Ưm... Ưm... Ư...!"
Lộc Hàm cắn vào chăn.
Không thể oán cậu cứ tìm đồ vật cắn chặt, nếu không thật sự sẽ gọi đến mức toàn bộ bệnh viện đều có thể nghe thấy.
Từ lỗ nhỏ giữa đồi mông đến thông đạo vào sâu trong thân thể đều bị côn th*t mở ra, cái côn th*t kia như muốn chui sâu vào tận cùng cơ thể cậu, sẽ đâm xuyên cậu toàn bộ —— cậu mơ hồ nghĩ mình sẽ bị Thế Huân đâm chết.
Mỗi một lần đẩy đến nơi sâu xa, khoái cảm lại giống như làn sóng lớn, cọ rửa cảm quan của cậu.
"Mông nhỏ của bảo bối nhi vẫn là tuyệt nhất." Thế Huân thở dài nói: "Quả thực có thể kẹp lão công chặt đến chết!"
Dừng lại đi hôn tấm lưng run rẫy của Lộc Hàm, Thế Huân nghe thấy tiếng khóc nức nở của cậu mang theo tiếng thở dốc gấp gáp. Cậu không dám nhả góc mền trong miệng ra, vậy nên cũng chỉ còn sót lại tiếng khóc.
Hai tay Thế Huân từ hông bò đi xuống, mò tới cái đùi lớn, gốc giữa hai chân, lên trên nữa, mò tới phân thân và bao tinh hoàn, giống như chơi đùa mà cầm trong lòng bàn tay xoa nắn. Lộc Hàm nhân cơ hội nghỉ ngơi ngắn ngủi đó, liều mạng hồi phục hô hấp.
Thế Huân tăng lực tay một chút, hậu huyệt của cậu liền co rụt lại.
Lộc Hàm nghe thấy Thế Huân ở phía sau "Hắc hắc" một tiếng.
"Ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ——————!!!!"
Một tay Thế Huân siết lấy phân thân và bao tinh hoàn của cậu, một tay vịn lấy eo cậu, bắt đầu dùng sức đâm xuyên.
Mỗi một lần đánh xuyên, tay Thế Huân lại xoắn một lần mặt sau bị xuyên, phía trước bị xoắn, song trọng công kích làm cho Lộc Hàm rơi vào nỗi đau cũng như đầm lầy khoái cảm, một lúc lên thiên đường lúc sau đã xuống địa ngục.
"Giỏi quá! Bảo bối nhi quá tuyệt!"
Thế Huân không ngừng chuyển động thân dưới, làm Lộc Hàm đến chết đi sống lại, hai chân mềm nhũn đứng không được, thân thể cũng dần dần trượt xuống.
Thế Huân biết tay cậu bị thương nên vẫn không thể ra sức, dừng lại một chút rồi ôm eo nhỏ nhấc lên trên.
"A...!"
côn th*t vẫn còn kẹp nên trong cái mông, hai cánh tay cường tráng của Thế Huân ôm cậu cách giường, chân cũng cong lên
"A... A... Lão... Lão công..."
Mỗi động đậy, côn th*t lại đâm một hồi, đâm đến Lộc Hàm hừ hừ rên gọi.
"Bảo bối nhi, lão công quên khóa cửa mất rồi." Thế Huân ôm cậu đi về phía cửa.
"A! A! Tớ... Tớ đã khóa... A! A! A!"
Đi một bước, Lộc Hàm kêu một tiếng, hậu huyệt rút lại một chút, Thế Huân lại sảng khoái một chút.
"Có thật không? Lão công muốn kiểm tra một chút."
"A a a a a a... Tớ thật sự... Đã khóa... Lão công...!"
Đi tới cửa, quả thật là đã khóa.
Thế Huân thả cậu ra một chút, chờ hai chân cậu chạm đất, lập tức đâm vào. Lộc Hàm nằm ở trên cửa, cũng chỉ có thể cắn tay mình. Thế Huân phát hiện liền giành tay cậu lại, một cánh tay đặt lên cửa, nằm ngang trước mắt cậu.
"Cắn lão công đi, càng cắn lão công càng sảng khoái."
Lộc Hàm không nỡ cắn, nhưng mà sau đó không phải là không nỡ lòng nữa —— chẳng qua là cậu sảng khoái đến mức không còn biết đang cắn gì nữa.
Lộc Hàm thực sự đứng không nỗi, Thế Huân bắt buộc phải đổi chỗ, cắm vào cái mông nhỏ ôm cậu đi đến ghế salon.
Quỳ lên ghế salon, cái mông nhếch lên, Thế Huân đè xuống rồi lại tận tình đâm xuyên. Xuyên đến Lộc Hàm hoàn toàn thất thần, bị khoái cảm bắt biến thành tù binh nhục dục, chỉ cần cái côn th*t kia rút ra đâm vào thì phân thân cũng nỗi lên phản ứng.
Thế Huân làm 4 trận.
Đến lần thứ 4 thì chậm lại, để Lộc Hàm ngồi lên trên côn th*t của hắn, ôn nhu lay động không ngừng.
Lộc Hàm co quắp toàn bộ cơ thể vào trong lồng ngực của hắn, a a a a mà bắt đầu ăn nói linh tinh. Một hồi nói "Lão công tớ chết rồi" một hồi lại nói "Áo của lão công rất dễ ngửi".
Thế Huân hỏi hắn: Cưng lấy áo của lão công làm gì?
Cậu một bên bị côn th*t đâm đến ai nha, ai nha, một bên nói: Tự... Tự an ủi ...
Nói xong liền khóc thút tha thút thít.
Nhưng không phải là do cậu nhớ lại lúc thầm mến mà khóc, mà là do bị Thế Huân xuyên khóc.
Ôn nhu đâm rút còn mệt nhọc hơn so với lúc làm cuồng bạo. Từng tầng từng tầng khoái cảm từ bên dưới trào lên, một tầng vừa muốn biến mất, tầng tiếp theo đã tới, không gián đoạn làm cbo hắn sảng khoái đến nỗi không muốn bắn tinh.
Vừa sung sướng, vừa mệt nhọc, Lộc Hàm cái gì cũng không nói nỗi, giống như một em bé theo bản năng lúc khóc lúc cười.
"Bảo bối nhi kẹp chặt quá, tiểu dâm huyệt thả lỏng ra."
Thế Huân vươn tay nắm lấy đầu nhũ nộn thịt của cậu, núm vú vừa cứng vừa phồng, được chơi đến sưng tấy không chịu nỗi, vừa nóng vừa sướng.
Ba ngón tay ngắt lấy núm vú, dùng sức vặn một cái.
Lộc Hàm từ trong cổ họng nghẹn ngào một tiếng, thân thể mềm mại lập tức căng thẳng, cong thành một cây cung về phía sau, đầu dựa vào bả vai Thế Huân, cái mông bị cố định tại trên côn th*t của Thế Huân.
Vắt nhéo rồi hậu huyệt kẹp chặt làm cho Thế Huân sảng khoái đến mức muốn chửi thề.
"Đau... Đau... Lão công... Núm vú đau quá..."
Thế Huân buông tay, thân dưới tiếp tục đâm xuyên.
"Ừm... Thoải... Thoải mái... Còn muốn..."
Thế Huân cứ như vậy mà một lúc làm cho cậu đau, một lúc làm cho cậu sảng khoái, hành hạ cậu đến muốn tinh thần thác loạn.
"Bảo bối nhi lão công muốn bắn."
Thế Huân đẩy cậu ngã lên trên ghế sa lon, Lộc Hàm cả người vô lực nằm ngang, mở ra chân ra để cho hắn tiếp tục chen vào.
Sau cùng bứt phá làm cho Lộc Hàm bùng nổ ra vài tiếng rên dâm đãng, cũng không biết có đưa y tá tới hay không. Thế Huân đặt côn th*t chặn lên bộ ngực đang thở dốc của cậu, bắn lên trên người cậu.
côn th*t mang theo tinh nước tràn đầy lay động trước mặt cậu, Lộc Hàm theo bản năng mà há miệng ra.
Liếm sạch sẽ, côn th*t cũng nhuyễn xuống. Thế Huân ngồi ở giữa hai chân cậu, cầm lấy đôi chân cậu quấn lên eo mình, thưởng thức dáng dấp của tức phụ nhi bị mình làm đến dịch thể đầy người.
Lúc này nên làm gì nha?
Thế Huân móc điện thoại di động ra. Trước đều bị xóa không còn gì cả, giờ còn làm gì mà không nhanh tích góp lại một chút?
Thừa dịp dịch thể trong miệng Lộc Hàm còn chưa được nuốt xuống, Thế Huân vặn lấy cằm cậu, để cậu há miệng, le lưỡi ra. Ánh mắt mê ly của Lộc Hàm cũng biến thành một bãi xuân thủy, mặc hắn tùy tiện thao túng.
Toàn thân, đặc tả, trạng thái tĩnh, video, một người, chụp ảnh chung, Thế Huân chụp đủ cả.
Ngày hôm sau lúc xuất viện, cả người Lộc Hàm vẫn còn mềm nhũn.
Thừa dịp Lộc mẹ đi làm thủ tục, Thế Huân lặng lẽ ôm Lộc Hàm cho cậu xem những bức ảnh ngày hôm qua.
"Tôi nói chứ bảo bối nhi xinh đẹp muốn chết." Mở từng cái từng cái, Thế Huân còn cho cậu xem mấy bức đặc tả: "Lão công còn đóng dấu toàn thân cho cưng, không được chạy, biết không?"
Khuôn mặt nhỏ của Lộc Hàm đỏ bừng: "Biết rồi..."
"Ngoan." Thế Huân "chụt" cậu một chút.
"Lão công..." Lộc Hàm nhìn thấy dấu răng rõ ràng trên tay hắn, mơ hồ có máu tụ, sắc mặt từ hồng lại chuyển trắng: "Tớ cắn... Sao bây giờ..."
Thế Huân "Khà khà" vui vẻ cười một chút: "Tôi đóng dấu cho bảo bối nhi, bảo bối nhi cũng đóng dấu tôi."
Hai người vui vẻ cho đến khi Lộc mẹ một đường oán giận này oán giận kia trở về, lúc này Thế Huân mới giả vờ đứng đắn đứng qua một bên, bắt đầu cầm hành lý cho cậu.
Lần thứ hai trở lại trường học, Lộc Hàm đã rơi xuống thật nhiều bài tập.
Muốn xung kích đại học danh tiếng nên không thể lãng phí thời gian được, nhất định phải tập trung học bù. Người khác tự học cậu học bù, người khác thể dục cậu học bù, người khác tan học cậu lại học lớp bổ túc.
Thế Huân nhìn một chồng sách kia của cậu đầu cũng muốn lớn hơn, nhưng đối với Lộc Hàm thì không đáng kể, học tập đối với cậu mà nói chưa bao giờ là mệt mỏi.
Đặc biệt là bây giờ còn có Thế Huân ở bên cạnh. Sáng sớm đưa đi, buổi tối đưa về.
Ngày đầu tiên tới trường học, Thế Huân đã cầm cặp sách ở chỗ ngồi bên cạnh Lộc Hàm ném đi, đá đá ghế tựa, nói với người đó hai chữ:
"Đổi chỗ."
Sau đó thoải mái ngồi xuống, nghiêng người chống đầu nhìn Lộc Hàm.
Tuy rằng cảm thấy bạn học bên cạnh bị cưỡng ép chạy tới hàng sau có chút đáng thương, nhưng mà Lộc Hàm vẫn hí mắt cười trộm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top