CHƯƠNG 30+31: Play - Bệnh viện (1)(2)
CHƯƠNG 30: Play – Bệnh viện (1)
Lộc ba Lộc mẹ thấy Thế Huân, không thể thiếu được nên mỗi người đều cảm ơn một vòng.
Thế Huân giả bộ ngoan ngoãn hết sức, nghiễm nhiên bày một bộ tri ân không cần báo đáp, từ đây dùng thân phận "bạn tốt của Lộc Hàm" tự do ra vào phòng bệnh. Lộc ba Lộc mẹ thấy con trai cũng đã có bạn ở bên, nên một người lại bắt đầu làm việc riêng của mình. Lộc Hàm cũng rất vui vẻ, cùng Thế Huân đem phòng bệnh thanh tĩnh tạo thành thế giới riêng của hai người bọn họ.
Cơm bệnh viện ăn không ngon, Lộc Hàm vừa thấy cơm nước đã mặt nhăn lại. Tất nhiên là Thế Huân nhận ra điều này, mỗi ngày đều làm ở nhà rồi mang đến cho cậu, muốn ăn cái gì thì làm cái đó.
Lộc Hàm quả thực nghĩ không muốn ra viện.
Thế Huân mang cục sạc pin đến cho cậu, Lộc Hàm mở máy mới phát hiện vừa nằm viện có mấy ngày mà Thế Huân đã nhắn tin cho cậu rất nhiều.
Thì ra là do ba mẹ luôn ở bên, người ở đồn công an và trường học cũng hay ghé qua, nên Thế Huân mới không tiện lại đây.
Một bên đọc tin tức một bên uống canh Thế Huân nấu, Lộc Hàm hạnh phúc muốn chết.
"Ăn cơm đừng nhìn điện thoại di động." Thế Huân lấy điện thoại của cậu đặt qua một bên: "Ăn thật ngon."
"Ò." Lộc Hàm thế nhưng rất ngoan, không bao giờ giận dỗi hắn nữa.
"Lão công... Sao cậu lại tìm được tớ...?"
Thế Huân liếc mắt ngắm cậu một cái, cầm lấy điện thoại di động của cậu rồi mở ra, cũng mở điện thoại mình: "Định vị." Nói xong sắc mặt chợt tối sầm lại: "Hay là lão công tới chậm..."
Nếu như hắn và Lộc Hàm sớm hòa hảo một chút, nếu như bọn họ không cãi nhau, nếu như hắn không cho Trần Đức gặp Lộc Hàm, nếu như hắn không quen biết người tên Trần Đức này —— Lộc Hàm sẽ không gặp phải tình cảnh như vậy, Thế Huân trước sau đối với chuyện này vẫn canh cánh trong lòng, đặc biệt hổ thẹn.
"Thế Huân... Không có liên quan gì đến cậu! Là do gã ta!" Lộc Hàm cảm thấy chính mình hỏi sai rồi, bối rối nói: "Tiểu Ngọc có nói với tớ, gã cũng từng trêu chọc Tiểu Ngọc! Nhưng mà Tiểu Ngọc không hề phản ứng lại gã, sớm biết thế tớ cũng không nói chuyện với gã..."
Thế Huân nở nụ cười: "Sau này lão công sẽ đeo cưng lên thắt lưng, xem thử ai còn dám động vào cưng!"
Lộc Hàm hận không thể lập tức làm điều này, ngọt chết rồi.
"Vậy Trần Đức kia...?"
Dựa vào tính cách của Thế Huân, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho gã, thực ra Lộc Hàm đang sợ hắn nhất thời kích động.
Thế Huân hôn một chút lên trán của cậu: "Cưng chớ xía vào, lão công có chừng mực."
Nghệ Hưng phải giải quyết hậu quả cho hắn, mỗi ngày đều mắng hắn: Con mẹ nó mày đúng mực ở chỗ nào? Có cũng chỉ dài phân thân!
Vết thương ngoài da lành rất nhanh, di chứng của chấn động não cũng biến mất, chụp CT cũng không thành vấn đề, Lộc Hàm đã có thể xuất viện.
Lúc buổi tối Thế Huân thu dọn đồ đạc giùm cậu, sáng mai xử lý thủ tục xin xuất viện.
Lộc Hàm ngồi bên giường đá đá hai chân, nhìn Thế Huân bận bịu tứ phía, tâm tư nho nhỏ không biết có nên nói hay không.
"Sao vậy?"
Trong lòng cậu không thể giấu được chuyện gì, Thế Huân liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra.
"Thế Huân..." Lộc Hàm ôm lấy góc áo của hắn: "Ngày mai xuất viện rồi..."
"À, đúng đấy."
Ngón tay trượt tới thắt lưng của hắn: "Qua ngày hôm nay... Liền... Liền không có cơ hội..."
"Không có cái gì?" Thế Huân thả một tay vỗ vỗ cổ cậu, một ngón tay nâng cằm cậu lên.
"Liền không có cơ hội bệnh viện... play ..."
Theo tình trạng thân thể chuyển biến tốt đẹp, lúc hai người hôn nhẹ sờ sờ vẫn luôn thăng cấp, nhưng thủy chung không mang súng thật đạn thật ra làm. Thế Huân vẫn luôn nhẫn nhịn chờ cậu xuất viện.
Hai tay giả tạo bóp cổ, Thế Huân chậm rãi cúi đầu kề sát vào mặt của cậu.
"Thân thể có được không...?"
"Được..."
"Ngày mai không thể ra viện thì làm sao?"
Lộc Hàm há miệng, duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm cằm hắn: "Vậy cứ tiếp tục ở lại...!"
Thế Huân cho cậu một cái hôn sâu, một nụ hồn sâu tràn ngập tình sắc cùng dục vọng. Lộc Hàm vẫn ngửa mặt lên, đầu lưỡi trong miệng như ẩn như hiện, đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
Con mẹ nó, không đợi được nữa.
Ngón tay cái của Thế Huân phất qua môi hắn, từ trên cao nhìn xuống:
"Ngày hôm nay nhất định phải bắn đầy dịch thể của lão công vào trong bụng, trong tiểu huyệt của cưng, làm cho người cưng sau này đều mang theo mùi vị của lão công!"
Lộc Hàm bị lời nói tàn nhẫn này của hắn làm cho cả người nóng lên.
Ngón tay dài nhỏ mở thắt lưng của Thế Huân, giải phóng tên to xác vẫn còn mềm nhũng ra ngoài. Lộc Hàm lấy tay xoa nắn bao tinh hoàn khổng lồ của hắn, ngón tay xuyên qua đám âm mao dày đặc, nắm chặt lấy gốc rễ của bộ phận sinh dục.
"Bắn hay nhiều ít... Tớ cũng sẽ ăn hết...!"
Sau đó ngậm cái côn th*t kia vào.
Lộc Hàm vẫn luôn ngậm sâu vào trong cổ họng, côn th*t kia chẳng mấy chốc sẽ lớn lên, không thừa dịp nói bây giờ chút nữa cuống họng sẽ bị làm tổn thương.
Không ngừng phân bố ra nướt bọt để lúc môi lưỡi phun ra nuốt vào càng thêm thuận hoạt, phát ra âm thanh cũng càng thêm dâm, Lộc Hàm như đang liếm một cây kem lớn không bao giờ bị tan ra trái lại lại càng to lên.
"Ưm...!"
Cậu đã học được cách dùng miệng và đầu lưỡi gây sức ép cho hắn, nhưng chỉ dựa vào miệng mà muốn Thế Huân bắn tinh là điều rất khó, vẫn phải dùng tay để hỗ trợ.
Nhưng mà bộ dạng liều mạng nỗ lực này của cậu, Thế Huân quả thật rất dễ chịu. Chỉ mới nhìn thấy côn th*t của mình ra ra vào vào trong miệng của cậu đã không thể chịu được.
"Bảo bối nhi... Giỏi quá..."
dương v*t trướng lên trong cổ họng, không kìm lòng được càng thêm dùng sức để ma sát nhanh hơn. Lộc Hàm nhận ra hắn rất hưởng thụ, càng tích cực đáp lại.
"Bảo bối nhi há miệng!"
Lộc Hàm lập tức há to miệng chờ côn th*t được đặt ở phía trước kia, côn th*t hơi nhảy nhảy đánh lên đầu lưỡi cậu, đem dịch thể trắng nồng bắn vào trong miệng cậu.
Tinh dịch ăn không ngon lắm, còn mang theo một cỗ mùi tanh.
Thế nhưng Lộc Hàm vẫn cam tâm tình nguyện. Đầu lưỡi rụt vào nuốt toàn bộ dịch thể của Thế Huân xuống bụng, ngay cả những giọt cuối cùng trong lỗ nhỏ cũng hút sạch.
Sau đó há miệng để Thế Huân nhìn: Lão công, đã ăn toàn bộ rồi.
Thế Huân sắp điên rồi. Một cái đẩy cậu ngã xuống giường, hai ba phát đã kéo quần ngoài, quần lót xuống toàn bộ, bàn tay hắn xoa qua xoa lại toàn bộ nơi riêng tư của cậu, tìm tới cái nơi đầy thịt nhăn nheo đang chảy nước kia rồi chèn ngón tay vào.
"Tiên sư nó, bảo bối nhi, chỗ này của cưng sao đã biến thành...?" Thế Huân nói: "Cái mông dâm đãng đã đi đâu rồi?!"
"Ừm... Lão công...!" Qua bao nhiêu ngày, cái mông rốt cuộc cũng được Thế Huân đụng đến: "Ngày hôm qua... Tớ có làm qua... Có thể!"
Rửa sạch, bôi trơn, mở rộng, vì để cho Thế Huân có thể mau chóng đâm vào, Lộc Hàm đã làm trước khâu chuẩn bị.
"Đầu ngón tay út kia của cưng có thể so được với lão công sao?" Thế Huân dùng cả ngón tay luồn vào bên trong kiểm tra, đúng như dự đoán nghe thấy Lộc Hàm rên rỉ: "Đau không?"
"... Đau." Lộc Hàm ôm cổ hắn, cùng hắn mặt đụng mặt: "Nhưng mà tớ yêu thích, lão công lại làm đau thêm một chút...!"
"Phát tao rồi đúng không?" May là vừa rồi mới bắn một lần, bằng không Thế Huân sợ bản thân mình nhịn không được mà liều mạng đâm vào luôn rồi, nên mau chóng chuẩn bị để khi đi vào không bị rách.
Một ngón tay biến thành hai ngón, dưới sự trợ giúp của thuốc bôi trơn và dâm thủy, công việc mở rộng rất là thuận lợi. Lỗ nhỏ của Lộc Hàm không ngừng co rút lại, khoái cảm từng làn từng làn hội tụ xuống bụng dưới, từ bên trong côn th*t lan ra bên ngoài.
"A... A...! Lão công... Lão công..."
Bên trong cái mông đã rất lâu rồi không bị kích thích qua như vậy, Thế Huân làm so với mình làm, quả nhiên là khác biệt một trời một vực. Thế Huân dùng đầu ngón tay cũng có thể chơi cậu đến bắn ra.
Duỗi đầu lưỡi liếm dịch thể bắn lên trên bụng cậu, Thế Huân lập tức cùng cậu hôn môi: "Bảo bối nhi, ai ăn ngon?"
Lộc Hàm quấn lấy đầu lưỡi của hắn không muốn thả ra: "A... Đều ngon... ưm...!" Một cái tay khác dời xuống mò phân thân của Thế Huân, muốn nhanh chóng làm nó phình to trở lại.
Thế Huân một bên dùng tay ma sát côn th*t của cậu, một bên tiếp tục khai thác hậu huyệt của cậu. Cửa vào đã mềm mại, thật giống như động vật nhỏ ngủ say đã tỉnh dậy, mấp máy cái miệng nhỏ đòi đồ ăn.
"Bảo bối nhi, cởi quần áo ra."
Cổ tay trái của Lộc Hàm còn bị nẹp nên trong thời gian ngắn không làm gì được, chỉ có tay phải là còn thuận tiện. Thế Huân một tay làm mông cậu, một tay chống đỡ ở bên người cậu, cũng không cách nào giúp cậu cởi đồ.
Lộc Hàm nghe lời mà bắt đầu mở nút áo, không mở được còn tự mình sốt ruột. Cỡi xong mở rộng vạt áo ra toàn bộ, lộ ra bộ ngực gấp gáp phập phồng.
Cảm giác được môi lưỡi của Thế Huân đang ngậm đầu nhũ liếm láp, Lộc Hàm thoải mái trầm thấp gọi ra.
Nghe thấy cậu ở dưới thân mình không ngừng rên rĩ, thịt huyệt lại không ngừng cắn ngón tay hắn, Thế Huân cũng không nhịn được nữa.
Đứng thẳng lưng lên, đỡ lấy côn th*t lần thứ hai cương cứng chậm rãi tiến công vào bên trong hậu huyệt của cậu.
CHƯƠNG 31: Play – Bệnh viện (2)
Lộc Hàm theo động tác thâm nhập của cái côn th*t kia mà phát ra một thét dài rên rỉ.
Đau, nhưng mà cơn đau này làm cho cậu quá nhung nhớ.
Thế Huân tạm thời không nhúc nhích, nhìn bộ dạng bởi vì mình xen vào mà thở dốc của cậu, vỗ về vật giữa hai chân.
"Bảo bối nhi có phải là muốn cây này lắm rồi không...?"
Lộc Hàm "Ừ" gật đầu.
"Đến, chào hỏi." Thế Huân nhẹ đâm một chút.
"A...!" Cả người Lộc Hàm cũng như bị kéo ra: "Lão công...!"
"Ở đây."
Thế Huân lại đâm một phát, Lộc Hàm liền dựa theo động tác đâm đâm không ngừng của hắn mà nhỏ giọng gọi dâm.
Ăn vào toàn bộ côn th*t thô to, dâm huyệt nhăn nheo cũng bị căng ra. Vô luận rút ra hay là chen vào, cũng phảng phất lưu luyến không rời mà cắn chặt cán gậy, theo động tác của nó mà không ngừng phun ra nuốt vào.
Thế Huân bỏ ra chút thời gian cuối cùng để đâm dâm huyệt cho mềm nhũn.
"Bảo bối nhi, lão công đến một lần nữa làm rộng tiểu dâm huyệt của cưng đây."
Phạm vi ra vào của côn th*t trong huyệt động gia tăng, Lộc Hàm vừa kích động vừa hưng phấn, loại khoái cảm đã lâu mới về kia, quả thực là bất cứ chỗ nào trong vách tràng ma sát với côn th*t của Thế Huân cũng truyền đến không ngừng.
"Ừm... Lão công làm đi... Lão công... Thật thoải mái..."
Thế Huân liều mạng đè nén ham muốn kích động cuồng xuyên, thông đạo nhỏ trượt trượt ấm áp, tràn ngập co dãn kia, chặt chẽ hút chặt côn th*t, cảm giác đó thật sự là quá tuyệt vời.
"Đã lâu không ăn côn th*t của lão công, có phải là nó không còn nhận ra tôi nữa không, hả?"
Thế Huân xuyên đến cùng, ở bên trong đánh vòng mài ép.
Ở trong đó rất hẹp, đầu đỉnh khổng lồ và cán trụ đã chiếm cứ toàn bộ, khẽ động một chút đã đỉnh đến bốn Lộc tám hướng đều ăn không tiêu. Lộc Hàm cảm giác trong bụng bị một cây gậy thô nóng đâm, đâm vào nơi đó, mỗi một chuyển động dù chỉ thật nhỏ cũng làm cho bụng run rẫy từng đợt.
"A a nhận ra... Nhận ra...!"
Bị Thế Huân mài đến dâm thủy chảy xuống không ngừng, bờ mông của Lộc Hàm lập tức ướt đẫm.
Đâm xuyên càng ngày càng thuận lợi, Thế Huân quyết định không nhẫn nại thêm nữa, hắn muốn mạnh mẽ đâm vào bên trong hậu huyệt của Lộc Hàm, rồi bắn thẳng vào trong người cậu.
"Bảo bối nhi. " Vuốt ve Lộc Hàm co rút lại dưới thân: "Trước hết để cho lão công làm một pháo đã."
Lộc Hàm vươn tay đi mò cái gốc rễ đang ở bên trong cậu kia: "... Làm đi."
Cơ bản cậu cũng không thể nói ra từ không.
Thân dưới Thế Huân như lắp thêm một cái môtơ, không có một chút kỹ xảo nào mà chỉ đâm xuyên thuần túy, đâm đến nỗi Lộc Hàm cảm thấy nội tạng cũng bị lệch vị trí.
Bị lâu không gặp đường ruột ấm áp vây quanh, Thế Huân trực tiếp hóa thân thành cầm thú. Hai tay ngắt lấy eo cậu, mỗi một lần đâm vào đều khiến cho Lộc Hàm trượt trên giường một đoạn, sau đó lại bị hắn kéo về.
Sau đó Lộc Hàm sẽ kinh hô một tiếng, rồi không còn thanh âm gì nữa.
Cắn quần áo một chút, đầu óc trống rỗng. Hai mắt trừng lên trần nhà, mà tầm nhìn vẫn luôn lay động nên không thể nhìn rõ, nước mắt trên khóe cũng không ngừng lăn xuống.
Không ngừng nghỉ chút nào mà va chạm, cái côn th*t kia vẫn mạnh mẽ tiến công, quấy nhiễu làm lục phủ ngũ tạng cũng không được bình an, làm cho toàn bộ nửa người dưới của cậu như không giống là của mình.
Cảm giác đau đớn, khoái cảm, cảm giác mê đắm, cảm giác hạnh phúc vì được Thế Huân lấp đầy, cảm giác hưng phấn, cảm giác thỏa mãn.
Trước khi Thế Huân bắn mạnh vào bên trong, cậu cũng không phát hiện được mình đã bắn trước.
Thế Huân cúi người, rút góc áo từ trong miệng Lộc Hàm ra.
Lộc Hàm lầm bầm gọi "Lão công, lão công", Thế Huân một bên đáp lại một bên liếm khóe mắt ẩm ướt của cậu.
Cả hai ôm lấy nhau ngã lên trên giường, hai chân Lộc Hàm kẹp chặt một chân Thế Huân vào giữa, cả người không chỗ nào là không run rẩy. Thế Huân nâng cái mông cậu rồi nhấc người lên, hai người miệng đối miệng mà hôn nhau.
Đôi môi của Lộc Hàm cũng đang run rẩy.
"Tôi làm bảo bối nhi đến choáng váng." Thế Huân nắm cái mông thịt của cậu, đã lâu không ngắt, nhớ muốn phát điên.
"Ừm..." Không quản nói cái gì, Lộc Hàm đều "Ừ" hết.
"Bảo bối nhi chớ ngủ, tiểu dâm đãng của lão công còn chưa trở lại đây, không ăn côn th*t của lão công à?"
"Ăn..."
Lộc Hàm vươn tay sờ mó côn th*t mới rút ra từ trong thân thể mình, trơn tuồn tuột mang theo dịch thể và dâm thủy, nửa mềm nửa cứng đụng vào bụng cậu.
"Lập tức cho cưng ăn, không muốn ăn cũng không được."
Thế Huân cuối cùng cũng lột cái áo vướng bận trên người cậu xuống, dọc theo xương quai xanh hôn nửa thân trên từng cái một.
"Bảo bối nhi, nghĩ xem lát nữa muốn làm công xuyên như thế nào?"
"Ừm... Xuyên thế nào...?"
Đã lâu không có làm, vừa làm đã rất cuồng bạo, Lộc Hàm cũng bị đâm cho bối rối, nửa ngày không phản ứng kịp.
Thế Huân một bên hôn một bên mò toàn thân, mỗi mỗi góc nhỏ đều âu yếm một lần. Lộc Hàm mềm nhũn giống như tiểu bạch thỏ, mò chỗ nào chỗ đó đều nỗi phản ứng, hận không thể toàn thân đều là điểm mẫn cảm.
"Cưng muốn lão công đâm sao thì lão công đâm như vậy." Bàn tay lại trượt ra phía sau, đầu ngón tay luồn vào bên trong dâm huyệt: "Điểm G của bảo bối nhi."
"A! Ưm.ưm ưm... ừ... Lão công...!"
Điểm G mềm yếu bị đâm làm bên trong hậu huyệt trào ra khoải cảm, giống như dòng điện mà truyền lên cột sống. Lộc Hàm thấp giọng dâm đãng rên rỉ, vật nhỏ mềm nhũn giữa hai châm phun ra niêm dịch đều nhỏ hết lên đùi Thế Huân.
"Nói nha." Ngón tay bỏ thêm chút lực. Thế Huân biết được cậu không thể nào chịu nỗi, đã sắp đạt đến giới hạn rồi.
"A a a a a a muốn a a a a a lão công... Từ sau đi vào..."
Lộc Hàm sảng khoái đến mức đầu lưỡi cũng duỗi ra.
"Được thôi, sẽ từ sau đi vào như lời bảo bối nhi" Thế Huân liếm tai cậu: "Tối nay lão công phải đâm đến khi tiểu mẫu cẩu trở về!"
Cái chân bị kẹp của Thế Huân kia vừa thoáng nhấc lên, cái mông của Lộc Hàm cũng lên theo.
"A lão công "
Lộc Hàm không nhịn được, tiểu dâm huyệt co rút lại hút chặt ngón tay của hắn, Thế Huân mạnh mẽ hút một bên núm vú của cậu: "Thiếu thao!"
Vươn mình hạ độ cao của giường bệnh xuống, để cho nửa thân trên của cậu úp sấp trên giường, còn nửa thân dưới đặt trên sàn nhà.
Lộc Hàm lẳng lặng nằm úp sấp, cảm nhận được bàn tay to của Thế Huân đang vuốt ve xoa nắn qua lại cái mông của cậu, sau đó ngón tay cái đè lên mép dâm huyệt, đẩy mông thịt ra.
"Ưm!"
Quy đầu đi vào, côn th*t đi vào... Một nửa. Lộc Hàm phát ra giọng mũi sung sướng.
"A... A... Lão công..."
côn th*t mạch lạc sát qua cửa vào dâm huyệt, ma sát làm cho cậu kinh hồn bạt vía, miệng khô lưỡi khô. Nhưng mà vì sao lại không chịu tiến vào cả cây?
Thế Huân dùng nửa khúc côn th*t mài dâm huyệt của cậu, chầm chập xuyên vào, chầm chậm đẩy đưa. Lộc Hàm quả thực vội muốn chết được!
"Lão công... Nhanh lên một chút..."
"Được thôi, nhanh lên một chút!"
Thế Huân tăng nhanh tốc độ, nhưng vẫn chỉ nửa khúc, bên trong mông Lộc Hàm ngứa ngáy, khó chịu không chịu được.
"Ừm... Lão công... Sâu hơn chút... Đi vào toàn bộ..."
"Được rồi, đi vào toàn bộ, tất cả lão công đều nghe lời cưng."
Thế Huân vùi toàn bộ côn th*t vào. Cái mông được lấp đầy, Lộc Hàm thỏa mãn muốn chết.
Nhưng mà lại không vừa lòng về tốc độ.
"Lão công, lão công...! Nhanh hơn chút nữa..."
Thế Huân rút toàn bộ côn th*t ra, cúi người hỏi cậu: "Bảo bối nhi, nói toàn bộ."
Lộc Hàm gấp đến độ lấy cái mông cọ vào người hắn: "Nhanh hơn nữa... Sâu hơn... Cầu lão công... Dùng sức đâm... Tớ, tớ..."
"Tớ cái gì nào?"
"Tớ muốn cậu... Lão công..." Tuy rằng là cả hai bên đều tình nguyện, nhưng mà vẫn rất mắc cỡ, rất xấu hổ. Lộc Hàm dán vào lỗ tai của Thế Huân nhàng thổi khí: "Của lão công... Tiểu mẫu cẩu..."
"Được ——" Thế Huân trả lời cũng rất nhẹ nhàng.
Sau đó không chút lưu tình cắm vào cái mông "tiểu mẫu cẩu" của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top