CHƯƠNG 25: Không thể bị gã làm

Trần Đức muốn giở trò với cậu ngay trong xe, Lộc Hàm liều mạng giãy giụa tránh né, bị Trần Đức đánh mấy quyền mới yên lặng.

"Ca, đừng làm trong xe, đoạn này rất nhiều người, sợ bị người ta nhìn ra."

Lái xe là tên tiểu mao đầu, tiểu đệ trong sửa chữa xưởng, chưa từng làm việc này, thoạt nhìn hơi sốt sắng.

Ý chỉ mấy thiếu niên choai choai.

Trần Đức "Phi" một tiếng: "Lái xe của mày đi!"

Nhìn Lộc Hàm đau đến co lại thành một đoàn, Trần Đức hơi mất hứng thú: "Chờ đến nơi, ông đây sẽ làm chết mày!"

Hiện tại đã làm đến mức độ này, trong lòng gã cũng có chút bồn chồn. Nhưng mà nghĩ tới bị Thế Huân đánh đau, gã không thể nuốt trôi cục giận này

Gã muốn làm Lộc Hàm, thuần túy là bị dục hỏa cùng ác khí làm đầu óc choáng váng, lâm thời nảy sinh lòng tham.

Thế Huân cũng từng mang theo một đứa con gái khác đến sửa chữa xưởng, tới một lần rồi lại ngại phiền, sau đó không mang theo nữa. Nào giống Lộc Hàm, lần nào cũng mang theo, thiếu một cái liếc mắt nhìn cũng không được.
Nhìn hai người bọn họ ở trong góc mò vô cùng cao hứng, Trần Đức cũng cảm thấy mới mẻ: Hiện tại lưu hành làm đàn ông?

Đặc biệt là Tiểu Ngọc, nhìn bộ dạng lớn lên nhất định là kẻ nằm dưới.

Nhưng mà đâm đàn ông thì có gì hay ho? Không có ngực to, không có tiểu ép sát, trên người có gì mình cũng có đó, nhìn không buồn nôn hả?

Ít nhất Thế Huân nhìn không cảm thấy buồn nôn, lại còn rất thích thú.

Bởi vì Lộc Hàm lớn lên rất dễ nhìn.

Trắng nõn nà, hướng nội nhát gan, như một con thỏ nhỏ, động một chút là bị Thế Huân làm cho khóc lên, còn không dám tức giận. Phía sau cánh cửa đóng kín bị Thế Huân làm đến cao trào, ư a a rên rĩ trong cổ họng kia, trêu chọc Trần Đức khiến gã cứng lên tại chỗ.

Rất lâu rồi Trần Đức chưa đánh một pháo.

Đừng nói là nam, bên cạnh gã ngay cả một đứa con gái cũng không có. Dung mạo không dễ nhìn, còn là một gã sửa xe, ai thèm để ý?

Tìm tiểu thư ít nhất cũng phải hạng ba.

Chỉ gái dâm.

Mẹ hắn đây dục hỏa vừa lên, không tìm một cái động để đâm xuyên cắm xuống sao có thể chịu được?

Nên gã bắt đầu chú ý đến Lộc Hàm.

Không phải là gã không chú ý đến Tiểu Ngọc, nhưng Tiểu Ngọc lại không thèm phản ứng lại với gã. Lại nói thêm Tiểu Ngọc là do Nghệ Hưng mang tới, gã cũng không dám động vào.

Lộc Hàm thì không giống như vậy.

Lần nào đi cùng Thế Huân đều bày ra khuôn mặt bất đắc dĩ, rõ ràng cho thấy bị ép buộc. Nghĩ đến Thế Huân cũng là cảm thấy mới mẻ, qua mấy ngày chán cũng vứt đi mà thôi.

Lộc Hàm vừa nhìn đã biết là tên nhát gan, rất dễ thao túng, đối với nó hơi tốt một chút, lại hù dọa một chút, còn không phải là tóm được vào tay sao? Hiện tại số lần gặp mặt của bọn họ cũng nhiều hơn, Lộc Hàm cũng không đề phòng gì với gã. Chỉ là ở sửa chữa xưởng Thế Huân trông coi chặt chẽ quá, Trần Đức cũng không tiện mà hành động.

Không nghĩ tới, rất nhanh đã có cơ hội.

Ngày đó, vốn là Thế Huân cũng muốn đến xưởng sửa chữa, thuận tiện lấy xe luôn. Kết quả lại bị mẹ hắn chụp xuống coi hàng, Nghệ Hưng gọi điện thoại tới nhờ Trần Đức đưa môtô qua giùm.

Trước có chút chuyện không vui với Thế Huân, Nghệ Hưng nghe thấy được, không nhẹ không nặng dạy bảo gã một trận.

"Lão Trần, Thế Huân là người như thế nào tôi đây biết rõ hơn cậu, có mấy lời, đi qua não một chút rồi hãy phun ra."

Gã liên tục nói "Đùa giỡn, đùa giỡn thôi", bảo đảm sau này sẽ không tùy tiện nói nữa —— nhưng mà cơn giận này, cũng chỉ miễn cưỡng đè xuống mà thôi.
Mẹ kiếp, đùa không được à? Hai anh em từng người một hạ nhục gã, một câu bậc thang cũng không hạ xuống. Đừng nói là Nghệ Hưng, ngay cả Thế Huân, tận tâm tận lực, tận tay dạy kỹ thuật cho hắn, con mẹ nó nói đùa một chút cũng không cho nói?

Càng nghĩ càng tức, Trần Đức còn phải ngóng ngóng mà đưa môtô đến cho người ta. Nghệ Hưng nói, không muốn bởi vì chuyện này mà huyên náo không vui, tính tình của Thế Huân rất thẳng, cậu nhẹ nhàng xin lỗi để vuốt xuôi lông cho nó.

Thao con mẹ nó! Thực sự là hướng về anh em ruột! Sao không nói là vuốt thuận lông cho ông đây này?!

Trần Đức một hơi lấp lấy, trong lòng rất không thoải mái.

Môtô đưa tới, Thế Huân cũng nên đi ra ngoài, mặc một cái áo khoác rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại, trước khi đóng còn lưu luyến không rời liếc nhìn về phía giường một cái.

Nhận lấy chìa khóa rồi đặt lên bàn: "Ca, không thể mời anh ngồi một lát, em chuẩn bị đi ra ngoài rồi."

Chỉ chớp mắt, trong đầu Trần Đức như có điện xẹt qua, gã có một chủ ý.

"Không ngồi cũng được, ca đi nhờ nhà vệ sinh một chút, rồi lập tức trở về nhà máy đây."

Mẹ của Thế Huân ở dưới lầu lại rống lên "Thằng nhóc con sao còn chưa cút xuống dưới đây xem cửa hàng, không có người giao hàng nữa đấy", Thế Huân "hừ" một tiếng.

"Tiểu Ngô, cậu nhanh đi đi, chớ chờ anh, anh đi về sẽ đóng cửa lại cho cậu." Trần Đức tiến vào nhà vệ sinh "Lát nữa cậu sẽ trở về hả?"

Thế Huân muốn chờ một lát, bất đắc dĩ bà mẹ của hắn tiếng sau rống còn gấp hơn tiếng trước: "Được, vậy em đi xuống trước."

Âm thanh bước chân của hắn càng đi càng xa.

Trần Đức từ trong nhà vệ sinh đi ra, lặng lẽ vặn mở cửa phòng ngủ: Quả nhiên, Lộc Hàm đang ngủ ngon lành ở bên trong.

Khuôn mặt nhỏ hồng, tay chân trắng nõn cũng lộ bên ngoài, một mặt vô tri vô giác.

Dục hỏa của Trần Đức đột nhiên tăng mạnh. Trong đầu nổ rầm rầm, hận không thể lập tức đè Lộc Hàm lên trên giường mà làm, làm cho cậu chết đi sống lại để cho cây gậy của mình được thư sướng, cũng để giải tỏa được cơn giận này.

Con mẹ nó mày không cho tao bậc thang đi xuống, vậy thì ông đây làm vợ của mày coi như là huề nhau.

Gã cũng sợ Lộc Hàm không vui, lại hét to lên, giống như bản thân bị gã cưỡng dâm nữa.

Cưỡng dâm và thông dâm, kém một chữ, nhưng tính chất lại hơn kém nhau rất nhiều.

Gã không có can đảm để phạm tội đó.

Đầu hơi chuyển, móc điện thoại di động ra sửa lại vài chữ:

Trần Đức: Ca muốn thử tức phụ của cậu một chút

Thế Huân: Ca muốn chơi sao thì cứ chơi như vậy.

Trần Đức: Nó không vui thì làm sao?

Thế Huân: Dám, trở về sẽ đánh.

Đối thoại vẫn là nguyên văn, nhưng gã đối tên của người trong đối thoại đó thành Thế Huân.

"Tức phụ nhi" trong miệng của người anh em này —— là sơn trại PS4 của hắn, là trò chơi dâm. Đĩa video trò chơi bỏ vào lại đọc không được, biện pháp duy nhất là phải vỗ vỗ đập một cái

Đây là ám hiệu trung gian, biến thành người khác ai cũng không hiểu.

Trần Đức thay đổi tên, toàn bộ liền biến thành "Thế Huân nói Lộc Hàm tùy tiện cho anh làm, nó không vui em trở về sẽ đánh" —— Lộc Hàm bị hắn dọa cho sửng sốt một chút, sao có thể chú ý được là "Nó" chứ không phải "Hắn"?

Coi như có chú ý, cũng có có thể nói là sai lỗi chính tả.

Trần Đức lúc này quả thực là đã đạt tới thông minh đỉnh cao nhất trong cuộc đời gã, tự gã cũng cảm thấy được mình thông minh đến mức không có từ nào để diễn tả lại được.

Sau đó lại dụ dỗ Lộc Hàm đừng nói lộ ra hết, anh em nghe theo, em dâu cứ làm. Thật đẹp!

Chính là không nghĩ tới Thế Huân lại trở về nhanh như vậy

Gã làm sao biết, Thế Huân nghĩ muốn đi đưa hàng, vẫn là trở về lấy chìa khóa môtô đi cho tiện.

Gã bị đánh một cú đấm này, phân thân lúc đó cũng mềm nhũn xuống.

Liên tục lăn lộn ra cửa, Trần Đức quyết định trước tiên phải nhanh chóng gọi điện cho Nghệ Hưng, nói Lộc Hàm thừa dịp Thế Huân không ở đó, thấy gã có mặt nên muốn câu dẫn gã, Thế Huân về tới liền hiểu lầm.

Chỉ tay lên trời mà phát thệ: Trần Đức gã không phải là loại người đi làm vợ của anh em như vậy, đều là tiểu bạch kiểm kia tự mình phát tao.

Trần Đức nghĩ thầm, Nghệ Hưng vẫn luôn liền không thích Thế Huân làm đàn ông, có thể quản nhưng lại không quản được, nhưng chắc lại có thành kiến rất lớn với Lộc Hàm đây.

Dù ngày sau có đối chất lại, Lộc Hàm muốn lấy đối thoại đó làm chứng, cứ một mực chắc chắn gã không biết, là cậu ta tự nói bừa!

Cứ cho là Thế Huân không tin hoàn toàn, nhưng cũng sẽ hoài nghi Lộc Hàm.

Trần Đức lại không nghĩ tới, Thế Huân căn bản không hỏi một tiếng, vọt vào sửa chữa xưởng không nói hai lời liền lôi gã ra sửa chữa một trận.

Thao con mẹ hắn! Ở trước mặt tất cả mọi người, lại đánh gã không ra thứ gì!

Mấy thằng nhóc trong xưởng kia con mẹ nó toàn là người giấy, đôi mắt Thế Huân đỏ lên làm cho bọn họ sợ hãi, không một người dám đứng ra can ngăn.

Trần Đức sờ sờ khóe mắt ứ máu, đau đến nhe răng nhếch miệng.

Mỗi thù này với Thế Huân đã là nút kết, trừ phi mình làm thằng vợ của Thế Huân một trận, còn không thì không có cơ hội nào để giải hòa nữa.

Phi! Bằng cái gì phải giải hòa với nó! Nó là cái thá gì?! Còn không phải là do gã nể mặt mũi của Nghệ Hưng sao?

Trần Đức không sợ Thế Huân, nhưng gã sợ Nghệ Hưng.

Nghệ Hưng ở thành thị này kinh doanh không lớn không nhỏ đã mấy năm, từ nhỏ làm lớn lên, bây giờ cũng không khác gì một con rắn độc. Cái nhà xưởng nhỏ của Trần Đức này, chủ nhân thật sự cũng là Nghệ Hưng, gã bất quá chỉ là một người làm công, chỗ khác biệt so với đám người làm kia là cuối năm lại được chia thêm một ít hoa hồng.

Chỉ cần Nghệ Hưng nói không muốn cho gã được sống yên ổn, gã đành phải cuốn gói rời đi. Đừng nói là cái xưởng này, toàn bộ trong thành cũng đừng mong có chỗ chứa chấp gã.

Thế Huân dù có thể nào đi nữa gã cũng không dám đụng, vậy cơn giận này phải làm sao? Tính lên người ai?

Lộc Hàm chứ còn ai nữa!

Quan hệ giữa Thế Huân và Lộc Hàm rất mỏng manh như những gì gã nghĩ. Gã cố ý nhìn chăm chú chừng mấy ngày, xác định hai người bọn họ tan vỡ không còn liên lạc gì nữa, lúc này mới dám đi tóm Lộc Hàm.

Cũng đã đến mức này, cứ coi như sau này Thế Huân biết gã đã làm Lộc Hàm, cũng không đạo lý gì mà oán gã! Mày không làm thì để cho người khác làm? Gã cũng không tin Lộc Hàm còn có thể khóc lóc trở về tìm Thế Huân mong hợp lại, Thế Huân còn có thể muốn cậu ta nữa sao?

Nói nữa, vạn nhất gã làm cho Lộc Hàm sảng khoái, lại tình nguyện cùng gã thì sao?

Mang theo tâm tư xấu xa này, Trần Đức một đường chở Lộc Hàm đến tòa nhà hoang.

Vốn là muốn làm một tòa bách hóa, nhưng đáng tiếc sau khi khai trương tài chính lại không theo kịp. Ngừng đến mấy năm, bán cũng bán không được, mùa hè có rất nhiều người lang thang đến đây trú tạm.

Đã sắp đến mùa đông, quá lạnh, mấy thằng đàn ông lang thang đấy cũng biến mất.

Trần Đức tìm cái góc vứt Lộc Hàm xuống đất, đá một cước:

"Cưng hãy thành thật một chút, ca còn có thể nương tay một chút, mà không biết phân biệt phải trái, đừng trách tao không khách khí."

Lộc Hàm mặt dán vào mặt đất lạnh lẽo bẩn thỉu, khom người xuống thở dốc.

"Này, tiểu đáng thương." Trần Đức nhấc cậu lên, xoa xoa bụi bặm trên mặt: "Cưng nghe lời một chút, ca sẽ không đánh cưng. Cưng nói đi, Thế Huân cũng không cần cưng nữa, cưng có cùng ai cũng đâu có sao, đúng không?"

Lộc Hàm gật đầu một cái.

Cậu yên lặng, không dám làm bất cứ động tác nhỏ nào.

Trần Đức thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy Lộc Hàm quả nhiên là tên nhát gan, sớm biết thế đánh thêm mấy lần là được, tội gì phí sức nói nhiều?

"Trần ca, Trần ca! Điện thoại của nó vang lên!"

Một thằng đi theo lấy điện thoại trong túi của Lộc Hàm ra, đưa cho Trần Đức. Trần Đức liếc mắt nhìn, lại đưa cho Lộc Hàm xem.

Lão công.

"Sao vậy, tiếp không?" Trần Đức cười: "Lão công? Hai đứa mày cũng thật là có tình thú."

Lộc Hàm kinh ngạc mà nhìn hồi lâu, lắc đầu một cái.

"Ngoan "

Coi như là cậu muốn tiếp, Trần Đức cũng không nhận làm gì. Cầm điện thoại ấn một cái, trực tiếp tắt máy.

Thằng em bên kia lại lục lọi bóp của Lộc Hàm: "Mẹ nó, Trần ca! Nó thật sự là tên có tiền!"

Bên trong ví tiền có đặt một tờ Mao gia gia màu đỏ, còn có mười mấy tờ khác. Có hai tấm thẻ, cha mẹ cậu mỗi người đưa cho một cái thẻ tín dụng tùy tiện mà tiêu sài.

Này phải đặt lên trên người của một người trưởng thành mới đúng, nhưng mà Lộc Hàm còn là một học sinh cấp ba đấy.

"Đừng lật cái phân thân gì nữa, trả lại con mẹ nó tao thèm chút tiền kia?" Trần Đức mắng.

Gã muốn làm cái mông của Lộc Hàm, chứ không phải giựt tiền.

"Cho... Cho bọn họ đi." Lộc Hàm run rẩy nói.

Trần Đức vui vẻ một chút, ôi chao? Đây là lấy lòng đó hả?

Không đợi Trần Đức nói có được hay không, bọn đàn em đã lấy vài tờ nhét vào túi, còn chôm luôn một tấm thẻ.

"Tiểu Lộc, hôn nhẹ ca cái nào" Trần Đức đem miệng hướng về phía mặt Lộc Hàm.

Đầu Lộc Hàm co rụt lại "Tay..."

"Muốn mở tay ra, hừ." Trần Đức sờ sờ khuôn mặt của cậu: "Cũng không được chạy, ca sẽ tức giận."

Lộc Hàm liền gật đầu.

"Trước tiên cưng phải liếm liếm ca cái đã, liếm cho ca thấy vui, ca sẽ thả cưng ra." Trần Đức đứng lên mở thắt lưng quần ra, hướng phía sau gọi: "Hai đứa mày cách ông đây xa một chút!"

Lộc Hàm theo dõi lão nhị xấu xí lộ ra của gã, dịch về phía trước một chút.

Nhìn khuôn miệng nhỏ nhắn kia chậm rãi mở ra, nhích lại gần côn th*t của mình, Trần Đức phát ra những tiếng thở dốc đầy hưng phấn.

Lộc Hàm cắn một cái.
Trong tòa nhà trống trãi bỏ hoang, chợt vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết của một gã đàn ông.

"Trần ca! Trần ca! Tôi con mẹ hắn làm gì bây giờ!"

Hai tên đàn em chưa từng gặp qua chuyện như vậy, không biết phải ra tay từ chỗ nào. Đành đấm đá lên người Lộc Hàm, nhưng Lộc Hàm hơi động, Trần Đức lại gào gào thét lên.

"Fuck your mother! Há miệng ra cho ông!!!"

Lộc Hàm phảng phất như đã hạ quyết tâm cắn rụng cái vật này xuống, có chết cũng không hé miệng.

"Bọn mày con mẹ nó nghĩ biện pháp nhanh lên một chút!!!" Trần Đức nước mắt cũng bị đau mà chảy ra ngoài.

Hai tên đàn em gấp đến độ xoay quanh, từ bên trong góc xách ra cái mộc côn, đập một phát chào hỏi lên đầu Lộc Hàm.

Đầu Lộc Hàm "bộp" một tiếng, rồi trống rỗng.

Không thể bị gã làm.

Một chỉ một ngón tay cũng không thể để cho gã chạm vào.

Coi như bị đánh chết cũng không được.

Thế Huân... Thế Huân sẽ tức giận, Thế Huân vừa giận, sẽ không cần cậu nữa.

Trong nháy mắt ngã xuống đất, rất nhiều ký ức hiệm lên, giống như ngựa chạy vừa ngắn ngủi nhưng lại rất rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top