CHƯƠNG 23: Trước giường không phải là lão công?!
Trên toàn bộ con đường về nhà Lộc Hàm đều lui về một góc hóa trang như mình không hề tồn tại, Thế Huân cũng mặc kệ này nọ, cười toe toét ôm cậu nên nói cái gì thì nói cái đó.
Nghệ Hưng nhìn cái bộ dạng đáng ghét kia của hắn, muốn một chân đạp hắn rớt xuống xe cho rồi.
Vừa tới nhà, Lộc Hàm đã chạy nhanh vào phòng vệ sinh, một phát cởi quần xuống: Quần lót lại ướt rồi.
Thế Huân từ phía sau đuổi tới: "Bảo bối nhi, cởi hết đi, để trần để truồng tối thuận tiện hơn."
Lộc Hàm rất muốn cầm lấy cái quần lót ném thẳng vào mặt hắn.
Thế Huân một khi đã muốn làm thì không thèm nghĩ ngợi gì nhiều nữa, trực tiếp động thủ. Đi lên lột hết quần áo của Lộc Hàm, rồi khiêng lên vai quẹo vào phòng ngủ.
Nhà Thế Huân là một nhà hai phòng phổ thông, một phòng ngủ chính, một phòng khách nhỏ, cộng thêm nhà bếp cùng phòng vệ sinh.
Gộp lại còn không lớn bằng 1/3 nhà Lộc Hàm.
Ban ngày, Ngô mẹ hầu như không có ở đây, buổi tối trở về ăn một bữa cơm, rồi lại trở lại cửa hàng tiện lợi mãi cho đến khi đóng cửa.
Cho nên toàn bộ căn nhà được coi như là thiên hạ của Thế Huân, đóng cửa một cái, hắn có thể thoải mái làm khắp căn phòng.
"Chờ một lát... Dì trở về thì phải làm sao...!"
Nửa thân dưới của Lộc Hàm đã bị trần trường bại lộ ra ngoài, gấp đến độ tay chân cũng duỗi thẳng.
"Mẹ tôi hôm nay đến chỗ bà nội ăn cơm." Thế Huân đẩy cậu về giường một chút, bắt đầu cởi quần áo: "Trở về sẽ trực tiếp đến cửa hàng."
Nghĩa bóng, đừng giãy giụa, thoải mái kêu gọi đi bảo bối nhi.
Hai, ba phát đã lột sạch tất cả, Thế Huân đưa hạ thân lại kề sát với cái mông của Lộc Hàm: "Bảo bối nhi, nơi này của cưng vẫn còn vô cùng ẩm ướt đây này, lão công trực tiếp cắm vào có được hay không?"
Không biết lão nhị đã cứng lên từ lúc nào, mài mài vào bên trong đùi của Lộc Hàm.
Lộc Hàm theo bản năng kẹp chân lại, để cho hắn mài mài thoải mái một chút. Thế Huân cọ bao tinh hoàn của cậu tới tới lui lui, đè ép qua lại hai viên bi kia, làm cho Lộc Hàm giống như là đang cỡi ngựa: "Mài đau "bi" quá".
Thế Huân cũng không vội đâm vào, ôm Lộc Hàm lên giường hảo hảo âu yếm cậu một phen.
Hắn rất ít khi chơi trò chơi để khởi động bầu không khí làm tình, Lộc Hàm cảm thấy rất mới mẻ cũng rất được lợi. Tay Thế Huân rất lớn, Lộc Hàm đã từng thấy hắn dùng một tay cầm quả bóng rổ ngón tay rất dài, khớp xương rất rõ ràng, da ngón tay rất mỏng, mò lên da xúc cảm rất rõ ràng.
Có nhẹ có nặng mà mơn trớn đùi lớn của cậu, cái mông, bụng dưới, lúc mò tới bụng, đôi môi dán vào cần cổ của Lộc Hàm mà hỏi:
"Bảo bối nhi, cưng sinh cho lão công một tiểu bảo bối nha?"
Nói xong còn tự mình cười hì hì, cười vui vẻ đến mức làm Lộc Hàm căm tức một trận.
Muốn có con thì cậu đi làm Trương Lỵ Thuần á! Ngay cả sữa cũng không cần quan tâm!
"Làm nhiều như vậy, sao vẫn chưa hoài thai nhỉ?" Thế Huân hôn tai sau của cậu: "Ừm, tôi biết rồi, là lão công không bắn tới tử cung, lão công lại bắn sâu vào bên trong có được hay không?"
Hắn mò càng ngày càng dâm, nói càng lúc càng hạ lưu, làm cho dâm bên trong cơ thể của Lộc Hàm cũng muốn dâng trào.
"Làm làm cho núm vú lớn lên một chút, sau này còn để cho con bú sữa nữa."
Bàn tay phất qua trước ngực, ngón tay không biết là vô tình hay cố ý đùa bỡn đầu nhũ phấn nộn.
Cơn căm tức bé nhỏ của Lộc Hàm đã sớm bay đi, cả người bị hắn mò làm bên trong như bị lửa đốt. Thế Huân để cho cậu nằm thẳng, nằm lên trên người cậu liếm láp đầu nhũ: "Chưa có con, vậy để lão công hút trước cho vậy."
"A...!"
Hút đến nỗi Lộc Hàm thở dốc từng trận, tiếng rên rĩ phát ra không ngừng, cũng làm cho tiểu côn th*t cứng lên luôn rồi.
Cậu không thể kìm lòng được mà vươn tay tự mò dâm huyệt của mình, Thế Huân nói không sai, bên trong vẫn còn ẩm ướt vô cùng, cửa vào cũng rất là mềm xốp.
"Bảo bối nhi không kịp đợi?" Thế Huân nắm lấy tay cậu, đè lên ngón tay của cậu mà cùng nhau duỗi vào bên trong.
"Ừm... Ưm...nghĩ... Muốn..."
"Vậy thì liếm lão công một chút nha."
Thế Huân ngồi trên giường cuộn chân lại, cự vật trong quần lung lay chào hỏi Lộc Hàm. Lộc Hàm bò đến trước người hắn, nằm nhoài giữa hai chân hé miệng ra.
Cảm nhận được khoang miệng bao quanh, còn có hàm răng nhỏ bởi vì sốt ruột mà lơ đãng sát qua biểu bì, Thế Huân chỉ muốn ấn đầu cậu lại rồi một đường đâm thẳng vào trong cổ họng.
"Bảo bối nhi nghiêng qua một chút."
Lộc Hàm một bên liếm một bên di chuyển tới, cánh tay dài của Thế Huân duỗi ra một cái, ba ba ba vuốt lên mông tròn của cậu.
"Ư ư ư...!"
Đánh một chút đã tự động vểnh cái mông lên, Thế Huân ở nơi riêng tư của cậu mà đùa bỡn trong ngoài một lát, làm cho hậu huyệt nước chảy dầm dề.
Trong mắt Lộc Hàm chứa đầy xuân thủy, gò má nhìn hắn, ánh mắt rõ rõ ràng ràng tỏ vẻ: Lão công, đến làm đi...!
Thế Huân nhe răng nở nụ cười, liếm liếm đôi môi: "Muốn lão công làm hả, vậy thì tự nằm xuống đi!"
Lộc Hàm nghe vậy liền bò vài bước đến đầu giường, hơi nghiêng người nằm úp sấp, một chân cong lên, một tay đẩy mông thịt lộ ra toàn bộ hậu huyệt, quay đầu lại nhìn hắn: "Nằm xong rồi..."
Thế Huân đi lên, chậm rãi bao phủ cậu dưới thân mình.
Có sức thì cứ khóc đi bảo bối nhi!"
Đỡ côn th*t đâm vào tiểu huyệt đang khát cầu, chủ nhân của nó phát ra một tiếng gọi khẽ.
Cửa vào tràn ngập co dãn, hành lang mềm nhẵn căng mịn, đối với côn th*t xâm lấn này tựa hồ vừa yêu vừa hận, dục vọng còn nghênh đón cự vật. Lúc tiến vào thì chèn ép nó, lúc rút ra thì lại ôm chặt.
"Ừm... A... Thật mạnh... Thật mạnh..."
Bên trong đồi mông nỗi lên từng làn sóng khoái cảm, Lộc Hàm vô ý thức mà rên rỉ, tiếng rên rĩ này nhanh chóng bị Thế Huân đâm biến thành kêu gào, gợn sóng khuếch tán thành làn sóng.
"A! A! A! A! A! A a a a ——!"
Cậu bị đâm đến toàn thân hoảng loạn, cái đùi lớn cong lên đã được Thế Huân tiếp quản, hai tay cầm lấy đầu giường cố định thân thể của chính mình.
Lại chỉ có thể bị sức mạnh Thế Huân làm đến mền nệm cũng muốn di chuyển, quả thực như muốn đẩy cậu vào trong ván giường. Mà nệm giường nhăn nheo lại ma sát lên phân thân, vô hình làm tăng thêm cảm giác được bao bọc.
Thế Huân bị âm thanh cậu gọi kích thích, làm càng ngày càng hung mãnh. Lại ngại đâm vào chưa đủ sảng khoái, nên lật cậu lại kéo đến mép giường, còn mình đứng dưới giường tách hai chân cậu ra, lần thứ hai nhắm vào hang nhỏ kia mà công kích mãnh liệt.
"A a a a a!!! Lão công...! Lão công...!"
Hai tay bị Thế Huân cố định lên đỉnh đầu, hai chân Lộc Hàm chặt chẽ cuộn lấy eo Thế Huân, ngay cả đầu ngón chân cũng dùng sức mà ôm lấy.
Bên trong cái mông bị côn th*t kia đâm xuyên cơ hồ muốn bốc cháy, thiêu đốt làm cậu choáng váng quay cuồng. Thế Huân thỉnh thoảng còn kích thích hai núm vú của cậu một chút, cắn vài cái in dấu răng vào. Lộc Hàm không kiên trì được bao lâu đã bị hắn làm bắn.
"Bảo bối nhi quá nhanh. " Thế Huân không quên trêu chọc cậu: "Là quá tao, hay là kỹ thuật của lão công quá tốt, hả?"
Thịt heo bổng dùng sức đâm một cái, đâm đến Lộc Hàm nước mắt chảy ròng.
"Kỹ... Kỹ thuật... Tốt! A a a ——————!!!"
"Tôi cũng nghĩ vậy!" Thế Huân như nghiến răng nghiến lợi đâm mạnh vào mông cậu: "Cây gậy của lão công chuyên trị cái mông dâm đãng!"
Chân của Lộc Hàm lúc bắt đầu còn có sức mà kẹp eo hắn, thời gian dài liền bị làm đến cả người như nhũn ra.
Hai chân rơi xuống bên trong cánh tay của hắn, cùng động tác của hắn lúc ẩn lúc hiện, chỉ có lúc bên trong được bắn vào mới co rúm mấy lần, sau đó sẽ vô lực rủ xuống.
Độ kéo dài của Thế Huân quá hù người, thông thường mỗi một lần đều làm cậu đến khóc khàn cả cổ, đừng nói hai lần, ba lần, vậy cũng chỉ còn nước xin tha.
Bị hắn dằn vặt một đêm, ngày hôm sau Lộc Hàm căn bản không thể bước xuống giường, mệt đến mức ngủ thẳng tận khi mặt trời lên cao.
Gian phòng của Thế Huân rất ấm áp, ổ chăn cũng rất ấm áp, cậu ngủ lộ ra bờ vai cùng cái đùi trần trụi lúc nào cũng không biết.
Trong mơ mơ màng màng cảm giác bị người mò chân, cậu theo phản xạ mà gọi "Lão công", nhưng lại không có người trả lời.
Tay đã hướng lên trên muốn sờ cái mông của cậu.
"Đừng...lấy ra... Mệt..." Một bên oán giận một bên mở mắt ra, Lộc Hàm lại bị dọa cho nhảy dựng lên giường.
Trước giường không phải Thế Huân, là Trần Đức.
"Trần, Trần ca..."
Trần Đức vẫn bày ra bộ dạng cười híp mắt kia, dáng dấp không hề khác biệt gì khi mỗi lần cậu đến xưởng sửa chữa.
Nhưng mà trong lòng Lộc Hàm lại cảnh giác mãnh liệt.
Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây vào lúc này?
Thế Huân không ở trong phòng, sao anh ta có thể vào được?
Người mò mình lúc nãy, là anh ta?
Lộc Hàm quấn mền thật chặt: "Thế Huân đâu...?"
Trần Đức ngồi xuống bên giường: "Đi rồi!"
"Đi, đi? Đi đâu vậy?"
Trần Đức cười mà không nói lời nào.
Mỗi cộng lông tơ trên người Lộc Hàm đều dựng đứng lên, cậu phải nhanh chạy đi.
"Trần ca...Anh ra ngoài một chút đi... Tôi... Muốn thay quần áo..."
Trần Đức không những không đi ra, ngược lại còn chậm rãi đến gần nói:
"Tiểu Lộc, em đừng cùng Thế Huân nữa, cùng Trần ca đi."
Hàm răng của Lộc Hàm cũng bắt đầu run lên.
"Anh có ý gì... Tôi không hiểu lắm..."
Trần Đức vừa cười vừa nói: "Thế Huân đối xử với em không tốt chút nào, anh thấy em cũng không muốn ở cùng nó, có đúng hay không?"
"Không... Không có..."
"Ca là vì muốn tốt cho em, em nói xem, Thế Huân chỉ chơi em, có thể thật lòng đối tốt với em sao."
Lộc Hàm lắc đầu, sẽ không, Thế Huân... Thế Huân không phải chơi cậu... Thế Huân phải..
Thế Huân đối với cậu phải.. Phải gì đây...?
Lộc Hàm, không biết.
Trần Đức cho là cậu trả lời mình, có chút đắc ý: "Em xem bản thân em cũng hiểu được, tiểu tử Thế Huân kia anh còn không biết sao? Trước đây nó đã cùng mấy đứa con gái? Cùng em cũng chỉ là cảm thấy mới mẻ mà thôi."
"Nếu không thì như vậy đi, em với ca thử một chút, xem thử có phải là ca đối xử với em tốt hơn Thế Huân hay không?"
"Anh cũng không nói là Thế Huân đối với người nào cũng không tốt."
"Em đã ở với Thế Huân một thời gian dài, tiếp theo em cùng ca đi."
"Tiểu Lộc... Trước tiên, em làm cho ca sảng khoái một chút có được không?"
Lộc Hàm hoàn hồn nhìn qua, Trần Đức cư nhiên đã mở ra quần, lộ ra thứ đồ chơi kia.
Gã liếm đôi môi khô khốc nhìn Lộc Hàm: "Tiểu Lộc, em giải tỏa cho anh trước đi."
Lộc Hàm dùng sức lui về góc giường, nước mắt cũng bị dọa mà chảy: "Thế Huân... Thế Huân...!"
Trần Đức nắm lấy lão nhị đã cứng lên, không nhanh không chậm nói:
"Chớ gọi nữa, bộ em không biết tại sao nó lại rời đi à? Nó nói, 'Ca muốn chơi ra sao thì cứ chơi như vậy', thật sự, nguyên văn."
Toàn thân Lộc Hàm trở nên lạnh lẽo.
Tôi không tin, Thế Huân sẽ không nói như vậy. Thế Huân... Thế Huân đối với tôi rất tốt...
Trần Đức sợ cậu không tin, móc điện thoại di động ra đưa cho cậu xem:
Trần Đức: Ca muốn thử tức phụ của cậu một chút
Thế Huân: Ca muốn chơi sao thì cứ chơi như vậy.
Trần Đức: Nó không vui thì làm sao?
Thế Huân: Dám, trở về sẽ đánh.
Lộc Hàm cảm thấy bầu trời như đã bị sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top