Chương 10

Lần đầu tiên Lộc Hàm đến muộn, cùng Dương trợ lý bước nhanh vào văn phòng.

Quần lót ướt đẫm dinh dính, tiểu huyệt còn lưu lại cảm giác bị Ngô Thế Huân đâm rất nhanh, toàn thân đều đắm chìm trong dư vị cao trào do chỉ giao (dùng tay), tuy rằng mặt đã được lau khô, nhưng môi còn mùi tinh dịch của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm không kiềm được liếm liếm môi, mùi tinh dịch tiến vào trong miệng, là hương vị của Ngô Thế Huân, làm cho thân thể cậu càng ngày càng nóng, khát vọng được Ngô Thế Huân cưỡng chế xé quần áo của cậu giống như trước, đem cậu áp trên bàn làm việc, không để ý đang là giờ làm việc, mạnh mẽ thao cậu, bắt buộc tiểu huyệt của cậu phải chứa đầy tinh dịch của hắn đi họp, thậm chí ở toilet, phòng họp, nơi nguy hiểm như thang máy cũng cắm vào tiểu huyệt của cậu, trên đùi dính đầy tinh dịch của Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm nheo mắt, biểu tình mê muội, qua tây trang vuốt ve nơi bị Ngô Thế Huân sờ lúc trên tàu điện, tình dục như bị châm lửa, dừng không được động tác với vào trong quần lót, xoa nắn tính khí cương cứng.

"A... A Huân..." Kêu tên nam nhân mình yêu, Lộc Hàm chỉ mới kêu danh tự, chân đã mềm nhũn, cởi thắt lưng, kéo quần xuống, thả ra tính khí trong chiếc quần lót ướt dính, hai tay cùng cầm tính khí xoa bóp, khoái cảm phía trước không thỏa mãn được thân mình đã quen được nam nhân thô bạo cuồng thao, tiểu huyệt phía sau mấp máy theo khoái cảm, Lộc Hàm lấy một cái bút máy từ trong túi, dính đầy tinh dịch của mình, tưởng tượng cái mát xa hình bút máy là côn th*t cương lớn của Ngô Thế Huân, thong thả cắm vào tiểu huyệt cơ khát, đỡ lấy bàn làm việc lắc lư mông chọc ngoáy tiểu huyệt của chính mình.

Bút máy tinh tế căn bản không thể nhồi đủ tiểu huyệt, Lộc Hàm nhớ rõ Ngô Thế Huân đem một cái gậy tẩm quất chạy bằng điện để ở ngăn kéo cuối cùng, cậu chịu đựng khoái cảm do bút máy di động trong tiểu huyệt, cả người run rẩy vươn tay, kéo ra ngăn kéo cuối cùng, quả nhiên dưới đống văn kiện tìm được cái gậy tẩm quất màu đen kia.

Lộc Hàm khó dằn nổi liếm đỉnh gậy tẩm quất, cẩn thận làm ướt món đồ chơi sắp tiến vào tiểu huyệt cậu, đưa gậy ra phía sau, kéo bút máy ra, gậy tẩm quất xoay tròn đâm vào tiểu huyệt, khoái cảm bắt đầu gia tăng ma sát vách tường mềm mại, ấn chốt mở, gậy rốt cuộc cũng thống vào, khoái cảm giống như luồng điện nhanh mà mãnh liệt lan ra toàn thân.

"A Huân... A Huân... Ưm a... A Huân..." Lộc Hàm kêu lên một tiếng mềm mại, thong thả đưa đẩy gậy tẩm quất, quần lót kéo đến đùi banh ra hai bên, tính khí theo đong đưa của mông run rẩy bật lên, dâm dịch chảy ra linh khẩu, ngưng tụ thành một giọt nước trong suốt, chậm rãi nhỏ xuống, rơi lên quần âu tuột ở mặc cá chân.

Hương vị tinh dịch của Ngô Thế Huân trên môi tựa hồ càng ngày càng đậm, Lộc Hàm liếm lại liếm, cả người kích động đến run lên.

Hương vị của A Huân, còn có rãnh mông bị A Huân bắn qua, ngón tay đâm vào lỗ nhỏ, đều làm cho Lộc Hàm trầm mê, dùng gậy tẩm quất đâm càng ngày càng nhanh vào tiểu huyệt của mình, nội bích ướt át chảy ra dịch ruột non, phần đầu gồ ghề nghiền nát vách tường nóng bỏng, từng đợt kích thích nội bích, nội bích màu đỏ hút lấy gậy tẩm quất, không cần xem, Lộc Hàm cũng biết bộ dáng lúc này của mình dâm loạn như thế nào.

"A a... A Huân... Thật thoải mái a! Anh làm tôi thoải mái muốn chết!"

Lộc Hàm hơi mở mắt, xuyên qua kính mắt mông lung nhìn cánh cửa phía trước, nếu có thể, cậu khát vọng Ngô Thế Huân đột nhiên xuất hiện, đem một mặt dâm đãng nhất của mình hiện ra trước mặt Ngô Thế Huân, để cho Ngô Thế Huân hiểu được, cậu chỉ dâm đãng vì hắn, tiểu huyệt có thể lấy lòng bộ vị nam tính chỉ cho một mình hắn tiến vào, cũng chỉ có một mình hắn bắn tinh vào trong, nhưng Ngô Thế Huân sẽ không xuất hiện, cậu chỉ có thể dùng gậy tẩm quất tạm thời giảm bớt dục hỏa.

Chính là gậy tẩm quất không phải thịt heo lớn cường tráng của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm không cảm giác được nhiệt độ của côn th*t, không cảm giác được côn th*t nhảy lên, không cảm giác được sức sống của côn th*t trong nội bích của mình, càng không thể đạt được khoái cảm kịch liệt khi tinh dịch nóng bỏng bắn vào nội bích.

Bàn tay Lộc Hàm túm lấy văn kiện trên bàn, ngón tay yếu ớt xé ra, Lộc Hàm nằm trên đống văn kiện, nước mắt động tình dính đầy trên kính, cậu nhắm mắt lại, gậy tẩm quất thô to màu đen đâm ngập cán vào tiểu huyệt, điên cuồng chấn động.

"A a a... A Huân... Tôi không được!" Khoái cảm mãnh liệt làm cho cậu suýt nữa không cầm được gậy tẩm quất, Lộc Hàm thét lên xoay thắt lưng co chặt mông, kiễng chân nâng cao mông, khoái cảm không thể ngăn cản lan tràn trong óc, có thể nghe được tiếng vang ong ong của gậy tẩm quất, cảm nhận được chấn động của gậy ma sát.

Lộc Hàm kêu tên Ngô Thế Huân, cuối cùng kẹp chặt đùi, co rút nội bích cắn chặt gậy tẩm quất, làm cho gậy tẩm quất kịch liệt chấn động điểm mẫn cảm.

"A a a —— A Huân, tôi bắn!" Hét lên một tiếng, Lộc Hàm bật ngửa đầu, lập tức ngồi lên ghế, gậy tẩm quất hoàn toàn tiến vào tiểu huyệt, tính khí ngẩng cao phun ra một cỗ tinh dịch, một giọt tinh dịch bắn vào mặt cậu, kính mắt, tóc cùng âu phục, chất lỏng màu trắng ngà chảy dọc mắt kính, hai mắt thất thần ướt át chảy xuống nước mắt, cả hai loại đều chảy xuống khuôn mặt tuấn mĩ nhã nhặn của cậu.

Gậy tẩm quất còn chấn động trong tiểu huyệt, tính khí phun ra một giọt tinh dịch cuối cùng, thần sắc Lộc Hàm hoảng hốt, gọi theo bản năng: "A Huân..."

Cậu hi vọng làm cho cậu cao trào không phải gậy tẩm quất, mà là Ngô Thế Huân.

Tàu điện buổi tối không đông người như ban ngày, hành khách có thể đếm được bằng đầu ngón tay ngồi rải rác trên ghế, ngồi trên ghế trong một góc tối phía cuối xe là một nam nhân cao lớn cằm xanh do cạo râu, áo ba lỗ, quần bò, dép lê, cách ăn mặc tùy ý làm nổi bật đường cong duyên dáng của cơ thể.

Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm nam nhân mặc âu phục đứng phía trước, nam nhân mặc âu phục dựa lưng vào tay vịn, sợi tóc mềm mại vén sau tai, vành tai nho nhỏ thích hợp cắn một ngụm, cái cổ thon dài trắng nõn, hạ tầm mắt xuống chút nữa, âu phục màu đen được cắt vừa vặn làm hiện ra chiếc eo gầy, chiếc mông cong vểnh được quần âu bao quanh tựa như muốn câu dẫn ánh mắt nam nhân, làm cho người ta xúc động muốn lột quần cậu ta xuống.

Nam nhân mặc âu phục đẩy kính mắt, động tác nho nhỏ này ở trong mắt Ngô Thế Huân lại hấp dẫn vô cùng, hạ thể lập tức cương cứng, thúc giục hắn mau hành động.

Ngô Thế Huân không có một chút nóng nảy, xoa xoa cằm tiếp tục dùng ánh mắt thị gian nam nhân mặc âu phục, cẩn thận tự hỏi phải làm thế nào mới có thể làm tình trên tàu điện, lại không cho mấy hành khách vướng bận này nhìn thấy cái mông cong đáng yêu của giám đốc.

Lộc Hàm từ lúc vào tàu điện không dám lộn xộn, cũng không dám xoay người đối diện với ánh mắt nhiệt tình của Ngô Thế Huân, chính là cậu có thể cảm nhận được ánh mắt trắng trợn phía sau, từng chút từng chút một lột quần áo của cậu, âu yếm lưng cậu, vuốt ve mông cậu, ma sát đùi trong của cậu, tình triều mãnh liệt cuồn cuộn lan ra toàn thân cậu, hơn nữa lúc ở văn phòng cậu đã làm tốt việc khuếch trương, lúc này gel trơn giống như tinh dịch bắn ở trong tiểu huyệt, thong thả chảy ra, cảm giác chảy ra đó làm cho cậu mẫn cảm dị thường, chỉ là tầm mắt của Ngô Thế Huân cũng đủ làm cho tiểu huyệt co rút không ngừng, tính khí phía trước đứng thẳng trong quần lót, nếu không phải có máy tính xách tay ở trước đũng quần, có thể nhìn thấy rõ ràng chỗ đũng quần âu nổi lên một khối.

Lộc Hàm cắn chặt môi, sợ Ngô Thế Huân còn chưa đụng đến, mình đã bởi vì thân thể mẫn cảm mà rên rỉ ra tiếng trước, hy vọng mình có thể nhẫn nại đến lúc Ngô Thế Huân chạm vào cậu.

Đợi lại chờ, Ngô Thế Huân vẫn không động, ngược lại mặt cậu đã đỏ ửng, khóe mắt ướt át, cảm giác trước sau càng ngày càng rõ ràng.

Lộc Hàm nhịn không được quay mặt qua, ánh mắt Ngô Thế Huân càng làm càn, chỉ chỉ phía dưới, sau đó nâng tay lên, tay trái nắm thành hình tròn, tay phải vươn hai ngón tay, hai ngón tay cắm vào trong vòng tròn, làm ra vận động pít-tông vừa nhìn liền hiểu được, tính ám chỉ làm cho cả người Lộc Hàm kích động, hé miệng thở dốc, vội vàng quay mặt đi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Ngô Thế Huân từ phía sau tiến vào cậu, tiểu huyệt không khỏi co lại càng chặt, tính khí trướng đến phát đau.

Trong chốc lát Ngô Thế Huân sẽ làm như thế nào? Vẫn là giống như buổi sáng ma sát rãnh mông của cậu, ngón tay di chuyển trong lỗ nhỏ của cậu sao?

Không...

Cậu khát vọng tiếp xúc trực tiếp nhất, nhưng cậu không dám ở trước mặt người khác biểu đạt nhu cầu của mình, trừ phi là hai người cùng nhau, cậu sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của Ngô Thế Huân.

Đang lúc Lộc Hàm sắp nhẫn nại không được, nam nhân đang ngồi rốt cuộc có hành động, hắn lặng lẽ tới gần Lộc Hàm, chậm rãi tiếp cận cổ Lộc Hàm, hô hấp nóng bỏng cố ý phun lên bên tai mẫn cảm cùng cổ, tay khẽ chạm vào mông Lộc Hàm, theo rãnh mông đi xuống, đứng ở giữa hai chân.

Hết thảy đều như không hề phát ra tiếng động như vậy, chỉ có tiếng hít thở hỗn loạn của hai người.

Ngô Thế Huân cầm lấy cái chìa khóa trên thắt lưng, trong chùm chìa khóa có mắc một con dao nhỏ sắc bén, thoạt nhìn không phát hiện, bình thường là công cụ gọt hoa quả thật là tốt, hiện tại lại có tác dụng thật lớn.

Để dao ở đũng quần, Ngô Thế Huân vươn đầu lưỡi, khẽ liếm lỗ tai Lộc Hàm, tay dùng sức một chút, đầu dao nhọn hung hăng cắt mở đũng quần, Lộc Hàm hoảng sợ, cảm giác được có thứ mang hình dáng dao vạch lên mông.

"Anh..." Cậu vừa định hỏi Ngô Thế Huân muốn làm gì, Ngô Thế Huân lại ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng trách cứ: "Mẹ nó! Cậu không thể mua quần áo tiện nghi chút sao? Cắt mãi không được!"

Lúc này Lộc Hàm mới hiểu được Ngô Thế Huân muốn cắt đũng quần âu, "Không... Không được cắt!" Toàn thân quần áo đều mặc gọn gàng, đũng quần lại xuất hiện một cái lỗ, bại lộ nơi bí mật nhất của cậu, Lộc Hàm theo bản năng sợ hãi, bắt lấy cái tay đang cầm dao, Ngô Thế Huân không hề để ý đến cản trở của cậu, cắt đũng quần âu kia, đỉnh dao xuyên qua quần lót đâm vào tiểu huyệt ướt át.

"Không buông tay tôi sẽ dùng dao chọc vào cậu!" Nói xong, con dao càng làm quần lót tiến vào tiểu huyệt một chút, quần lót ma sát đến nội bích mẫn cảm làm cho Lộc Hàm có cảm giác, bên tai hồng đến tiên diễm, toàn thân run rẩy rất nhỏ, phát hiện biến hóa của cậu, Ngô Thế Huân cười tà, cẩn thận chuyển động dao, quần lót đi vào càng sâu, khẩn trương của Lộc Hàm biến thành khoái cảm, chỉ thấy quần lót bị dao đâm lõm vào, Lộc Hàm cắn chặt môi kêu lên một tiếng đau đớn, tay chân như nhũn ra bắn tinh.

"Dâm phụ, như vậy đã bắn." Ngô Thế Huân rút dao ra, cố ý dùng dao khều quần lót, từng chút một chút kéo quần lót đang ở trong tiểu huyệt ra, quần lót màu trắng ướt đẫm, lại đẩy ra thì thấy, tiểu huyệt màu đỏ run rẩy chảy ra một lượng lớn gel trơn, chậm rãi chảy xuống âm nang đang phát trướng.

Lộc Hàm cảm thấy thẹn hơi hơi nhếch cao cái mông, lúng túng cúi đầu, "A Huân, không nên nhìn..."

Cậu không thể không chú ý xung quanh còn có người, chính là Ngô Thế Huân hoàn toàn không để ý đến, cẩn thận thưởng thức tiểu huyệt ướt sũng, dường như sợ không đủ, đầu dao nhọn thật cẩn thận kéo huyệt khẩu ra, xúc giác lạnh lẽo làm cho Lộc Hàm sợ đến mức không dám làm ra một cử động nhỏ, tiểu huyệt càng khẩn trương co rút lại, tràng thịt mấp máy bóp ra càng nhiều gel trơn.

Xem đủ cảnh đẹp, Ngô Thế Huân cầm dao cắt mở quần lót, "Về nhà sẽ chậm rãi xem, chuyện chính yếu hiện tại chính là thao cậu, bằng không cậu thực nghĩ lão tử nói được mà không làm được."

"Không... Không có..." Lộc Hàm nhắm mắt lại, không cho mình chú ý tới sẽ có người nhìn thấy mình, nâng cái mông chảy gel trơn lên, đũng quần âu màu đen không hề che được, tiểu huyệt nằm giữa cái mông trắng nõn mở ra, khát cầu thịt heo lớn cho ăn, "A... A Huân..."

Ngô Thế Huân vỗ vỗ cái mông cong dâm đãng này, ngón cái đè lên tiểu huyệt, lướt mắt nhìn quanh hành khách đang nhìn lén mà không dám ra tiếng, không khách khí quát: "Nhìn cái gì? Chưa thấy ai làm tình sao? dương v*t ngứa thì về nhà tìm cái động mà sáp đi! Lại nhìn lén, động của lão tử sẽ áp vào mặt các người!"

Bị hắn quát, tất cả mọi người rụt cổ, giả bộ ngủ thì giả bộ ngủ, giả bộ nhìn ngoài cửa sổ thì nhìn ngoài cửa sổ, giả bộ nhìn trần thì nhìn trần... Tóm lại, không có ai nhìn trộm nam nhân anh tuấn tục tằng kia thao nam tử mặc âu phục tuấn mỹ như thế nào, làm cái gì đều được, chính là ánh mắt có thể không nhìn, nhưng lỗ tai cũng không thể không nghe.

"A..."

Lấy ra côn th*t trong quần bò đụng tới huyệt khẩu vừa mềm vừa ướt, Ngô Thế Huân ôm eo Lộc Hàm, dùng sức va chạm, vi một tiếng, gel trơn phun ra, tư vị tuyệt vời khi bị côn th*t thô to cường tráng nhồi vào làm cho Lộc Hàm kích động kêu lên, bản năng co lại tiểu huyệt không cho côn th*t rời đi, tham lam mấp máy nội bích, giữ lại côn th*t bên trong.

Ngô Thế Huân bị cậu hút thích muốn chết, côn th*t hung hăng nhắm thẳng vào chỗ sâu nhất, Lộc Hàm nhịn xuống khoái cảm bén nhọn, tay cầm theo máy tính xách tay miễn cưỡng che miệng, Ngô Thế Huân giật lấy máy tính vứt xuống dưới chân, ngón tay với vào trong miệng cậu, bức tiếng rên rỉ phát ra.

"Kêu dễ nghe một chút." Ngô Thế Huân ra lệnh.

"A a..." Thanh âm nam trung dễ nghe êm tai vô cùng, đầu lưỡi câu dẫn liếm đầu ngón tay trong miệng, đầu ngón tay Ngô Thế Huân tê dại, gảy cái lưỡi mềm kia, chơi đến mức miệng Lộc Hàm giàn giụa nước bọt, khóe miệng, cằm, cổ đều đầy nước.

"Dâm phụ, cậu thực con mẹ nó khiếm thao!" côn th*t rút hết ra, lại đâm đến tận rễ, đâm vừa nhanh lại mạnh, Ngô Thế Huân ngại phiền toái xé âu phục của Lộc Hàm, cúc áo kim loại bắn ra, mở vạt áo sơmi với vào trong ngực cậu, vội vàng vuốt ve da thịt bóng loáng của cậu, môi lưỡi ở bên tai cùng trên cổ cậu kích thích ôn nhu lại mãnh liệt.

Lộc Hàm vốn là người mẫn cảm, tay Ngô Thế Huân kích thích mỗi một điểm mẫn cảm trên ngực cậu, bắt buộc cậu buông ra cảm giác thẹn thùng cuối cùng, "A Huân... A Huân... Khó chịu..."

Còn phải khó chịu chút nữa, vị giám đốc này của hắn mới có thể phát ra tiếng kêu tốt nhất, Ngô Thế Huân mãnh lực đâm vào điểm mẫn cảm trong cơ thể, Lộc Hàm phe phẩy đầu, thân thể nghiêng về phía trước muốn rời khỏi kích thích trực tiếp nhất, Ngô Thế Huân nắm chặt thắt lưng của cậu không cho cậu thoát đi, rất nhanh thay đổi hướng hạ khố, đỉnh quy đầu đâm mạnh vào nội bích, ma sát tràng thịt, va chạm điểm mẫn cảm, lưng Lộc Hàm tê dại, tính khí hồng nhuận chảy ra càng nhiều dâm dịch, lúc này quy đầu lại đâm vào điểm mẫn cảm ma sát.

"Từ bỏ, từ bỏ! Muốn bắn!" Lộc Hàm không khống chế được nói ra cảm giác của mình, tính khí nhếch cao sắp phun trào.

Ngô Thế Huân cố ý tra tấn cậu, vào lúc cậu sắp cao trào nhất rút côn th*t ra, tiểu huyệt Lộc Hàm bỗng nhiên hư không, chỉ thiếu một chút là có thể bắn tinh, tính khí chỉ có thể nhỏ dâm dịch, "A Huân, cắm vào." Cậu cầu xin, khuôn mặt từ trước đến nay luôn lạnh lùng đoan trang giờ tràn ngập ham muốn bất mãn.

Ngô Thế Huân cũng không thèm nhìn đến chờ đợi của Lộc Hàm, tiếp tục bón cho tiểu huyệt, "Lão tử mệt rồi, muốn thì tự mình lấy."

Lộc Hàm xoay người, ôm cổ hắn, cánh môi mềm mại hôn lên miệng của hắn, đi theo cước bộ của hắn đến chỗ ngồi gần nhất.

Đẩy Ngô Thế Huân lên ghế, Lộc Hàm vừa cởi cúc áo sơmi, vừa ngồi lên đùi Ngô Thế Huân, "Ân..." Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn giờ đỏ ửng, cả người ngồi lên côn th*t, đôi kính mờ càng phát ra mông lung, ánh mắt dài nhỏ ướt át nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân, khàn khàn hỏi: "A Huân, thoải mái không?"

"Cậu động sẽ càng thoải mái." Ngô Thế Huân chọc chọc cái mông của cậu, thấy cậu không chịu nổi thở dốc, cảm giác càng thêm thích.

"Sờ chỗ này của tôi trước." Lộc Hàm cầm tay Ngô Thế Huân, đặt ở trước ngực mình, để cho hắn sờ đầu v* của mình, sau đó hai tay khoát lên vai hắn ra sức nâng thắt lưng, say mê khép nửa con ngươi, hưởng thụ khoái hoạt từ việc khống chế côn th*t ma sát trong tiểu huyệt của mình, "A... A Huân... Lớn quá..."

"Lớn mà cậu còn tìm nam nhân khác, chờ về đến nhà, tôi sẽ làm cho cậu biết ai mới là nam nhân của cậu." Ngô Thế Huân nắm cằm Lộc Hàm, hôn cậu thật sâu, tính trừng phạt cướp đi hô hấp của cậu.

Hôn sâu đến hít thở không thông làm cho Lộc Hàm hoa mắt mê muội, hấp thu dưỡng khí Ngô Thế Huân truyền lại cho cậu, lắc lư cái mông, côn th*t theo động tác lắc lư của cậu, lần lượt xâm nhập vào đũng quần đang mở, đáy quần lót bị cắt thỉnh thoảng bay lên, hiện ra hình ảnh tiểu huyệt dâm đãng phun ra nuốt vào côn th*t.

"Không có tìm... Không có tìm... A a... A Huân, tôi muốn bắn trước, về nhà sẽ nói cho anh... Ngô... Tôi thực chịu không được!" Lộc Hàm hoàn toàn chìm đắm trong cực lạc của tình ái, giải thích không rõ ràng chuyện của mình.

"Trước cho cậu bắn, về nhà sẽ cẩn thận xem lại!" Ngữ khí Ngô Thế Huân hung ác, lại vừa vô cùng ôn nhu hôn Lộc Hàm, xoa nắn tính khí của cậu, để cho cậu nhanh bắn tinh, về nhà sẽ lại trừng phạt dâm phụ này!

"A ——" Kích thích từ tiểu huyệt cùng tính khí làm cho Lộc Hàm ngồi lên côn th*t, nghiền nát khố bộ của Ngô Thế Huân, côn th*t cứng rắn quấy loạn, quy đầu ma sát điểm mẫn cảm, thích đến mức Lộc Hàm liều mạng dập mạnh xuống khố bộ, hoảng hốt nói: "A Huân... Thật thoải mái! Lỗ... Lỗ nhỏ tê quá... Tôi thực sắp bắn rồi..."

"Một chút mà cũng không chịu được! Lão tử còn rất cứng, cậu đã sắp bắn! Dựa vào cái gì!" Ngô Thế Huân hung ác bóp mông cậu, đau đớn cũng biến thành kêu rên sảng khoái, bắn thẳng ra, tiểu huyệt phía dưới cắn chặt côn th*t, thích đến mức làm Ngô Thế Huân không khống chế được mình, xoay người đem Lộc Hàm đặt lên ghế, đùi kéo ra hai bên, côn th*t hùng hổ xỏ xuyên qua tiểu huyệt, "Mẹ nó, lão tử thao chết cậu! Cho cậu tìm nam nhân! Cho cậu còn lén tôi ra bên ngoài tìm nam nhân!"

"Không... Không cần... Tôi không có!" Lộc Hàm còn chưa hoàn hồn từ trong cao trào, côn th*t như mưa rền gió dữ hung ác đâm vào tiểu huyệt của cậu, nơi vô cùng non mềm kia lại không hề cảm thấy một chút bài xích, ngược lại còn yêu thích nam nhân thô bạo hung ác thao cậu.

Nam nhân vừa ghen lại vừa tị không nghe được biện giải của cậu, dùng lực lượng của mình trừng phạt việc "ngoại tình" của Lộc Hàm, trong tàu điện, dưới ánh mắt nhìn lén của mọi người, trừng phạt giám đốc tuấn mỹ mới rồi còn mặc âu phục phẳng phiu, đeo kính mắt vẻ mặt bình tĩnh, côn th*t tím đỏ tráng kiện không lưu tình đâm chọc vào bộ vị yếu ớt nhất của giám đốc, làm cho lý trí của giám đốc không còn mà hồ ngôn loạn ngữ (nói năng lung tung), thét chói tai phun ra tinh dịch, làm cho nơi đó co rút lại, nam nhân mới thống tiến đến chỗ sâu nhất, dùng tinh dịch nóng bỏng của mình bón no lỗ nhỏ khi không có hắn liền... "ngoại tình".

Người bên ngoài không nhìn thấy kịch liệt giao hợp của hai người, lại có thể từ ngôn ngữ cùng động tác của bọn họ, cùng với tiếng nước vang xì xì và tiếng dập vào thịt ba ba vang lên, liền rõ ràng hai nam nhân này làm kịch liệt thế nào, nếu nam nhân mặc tây trang hơi có động tác phản kháng, sẽ bị nam nhân mặc áo ba lỗ đặt ở tư thế ngồi không thể động, chuyện duy nhất có thể làm là ngoan ngoãn để cho hắn thao mình.

Hai tay Lộc Hàm ôm lấy lưng hắn, kêu hắn A Huân A Huân, khàn khàn, nghẹn ngào, dễ nghe, kêu tên hắn, hôn lớp râu dưới cằm hắn, "Còn muốn... Còn muốn anh yêu tôi... Đừng buông..."

"Dâm phụ! Làm sao lão tử có thể gặp loại người dâm đãng như cậu được!" Đặt ở trên người Lộc Hàm, hôn mặt của cậu, Ngô Thế Huân đem tinh dịch của mình phun hết vào tiểu huyệt, bộ vị kết hợp ướt dính không thôi, đũng quần âu bị mở ra vẫn đang là hình ảnh tiểu huyệt bị côn th*t liên tục trừng phạt.

"Ngô... Lại dùng lực... Dùng sức thao tôi!"

Không biết xử lý thế nào cảm tình của mình với Ngô Thế Huân, hiện tại điều Lộc Hàm có thể nghĩ đến chính là lúc làm tình làm cho hắn yêu thương mình, cậu mới có thể ảo tưởng Ngô Thế Huân có lẽ sẽ thích cậu, chờ đến lúc chấm dứt cơn tình ái này, cậu liền khôi phục vẻ bình tĩnh, không hề tưởng niệm một nam nhân căn bản không phải đồng loại của cậu.

Tưởng tượng qua đêm nay sẽ chân chính tách ra, Lộc Hàm cắn đầu vai Ngô Thế Huân mới không cho nước mắt chảy ra, cuốn lấy thắt lưng rắn chắc của Ngô Thế Huân, làm cho côn th*t lần lượt xỏ xuyên qua tiểu huyệt của mình, đem mặt dâm đãng nhất của mình ra cho nam nhân.

Có lẽ về sau cậu sẽ không còn gặp được "Ngô Thế Huân" thứ hai nữa.

Lộc Hàm là bị Ngô Thế Huân ôm ra khỏi tàu điện, cậu có thể tưởng tượng được, trên báo sáng mai sẽ đăng tin tức ở trang nhất "Đồng tính luyến ái ngang nhiên làm tình trên tàu điện."

Kỳ thực trong tâm lý Lộc Hàm cực kỳ sợ hãi, mặt vùi sâu vào lòng ngực Ngô Thế Huân, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, ánh sáng mông lung chiếu vào người trong lòng ngực, hơi lộ ra hai má trắng nõn cùng bộ dáng gầy yếu, hoàn toàn không còn bộ dáng dâm đãng như lúc làm tình với Ngô Thế Huân trên tàu điện, thân hình run rẩy tựa như đang tìm kiếm cái ôm có thể an ủi cậu, điều này làm Ngô Thế Huân ý thức được mình đã làm quá, không nên nhất thời bị dục niệm làm choáng váng đầu óc, hắn có thể để Lộc Hàm ngồi bên cạnh mình, trộm lấy tay vuốt ve cậu, làm cho cậu khó nhịn cao trào, lại dùng ngôn ngữ khiêu khích cậu.

Chính là lúc Lộc Hàm xuất hiện trên tàu điện, nhìn đến khuôn mặt lãnh đạm bình tĩnh của cậu, trong óc Ngô Thế Huân chỉ hiện lên trừng phạt, trước mặt người khác thao cậu, nhưng lại không muốn thân thể cậu bị người khác nhìn thấy, cắt một lỗ hổng ở đũng quần, thuận tiện cho việc cắm vào.

Thích xong rồi, xuống xe, Ngô Thế Huân mới bắt đầu nhớ đến việc làm kinh thế hãi tục của mình.

Kéo đầu Lộc Hàm, Ngô Thế Huân nhìn thấy kính mắt mênh mông sương mù của cậu, quả nhiên, hai mắt dưới kính hồng hồng, môi sắp rách da, Ngô Thế Huân đau lòng cúi đầu hôn lên bờ môi của cậu, tách răng nanh ra, đầu lưỡi cẩn thận liếm qua dấu răng trên môi, "Cậu thấy khó chịu thì cắn tôi, đừng làm khổ mình."

Lộc Hàm không nói, mím môi trầm lặng, Ngô Thế Huân không thích sự trầm mặc của cậu, đem cậu đẩy vào cột đèn đường, ngọn đèn mờ nhạt làm cho khuôn mặt trắng nõn có cảm giác đẹp mông lung, Ngô Thế Huân vuốt ve bờ môi của cậu, chậm rãi hôn lên, nhẹ nhàng gặm cắn cánh môi mềm mại, sờ lên đầu v* dưới chiếc áo sơmi hơi mở, thong thả xoa nắn.

"Ân..." Lộc Hàm rên rỉ một tiếng, đầu v* cứng lên dưới đầu ngón tay Ngô Thế Huân, ngón tay đè lên đầu v* day nhẹ, đầu v* nho nhỏ càng ngày càng cứng.

Ngô Thế Huân hôn xuống, mút lấy hầu kết đang chuyển động, Lộc Hàm nuốt nước miếng, hoặc là rên rỉ đều có thể rõ ràng cảm giác hầu kết của mình được môi lưỡi mút vào, "A... A Huân..."

"Nơi này không có ai, cứ chậm rãi hưởng thụ." Ngô Thế Huân liếm liếm hầu kết dính đầy nước miếng của Lộc Hàm, vừa nói vừa hôn xuống dưới, xương quai xanh, đầu vai hơi lộ dưới cổ áo sơmi, lưu lại từng dấu hôn đỏ thẫm, bàn tay thô ráp của Ngô Thế Huân vuốt ve qua lại đầu vai cùng xương quai xanh của cậu, cuối cùng nắm đầu v* hai bên, nhẹ nhàng vân vê hai điểm mẫn cảm.

Lộc Hàm nắm chặt góc áo sơmi của mình, dựa vào cột đèn nhẹ giọng rên rỉ, lúc Ngô Thế Huân ngậm lấy một bên đầu v*, rốt cuộc cậu lớn tiếng kêu rên, "Bên cạnh... Bên cạnh cũng muốn mút..."

Ngô Thế Huân thay phiên mút hai bên đầu v*, đầu v* bị mạnh mẽ hút vào sinh ra cảm giác sưng đỏ, Lộc Hàm động tình ôm lấy đầu hắn, dán sát vào cái miệng của hắn, đem đầu v* của mình hướng vào trong miệng của hắn, trong khoang miệng ướt át, đầu lưỡi đảo quanh đỉnh đầu v*, lập tức liếm láp ma sát đỉnh vú, chấn động dường như tê dại lan ra, chân Lộc Hàm dường như đứng không vững, đũng quần rách không thể che đậy rãnh mông, quần lót cũng bị dao cắt đứt, tính khí không hề bị trói buộc nhếch cao, đỉnh nấm đỏ bừng chảy ra dâm dịch.

Ngô Thế Huân cầm tính khí của cậu, cười nói: "Vẫn là kéo xuống tốt hơn."

"Ân..." Lộc Hàm lên tiếng trả lời.

Ngô Thế Huân tháo thắt lưng, kéo khóa, hạ thể Lộc Hàm chậm rãi lộ ra, xuất hiện vô cùng hấp dẫn trước mắt Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân lập tức hôn lên ngực cậu, bàn tay to từ thắt lưng âu yếm đến mông, mềm nhẹ xoa nắn hai cánh mông co giãn, đầu ngón tay như có như không lướt qua tiểu huyệt dính đầy tinh dịch của mình, tiểu huyệt mẫn cảm khẽ rụt lại, mông cũng căng thẳng, rên rỉ của Lộc Hàm lộ ra vài phần khó chịu.

Ngô Thế Huân từng chút từng chút liếm xuống dưới, đầu lưỡi khéo léo chuyển động trong lỗ rốn, tính khí Lộc Hàm lại cứng một ít, tựa hồ hấp dẫn Ngô Thế Huân nhanh chóng yêu thương nó, Ngô Thế Huân lại dùng mặt ma sát bụng, râu ở cằm vô cùng thân thiết cọ đau bụng, nhiều điểm tê dại mang theo đau đớn làm cho bụng căng thẳng.

Lệ quang trong mắt Lộc Hàm ngưng tụ, ngón tay run rẩy vuốt ve mặt Ngô Thế Huân, nghẹn giọng nói: "A Huân, liếm phía dưới của tôi."

Búng búng tính khí đang chảy không ngừng, Ngô Thế Huân ác ý hỏi: "Cái này của cậu ở dưới, lỗ nhỏ đằng sau cũng ở dưới, cậu muốn tôi liếm cái phía dưới nào?"

Lộc Hàm bị những lời này kích thích, kích động cầm tính khí của mình đưa đến bên miệng Ngô Thế Huân, tham lam trả lời: "Đều muốn liếm."

Nói xong, không đợi Ngô Thế Huân đồng ý, Lộc Hàm đẩy thắt lưng, tính khí chen vào miệng Ngô Thế Huân.

Ba ——

Một tiếng giòn vang, một cái tát vang dội đánh vào mông Lộc Hàm, trừng phạt Lộc Hàm không được đồng ý đã tự ý hành động, Lộc Hàm run rẩy thân mình tinh dịch đặc dính chảy đầy đùi trong, Ngô Thế Huân nhất thời mềm lòng, trong lòng mắng chết tiệt, ngậm nhanh tính khí của Lộc Hàm.

Được sự cho phép của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm đong đưa thắt lưng, xỏ xuyên trong miệng hắn.

Bỗng nhiên, có hai ngón tay đâm mạnh vào tiểu huyệt hư không, động tác đong đưa của Lộc Hàm dừng lại, Ngô Thế Huân nhân cơ hội đoạt quyền chủ động, ngón tay tìm được điểm mẫn cảm, liền mãnh lực công kích, kiếm linh khẩu tính khí, làm cho trước sau Lộc Hàm đều cố không được, nắm chặt tóc hắn.

"A a a... Không nên đụng nơi đó! Ngón tay... Ngón tay lấy ra!"

Chẳng những không lấy ra, ngược lại đâm càng sâu, xỏ xuyên tiểu huyệt nhanh đến đáng sợ, ma sát điểm mẫn cảm, cự tuyệt của Lộc Hàm không có chút tác dụng, khó chịu ngẩng đầu, ánh mắt mất đi tiêu cự, trên mặt dần dần lộ ra thần sắc cuồng loạn, theo bản năng tách chân ra, nâng thắt lưng để cho Ngô Thế Huân liếm tính khí của mình, cũng đem tiểu huyệt của mình đưa cho Ngô Thế Huân chọc ngoáy.

Ngô Thế Huân đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cậu, kéo một cái giày da của cậu, lột một bên ống quần, nâng chân lên, hôn môi gặm cắn đùi trong non mịn, da thịt chỗ này mẫn cảm dị thường, hơi dùng lực một chút cũng làm cho Lộc Hàm có khoái cảm liên tục, phối hợp nâng cái chân kia lên, cảnh sắc dâm mĩ giữa hai chân kích thích tính dục của nam nhân.

Vốn dĩ Ngô Thế Huân muốn liếm Lộc Hàm đến bắn, nhưng nhìn đến tiểu huyệt dính tinh dịch của mình, hắn không thể nhịn được nữa, đứng lên, tụt quần bò, côn th*t bật ra, hắn liền kéo cái chân kia, đỉnh quy đầu đầy tinh dịch ma sát làm cho huyệt khẩu hơi ướt át, rồi mới tiến công tiểu huyệt.

"Cậu ngại ngón tay nhỏ, đúng không? Vậy tôi sẽ dùng cái thô hơn để thao cậu!" Ngô Thế Huân thở hổn hển nói, côn th*t hồng đến phát tím vừa kéo ra liền dính đầy tinh dịch, vừa tiến vào liền đẩy tinh dịch ra, tiểu huyệt bị côn th*t kéo căng sung sướng cắn chặt vật cương cứng thật lớn này, huyệt khẩu căng không còn một khe hở, tất cả nếp uốn đều san bằng, mới có thể chứa được dương v*t cực lớn này.

"Không phải... A ——" Bị côn th*t lớn như vậy đâm vào huyệt động nho nhỏ, quy đầu cứng rắn ma sát điểm mẫn cảm, Lộc Hàm nức nở thét chói tai, một câu cũng không nói xong.

Kéo chân kia, Ngô Thế Huân ôm hai chân Lộc Hàm, đem cả người cậu đặt trên cột điện hung hăng mà ra vào.

Lộc Hàm ôm sát Ngô Thế Huân, hai chân vòng quanh thắt lưng hắn, "Hôn tôi."

Nam nhân không hề khống chế sự thô bạo của mình ra sức thao thân hình thon dài của cậu, lại ôn nhu hôn bờ môi của cậu, cậu chủ động vươn đầu lưỡi câu dẫn đầu lưỡi của nam nhân, đổi lấy sự kịch liệt va chạm cùng ma sát, mông bị đâm đến run lên, mà tiểu huyệt thích đến phát cuồng, mấp máy bóp chặt quy đầu, dâm dịch từ tính khí dính đầy cơ bụng nam nhân, làm cho Lộc Hàm muốn phun tinh dịch lên cơ bụng rắn chắc của nam nhân, vì thế lắc mông, cái đỉnh ẩm ướt ma sát cơ bụng.

"Chết tiệt! Lần này lão tử lại bắn sớm hơn cậu!" Ngô Thế Huân hung hăng nâng khuôn mặt tuấn mĩ của Lộc Hàm lên, thấy ánh mắt cậu mê ly, sắc mặt ửng hồng, hai phiến môi hồng nhuận khẽ mở, đầu lưỡi như ẩn như hiện, lập tức, động tác chậm rãi của Ngô Thế Huân liền tăng tốc, côn th*t cực đại nhiều lần đâm vào chỗ sâu trong nội bích.

"Ô... A Huân... Sâu một chút..." Ma sát kích liệt bên trong tạo ra khoái cảm đáng sơ, tính khí của Lộc Hàm chảy ra một tia tinh dịch, chỉ thiếu chút nữa cậu có thể bắn tinh dịch lên bụng Ngô Thế Huân, tưởng tượng đến hình ảnh cơ bụng Ngô Thế Huân dính đầy tinh dịch của mình, Lộc Hàm kích động hôn vành tai Ngô Thế Huân, ở bên cổ cọ xát, yêu cầu: "Thao tôi... Dùng sức thao tôi... Ưm... A a... Lại dùng lực... Lại sâu một chút thao tôi!"

Những lời này của Lộc Hàm là cổ vũ lớn nhất, Ngô Thế Huân đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong nội bích, gầm nhẹ: "Lão tử thao chết cậu!"

Khoái cảm ở trong mạch máu chạy nhanh, đến tận xương tủy, Lộc Hàm gặm cắn bả vai Ngô Thế Huân, khổ sở túm lấy lưng Ngô Thế Huân, ưỡn cong ngực, hung khí hãm sâu trong tiểu huyệt dường như thật sự muốn thao tử cậu, một giây cũng không ngừng, càng lúc càng lớn, càng lúc càng cương đâm vào tiểu huyệt nhu nhược, đâm sâu vào nội bích không theo kịp tốc độ ma sát.

"A a... Thao tử tôi... Tôi sắp... Tôi sắp bắn!"

"Nói mau ông xã thao chết em, thao cho em bắn!" côn th*t dùng sức khuấy loạn tiểu huyệt, Ngô Thế Huân ở thời điểm Lộc Hàm không còn lý trí ra lệnh.

"Ông xã thao chết em, nhanh lên thao cho em bắn!" Lộc Hàm rơi xuống vực sâu dục vọng khóc lóc kêu to, vô ý thức đụng đến hạ thể của mình, cực lực kéo căng tiểu huyệt, để cho thịt heo lớn của nam nhân có thể đi vào sâu hơn.

"Bà xã ngoan, hiện tại ông xã sẽ bắn cho cưng! Cưng cần phải ăn sạch sẽ tinh dịch của ông xã nha." Ngô Thế Huân vỗ vỗ cái mông của cậu.

"Ân." Lộc Hàm theo bản năng gật đầu, co lại mông chuẩn bị ăn sạch sẽ tinh dịch của ông xã.

Cậu co chặt mông, Ngô Thế Huân thích đến mắng to: "Dâm phụ."

Lập tức cuồng đâm mãnh chọc, Lộc Hàm sắp đạt cao trào kẹp chặt thắt lưng hắn, tiểu huyệt màu đỏ sớm bị đâm thành màu thịt đỏ thối nát, tinh dịch cũng sớm bị đâm thành chất lỏng trong suốt, căn bản không rõ không phải dâm dịch của Lộc Hàm, không phải tinh dịch, chỉ nhìn rõ nơi kết hợp của hai người tràn ra thủy quang, côn th*t dữ tợn nổi đầy gân xanh giống như muốn phá hư tiểu huyệt, ra sức đâm chọc.

"Ông xã... Ông xã... Em không được..." Tính khí của Lộc Hàm cứng đến sắp nổ, linh khẩu hơi hơi mở ra, cũng sắp bắn tinh, "Nhanh một chút nữa... Sâu chút nữa... Ông xã... Em sắp bắn..."

Ngô Thế Huân cũng sắp bắn, cố một hơi cuối cùng, ôm lấy mông của cậu, háng dính sát vào mông, va chạm rất nhanh vào tiểu huyệt, ở chỗ sâu trong của nội bích gắt gao kẹp chặt quy đầu, tràng thịt ép chặt linh khẩu, thúc giục côn th*t liều mạng ma sát chúng, va chạm chúng.

"A... Ông xã ——" Lộc Hàm thất thanh thét chói tai, tinh dịch bắn thẳng lên bụng Ngô Thế Huân.

Nội bích cắn chặt côn th*t tạo ra khoái cảm làm cho Ngô Thế Huân dùng sức chọc hai ba cái, mới bắt đầu bắn tinh.

Tinh dịch ở chỗ sâu bên trong bắn ra, tinh dịch nóng bỏng kích thích nội bích, cảm giác kích thích rất mạnh, bị bắn tinh mạnh mẽ làm cho đùi Lộc Hàm run lên, tiểu huyệt co rút tựa như cái miệng nhỏ nhắn hé ra, mút vào quy đầu, tham lam hút lấy tinh dịch còn chưa bắn xong.

"Ưm a a... Ông xã đừng bắn nữa! Thật là khó chịu!"

"Nuốt toàn bộ vào!" Ngô Thế Huân không cho phép cậu cự tuyệt, chậm rãi đưa đẩy, đem tinh dịch của mình chiếu vào bụng Lộc Hàm không cho một giọt chảy ra, bị chọc lại bị cắn, Lộc Hàm trải qua cực độ mẫn cảm không chống đỡ được kích thích như vậy, run rẩy không ngừng.

Một lúc sau, Lộc Hàm mềm nhũn dựa vào vai Ngô Thế Huân, dồn dập hô hấp.

Ba ——

Nhẹ nhàng rút ra, phát ra tiếng côn th*t rút khỏi tiểu huyệt rất nhỏ, tinh dịch quá nhiều nhỏ từng giọt lên mặt đất, tiểu huyệt màu đỏ cố gắng co vào, lại bóp ra càng nhiều tinh dịch, tinh dịch màu trắng làm cho tiểu huyệt có vẻ dâm mị lạ thường, trên mặt ửng hồng, đầu v* sưng như châu, ánh mắt hoảng hốt ướt át dưới thấu kính, đều làm cho nam nhân lại sinh thú tính.

Đêm đã khuya, vẫn nên về nhà làm tình tốt hơn, bằng không giám đốc sẽ sinh bệnh.

Ngô Thế Huân nghĩ thầm, nhặt giày da, xách cặp máy tính, nhặt quần áo đắp lên người giám đốc, kéo dép lê, ôm giám đốc bước từng bước về nhà mình.

Lộc Hàm là bị Ngô Thế Huân ôm thẳng đến cửa nhà, Ngô Thế Huân vừa với tay tìm chìa khóa, vừa nói: "Về đến nhà rồi."

Lần đầu tiên đến nhà Ngô Thế Huân, hưng phấn cùng kinh hỉ làm cho Lộc Hàm nhịn không được trộm ngước lên, nhìn lén nhà Ngô Thế Huân.

Không bằng biệt thự nhỏ hai tầng của Lộc Hàm, phòng ở hơn 30m2 kia của Ngô Thế Huân ở một người thì dư dả, ở hai người thì nhỏ như ổ chó, may mắn cũng coi như gọn gàng, nếu không thì đúng với tên ổ chó.

Lộc Hàm không kịp xem vài lần, Ngô Thế Huân bỏ xuống máy tính cùng quần áo, vài bước liền tiến vào phòng ngủ, đem cậu đặt lên giường, lập tức cũng đi lên giường.

Giường đơn chỉ đủ cho một người làm cho ánh mắt của Lộc Hàm không chỗ tránh, vươn cánh tay che mặt, không dám nhìn khuôn mặt tục tằng anh tuấn trước mặt, lại càng không dám nhìn lồng ngực cường tráng, bởi vì Ngô Thế Huân có một loại hấp dẫn trí mạng với cậu, chỉ liếc mắt một cái cũng có thể khiến cho cậu biến thành dâm thú động dục.

"Giám đốc, nhìn cậu che mắt, toàn thân chỉ mặc một chiếc áo sơmi, bộ dáng thực gợi tình, còn phát run, có phải là một loại phương pháp ám chỉ khát cầu tôi làm cậu không?" Ngô Thế Huân vuốt ve thân hình cậu, bàn tay thô ráp âu yếm ngực cùng bụng cậu, nhẹ nhàng xoa nắn rãnh mông cùng đùi trong của cậu.

Lộc Hàm run mạnh hơn, không thể không chú ý tới mỗi một phần da thịt nóng lên khi bàn tay kia ma sát qua.

Ngô Thế Huân dừng động tác, ôm Lộc Hàm nằm lên giường, Lộc Hàm ghé vào trên người hắn trước sau không có bỏ cánh tay đang che mắt, Ngô Thế Huân kéo tay cậu ra, phát hiện đôi mắt dưới đôi kính chẳng những hồng hơn nữa còn ướt, đáng thương giống như ai vừa bắt nạt cậu.

Ngô Thế Huân thừa nhận quả thật mình có ức hiếp Lộc Hàm, còn vô cùng thích ức hiếp, nghĩ muốn ức hiếp vài lần nữa.

"Giám đốc, nếu cậu khóc, tôi sẽ dùng cái này ra sức ức hiếp cậu." côn th*t giữa háng đỉnh đỉnh âm nang của Lộc Hàm.

Lộc Hàm xoay người, khàn khàn hỏi: "A Huân, thích... thích trêu chọc tôi sao?" Chân chính muốn hỏi là thích cậu sao? Không phải ức hiếp, nhưng đến bên miệng lại không dám nói ra.

Vỗ vỗ cái mông trắng nõn cong cong, Ngô Thế Huân lại ôn nhu trả lời: "Đương nhiên thích."

Thật tốt, A Huân nói thích cậu.

Trong mắt càng ngày càng ướt, Lộc Hàm lừa mình dối người vui mừng, không cho nước mắt bi ai rơi xuống, nhìn chằm chằm ánh mắt Ngô Thế Huân nói: "Tôi cũng thích anh."

Nói xong hai chân quỳ ở hai bên hông của Ngô Thế Huân, cầm đỉnh côn th*t của mình, dùng côn th*t thong thả ma sát âm nang, di động về phía trước một chút, Lộc Hàm xoay xoay thắt lưng, tính khí ma sát qua lại linh khẩu trên quy đầu, Ngô Thế Huân phát ra tiếng hừ rầu rĩ, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào động tác dâm đãng của Lộc Hàm.

"A... A Huân, thoải mái không?" Lộc Hàm rên rỉ hỏi.

"Thoải mái, giám đốc cậu lại xoa xoa đi." côn th*t của mình bị tính khí ma sát, Ngô Thế Huân thoải mái nhu nhu mông cậu.

"Ân." Lộc Hàm hơi hơi nâng thắt lưng, đỉnh của tính khí đặt trên đỉnh quy đầu cực đại của côn th*t, đem dâm dịch của mình bôi loạn lên quy đầu, cũng đem chất nhầy ở quy đầu bôi lên đỉnh tính khí, Lộc Hàm liếm liếm ngón tay dính chất lỏng của hai người, đôi mắt hơi khép lộ ra thần sắc say mê, hai tay nắm lấy tính khí của hai người ma sát, làm cho tính khí của đối phương đều dính đầy chất lỏng trong suốt giao hòa của hai người.

"Giám đốc, thích quá." Ngô Thế Huân phối hợp lắc lư phần hông, tính khí ma sát trong tay Lộc Hàm, kích thích tình dục của hắn.

"Tôi cũng rất thích, ngô..." Lộc Hàm hơi hé môi, tính khí run rẩy ma sát linh khẩu côn th*t, thích đến mức làm cho Ngô Thế Huân đụng đến tiểu huyệt giữa rãnh mông.

"Giám đốc, tôi cũng cho cậu thích."

"Nha... Không... Sẽ bắn ra mất! A a..." Đầu ngón tay ma sát nội bích mẫn cảm một chút, khoái cảm nhất thời dâng trào, Lộc Hàm nắm không chặt tính khí của hai người, hầu như lực chú ý đều ở kích thích phía sau.

"Giám đốc, không cho phép không chuyên tâm." Ngô Thế Huân đánh cái mông của cậu coi như nhắc nhở.

Lộc Hàm miễn cưỡng đem lực chú ý quay về, dùng tính khí của mình tận tình hầu hạ côn th*t của Ngô Thế Huân, mà Ngô Thế Huân luôn cố ý kích thích tuyến tiền liệt của cậu, cậu chịu không nổi cắn chặt môi, ngón tay Ngô Thế Huân ra vào trong tiểu huyệt càng lúc càng nhanh, tiếng nước xì xì vang vọng trong phòng ngủ nho nhỏ, thật là dâm mĩ.

"A... Đừng chọc! Tôi thực sắp bắn ra!" Lộc Hàm không thể chuyên tâm, xiết chặt đỉnh tính khí của mình, đồng thời ma sát quy đầu càng nhanh, linh khẩu chạm vào linh khẩu, dâm dịch chảy ròng, tiểu huyệt bị đâm cũng chảy ra tinh dịch màu trắng, "A Huân, tôi chịu không nổi! Tôi muốn bắn!"

"Vậy cậu liền bắn cho lão tử xem." Đầu ngón tay hung hăng lướt qua điểm mẫn cảm, Ngô Thế Huân cảm giác bên trong chặt lại.

Lộc Hàm không hề nhẫn nại dục vọng bắn tinh, linh khẩu liều mạng ma sát quy đầu, chỉ chốc lát sau, tinh dịch lao ra cổng niệu đạo, từng đợt từng đợt phun lên quy đầu, tiểu huyệt lập tức nuốt lấy ngón tay càng sâu, "A —— A Huân ——"

Ngô Thế Huân quấy loạn tiểu huyệt đang co rút, "Đói thành như vậy, muốn ông xã bón cho cưng không?"

"Muốn." Cao trào làm cho tiểu huyệt càng thấy hư không, Lộc Hàm không hề phản kháng quỳ lên giường, ôm lấy đùi, banh cái mông trắng nõn ra, lộ ra tiểu huyệt cơ khát dâm đãng, "Ông xã bón em."

Nhìn thấy tiểu huyệt co rút không thôi, côn th*t của Ngô Thế Huân trướng thêm vài phân, côn th*t vốn thật lớn lại càng thêm dữ tợn, nhất là quy đầu, lớn đến đáng sợ, có thể bị côn th*t lớn như vậy đâm vào tiểu huyệt, Lộc Hàm lại chỉ cảm thấy hưng phấn, tính khí kích động thành lớn, đem tiểu huyệt phía dưới càng mở ra, huyệt khẩu mở rộng cầu Ngô Thế Huân bón cho cậu.

"Động này của cưng rất háo sắc, vừa thấy đại gia hỏa tôi đã muốn ăn, tôi còn không cắm vào, đã bắt đầu nuốt nước miếng." Ngô Thế Huân đem côn th*t đâm lên tiểu huyệt, còn chưa tiến vào, tiểu huyệt đã muốn tham lam co rút lại nuốt quy đầu to lớn của hắn, lại như thế nào cũng nuốt không được, côn th*t đẩy về phía trước một chút, quy đầu kéo căng huyệt khẩu nhỏ xinh ra, nếp uốn toàn bộ biến mất, huyệt khẩu co lại cắn chặt quy đầu, quy đầu một chút một chút chen vào tiểu huyệt, tiểu huyệt cũng một chút một chút nuốt vào quy đầu, cho đến thân côn th*t.

"Ưm a a... Ông xã, thật thoải mái!" Lộc Hàm cảm giác được nội bích bị kéo căng phình lên, cậu có thể cảm giác được quy đầu ma sát vách động của mình, càng vào bên trong, càng có thể cảm giác được thoải mái khi bị kéo căng, "Ông xã... Ông xã... Em thích... Em thích anh a!"

"Tôi cũng thích em, thực con mẹ nó thoải mái." Ngô Thế Huân rút ra một nửa côn th*t, lại lập tức đâm toàn bộ vào, vẫn đâm đến chỗ sâu trong, khoái cảm kịch liệt không giống với lúc thong thả tiến vào làm cho Lộc Hàm thét chói tai, "Bà xã, muốn ông xã bón cho cưng chậm một chút, hay là bón cho cưng nhanh như vậy."

"Nhanh lên... Nhanh lên!" Thần sắc Lộc Hàm hỗn loạn trả lời.

"Chính là ông xã thích chậm một chút." Ngô Thế Huân cố ý chậm rãi đưa đẩy.

"Không... Em thích nhanh lên..." Tốc độ thong thả tựa như khổ hình, cậu thích Ngô Thế Huân thật nhanh thao cậu, làm cho cậu tận tình hưởng thụ sự sung sướng đầm đìa mồ hôi của tình ái.

"Tôi chính là muốn chậm, em không thích tôi sẽ không bón cho em." Ngô Thế Huân uy hiếp.

Lộc Hàm hít mũi, không dám kháng nghị nữa.

Lúc này, Ngô Thế Huân rút hết côn th*t ra, nắm ngay quy đầu của mình đâm thẳng vào huyệt khẩu, sau đó rút ra, lại đâm vào lại rút ra, thưởng thức tiểu huyệt hé miệng khi rút ra, căng ra khi cắm vào, chính là không chịu đâm hết vào.

"Ưm..." Lộc Hàm phát ra tiếng rên rỉ khó chịu, nâng thắt lưng nghĩ muốn nuốt hoàn toàn côn th*t vào, mới vừa nuốt vào một nửa, côn th*t lại rút ra bên ngoài cơ thể, tiểu huyệt khó nhịn co rút lại, "Sâu một chút... Sâu một chút a!"

Lập tức, côn th*t hung tợn đâm vào, vẫn đâm đến chỗ sâu nhất, khoái cảm kịch liệt làm cho Lộc Hàm run lên, phản ứng mãnh liệt cong gập ngón chân.

"Ông xã làm em thích đến khó chịu?" Ngô Thế Huân ra sức đâm chọc.

"Rất thích rất thích! Ông xã thao em thích muốn chết!" Lộc Hàm vặn vẹo mông, hai mắt thất thần trả lời, thân hình mẫn cảm bày biện ra phản ứng hoàn mỹ làm cho Ngô Thế Huân vô cùng hưởng thụ khoái cảm thao cậu, kéo chân cậu, mê say liếm cắn mút vào cẳng chân của cậu, âu yếm đùi trong mẫn cảm.

"Ưm... A..." Nhìn thấy Ngô Thế Huân liếm chân của mình, Lộc Hàm sung sướng nắm lấy bàn tay đang sờ đùi cậu, ngón tay vuốt một đầu ngón tay thô ráp, "A... Ưm... A... Dùng... Dùng sức thao em..."

Nháy mắt, Ngô Thế Huân ôm lấy đùi cậu, mãnh lực cuồng thao cậu, nhiều lần đụng vào điểm mẫn cảm, nhiều lần đâm đến chỗ sâu bên trong, Lộc Hàm kịch liệt vặn vẹo giãy giụa, không chịu nổi tốc độ đâm chọc nhanh như vậy, mỗi lần khi đầu sắp đụng vào đầu giường, đã bị Ngô Thế Huân kéo lại.

Ngô Thế Huân nắm chặt thắt lưng cậu, phòng ngừa cậu bị đánh lên đầu giường, cuối cùng rõ ràng đứng ở dưới giường, đem cậu kéo đến bên giường, ra sức thao tiểu huyệt.

"A a a..." Trong óc Lộc Hàm trống rỗng, chỉ phát ra tiếng kêu khàn khàn, thân thể theo va chạm của Ngô Thế Huân mà xóc nảy, huyệt động nho nhỏ chỉ còn lại bản năng nuốt vào côn th*t, tính khí trừ bỏ phân bố dâm dịch, cũng chỉ còn lại dục vọng bắn tinh.

"Lão tử giết chết em!" Ngô Thế Huân hung mãnh hôn lên đôi môi đang không ngừng kêu rên của Lộc Hàm, bàn tay cực lực tách hai cánh mông ra, côn th*t ra sức đâm mạnh vào chỗ sâu nhất.

"Giết chết em! Mau giết chết em!" Lộc Hàm sớm bị thao đến thần trí không rõ, Ngô Thế Huân nói cái gì thì chính là cái đó.

"Mẹ kiếp! Dâm phụ!"

Bàn tay ép lên ngực trái, Ngô Thế Huân giống như muốn bóp ra sữa từ đầu v*, đầu núm nhỏ xinh bị mút vừa sưng vừa cứng, nhan sắc đỏ tươi diễm lệ, hút xong một bên lại hút bên kia.

Chỉ chốc lát sau, đầu v* sưng lớn phiếm thủy quang đứng thẳng trên bờ ngực phập phồng, Lộc Hàm bấu chặt cánh tay Ngô Thế Huân thét chói tai đạt cao trào.

"Mẹ nó, lỏng một chút! Em sắp hút chết lão tử!" Ngô Thế Huân đánh lên mông cậu, Lộc Hàm ngược lại càng hút chặt, Ngô Thế Huân hưng phấn giận dữ, "Cho em hút, lão tử cho em hút đủ!"

côn th*t tàn nhẫn đâm lung tung vào tiểu huyệt đang cao trào, vẻ mặt Lộc Hàm cuồng loạn kêu la, Ngô Thế Huân ra sức tiến lên, thao cậu đến căn bản không thể hoàn hồn từ trong cao trào.

"Bà xã có nghĩ ăn tinh dịch của ông xã không?" Ngô Thế Huân rất thích ở lúc Lộc Hàm không thể khống chế được nhất đưa ra vấn đề rất phóng đãng.

"Muốn... Muốn ăn... A... Cho em!"

"Mặt trên muốn ăn hay là phía dưới muốn ăn."

Lộc Hàm nghiêm mặt, nhìn như tự hỏi, kỳ thật là biểu hiện trong óc trống rỗng không thể tự hỏi.

"Không trả lời vậy cho miệng trên của em ăn!" Ngô Thế Huân rút côn th*t ra, túm tóc của cậu, đem mặt cậu đưa đến háng của mình, "Nuốt vào cho lão tử!"

Tinh dịch nhất thời phun ra, Lộc Hàm theo tiềm thức hé miệng, một ít tinh dịch bắn vào trong miệng cậu, cậu nuốt tinh dịch vào, liếm sạch sẽ tinh dịch bắn lên môi.

Nhìn thấy tinh dịch đặc dính của mình bắn lên thấu kính chảy đến trên mặt, Ngô Thế Huân xúc động di chuyển côn th*t, bài trừ vài giọt tinh dịch cuối cùng bôi lên bờ môi cùng đầu v* của cậu.

Lộc Hàm nhìn chằm chằm côn th*t còn chút tinh dịch màu nhũ bạch trên linh khẩu, quyến rũ cười nói: "Ông xã, phía dưới cũng muốn ăn, bón cho em."

"Hỗn đản!" Bị cậu làm hại, côn th*t vừa cứng vừa to không chút lưu tình đâm mạnh vào tiểu huyệt, Ngô Thế Huân vừa tức vừa giận, cuồng dã thao Lộc Hàm, "Lão tử phải thao đến mức em không bắn được cái gì! Nhìn em còn dám muốn lão tử bón cho em nữa không!"

"Lớn quá... A! A! Ông xã thật là lợi hại a!" Đáp lại Ngô Thế Huân chỉ có dâm thanh loạn ngữ, Ngô Thế Huân hận không thể làm đến mức cậu kêu cũng không kêu được.

Lộc Hàm chỉ nhớ rõ mình không ngừng cao trào bắn tinh, côn th*t một khắc cũng không ngừng thao tiểu huyệt của cậu, cậu bắn không ra một giọt tinh dịch, côn th*t vẫn tinh lực dư thừa thao cậu như cũ.

"Không cần bắn! Em bắn không được!" Lộc Hàm phe phẩy đầu, nước mắt từng giọt lăn xuống, đấm vào ngực Ngô Thế Huân cầu xin.

Ngô Thế Huân xoa nắn tính khí của Lộc Hàm, ôn nhu nói: "Bắn không được thì bắn nước tiểu, tôi sẽ liếm sạch sẽ cho em."

Đây là một loại hấp dẫn, hấp dẫn Lộc Hàm không hề cố kỵ đem một mặt không biết xấu hổ bày ra trước mặt hắn, mà từ trước đến nay Lộc Hàm không thể cự tuyệt hạ thể của mình bị Ngô Thế Huân cẩn thận liếm sạch sẽ, "Ưm..." Lộc Hàm từng có kinh nghiệm bắn tinh trước đó bấu lấy tay hắn, mở ra cặp đùi đang run rẩy, mặc cho côn th*t nam nhân ngoáy loạn trong tiểu huyệt đang ướt đẫm của cậu.

Cậu dịu ngoan làm cho Ngô Thế Huân càng ngày càng muốn bắt nạt cậu, làm cho cậu hoàn toàn tan vỡ khóc kêu.

Ôm lấy Lộc Hàm, Ngô Thế Huân ngồi trên giường, Lộc Hàm theo đó ngồi lên đùi hắn, lưng dựa vào ngực hắn.

Ngô Thế Huân ôm lấy hai đùi Lộc Hàm, côn th*t ma sát huyệt khẩu của cậu, "Nhìn phía trước."

Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn về phía trước, rõ ràng nhìn thấy phía trước cửa tủ quần áo được khảm một tấm gương, gương chiếu ra cậu đang mở rộng hai chân ngồi trong lòng Ngô Thế Huân, côn th*t thừa dịp lúc cậu xuất thần đâm thẳng vào trong tiểu huyệt, hình ảnh bị tiến vào rành mạch.

"Đối với gương bắn nước tiểu có cảm giác không?" Ngô Thế Huân nói nhẹ bên tai cậu.

Những lời này tiến vào trong lỗ tai, Lộc Hàm thanh tỉnh, "Không, A Huân... Không thể!"

Chính là côn th*t nhanh chóng đưa đẩy, Ngô Thế Huân cắn lỗ tai của cậu, liếm bên tai của cậu, "Thả lỏng, không có gì, chỉ có một mình tôi mới có thể thao em đến bắn nước tiểu, ai cũng không được phép nhìn bộ dáng em bắn ra."

"A!" Vì làm cho Lộc Hàm thả lỏng, luật động của Ngô Thế Huân cũng có kỹ xảo, dùng môi lưỡi trấn an hai má, lỗ tai cùng cổ của cậu, bàn tay kết hợp âu yếm đùi, Lộc Hàm vẫn là giãy giụa, hai tay che hạ thể của mình, không nghĩ nhìn thấy hình ảnh mình bị Ngô Thế Huân thao đến bắn nước tiểu, nhưng kỹ xảo luật động cùng âu yếm của Ngô Thế Huân lại khiến cho thân thể cậu dần dần đi ngược lại lý trí của cậu.

"Ưm... Ưm... Không... A a..."

"Tự mình sờ sờ phía trước." Ngô Thế Huân thấy ánh mắt hoảng hốt của cậu, hấp dẫn dẫn đường.

"Được..." Lộc Hàm nghe lời lấy ngón tay kích thích tính khí, tính khí trướng trướng bắn không ra cái gì, Lộc Hàm híp mắt nhìn mình trong gương, bàn tay đang đùa tính khí bất tri bất giác đi xuống phía dưới, vuốt ve chỗ kết hợp, "A Huân, yêu em..."

Ngô Thế Huân đi vào càng sâu, khố bộ vặn vẹo một trận, quy đầu mát xa điểm mẫn cảm, Lộc Hàm vặn vẹo thắt lưng kêu rên, "Còn muốn... Còn muốn anh yêu em!"

Ngô Thế Huân ra sức một cái, không có nửa điểm ôn nhu thao cậu, "Dâm phụ chết tiệt!"

Lộc Hàm bắt lấy cánh tay Ngô Thế Huân, không hề phản kháng mở ra hai chân, cho dù nhìn thấy mình nhục nhã bắn nước tiểu ở trong gương, cậu cũng sẽ không phản kháng Ngô Thế Huân, chỉ cần Ngô Thế Huân vui vẻ, thích cậu một chút, cậu sẽ rộng mở thân mình lấy lòng Ngô Thế Huân.

Nhìn gương, tiểu huyệt không biết thẹn ngược lại vô cùng có cảm giác, dâm lãng phun ra nuốt vào côn th*t tím đỏ, tính khí vểnh cao, linh khẩu hơi hơi mở ra, vài tia dâm dịch chảy xuống từ linh khẩu.

"Giám đốc, tôi yêu em."

Lý trí như cánh cung vô tình đứt đoạn, Lộc Hàm trừng lớn ánh mắt, toàn thân run rẩy kịch liệt, "A ——"

Chất lỏng màu vàng đậm trong suốt đầu tiên chảy ra một ít, Ngô Thế Huân đâm mạnh vài cái, chất lỏng màu vàng đậm phun ra linh khẩu tính khí, Lộc Hàm đạt cao trào càng kịch liệt run rẩy, chất lỏng màu vàng đậm kích tình bắn ra linh khẩu, nội bích co rút bóp chặt quy đầu, quy đầu hưng phấn run rẩy, hung hăng đâm vào tiểu huyệt, một lát đã bị nội bích mấp máy kịch liệt làm cho bắn tinh.

Tinh dịch nóng bỏng bùng nổ đập mạnh vào vách tràng, dịch nước tiểu bắn không xong của Lộc Hàm chảy xuống từng giọt, nam nhân ôm lấy mông cậu, cậu liếc mắt một cái liền nhìn thấy hình ảnh tiểu huyệt của mình đang chảy ra tinh dịch, "Không ——" hình ảnh hẳn là cảm thấy thẹn ngược lại làm cho thân thể mình đặt tới cảm giác hoàn mỹ nhất.

"Giám đốc, nơi này của em thật xinh đẹp, không ai xinh đẹp hơn em." Ngô Thế Huân mê luyến tán thưởng, qua gương Lộc Hàm thấy hắn ôn nhu hôn lên từng giọt lệ trên khuôn mặt mình, biểu tình mê luyến không có một tia giả dối.

Thật muốn vào giây phút này thời gian ngừng trôi, không cướp đi mê luyến của nam nhân này đối với cậu.

"Ôm em." Lộc Hàm nhắm mắt lại, ngay sau đó, đôi tay đang ôm đùi cậu rơi xuống lưng, Ngô Thế Huân gắt gao ôm chặt cậu từ phía sau, dường như muốn ôm chặt cậu đưa vào trong thân thể của mình, xoay qua khuôn mặt đang khóc kia, hôn lên nước mắt mặn chát, hôn lên đôi môi mềm mại, xâm chiếm cậu.

Trong bụng tràn đầy tinh dịch nam nhân, sinh ra cảm giác phát trướng, hai mắt Lộc Hàm hoàn toàn thất thần, vô lực thở dốc, rên rỉ khàn khàn, sớm bị nam nhân làm đến cả người mềm nhũn mồ hôi chảy ròng ròng, thân mình chỉ cần chạm nhẹ một cái liền mẫn cảm run rẩy, tùy tiện đâm một chút, còn có chất lỏng màu vàng đậm chảy ra linh khẩu, nhưng nam nhân vẫn không chịu buông tha cậu, kéo đùi sang hai bên, côn th*t vẫn đang ở bên trong tiểu huyệt ấm áp ướt sũng lại rất nhanh tiến lên.

"Rất thích! Giám đốc, lỗ nhỏ của em càng thao càng chặt, làm tôi sướng muốn chết!" côn th*t bị huyệt động nho nhỏ cắn chặt quả thực là hưởng thụ cực lạc, nam nhân thích đến mãnh lực va chạm cánh mông đã sớm đỏ bừng, "Tôi lại sắp bắn!"

"Không cần... Đừng bắn... Bụng rất trướng... Rất trướng a! A..." Lộc Hàm nói xong thì vỡ tan ra, một bàn tay lập tức đặt ở trên bụng cậu, ma sát cái bụng ăn no phình ra, Ngô Thế Huân cười đắc ý, tiến lên càng lúc càng mạnh, côn th*t đâm càng sâu, đem tinh dịch của mình thống tiến vào sâu trong nội bích.

Niêm mạc mẫn cảm tê dại, rõ ràng có thể cảm giác được tinh dịch chảy len lỏi xung quanh khi côn th*t ma sát vách tràng, bụng càng to lên.

"Ưm... Lỗ nhỏ tê quá..." Lộc Hàm đè lên bàn tay đặt trên bụng, ngữ khí mềm mại cầu xin nghe vào trong tai Ngô Thế Huân trở thành một loại hấp dẫn khác, trở tay bắt lấy tay Lộc Hàm.

Mười ngón tay đan vào nhau, gắt gao quấn cùng một chỗ, Ngô Thế Huân hạ thấp người, nhìn chằm chằm vào mắt Lộc Hàm, yêu cầu nói: "Nói em yêu tôi, cả đời em chỉ là người của tôi."

"Em yêu anh, cả đời em chỉ là người của anh..." côn th*t hung mãnh công kích tiểu huyệt, từng trận khoái cảm làm cho đầu óc trống rỗng không còn suy nghĩ, Lộc Hàm chỉ dựa vào bản năng lặp lại, khóe miệng chảy ra nước bọt trong suốt.

"Nói tiếp Ngô Thế Huân là nam nhân duy nhất của tôi, mông của tôi chỉ có thể để cho Ngô Thế Huân thao." Ngô Thế Huân hung hăng véo mông Lộc Hàm, không cho phép cậu rơi vào khoái cảm không biết là địa ngục hay là Thế đường.

Nghe được tên "Ngô Thế Huân" này, Lộc Hàm hưng phấn nắm chặt năm ngón tay của hắn, "Ngô Thế Huân là nam nhân duy nhất của tôi, mông của tôi chỉ có thể để cho Ngô Thế Huân thao... Nha a ——" côn th*t như tưởng thưởng rút hết ra, xì một tiếng, lại đâm mạnh vào tiểu huyệt mẫn cảm đến cực điểm, tinh dịch vẩy ra, thân mình dâm đãng lập tức cong lên, "A Huân... A Huân... Em yêu anh... Lại đâm em... A... Lỗ nhỏ chỉ cho anh đâm!"

"Giám đốc, tôi cũng yêu em, tôi muốn đem 'tình yêu' của tôi bắn đầy bụng em, muốn em vĩnh viễn nhớ kĩ chỉ có tôi mới có thể thao em!" Vừa nói xong, Ngô Thế Huân điên cuồng đâm chọc, côn th*t sắp bắn tinh cứng rắn vô cùng, nhiều lần vô cùng chuẩn xác ngoáy trong vào điểm mẫn cảm, khoái cảm đáng sợ cắn nuốt Lộc Hàm, khóc lóc tan vỡ, móng tay bấu vào cánh tay Ngô Thế Huân, từng vết cào đỏ sẫm hiện lên trên cánh tay màu đồng cổ của Ngô Thế Huân.

"Giám đốc, tôi bắn cho em!" Bụng Ngô Thế Huân căng thẳng, quy đầu xâm nhập trong nội bích sảng khoái ngoáy lộn khuấy loạn tràng thịt, "A... Quá sung sướng, thực không nghĩ bắn! Nhưng vì bón ăn no lỗ nhỏ vừa dâm vừa đãng của em, tôi bắn có vẻ tốt hơn."

Vừa dứt lời, Lộc Hàm chỉ cảm thấy có một lực đánh sâu vào đưa cậu đẩy lên chỗ rất cao, kia đã không đơn thuần chỉ là khoái hoạt thỏa mãn tính dục, trộn lẫn với sung sướng khi bị người âu yếm bắn tinh.

Ngô Thế Huân thong thả rút ra côn th*t, tiểu huyệt co rút từng cái từng cái, từng dòng tinh dịch từ tiểu huyệt không thể khép lại chảy xuống giường.

Ngô Thế Huân cúi đầu, chậm rãi hôn lên đôi môi hơi mở của Lộc Hàm.

"Ưm..."

Lộc Hàm phun ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ, đầu lưỡi ôm lấy đầu lưỡi với vào trong miệng.

Kính mắt đặt trên mặt cậu, gương mặt ửng hồng tuấn tú lộ ra hơi thở nồng đậm tình mầu, khóe mắt đỏ hồng, hai con mắt dài nhỏ lóe lệ quang, làm cho tim Ngô Thế Huân cảm thấy yêu thương, mềm nhẹ hôn cậu, tay lại nhẹ nhàng vuốt ve rãnh mông cậu, xoa nắn tính khí mềm nhũn, ngón tay đùa bỡn tiểu huyệt.

Lộc Hàm ở trong hôn môi cùng âu yếm của Ngô Thế Huân, mệt mỏi dần dần ngủ say, không biết khi nào Ngô Thế Huân ôm mình đi tắm.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Lộc Hàm là ghé vào lòng ngực Ngô Thế Huân mở to mắt, đầu tiên nhìn đến chính là ánh mắt của Ngô Thế Huân.

"Giám đốc, tỉnh, giờ đi làm của em đã sớm qua hai giờ, lập tức sắp giữa trưa, em muốn ăn cái gì? Tôi làm cho em." Ngô Thế Huân cười tủm tỉm nói, bàn tay di chuyển trên cánh mông cong của Lộc Hàm.

Lộc Hàm không nói được một lời, bỏ chăn ra trực tiếp xuống giường, chịu đựng đau đớn nóng rát ở mông, vẻ mặt lạnh lùng lau khô mắt kính đeo vào, sau đó tìm quần áo của mình, áo vest còn có thể mặc, quần âu không thể mặc, quần lót cũng không thể mặc, cậu cầm lấy quần bò của Ngô Thế Huân xỏ chân vào.

Lưng quần quá lớn làm thế nào cũng kéo không chặt, lỏng lẻo rơi xuống trên hông, rãnh mông như ẩn như hiện, Ngô Thế Huân nhìn thấy cậu rút thắt lưng ở quần âu thắt chặt quần bò, lại nhìn cậu tìm không thấy tất, chân không đeo giày da.

"Giám đốc, cậu dùng xong sex doll là tôi thì đã nghĩ vỗ mông chạy lấy người sao?" Ngô Thế Huân cười lạnh hỏi.

Lộc Hàm quay sang, ánh mắt dưới thấu kính khôi phục nét bình tĩnh cũng lý trí bình thường, nêu không phải áo vest nhiều nếp nhăn, cùng quần bò không vừa người, ai nhìn vẻ mặt của cậu cũng không nhìn ra cậu cơ hồ bị một người nam nhân chà đạp một đêm.

"Đây chẳng qua là một đêm tình giải quyết nhu cầu sinh lý mà anh tình tôi nguyện, nếu anh muốn tiền, hiện tại tôi sẽ viết chi phiếu cho anh." Lộc Hàm nâng mặt lên, từ trong túi áo vest lấy ra một quyển chi phiếu trống cùng bút máy.

"Mẹ nó!" Ngô Thế Huân bắt đầu giận dữ, nắm lấy cổ áo vest, cả giận nói: "Lão tử là yêu cậu thích cậu, bằng không như thế nào lại muốn cậu gọi tôi là ông xã!"

Lỗ tai Lộc Hàm ong ong vang lên, còn không tiêu hóa được câu nói của Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân lôi kéo cậu ngồi trên giường, đặt cậu lên đùi, kéo quần xuống, đánh bốp bốp lên mông, đánh cho cái mông trắng nõn phiếm Ngông, "Lộc Hàm, lão tử lặp lại một lần nữa, lão tử yêu em, em phải làm bà xã của lão tử, em không chịu lão tử liền thao đến lúc em phải đồng ý, bằng không em đừng nghĩ có thể chạy ra cánh cửa này."

Lộc Hàm không thể tin được vào lỗ tai mình, "Không phải anh nhất thời hứng khởi sao?"

"Em xem bộ dáng tôi giống nhất thời hứng khởi sao?" Ngô Thế Huân xoa xoa cánh mông bị mình đánh đỏ ửng, nhẹ nhàng mát xa tiểu huyệt sưng đỏ do sử dụng quá độ, thấp giọng nói: "Làm bà xã của tôi đi, tôi sẽ đối tốt với em cả đời."

Đây đối với Lộc Hàm là hấp dẫn trí mạng, cậu cự tuyệt không được, lắc đầu nghĩ muốn cự tuyệt, bỗng nhiên, môi Ngô Thế Huân bao trùm tiểu huyệt, đầu lưỡi ôn nhu liếm từng nếp uốn, thậm chí kéo ra liếm bên trong huyệt khẩu, giảm bớt đau đớn của Lộc Hàm, thừa dịp lúc Lộc Hàm bị khoái cảm chiếm giữ tâm thần, túm xuống cà vạt của cậu, thoải mái trói chặt hai tay cậu.

Ôm Lộc Hàm ngồi lên đùi mình, Ngô Thế Huân dùng hết sức khả năng của mình âu yếm điểm mẫn cảm toàn thân cậu.

Tay bị trói ở phía sau, Lộc Hàm không thể ôm lấy hắn, cũng không thể an ổn ngồi trên đùi hắn, Ngô Thế Huân lại cố ý không ôm cậu, cậu chỉ có thể dựa vào lòng ngực của hắn thở dốc, chịu đựng khoái cảm do bàn tay thô ráp ma sát từng tấc da thịt.

"Ưm... A..."

"Có làm bà xã của tôi không?" Ngô Thế Huân hỏi.

Lộc Hàm nâng mắt lên, mông ma sát háng của hắn, thần sắc do dự, cuối cùng hôn lên cằm Ngô Thế Huân, thanh âm nhỏ đến đáng thương nói: "A Huân... Nếu anh nghĩ muốn chơi đùa thì không nên muốn nói với em là anh yêu em, em cũng có thể bảo trì quan hệ tình dục với anh, bởi vì em yêu anh, là thật yêu anh, đừng làm cho lòng em càng lún càng sâu, em sẽ điên mất."

Ngô Thế Huân ôm lấy mặt cậu, hôn thật sâu bờ môi của cậu, cởi tay cậu, "Ngu ngốc, không có gì phải sợ."

Tay đạt được tự do, Lộc Hàm gắt gao ôm cổ hắn, giọng có vẻ run rẩy nói: "Em còn sợ hãi, anh là người duy nhất em chân chính yêu từ lúc phát hiện tính hướng của mình, A Huân, nếu anh không thương em liền trực tiếp nói cho em biết, em sẽ thả anh đi, cho anh trở về cuộc sống bình thường."

Lộc Hàm nói những lời này lòng cảm thấy đau cực kỳ, Ngô Thế Huân hừ mạnh một tiếng, "Thả tôi, em sẽ đi tìm nam nhân khác thao mông của em, đem cái động tôi đã dùng qua cho nam nhân khác đâm, đem lão Nhị tôi liếm qua cho nam nhân khác liếm, đem thân mình tôi đã sờ qua cho nam nhân khác sờ, đem biểu tình hỏng mắt tôi đã xem qua cho nam nhân khác xem, sau đó banh mông ra khóc cầu nam nhân khác thao chết em, lão tử mới có thể bị em bức điên đấy! Tinh anh nam nhân chết tiệt, lão tử mới là nam nhân của em!"

Khóe miệng Lộc Hàm cong lên thành một nụ cười, khóe miệng hơi hơi nhếch lên trông rất đẹp mắt, hai má ma sát hấp dẫn cằm hắn, tự tay cởi ra quần áo của mình "Ưm, A Huân mới là nam nhân của em, đừng cho nam nhân khác có cơ hội nhìn đến bộ mặt dâm đãng của thân thể này, mời anh tận tình yêu nó."

Trong ngực nhiều điểm ứ ngân, núm vú vẫn sưng đỏ như cũ, mông mặc quần bò lại không mặc quần lót, toàn thân Lộc Hàm đều có dấu vết mãnh liệt yêu thương của nam nhân, chiếu thẳng vào da thịt trắng nõn, dụ dỗ dục vọng độc chiếm, cùng với thú tính của nam nhân.

"A Huân, em đói bụng, chừng nào thì anh bón em?"

Ngô Thế Huân nhìn miệng của cậu, lại xem phía dưới cậu, vô cùng vô cùng muốn trước tiên bón ăn no cái miệng nhỏ nhắn phía dưới luôn ăn không no của cậu, chính là sắp đến giữa trưa, hai người ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn, nếu hiện tại lại làm, Lộc Hàm sẽ không thể chịu được.

"Rốt cuộc là mặt trên hay mặt dưới của em đói?"

"Đều đói." Tính khí đâm đâm vào bụng Ngô Thế Huân, có thể tưởng tượng được muốn bón thế nào.

"Chỉ có thể làm một lần, biết không?" Ngô Thế Huân cảnh cáo nói.

"Ưm." Lộc Hàm chủ động hôn lên hắn, núm vú trên ngực ma sát cơ ngực rắn chắc của Ngô Thế Huân, lớn mật vuốt ve tấm lưng rộng lớn của hắn, giống như một con mèo khêu gợi, híp mắt lại, ở trong lòng ngực nam nhân gãi gãi, làm cho nam nhân nổi lên thú tính ôm lấy mông cậu mãnh liệt thao lộng.

Ôm chặt lưng Ngô Thế Huân, mặt Lộc Hàm lộ ra nụ cười, cọ xát cổ Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân bị cậu trêu càng khó nhịn, hôn cái trán bóng loáng của cậu.

Nam nhân ôn nhu lại thô lỗ này sau cùng cũng đã chân chính thuộc về cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top