29/
Cậu ngồi chờ tại một góc sát cửa kính trong cửa hàng đồ ăn nhanh gần nhà Hoseok. Hắn ta cũng khéo chọn thật, sáng sớm mà lại dẫn cậu đi ăn gà rán sốt tiêu. Cùng lúc đó, Jiguk bước vào quán, dường như không nhìn thấy cậu nên cứ thế tiến thẳng tới quầy gọi. Nhưng xem ra vẫn không thể nào không đụng mặt tình địch rồi.
"A bạn học Jung, trùng hợp quá nhỉ? " Jiguk vỗ vai đối phương rồi nói với giọng điệu như cả hai rất thân thiết.
"Sao cậu lại ở đây? " Hắn quay đầu, đôi mắt sắc lẻm trông có vẻ không thoải mái.
"Tôi thích thì tôi tới thôi, cậu lạ nhỉ? Chẳng lẽ cậu là chủ quán này nên không muốn tôi vào? "
Hoseok chẳng thèm trả lời mà ngay lập tức nhận lấy khay thức ăn vừa được nhân viên chuẩn bị xong đem đi. Hắn vốn dĩ biết tên này không có điều gì tốt lành, với cả hắn cũng đã nhận ra người trước mặt đây chính xác là tình địch chứ không phải một chiếc vệ tinh xoay quanh mình, nên việc chú ý thận trọng vẫn là điều hơn mặc dù hiện tại Yoongi là người của hắn rồi chăng nữa.
Thật ra nhóc chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, nhưng nếu dám đụng vào bảo bối mà Hoseok đây yêu thích thì dù có biến thành kiến tôi cũng sẽ dùng chân mà giẫm đạp đấy.
Hắn bĩu môi sau khi rời khỏi, bước chân nhanh chóng đã tới chỗ của Yoongi đang ngồi. Không biết có phải là do quá đề phòng tên Jiguk ấy hay không mà hắn vội vàng mang đống đồ ăn rồi nắm lấy cổ tay cậu hướng về nhà. Jiguk nghe động vội quay người thì thấy bóng dáng hai người vụt qua tầm mắt, biến mất. Trên đường đi, cậu chẳng thôi thắc mắc vì sự việc lúc nãy đã diễn biến nhanh chóng đến mức khiến cậu chỉ biết ú ớ. Bây giờ thì tốc độ chạy cũng tương đối ổn định, Yoongi liền mở lời:
"Này, anh trốn nợ hay sao mà lại kéo em chạy vậy? Chưa kể đồ ăn vốn dĩ là để ăn tại chỗ, mà anh xem anh mang luôn cả khay của quán người ta đi luôn rồi! Có biết đem trả chưa? "
Hoseok nhìn khay trên tay thì phì cười. Chẳng phải là do lòng hắn quá lo lắng rằng cậu sẽ bị cướp mất nên mới hối hả như thằng ngốc sao? Vậy mà còn không biết cảm động rồi ôm lấy hắn đi.
Ghét thật!
Một chiếc xe hơi bốn chỗ màu đen đỗ gần đó từ từ hạ kính xuống, bên trong chìa ra chiếc máy ảnh kĩ thuật, vang lên mấy tiếng tách tách, kèm theo là giọng điệu ồ ồ:
"Thưa chủ tịch, tôi đã có hình ảnh đây rồi, lát nữa tôi sẽ gửi qua cho ngài. Vâng, quý hóa quá, vậy tôi đem trực tiếp cho ngài luôn nhé. "
Lão ta nghiêm mặt, trả lời điện thoại một cách từ tốn nhưng cái cảm xúc bực tức đến điên người lại đang sôi sục trong lòng như muốn nổ tung bất cứ lúc nào. Lão dập mạnh máy xuống bàn làm việc, toàn bộ vật dụng trên đấy bao gồm giấy tờ lẫn hồ sơ đều bị lão hất văng cả xuống, rơi khắp nơi trên sàn nhà.
Nghe tiếng vỡ của thủy tinh, người phụ nữ liền lập tức mở cửa bước vào, không may lại bị lão chọi đồ trúng đầu.
"Em có sao không? A.. Anh không cố ý đâu, xin lỗi em. Giờ đưa anh xem vết thương nào. "
Lão chủ tịch cuống cuồng rời khỏi ghế, chạy vội đến bên người phụ nữ ấy, cử chỉ trông lo lắng vô cùng.
"Em ổn, nhưng anh vừa nói chuyện với ai mà tức giận đến vậy? "
Lão dìu người phụ nữ đứng dậy, xong sau đó mới mở lời:
"Đứa con trai khốn kiếp của anh được bắt gặp là đang cặp kè cùng một đứa con trai khác. Em xem tại sao nó lại có cái tâm lý vặn vẹo biến thái thế chứ? Nó khiến anh mất mặt quá... "
"Em nghĩ là em cũng hiểu cho cảm xúc của anh lúc này. Mà anh biết không, có thể nó chỉ nhất thời muốn tìm hiểu vài thứ mới lạ thôi? "
Lão day trán, rồi gục đầu vào lòng người phụ nữ, sau đó cả hai kề sát môi, hôn triền miên.
"Anh, hôm nay em phải về nhà. Đừng làm vậy.. " Giọng điệu người nữ bắt đầu trùng xuống khi tay lão bắt đầu mò vào ngực đối phương.
.
Min Yoongi ngồi trên sofa, tay cầm một tô bắp rang bơ thơm lừng rồi chăm chú vào bộ phim hành động kịch tính đang được phát ở ti vi. Cậu đã tập trung đến nỗi không nhận ra chốt cửa từ khi nào mở toang, xuất hiện là bóng của người phụ nữ đứng tuổi.
"Con trai, ra xách đồ vào giúp mẹ đi. "
Cậu quay đầu hướng về phía vừa cất lên giọng nói quen thuộc, ồ thì ra là mẹ.
"Nhanh lên nào. "
"Con tới liền. "
Sau khi đã phụ giúp mẹ xong xuôi, cậu mới e dè hỏi, dù rằng bản thân cậu thật sự chẳng muốn nghe trả lời chút nào. Nhưng vì tò mò cùng nỗi lo lắng cho tương lai hạnh phúc của mẹ nên cậu sẽ cố gắng chịu vậy.
"Mẹ này, người mà mẹ kết hôn là ai thế? Gia cảnh người đó ra sao, tính cách tốt không? "
Nghe tới đó, sắc mặt bà chùng xuống, đôi bàn tay cũng chẳng còn thoải mái xào nấu thức ăn nữa. Bà tắt lửa, quay người nhìn đứa con trai đang chống cằm chờ đợi.
"Là.. Là chủ tịch Hanseok "
"Mẹ bảo ai cơ? Lão già chết tiệt đã bức chết ba con đấy hả? Đừng đùa nữa mà mẹ.. thật sự con không tin nổi đâu. "
Min Yoongi trợn to mắt kinh ngạc, gương mặt cậu bắt đầu đỏ dần lên, mồ hôi hai bên thái dương đã lấm tấm. Cậu dường như chẳng còn lí do nào để tự trấn an bản thân khi chính miệng mẹ thốt lên những câu từ ấy. Gì cơ, người mà mẹ kết hôn lại chính là kẻ thù không đội trời chung của cậu sao?
Hài hước thật, hài hước đến mức ruột gan cậu như bị ai xé nát rồi..
Cậu từng rất ngưỡng mộ mẹ. Vì mẹ vốn dĩ là một người phụ nữ tốt, còn giỏi trong việc lắng nghe và thấu hiểu. Chưa kể dù mẹ đã đứng tuổi nhưng nhan sắc vẫn toát lên nét đẹp hiền dịu, duyên dáng khiến không ít vệ tinh xoay quanh. Nhưng vì thương chồng ra đi quá đột ngột, bà quyết định đóng cửa trái tim mình, dành mọi tình cảm đổ dồn vào huyết mạch duy nhất là cậu.
Giờ thì hay rồi, bà lại tìm ra được chân tình rồi yêu nhau say đắm đến thế. Bỏ qua cả chuyện tồi tệ năm xưa mà lão đã làm với chồng mình.
Cậu thật sự không hiểu nổi, mẹ đang bị cái quái gì vậy chứ?
"Yoongi! Nghe mẹ nói, con đi đâu? Yoongi! "
Tiếng kêu của bà mỗi lúc một nhỏ dần, cũng là lúc cậu đã chạy xa khỏi mái nhà thân yêu, ngôi nhà với người mẹ đã nuôi dưỡng cậu đến tận ngày hôm nay. Cậu bỏ đi vì cậu sợ bản thân sẽ làm điều gì đó tệ hại trước mặt bà vì cú sốc quá lớn này.
Giờ đầu óc cậu rối ren như tơ vò, có cố cũng chẳng tìm được cách gỡ. Yoongi ôm đầu, hét thật lớn giữa đường. Không lâu sau cậu thấy mình khá chóng mặt, và chỉ cần nghĩ đến cái tên "Hanseok" là cậu lại kích động không ngừng la lối. Yoongi sụp hai đầu gối xuống mặt đường, hơi thở bắt đầu có chút gấp gáp. Cậu vịn ngực, cố hít lấy không khí một cách khó khăn. Nhịp tim chắc chắn đang đập loạn xạ, cậu nhận ra điều đó khi bản thân dần mất tự chủ mà ngã nhào.
Mọi người xung quanh thấy vậy lập tức hốt hoảng bu xung quanh cậu. Người thì nhanh tay gọi ngay cấp cứu, báo tình hình hiện tại cậu lúc này. Người thì không ngừng bàn tán xôn xao lo lắng khi tình trạng cậu thanh niên đây có vẻ đang diễn biến xấu.
Yoongi thở gấp, từng đợt lấy hơi vô cùng khó, giống như bị kẹt vào một không gian hẹp mất dần oxi vậy. Rồi người ta thấy cậu đã bất tỉnh.
Ngay sau đó, xe cũng vừa đến. Họ nhảy ngay xuống, động tác chuyên nghiệp nhanh nhẹn sơ cấp cứu rồi đưa cậu lên cáng, chở đến bệnh viện gần nhất.
"Ba ơi.. Con nhớ ba.. "
Min Yoongi mơ mơ màng màng mở hờ mắt, xung quanh toàn là các bác sĩ, được một lúc lại tiếp tục bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top